Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2011

[Dooseob fanfic] Mảnh trăng vỡ - Chap 1.

[Shortfic] Mảnh trăng vỡ.


Author: Tử Đằng.

Disclaimer: B2st is not mine *cry*.

Pairing : DooSeob.

Category: Romance, hurt.

Warning : SA.

Rating: K


Summary: Yo Seob ban ngày là một trưởng phòng mẫn cán nhất trong suy nghĩ các nhân viên dưới quyền. Cậu đi làm từ sáng đến tối đúng giờ, chưa hôm nào nghỉ.

Yo Seob ban đêm là một người thích ngồi bó gối trong bóng tối, lặng im nghe tiếng nhạc phát ra từ cái máy hát, thì thầm thật khẽ. Cậu hay mở toang cửa đón ánh trăng chảy dài trên nền nhà bằng gỗ bóng nước sơn.




“- Anh à, anh có từng nghĩ có khi nào ánh trăng vỡ ra không?”

Anh không biết…

- Vậy sao anh muốn em quên anh?

Anh cũng không biết…

- Em chịu thôi…

Ngốc à, em rồi sẽ quên anh bằng trí não theo năm tháng.

- Nhưng trái tim em vẫn nhớ mà anh.

Trái tim em vỡ vụn như mảnh trăng nơi anh dừng chân rồi, đồ ngốc…”










Chap 1.



Yo Seob là một trưởng phòng mẫn cán.

Ở tuổi hai mươi lăm, đối với một sinh viên đã tốt nghiệp và bắt đầu sự nghiệp, vị trí trưởng phòng là một ước mơ xa vời; thì việc Yang Yo Seob bước lên vị trí trưởng phòng kinh doanh của công ty nhà đất ở Seoul là một chuyện được bàn tán khá lâu. Có lời nói tốt, có lời nói xấu, ai mà biết được miệng lưỡi người đời. Yo Seob nghe vậy chỉ thủng thẳng cười mỉm, không nói mà bỏ ngoài tai, chăm chú vào cái biểu đồ dài ngoằng đầy chỉ tiêu số má trên màn hình máy tính. Lời qua tiếng lại một thời gian, tất cả lắng xuống như một quy luật tất yếu. Sau đó nửa năm, ai cũng đều biết được biểu đồ tăng trưởng vượt bậc của công ty ấy là nhờ ai. Giá cổ phiếu theo vậy mà tăng vọt mạnh mẽ, nhân viên được tăng lương còn cậu thì an nhàn. Mấy lời ong tiếng ve mất dần rồi mất hẳn như bọt biển. Đáng chán.



Yo Seob là một trưởng phòng thân thiện với nhân viên.

Đám nhân viên dưới quyền cậu là sung sướng nhất, hiếm khi họ bị la mắng như các nhân viên ở bộ phận khác. Có đợt, họ còn cá cược xem ai sẽ làm trưởng phòng mình nổi giận, sau đó thì tất cả đều thua cuộc hết. Trưởng phòng Yang luôn giữ một phong thái đĩnh đạc, ôn hoà với nụ cười mỉm và không bao giờ nổi nóng. Người ta chỉ thấy cậu gật, lắc và nói ngắn gọn nhưng rõ ràng, không một câu rầy la hay cằn nhằn. Đám nhân viên nữ thì coi cậu như thần tượng, nhân viên nam thì coi cậu như bậc tiền bối còn cấp trên thì coi cậu như một tuýp người vì công việc điển hình. Yo Seob chỉ nhún vai, gật gù. Đáng chán.




Yo Seob là một người trầm lặng kì lạ.

Thói quen đến công ty vào lúc 7h45’ chưa bao giờ chệch đến một giây đã diễn ra suốt ba năm nay không hề thay đổi. Lúc nào Yo Seob cũng trầm ngâm bên ly cà phê đen không đường đúng mười phút, ngồi thêm năm phút rồi mới làm việc. Làm việc bên máy tính đến đúng 11h15’ trưa thì ngừng lại, ăn trưa ở công ty rồi đến đúng 1h15’ chiều bắt đầu làm việc tiếp bên bàn giấy. Biểu đồ thời gian biểu của cậu là một đường thẳng tắp không chút gập ghềnh. Sau đó đúng 5h15’ chiều cậu ra về. Bình lặng.


Yo Seob hay đi một chiếc bọ rùa sơn ngọc trai, lạc lõng giữa phố xá đông đúc. Thường thì sau giờ làm việc, câu hay rẽ qua cửa hàng bánh ngọt mua một ít bánh sừng bò hay kẹo dẻo, rồi rẽ qua chợ mua đồ ăn. Sau đó, cậu ghé qua quán cà phê của một cặp sinh đôi mà cái gì ở đây cĩng đều theo cặp giống nhau như đúc. Yo Seob thường ngồi uống cà phê bên cái bàn cạnh cửa sổ, ngồi uống đúng một tiếng rồi mới ra về.


Trên phố, giữa đường xá đông xe qua lại, người ta thường thấy một chiếc bọ rùa màu ngọc trai đi bình thản với một tốc độ chậm rãi, vẳng đâu đây tiếng hát nhẹ nhàng một bài đã cũ, nghe da diết mênh mang.



*
**



Yo Seob buổi tối là một người kì lạ.


Cậu chẳng mấy khi bật đèn mặc dù cậu sống một mình trong một căn hộ theo lối kiến trúc Tây phương cổ ba tầng. Nhà thì to, đèn điện nhiều nhưng có đúng bốn chiếc được bật : đèn sân, đèn phòng bếp, đèn bàn phòng làm việc và đèn hàng lang tần một. Còn lại đều tối thui, mờ mờ ảo áo. Yo Seob mang bánh sừng bò bày trên một cái đĩa, dọn đồ ăn còn tươi lên mặt bàn và hí hoáy nấu nướng. Bao giờ cậu cũng đợi đến tám rưỡi tối mới bắt đầu bữa ăn. Hôm nay Yo Seob chuẩn bị thêm thịt hun khói và bánh ngọt. Cậu nói:


- Em đã mua thêm bánh, bánh để ở tủ hết hạn mất rồi.

“ Là do ai để quên không ăn hả ?”
- Rồi rồi, là do em - Cậu cười cười sắp thìa và nĩa đặt ở đầu bàn bên kia một bộ rồi cho mình một bộ - Có thịt hun khói mới này.

“Ăn nhiều chút vào đi, em gầy lắm rồi đấy “

- Em đâu có gầy - Cậu bĩu môi cười cười – Em chỉ hơi nhẹ cân chút thôi.

“ Còn nói nữa, mau ăn đi, muộn rồi “
- Hai ! Ăn thôi nào.


Bữa ăn trong ánh đèn mờ ảo diễn ra thật tĩnh lặng, cậu ăn từ tốn từng món một, thoắt cái đã hết phần ăn của mình. Phía bên kia bàn ăn bộ dao nĩa vẫn nguyên một chỗ, đồ ăn nguội dần và chiếc đĩa bằng bạc hắt lên ánh sáng leo lét một khuôn mặt mờ mờ trong ánh trăng.





Yo Seob là một con người sống về đêm một cách kì lạ.


Cậu có cái máy hát chạy đĩa than từ cái thời xa lắc xa lơ mà bây giờ khéo khi chẳng ai còn giữ. Yo Seob đổi đĩa, chiếc đĩa quay đều từng vòng không nhanh cũng chẳng chậm một bài hát nhẹ nhàng, một giai điệu thậm chí người ta chẳng nhớ tên bài. Cậu ngồi trên chiếc ghế bành, nhắm mắt lại lẩm nhẩm theo lời bài hát. Đối diện với cậu là khung cửa sổ cao và rộng với những cánh cửa làm bằng thuỷ tinh trong suốt. Gió thổi qua mang theo hơi ẩm của một tối lạnh, cuốn rèm bằng lụa mỏng bay lên hạ xuống nhịp nhàng. Trong phòng tối đen, ngoại trừ ánh sáng yếu ớt của cái đèn bàn thì chẳng có cái gì rõ hình thù trong bóng tối nhập nhoạng. Cả người cậu chìm trong bóng tối, chỉ có khuôn mặt anh tuấn bình lặng là hiện hình rõ nét những mảng sáng tối. Chiếc đồng hồ quả lắc vang lên những tiếng đều đặn.


Tíc tắc.

Tíc tắc.

Tíc tắc.


Gió thổi lạnh.


Trăng hiện hình một nửa, nửa kia giấu trong bóng đêm.



“Anh đã bảo em là đừng có ngủ quên trên ghế mà”

- Em không có ngủ - Yo Seob cười, nhìn về phía trước.

“Lại cãi, thật không biết chăm sóc bản thân. Anh chẳng yên tâm chút nào cả”

- Em đang nghe bóng tối hát anh à.

“Còn anh đang nghe gió kể chuyện”

- Vậy sao anh? – Yo Seob chống cằm – Gió kể chuyện gì thế?

“Gió kể chuyện trăng cô đơn và có một ngôi sao vừa mới rụng “
- Em muốn bay lên trên đó.

“Đợi anh, anh sẽ dẫn em đi”
- Em phải đợi đến khi nào - Cậu nói hơi nghẹn lại, tưng tức trong lồng ngực.

“Anh không biết… Khi nào gió đến đưa em đi”

- Vậy khi nào gió mới đến đưa em đi – Yo Seob vặn hỏi, đôi mắt vẫn không đổi hướng nhìn.

“Anh cũng không biết…”

- Anh là đồ ngốc mà - Cậu cười, nạt khẽ.

“Ừ …”



Yo Seob co cả hai chân lên ghế, ngồi bó gối, hai mắt nhìn về phía trăng treo trên đỉnh bầu trời. Ánh trăng xanh xao chạy thành vệt trên sàn nhà bằng gỗ bóng, rọi một phần cơ thể cậu. Cái máy hát vãn chạy miệt mài, không gian văng vẳng trầm đặc lại một màu lặng lẽ. Mùi hoa hồng thoảng khắp phòng, dìu dịu. Yo Seob bỗng nói :



- Anh à…

“Gì vậy em?”

- Ôm em đi anh.

“Ừ “


Cậu gục mặt xuống hai tay bắt trên đầu gối, cảm nhận một làn gió mát lạnh vờn khẽ trên đầu vai mình. Một vòng tay ấm áp bao trọn lấy cậu, vỗ về thật dịu dàng. Yo Seob thở ra một hơi dài, từ từ chìm vào giấc ngủ. Máy hát vẫn chạy đều và gió thì vẫn thổi. Trăng chiếu mờ ảo bóng một chàng trai ôm lấy một người chìm trong giấc mộng an lành.


Yo Seob là một người kì lạ.


Yang Yo Seob ban ngày và Yang Yo Seob ban đêm đều là một người kì lạ, giống như mặt trăng có hai nửa sáng tối.


Yo Seob ngủ.


Bóng trăng rọi lên sàn nhà một dáng người cao gầy, ngồi mãi bên ghế bành lớn cho đến khi trăng tàn.




" ...Fly me to the moon 
Let me play among the stars 
Let me see what spring is like 
On a-Jupiter and Mars 
In other words, hold my hand 
In other words, baby, kiss me ..." 







End chap 1.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét