Author : Tử Đằng
Disclaimer: B2st
nói chung và DooSeob nói riêng không thuộc về tôi *chấm nước mắt*
Summary: Em đi giữa
những cơn gió không ngừng thổi ngược. Gió cuốn cát bay vào mắt em cay. Cay thật
anh à. Cay đến mức em nhận ra nước mắt cứ chảy hoài, chảy mãi. Gạt người, ai bảo
gió lau khô được nước mắt. Vậy sao gió thổi ngược như muốn kéo em theo mà nước
mắt cứ cứng đầu chảy ra. Chẳng có cơn gió nào có thể lau khô được nước mắt của
em… cũng như chẳng có con đường nào dẫn em đến bên anh.
Pairing : DooSeob.
Category :
Romance, hurt.
Warning : SA.
Rating : M.
~o0o~
~o0o~
Những cơn gió không ngừng thổi ngược khiến mắt
cậu cay.
Đó là nỗi đau táp vào trái tim đã hằn sâu
nhưng vết thương không thể lành lại. Rượu cũng chẳng làm cậu say, cậu chỉ say
vì anh một lần. Trái tim cậu say vì ai? Gió thổi ngược vì ai? Có phải vì anh?
Anh là một người đàn ông có trách nhiệm nhưng
lại thiếu một thứ, đó là sự can đảm. Anh chịu trách nhiệm cuộc đời một người
con gái, nhưng lại không đủ dũng cảm nói cho cậu biết sự thật. Vì anh quá yêu cậu,
vì anh sợ cậu không thể tha thứ cho việc anh đã phản bội cậu. Suy cho cùng, quyết
định đó của anh lại đầy cậu ra xa anh hơn, khiến cho cả hai đã lạc mất nhau
trongnăm năm trời.
Số mệnh là một thứ không thể đoán trước được. Cho
dù ta làm chủ đến bảy phần cuộc đời mình nhưng ba phần còn lại vẫn là do ông trời
quyết định. Dây tơ hồng đã trao, trăm đường rối vẫn tìm được đến nhau. Là nghiệt
ái thì rốt cuộc vẫn là duyên. Vì có duyên nên mới gặp nhau. Hữu huyên thiên lý
năng tượng ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Dù có cố gắng chạy đến mấy,
cả hai vẫn tìm được nhau.
Cá nhân tôi khi viết không chủ định xây dựng
phải thế này thế kia, mọi thứ cứ tự nhiên như vậy mà hình thành. Bản thân lại rất
thích đoạn:
“Giữa biển người
mênh mông, ta mải miết tìm kiếm một bóng hình. Lặng thầm trong tâm trí nhắc tên
người, ta tìm kiếm trong mộng tưởng về một người mãi in sâu vào trái tim ta thật
nhẹ nhàng. Tìm, có thấy không? Sao lại xuất hiện… Có phải là ảo ảnh?”
Tôi bị ảnh hưởng của Mạch thượng hoa khai và
Khuynh Tẫn Thiên hạ, vì thế khi viết dùng mọi nỗ lực để không bị lối viết đam mỹ
vướng vào câu truyện. Riêng đoạn trên, không thể dằn lòng mà phóng bút. Tìm kiếm,
biết tìm đâu một bóng hình tri kỉ? Biết tìm đâu thấy đối phương giữa biển người
mênh mông? Khi tìm mãi không thấy thì đột ngột gặp lại nhau, dây tơ hồng quấn
quýt, nguyệt lão se duyên đâu thể một lần là rũ bỏ? Và rồi anh đến, như trong
giấc mơ tuyệt diệu. Thầm gọi tên người thật tha thiết, cậu nhớ anh.
Tôi viết câu chuyện này, lấy một phần từ bản
thân. Tôi đã từng yêu, đã từng chia tay. Cái thuở bồng bột nói lời chia tay dễ
dàng, nhưng sao đến khi đã xa lại ôm ân hận. Muốn tìm về với đối phương nhưng lại
bất lực, chẳng thể quay lại với những ngày quá khứ. Viết ra chỉ mong những người
đã yêu và chia tay tìm được chút khoảng lặng, nhớ về những kí ức đẹp mà tiến
lên phía trước. Còn những ai đang yêu thì phải biết trân trọng những gì đang
có. Những người chưa yêu thì mong rằng có thể tìm chút nhẹ nhàng của tình yêu,
để khi yêu không phải hối hận. Chia tay rất dễ dàng, nhưng yêu lại từ đầu mới
khó.
Haizzz, trên đây cũng là một vài phút cảm thán
do tâm trạng rối bời mà ra. Mong các bạn thông cảm. Xin mọi người tiếp tục ủng
hộ tôi trong những tác phẩm sau này. Kamsa hamnida!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét