Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

[DooSeob fanfic] Những ngọn gió không ngừng thổi ngược - Chap 1.


Author : Tử Đằng

Disclaimer: B2st nói chung và DooSeob nói riêng không thuộc về tôi *chấm nước mắt*

Summary: Em đi giữa những cơn gió không ngừng thổi ngược. Gió cuốn cát bay vào mắt em cay. Cay thật anh à. Cay đến mức em nhận ra nước mắt cứ chảy hoài, chảy mãi. Gạt người, ai bảo gió lau khô được nước mắt. Vậy sao gió thổi ngược như muốn kéo em theo mà nước mắt cứ cứng đầu chảy ra. Chẳng có cơn gió nào có thể lau khô được nước mắt của em… cũng như chẳng có con đường nào dẫn em đến bên anh.

Pairing : DooSeob

Category : Romance, hurt.

Warning : SA.

Rating : M.

A/N : Tặng cho tất cả mem nhà mình, những người muốn tìm một chút khoảng lặng, một chút nhói buốt và nhẹ nhàng. Nói gì được về cái này, tôi đảm bảo nó là một cái nhảm nhất, ý tưởng nghĩ ra trong khi đi xe máy bị bụi bay vô mắt, sau đó về hành hạ con HeeBum (tên lap của tớ) trong cơn quỡn chí. A quên, đừng giận Tử vì những phần đầu quá 3 chấm, đừng ném đá / vì nó đau ></. Anyway, free your mind *đùa thôi*. Ngày lành.






1.





Em đi lang thang về miền vô định với chiếc balô cũ sờn anh tặng, chẳng có gì ngoài chiếc máy ảnh cơ cũ, vài cuộn phim và một cuốn sổ bìa da nhỏ. Tài sản của em chỉ còn chừng đó, thêm dăm trăm Won dắt túi. Chẳng thể tìm được bàn tay quen thuộc dắt em đi trong ánh nắng chiều tàn dần, giữa những cơn gió thổi đến rát mặt. Anh có nhớ em từng muốn đến hồ Abraham, đến Rocky Moutain, rồi đến cao nguyên Tây Tạng? Chắc anh cũng quên rồi phải không, khi giờ đây, trong trái tim anh, em đâu còn ở trong với tất cả xúc cảm tràn đầy và những kí ức mong manh vỡ vụn. Em đưa ống kính máy ảnh lên và chụp. Em chẳng biết mình đang chụp gì nữa anh à. Em chỉ biết rằng em muốn lưu lại tia nắng cuối cùng nhợt nhạt kia, như muốn nhớ rằng em vẫn còn sống, vẫn còn thở và không ngừng yêu anh.



“ Gió thổi ngược để mắt em khô
Làm sao đây khi em cứ vẫn thế
Nước mắt rơi, đọng mãi chẳng thể ngừng….”



.
.
.




Cậu đến quán rượu nhỏ quen thuộc mà anh hay tới. Ngồi trong một góc khuất, cậu gọi một chai Soju và uống. Gió rít ngoài trời rợn nổi gai ốc. Cái áo sơ mi của cậu đã đen lại ở cổ. Đã ba ngày rồi, Yo Seob chưa về nhà để thay rửa. Cậu cứ lang thang như một gã nghệ sĩ uất đời, lội ngược những cơn gió và ngược nắng đi giữa những tự sự và mộng tưởng. Những cảm xúc đến quá nhanh đến nghẹt thở. Bây giờ Yo Seob chẳng còn biết được thế nào là say tỉnh. Say rồi lại tỉnh, rồi lại say. Cậu không say được đâu, khi mà cậu còn chưa uống hết phân nửa chai rượu. Hơi rượu cay nồng xộc vào mũi không làm cậu nhăn mặt. Ngửa cổ uống từng hớp rượu hăng, để cho dòng chất lỏng đó chảy vào cái dạ dày lót bằng ổ bánh mì ăn tạm và một cái xúc xích ban chiều. Rượu cuốn những suy cảm còn lại trong cậu ào ạt như sóng cuộn, tê tái. Hôm nay gió thổi mạnh, có lẽ sắp có mưa. Chắc cậu chỉ ngồi thêm được lúc nữa mà thôi, cũng lâu chưa về nhà.


Cái ý nghĩ về ngôi nhà đã vắng hơi ấm kéo cậu lại với thực tế. Cậu đã từng có một căn nhà, cậu đã từng có một vòng tay chào đón mình. Cậu vẫn nhớ cái cách anh ôm cậu vào lòng, nhớ đến da diết từng câu càu nhàu quen thuộc khi thấy cậu mải mê làm việc mà không ăn. Cậu nhớ cách anh gọi cậu dậy vào mỗi buổi sáng, ngọt ngào và quá đỗi dịu dàng. Có phải cậu say rồi phải không? Ta đã cố quên nhưng càng cố thì những kí ức ngọt ngào ấy lại càng cứng đầu, cứ bám trụ lại nhức nhối.


Có ai đến kéo cậu ra khỏi cơn say này không?


Yo Seob đã uống gần cạn chai rượu của mình. Khuya trờ khuya trật, gió vẫn thổi vù vù. Người chủ quán đã thôi không làm đồ nhắm cho khách, ngồi chăm chú xem một chương trình tạp kĩ từ cái TV nhỏ xíu trong góc. Tiếng rè rè từ cái TV khiến cậu nhớ về cái máy chạy đĩa ở nhà mà cậu chẳng nhớ đã quăng nó đi đâu. Đồ cũ, có giữ lại cũng chẳng thể làm gì, có đúng không anh?



Có tiếng bước chân vào quán, ngày một gần hơn, cho đến khi người khách tới trong một tối muộn, ngồi xuống chiếc bàn trong góc đối diện với cậu, ngăn cách bằng một tấm mành. Anh chỉ gọi một chai Soju, đôi mắt nhìn về phía trước, mênh mông xa thẳm. Chai rượu mang ra đã nhanh chóng vơi đi. Hơi rượu nồng, tràn đầy không gian nhỏ hẹp với mùi đồ rán và vài ba món ăn kèm đã nguội ngắt.


Rượu như tình còn nồng.
Còn yêu nhau, hơi rượu là men tình say đắm
Khi chẳng còn say, chẳng còn cay
Hết yêu, tình thả trôi ……




Cậu uống.


Anh uống


Chậm chạp, thời gian trôi từng khắc từng giây…



.
.
.



Rượu trôi trong hơi men cay nồng. Say rồi, sao còn cứ cứng đầu tỉnh thế này. Anh sao cứ uống hoài vậy anh. Sao đôi mắt anh lại hướng về phía vô định mà không có em. Ừ, thì là hết yêu, là chẳng còn là rạo rực mong ngóng đắm say, nhưng sao anh lại ngồi yên lặng như vậy. Anh có nhận ra em đang ngồi đây không anh? Anh đâu nhận ra đúng không? Anh đâu còn nhận ra chút gì đó hiện diện của em như anh đã từng, kể cả là hơi thở quen thuộc và chút tình còn nồng. Anh ngồi đối diện với em, ta cách nhau non chục bước chân ngắn ngủn, cách nhau một tấm mành mỏng manh chỉ chực tuột khỏi cái thanh gỗ đã mục. Gió cuốn mành bay phất phơ, nâng lên hạ xuống. Em nhận ra anh từ cái hơi ấm tê người anh mang theo vào cái không gian nhỏ hẹp lạnh lẽo. Em đã nhận ra anh từ tiếng bước chân không vội vàng cũng chẳng chậm rãi, cứ thế, cứ thế, an nhiên như chính anh. Em đã nhận ra anh khi em chìm vào cơn say mất rồi.


Còn anh?


Anh đâu nhận ra em…


Trái tim anh còn chẳng nhận thấy em đang ở đây, dang ngồi đối diện với anh đây huống chi trí óc đã vương chút hơi rượu chẳng còn đủ tỉnh để mà nghe trái tim em đập vội vã.


Anh có nhận ra không tình yêu chảy tràn trong đôi mắt em, khi mà hơi rượu trong em đã hoá thành những giọt nước, rơi … tan trong không trung. Anh có thấy được em đã uống quá cái quy tắc của bản thân, mà làm sao cứ tỉnh mãi chẳng thấy say nữa rồi. Anh đâu nhận ra tiếng em khẽ gọi tên anh, nỉ non hoà tan trong tiếng gió rít ngoài trời. Em cười, gió thổi cuốn anh ra khỏi vòng tay em từ lâu mất rồi.


….
Còn chần chờ chi hỡi anh
Hôn em, ôm em cho nát chênh vênh
Ừ tình là điên, khát, say
Hôn em, ôm em sao nát chênh vênh ……    
                                                                                                                    



Cậu lặng lẽ dõi theo anh qua tấm mành mỏng. Chai rượu đã cạn từ lâu. Cậu không say đâu, từng này đã là gì so với tửu lượng của cậu. Nếu như được, cậu muốn say một lần. Cậu muốn nhấn chìm bản thân trong hơi cay hăng nồng đó mà không bao giờ tỉnh lại. Cậu điên rồi phải không? Ừ, điên đấy. Vậy thì sao? Có ai trách một người điên bao giờ. Cậu muốn điên, muốn hoá dại, muốn làm một thằng ngốc … để không nhìn thấy anh đã đi khỏi cuộc đời cậu thật dễ dàng.



Cứ như vậy nhé anh . Em không cần anh nhận ra em đâu. Em chỉ cần anh ngồi đây, yên tĩnh, để em có thể ngắm anh lần này thôi, anh à. Anh biết em là một đứa đơn giản, em không đòi hỏi gì nhiều. Yêu anh em cũng không bao giờ đòi anh những điều quá đáng. Bởi vì em yêu anh, em muốn những thứ thuộc về em phải là tự nguyện vẹn tròn. Vì vậy nhiều lúc mà anh vô tâm quá, chẳng biết em muốn gì. Cũng đúng thôi, vì em đâu nói nên đâu thể bắt anh phải biết. Anh rời xa em mất rồi, đến lúc em ích kỉ lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng thì cũng đã muộn. Em muốn giữ anh ở bên em nhưng khó quá anh ơi.


Yêu mà không yêu cầu, không đòi hỏi, có phải là yêu?


Một chút, chỉ một chút thôi anh à. Hãy bên em, dù anh không thật sự bên em, dù anh chẳng nhận thấy em như em nhận ra anh, hãy cho em được nhìn anh như thế này. Em chỉ đòi anh có thế này thôi, chẳng khó khăn gì đúng không anh? Em đã chẳng còn có anh như những ngày quá khứ mộng mơ, vậy hiện thực này, ngay tại không gian nhỏ lạnh này, hãy để em cảm nhận anh lần cuối. Hãy để đôi mắt em ghi nhớ khuôn mặt anh, mái tóc anh, đôi mắt đen sâu thẳm, đôi môi từng đưa em hào vào những cảm xúc nguyên sơ nhất và dáng hình mãi khoắc khoải trong trái tim em. Hãy để em ghi nhớ giây phút em thả trôi con tim mình, vỡ tan trong im lặng chảy ngược vào trong. Hãy để em yêu anh lần này, chỉ lần này nữa thôi anh…


Và em sẽ đi, để anh hạnh phúc. Cho dù con tim em đau đến khó thở, cho dù đôi mắt em mờ dần hơi rượu, cho dù đôi chân em muốn đi ngược lại hướng trái tim, cho dù … em yêu anh rất nhiều.


.
.
.




Lặng lẽ.



Trôi.




Cậu đứng dậy, trả tiền chai rượu và lặng lẽ bước ra khỏi quán. Bước chân cậu nhanh, rồi chậm dần lại. Yo Seob quay đầu nhìn về phía quán rượu xa xa. Cậu hình như đã để quên một thứ ở đó, một thứ rất quan trọng.


Đó là tình yêu của cậu.


Cậu bước chân đi là cậu bước ra khỏi cuộc đời anh. Cậu đi là cậu để lại trái tim đã vỡ tan thành muôn ngàn mảnh nhỏ tại nơi thời gian dừng chân. Cậu đi là để lại sau lưng cuộc tình dang dở và một nửa linh hồn cậu. Chẳng do dự, chẳng níu kéo, thậm chí cũng không cần phải nhớ…


Cậu đi.


Bước chân cậu rời xa anh chậm chạp mà kiên quyết. Cậu nhìn anh chuyếnh choáng trong hơi men lần cuối, lòng dằn lại những ham muốn ích kỉ rằng anh có uống vì cậu không? Anh say vì ai, vì ai? Gió thổi rối tung mái tóc vốn chẳng vào nếp của cậu. Yo Seob hít một hơi thật sâu, bước vào màn đêm phía trước. cái bóng cậu liêu xiêu trên con đường nhỏ, dưới ánh sáng mập mờ từ cái đèn đường cũ xỉn. Cậu đi ngược lại với anh, mỗi lúc một xa. Quán rượu nhỏ trôi dần về phía sau rồi mất dạng trong màn đêm.


Gió thổi ngược.



Mắt cậu cay, có phải vì hơi rượu giờ mới ngấm ?



Vậy thì cứ để mắt cay. Nước mắt rơi vì ai?




Yêu nhau mấy núi cũng trèo
Mấy sông cũng lội, mấy đèo cũng qua





Ngược gió. Xa.


Hết yêu.




End part 1.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét