Thứ Ba, 3 tháng 4, 2012

[DooSeob fanfic] Những ngọn gió không ngừng thổi ngược - Final Chapter.


Part 6. ( final chapter)



Kéo chiếc va li vào ngôi nhà gỗ nhỏ cạnh bờ biển, cậu cúi người cảm ơn bác chủ nhà trọ tốt bụng đã cho mình mượn nhà với một mức giá khá dễ chịu. Bằng chừng này tiền, cậu chỉ có thể ngồi mà ăn một bữa trong khách sạn chứ chẳng đủ tiền mà thuê một phòng. Dĩ nhiên, Yo Seob có đủ tiền, thậm chí thừa để thuê được một phòng ở khách sạn năm sao và hơn hết, chuyến đi lần này là hoàn toàn miễn phí, nhưng cuối cùng cậu lại chọn ở đây. Chẳng có đến một phút chần chừ, cái bình yên hiền hoà của ngôi nhà đã thu hút cậu, Yo Seob thở ra một hơi dài đầy thoải mái. Cậu vội mở tung các cửa sổ, đón những cơn gió mùa thu mát mẻ tràn vào phòng. Từ cái cửa sổ ở bức tường bên phải phòng ngủ, cậu có thể nhìn thấy biển rất rõ. Đồ nội thất trong nhà cũng thuộc hàng cổ xưa nay hiếm, vắng bóng những thứ hiện đại xa xỉ. Có một cái lò sưởi chạy bằng củi, để đêm đến có thể sưởi ấm một chút. Cậu cất va li của mình đi và tắm rửa một chút trước khi đi ra ngoài.



Biển mùa này vẫn nổi sóng to. Sóng vỗ ầm ầm vào phiến đá, tung bọt trắng xoá. Yo Seob ngồi trên một mỏm đá sát bờ biển, nhìn về phía xa xăm. Đôi mắt cậu lại chìm vào sự mênh mang sâu lắng. Gió thổi cuộn sóng biển, hất tung mái tóc rối mà cậu chẳng buồn chải lại. Yo Seob vô thức chìm trong nỗi đau sầu thẳm nhói buốt. Đứng trước biển, cậu thật nhỏ bé. Những con sóng cao kia tưởng chừng như có thể nuốt trọn cậu chỉ bằng một cú vỗ mạnh. Yo Seob theo bản năng hơi co người lại.


Nỗi nhớ thương trong cậu cuộn trào như những con sóng kia, dạt dào, cuồn cuộn mạnh mẽ. Nó ra sức mài mòn từng chút tự chủ trong cậu. Sao đứng trước biển khơi, Yo Seob càng thấy rõ bản thân mình yếu đuối như thế này. Cậu nhạy cảm hơn mất rồi, có chút này mà đã nhớ anh …


Nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh.


Thật sự, nhớ lắm. Đã chạy trốn mà cuối cùng chẳng thể thoát được, thà rằng dứt khoát một lần cho xong, cho khỏi đau thêm lâu dài. Cậu vòng hai tay ôm lấy mình chặt hơn, nhưng cuối cùng tự nhận ra rằng chỉ có vòng tay anh mới có thể ôm trọn được cậu. Trách bản thân mình vô dụng, cậu lại càng cảm thấy bé nhỏ cô đơn hơn. Cuối cùng, chỉ có cậu ngu ngốc, cứ mãi chạy trốn, rồi ảo tưởng và lặng im.



…Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
Khi nào ta yêu nhau….





Làm ơn, hãy đến kéo em về. Em mệt mỏi lắm rồi, em muốn dừng lại. Em muốn ngủ, ngủ thật say, thật thoả thuê anh à?



***



Anh thẫn thờ đi một cách vô định trên những con đường cậu thường qua. Anh cố tìm trong vô vọng hình bóng người yêu dấu, tìm mà chẳng biết nên bắt đầu từ đâu. Nói anh ngốc, thật sự là rất ngốc, ngốc đến mức đau lòng chua xót. Đã nắm được cậu trong vòng tay mà còn để cậu vuột mất. Cậu như một cơn gió, đến rồi đi, bất ngờ chẳng chờ đợi ai. Cơn gió mùa thu kì lạ thổi qua anh, vuốt ve anh bằng những ngón tay mềm mại êm ái rồi vụt mất. Tại sao, cậu làm thế vì cái gì?


Rốt cuộc là vì sao hả Yo Seob?



Doo Joon bước vào phòng triển lãm ảnh của Hyun Seung, mệt mỏi đưa mắt tìm bạn mình. Cậu ta nhắn anh rằng có việc gấp muốn nhờ. Anh vốn chần chừ nhưng cái vẻ bí hiểm và chút khẩn khoản trong lời nói cộng với cái vẻ mặt không-nhận-lời-thì-chết-đi của Jun Hyung khiến anh gật đầu đồng ý. Hai cái thằng, đâu cần hăm doạ anh kiểu đấy, anh cũng sẽ nhận lời thôi mà.


Doo Joon tò mò nhìn ngắm một lượt các bức ảnh được treo trên tường. Phải thừa nhận rằng Hyun Seung rất có tài, anh chưa bao giờ hết hứng thú với các bức ảnh bạn mình chụp. Mà khoan, đôi mắt anh sáng lên…


Cậu cũng là nhiếp ảnh gia mà, sao anh lại bỏ qua chi tiết quan trọng này.


-          Đến rồi à? Lại đây xem cái này đi.


Tiếng nói của Hyun Seung vang lên sau lưng anh bất ngờ. Doo Joon quay người lại, chậm chạp đi theo bạn mình. Cậu ta dẫn anh qua những dãy hành lang lắt léo, trước khi dừng lại trước một bức tường treo duy nhất một bức ảnh khổ lớn. Khi Doo Joon nhìn bức ảnh, đột nhiên tất cả các giác quan của anh đình đốn trong giây lát, khi đôi mắt anh ngây dại nhìn nó, khi mà trái tim anh đập nhói lên từng hồi trong lồng ngực, khi mà đôi chân anh run rẩy như muốn khuỵu xuống, hình ảnh cậu hiện lên rõ ràng trong tâm trí anh.


-          Đây là bức ảnh đoạt giải thưởng của hội nhiếp ảnh thế giới cho nhiếp ảnh gia trẻ xuất sắc nhất. Đó là bức ảnh cậu ấy chụp năm học thứ nhất, tính ra cũng được hơn bốn năm rồi.


-          Không… không thể nào.


Anh vội vàng tiến lên phía trước, run run đưa tay lên chạm vào bề mặt kính, tưởng chừng như đang chạm vào một miền kí ức xa thẳm thuở nào. Đôi mắt đen thẳm một nỗi buồn da diết nhói đau, thẫn thờ khờ dại. Dòng chảy kí ức bỗng dưng cuộn chảy mạnh mẽ trong anh, cuốn anh theo không biết tự bao giờ. Doo Joon nói ngắt quãng :


-          Tại sao…?


-          Yo Seob chưa bao giờ quên cậu, chưa một giây phút nào, ngay cả khi ngủ cũng như lúc thức - Giọng nói của Hyun Seung đều đều sau lưng anh - Cậu ấy nói với tôi khi chụp bức hình này rằng: Có lẽ cậu ấy chỉ có thể chụp được hoa Tử Đằng được duy nhất lần này. Sau đó, cậu ấy sẽ học cách quên đi tất cả, mọi thứ, kể cả cậu.


Anh đứng trân trân tưởng chừng như hoá đá trước bức ảnh hoa Tử Đằng hồng rực đến nhói lòng trước mắt mình. Anh dường như nhìn thấy cả tình yêu cháy bỏng như chưa hề vơi cạn của cậu, anh cảm nhận được nỗi đau đớn đến cay đắng của cậu, anh thấy được cả những giọt nước mắt đau đớn của cậu và bàn tay run run khi câm chiếc máy ảnh lên chụp. Anh đau, trái tim anh đau quá. Có cách nào có thể chữa lành được tất cả những vết thương này không?


-          Cả hai người các cậu muốn lừa dối nhau đến khi nào hả? – Hyun Seung thở dài, đưa một tay đặt lên vai Doo Joon, vỗ nhẹ - Tại sao không nói cho cậu ta biết tất cả sự thật của năm năm trước?

-          Tôi… Tôi không biết cậu ấy sẽ phản ứng ra sao – Doo Joon ngập ngừng – Tôi sợ Yo Seob sẽ không tha thứ cho tôi.

-          Thế cậu nghĩ giờ cậu ta tha thứ cho cậu chắc, đồ ngốc!


Hyun Seung kéo Doo Joon lại đối diện với mình, nói gay gắt một cách thiếu kiềm chế :


-          Cậu đã từng nghĩ Yo Seob yêu cậu đến mức có thể chết đi chưa? Cậu giấu cậu ấy sẽ được bao lâu, cậu yêu nhưng lại sợ mình không được tha thứ, muốn buông tay nhưng lại không dám vì lòng ích kỉ thối tha của mình. Doo Joon, tôi không biết cậu muốn gì nhưng nếu cậu muốn buông tay, chúc mừng. Còn nếu không thì tôi sợ cả đời này cậu sẽ không còn có cơ hội gặp lại cậu ta đâu.


Anh bàng hoàng nhìn thẳng vào đôi mắt nheo lại vì tức giận của Hyun Seung. Doo Joon thấy đầu óc mình choáng váng, đau. Hyun Seung thở ra một hơi dài đầy kìm nén, rút ra từ trong túi áo một tờ giấy nhỏ. Cậu chìa nó ra trước mặt anh, ra hiệu. Doo Joon vẫn chưa hết bàng hoàng, đọc lướt qua từ giấy một lượt, hỏi :

-          Đây là …?

-          Nơi diễn ra buổi triển lãm, lễ trao giải, cộng với thời gian chi tiết – Hyun Seung nói nhẹ - Tôi chỉ có thể giúp hai người đến đây thôi. Nếu như cậu đi bây giờ thì biết đâu vẫn còn kịp …


Hyun Seung chưa kịp nói hết thì anh đã chạy đi rất vội vã, chỉ kịp nói câu từ biệt nhanh chóng. Cậu ta nhìn theo cái bóng hấp tấp vội vàng của gã bạn mà không khỏi thở hắt ra, biểu hiện có vẻ bó tay rõ ràng. Xem chừng Doo Joon đã có quyết định cho bản thân rồi.


Một bóng người từ đằng sau xuất hiện, nhẹ nhàng tiến đến, ôm lấy cậu dịu dàng. Anh đặt cằm lên vai cậu, nói nhỏ :


-          Giờ anh mới biết em rất có duyên trong việc mai mối đó.

-          Anh đừng đùa nữa - Cậu hơi đỏ mặt lên, khẽ nạt - Nếu không phải vì hai người họ sắc mặt quá khó coi, khiến chúng ta bị vạ lây thì em thèm vào.

-          Ha ha ha… Nhưng xem chừng em cũng muốn thế mà.


Anh cất tiếng cười rộn ràng bên tai cậu, xoay Hyun Seung lại và ôm cậu vào lòng. Hyun Seung dụi đầu vào lồng ngực vững chãi của anh, nói khẽ :


-          Hi vọng mọi chuyện đều tốt đẹp, Yo Seob có giận thì em cũng chịu thôi.

-          Anh nghĩ sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu. Nào, đến giờ đi rồi.


Hyun Seung mỉm cười với anh, hai người nắm tay nhau, cùng bước ra ngoài. Cậu hơi xiết tay lại, hỏi anh với chút rụt rè :


-          Jun Hyunggie này, mình…đừng như hai người họ nhé.


Jun Hyung liếc thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng lên thập phần đáng yêu, không kiềm được mà hôn lên má cậu thật dịu dàng. Anh ôm lấy cậu thật chặt, thì thầm vào tai cậu những lời thật ngọt ngào. Yêu và được yêu, có mấy ai hạnh phúc như những kẻ đang yêu?


***


Yo Seob thơ thẩn đi dạo trên bãi biển, nghĩ ngợi vẩn vơ. Cậu đến JaeJu từ sớm, trong khi lễ trao giải mãi tận chiều mới diễn ra, vậy nên ngoài việc dạo chơi mua sắm, cậu chẳng biết làm gì cả. Biển thì chỗ nào cũng như nhau, không ăn uống thì cũng đi dạo, thế là hết. Kéo chiếc kính đen lên che nửa khuôn mặt, Yo Seob lấy chiếc ipod ra, chọn bài chọn một chỗ kín đáo, ngồi xuống. Cậu phải từ chối mãi những lời mời đi ăn uống, tán gẫu của mấy vị quan khách và mấy anh chàng nhiếp ảnh gia ngoại quốc khác. Thật không biết, sao người ta cứ chọn cậu mà kéo đi vậy?


Khi cậu đang ngồi thư giãn, bỗng có tiếng cãi cọ từ đâu vang đến khiến Yo Seob không khỏi nhăn mặt. Tháo tai nghe ra, cậu nhìn quanh. Không khó để nhận ra là bắt nguồn từ đâu. Đó dường như lạ một cặp vợ chồng còn trẻ đang hục hặc vấn đề gì đó, còn đứa bé chắc là con trai của họ thì lầm lũi đi đến một góc, cúi gằm mặt xuống. Hình như nó đang khóc. Cậu không quan tâm đến hai người họ nói gì, đây là vấn đề người ngoài không nên tò mò, cậu chỉ chú ý đến đứa trẻ ngồi cách cậu không xa. Yo Seob tặc lưỡi, trẻ con thì có tội tình gì, tại sao người lớn lại cứ để những đứa con của mình phải khổ?


Yo Seob lại nhớ đến mình của hai mươi năm trước. Cậu nhìn sang cậu nhóc kia, thấy cũng chẳng khác là bao.


Thở dài, cậu đứng lên tiến lại gần cậu bé đó. Yo Seob đưa tay vào túi áo, lôi ra một cái kẹo mút, đưa ra trước mặt nó. Cậu nhóc ngẩng mặt lên, khuôn mặt lấm lem vì khóc nhìn cậu có chút rụt rè và sợ hãi. Những tiếng nấc cụt vang đều đều, nó khóc rất lâu rồi thì phải. Yo Seob mỉm cười :


-          Đừng sợ, anh không phải kẻ xấu đâu. Em thích ăn kẹo không?


Thằng bé gật đầu, dường như đã bớt sợ đôi chút, rụt rè nhìn cây kẹo mút trên tay cậu. Yo Seob nhét vào tay thằng bé, xoa đầu nó và đứng lên, toan bước đi. Nhưng câu chuyện của đôi vợ chồng nọ khiến cậu dừng bước. Hai tai cậu nghe trọn tất cả, đôi mắt Yo Seob mở lớn đầy kinh ngạc.


Kia… Kia chẳng phải là cô ta hay sao?




-          Cô hay nhỉ? Cô tưởng có đống tài sản kia là cô coi tôi không ra gì nhé - Tiếng người đàn ông sừng sộ vang lên - Loại đàn bà đào mỏ, vét sạch gia tài người khác mà còn đủ tư cách mắng tôi!

-          Anh im đi !!! - Tiếng người phụ nữ the thé – Tôi làm thế vì con tôi, vì cái nhà này. Loại đàn ông bám váy vợ như anh thì hay ho lắm đấy!!!!

-          Cô còn già mồm!!! Sao cô không nói là thằng bé không phải con tôi luôn đi. Cô lừa hắn rồi lừa cả rôi đúng không? Mà chắc gì nó đã là con tôi!!!

-          Tôi hận sao ngày xưa lại bỏ Doo Joon đi với anh. Đáng lẽ ra, khi anh đến nhận con tôi phải từ chối mới đúng thì bây giờ tôi đã là một phu nhân cao quý, chẳng phải như giờ chỉ là loại người chẳng đáng để người ta tôn trọng!!




Bàn chân cậu như hoá đá. Sự thật của năm năm trước vô tình cứ thoát ra, không ngừng chảy vào trí não cậu.




-          Ha ha ha !!!!! Còn ra vẻ thanh cao !!! Thế con nào ngày xưa chuốc rượu hắn lên giường với mình, vu cho hắn làm mình có thai, rồi khi đã làm thiếu phu nhân ở cái nhà đấy thì lập mưu vơ vét hết tài sản. Vì con, tôi đã phải muối mặt đến nhận thằng bé lại, cô cũng nguyện ý theo tôi, giờ còn ở đây nhiếc móc tôi, làm ra vẻ mình vô tội lắm. Cô cứ đợi đấy!!!


-          Anh im đi cho tôi!!!!!!

-          Cô mới phải im đi !!!!





Yo Seob nặng nề quay người bước đi. Tất cả mọi thứ cứ tự nhiên ngày một rõ ràng trong cậu. Câu chuyện cậu vô tình nghe được như một tiếng sét xoá tan tất cả nhưng nghi ngờ, những thắc mắc dồn nén bấy lâu của cậu. Hai chân cậu bỗng vô lực mềm nhũn, cậu khuỵu xuống, ngồi dựa lưng vào một tảng đá lớn. Hơi thở cậu dồn dập và hai mắt cậu vô cớ cừ mờ dần…


Một thoáng, những kí ức từ sâu thẳm trong cậu một chảy tràn mạnh mẽ, hiện lên rõ ràng. Cậu nhớ ra rồi, tại sao cậu không nhận ra tất cả. Vì cậu đã ghen tuông, đã quá đau khổ vì hận anh nên cậu đã không nhận ra.


Cậu đã không nhận thấy sự đau đớn và cả tình yêu mãnh liệt của anh khi anh đột ngột chia tay mình. Cậu không nhận ra vì sao anh lại ở căn nhà cũ của hai người, nơi mà cậu đã chối bỏ tất cả. Cậu cũng không nhận ra cái nín nhịn đến phi thường, sự dịu dàng kìm nén và cả tình yêu tràn trong khoé mắt anh.


Tại sao? Tại sao? Anh giấu cậu những chuyện này để làm gì? Anh muốn cậu phải làm sao đây? Tại sao anh không nói cho cậu biết tất cả khi có cơ hội, để rồi đây, cả cậu và anh đều đang tự hành hạ bản thân mình. Cả hai vùng vẫy trong một tình yêu lạc lối, một sự hiểu lầm quá lớn phải trá bằng một cái giá quá đắt.


Yo Seob khóc, khóc như một đứa trẻ, nức nở, vật vã. Cậu ôm lấy lồng ngực đau nhói từng hồi mà khóc. Cậu khóc cho ai, có phải cho anh về một tình yêu nhẫn nhin chịu đựng, khóc cho cậu vì đã quá ngốc nghếch và khờ dại … hay khóc cho cả hai, đã lừa dối nhau suốt từng đấy năm trời? Yo Seob cứ thế khóc. Nước mắt cứ hồn nhiên chảy hoài, chảy mãi, còn ngoài kia, sóng cứ hồn nhiên vỗ lên bờ đá và gió cứ hồn nhiên thổi ngược cay lòng.




…Trước muôn trùng sóng bể.
Em nghĩ về anh, em
Em nghĩ về biến lớn
Từ nơi nào sóng lên?...



*
**



Cậu đến dự lễ trao giải trong một trạng thái không tốt chút nào. Khi mà những đám mây mù che phủ tâm trí cậu đột ngột quét sạch, cái còn lại trong cậu chỉ là sự dằn vặt, sự hối hận và nỗi niềm khát khao cứ thổn thức trong lồng ngực. Rốt cuộc, cậu nên làm cái gì? Làm sao bây giờ khi chính cậu cũng không hiểu rõ bản thân mình muốn gì.


Nhận giải, phát biểu, cậu làm rất nhanh chóng rồi từ chối tham dạ dạ tiệc sau đó. Yo Seob ra vẻ chút cảm sốt, rời khỏi hội trường khi tiệc mới chỉ bắt đầu. Lúc này, bầu trời đã chuyển sang màu sẫm. Những tia nắng đã lui về phía sau đường chân trời. Trời đã tối. Cậu nới lỏng cà vạt cho dễ chịu, bước đi lững thững trên vỉa hè đông người qua lại. Cậu đưa mắt nhìn quanh, đều là những đôi tình nhân và cặp vợ chồng hạnh phúc. Họ đi thành đôi, thành cặp, còn cậu thì chỉ có một mình. Cậu hít một hơi thật sâu, cố ngửa mặt lên nuốt những giọt nước mắt chực trào ra ngược vào trong. Khịt mũi, cậu cắm cúi bước đi mà không biết mình nên đi về đâu.



Cuối cùng, giữa dòng người ngược xuôi, biết tìm đâu một người tri kỉ. Người qua lại lạnh lùng, lặng lẽ lướt qua nhau. Em loay hoay giữa dòng đời, cố tìm một hình bóng thân quen. Em bước đi với một trái tim hèn nhát. Biết tìm được ai giữa dòng người lạ lẫm, bốn phía đều cô độc. Tìm đâu được anh, tìm đâu để thấy nhau. Thấy sao đây khi đôi mắt cay quá, cô đơn một mình. Chẳng thấy anh.



Yo Seob đứng cạnh cột giao thông đang chờ tín hiệu cho người đi bộ. Cậu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đã chuyển màu đen tuyền. Có khi nào anh cũng như cậu, đang ngắm những chòm sao phía trên kia không?


Đèn chuyển sáng, Yo Seob cúi đầu nhìn về phía trước. Bất giác, cậu sững người lại.



Giữa biển người mênh mông, ta mải miết tìm kiếm một bóng hình. Lặng thầm trong tâm trí nhắc tên người, ta tìm kiếm trong mộng tưởng về một người mãi in sâu vào trái tim ta thật nhẹ nhàng. Tìm, có thấy không? Sao lại xuất hiện… Có phải là ảo ảnh?



Doo Joon đứng ở bên kia đường nhìn về phía cậu. Vẫn là bóng hình thân thương ấy, vẫn là mái tóc mềm mượt, đôi mắt như sao và dáng hình khắc sâu vào tâm trí anh không lúc nào phai mờ. Cậu đứng đó, cách anh chỉ dăm mét, sững sờ, khuôn mặt còn nguyên sự ngạc nhiên và đong đầy tình yêu trong đáy mắt. Biết bao nhiêu nỗi niềm không thể nói thành lời chảy tràn qua đôi mắt, phản chiếu lên ánh nhìn thiết tha, khao khát dạt dào.


Saranghae, saranghae, saranghae.



Cứ nhắc lại đi, nhắc lại đến khi không thể. Trái tim ta đã tìm được bến đỗ giữa dòng đời, chẳng còn đau nhói. Vậy sao bàn chân còn chần chừ?




Yo Seob hít một hơi thật sâu, chạy về phía anh. Lúc này, Doo Joon mới kịp để ý, đèn giao thông đã chuyển tín hiệu. Các phương tiện đã bắt đầu di chuyển. Anh vội chạy như bay đến chỗ cậu, mặt tái đi và hét lớn:


-          KHÔNG!!! DỪNG LẠI, SEOBBIE!!!!




Uỳnh.




Cậu mơ màng tỉnh dậy sau cơn choáng váng. Xung quanh có rất nhiều người tập trung, tất cả đều con nguyên nét hoảng hốt trên khôn mặt. Lúc này, cậu mới nhớ lại những gì vừa xảy ra. Doo Joon đã lao đến bên cậu, kéo cậu khỏi tai nạn trong chớp mắt. Còn anh? Anh sao rồi?


Yo Seob vội vàng lách người khỏi vòng tay cứng ngắc của anh. Cánh tay anh chảy máu nhiều quá, cả một phần bắp tay trầy xước hết cả. Một vết cắt sâu khiến máu không ngừng chảy ra. Cậu hoảng sợ lay anh, nước mắt không biết đã tuôn ra từ khi nào. Doo Joon dường như vẫn còn choáng váng, chưa tỉnh ngay được. Cả một phần má của anh cũng bị xước. Cậu cứ thế oà khóc nức nở, ôm lấy anh mà gọi :


-          Doo Joon, tỉnh dậy đi mà… Hức… hức… Đồ tồi, anh không thể bỏ em đi dễ như thế được… hức ….


Có tiếng người kêu cậu gọi cứu thương, Yo Seob lập cập lấy điện thoại toan nhấn số thì một bàn tay mạnh mẽ ngăn cậu lại. Anh từ từ ngồi dậy, lấy tay xoa đầu rồi mỉm cười trấn an:

-          Anh không sao, đừng khóc.

-          Hức… hức .. Oa!!!!!


Cậu cứ thể bật khóc như một đứa trẻ. Vội ôm lấy anh còn đang choáng váng, cậu vùi mặt vào ngực anh mà khóc. Yo Seob nói giữa tiếng khóc :

-          Đồ đáng ghét…hức … anh làm em sợ lắm, anh có biết không?

-          Anh không sao mà, nhưng nếu em cứ khóc thế này thì vết thương của anh nó tét ra đấy.


Nghe thấy thế, cậu giật mình ngẩng lên, hoảng hốt nâng cánh tay đầy máu của anh. Cánh tay này đã bảo vệ cậu, cánh tay này đã ôm cậu về từ tay Tử Thần. Cánh tay của anh…


Doo Joon say mê nhìn ngắm khuôn mặt còn nhoèn nước mắt của cậu. Bị thương chút này có đáng gì đâu khi mà anh đã cứu được cậu, và hơn hết, anh thấy được cậu vẫn còn yêu anh, yêu anh nhiều lắm. Chưa lúc nào như bây giờ, Doo Joon cảm thấy hạnh phúc đến nhường này. Anh mỉm cười.


Cuối cùng anh cũng tìm được em, Seobbie à.


*
**


Để anh ngồi lên chiếc ghế bành ngoài phòng khách, cậu chạy đi tìm hộp bông băng và thuốc sat trùng. Doo Joon không muốn đến bệnh viện, một mực muốn cậu băng bó cho mình nói, anh đã cứu cậu thì cậu phải có trách nhiệm. Thật tình, có ai nhận ra một Yoon Doo Joon nữa không?


Cậu cởi bỏ chiếc sơ mi của anh một cách thật nhẹ nhàng, tránh không động vào vết thương của anh. May mà vết trầy không sâu lắm, chỉ có vết cắt là nặng hơn chút. Cới chiếc áo sơ mi của anh, khuôn ngực trần vạm vỡ rắn rỏi đập vào mắt cậu khiến Yo Seob bất giác hít sâu. Cậu vội chuyển sự chú ý của mình vào cánh tay bị thương của anh. Lấy khăn sạch, cậu lau hết vệt máu dính trên đó, lấy nước và thuốc sát trùng rửa sạch vết thương rồi mới băng bó. Yo Seob tập trung làm như một y tá tỉ mẩn, nhẹ nhàng như sợ anh đau. Cậu không biết rằng anh đang nhìn cậu đầy say đắm và yêu thương. Dường như tình yêu đang từng chút, từng chút một sống lại, ngọt ngào.


Sau khi xong việc với cánh tay, cậu chuyển ánh nhìn lên vết trầy ở má anh.


Yo Seob bắt gặp ánh nhìn đầy yêu thương và say mê của anh, như đang thiêu đốt cậu từng centimet vuông. Ngập ngừng, Yo Seob rướn người về phía trước, đặt lên vết thương một nụ hôn. Cậu hôn má anh, trán anh thật dịu dàng, rồi tiến đến bờ môi quyến rũ. Không phải là một nụ hôn sâu nồng nàn, mà chỉ đơn thuần là một cái chạm môi nhẹ nhàng. Chỉ vậy mà thôi.


Cậu rời môi mình, khẽ vuốt vết thương nơi má anh, nói nhẹ :


-          Anh đúng là rất ngốc.

-          Ngốc vậy mới yêu em đến khờ dại được – anh nhẹ nhàng đưa tay lên, nắm lấy bàn tay đặt trên má mình.

-          Sao anh không nói cho em biết chuyện của năm năm trước, lí do vì sao anh phải lập gia đình?

-          Anh xin lỗi – Doo Joon khẽ khàng – anh sợ.


Cậu ngập ngừng, lấy khăn lau sạch vết xước rồi thấm khô bằng vải sạch. Một lúc sau, cậu mở lời:


-          Em đã nghĩ rằng vì em quá vô tâm nên đã đẩy anh ra xa em.

-          Anh xin lỗi, đều là anh không tốt.


Cậu lắc đầu, tiện tay cho thêm củi vào lò sưởi. Lửa bốc lên cao hơn, toả hơi ấm dễ chịu. Ngoài trời, gió thổi mạnh đập vào khung cửa bằng kính cũ. Yo Seob nói:


-          Không, đừng nhắc lại làm gì nữa. Em không muốn nghe.

-          Ừ.


Cậu mỉm cười dịu dàng khi thấy vết thương của anh đã không còn đáng ngại nữa. Yo Seob nhìn anh, nói bằng một giọng có chút tức giận :

-          Anh có biết, vừa rồi em đã sợ thế nào không? Có ai ngốc như anh không hả?

-          Vì anh yêu em.


Doo Joon nhẹ nhàng trả lời, rất đơn giản nhưng lại đầy chân thực, không một chút giả dối. Yo Seob chỉ biết tròn mắt, nhìn thẳng vào mắt anh mà không nói một câu nào. Đây, đây có phải là điều cậu vẫn mong đợi, vẫn hi vọng trong suốt từng ấy năm hay sao? Ánh nhìn anh tha thiết quá, anh vẫn yêu cậu, yêu cậu nhiều lắm. Doo Joon à, có phải vậy không anh?


Đột nhiên, những giọt nước mắt vô thức chảy dài trên má cậu. Yo Seob chẳng nức nở, nước mắt cứ thể chảy xuống. Anh lấy tay mình, lau đi giọt nước mắt đọng dưới cằm cậu. Một chút ngần ngại, anh dùng đôi môi mình lau sạch những giọt nước mắt mặn chát của cậu. Anh dịu dàng hôn lên đôi mắt quầng đỏ, dịu dàng hôn lên hai má phiếm hồng và từ từ đặt lên môi cậu một nụ hôn.



Yo Seob đột ngột thở mạnh, cậu vội vàng bắt lấy môi anh, hôn anh một cách đầy nồng nàn. Doo Joon thoáng có chút ngạc nhiên nhưng cũng không khó để anh bắt kịp nhịp độ nụ hôn với cậu. Kéo Yo Seob vào sát người mình hơn, anh để bàn tay cậu ghì chặt lấy lưng mình nhói. Để cậu ngồi hẳn lên đùi mình, Doo Joon cắn khẽ môi dưới của cậu và mút lấy nó thật dịu dàng. Cậu rên lên khe khẽ, ôm chặt lấy anh. Doo Joon luồn chiếc lưỡi đầy mị hoặc của mình vào khoang miệng đang mời gọi kia, cuốn chiếc lưỡi còn rụt rè theo vũ điệu nụ hôn cuồng nhiệt. Một tay anh đỡ lưng cậu, tay kia anh vô thức luồn ào mái tóc mềm mà ghì chặt. Nụ hôn nóng rực như thiêu đốt tất cả, làm cho nhiệt độ căn phòng mỗi lúc một tăng.


Ngực cậu ép vào ngực trần của anh, dù qua một lớp áo nhưng vẫn cảm nhận được nhiệt độ nóng đến dụ người. Hai tay cậu ghì lưng anh, chuyển lên mái tóc đen, vần vò nó. Đôi anh như dẫn cậu bước vào một thế giới đầy kì ảo và ngọt ngào, say đắm. Vô thức, bàn tay anh lần vào trong lớp áo, xoa nhẹ vùng eo thon mát rượi. Yo Seob khẽ rùng mình, nhích người sát hơn. Bàn tay cậu cũng di chuyển đầy nóng vội trên khuôn ngực anh, cậu đang khao khát anh biết bao. Cậu thèm vô cùng sự gần gũi này. Doo Joon, Doo Joon, em cần anh, rất cần anh.


Anh rời khỏi môi cậu để cả hai có thể tìm chút dưỡng khí. Hai khuôn mặt chỉ cách nhau cừng một đốt ngón tay, từ khoảng cách này anh có thể thấy được gò má hồng rực đầy lôi cuốn, hai mắt ướt át mơ màng và đôi môi đỏ mọng sau nụ hôn cuồng nhiệt. Cậu ngước nhìn anh, đôi môi hé mở, đưa tay lên chạm vào má anh.


Nồng nàn hơn, một nụ hơn triền miên khác lại tiếp túc, thô ráp hơn, say đắm hơn. Không biết từ lúc nào, chiếc áo sơ mi của cậu đã bị tháo hết cúc, để lộ ra khuôn ngực trắng ngần với những múi cơ be bé mà quyến rũ đầy mị hoặc. Yo Seob nóng nảy cởi bó chiếc áo vướng víu, kéo anh lại. Hai khuôn ngực nóng rực áp sát vào nhau, nhiệt độ từ đó mà không ngừng tăng lên. Bàn tay cậu vội vàng mà đôi tay anh cũng chẳng kém. Yo Seob rên khẽ khi bàn tay anh lướt trên ngực mình, xiết nhẹ rồi vuốt nhẹ nhàng. Đôi môi anh luyến tiếc rời khỏi đôi môi quyến rũ kia mà chuyển nụ hôn ướt át xuống chiếc cổ trắng thanh mảnh và bờ vai mời gọi. Anh lướt môi mình, để lại trên làn da trắng muốt những dấu hôn đỏ rực đánh dấu. Anh hôn lên cổ cậu đầy âu yếm, lướt chiếc lưỡi điêu luyện của mình lên bờ vai và ngực cậu, khiến Yo Seob vô thức cong người lên. Cậu ghì đầu anh thật chặt, bàn tay không ngừng di chuyển trên tấm lưng trần của anh. Cậu hối hả hôn lên thái dương lấm tấm mồ hôi của anh, âu yếm xoa khẽ những múi cơ bụng rắn chắc của anh. Doo Joon hừ nhẹ, xiết eo cậu chặt hơn.


Anh đánh dấu cơ thể trần phía trên của cậu bằng những dấu hôn đầy sở hữu. Chúng hiện lên trên làn da trắng muốt hệt nhưng những cánh hoa rơi trên nền tuyết trắng. Anh ngẩng lên, đối diện với cậu. Cả hai không ngừng nhìn sâu vào mắt nhau, bùng cháy đam mê mãnh liệt. Anh và cậu, hai người đã khao khát đối phương biết bao nhiêu. Doo Joon ngập ngừng :


-          Em … Liệu anh có thể?

-          Ngay bây giờ, Doo Joonnie – Yo Seob ra lệnh với một giọng khàn khàn khác hẳn chất giọng trong trẻo thường ngày.

-          Anh yêu em, Seobbie à.



Anh cúi xuống, đặt lên môi cậu một nụ hông nồng nàn đầy kích động. Chẳng biết vì sao, anh đã đưa được cả hai người vào phòng ngủ của cậu. Đặt Yo Seob lên chiếc giường êm ái, anh không ngừng rải những nụ hôn đầy khát khao lên cơ thể cậu. Doo Joon hôn cậu nồng nàn nhưng cũng kiềm chế, anh muốn cậu hoàn toàn thoải mái và muốn cậu nhớ mãi thời khác hai người thuộc về nhau một lần nữa.


Yo Seob cảm nhận được sức nặng của cơ thể anh đang đè lên mình, nhưng cậu mặc kệ, cậu vươn tay kéo anh xuống thấp hơn. Bàn tay cậu hấp tấp trượt xuống, chạm vào cạp quần anh, xoa nhẹ. Mỉm cười giữa những nụ hôn, Yo Seob ma mãnh liếm đôi môi anh. Bắt gặp đôi mắt bùng cháy dục vọng và say mê của anh, cậu đưa tay kéo khẽ. Doo Joon gồng người lên chịu đựng những cơn cảm xúc nóng bỏng chỉ trực trào ra hung hãn, hung hăng hôn cắn cổ cậu. Đã năm năm, cơ thể anh vẫn đong đầy khát khao có được cậu. Nhưng anh không được phép làm cậu sợ, chưa đến lúc. Phải kìm nén…


Yo Seob cười giữa những nụ hôn, kéo tai anh sát với miệng mình, nhẩn nha liếm khẽ rồi nói với một giọng ra lệnh mê hoặc :


-          Em cần anh, ngay bây giờ. Ngay lúc này, ngay tại đây…


Chỉ một câu nói, biết bao nhiều nỗ lực kiềm chế trong anh mất sạch. Con quái vật dục vọng trong anh đã bứt tung xiềng xích, vụt thoát ra ngoài. Doo Joon hung hăng ngấu nghiến môi cậu, không ngừng hôn cắn lên ngực và hai điểm hồng hồng nổi lên trên bờ ngực mời gọi. Bàn tay anh luồn vào trong quần cậu, vuốt ve thứ đã cộm lên từ lúc nào. Yo Seob buông ra những tiếng rên nhỏ kiềm chế, ghì chặt lấy cánh tay anh. Tránh cánh tay còn băng, cậu xiết lấy tấm lưng đã phủ đầy mồ hôi và đượm mùi hương nam tính rất rieng của anh. Doo Joon vội vàng cởi bỏ những gì còn vướng víu giữa cả hai. Hai cơ thể trần trụi quấn lấy nhau, ghì chặt không chút kẽ hở.


Cả hai thèm khát, thưởng thức tư vị của đối phương đầy mạnh mẽ và cuồng nhiệt. Những đợt sóng cảm xúc dâng trào, bị kièm nén suốt bao năm, ào ạt cuốn hai người vào những cảm xúc nguyên sơ nhất. . Cậu hôn dồn dập lên mặt anh, lấy cái lưỡi nhỏ của mình liếm lên vành tai anh và thở những hơi thở nóng bỏng. Hai cơ thể trần trụi cuốn vào nhau như một điệu vũ cuồng nhiệt. Cơ thể cậu cong lên, bật lên thành những tiếng rên gợi cảm, những cái gọi tên rời rạc. Anh hôn cậu, cuốn cậu theo mọi con sóng tình dào dạt. Đôi môi anh quyến rũ hôn lên từng centimet vuông cơ thể cậu, đánh dấu mọi thứ đều là của anh. Doo Joon dịu dàng hôn lên nơi thầm kín nhạy cảm của cậu, thưởng thức tư vị của người anh yêu. Yo Seob cào móng tay lên lưng anh lằn vệt xước đỏ. Anh đưa cậu vào trong những cảm xúc nguyên sơ nhất. Cậu xiết anh chặt hơn, chặt hơn … Những ngón tay đan lồng vào nhau sở hữu đối phương và những lời yêu thương rời rạc không ngừng trao ra. Mồ hôi lấm tấm trên khuôn ngực trần và trên lưng. Anh dịu dàng mà cũng đầy mê đắm, dìu cậu vào một cao trào cảm xúc say mê.


Đau, thực sự rất đau. Hệt như lần đầu tiên của hai người. Yo Seob toàn thân căng cứng lại. Những cái hôn, cái vuốt ve của anh khiến cậu thả lỏng. Và rồi, khi anh cuồng dã mà cũng dịu dàng di chuyển, cậu thấy mình cháy lên những cung bậc cảm xúc thần kì. Yo Seob nhớ những đụng chạm riêng tư mà nóng bỏng khó cưỡng lại được này. Anh lấp đầy cậu, trọn vẹn và vừa vặn. Cậu là của anh và anh cũng là của cậu. Hai ta đã thuộc về nhau một lần nữa, cứ như trong giấc mộng không có thực. Doo Joon hôn gấp gáp lên môi cậu, lên lồng ngực phập phồng, lên chiếc bụng nhỏ và lên phần đùi non nhạy cảm. Hơi thở cả hai dồn dập. Những tiếng rên, tiếng thì thầm rời rạc không ngừng thoát ra, không thể phân biệt được là từ ai.


Và rồi, đã đến giới hạn, tất cả mọi thứ phun trào mãnh liệt tựa như một cơn hồng thuỷ, mạnh mẽ cuốn hai người theo. Yo Seob hét lớn tên anh, đón nhận tình yêu của anh chảy trong từng ngóc ngách cơ thể mình. Những lời yêu thương trao vội, những cái hôn nồng nàn, cơ thể cậu nhẹ bẫng trong tầng tầng lớp lớp cảm xúc tuyệt diệu không tên. Cậu giữ chặt anh, cảm nhận anh lâu hơn, chỉ để nhớ rằng anh là của cậu, vĩnh viễn. Cậu hôn lên  môi anh ngọt ngào, cơ thể cậu được lấp đầy thật trọn vẹn. Tất cả những nghi ngờ, hờn ghen, đau khổ lùi xa, chỉ còn tình yêu mãnh liệt cứ bùng cháy mãi, thiêu đốt cả hai.


Vậy là đủ.



*
**



Khi Doo Joon tỉnh dậy thì đã không thấy cậu đâu. Anh vội vàng bật dậy, lấy bộ quần áo cậu sắp sẵn ở đầu giường, tròng vào người, chỉ sơ tẩy rồi chạy ra ngoài tìm cậu. Vội đưa mắt nhìn quanh, Doo Joon chỉ sợ cậu sẽ lại bỏ anh mà đi một lần nữa. Trái tim anh đau, dù chỉ là tưởng tượng mà thôi.


Thở ra một hơi dài đầy nhẹ nhõm, Doo Joon sải bước thật nhanh đến bên người con trai ngồi trên bờ biển. Cậu ngồi đó im lặng, yên bình. Gió mơn man đùa giỡn mái tóc cậu. Anh ngồi xuống, ôm cậu từ đằng sau, vùi mặt mình vào mái tóc cậu mà hít căng lồng ngực mùi hương dịu ngọt quyến rũ. Anh nói khẽ :


-          Anh cứ nghĩ em sẽ ra đi lần nữa.

-          Em sẽ đi.


Trước con mắt bàng hoàng của anh, cậu từ từ quay người lại, thở dài. Cậu cười thật dịu dàng, còn anh, anh xiết chặt lấy cánh tay cậu, hỏi:


-          Em vẫn còn giận anh ư?

-          Không - cậu lắc đầu – Em đã quên hết mọi chuyện quá khứ. Đối với em bây giờ, chỉ có hiện tại và tương lai mà thôi.

-          Nhưng tại sao?

Yo Seob quay người lại, tựa lưng mình vào ngực anh, hướng đôi mắt xa xăm nhìn về phía biển lớn. Cậu nói nhỏ :


-          Cái mái nhà bị dột đó, sửa lại đi anh. Cả cái cửa nhà bếp nữa, đến lúc thay rồi.

-          Khoan đã… - Doo Joon lắc nhẹ người cậu với vẻ không hiểu nổi .

-          Anh nhớ sửa hệ thống dẫn ga nhé, nước mùa đông lạnh lắm, không đủ ấm – Yo Seob vẫn đều giọng – À, đừng quên cái giường ngủ đã đến lúc thay ga nhé.

-          Seobbie, em rốt cuộc …


Yo Seob cứ điềm nhiên nói rất bình thản khiến Doo Joon một trận sững sờ :


-          Giáng sinh này em về.


Anh tưởng chừng ngừng thở trước câu nói của cậu. Doo Joon xoay người cậu lại, nhìn cậu thật lâu khiến Yo seob phì cười, buông lời chọc ghẹo :


-          Em đâu có nói là đi hẳn. Em đã tốt nghiệp đâu, từ Giáng sinh đến đầu năm mới em được nghỉ phép, sẽ về Hàn. Sau đó tiếp tục chương trình bảo vệ luận án. Mùa thu năm sau sẽ xong.

-          Vậy hè thì sao?

-          Hè em sẽ về - Yo Seob mỉm cười - nhớ sửa cái điều hoà nhé. Em không chịu nóng được đâu. Với lại anh nhớ …


Chẳng kịp để cậu nói hết câu, đôi môi anh vội vàng lấp đầy môi cậu bằng một cái hôn nồng nàn đầy cảm xúc và sự vui sướng đến tột cùng. Yo Seob cũng đáp trả lại anh bằng chính sự nồng nàn từ bờ môi và con tim mình. Doo Joon hỏi giữa những nụ hôn:


-          Vậy … anh đã được tha thứ?

-          Chưa đâu, anh phải dùng cả phần đời còn lại bù đắp, may ra em nghĩ tình mà tha cho anh.


Doo Joon bật cười vang trước câu nói đầy giận dỗi mà đầy đáng yêu của cậu. Yo Seob của anh, tình yêu của anh, gia đình của anh, cậu đã về bên anh, thật sự. Anh chẳng mong gì hơn điều này. Cả cuộc đời này, anh đã trao tất cả cho cậu. Yo Seob à, em phạt anh hay là thưởng cho anh vậy?


-          Anh sao có thể trái ý em được. Nhớ là phải quay về để mà ”trừng phạt” anh đấy, Seobbie~



Yo Seob mỉm cười, vòng tay ôm lấy anh và đặt lên môi anh nụ hôn mãnh liệt. Bàn tay hai người tìm đến nhau, đan lồng chặt chẽ không thể tách rời.





Giữa đất trời, biển lớn.
Ta lại tìm thấy nhau.
Anh và em
Những trái tim lạc lối trong cơn gió ngược
Những bước chân mệt nhoài và đôi mắt cay
Ta đã tìm được về bên nhau.
Anh và em.
Không rời.





Vệt nắng dài buông trên nền cát xám.
Ta lại có nhau như thuở ngày xưa.
Anh à  có nghe thấy nhịp đập cuồng si.
Trái tim em đã sống lại thật rồi.







Gió thổi ngược.





End.

                                      








Lời Bạt.



Những cơn gió không ngừng thổi ngược khiến mắt cậu cay.



Đó là nỗi đau táp vào trái tim đã hằn sâu nhưng vết thương không thể lành lại. Rượu cũng chẳng làm cậu say, cậu chỉ say vì anh một lần. Trái tim cậu say vì ai? Gió thổi ngược vì ai? Có phải vì anh?


Anh là một người đàn ông có trách nhiệm nhưng lại thiếu một thứ, đó là sự can đảm. Anh chịu trách nhiệm cuộc đời một người con gái, nhưng lại không đủ dũng cảm nói cho cậu biết sự thật. Vì anh quá yêu cậu, vì anh sợ cậu không thể tha thứ cho việc anh đã phản bội cậu. Suy cho cùng, quyết định đó của anh lại đầy cậu ra xa anh hơn, khiến cho cả hai đã lạc mất nhau trongnăm năm trời.


Số mệnh là một thứ không thể đoán trước được. Cho dù ta làm chủ đến bảy phần cuộc đời mình nhưng ba phần còn lại vẫn là do ông trời quyết định. Dây tơ hồng đã trao, trăm đường rối vẫn tìm được đến nhau. Là nghiệt ái thì rốt cuộc vẫn là duyên. Vì có duyên nên mới gặp nhau. Hữu huyên thiên lý năng tượng ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng. Dù có cố gắng chạy đến mấy, cả hai vẫn tìm được nhau.


Cá nhân tôi khi viết không chủ định xây dựng phải thế này thế kia, mọi thứ cứ tự nhiên như vậy mà hình thành. Bản thân lại rất thích đoạn:


“Giữa biển người mênh mông, ta mải miết tìm kiếm một bóng hình. Lặng thầm trong tâm trí nhắc tên người, ta tìm kiếm trong mộng tưởng về một người mãi in sâu vào trái tim ta thật nhẹ nhàng. Tìm, có thấy không? Sao lại xuất hiện… Có phải là ảo ảnh?”



Tôi bị ảnh hưởng của Mạch thượng hoa khai và Khuynh Tẫn Thiên hạ, vì thế khi viết dùng mọi nỗ lực để không bị lối viết đam mỹ vướng vào câu truyện. Riêng đoạn trên, không thể dằn lòng mà phóng bút. Tìm kiếm, biết tìm đâu một bóng hình tri kỉ? Biết tìm đâu thấy đối phương giữa biển người mênh mông? Khi tìm mãi không thấy thì đột ngột gặp lại nhau, dây tơ hồng quấn quýt, nguyệt lão se duyên đâu thể một lần là rũ bỏ? Và rồi anh đến, như trong giấc mơ tuyệt diệu. Thầm gọi tên người thật tha thiết, cậu nhớ anh.



Tôi viết câu chuyện này, lấy một phần từ bản thân. Tôi đã từng yêu, đã từng chia tay. Cái thuở bồng bột nói lời chia tay dễ dàng, nhưng sao đến khi đã xa lại ôm ân hận. Muốn tìm về với đối phương nhưng lại bất lực, chẳng thể quay lại với những ngày quá khứ. Viết ra chỉ mong những người đã yêu và chia tay tìm được chút khoảng lặng, nhớ về những kí ức đẹp mà tiến lên phía trước. Còn những ai đang yêu thì phải biết trân trọng những gì đang có. Những người chưa yêu thì mong rằng có thể tìm chút nhẹ nhàng của tình yêu, để khi yêu không phải hối hận. Chia tay rất dễ dàng, nhưng yêu lại từ đầu mới khó.


Haizzz, trên đây cũng là một vài phút cảm thán do tâm trạng rối bời mà ra. Mong các bạn thông cảm. Xin mọi người tiếp tục ủng hộ tôi trong những tác phẩm sau này. Kamsa hamnida!!!!


3 nhận xét:

  1. Chào bạn
    Xin lỗi vì đã đường đột vào blog của bạn thế này và comment vô duyên vào fic của bạn.
    Nhưng mình không rành về blogspot lắm nên không biết là nên nói những điều này ở đâu.
    Mình muốn hỏi rằng bạn là Tử Đằng bên dooseobland.net ?
    Nếu đúng thì may quá,vì mình cũng là một mem bên ấy,từ khi forum bị tạm khóa (hay gì đó mà mình không biết,chỉ biết rằng không vào được) mình không liên lạc được với ai cả,phần vì mình chẳng tìm được ai,phần vì mình không quen biết nhiều,nhưng đặc biệt là bởi mình chẳng thể nào liên lạc với ss Lee Bum tức admin của forum.
    Nếu bạn biết vì sao forum lại như vậy và còn ss Bum như thế nào thì phiền bạn rep lại cho mình được không?Khó khăn lắm mình mới tìm được đến đây (một phần vì mình rất thích những fanfic của bạn nên đã cố gắng đi tìm ^^~ )
    Cám ơn và xin lỗi nếu đã làm phiền bạn.
    P.S: Có thể bạn không biết,nhưng mình là Tangerine đây (đứa mà để nhầm giới tính là con trai để rồi khiến mọi người ngạc nhiên ah )

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ừ mình là Tử ở DSL đây? Mình nhớ bạn mà, bạn cũng hay thank fic và để giới tính là nam ha~. Xin lỗi bạn nhiều, tuần vừa rồi mình bận quá nên không vào blog nên giờ mới rep lại cho bạn:D

      Thực ra chính mình cũng không biết có chuyện gì đã xảy ra với DSL nữa bạn ạ, vì tất cả đều không ai biết có chuyện gì đã xảy ra, kể cả smod. CHúng mình đã tìm cách liên lạc với Bum nhưng Bum dường như rất bận, và có một vài lí do cá nhân nào đó. Chuyện xảy ra với DSL là chuyện đau lòng nhất năm vừa qua với mình@@. Và mình cũng đoán được phần nào lí do, nhưng có lẽ giờ mọi chuyện đều không còn cần thiết nữa rồi.

      Mình và một số mem đang có kế hoạch xây dựng lại DSL từ đầu. Mình sẽ liên lạc với smod và Lee Hâm, mong bạn ủng hộ.

      Rất vui vì bạn nhớ đến Tử và các fic chán òm của nó*cười*

      Xóa
  2. Ui,thật xấu hổ quá đi *che mặt*,mình là nữ,đó là nhầm lẫn tai hại của mình thôi T.T
    Quả thật mình rất là buồn khi DSL bỗng dưng lại như thế
    Mình có cố gắng pm với Ad,nhưng ngoài yh ra thì chẳng còn gì nữa,cũng đành bó tay,Ad có lẽ rất bận.
    Nếu như Tử ( cho phép mình gọi bạn như thế ha),và một số mem có kế hoạch xây dựng lại DSL,mình hi vọng có thể giúp gì chăng?
    p.s:Tùy theo cảm nhận của mỗi người,nhưng mình rất thích fic của Tử,có thể vì nó...,ừm,nói sao nhỉ,như Tử nói,dành cho những người muốn tìm một khoảng lặng?

    Trả lờiXóa