Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

[JunSeung fanfic] Ngày xửa ngày xưa… - Chap 1.


[Shortfic] Ngày xửa ngày xưa…

Written by Tử Đằng.
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi.
Pairing: JunSeung, DooSeob và nhiều cặp đôi linh tinh khác.
Category: Fluff, humor, romance.
Warning: OOC /dữ dội/, SA, mystery.
Rating: T.
Summary: Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc nọ, có một chàng ngốc lấy được tiên nữ xinh đẹp tuyệt trần.

.
.

Ngày nảy ngày nay, có một chàng ngốc rước phải cục nợ về nhà, mà cục nợ đó xem chừng lạ à nha…




A.N Một vài dòng lảm nhảm cho vui cửa vui nhà~

1.    Fic mang màu sắc nhảm và vui vẻ, một sự hoài cổ của tôi cho những ngày xưa cũ, khi mà tôi chưa “điên” như  bây giờ.

2.    Lần đầu tiên viết fic về JunSeung – couple mà tôi yêu mến chỉ sau DooSeob, lại do có bé hỏi tôi có ý định viết ai khác ngoài Dsb hay không. Thân tặng cho JSg-shippers*tung hoa*

3.    Nội dung từng được viết trên Saju một lần, giờ ngồi mô-đi-phê lại cho đỡ buồn.

4.    Tựa fic không hề ăn nhập, đó là do bạn Tử dở đặt tên từ trong máuTT^TT, chân thành xin lỗi mọi người.



Ngày xửa ngày xưa…
~o0o~





Chap 1.



Ngày xửa ngày xưa, ở trên trời, xa xa xa xa tít tắp tận chín tầng mây là nơi tiên nữ và các vị chư tiên cư ngụ. Loài người chỉ có thể ở dưới mặt đất, ngước lên nhìn mà thờ phụng, không bao giờ có cơ hội được chiêm ngưỡng. Chốn bồng lai tiên cảnh mây trắng ngút ngát, đó là những gì con người có thể tưởng tượng ra. Nếu tưởng tượng thêm chút, chút nữa sẽ là những nàng tiên nữ váy áo thướt tha, cười nói rộn trời. Và thêm tí tẹo nữa sẽ là …


Dẹp! Mày kể chuyện ba xàm quá đi. Một thằng bé còi còi đá chân, môi nhếch lên dữ dằn. Làm quái gì có tiên nữ.

Rõ ràng có. Cậu bé kia không kém cạnh mà hét lên. Hai má phúng phính đỏ ửng vì tức, ra sức đạp chân thằng bé ngồi đối diện. Mày không nghe ông cố con cô ruột ông cậu họ cháu bà dì tao kể là có à? Cũng giống như tiên răng thôi, thảo nào mà mày cứ lùn mãi. Do bị trời phạt mà.

Sao mày dám nói tao lùn. Thằng nhóc kia giận tím tái mặt mũi, quăng quyển sách đi vào lao vào “bụp” cậu bé đó. Sau này tao cao hơn mày cho coi. Đồ lắm chuyện.

Ngon nhào vô.


Cậu nhóc có khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu kia cũng chẳng kém cạnh, cấu chí cật lực. Trẻ con đánh nhau thì ngoài võ cắn ra thì còn võ cào, võ cấu, võ mồm. Chẳng mấy chốc mà đầu tóc quần áo chúng thảm hại thấy thương. Mà con nít đánh nhau chỉ thấy càng lúc càng dễ thương mới hay. Nhất là cái miệng chu chu, cái má phồng phồng.

..
.


Một lúc sau, cô giáo ôm trán đi ra. Một đứa đứng đầu lớp, một đứa đứng cuối lớp, cùng nhau độc thoại với tường, nôm na ra là úp mặt vào tường. Sự việc ngày hôm nay cũng chỉ là một trong chuỗi n những câu chuyện không đầu, không cuối khác về hai thằng nhóc trời đánh kia. Và nó là khởi đầu cho cái sự “anti tiên nữ/nam” kịch liệt của nhóc còi lùn. Xét theo logic của nó, làm quái gì có tiên nam/nữ, nhưng ghét thì cứ vẫn ghét mà có thù ắt phải báo. Báo ở đây là về mách mẹ và lao đi tập thể dục hùng hục. Nó đã thấu hiểu cảm giác bị chê là lùn, dù chỉ thấp hơn nhóc kia có một phẩy năm xentimét.


Cái sự cấu chí nhau không thương tiếc còn diễn ra cho đến tận khi hai đứa đậu đại học tận Seoul, số ma xui quỷ khiến thế nào mà lại học cùng trường lần nữa. Ơn trời, lần này khác khoa.


Ngày xửa ngày xưa…


.
.
.




À quên, mà nhóc còi lùn năm nào đã cao hơn nhóc kia tận năm xentimét. Xin hết.


~o0o~


Ngày nảy ngày nay…



Có một sinh viên không phải nghèo lắm, nhưng vẫn phải tiết kiệm từng đồng một do vật giá leo thang. Mỗi năm gã về nhà ba lần vào dịp Tết, hè và nghỉ đông, vị chi mỗi lần về mất cả nửa kì sinh soạt phí. Tính giá sinh hoạt của Seoul thì sẽ mua được con quả táo cắn dở đang hạ giá điên cuồng ngoài kia. Vậy nên từ một năm về  lần đã giảm xuống còn một năm hai lần. Nhà gã trọ không to lắm, ở trong một con phố không to lắm, quẹo trái quẹo phải ba lần qua mấy cái ngõ cũng không to lắm.


Khổ nỗi năm trước còn khá giả chút, năm nay em gái đậu cấp ba sinh hoạt phí đội giá gấp đôi, gã đột ngột thành người nghèo.


Người nghèo là phải tiết kiệm, tức là phải kiếm tiền, mà đã tiết kiệm hơn nữa, tức là phải biết tiếc tiền(?). Nói nôm na ra là kẹt sỉ. Gã làm thêm ở một cái quán ăn nhỏ, tiền kiếm được thì cất vào tài khoản, thi thoảng lôi ra ngắm, nhìn mấy con số nó miễn cưỡng nhích lên âu cũng là cái thú. May mà mấy lần có thằng bạn hay cấu chí với mình qua tiếp tế, cuộc sống của gã cũng không đến nỗi nào. Được cái tuy hay đánh nhau, nhưng lúc cần thì lại có mặt, tuy không được như Bá Nha và Tử Kì thì cũng gần gần như Inu Yasha và Miroku, hoặc vịt Donald với chuột Mickey vậy.


Gã sống đời sinh viên của mình trôi qua một cách buồn tẻ như thế, tiếc tiền đến mức còn chẳng thèm có bạn gái. Nói rõ ra thì muốn yêu thì phải có tiền, không thì anh đẹp em cũng chịu thôi. Quanh đi quẩn lại, sắp già rồi mà mãi không gặp được chân mệnh, là điềm trời.


Trời ứng nghiệm người như gã sẽ mãi cô đơn, hoặc do ông trời tức hắn cái tội báng bổ chư tiên thời con nít chẳng hạn. Thế nên gã vẫn là một sinh viên nghèo và cô độc suốt gần hai năm.


Ngày nảy ngày nay…



Gã vừa trở về sau một ngày làm việc mệt nhọc. Tay trái xách túi đồ ăn, tay phải cầm túi rau, trông như Yan Can Cook vơ-sần Cô-rê-an. Tuy rằng nói là sinh viên nghèo không có người yêu, nhưng mà vẫn có quyền được(bị) ngắm. Thế nên dù anh có lúa, có tay xách nách mang thì anh vẫn đẹp. Đẹp thì có quyền kiêu, kiêu tức có quyền được…phớt phải hơm?


Lại nói cuộc sống gã sau những ngày lận đận, giờ nó khá ổn định. Không phải là dư dả, nhưng cũng không đến mức khó khăn như trước. Tức là có thể có bạn gái rồi nha~. Hắn nhất định sẽ yêu được cô gái chân dài, nóng bỏng và sexy như mấy cô người mẫu trên tờ tạp chí người lớn.


Nhất định người yêu gã chân phải dài, mắt phải đẹp và mông phải cong.


Chắc chắn vậy.


.
.
.



-      Đói~


Gã vừa định mở cửa thì một tiếng nói thều thào ở đâu vọng đến. Bây giờ quanh đây tối om, nhà nào nhà nấy kín cửa, ngoài gã thì có mỗi con chó đang nằm ngắm trăng ngoài kia. Từ hai điều trên, suy ra là gã đã nghe nhầm. Hắn nhìn quanh một chặp rồi toan đẩy cửa vào, đúng lúc đó thì cái tiếng thì thào đó lại vang lên:


-      Đói…Đói quá…


Con lạy ông trời, dù con ngày xưa có nỡ báng bổ ông thì con cũng không muốn đóng phim kinh dị đâu a a a. Gã thầm gào lên trong đầu như vậy, cầu sao cho ông trời có khả năng đọc ý nghĩ người khác như Edward mà tha cho hắn, cớ sao mà cái tiếng như ma gọi ấy vẫn không dứt? Gã nuốt nước bọt, đặt cẩn thận hai túi đồ xuống, đi chầm chậm và nhìn quanh dò xét. Trời không rét mà bỗng hắn thấy rét.


-      Đói quá a a a~~~


Tiếng rên rỉ kì lạ đó phát ra từ cái thùng các-tông cạnh nhà, ngay chỗ góc khuất sau lùm cây. Trời tối thì vẫn tối, mà rét thì cứ rét, gió lại nổi lên nghe rin rít rợn người. Bỗng dưng gã rùng mình một cái. Linh cảm không hay! Từ từ tiến lại gần vị trí xác định, gã hít một hơi thật sâu rồi vạch mạnh tán lá ra. Ánh sáng từ cửa sổ nhà bên rọi vào, soi rõ “thứ” bên trong. Hắn bỗng á khẩu.


Một chàng trai trong trang phục trắng, mái tóc nâu đỏ và khuôn mặt thanh tú đang nằm cuộn tròn bên trong. Hai mắt cậu ta nhắm nghiền, môi hé mở, để lộ ra mấy tiếng rên nhẹ:


-      Đói…


Gã đương nhiên là một người tốt (?) và biết yêu cái đẹp, nên không đặng mà chửi rủa bản thân tơi bời vì không tìm ra người ta sớm hơn. Xem kìa, cậu ta đói đến mức nào rồi hả? Khổ thật, trông sang vậy mà lại là tên ăn mày. Gã than vụng trong lòng, lật đật luồn tay xuống nâng người thanh niên kia lên.


Tay hắn chạm phải cái gì đó mềm mềm, mượt cứ như lông vũ. Gã rủa thầm con chó nhà đầu hẻm lại vào ngủ, lông lá rụng đầy, khéo khi bay vào cả nhà gã không biết chừng. Rồi gã nhấc người kia lên không chút khó khăn.


Và rồi hàm gã rơi thẳng xuống, hai mắt trợn tròn và ngôn ngữ đột ngột biến mất, chỉ có thể há há hớp hớp như nuốt từng ngụm không khí.


Một đôi cánh trắng muốt bung ra, thả lỏng lẻo sau lưng người thanh niên kia. Lông vũ từ đôi cánh rơi lả tả xuống nền đất, sáng lên trong ánh trăng mờ ảo, bí ẩn lạ thường.


Một đôi cánh!


Một đôi cánh!


Nhất định là cánh thật!



.
.
.
.
.




Và rồi hắn buông tay thả người thanh niên kia rơi đánh “bịch” xuống nền đất.



Ngày nảy ngày nay…







End chap 1.


P.S: Sẽ tăng độ dài vào chap sau. Mong mọi người ủng hộ em nó*cúi cúi*


6 nhận xét:

  1. Woa woa woa ~~~
    Bản thân mình cũng rất thích JunSeung couple đó,chỉ sau DooSeob thôi ^^

    "Nhất định người yêu gã chân phải dài, mắt phải đẹp và mông phải cong."

    Tiêu chuẩn thế này thì Sên nhà ta đạt hoàn hảo rùi *hí hí*

    "Tiếng rên rỉ kì lạ đó phát ra từ cái thùng các-tông cạnh nhà, ngay chỗ góc khuất sau lùm cây."

    Kiểu này là từ nay về sau con sẽ cố gắng chú ý hơn đến mấy thùng các-tông hay bất cứ thùng gì gần nhà.*w*

    Chap thật sự rất dễ thương a,hóng những chap sau quá đi *w*
    P/S:Rất cám ơn bạn Tử đã viết JunSeung *moah*,couple này dạo gần đây thấy im lặng quá T.T

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. A~, mình viết mà cũng thích cái đó nữa là.TT^TT. Đời này Jun Hyung đi đâu cũng không thoát khỏi điềm trời cho coi. Vừa đúng ước mơ nhỉ? Chân dài mắt đẹp và mông cong.

      Mấy cái thùng các-tông đó cẩn thận có chí, cơ mà nếu đúng có thiên thần ở đó mình cũng tự nguyện đem về nuôi.

      Cảm ơn bạn đã thích nó*ôm ôm* mình sẽ cố gắng hơn nữa^^

      Xóa
  2. Em thích fic này của s cơ mà s lại drop uổng quá * hỉ mũi * * chùi chùi *

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. À ss không Drop cái này đâu a~ ss dạo này thực hiện nhiều Project nên tạm dừng. Khi nào rảnh ss lại mần nó mà :D
      Cảm ơn em đã thích nó a~

      Xóa
  3. ss co len, em ung ho het minh! hi vong ss se comeback som!!!! em se cho~~~~^^

    Trả lờiXóa
  4. Ôi mẹ ơi cute quá~~~~ Lâu lắm rồi mới đọc fic kiểu này~~ Hi vọng au sớm comeback và viết tiếp~~~~~~~~

    Trả lờiXóa