[Oneshot] Giấc mộng đêm hè.
Author: Tử Đằng.
Disclaimer : Nhân vật trong fic không
thuộc về tôi nhưng tình tiết là do tôi quyết định.
Summary : Em nhón chân xoay người
thành những vòng hoàn hảo. Tôi lặng im, nhìn em hòa vào trong ánh trăng bàng bạc,
lấp lánh. Vô thức, tôi cắn chặt răng ngăn từng cơn run rẩy và giọt nước mắt yếu
đuối rơi xuống. Cho đến lúc lưỡi cảm nhận được vị tanh của máu, tôi vẫn đứng bất động như tảng đá, đến mức chẳng còn thấy đau. Giữa
màn đêm đen tuyền, em tỏa sáng như thiên thần, bừng lên một màu ngọc trai như
trăng. Đừng mà, làm ơn, trăng đừng bắt em đi. Cầu xin người, đừng mang em của tôi
đi mãi xa. Tôi phải làm gì bây giờ để giữ em lại bên tôi, dù tôi biết em chẳng
thể ở cạnh tôi thêm một giây nào nữa. Không thể …
Pairing : DooSeob.
Category : Romance, Angst, AU.
Warning : SA.
Rating : T.
Status: Completed.
A.N :
1. Tặng cho những người tìm một cái
gì đó nhói buốt nhẹ nhàng. Hi vọng nó sẽ không làm các bạn khó chịu.
2. Trân trọng tặng cho những người
bạn của tôi, những người tôi chưa biết tên cũng chưa từng gặp mặt. Tôi yêu mọi
người. Xin tặng cho một người luôn ủng hộ tôi, dù người đó ở một nơi rất xa và
tôi chẳng biết khi nào mới được gặp.
3. Fic có dùng một chút phương ngữ
Nghệ An – Thanh Hóa. Mong các bạn đọc kĩ, chú ý phần chú thích của tôi ^^. Mong
điều này sẽ không làm phiền mọi người. Bối cảnh có thể tưởng tượng là vùng quê
Việt Nam cho dễ.
4. Fic tham gia Fanfic contest trên
B2stvn. Giờ Re-post cho đỡ buồn.
----~o0o~---
1.
Những gì tôi tôi nhớ về vùng quê ấy
giống như một cuốn phim cũ. Nó có chỗ rõ, có đôi chỗ mờ nhòe; nhưng đầy quen
thuộc với những mảnh kí ức không bao giờ quên. Tôi tự hỏi sau bao nhiêu năm tháng,
sau bao nhiêu mùa lá rụng đầy sân mà tất cả vẫn còn nguyên trong tiềm thức tôi,
chưa hề phai nhạt. Nó như một cái cây tưởng chừng khô héo, vậy mà bộ rễ đã bám
sâu không thể bứt, cũng chẳng thể chết. Những chắp nối của quá khứ liên miên không
ngừng, trôi từ tốn như một thước phim quay chậm. Khi tôi nhắm mắt, cũng như lúc
thả lỏng người, những cái tôi nhớ và tôi mơ đều là về nơi đó. Thân thể tôi, kí ức
tôi, suy nghĩ của tôi giống như đường đi của một ngôi sao, dù là đi về đâu thì luôn
luôn quay trở về điểm xuất phát.
Tôi còn nhớ khi tháng năm về, nắng
lên vàng tươi trên mọi con đường, cũng là lúc hoa dại nở trắng triền đồi. Tôi
chẳng nhớ loài hoa đó tên gì, vì những gì trong tôi về miền quê ấy chỉ gói
trong ba tháng ngắn ngủi, khi tôi dừng chân nghỉ ngơi trong một cuộc hành trình
vô định. Tôi vẫn nhớ những bông hoa ấy hòa trong màu nắng tháng năm, lao xao dưới
chân khi tôi đi xuyên qua. Tôi thường leo lên đỉnh đồi và ngủ trên thảm hoa cả
một chiều vàng. Gối đầu lên cánh tay, cỏ xanh và hoa trắng êm mượt dưới thân,
trên đầu là ngút ngát mây bông, lảng bảng như làn khói. Gió thổi qua từng đợt mát
lành, đem mùi nắng trộn lẫn với mùi cỏ và mùi lúa non, tạo thành một thứ mùi hăng
hăng nhưng ngọt vị êm dịu của thôn quê. Tâm hồn tôi là một khoảng trống hỗn độn,
nay được xếp lại trật tự chẳng còn loạn nháo. Cảm giác được thả lòng thân thể,
trải lòng với nắng, với gió, nếm vị hắc chát của quả dại và hít căng lồng ngực
mùi đất ẩm … tất cả khiến tôi bỗng dưng thèm biết bao một nơi trở về như thế này.
Yên bình, hiền hòa, bên tai tôi vang lên dịu nhẹ một điệu Trot từ cái cột phát
thanh cũ kĩ đầu làng. Mọi thứ ở đây chuyển động chậm rãi, chẳng buồn bon chen vội
vàng, cứ túc tắc như vậy mà trôi đi như dòng nước quẩn quanh chảy từ nguồn xuôi
ra biển lớn.
Cái khoảng thời gian ba tháng không
dài mà cũng chẳng ngắn ấy, hóa ra đã trở thành một cái hố sâu hoắm trong tâm trí
tôi, hun hút và lặng. Nhưng chưa bao giờ cái khoảng “lặng” ấy ngừng lên tiếng
trong tôi, khi mà những bước chân vội vã của tôi dù là trốn chạy thì cũng quay
về nơi bắt đầu.
…
Đã bao năm rồi nhỉ? Có phải đã lâu
lắm rồi không, khi mà khái niệm thời gian đã biến mất trong tôi. Vẫn là cái nhà
ga cũ với sân ga gập ghềnh vài ổ gà; vẫn là cái trạm xe buýt nhỏ hẹp và ông cụ
bán báo đầu trạm; vẫn con đường đất quanh co, hai bên đầy cỏ dại um tùm, xen lẫn
màu trắng của hoa dại, mọi thứ vẫn không hề thay đổi so với lúc tôi rời đi. Tôi
bước chân thật chậm rãi trên con đường nhỏ, xuyên qua cánh đồn lúa ngút tầm mắt.
Nheo mắt vì ngược nắng, tôi nhìn quanh thấy những gương mặt vừa lạ lại vừa
quen. Những người đã từng là bạn, đã từng là người thân trong ba tháng quá khứ.
Họ có lẽ đã quên tôi, nhưng tôi thì vẫn nhớ.
Bước chân tôi vẫn như thuở nào, đi
trên thảm hoa dại trắng dưới màn nắng mới, ngược lên đồi. Đoạn đường không dài,
nhưng tôi vẫn chùng chình, từ từ từng bước một. Tôi như thể đang sợ một cái gì đó
vụt mất nếu như mình quá vội vàng. Xốc cái ba lô, tôi bước vài bước nữa, rồi dừng
lại trên một mô đất đã xanh cỏ. Nó vẫn vậy, im lìm như chờ đợi một điều gì đó.
Tôi dừng chân, đứng trước nó rất lâu tưởng như hóa đá. Những kí ức, những kỉ niệm
bỗng dưng tràn về, cuồn cuộn kéo tôi theo. Đã bao nhiêu lần tôi cố không quay về
đây, cố không lên ngọn đồi này, cố quên đi
một người nằm trên đây lặng lẽ. Tôi chỉ muốn quên cảm giác chính bàn tay này đã
đắp nên nó và tự tay trồng một cây táo bên cạnh. Tôi ngước lên nhìn, thấy cây
con ngày nào đã lớn, xòe tán xanh um mát rượi. Cũng phải thôi, lâu lắm rồi phải
không? Vậy mà sao vẫn chẳng thể quên được, tôi ơi…
-
Doo Joon ! Có phải Doo Joon không?
Tôi quay người lại, trông người đứng
trước mặt mình mà cười nhẹ. Thì ra vẫn có người nhớ tôi. Tôi cúi người chào chị,
thấy chị hồ hởi mà bùi ngùi ôm lấy tôi. Chúng tôi như hai người thân ruột thịt
lâu ngày mới gặp nhau, mừng mừng tủi tủi. Chị vẫn vậy, vẫn như những gì tôi nhớ
về chị, chỉ có điểm khác là tóc chị đã có có nhiều sợi bạc và vết nhăn rất mờ nơi
đuôi mắt ngày nào đã rõ dần lên. Chị lau nước mắt hoen nơi khóe mi, nói bằng một
giọng vui mừng nghẹn ngào:
-
Về bao giờ sao không báo trước cho
chị? Lâu lắm rồi đó, em có biết không?
-
Dạ em có việc đi qua đây nên tiện
rẽ qua luôn. Em muốn đến đây trước, xin lỗi chị.
-
Không sao mà, vừa hay cũng đến ngày.
Chị cười, mang một cái túi lớn trên
vai bước về phía cái mô đất cao đầy cỏ trước mặt. Đỡ cái túi cho chị, tôi bỏ ba
lô xuống đặt gọn một góc, rồi xăn tay áo lên, cùng chị dọn cỏ. Tôi chăm chú làm
như thể đây là việc duy nhất tôi thành thạo. Bên cạnh, chị vừa làm vừa nói nhẹ
như gió mà lại xoáy vào tôi nhói đến tận cùng :
-
Yo Seob, hôm nay chị với Doo Joon
đến đây? Em ở đó có buồn không?
-
Yo Seob à ….
-
Yo Seob …
~o0o~
Em như trăng tròn vành vạnh khi lên
giữa đỉnh vòm trời.
Đối với tôi, nhớ về em là tôi nhớ
về một khoảng lặng hiếm hoi trong tâm hồn. Nhưng mỗi lần cố chạm vào, tôi nghẹt
thở. Cảm giác đau buốt chẳng hề dễ chịu chút nào, dù chỉ nghĩ về em rất ngắn ngủi.
Tôi cất em sâu ở ngăn tận cùng và khóa lại kĩ càng, chẳng để cho ai khác có cơ
hội chạm vào. Em của tôi ơi, em như làn gió dịu dàng thổi mát đời tôi, dù em chỉ
bên tôi có vài tháng vội vàng. Nhưng chỉ cần vậy, em tự nhiên bước vào trái tim
tôi, nằm lại an lành và không rời đi dù chỉ một phút. Em xuất hiện chẳng hẹn
trước, mà ra đi cũng thật vô tình. Chẳng buồn quay đầu nhìn lại tôi, em xem trái
tim tôi khóc đến cạn khô, là vì ai?
Yo Seob của tôi, em có trách tôi
không khi em nằm đó chờ tôi, mà tôi mãi không về, cứ chạy trốn như một tên ngớ
ngẩn.
Tôi xin lỗi em.
Em của tôi.
2.
Doo Joon bước chân xuống từ
cái xe buýt cũ dừng lại ở đầu làng. Nhăn mặt vì nắng và vị hăng hăng bốc lên từ
mấy thửa ruộng phía xa, anh kéo mũ sụp xuống che gần nửa khuôn mặt, lặng lẽ bước
đi. Những sải chân thật chậm chạp và chán chường, cứ như thể là đi trong một
chiều không gian vô hướng. Anh đi mãi trên con đường nhỏ của cái làng quê heo
hút, với tai nghe còn văng vẳng một điệu nhạc trầm trầm man mác. Năm trăm bốn
mươi hai ki lô mét nằm về phía Đông
Seoul, Doo Joon còn chẳng nhớ bằng cách gì mà mình đến được nơi này. Anh đã lên
một chiếc ô tô với một lộ trình trống rỗng trong đầu, thử một lần đi mà không
biết điểm dừng chân tiếp theo là như thế nào. Cuối cùng, Doo Joon dừng lại ở một
làng nhỏ nằm trọn giữa những quả đồi và những ruộng nho lá xanh rờn. Dọc đường,
thấp thoáng giữa những bụi cỏ cao nhỏng là từng đám, từng đám hoa dại trắng và
vàng nhạt, li ti. Một cảm giác yên bình rất lạ mà anh chưa từng có, đột nhiên
ngập tràn khỏa lấp những lỗ hổng thăm thẳm sâu trong anh. Anh nhìn quanh, cố
tìm một biển hiệu nhà nghỉ hay một chỗ
khả dĩ để có thể nghỉ chân nhưng cuối cùng không có. Cả làng vẻn vẹn có vài chục
hộ nhà gỗ ọp ẹp, hiếm hoi lắm mới thấy vài nhà xây bằng gạch với kiểu kiến trúc
cũ, rêu xanh đầy tường. Thứ anh thấy có vẻ hiện đại nhất là trạm y tế đầu làng,
cái trạm thu thanh và một quán nước nhỏ cho khách vãng lai. Ngừng chân một
chút, anh bước vào cái quán, ngồi xuống cái bàn kê gần cửa và gọi một ly trà
đá. Vị trà đắng rất nhẹ, thanh mát khiến anh tỉnh cả người. Cái bàn gỗ cũ, mặt
bàn bong tróc lớp véc ni và mấy cái ghế gỗ mòn vẹt chân, thỉnh thoảng trở người
lại kêu lên cọt kẹt. Anh thở ra một hơi dài, tựa người vào bức tường phía sau,
lặng nghe tiếng gió thổi qua tán lá và tiếng chiêm chiếp của bầy gà con trong
sân. Bất giác Doo Joon mỉm cười, sao thấy lòng mình chợt yên ả như mặt hồ,
không một chút sủi tăm. Bỗng tiếng của người chủ quán đột ngột vang lên, nghe đậm
chất quê, rổn rảng :
-
Anh trông không phải người
vùng ni, anh ở mô? Rứa anh đến tìm người hay chỉ nghỉ chưn?
-
Dạ, cháu không hẳn … À vâng,
cháu chỉ định nghỉ lại đây vài hôm – Doo Joon cười xòa - Cảnh ở đây đẹp quá cô ạ.
-
Anh đi nhởi răng? - Người chủ
quán vừa lau mấy cái chén con, tươi cười hỏi tiếp – Rứa anh tính ngủ ở mô? Tui
có chộ, nhà o tê ngái, lát tui dẫn. O cuối làng ni dễ tính hà, rứa anh tính
răng?
/ Dịch
: Anh trông không phải người vùng này. Anh ở đâu? Thế anh đến tìm người hay chỉ
nghỉ chân?
-
Anh đi
chơi sao? Thế anh tính ngủ ở đâu? Tôi có chỗ, nhà cô ấy ở xa, lát tôi dẫn. Cô đó
ở cuối làng này dễ tính mà. Vậy anh tính sao?/
Doo Joon cười, gật đầu lễ
phép với người chủ quán xởi lởi. Cái giọng quê nằng nặng, nghe mãi mới luận ra,
ấy vậy mà sao thấy ngọt ngào và dịu dàng đến thế. Cô chủ quán có gương mặt phúc
hậu, chân chất thôn quê lấy cho anh thêm mấy cái bánh gạo ăn dặm và đặt một
bình trà mát lạnh bên cạnh. Anh cất chiếc máy chạy nhạc đi, lắng nghe một bản
nhạc đã cũ từ cái máy hát trên kệ mà anh chỉ nhớ chút ít giai điệu chứ không nhớ
nổi tên. Bên ngoài, gió nổi mát rượi, đem mùi nắng đến thật gần. Doo Joon thả lỏng
người, nhắm mắt lại. Có khi anh đến đây cũng là điều tốt.
...o0o…
Cô chủ quán nước dẫn anh đến
căn nhà cuối làng, tít tận chân đồi. Ngôi nhà xây bằng gạch cũ, có bốn gian,
nhìn qua khá sạch sẽ. Ở đây có một cái giếng, một bể chứa nước bằng đám xám, mấy
mảnh vườn trồng táo và có vài con gà đang tha thẩn kiếm ăn trong vườn. Tiếng cô
sang sảng, thoáng đã thấy có người chạy ra. Thấy vậy, anh liền cúi người chào. Đó là một chị gái chắc chỉ hơn
anh chục tuổi với khuôn mặt đầy vẻ mặn mà mà lại hiền lành, dễ mến. Hai người
phụ nữ tán chuyện một chút rồi cô đẩy anh lên. Sau vài câu trao đổi, chị đồng ý
cho Doo Joon thuê một phòng còn trống của nhà mình với một cái giá rẻ như cho.
Doo Joon chợt thấy lòng cay cay, sao mà những con người ở đây lại tốt đến vậy.
Lòng anh ấm áp, hệt như có nắng rọi. Vì gì cứ phải tìm đâu xa, đây chẳng phải
là nơi yên bình để dừng lại, tìm chút tĩnh lặng hay sao ?
Anh bắt xe sang làng bên mua
một chút đồ, thêm cái chăn mỏng và đồ dùng cá nhân. Dù rằng chị chủ nhà đã để sẵn
chăn màn đầy đủ, nhưng Doo Joon vẫn muốn sắm một ít. Đồ đó là chị lấy của em
trai, mà anh thì không muốn dùng đồ người khác tùy tiện. Anh dạo một vòng chợ
quê, mua được ba cái quần vải thô, mấy cái áo thun rẻ tiền và đôi dép. Thêm cái
chăn và gối, hành lý anh giờ đầy ứ, thế mà vẫn rẻ hơn chục lần so với khi mua ở
Seoul. Doo Joon ghé cửa hàng thực phẩm mua thêm đồ ăn với ít hoa quả. Dù gì thì
vẫn phải có chút quà, anh còn ở đó một thời gian mà.
Loáng một cái đã đến chiều,
anh đi mấy tiếng, dù chỉ lòng vòng quanh thị trấn rồi mới lững thững bắt xe về
làng. Anh về cất đồ, tặng cho chị chủ nhà ít hoa quả và thịt bò mới mua, rồi đi
dạo loanh quanh. Chiều tàn, nắng không còn giữ nguyên một màu vàng tươi nữa, mà
chuyển sang màu cam sậm, ửng hồng phía đường chân trời. Men theo con đường nhỏ
quanh chân đồi, Doo Joon đi ngược lên. Xuyên qua lớp cỏ dày và những cái cây
cành lá um tùm, anh dừng lại. Nhẹ nhàng đặt chân lên thảm cỏ xanh mượt, dưới
chân anh giờ nở trắng hoa dại. Vạt hoa trắng hòa vào ánh nắng chiều ráng hồng
cam, thoáng như từng đụn mây rơi xuống mặt đất. Doo Joon ngây ngẩn trong chốc
lát, đi từng bước nhẹ nhàng như sợ mình lỡ bước mạnh sẽ khiến những mảng mây xốp
con con ấy vỡ ra. Tìm một chỗ thoải mái nhất, anh đặt mình nằm xuống, thở ra một
hơi đầy nhẹ nhõm.
Có khi nào mây tìm được một
nơi để dừng chân khi mỏi mệt? Nhưng đâu có gì là mãi mãi. Nghỉ chân chán rồi lại
tiếp tục cuộc hành trình không có điểm dừng. Liệu như anh, anh sẽ phải đi đến
khi nào. Anh phải đi đến tận đâu sao cho nỗi u uất cất sâu này vơi cạn?
Loạt xoạt.
Thoáng nghe thấy tiếng bước
chân, Doo Joon giật mình ngẩng dậy. Đột nhiên, khi đôi mắt anh nhìn về hướng
đó, anh cứ ngỡ mình đang mơ. Anh cứ ngây ngốc như vậy, nhìn như một gã khờ.
Dưới nắng chiều dần tàn xuất
hiện một thiếu niên nhỏ nhắn, cả người phủ một màu bạc sáng lấp lánh, nổi bật
trên nền xanh của cỏ. Cậu nhẹ nhàng xoay chân, múa một vài vòng. Bộ quần áo trắng
tinh khôi, làn da trắng muốt và mái tóc bạc hết sức đặc biệt đung đưa theo từng
nhịp múa. Toàn thân thiếu niên ấy tầng tầng lớp lớp một màu trắng bạc, hệt như
thiên thần trong các truyện thần thoại xưa. Cậu vẫn không hay biết anh đang
nhìn, dù hai người chỉ khuất nhau một cái cây, nhẹ nhàng múa. Điệu ba lê uyển
chuyển, dù không đúng kĩ thuật nhưng vẫn cuốn hút đến lạ lùng.
Doo Joon cứ nhìn, nhìn mãi
như thế. Và cho đến tận sau này, cái anh nhớ về cậu chính là điệu nhảy của lần
đầu tiên ấy. Sau đó, anh không bao giờ có thể nhìn thêm một lần nào nữa.
Không thể.
3.
Tôi nghỉ lại tại căn phòng cũ mà ngày xưa mình từng ở,
thấy mọi thứ chẳng có gì thay đổi. Vẫn bộ chăn đệm mua khi xưa còn nguyên mùi ẩm
ngai ngái do cất lâu ngày; vẫn là cái cửa gỗ cũ và mấy tấm lót sàn ngang dọc những
hình kỉ hà; cảm giác quen thuộc đột ngột tràn về trong tôi. Tắm rửa bằng nước múc
lên từ cái giếng, tôi nhận ra hình như mình đang lặp lại một phần quá khứ. Nhà
chị vẫn vậy, chỉ có điều hàng rào gỗ đã được thay, có vài vật dụng mới cải thiện
cuộc sống và có thêm một vườn hoa nhỏ cạnh ruộng dưa. Cảm giác thân quen tưởng
chừng đã mất kéo tôi về với biết bao thương nhớ. Tôi dù có đi đâu xa đến mấy,
trái tim và trí óc tôi vẫn đặt tại nơi đây, không xê dịch dù chỉ một chút. Phải,
đến giờ mới nhận ra, đúng không?
Chị nấu mấy món khi xưa tôi thích,
vồn vã và ân cần. Sao sau chừng ấy năm, chị vẫn còn nhớ tôi thích ăn cơm trộn với
cà, thêm ít dưa muối và mấy lát thịt xắt mỏng vắt vài giọt chanh? Hay là tôi quá
thờ ơ, chẳng buồn ghi nhớ. Cũng đã bảy năm rồi thì phải. Nhanh đến thế sao?
Buổi tối ở quê tẻ nhạt, chị định
mang cho tôi cái ti vi để xem cho đỡ buồn. Tôi từ chối vì mình có mang theo máy
tính cá nhân. Chương trình ti vi quanh quẩn có vài đài địa phương và trung ương,
toàn thời sự chán ngắt. Tôi vào mạng, dạo qua mấy trang web quen rồi xem linh
tinh vài cái. Chiếc bóng đèn tròn treo từ cái móc giữa trần tỏa thứ ánh sáng
cam mờ. Bên ngoài trời tối đen như mực, yên lặng như tờ. Vẳng đâu đây là tiếng
dao xắt, tiếng làm hàng đêm và tiếng côn trùng kêu. Nhịp sống ở làng vẫn như những
gì tôi nhớ, êm đềm và tĩnh lặng như dòng nước hiền hòa.
Gập máy lại cất đi, tôi mở cửa bước
ra ngoài. Ngồi xuống cái sập gỗ ngoài sân, tôi ngước lên nhìn bầu trời. Bầu trời
đêm ở quê đen tuyền, lấp lánh ánh sao. Chẳng như ở phố, ánh đèn điện che lấp thứ
ánh sáng kì diệu của trăng sao. Sầm uất đấy nhưng xô bồ và đầy lừa lọc. Tôi thở
ra một hơi dài rồi nằm xuống, hai tay gối sau đầu. Tất cả những cảm giác khi xưa
tràn về lấp đầy mọi giác quan của tôi. Duy có một thứ duy nhất không bao giờ trở
lại, đó là em.
Em đã mãi xa, hệt như giấc mộng đêm
hè. Em đi là đem theo tâm hồn tôi, là đem những tâm tư của tôi theo và trả lại
cho tôi một trái tim với những ngăn trống rỗng. Mọi thứ vẫn vậy, chị vẫn thế,
ngôi nhà vẫn thế, tôi vẫn thế. Chỉ là …
Không có em.
-
Em không ngủ được à? Hay có gì bất
tiện?
Chị xuất hiện đằng sau tôi, hỏi nhẹ.
Tôi chống tay ngồi dậy, cười xòa. Lắc đầu tỏ ý không phải, tôi chỉ biết cười trừ.
Chị vào bếp một lúc rồi khi đi ra, chị đặt xuống một chai rượu và hai cái chén
sứ, nói :
-
Làm một ly, được không Doo Joon?
-
Chị Young In, chị đâu biết uống? –
Tôi nhăn mặt hỏi, lấy một cái chén về phía mình.
-
Ờ, ngày xưa thì không. Nhưng mà giờ
chị biết uống rượu rồi.
Chị cười nhẹ nhàng, ngữ điệu mang
một tư vị man mác buồn không cất thành lời. Mái tóc dày của chị điểm những sợi
bạc, búi gọn sau gáy. Chị Young In vén mấy lọn tóc rơi trước trán, ngồi xuống,
rót rượu đầy hai cái chén. Tôi nhấc chén của mình lên, nhấp chút thử vị rượu nơi
đầu môi. Rượu gạo hăng nồng, thơm mùi lúa. Chị bật cười, uống cạn chén rượu của
mình :
-
Vị sao hả Doo Joon, cay đúng không?
-
Dạ. Chị uống rượu từ bao giờ vậy?
– Tôi hỏi.
-
Chị cũng chẳng nhớ, chắc là từ ngày
ngôi nhà này còn mình chị. Chỉ thấy buồn thì uống, riết rồi quen em à.
Tôi im lặng không nói thêm. Cảm tưởng
như có một cục đá chặn ngang cổ họng, ngăn những câu từ của tôi. Tôi không biết
phải nói sao và nói cái gì. Hai chị em tôi cũng chỉ uống rượu trong cái tĩnh lặng
trầm đặc của một tối không trăng, chỉ có sao và gió. Chúng tôi lần lượt rót cho
nhau, hết chén này đến chén khác. Hai chén rượu vơi rồi lại đầy, không gian phảng
phất hương rượu nồng, quyện trong mùi đặc trưng của đêm thôn dã. Chị thở dài, nói
:
-
Cũng đã bảy năm rồi thì phải?
Nhanh thật, vậy mà chị ngỡ như vừa mới đây thôi.
-
…
-
Đôi lúc chị cứ tưởng chuyện đó cứ
như một giấc mộng. Chị đã nghĩ, chỉ cần chị tỉnh dậy là sẽ không có gì xảy ra.
Nhưng chị đã lầm.
-
Chị Young In .. – Tôi ngập ngừng
nhìn chị, tìm một vài lời thích hợp để nói.
-
Cho dù chị có uống say đến thế nào
thì không bao giờ có thể trở lại với những ngày xưa ấy- Chị Young In bỗng cười
rũ người, nói trong cơn say chuếnh choáng – Không bao giờ…
Tôi tiếp tục
rót rượu đầy chén, uống cạn rồi lại rót, rồi lại uống. Những câu từ tắc nghẹn nơi
cuống họng, môi mấp máy những khẩu hình không rõ nghĩa. Vẳng trong không gian
nhập nhoạng, mờ mờ thứ ánh sáng léo lét từ bóng đèn tròn treo ở hiên nhà là tiếng
hát lơ đãng của một ca sĩ không biết tên, vang dài từng quãng, phát ra từ cái đài
nhà bên. Những câu hát nhàn nhạt, trầm mê trong tự sự như cái cây rũ mình trong
sương đêm. Sự lặng lẽ giữa chúng tôi bỗng chốc được lấp đầy bằng những giọt rượu
rót tràn chén sứ men xanh, bằng những nốt nhạc ngân dài quãng hai, quãng ba não
nề. Khi mà bỗng dưng nỗi nhớ trong tôi vụt dậy cồn cào trong hơi rượu ấm sực của
một tối lạnh, tôi chợt nhận ra mình đã bị ám ảnh bởi cái tĩnh lặng đến vô cùng
này. Cái quá khứ đã bị bỏ quên trong từng ấy năm dần dần thoát ra, ngập tràn khắp
miền kí ức như hơi rượu lấp đầy mọi giác quan. Có những thứ tôi đã chôn vùi thật
sâu, vậy mà lại sống dậy mạnh mẽ khiến lồng ngực đau nhói như có hàng ngàn con
trùng cắn xé. Chị ngân nga đôi ba câu hát theo người ca sĩ trên đài, rồi bật cười,
khóe mắt ướt. Một làn khói mỏng xám tảng lờ gần chỗ chúng tôi, bay ra từ bếp nhà
bên. Làn khói vương vít, quẩn quanh uốn lượn, giăng giăng. Nó như bàn tay mềm mại
quen thuộc mà xa lạ, dẫn tôi đi về miền quá khứ bỏ quên. Tôi còn nhớ rất rõ
trong làn khói của một đêm hè, mình đã chết đi sống lại thế nào trong sự quá tải
của cảm xúc. Và tôi nhớ em xuất hiện trong làn khói lảng bảng, xám mờ. Nỗi nhớ
đến, như tôi chờ đợi ngày dài đi qua mà chỉ có một mình trong một không gian khóa
kín. Thảng thốt nhận ra chẳng khi nào tôi quên được em, em của tôi. Mái tóc mây
bay. Làn da trắng trong suốt, rõ vệt gân xanh. Dáng bé nhỏ mảnh khảnh, đôi mắt
lơ đễnh màu Boóc-đô loãng nhạt. Yo Seob của giấc mộng như làn khói quanh tôi,
nhưng không bao giờ em trở lại trong vòng tay tôi.
Tôi vẫn đợi
trong tuyệt vọng. Nỗi nhớ có khi nào rút cạn sự sống từng chút từng chút một,
như cái cách nó đang rút cạn hơi thở của tôi? Từng giây, từng phút kéo dài vô tận
trong cái mênh mang không thấy đáy. Những giai điệu trầm trầm rót đầy kí ức của
tôi về em của một đêm hè bảy năm về trước. Khi mà tôi chỉ muốn thời gian mãi dừng
lại, để giữ em lại trong cái vết nứt thời gian ấy thì dòng chảy số phận cứ bình
thản lạnh lùng cuốn em ra khỏi vòng tay tôi. Tôi đang chờ đợi một điều không có
thực. Chị đang mong nhớ một điều không bao giờ trở lại.
Chúng tôi lạc
trong hơi men, tìm về với miền quá khứ hư ảo. Rượu vơi lại đầy, chẳng ai buồn lên
tiếng. Sương đêm vương vấn tóc mai, thoáng như những ngôi sao rơi.
Chị nói trong
nghẹn ngào :
-
Sau từng ấy năm, chị vẫn chờ…
-
Chờ ư?
-
Chị chờ một ngày thời gian quay
ngược. Vậy mà cuối cùng sao vẫn gắng gượng suốt bảy năm.
-
…
-
Chẳng bao giờ Yo Seob trở về, không
bao giờ.
Những câu hát
não nề quanh quẩn như khói uốn lượn, vang dài những điệu ngân. Những kí ức về
em tràn ngập trong tâm trí, bung chảy như cơn hồng thủy. Thời gian vẫn trôi và
tôi mê mê tỉnh tỉnh trong cõi mộng, gói những
yêu thương sầu nhớ gửi vào với gió. Ngấu nghiến nỗi khát khao trong tuyệt
vọng, vỡ vụn vào thinh không; tôi bỗng thấy cay cay nơi khóe mắt. Là rượu hay
khói bếp đun bằng rơm bốc lên? Lệ tràn nơi đuôi mắt, chảy xuống. Tai tôi vẫn
nghe rõ lời chị hát khẽ trong tiếng nấc nghẹn đầy hơi rượu cay. Đôi mắt tôi mờ
dần và rồi lồng ngực đau nhói những đợt sóng dâng trào, buốt.
Thời gian không
bao giờ quay ngược trở lại, chẳng bao giờ như chúng tôi thường mơ.
Không bao giờ.
4.
Doo Joon thường xuyên thấy cậu
nấp trong góc tường, nhìn lén mình. Nhiều lần anh muốn lại gần bắt chuyện,
nhưng Yo Seob lại chạy đi rất nhanh, không để cho Doo Joon có cơ hội. Thứ anh
thường thấy là cái lưng cậu với bộ quần áo dài tay kì quái và mái tóc bạc trắng
như màu của trăng. Bạc trắng không phải là do tuổi tác và thuốc nhuộm, mà mái
tóc Yo Seob bạc từ chân đến ngọn. Đó là màu tóc tự nhiên đến bất thường. Làn da
cậu cũng trắng kì lạ, cứ như thể nó được nhuộm trong thứ thuốc tẩy màu. Yo Seob
xuất hiện bất ngờ không báo trước, cứ như làn khói lúc gần, lúc xa khiến cho
anh vương vấn không thôi. Anh thường tự hỏi, sẽ thế nào nếu như luồn những ngón
tay mình vào những lọn ánh trăng mềm mại ấy. Và sẽ như thế nào nếu được chạm
vào làn da mỏng manh tưởng như trong suốt kia? Doo Joon thường dõi theo cậu vô
thức, cho dù cậu chỉ xuất hiện đôi phút ngắn ngủi.
Cổ chân anh vào những ngày
mưa trở đau âm ỉ như kim châm. Doo Joon vẫn đi đứng bình thường được, có điều
không được hoạt động mạnh. Những ngày mưa rả rích, anh ngồi trong phòng lắng
nghe một bay hát xưa lắc từ cái đài phát thanh cũ, nhìn mưa xiên xiên ngoài trời.
Và dường như anh bị âm thanh của mưa ám ảnh, khi mà những giọt mưa chao
nghiêng, đổ chéo vạt trời xám; Doo Joon trầm ngâm trong tự sự như dòng chảy của
mưa bên hiên nhà. Những giọt lạnh tê tê, nhạt nhưng mát lòng. Anh tựa đầu ra
sau, để mưa hắt lên khuôn mặt mình như những viên thủy tinh bé xíu. Doo Joon cảm
nhận được cái vô phương hướng đang nhấn chìm bản thân, con đường phía trước mịt
mờ và dưới chân là lớp lớp bùn ướt rượt. Những ngày sau, tương lai sẽ là cái
gì? Có ai cho anh biết làm thế nào tìm lại con đường cho bản thân. Anh đau xót
và chết điếng, còn những kẻ kia thì hả hê. Rốt cuộc, cái cuộc đời này chỉ đến vậy
mà thôi.
Và rồi, lần thứ hai anh được
nhìn trọn vẹn cậu là buổi chiều mưa hôm nay, tà áo trắng và chân trần trên đất
ướt.
Yo Seob quay sang nhìn anh, một
ánh nhìn trực diện không giấu diếm sợ sệt. Lần đầu tiên, anh đã để mình lạc
trong đôi mắt hồ thu ấy và chìm trong sâu thẳm ngọt ngào. Lần đầu tiên, anh biết
rằng màu rượu Boóc-đô cũng không đẹp bằng màu mắt cậu. Mắt Yo Seob ánh lên
trong suốt màu đỏ nhàn nhạt nơi đồng tử, hệt như viên ngọc sáng bóng, lấp lánh
như giọt rượu tràn khóe mi.
Đó là đôi mắt cho đến tận sau
này, ám ảnh anh đến tột cùng. Doo Joon mãi mãi không quên được màu mắt ấy, thứ
màu khiến anh say trong cơn mê của một đời người.
…o0o…
Chị Yong In kể lại với anh bằng
một giọng buồn tê tái, giấu nỗi đau sầu thảm.
Cậu sinh ra đã bị bạch tạng.
Toàn thân Yo Seob là một màu trắng như giấy, chỉ riêng đôi mắt là có màu như
màu của rượu pha loãng, nhạt màu. Yo Seob không thể ra ngoài nắng mà không được
che chắn đầy đủ, vì chỉ cần một tia nắng gắt cũng khiến da cậu tổn thương. Cậu giống như một con búp bê
bằng sứ, lẽ ra phải sống trong một chiếc lồng kính bằng pha lê và bao bọc bằng
tầng tầng, lớp lớp nhung lụa. Yo Seob mong manh, nhưng không yếu đuối vì anh biết,
không một kẻ yếu đuối nào dám đối diện với bệnh tật và vui sống như cậu. Và có
những lúc, một cậu nhóc mười lăm tuổi như cậu lấy ở đâu một nguồn nội lực mạnh
mẽ đến thế. Qua lời kể chắp vá rời rạc của chị Young In, anh mơ hồ nhận ra một
quá khứ không mấy tốt đẹp của cả hai. Cái quá khứ ấy không kể thật liền mạch,
cũng chẳng rõ ràng nhưng cái Doo Joon cảm nhận được là một khoảng không đầy
thương tổn và xám xịt những xót xa. Ấy vậy mà sao Yo Seob có thể cười, cười thật
hồn nhiên và trong sáng với mọi người cho dù cậu đáng lẽ ra phải tỏ vẻ u uẩn?
Doo Joon chấm chớ uống chén
trà nhạt. Còn anh thì sao? Mới bị cuộc đời đá cho một cú mà cũng đã thế này, so
với cậu liệu có thấy khập khiễng đến xấu hổ hay không?
Nhưng Doo Joon đột nhiên nhận
ra một điều mà chính anh cũng không hiểu. Anh đã tự hỏi bản thân mình hàng chục
lần, và lần nào cũng chỉ nhận lại cái mơ hồ không rõ ràng. Rốt cuộc, có mấy ai nhìn
rõ bản thân mình?
Vì sao anh lại chú ý đến cậu
nhóc thua mình đến gần chục tuổi? Đó chỉ là sự tò mò về một con người kì lạ,
hay …
Vì thứ ánh sáng kì diệu như
trăng tỏa ra từ cậu bé ấy thu hút anh, làm cho anh ngơ ngẩn dõi theo như một gã
dở đời?
…o0o…
Một tối tháng sáu.
Không gian khắp cái làng bé
xíu tràn ngập một mùi hoa man mác, dịu ngọt. Bóng tối bao phủ mọi ngõ ngách của
thôn làng, mềm như tấm lụa đen lấp lánh ánh sao và đèn điện khi mờ khi tỏ, nhìn
qua như những cánh hoa phát sáng trong đêm. Tối ở quê tĩnh lặng, phảng một chút
man mát của sương buông rũ trên tán cây. Doo Joon nhìn ra ngoài trời, thấy khoảng
không trong vắt những gợn mây xám, thoáng qua như làn khói bếp vương khắp nẻo
đường đất nhỏ. Anh đi ra ngoài, xỏ chân vào cái dép mòn đế để trỏng chơ ngoài bậc
thềm, rồi men theo con đường mòn đi về phía bờ suối sau nhà. Luồng không khí
mát lành như dòng nước tinh khiết chảy tràn cuống họng, ào ạt vào buồng phổi,
khai thông mọi giác quan của anh. Trong thứ khí ẩm ẩm lẫn cả mùi hoa nở muộn,
nhàn nhạt vị ngọt thanh. Doo Joon hít căng lồng ngực mùi hương dễ chịu này, thở
ra một hơi dài đầy thoải mái.
Con đường mòn xuyên qua những
tán cây rậm, thông ra bờ suối đầy đá tảng và đầy ắp những viên sỏi đủ hình dạng.
Con suối không lớn lắm, dòng nước chảy hiền hòa, uốn lượn như dải lụa dát bạc.
Những tảng đá giữa dòng nhấp nhô trong làn nước. Nước vỗ mặt đá, chảy qua khe,
tuôn thành muôn vàn những hạt thủy tinh trong suốt nghe róc rách. Hai bên bờ, lập
lòe trong màu đen của màn đêm là những con đom đóm với cái bụng phát sáng xanh
lơ. Những đốm xanh sáng mờ tỏ, lúc ẩn lúc hiện di chuyển thành những đường vô định
không theo một quỹ đạo nào. Không gian trầm tĩnh bỗng bừng lên thứ ánh sáng tự
nhiên, lấp lánh hệt như trong những câu truyện cổ tích.
Doo Joon ngồi xuống một tảng
đá bên bờ suối, ngửa mặt lên nhìn trời. Gió mùa hạ không mang cái lạnh se sắt
như mùa thu, nó là cái mát lành của đêm sáng, khi mọi vật tưởng chừng như đã
say ngủ. Áo thun mỏng ướt vài vệt nước, đẫm vai một lớp sương. Tối mùa hạ đã dần
chuyển mình sang đêm, khi kim đồng hồ chuyển dịch lười biếng sang số mười. Dịu
dàng quá. Tối trầm, nhưng anh vẫn thích cảm giác được thả mình trôi theo cái
dòng chảy hết sức êm ái và dịu nhẹ này. Bóng tối như một con nước chảy qua mọi
vật, bao trùm lấy anh bằng cái ôm dịu ngọt và an bình. Khi Doo Joon thả mình
theo dòng suối dưới chân, nghe tiếng nước chảy êm, nghe tiếng côn trùng kêu và
lắng nghe tiếng thì thầm của đêm đen; anh đã chẳng thể nhận ra được chính mình
trong cái trầm mê của cuộc sống. Vì cái tĩnh lặng này quyến rũ quá mà anh thì
không đủ sức kháng cự lại cái êm ái, vỗ về của một đêm thâu. Giá như có thể
chìm trong nó mãi mãi…
Mà mãi mãi, đó là gì?
Là đi trên một con đường
không thấy điểm dừng, đi đến khi bản thân buông xuôi vẫn không thấy kết thúc.
Liệu mình còn phải đi đến bao
giờ? Đi đến đâu và sẽ làm gì tiếp theo?
Lõm bõm.
Anh quay người nhìn về hướng
phát ra tiếng động bất chợt. Đó là tiếng chân người lội qua con suối.
Lần thứ ba anh nhìn thẳng vào
cậu, anh thấy bóng mình phản chiếu trong đôi đồng tử trong như ngọc ấy. Yo Seob
xuất hiện bất ngờ, quần xắn cao lên đến đầu gối lội qua dòng nước chảy hiền hòa.
Khi cậu nhìn anh trong vài giây lơ đễnh, Doo Joon bỗng thấy thời gian như đứng
lại trong cái khoảnh khắc anh chìm trong cái tự sự của màn đêm. Anh đã để bản
thân lạc lối trong ánh nhìn trong veo ấy. Bộ quần áo sáng màu, làn da trắng tuyết,
mái tóc như màu ánh trăng rũ trên bờ vai gầy. Doo Joon tưởng như Yo Seob là mảnh
trăng vỡ nơi đầu nguồn, trôi theo con nước xuôi về nơi anh.
Hai đôi mắt giao nhau trong một
tối không trăng, chỉ có những vì sao tỏa sáng trên bầu trời như những viên ngọc.
Em là trăng, là dòng nước chảy
nhẹ bên anh.
5.
Chói.
Nắng sớm lười
biếng đã chạy đến đôi mắt tôi, đặt lên một nụ hôn ấm nóng. Cảm nhận được cái chói,
tôi vô thức dụi mắt, lăn mình vào tránh nắng. Rốt cuộc không muốn thì tôi vẫn
phải mở mắt, ngồi dậy. Trán tôi đau nhoi nhói, hình như là vì hơi rượu vương vất
từ đêm qua. Nhìn ra bên ngoài bằng đôi mắt nhập nhèm, tôi thấy những tia nắng
xiên xiên qua khung cửa sổ, đổ thành vệt tràn như màu rượu Chile, óng vàng thơm
ngọt. Bên ngoài, tiếng chim chuyền cành hòa trong tiếng gà con chiêm chiếp ngoài
vườn và tiếng máy nổ ngoài đồng. Đã qua một đêm, tất cả những gì tôi còn nhớ là
hơi hăng nồng của rượu gạo, là mùi khói thoảng khen khét và dòng chảy kí ức ồ ạt
đổ vào tâm trí.
Xong xuôi mọi
thủ tục cần thiết của buổi sáng, tôi đi xuống bếp, thấy chị Young In đã ra mấy
mảnh vườn dưới chân đồi làm việc từ bao giờ. Trên bàn, bữa sáng phần mình đã sẵn
sàng. Tôi không khỏi lắc đầu mà bật cười khẽ. Lúc nào chị ấy cũng như vậy, chăm
chúng tôi như những đứa trẻ con.
Chúng tôi …
Là tôi và em.
Những ý nghĩ
về em lại ngập tràn tâm trí từ lúc nào chẳng biết.
Có khi nào em
đang ở bên tôi, quanh quẩn như làn gió sớm mai? Có khi nào em đứng nấp trong một
góc, nhìn tôi bằng đôi mắt trong veo không gợn đục như thuở xưa? Có khi nào em
xuất hiện dưới màu nắng mật ong, nhảy một điệu ba lê ngẫu hứng? Có khi nào…
Có khi nào em
xuất hiện trước mặt tôi mà tôi không nhìn thấy em? Em à, tôi về đây mà không có
em. Em tôi ơi, tôi cố chạy trốn con tim yếu hèn mà sao chẳng thể nữa rồi. Em có
thể đến bên tôi thêm lần nữa được không em?
~o0o~
Đẩy cửa phòng
em, tôi như bước vào khoảng không gian của bảy năm trước. Thời gian như dừng chân
mãi mãi tại đây và căn phòng này là một thế giới tách biệt với bên ngoài. Mọi vật
bên trong đứng im, không xê dịch và thay đổi dù chỉ một chi tiết. Tôi hít một hơi
thật sâu, bước từng bước chậm rãi vào. Chân phải rồi chân trái, tôi ngỡ rằng nó
đã không còn cảm giác và bản thân chẳng thể điều khiển nổi mình. Cuối cùng, tôi
cũng đứng giữa căn phòng mà mọi chi tiết đều đã ăn sâu vào tâm trí tôi, rõ ràng
như in bằng một loại mực chết. Tôi nhìn quanh thật chậm chạp, đôi mắt cố tìm
xem liệu có một điều gì khác so với những gì đã nhớ hay không. Từng chút một,
những dòng chảy quá khứ vùi lấp tuôn ra, cuốn tôi theo mạnh mẽ. Nhắm chặt mắt,
tôi cố hít thở thật đều. Từng ngụm không khí thật khó khăn để chảy thông buồng
phổi tôi. Lồng ngực đau lên từng hồi và trái tim đập những nhịp gấp gáp, đau thốn.
Nhớ về em là
tôi lạc trong khoảng trắng mênh mông đến vô tận của quá khứ chôn kín. Nhớ về em
là nhớ về thứ ánh sáng trắng bạc như sợi tơ trăng. Mỗi bước chân em qua đều là
dẫn tôi về với nguồn sáng ấy. Cậu bé của tôi, em mãi mãi ở tuổi mười lăm. Trăng
ngày mười lăm vừa tròn, sáng vằng vặc. Em mười lăm tinh khôi và mong manh như ánh
trăng vào đêm không sao. Tôi chẳng thể phân biệt đâu là em, đâu là trăng. Mười
lăm tuổi, em ngủ dưới gốc táo ngâm khẽ một điệu nhạc. Mười lăm tuổi chân trần lội
suối bắt đom đóm. Mười lăm tuổi, em trốn mình trong căn phòng rộng sáu mét vuông
tránh nắng và nhảy nhẹ thật nhẹ trong tiếng chim chóc chóc trên cành cây. Mười
lăm tuổi, em là trăng đêm rằm mỉm cười sáng đêm đen. Mười lăm tuổi, mười lăm tuổi
…
Mười lăm tuổi,
em chạy theo tia sáng cuối cùng của ngày tàn. Em chạy theo hơi thở cuối cùng đậu
bờ môi.
Mười lăm tuổi,
em nhảy điệu ba lê cuối dưới trăng.
Năm đó em vừa
qua tuổi mười lăm. Em ngủ an bình, để lại tâm hồn tôi chết ở tuổi hai mươi ba.
Tôi chạm tay
vào những tấm hình cũ dán kín bốn bức tường của em. Đó là những khung hình đẹp
nhất của một người phụ nữ với bộ cánh nàng thiên nga Odetta trong vở ba lê của Tchaikovsky.
Khuôn mặt người phụ nữ đó phảng phất những đường nét trên em. Những cú xoay ba
trăm sáu mươi độ, phút thằng hoa của “Hồ thiên nga” ghi dấu trên những bức hình
đen trắng cắt từ những tờ báo cũ. Có cả những tấm ảnh hai người hạnh phúc bên một
người đàn ông mà phần gương mặt đã bị mất. Tấm ảnh bị xé một góc, không bao giờ
có thể hoàn chỉnh. Nó như điệu ba lê hai người
thực hiện, chẳng bao giờ đến được giây phút cuối cùng.
Bất chợt, tôi nhớ về tôi của năm hai
mươi tuổi. Là tôi giữa ánh đèn sân khấu, trong vai chàng Siefrieg tràn trề nhiệt
huyết và yêu thương trong ngực trẻ. Tôi năm hai mươi tuổi, trong “Hồ thiên nga”
là sự bùng cháy của tuổi trẻ, là sự cống hiến hết mình.
Tôi của hai mươi hai tuổi mất tất cả
với cái cổ chân không bao giờ trở lại bình thường.
Tôi của hai mươi ba, đánh mất phần hồn
của mình, thả trôi số phận.
Tôi của ba mươi tuổi, quay trở lại nơi
đánh rơi trái tim. Mười năm, cuộc đời trôi qua như một giấc mộng. Số phận như bánh
xe quay tròn đều, xóc nảy trên đường đá sỏi. Em có đang hiện hữu quanh đây không?
Tôi đang chạm tay vào miền kí ức giấu kín nơi em. Mười năm nữa, liệu có còn được
như thế này? Mười năm, hai mươi năm … Em mãi mãi ở tuổi trăng còn tôi thì héo mòn,
chờ đợi một kết thúc.
Yo Seob.
Thì thầm thật
khẽ tên em, em có đang nghe thấy tôi gọi tên em hay không?
6.
Hôm đó, Yo Seob đã múa một điệu
trong “Hồ thiên nga” cho anh xem, dưới ánh nắng chiều tàn xiên xiên góc vườn.
Như có hàng vạn sợi dây kết nối
anh lại, không phải là thứ dây bình thường mà là một loại dây dệt bằng những sợi
thép chắc, không bao giờ đứt. Đôi mắt anh ngây dại nhìn cái dáng mảnh khảnh
đang múa rất tự nhiên, như thể cậu sinh ra là để nhảy múa trên một sân khấu lớn.
Một cảm giác rạo rực như người ta khơi ngòi một dòng chảy bị lấp, tràn trề
trong lồng ngực anh. Doo Joon ngây người nhìn cậu bé mười lăm tuổi, toàn thân
phủ một lớp trắng bạc nhón chân xoay vòng điệu nghệ, phiêu trong âm nhạc từ tâm
hồn.
-
Đó là tất cả những gì em còn
nhớ về mẹ.
Yo Seob đã nói như thế. Cậu kể
bằng một giọng bình thản nhưng lấp lánh yêu thương, trộn lẫn trong nỗi đau câm
nín. Yo Seob mệt mỏi dựa lưng vào cây táo, cười nhẹ và tiếp tục :
-
Bà đẹp lắm, bà đẹp như một nữ
hoàng mà em hay đọc trong truyện cổ tích. Bà thường múa cho em nhìn, trong suốt
tám năm thơ ấu. Em lớn lên trong điệu múa của mẹ, khi mà giai điệu của “Hồ
thiên nga”, “Kẹp hạt dẻ” ngấm vào trong huyết quản của em từ khi sinh ra đến tận
bây giờ. Bà là vũ công ba lê xuất sắc nhất em từng được xem.
Doo Joon ngồi xuống phía đối
diện với cậu, im lặng lắng nghe như nuốt từng câu, từng chữ. Yo Seob lơ đễnh bứt
vài cọng cỏ, rồi nghịch chúng bằng những ngón tay thon gầy. Cậu lại kể :
-
Hai mẹ con em bị bà nội đuôi
đi vì mẹ lỡ sinh ra em là đứa quái vật. Năm đó, em chưa tròn một tuổi.
Im lặng.
Cậu tiếp tục kể về quá khứ thản
nhiên, cứ như thể nỗi đau ấy không phải của mình cậu. Anh không muốn nghe thêm
dù chỉ một từ, nhưng cơ thể anh lại lên tiếng phản đối. Doo Joon chỉ biết câm lặng
mà nhìn cậu nói về tuổi thơ, như người ta kể một câu chuyện không đầu không cuối:
-
Rồi em cũng chẳng nhớ vì sao
cha không tìm hai mẹ con, vì sao mẹ bị người ta hại, vì sao mẹ lại bế em về sống
ở nơi này. Cái em nhớ nhất là bà đã phát điên trong những năm cuối đời, liên tục
nhảy múa điệu vũ của Odetta và ra đi mãi mãi.
Yo Seob cười nhàn nhạt, khóe
môi cong cong nhưng lại chẳng phải cười. Đó gần như là khóc, là khóc không
thành tiếng và nước mắt. Nước mắt như chảy ngược vào trong, vỡ tan trong sâu thẳm
tâm hồn. Thà rằng cậu cứ khóc đi, khóc cho vơi bớt nỗi đau và để tâm hồn được gột
sạch. Yo Seob à, đừng mạnh mẽ như vậy. Vì con người đâu thể chỉ có một mình. Cậu
đâu đơn độc, cậu đã có chị Young In, có dân làng và …
Ít ra, cậu còn có anh.
Doo Joon thở mạnh, rồi đột ngột
lôi cậu vào một cái ôm thật chặt. Anh không nói một lời nào, chỉ xiết lấy vai cậu
bé nhỏ. Yo Seob run rẩy nép trong lồng ngực anh, mỏng manh như làn khói. Cậu
không hiểu vì sao mình lại để bản thân mình gọn trong vòng tay anh, cũng chẳng
biết vì sao lại kể cho anh những chuyện lẽ ra không nên nói. Yo Seob đột nhiên
thấy yếu đuối một cách tệ hại. Cậu thèm biết bao một bờ vai để tựa vào và một lồng
ngực rộng ấm ôm gọn lấy mình an toàn. Cậu đột nhiên khóc, nước mắt rơi lã chã
thành hai hàng trên khuôn mặt thanh tú. Yo Seob cũng chẳng hiểu vì sao mình lại
khóc. Cậu nghĩ mình không bao giờ có thể khóc vì câu chuyện cũ, phủi bụi quá khứ.
Có lẽ vì vòng tay này mạnh mẽ mà an toàn quá. Và bời vì cậu quá cô đơn, mà anh
thì quá dịu dàng khiến cậu yếu lòng.
Đó là lần cuối cùng, cậu có
thể khóc trước mặt anh. Từ sau lần đó, mãi mãi hai người như hai đường thẳng
giao nhau, hợp lại tại một điểm rồi tách ra xa mãi.
…o0o…
Doo Joon không thể tưởng tượng
được mình có thể đứng vững trong khi trí não chết lặng trong cơn bão lớn.
Anh đã được chị Young In cảnh
báo rằng cậu sinh ra vốn thể chất rất yếu, không thể hoạt động mạnh. Anh biết
điều đó vì Yo Seob không thể làm những công việc như một thếu niên thôn quê phải
làm. Doo Joon đã từng thấy những nhịp thở nặng nhọc của cậu, khi cậu lỡ chạy
quá nhanh và thực hiện một cú xoay quá sức. Những lúc ấy, cậu đã cầu xin anh đừng
nói cho chị biết. Yo Seob trấn an anh bằng đôi mắt trong veo ngây thơ và giọng
nói nhè nhẹ, khẽ khàng. Doo Joon đã tin, tin rất nhiều. Nhưng càng lúc, Yo Seob
càng tỏ ra yếu hơn bao giờ hết. Làn da trắng bất thường của cậu càng ngày càng xanh
xao, cổ tay gầy hằn vệt gân đến mức rõ khung xương mảnh khảnh. Và có lần Doo
Joon bắt gặp cậu ôm ngực khuỵu xuống trong phòng, cố ngăn tiếng kêu đau đớn. Những
lúc ấy, cậu đã giấu anh, giấu chị mọi điều. Yo Seob ơi, nên nói cậu ngốc hay
dũng cảm đây?
Và bây giờ, Doo Joon đã gọi
thành tên được cái đau đớn tưởng chừng như lịm đi trong anh. Yo Seob à, Yo
Seob…
Tại sao?
….
Cậu bị bệnh tin bẩm sinh và
đã quá muộn để chữa chạy.
Cả anh và chị Young In chết lặng
như bị đánh một búa vào đầu. Cái tin dữ đó như một tiếng sét xé toang lý trí cả
hai. Giọng vị bác sĩ đều đều, thở dài xót xa. Chị bật khóc như một đứa trẻ, nước
mắt cứ thể tuôn ra như dòng nước lũ phá vỡ con đê che chắn. Anh đứng đó, cứng đờ
như tượng. Cảm giác như có hàng ngàn, hàng vạn mũi dao đâm xuyên qua trái tim
anh khiến cho việc hít thở cũng trở nên khó khăn. Tắc nghẹn, khó thở … Anh
không biết nên nói gì và tại sao nước mắt lại không thể chảy xuống. Đôi chân
anh như thể bị nữ thần Medusa làm cho hóa đá, không nhúc nhích nổi một phân. Hai
bàn tay nắm chặt lại thành hai nắm đấm cứng ngắc. Những móng tay bấu chặt vào
lòng bàn tay bật máu, nhỏ thành giọt.
Đừng ! Đừng nói thêm gì cả!!!
Bác sĩ, ông im lặng ngay!!!!
Anh gầm lên trong đầu nhưng
đôi môi không thể mở ra để nói nổi một từ cho ra nghĩa. Trí não anh gào thét rằng
không được nghe, không cần phải biết. Nó đánh lừa anh rằng đó chỉ là nói dối,
là trò lừa gạt của mấy lão lang băm. Nhưng từng chữ trên cái giấy xét nghiệm và
hình ảnh trên tấm ảnh chụp X-quang như đánh nát cái bao biện của Doo Joon. Anh
muốn hét lên nhưng tất cả chỉ là sự câm lặng và nuốt ngược nước mắt vào trong.
Chị Young In gục mặt vào hai lòng bàn tay, nức nở. Doo Joon ôm chị, vỗ nhẹ hai
bờ vai gầy run rẩy.
Tại sao?
Trí não anh gào lên những lời
đau đớn. Đôi mắt anh vô hồn nhìn trừng trừng về phía trước. Tại sao ông trời lại
quá bất công với cậu như vậy? Ông đã cướp đi của cậu quá nhiều, tại sao còn phải
mang cậu đi. Làm ơn trả lại cuộc sống cho cậu, để cho Yo Seob được yên. Làm ơn
…
Làm ơn đừng cướp em ra khỏi
tay tôi.
7.
Bảy năm trời ròng rã, cái người em
gọi là cha cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Tôi chỉ nhận ra khi ông ta quỳ gục
xuống mộ em và khóc. Tôi gối đầu lên cánh tay, tựa lưng vào cây táo trĩu trịt
quả xanh bóng như ngọc. Đột nhiên người đàn ông lạ mắt bước tới. Bối rối tôi đứng
dậy, gập người cúi chào rồi lúng búng hỏi vài câu. Ông ta thoáng mấp máy môi, rồi
bỗng dưng bật khóc và nói với tôi hết thảy. Tôi sững người nhìn người đàn ông đã
trạc năm mươi đang quỳ trước mộ em và khóc. Tất cả những gì tôi đang nghĩ chỉ là
…
Tôi muốn đấm ông ta. Thật ! Tôi muốn
đánh cho ông ta nhận ra được từng ấy lời khóc lóc của ông chẳng thể làm vơi bớt
đi cái đau khổ rằng em đã không còn trên thế gian này nữa. Tôi nắm chặt hai bàn
tay, cố hít thở thật sâu và thật đều, dặn lòng mình phải bình tĩnh. Cắn răng
quay mặt đi, tôi bật cười chua xót.
Thật ra tôi so với cha em, ai mới
là kẻ xấu xa, tệ bạc hơn? Trách ông ấy một, trách bản thân tôi mười. Chẳng phải
chính tôi cũng đã bỏ mặc em nằm đây suốt bảy năm trời cô đơn hay sao? Tôi đã chạy
trốn nỗi nhớ, chạy trốn quá khứ đầy nỗi đau, chạy trốn cái ám ảnh của em trong
tôi. Tôi chạy trốn chính bản thân tôi. Ha ha, bảy năm chờ đợi mỏi mòn. Tôi còn
tồi tệ hơn ông ấy vạn lần.
Chúng tôi đều tồi như nhau. Chỉ biết
đau khi sự đã rồi.
~o0o~
Chị Young In không hồ hởi cũng không
đánh đuổi cha em đi. Chị chỉ nhàn nhạt mà nấu một mâm cơm mời ông ở lại dùng bữa
tối. Tôi biết chị đang oán giận người đàn ông ấy lắm. Vì chị là người chứng kiến
hết thảy tất cả những đau đớn, những khổ đau mất mát của hai mẹ con em. Nhưng dẫu
sao, chị cũng chỉ là người ngoài và việc cha của Yo Seob đến cũng là điều mà chị
vừa mong lại vừa không. Ông ấy từ chối một phần vì xấu hổ, một phần cũng có lẽ
là ngại ngần. Chị chỉ đánh mắt về phía tờ lịch, rồi quay người đi vào bếp. Cha
em thần người ra, đau khổ cúi đầu và bỏ ra ngoài, ngồi lặng lẽ trên cái sập đầu
hồi.
Hôm nay là ngày giỗ mẹ em.
Mâm cơm cúng có thêm mấy đồ cầu kì.
Chúng tôi đến trước bàn thờ, cúi lạy rồi im lặng chắp hai tay, không ai nói câu
gì. Lát sau thì dùng bữa. Bữa ăn trôi qua lặng lẽ, chị nói vài câu vô thưởng vô
phạt. Tôi gật gù thêm vài lời bâng quơ. Còn cha em im lặng, chốc chốc lại nhìn
về phía di ảnh hai người.
Giữa ba chúng tôi giờ tồn tại một
sự yên lặng ngột ngạt.
Ông mở lời:
-
Young In, cháu sống có tốt không?
-
Sao ông không hỏi vì sao tôi vẫn còn
sống? - Chị trả lời thẳng tuột với một cái nhếch môi - Cảm ơn ông, tôi sống vẫn
tốt.
-
Sao cháu không quay lại vũ đoàn? –
Cha em vẫn nhẹ nhàng hỏi.
-
Vì sao tôi phải quay lại? Dù sao
thì tôi đâu còn múa được, về đây còn có những người thật lòng thật dạ. Ở đó đến
cô Min Jung còn chẳng chịu nổi, huống chi tôi.
-
Cháu …
Tôi lấy cớ bê mâm cơm vào bếp, tránh
đi cho hai người nói chuyện. Câu chuyện của hai người quen, người ngoài như tôi
không nên xen vào. Tôi ở trong rửa bát, thỉnh thoảng lén nhìn ra ngoài. Rốt cuộc,
tôi chỉ thấy chị cố nén những đau khổ rồi im lặng, nghe người đàn ông đó nói. Rồi
chị sững người lại như bàng hoàng, kinh ngạc gì lớn lắm. Một cơn gió lớn nổi lên,
cuốn lá cây rụng xuống lả tả. Gió đến xua mây che trăng mười bốn, chưa tròn hẳn
nhưng sáng huyền ảo. Tôi thở dài, cất chiếc bát cuối cùng vào chạn, rồi bỏ ra
ngoài vườn. Ngồi xuống dưới gốc táo xưa kia em vẫn ngồi, tôi lấy một điếu thuốc,
châm lửa. Lặng lẽ thở ra từng vòng khói uốn lượn, đôi mắt tôi nhìn trăng chăm
chú như thể thấy đôi mắt em đang nhìn tôi. Mà có phải em đang ở trên cao kia nhìn
xuống tôi hay không? Ánh trăng chảy thành vệt, xuyên qua kẽ lá rơi xuống nền đất
như những mảnh vỡ sáng bạc.
Giống hệt màu tóc em.
Khói thuốc uốn cong, tản mác trong
không khí. Gió thổi tan từng cuộn khói, đem mùi hoa nở muộn đến nghe ngọt nhẹ.
Tôi nhắm mắt lại, tựa đầu vào thân cây phía sau, lẩm nhẩm đôi câu hát lủng củng,
chẳng ăn nhập. Điếu thuốc cháy đỏ tàn dần. Khói thuốc tỏa ra rồi tan trong cái
tĩnh lặng của đêm tối. Mảnh trăng vỡ rơi trên đầu vai tôi, như bàn tay em dịu dàng.
Có phải em đó không Yo Seob?
8.
Cậu mỉm cười yếu ớt, cố ngồi
dậy. Nhưng bây giờ, cậu chỉ có thể nằm yên một chỗ, nói chi đến việc tự mình đứng
lên. Sự sống của cậu như cây nến chảy gần sát chân, chỉ còn lưu lại leo lét từng
tia sáng yếu, không biết khi nào sẽ lụi tàn.
Chị Young In nấu cho cậu mấy món
Yo Seob thích ăn, nhưng cậu chỉ nếm qua loa rồi không nuốt thêm được chút nào.
Càng ngày, Yo Seob càng gầy. Da trắng thêm xanh, gầy rõ xương cổ tay. Khuôn mặt
không còn bầu bĩnh như trước mà xọp đi thấy rõ. Riêng chỉ có đôi mắt màu rượu
nhạt là vẫn sáng lấp lánh, trong veo như vì sao. Ai cũng hiểu, Yo Seob sẽ chết.
Cậu không thể kéo dài sự sống được lâu. Đó là một sự thật đau đớn đến đau thắt
xót xa.
Doo Joon điên cuồng liên lạc
với những bệnh viện lớn, rồi các Tổ chức y tế và một vài người quen trên Seoul.
Anh cố gắng tìm kiếm trong tuyệt vọng một điều kì diệu. Anh cầu nguyện kì tích
hãy xảy ra vào mỗi đêm anh canh giấc ngủ bên cậu. Nhưng chẳng có câu chuyện cổ
tích nào có thật. Kì tích chỉ xảy ra trên phim ảnh và trong giấc mơ hão huyền vậy
thôi. Anh thấy chị Young In mỗi lần giúp cậu uống thuốc cầm cự, đều lén ra sau
nhà lau nước mắt. Mỗi lần như vậy, Yo Seob đều hỏi chị vì sao mắt chị đỏ. Chị
chỉ cười mà nói vì lỡ đun thuốc bằng bếp tro nên cay mắt.
Cậu tin thật. Mà có phải cậu
chỉ gật đầu và cười như vậy thôi, đúng không?
Mỗi ngày trôi qua trong nặng
nề, trong niềm hi vọng như tàn lửa tắt dần. Sự sống của cậu cũng theo cái bánh
xe thời gian và rút cạn từng chút, từng chút một. Anh câm nín, gào lên trong
tĩnh lặng, nuốt ngược nhưng đau đớn vào trong để có thể là chỗ dựa vững chắc
cho cậu. Chị Young In thì héo hon, bạc tóc vì đau xót và tuyệt vọng. Chẳng ai
có thể đếm nổi những ngày đã qua và những ngày sắp tới. Thời gian đều đều trôi,
như cái bình nước hết rồi lại được rót đầy. Từng giây từng phút trôi, như hàng
thế kỉ ròng rã chờ đợi và hi vọng trong tuyệt vọng.
Chẳng có kì tích trong cuộc đời
đầy những bất công này.
~o0o~
Một tối trăng tròn. Vừa đúng
ngày rằm.
Đột nhiên Yo Seob thấy tỉnh
táo trong người. Cậu có thể ngồi dậy trước con mắt ngạc nhiên của anh và chị.
Yo Seob cười tươi, kêu đói và đòi ăn món canh gà hầm đậu. Chị Young In vội vã
lau nước mắt, chạy đi nấu cho cậu rất nhanh. Tiếng lách cách va chạm và tiếng
muôi rơi loảng xoảng trên nền đất làm cậu bật cười.
Doo Joon chết lặng. Anh không
nói nổi một câu gì, chỉ có thể nhìn cậu chằm chằm không dứt. Lồng ngực anh nhói
lên từng hồi, thình thịch những nhịp gấp gáp như báo hiệu một điềm chẳng lành.
Mà anh cũng chẳng hiểu vì sao nụ cười của cậu lại khiến mình đau đến vậy?
Anh nhìn cậu ăn, tuyệt nhiên
không nói một lời nào. Chị Young In vừa mừng lại vừa lo trong lòng. Yo Seob ăn
rất ngon lành một nồi gà hầm, vừa ăn vừa xuýt xoa khen không ngớt. Cậu lạ lắm,
rất lạ. Yo Seob bình thường chẳng bao giờ ăn hết đến một phần tư con gà. Vậy mà
nồi canh nửa già con gà lớn đã được cậu ăn sạch sẽ. Doo Joon càng lúc càng tái
đi. Anh không định nghĩa được cái đè nặng trong anh, gióng lên từng hồi chuông
như báo hiểm. Yo Soeb quá bất thường khiến anh sợ. Xong xuôi, đợi chị Young In
đi sắc nồi thuốc, cậu mới nói với anh:
-
Cõng em lên đồi đi anh.
-
Không được ! Tuyệt đối
không!! – Doo Joon phản đối ngay lập tức.
-
Một lần thôi mà anh~ - Yo
Seob nắm chặt lấy tay anh, năn nỉ bằng một giọng khiến trái tim anh mềm nhũn-
Chỉ lần này thôi.
-
Nhưng …
-
Doo Joon, em cầu xin anh lần
đầu tiên và là lần cuối cùng… Giúp em được không?
Anh chẳng bao giờ từ chối được
ma lực từ đôi mắt ấy. Anh bỏ cuộc với một cái nhăn mặt và tiếng gầm khẽ trong cổ
họng. Trái tim anh đập nhanh từng hồi vội vã. Đừng nói với anh rằng tất cả sẽ kết
thúc. Cậu đang khỏe mạnh, rất khỏe đây mà. Nhưng, anh sợ. Mà nỗi sợ này càng
lúc càng lan rộng. Nó như cái hố sâu hun hút, đen thẳm không thấy đáy. Doo Joon
cảm thấy nó đang lôi anh vào vòng xoáy mãnh liệt ấy.
Ngày một gần…
..o0o…
Cõng cậu trên lưng, anh hát
cho cậu nghe những bài mình thuộc. Tiếng anh nghẹn lại, lúc có lúc không, khàn
khàn vì cố nén nước mắt. Doo Joo không dám đối diện với sự thật rằng cậu đang rời
xa anh, mỗi lúc một xa. Yo Seob áp mặt vào lưng anh, hít lấy mùi hương của xà
phòng trung tính trên áo và mùi mồ hôi đậm của anh. Cậu hát khe khẽ một bay đồng
dao, khúc khích. Ánh trăng ló qua những đám mây, chiếu sáng con đường nhỏ dẫn
lên đồi. Gió lên mát rượi, cuốn mái tóc cậu và tóc anh bay bay. Yo Seob vươn
tay với về phía những con đom đóm đang bay. Đom đóm phát sáng xanh lập lòe, vụt
khỏi tay cậu. Yo Seob bật cười, thanh như tiếng chuông bạc. Doo Joon hít những
hơi thật sâu, bước những bước vững vàng. Cả hai đi xuyên qua màn hoa dại trắng
dưới chân, hòa trong ánh trăng và dừng lại.
Doo Joon thả cậu xuống. Yo
Seob cười vang từng đợt, chạy ra giữa khoảng trống đầy hoa dại và cỏ. Cậu dang
rộng hai tay sang ngang, nhắm mắt lại và ngửa mặt lên. Toàn thân Yo Seob phủ một
màu trắng muốt và sáng lên trong ánh trăng bàng bạc. Mái tóc bay bay trong gió,
lấp lánh như dệt bằng những sợi tơ trăng mềm mượt. Doo Joon đứng im, cắn chặt
môi ngăn tiếng khóc chỉ trực bật ra. Đau, trái tim anh đau quá. Nó đau
như bị bóp nghẹt. Những cơn nhói buốt trong lồng ngực hệt như có hàng ngàn mũi
dao xuyên thấu. Anh bất động, chỉ có thể nhìn cậu mà chẳng làm được gì. Chính
anh cũng không hiểu vì sao mình có thể đứng nguyên một tư thế này, lặng im
không cử động như bị đóng đá.
Có phải nỗi đau đã trở thành
bất lực?
Cậu hít một hơi rồi bắt đầu
múa.
Như có hàng ngàn tia sáng
phát ra, cậu tỏa sáng chói lòa, nổi bật giữa đêm đen. Giữa màn sáng huyền ảo của
trăng, Yo Seob như được phủ một lớp trắng bạc, giống như một vị thần trong thần
thoại hạ trần. Cậu múa điệu vũ của nàng Odetta, say sưa chìm trong ánh trăng vằng
vặc. Cậu xoay những vòng đầy hoàn hảo, mái tóc tung bay theo điệu nhảy ánh lên
dưới trăng. Yo Seob tung người nhảy lên rồi hạ xuống, tiếp đất nhẹ nhàng và tiếp
tục múa. Điệu vũ càng lúc càng say sưa, sôi sục. Anh câm lặng nhìn cậu nhảy
múa, chợt lưỡi cảm nhận được vị tanh. Máu chảy tràn nơi đầu môi, sao mà chẳng
thấy đau nữa rồi. Anh cứ im lìm như vậy, là khán giả duy nhất của buổi biểu diễn
ngẫu hứng cuối cùng của cậu. Yo Seob nhảy múa dưới trăng như một thiên thần đùa
nghịch với đôi cánh của mình. Cậu hòa vào làm một với ánh trăng trắng bạc, nổi
bật trong màn đêm đen tuyền.
Và rồi, điệu vũ kết thúc. Cậu
ngã xuống.
Gió thổi tung từng cánh hoa dại
trắng, cuộn lại trong những sợi cỏ khô chao lượn giữa không trung.
Một nụ cười mãn nguyện, một
dáng người khóc trong đau đớn đến tang thương. Phía trên cao, trăng tỏa sáng rực
rỡ hơn bao giờ hết.
Kể từ giây phút đó, trái tim, linh hồn anh đã
theo cậu mà đi mất.
Nó đã chết.
Đã chết…
“ …. Doo Joon … đừng khóc …
Em muốn … nếu có thể … em muốn
sinh ra lần nữa để …gặp lại anh.
Đừng khóc, anh ơi … đừng
khóc.
Đừng khóc vì em … nhé anh… ”
9.
Hôm sau, cha em đưa hài cốt hai mẹ
con em trở về.
….
Chị và tôi ngồi trên cái sập gỗ
ngoài sân, nhìn về phía trước mà trong đáy mắt nhau mênh mông một khoảng vô định.
Tôi đốt thuốc trong yên lặng. Chị ngồi uống rượu trong mê mải, xót xa. Hai chúng
tôi không nói với nhau thêm một câu nào, cứ ngồi như thế đã từ chiều. Chạng vạng
tối, chân trời nhá nhem một màu hồng ngả xám. Mặt trời rơi xuống, nấp mình che
giấu giấc ngủ sau những dải mây xa xôi, bông dày. Tiếng chim về tổ xao động trên
tán cây. Cái cột phát thanh đầu làng vang mãi những bản nhạc đồng quê rộn ràng.
Ngoài con đường đất đỏ, tiếng người cười nói hòa lần với tiếng mày nổ xình xịch
giòn tan. Sự sống vẫn tiếp diễn, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm. Dòng
đời vẫn chảy, như trăm dòng sông luôn đổ về biển lớn.
Chúng tôi đã bỏ lỡ một điều gì chăng?
Tất cả những cái từng trải qua, những cái chúng tôi nhìn và thấy; liệu có điều
gì mà chúng tôi đã để quên mất rồi hay không?
Có chăng … là chúng tôi đã bỏ quên
tương lai phía sau màn sương mịt mù.
Chị nhỏ giọng :
-
Em không định lập gia đình à? Cũng
đã ba mươi rồi, đâu còn nhỏ nữa.
-
Em cũng không biết, chắc phải đợi
rất lâu mới tìm được đối phương chị à – Tôi nhẹ nhàng rít thuốc và thở ra những
vòng khói bay bay - Điều muốn thực hiện, cuối cùng cũng đã xong. Đối với em, mọi
thứ lại trở về điểm xuất phát.
-
Em định làm gì tiếp theo? - Chị cười,
rót rượu đổ tràn, đọng lại dưới đế chén.
-
Em cũng chưa biết – Tôi nói bâng
quơ, cười cười - Cứ đi rồi sẽ thấy thôi
chị.
-
Yo Seob, giờ nó hạnh phúc lắm. Phải
vậy đúng không? - Chị nói vu vơ, rồi tự mình gục gặc
-
Chị Young In, chị định làm gì sau
này? – Tôi chợt hỏi, quay sang nhìn chị.
-
Doo Joon à, chị chắc sẽ về quê -
Chị vuốt mấy sợi tóc ra sau vành tai, nói nhẹ như không – Cũng lâu rồi chưa thăm
nhà.
-
Còn nơi này thì sao?
-
Cứ để nó vậy thôi em à - Chị Young
In rót rượu đầy chén, tiếp tục uống - Nếu coi nó là nhà thì sẽ là nhà, và sẽ là
chỗ dừng chân nếu chúng ta còn gặp lại nhau.
Chị mỉm cười hiền hậu với tôi, đưa
chén rượu lên uống cạn. Chai rượu chỉ còn sóng sánh dưới đáy, điếu thuốc trên
tay tôi đã cháy đến gần đầu lọc, tàn thuốc rơi xuống dưới thành những vụn xám.
Tôi dập điếu thuốc, nói với chị :
-
Phải, nếu chúng ta còn gặp lại.
-
Thật giống như một giấc mộng, phải
không Doo Joon? - Chị hướng mắt,nhìn về phía bầu trời chỉ còn là màu xanh xám mờ
mờ.
-
Là một giấc mộng đêm hè…
Gió nổi từng đợt đem làn khói bếp
từ các nhà bên lảng bảng, vương vấn quanh chúng tôi. Hai chị em tôi cứ ngồi mãi
như vậy, dưới bầu trời chuyển sang màu đen tuyền và dưới ánh trăng sáng dìu dịu
của ngày rằm. Không ai nói với nhau thêm câu gì, im lặng như chờ đợi.
Chúng tôi đang chờ đợi để tỉnh giấc
mộng bảy năm.
Kết thúc.
Yo Seob à, em có hạnh phúc không?
~o0o~
Tám năm sau.
Công ty nghệ thuật YangJoon, chín giờ sáng.
Người đàn ông trạc khoảng bốn mươi, tuy tóc mai đã điểm bạc
nhưng vẫn tràn đầy phong độ và dạn dày sương gió bước vào hội trường, nhìn ra từ
một góc kín. Ông ta khoác chiếc áo vest xám đơn giản, mỉm cười thỏa mãn và tràn
đầy hài lòng. Trong khu vực chính của hội trường A nằm ở khu trung tâm tòa cao ốc
của công ty, có một chiếc bàn với năm vị giám khảo đang nghiêm mặt đánh giá.
Xung quanh là hàng trăm thí sinh thi tuyển, căng thẳng chờ ở vòng ngoài. Không
khí nghiêm túc, khẩn trương như hun nóng bầu không khí bên trong. Một thanh niên
đi đến, cúi người
chào và kính cẩn nói :
-
Thưa giám đốc, có điện thoại từ bên công ty LG.
-
Tôi biết rồi, đi nào.
Khi ông quay người chuẩn bị bước đi, tiếng vị ban giám khảo
vang lên rõ ràng qua chiếc micro xướng tên một người:
-
Thí sinh số 15, Yang Yo Seob!
Sững sờ.
Từ từ quay lại, bốn mắt nhìn nhau như giấc mộng thuở nào
tràn ngập tâm trí.
Mái tóc bạc trắng như mảnh tơ trăng, làn da mịn màng, dáng
người thon gầy.
Giữa dòng người mênh mông vô tận, ta mải miết tìm một bóng
hình. Tìm mãi, tìm đến mòn mỏi rã rời một người in sâu trong tâm trí ta thật nhẹ
nhàng. Lặng thầm gọi tên em, sao tìm mãi mà chẳng thấy em. Quay đầu lại, bỏ cuộc
đã trông em đứng đó dịu dàng.
Có phải là em không? Một nửa linh hồn tôi …
Yo Seob…
Yo Seob à …
Yo Seob ơi…
Em có phải là
giấc mơ?
The end.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét