Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011

[ KyuMin's fanfic] Bao giờ cho đến tháng 10.


Chap 2.




Ngày qua ngày, lại một mùa nữa trôi qua, Kyu không còn biết được anh đã ở cái chiến trường khốc liệt bao lâu rồi. Kyu đã quen với mùi máu, quen với việc mình bị gọi là cầm thú. Thứ thôi thúc và sôi sục trong lồng ngực anh bây giờ chỉ là sự khao khát được sống. Anh muốn sống để có thể trở về bên cậu, được nhìn thấy nụ cười của cậu.



Rất nhiều lần trong những đêm trực, anh đã thấy ảo ảnh của Min. Người ta nói, mơ thấy ảo ảnh là một điềm chẳng lành. Anh nghĩ mình không nên tin. Anh thấy một nỗi ám ảnh vô cớ đè nặng lên lồng ngực. Ảo ảnh lúc mờ lúc tỏ của cậu gần thật gần mà đôi lúc sao xa xôi đến vậy. Anh đưa tay ra cố với tới nhưng rốt cục, nó tan ra thành rất nhiều đốm sáng li ti . Kyu đột ngột tỉnh dậy. Thì ra chỉ là đom đóm.




*
**



-          ĐOÀNG!!!!! ĐOÀNG !!!! ĐOÀNG !!!!!


Lại là một trận càn nữa. Kyu ghê tởm, nhưng anh buộc phải làm. ANh đã đi quá xa để có thể quay đầu trở lại. ANh không thể tin được có thứ gì lại ám ảnh anh hơn là việc này : Máu, tiếng la hét, tiếng bom nổ và tiếng súng …



-          Hức …. Hức …



Kyu nghe thấy tiếng khóc rất nhỏ phát ra từ một căn nhà tranh đổ nát. ANh chậm rãi tiến vào. Khi kyu chĩa súng về phía ấy, anh sững người lại. Giữa đống ngổn ngang xác người và máu, một cụ bà và một bé trai đang co ro ôm chặt lấy nhau và nhìn anh đầy sợ sệt và căm phẫn. Kyu cứ đứng thế, tay anh cứng lại nơi cò súng. Một loạt hình ảnh ghê rợn ám ảnh trong anh ào ạt tràn về như thước phim quay chậm. Tại sao anh lại có thể chĩa thứ vũ khí giết người này vào những con người vô tội kia ? Tại sao anh lại có mặt trong cuộc chiến vô nghĩa này?


Máu.


Nước mắt .


Thật đáng ghê tởm.




-          Trốn đi.



Kyu hất súng ra hiệu cho hai con người ấy. Bà cụ và người cháu đó sợ đến nỗi không thể đứng dậy được, khiến cho Kyu phải ra hiệu đến hai ba lần. Anh bắn chỉ thiên nhiều phát và đưa mắt nhìn họ. Không phải là ánh mắt biết ơn nhìn anh, chỉ là cái nhìn sự hãi , uất hận và khó hiểu. Kyu quay lưng lại, nghe tiếng chân họ trốn . Bỗng …



-          ĐOÀNG !!!!! ĐOÀNG !!!!!



Hai tiếng súng lạnh ngắt vang lên ngay sau lưng anh. Khi Kyu quay lại, anh chỉ còn thấy là hai cái xác nọ nằm chồng lên nhau. Kyu nhìn ngây dại về phía nòng súng bốc khói đang hướng về phía mình. Anh không thể nói được một lời nào cả.


-          Coi như tôi chưa nhìn thấy hành động đấy của anh thiếu uý Jo .



Cho đến khi người đồng đội của anh đã đi khuất Kyu vẫn đứng nguyên tư thế đó. Đôi mắt anh vô hồn nhìn về phía xác người quanh mình.


Những mảng thân thể vương vãi khắp nơi. Máu đỏ như tắm cả căn nhà tranh tan tác …

Khói súng ….

Những ánh mắt căm thù ….



Kyu giật mình nhìn xuống chân mình.


Lửa … là lửa địa ngục. Binh đoàn Nam Hàn mang bóng của đoàn quân địa ngục.

Không phải sứ giả của Hades. Cái bây giờ anh thấy chỉ là bóng của một thứ tội ác man rợ không thể xoá bỏ.


Đã quá trễ để dừng lại rồi.



*
**




-          CHOANG !!!



Lee Teuk sơ ý để rơi chiếc cốc xuống đất. Tiếng cốc vỡ nghe thật như một điềm chẳng lành. Anh vội vàng dọn lại những mảnh vụn văng ra. Anh bỗng thấy tim mình đạp liên hồi và dồn dập. Một dự cảm không hay bỗng dâng lên trong anh. Lee Teuk thấy lồng ngực mình thắt lại đau lắm. Nhói.



….



Tối hôm đó, một tờ giấy báo tử lặng lẽ đặt trên bàn.


Không một tiếng gào thét cũng chẳng có một tiếng kêu than. Chỉ có hai hàng nước mắt vẫn cứ chảy ra … Chảy mãi …



Khóc …Rồi tỉnh …. Rồi lại khóc …


Khóc đến khi không còn nước mắt để khóc nữa.



Lee Teuk thấy một bầu trời mùa hè cao xanh vời vợi.  Anh đang đi trên một chiếc cầu vồng lấp lánh những ánh sáng huyền diệu . Chiếc cầu vồng bắc ngang qua một con sông đầy sao lấp lánh và những đám mây ngũ sắc trùng điệp. Và phía bên kia chiếc cầu vồng là Kang In. ANh ấy đứng đó, vẫn là bộ quân phục như lúc ra đi đang nở nụ cười thật hiền với Teuk.  Lee Teuk bật khóc. Anh bước vội vàng đến bên Kang In. Bỗng đâu , hình ảnh của Kang In ngày càng xa. Xa mờ tận chân trời, như có sức mạnh vô hình ngăn cản bước chân của anh



-          Lùi lại đi Teukie.

-          Inie à – Lee Teuk nói trong tiếng khóc - … Hãy chờ em theo với.

-          Không . Em hãy quay lại đi.

-          Em muốn gặp anh - ANh bước thêm một bước nữa.

-          Em đã hứa với anh rồi đúng không ?- Kang In vẫn dịu dàng như vậy - Rằng em sẽ sống, vì anh .

-          Em không thể …

-          Em có thể - Bỗng đâu hình bóng Kang In gần thật gần Lee Teuk hơn bao giờ hết. ANh đặt lên trán Lee Teuk một nụ hôn và nói nhẹ trước khi anh tan ra trong vầng sáng kì diệu – Anh sẽ chờ em. Nhưng không phải bây giờ.

-          Không … Inie … Không …

-          ANh yêu em, Lee Teuk của anh.





Lee Teuk bỗng bật dậy, thở dốc.  Anh ôm lấy bộ quân phục của Kang In mà khóc rất lặng lẽ. Anh không biết mình sẽ sống như thế nào.


Sống mà thiếu Kang In.


Sống mà không biết ý nghĩa của sống.


Nhưng nếu đó là điều anh ấy muốn, Lee Teuk sẽ làm.


Bời vì đó là một lời hứa.




*
**



Mùa khô năm 1966 – 1967, tổng số thương vong về phía quân Mĩ và Viễn chinh là 15,1 vạn tên.















Trong một buổi sáng, Kyu Hyun đã chứng kiến từng người một, từng đồng đội của mình ra đi. Cùng với những người còn sống, anh đã đi thu nhặt lại từng phần thân thể của của đồng đội. Anh có lẽ đã quen với việc này rồi. Anh thấy họ thật đáng thương.


Không sao kể hết được những xác lính hi sinh. Cả bãi đất rộng giờ chỉ toàn một là máu. Nó sặc lên mùi tanh của tử khí.


Bị một vết đạn ở tay, anh may mắn hơn người bạn chiến đấu của mình. Bỗng nhiên Kyu nhìn thấy trong đống hỗn độn đầy máu này có một thứ. Anh vội nhặt lên, lau cho sạch. Đó là tấm ảnh chụp một gia đình lính Nam Hàn có đầy đủ vợ chồng và hai đứa con gái. Tấm ảnh bị thủng một lỗ và gần như bị nát.



Kyu Hyun không hiểu tại sao mình lại khóc. Khóc cho người lính ấy, khóc cho số phận những người lính viễn chinh như anh hay là khóc cho chính anh.


Kyu Hyun không thể ngừng những giọt nước mắt này lại. Kyu Hyun bắt đầu thấy sợ chết. ANh không muốn chính mình sẽ bị như thế này, chết không nguyên vẹn, chết mà không được gặp cậu.


Cái xác chết trước mắt nó ám ảnh anh.


Kyu Hyun bỗng thấy bụng mình quặn thắt. Từ hôm qua tới giờ, anh chưa ăn gì. Anh chạy vội ra phía sau hốc đá nôn thốc nôn tháo. Thứ anh nôn ra chỉ là dịch vị, những giọt nước mắt hiếm hoi vẫn không ngừng chảy ra. Kyu Hyun không muốn chết.



ANh muốn sống .


ANh nhất định phải sống.



Nhất định .



…..



Bây giờ Kyu Hyun đang ở chiến trường, giữa làn mưa bom lửa đạn. Rất nhiều tiếng la hét, tiếng súng nổ, tiếng bom ầm ì.


Anh bắn, anh di chuyển, anh không còn để ý mình đã giết bao nhiêu người nữa. Một quả lựu đạn nổ chỉ cách chỗ anh vài m. Rất nhiều đồng đội của anh, cả quân Cách mạng đã ngã xuống. Kyu thấy người chỉ huy la hét cái gì đó. Anh thấy  một  khung cảnh hỗn loạn và náo loạn.  Rất nhiều máu và xác người, phe địch và phe ta.


Kyu thấy mình đang truy đuổi quân Cách Mạng.  Anh bắn. Một viên đạn găm rất ngọt vài chân trái anh,  Kyu đã mất cảm giác đau. Nó hoà tan vào trong tất cả sự đau đớn , bất lực, trôi đi từ bao nhiêu trận đánh mất rồi. Kyu bất giác đưa tay lên ngực áo. Bên trong là tấm hình của cậu, tấm hình chụp Min trong một khoảnh khắc bất ngờ. Anh nhớ cậu . Cái còn lại trong anh ngoài những chai sạn của chiến tranh duy nhất là nỗi nhớ Min cồn cào.


Kyu bỗng thấy mình nhẹ lạ. ANh thấy thân thể mình dường như không còn trọng lượng. Anh thấy rất nhiều quầng sáng.


Trong cái khoảng trắng ấy, anh thấy cậu. Toàn bộ cảm giác quay trở lại với anh. Kyu thấy mình tan ra trong vô vàn ánh sáng rực rỡ. Anh đưa tay mình ra và anh thấy một bầu trời đầy nắng bình yên  …  Như khi Min cười. Nỗi nhớ cậu lại dâng lên cuồn cuộn trong anh. Anh muốn về bên cậu, anh không muốn đánh nhau nữa. Anh không muốn chiến tranh.


Anh không muốn.


Không muốn ….








“ Minie à . Anh yêu em ”




….



Bất chợt Min thấy tim mình nhói lên. Đau. Cậu quay mặt ra, nhìn ra ngoài. Trời vẫn xanh, gió vẫn lồng lộng. Nhưng sao tim cậu nó đập kì quá. Cậu thấy bất an.




“Minie à. Anh yêu em”




Yêu em




Yêu em




*
**




Một năm nữa trôi qua.



Trở về từ đám tang của KangIn hyung, Sung Min lặng lẽ về nhà. Cậu cho rằng đợi là cách tốt nhất để một người quay lại. Lee Teuk hyung cũng vậy. Hyung ấy kiên trì đợi đến mức không dám nghe đài hay đọc báo, chỉ biết vùi vào những trang tiểu thuyết của mình. Vậy mà KangIn hyung vẫn ra đi.



Sung Min vẫn nhìn về vùng đất phương Nam ấy. Cậu vẫn không hề nhận được tin tức gì của anh. Không một bức thư, không lời nhắn gửi. Quân đội Nam Hàn đã về rồi mà.


Sung Min vẫn đợi.  Cậu chờ anh, chờ anh.




*
**



Xuân đến.



Sung Min vội vã đến bến cảng. Cậu cố kiễng chân để có thể nhìn xa hơn một chút. Sung Min đi tìm anh mãi trong đoàn người từ con tàu phương nam ấy.  Đi mãi cũng mỏi, cậu bèn ngồi trên mọt chiếc ghế và chăm chú nhìn. Không có anh.


Khi khách đã vãn, cậu vẫn đứng chừ như vậy cho đến khi hoàng hôn buông xuống. Ánh sáng đỏ váng mỡ gà hắt dài vệt bóng cậu. Min đứng trên bến cảng đợi anh. Bóng cậu lặng lẽ đổ xuống cô độc.


Rồi cậu dắt xe về. Cái bóng bé nhỏ của cậu cô đơn trên con đường về nhà.



*
**



Một mùa nữa trôi qua.


Sung Min nhận được từ những người đồng đội của anh những vật dụng còn sót lại của Kyu. Không ai biết là anh còn sống hay đã chết. Họ tổ chức cho anh một lễ truy điệu nhỏ. Min không đến. Min vẫn chờ anh trở về.



….


-          Sungmimie à, có lẽ Kyu Hyun đã chết thật rồi … - Lee Teuk đau đớn nhìn cậu em nói

-          Không ! – Sung Min vẫn khẳng định chắc nịch – Anh ấy sẽ về !!! Em tin !!!



*
**


Vài năm sau.



Sau hiệp định Paris, rất nhiều tù binh nước ngoài đã được trao trả. Sung Min vẫn ngóng trông tin tức từ những chuyến tàu chờ tù chiến tranh trở về. Ngày qua ngày, cậu vẫn đạp xe đến cảng, cố tìm kiếm bóng dáng anh trong dòng người ngược xuôi.


Kyu Hyun không hề xuất hiện.


Sung Min lại thất vọng trở về nhà. Cậu tự nhủ, chắc là ngày mai …



Không có ngày mai … Ngày kia ….




Nhiều năm, nhiều tháng trôi qua.


Cậu đợi anh đã bao lâu rồi nhỉ ? Sung Min cũng không biết nữa. Sung Min chỉ biết mùa lá rụng đã qua rồi, cậu ngồi đếm từng chiếc lá xoay tròn trong nỗi nhớ anh da diết cuộn trào trong tim. Mùa này, anh vẫn không về.





*
**



Năm nay , Sung Min vẫn đi chiếc xe đạp cũ của Kyu ra bến cảng. Một năm 365 ngày, không ngày nào cậu không ra đó đợi anh. Ngồi đợi anh trên chiếc ghế gỗ quen thuộc, Sung Min nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong gương. Khuôn mặt cậu đã xuất hiện nếp nhăn mất rồi. Tay Sung Min cũng đã nổi gân lên, Min giờ phải đeo thêm kính. Cậu sợ mình già mất rồi, anh ấy về sẽ không thể nhận ra.


-          Bác ơi, bác đang đợi ai phải không ?


Sung Min giật mình nhìn sang . Một cậu bé cười rất tươi và ngồi cạnh Min. Min chỉ cười :


-          Phải, ta đang đợi một người.

-          Người đó rất quan trọng với bác đúng không ?

-          Đúng vậy.

-          Cháu cũng đang đợi một người đấy. Bác cháu mình giống nhau rồi … A ! Cha !!!



Nói rồi cậu bé reo lên và chạy về phía trước. Cậu bé ôm lấy cổ người đàn ông trung niên. Theo sau cậu là một người phụ nữ, có lẽ là mẹ cậu. Gia đình họ thật hạnh phúc.



Min nhìn theo họ rất lâu, chợt hai hàng nước mắt vô thức chảy ra . Min không tài nào lau sạch được.


Phải rồi, mình sẽ đợi anh ấy. Đợi cho đến khi Kyu quay trở về.




*
**




Bây giờ Min không thể đạp xe để đợi Kyu ở cảng được nữa. Cậu luôn phải mang theo mình một cây gậy. Min vẫn cố đi ra đó, để đợi anh.



Hôm nay, Min cùng Lee Teuk hyung tổ chức ngày giỗ cho Kang In hyung. Lee Teuk hyung yếu lắm rồi. Không biết đến lúc nào nữa đây. Dù sao thì hyung ấy cũng đã gắng gượng trong từng ấy năm.


Tối, Sung Min ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ ngoài vườn. Căn nhà của cậu không hề thay đổi đi chút gì. Tất cả đều như lúc Kyu ra đi.


Sung Min đã cạn dần sức lực để chờ đợi. Cậu mòn mỏi cả tuổi thanh xuân của mình, đợi từ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác. Cậu mãi chờ anh trở về bên cậu. Đợi để nghe một tiếng gọi Minie thân thương.


Bỗng nhiên cậu thấy rất nhiều đom đóm đột nhiên xuất hiện quanh cậu. Min bỗng thấy cả khu vườn rực lên thứ ảnh sáng màu trăng huyền ảo. Và trong làn ánh sáng ấy…



Anh xuất hiện.


Vẫn nụ cười ấy, khuôn mặt ấy, vóc dáng ấy.


Min run run đứng lên, từ hốc mắt đầy nếp nhăn của cậu, hai giọt lệ chảy ra . Min đưa tay về phía anh.


Cậu thấy thân thể mình nhẹ bẫng. Min thấy tay mình không còn nổi gân, cả nếp nhăn cũng mất hết. Sức trẻ như tràn ngập trong cậu. Và Min thấy nguyên vẹn hình dáng của tuổi 20. Sung Min thấy Kyu đưa tay ra phía mình. Vẫn nụ cười hiền ấy, nụ cười mà cậu nhung nhớ suốt bao năm.


Cậu bước đến bên anh, xung quanh là hàng trăm con đom đóm. Cậu chìm trong vòng tay anh. Yên ả, ngọt ngào.


Ánh sáng đom đóm vây lấy cậu và anh … rồi hai người tan ra. Tan ra mãi.


Tan ra trong hạnh phúc vĩnh hằng.





Tiếng lá cây vẫn xào xạc báo hiệu mùa lá rụng đang đến …




End.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét