[Shortfic] Bên kia bầu trời.
Written by Tử Đằng.
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi.
Pairing: DooSeob.
Category: AU, Angst.
Warning: SA, Psycho, Dark/
Death Fic.
Rating: T.
Summary: Bên kia bầu trời là gì? Nó có xanh như màu trời bây giờ
hay không?
A.N 1: Một tác phẩm viết ra nhằm thỏa mãn
sự bệnh hoạn của bản thân. Một fanfic nhằm giải tỏa cơn nghiện Doom Metal của bạn
Tử. Ngày nào còn nghe Doom, chắc ngày đó còn bệnh dài dài. Khuyến cáo những bạn
trẻ nào không thể nuốt nổi Doom/Death Meatl, Gothic Metal và Black Metal xin hãy
chuẩn bị sẵn tinh thần. Một số từ ngữ không-được-trong-sáng lắm có thể sẽ xuất
hiện, tùy tâm trạng mà nhiều hay ít.
Nếu ai đã bỏ qua cảnh báo mà vẫn
tiếp tục đọc, xin chúc mừng, bạn thật dũng cảm. Vậy thì nên nghe thêm mấy bài đính
kèm cho vui ha^^.
A.N 2: Nói là Shortfic thôi nhưng chắc
cũng chỉ 5-6 chap là cùng, nên đừng ai hi vọng bạn Tử nổi hứng mà kéo dài nó. Just
kidding~
A.N 3: Ai đã quen với DooSeob bình
thường, xin quay lại. Bạn sẽ bị sốc nếu còn tiếp tục đọc. Thân. Quên, cái
tựa lừa tình, hoàn toàn không liên quan đến nội dung.
Chapter 1. A Sombre Dance.
*******
Em nói tôi điên, ừ thì tôi điên. Nhưng em có biết tôi điên vì ai?
Nếu không phải vì em thì còn là vì cái gì? Thật ra, những điên cuồng trong tôi
đã là gì so với em. Em đứng dưới tàng cây trong một chiều hoang khói, khơi dậy
nên trong tôi biết bao điên loạn sục sôi.
Này em, đừng đứng mãi như vậy. Đừng nhìn tôi như thế, tôi không phải
thánh nhân, tôi chỉ là một thằng điên. Tại sao đến giờ tôi mới nhận ra giữa hai
chúng ta, vốn dĩ em đã điên hơn tôi hàng chục, hàng trăm lần. Hóa ra, từ trước
đến nay, chỉ có tôi là tỉnh táo phải không? Sao khi nhìn thấy mắt em nhuộm đỏ
máu, tôi lại trở nên khát. Khát, khát máu, khát máu của em. Tôi ước gì mình có
thể cắm ngập những chiếc răng của mình vào cái cổ thanh mảnh kia, hút cho cạn sạch
những giọt sự sống nóng hổi dậy mùi của em. Tôi đã nói rồi, tôi là một thằng
điên. Em cũng là một kẻ điên, nên em đừng phán xét vội tôi.
Mà kẻ điên thì giống nhau.
Là những điên loạn không lối thoát, chỉ có thể giải phóng bằng cái
chết.
*****
Ngày đó, gã đã suy nghĩ rằng nếu
như mình không dừng chân tại cái quán bẩn thỉu đó, có lẽ cuộc đời gã đã khác. Dẫu
sao đó cũng chỉ là suy nghĩ của gã, chứ chẳng thể làm được gì hơn hết. Gã vốn
chẳng phải là người tốt đẹp gì, dù rằng cuộc đời này còn nhiều kẻ khốn nạn hơn
hắn nhiều lần. Chỉ là đôi lúc hắn đã nghĩ, giả dụ thôi, hắn mà chết đi thì có
những ai sẽ khóc thương cho hắn? Chỉ là giả dụ thôi mà, chết cách này hay cách
khác thì cũng như nhau. Chấm hết một kiếp người. Gã đã tự tưởng tượng ra một kết
thúc trọn vẹn nhất cho bản thân. Nốc 100 viên thuốc ngủ? Không, quá tầm thường.
Cắt tay, cắt cổ, tự đâm … Không không, chết đau, không ngu. Nhảy lầu, lỡ không
chết mà tàn tật? Cũng không nên. Vậy thì đâu mới là kết thúc thực sự của những điên
loạn trong gã? Ôm một ai đó rồi cháy trong biển lửa? Có lẽ đây mới là cái gã cần.
Một tình yêu đủ để khơi dậy sự điên loạn, một tình yêu hoàn thành nốt nhạc cuối
của gã.
Gã đã lang thang như một kẻ du mục,
tìm kiếm nhưng ca từ thiếu sót trong bản nhạc cuối. Những nốt hoàn hảo, chỉ thiếu
vài đoạn nữa là gã thành công. Nhưng tại sao gã vẫn không thể tìm ra được lỗi
sai? Hắn thiếu cái gì nữa đây?
Hắn còn thiếu một tình yêu điên cuồng.
****
Đêm vắng, chỉ có gã loạng choạng
trên phố tối mờ. Dọc hai bên vỉa hè, những cột đèn tỏa thứ ánh sáng ảm đạm màu
cam sẫm, hắt những bóng người thê lương, cô quạnh di chuyển chậm chạp. Tối lạnh,
chỉ có mây mù, bầu trời tối đen không trăng cũng không sao. Gió đêm nổi lên, thổi
từng đợt giá buốt. Một vài cô gái làng chơi trong bộ đồ nửa kín, nửa hở đứng dưới
cột đèn đường. Gã bước đi, chân dẫm lên những viên đá xám lót đường, cười cười.
Gã thèm chút vang, không cần loại cao sang gì. Chỉ cần một ly cho một đêm lạnh,
dồn dập quá nhiều cảm xúc thế này.
Bước chân vô định của gã dừng lại
tại một quán Bar nhỏ, ngay trong một hẻm bé xíu chật chội. Ngõ hẻm tối om, mịt
mù làn sương giăng giăng buổi tối, chỉ có chút ánh đèn hắt ra mịt mờ như ánh đèn
hàn. Cái hăng hăng của không khí ẩm trộn lẫn với mùi rượu, son phấn rẻ tiền tạo
thành một thứ hương trần tục, khợi gợi đầy dục vọng. Gã đẩy cửa bước vào, chìm
người trong tiếng guitar điện và nhịp trầm trầm của guitar thùng, lần trong tiếng
trống ồn ã và tiếng cello ngân dài. Một ban nhạc mới đang cố gắng trình bày lại
bản “A sombre dance chapter IV”, gã
nhếch mép. Dưới ánh đèn điện mờ, những khuôn mặt với đủ cung bậc cảm xúc hiện lên,
mờ ảo mà lại đầy ma mị. Một vài cô cậu mới lớn ăn mặc một thứ thời trang
Punk-Goth, vài kẻ sơ mi đóng thùng gật gù, thả hồn theo từng nốt nhạc. Hắn gọi
một ly Vodska loại vừa, ngồi trong góc và chăm chú nhìn ban nhạc trên sân khấu.
Chắc hẳn nhóm này mới thành lập, nhìn cách phối và chơi nhạc cũng đủ biết tay
nghề còn non lắm.
Bất chợt, đôi mắt đỏ kè vì thiếu
ngủ lúc nào cũng đờ đẫn chợt mở to, nhìn chăm chú. Tay gã xoay tròn ly rượu, điếu
thuốc trên môi cháy đỏ, tỏa ra từng vòng khói hăng hắc. Giữa không gian ồn ào,
bí bách ngột ngạt, giữa bốn bè cười nói dung tục; dường như gã chẳng còn nghe
thấy âm thanh nào khác ngoài tiếng guitar thùng ngân vang, trải từng nốt trầm bỗng
da diết. Những hợp âm khơi gợi trong gã biết bao cảm xúc, những day dứt và sầu
não như bị giam trong một không gian khép kín, chỉ có một mình với màn đêm đen
tuyền. Mọi thứ trôi xa, giống như cơ thể bị cuốn theo con sóng âm thanh, thả lỏng
và ngây ngất.
Gã nhìn không chớp mắt người thanh
niên chơi guitar trên kia, môi vẽ nên một nụ cười vui mừng khôn xiết. Gã lẩm bẩm:
-
Tìm được rồi.
Giữa tiếng trống dồn, tiếng Cello
réo rắt, giọng nữ chính da diết, tiếng guirta thùng vẫn say sưa vang lên, hòa
trong những nốt nhạc buồn đến thê lương. Cậu ngồi đó, mái tóc vàng xám như tàn
tro của ánh nắng, đôi môi nhợt nhạt, viền mắt kẻ đậm và khoác lên mình bộ đồ rách
với những vòng, dây xích kim loại. Những ngón tay thon gọn lướt êm ru trên những
sợi dây đàn, thả hồn theo điệu nhạc mà phiêu rất nhẹ. Gã không quan tâm đến những
tay chơi nhạc còn lại, đối với gã, giờ đây chỉ có tiếng guitar kia là còn hiện
hữu. Một cảm giác phấn khích, sôi sục kì lạ trỗi dậy, ào ạt cuốn gã theo chấp
chới ngoài khơi xa.
Gã đứng lên, vẫn giữ nụ cười cố hữu, đi thẳng
lên sân khấu. Tất cả mọi người nhốn nháo vì hành động bất thường của gã. Ban nhạc
kia bỗng dừng lại vì gián đoạn, ca sĩ chính tròn mắt nhìn chằm chằm vào gã. Những
tay bảo kê đã sẵn sàng hành động, chúng quá quen với những người khách lên cơn
phê thuốc, rồi gây rối. Có lẽ, trong mắt chúng, gã cũng thuộc dạng người đó chăng?
Gã cười, đôi mắt đờ đẫn ngày thường bỗng sáng quắc, chiếu thẳng vào người thanh
niên kia. Gã đầy tay guitar thứ hai sang, lấy cây đàn của hắn ta rồi nhìn cậu.
Cậu nhóc ngước lên nhìn hắn, ngón tay chơi đàn ngưng lại đôi chút.
Hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau,
không chút e dè. Hắn nhìn cậu thích thú, say mê. Cậu nhìn hắn không chút sợ sệt,
chỉ có sự khó hiểu và băn khoăn nới đáy mắt. Một đôi mắt đen như than, một đôi
mắt xám như tro tàn chiều hoang vắng.
Rồi gã bắt đầu chơi, chơi một cách
điên cuồng. Những ngón thô ráp của gã bắt đầu gảy lên những giai điệu dữ dội, dồn
dập và nghẹt thở. Những nốt nhạc còn khuyết mà ban nhạc của cậu chưa bù đắp được,
giờ đây gã đang hoàn thiện lại nó, âm vang hơn, não nề hơn. Tất cả những người
tập trung quanh đây đều tròn mắt kinh ngạc, những thành viên khác thì mặt hết
chuyển xám lại xanh, rồi không còn chút sinh khí nào. Hắn say mê chìm trong những
tiếng guitar dồn lại, bức bách tâm tư. Rồi gã nhìn cậu, nhếch môi.
Cậu đặt tay lên những dây đàn, miết
mạnh rồi cũng hòa theo nhịp điệu điên cuồng hắn gợi lên. Hai tiếng guitar, một
dồn dập, một réo rắt, da diết hòa trộn lại, tạo thành một bản nhạc hoàn hảo.
Hai người cứ như tìm được sự đồng điệu bất ngờ, hòa âm như thể người này đã hiểu
rõ người kia đến tận cùng. Vài tiếng reo lên khe khẽ vang đâu đây:
-
“Ngón đàn ma quỷ” kìa.
-
Yoon Doo Joon, vua Guitar ư? Đó là
anh ta? Không thể tin được.
-
Hay quá …
Bây giờ, kệ người khác có nói gì, đôi
mắt gã cũng chỉ có hình ảnh người thanh niên kia, và đôi tai gã cũng chỉ còn lại
âm vang từ tiếng đàn của cậu, hòa trong tiếng đàn của gã. Gã cười, một nụ cười
thoải mái.
Cậu chỉ nhìn hắn, nhếch môi rất khẽ.
Hai tiếng đàn hòa quyện lại với
nhau, giống như cách hai đôi mắt gặp nhau trong một tối lạnh.
Bánh
xe vận mệnh đã quay, quay cho đến điểm cuối cùng.
Và rồi vỡ tan.
*****
Em nói em không yêu tôi. Em chỉ thèm khát tôi.
Vậy thì có gì khác nhau giữa dục vọng chiếm hữu và tình yêu? Cái
nào chẳng là muốn sở hữu đối phương, muốn trói đối phương lại, đêm đêm đem ra
ngắm nhìn và chơi đùa. Em đã cười trong làn khói tỏa, nói nhẹ với tôi như gió.
Yêu là nhẹ nhàng, giống như một kẻ đạo đức giả muốn tỏ ra cao thượng. Yêu là
cách mấy người yếu đuối hay nói muốn cho nhau hạnh phúc. Thật ra, yêu chỉ cách
bản thân tự lừa dối dục vọng của bản thân. Còn khao khát sở hữu, đó mới là bản
chất con người. Ai chẳng muốn sở hữu cái mình muốn. Nói yêu là vị tha, là bao
dung, chỉ có những kẻ quân tử nửa mùa.
Cách lý luận của em thật oái oăm. Nhưng dù sao, đối với em, tôi trở
thành một thứ gì đáng khao khát, quả thật không dám nghĩ đến. Tôi đã nói rồi,
giữa hai kẻ điên như tôi và em thì đâu thể có tình yêu. Tình yêu của hai người
điên, đó là dục vọng chiếm hữu điên cuồng.
Em nói em không chỉ thèm khát tôi thôi, mà còn muốn giết tôi.
Giống như cách tôi thấy em đứng giữa bốn bề hoang khói, tôi đã muốn
giết em. Tôi muốn giết em, đem em chôn sâu ở một nơi chỉ mình tôi biết. Rồi em
thuộc về tôi, như chưa hề xa. Tôi muốn giết em từng chút từng chút một.
Giống như em muốn giết tôi, giết thật nhẹ nhàng và chậm rãi.
Hoặc giết tôi trong đau đớn, cũng được.
*****
-
Tôi muốn giết cậu.
Gã rít thuốc, nhìn thẳng vào cậu mà
thản nhiên. Cậu chỉ tròn mắt ngạc nhiên đôi chút, rồi bật cười. Tiếng cười
trong vắt như chuông gió, cât lên miên man như giọt mưa ngoài thềm. Cậu nhấp chút
vang, nói:
-
Tôi không ngờ có người yêu tôi đến
mức muốn giết tôi đấy.
-
Tôi đâu nói là tôi yêu cậu – gã nhếch
môi – Tôi chỉ nói là muốn giết cậu mà thôi.
-
Tôi cũng chỉ bâng quơ thế thôi,
anh đừng giật mình.
Rồi cậu chồm người về phía trước,
giật điếu thuốc trên môi của gã, đưa lên hút. Cậu thở ra từng vòng khói xám, uốn
cong rồi tan dần. Giữa không gian chật hẹp của cái quán rượu cũ, bốn bề mờ mịt,
ồn ã tiếng người; những đường nét khuôn mặt cậu trở nên ma mị và đầy cuốn hút.
Cậu thản nhiên rít thuốc, rồi thở những hơi khói vào mặt hắn. Cậu nhẹ nhàng, có
chút lả lơi:
-
Tôi là Yang Yo Seob.
-
Yoon Doo Joon – Gã cướp lại điếu
thuốc từ tay cậu, cười cười.
-
À …
Yo Seob à lên, giống như một con mèo
nhỏ, cậu bật cười khúc khích. Mái tóc mềm, rũ trên vai. Đôi mắt trong veo lơ đễnh
ánh nhìn. Cậu đứng dậy, lấy điếu thuốc còn non nửa trên tay Doo Joon, đưa lên môi
hút. Yo Seob cười tươi, ghé miệng sát tai anh và nói khẽ.
Doo Joon hơi nhướn mày lên nhìn cậu,
khóe môi cong cong thành một nụ cười. Yo Seob quay người đi, đưa tay lên chào rất
nhanh. Điếu thuốc cháy đỏ trên môi, rơi rơi tàn thuốc xám vụn. Anh ngồi nguyên
tư thế, uống nốt cốc vang còn dang dở. Bất chợt, Doo Joon nhếch môi rất nhanh.
“Nếu anh muốn giết tôi, thì cẩn thận.
Vì tôi sẽ giết anh trước khi anh kịp giết tôi.”
-
Quả là thú vị. Một mảnh ghép hoàn
hảo cuối cùng.
****
Một
mảnh trăng vỡ ra.
Tan
trong đêm lạnh vô tận.
Ánh
xanh bàng bạc, yếu ớt chạy quanh.
Giống
mắt em, ngày vắng anh hoang tàn.
End chap 1.
Review thêm: Bài hát sử
dụng trong chap 1 là “ A Sombre dance
chapter IV” của Estastic Fear, một trong những ban nhạc Doom Metal,
Symphonic Metal đình đám và huyền thoại của làng Metal thế giới. Album “ A Sombre dance” phát hành năm 1999, là
album đánh dấu mốc hoàn hảo cho âm nhạc của EF nói riêng và Doom Metal nói
chung. Album có tất cả 9 bài chưa kể Intro, được đánh dấu theo thứ tự từ Chapter
I đến Chapter IX. Mỗi bài là một bản hòa âm hoàn hảo giữa trống, bộ gõ, guitar
và Cello cùng tiếng kèn Luýt và sáo cùng giọng nữ và hai tông nam. Một album
tuyệt phẩm, đem lại muôn vàn cảm xúc và những cảm nhận khác nhau.
P.S: Lời của tác giả, đây là album nên
nghe, rất đáng giá cho dù các bạn không phải dân nghiện Metal nói chung và Doom/Death
Metal nói riêng.
P.S 2: Hình như mình đang đi giới thiệu
âm nhạc thì phải? *lăn lộn*
P.S 3: Săn đêm is Coming soon~.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét