Written by Tử Đằng aka chuyên gia nợ fic.
Disclaimer: Tôi không sở hữu ai trong fic.
Category: Non AU, Fluff, Romance, Brotherhood.
Warning: Non-SA.
Rating: K.
Summary: Họ đã đi qua những ngày dài không có nắng. Ngày nối ngày liên tiếp như bài hát non-stop, những ngày đằng đẵng và đơn điệu. Những giấc mơ đến hàng đêm dài như một sự tra tấn nhói buốt tận cùng. Họ mơ và vẫn cứ mơ, giấc mơ đi giữa những ngày dài…
Disclaimer: Tôi không sở hữu ai trong fic.
Category: Non AU, Fluff, Romance, Brotherhood.
Warning: Non-SA.
Rating: K.
Summary: Họ đã đi qua những ngày dài không có nắng. Ngày nối ngày liên tiếp như bài hát non-stop, những ngày đằng đẵng và đơn điệu. Những giấc mơ đến hàng đêm dài như một sự tra tấn nhói buốt tận cùng. Họ mơ và vẫn cứ mơ, giấc mơ đi giữa những ngày dài…
A.N: Nhắn gửi đôi điều.
Lần đầu tiên trong những năm viết fic, tôi muốn viết một fic Non-SA, một fic chính là những gì tôi nghĩ và tôi cảm nhận về cuộc sống. Tôi luôn viết fic về các Couples như một thói quen và giờ, trong đầu tôi lại nảy ra ý niệm lạ lùng này. Tôi chợt nhận ra tôi muốn viết một cái gì đó cho chính tôi, cho những tháng ngày dài mơ mộng.
Tôi muốn tặng cho những người đã đi qua thời tuổi trẻ, những người đã yêu thần tượng bằng một tình yêu gần như vô vọng đến lạ lùng. Tôi muốn dùng lối viết cũ, lối viết tôi đã gắn bó và không muốn có một sự ảnh hưởng và ràng buộc nào hết.
Cảnh báo với những ai không thích thể loại này hay dị ứng với ngôn từ của tôi /Just kidding~/ có thể quay lại. Cảm ơn các bạn đã quan tâm.
1. Jun Hyung.
Hôm nay anh dậy từ rất sớm. Bình thường, Jun Hyung có thói quen ngủ đến 6h30 rồi dậy, làm vệ sinh cá nhân rồi vào mạng kiểm tra thư công việc, đọc tin tức buổi sáng. Đó là những ngày dài đến vô cùng, đều đặn những giờ những khắc tẻ nhạt. Giống như cách một người ngồi đợi thời gian trôi, cứ đợi, cứ đợi trong nhạt nhoà. Đó là sự chờ đợi hay buông xuôi theo dòng chảy số phận, là sự tiếp nối những hoài niệm mỏng manh, héo tàn.
Anh gập máy tính lại, đứng lên đi xuống bếp, tự pha cho mình một ly café. Trong khi chờ nước sôi từ cái ấm inox trên bếp, Jun Hyung lấy sẵn café cho vào phin rồi ngồi đợi. Chờ đợi là một công việc tẻ nhạt. Nó lấy dần lấy mòn đi của anh những mong ngóng, những nhiệt tình sục sôi. Nhưng Jun Hyung vẫn chờ, chờ một điều gì đó chính anh cũng không biết. Giống như cách anh chờ ấm nước sôi trong một sáng chớm thu man mác, đó là sự chờ đợi tĩnh lặng và mềm mại. Trong những giây phút chờ đợi của mình, Jun Hyung đã ngỡ như thời gian trôi chậm rãi như nhẩn nha bình thản. Sáng, những tia nắng sớm đã chạy thành những vệt dài, tràn trên mặt sàn bằng gỗ bóng. Gió nhè nhẹ lướt qua, cuốn rèm cửa màu xanh ngọc nâng lên, hạ xuống. Mấy khóm hoa trong chậu sứ bé rung rinh trong gió. Cuộc sống vẫn vậy, vẫn trôi êm đềm và bình lặng. Còn anh là phần nào của nó? Là một hạt cát nhỏ bé, một chấm mờ vô định hay là một kẻ bị bỏ ngoài lề của cuộc sống?
Ấm nước đã sôi, reo lên rộn rã. Jun Hyung tắt bếp, lấy nước rót vào chỗ café chuẩn bị sẵn. Mùi café dậy lên thơm nồng ấm áp. Những giọt café sẫm màu nhỏ xuống tí tách, từng giọt từng giọt một. Anh đặt phin café lên bàn ăn, mở tủ lấy chút đường và bánh mì cho bữa sáng. Chỉ còn ổ bánh cũ và đường thì sắp hết. Cuộc sống độc thân nó vốn vậy đấy, nhưng dẫu sao anh cũng không có ý định tìm một người để chia sẻ nỗi cô đơn. Đã ba hai, ba ba rồi, sống một mình đã thành quen, giờ cảm xúc và nhiệt tình thời trẻ trôi đi thật xa chẳng còn lại gì.
Pha đường với café và lấy bánh mì đã nướng lại ra, đặt lên đĩa; Jun Hyung mở TV như thường lệ. Và rồi khi những tiếng hát đầu tiên cất lên của một bài hát cũ đầy quen thuộc, anh ngỡ mình như đang mơ. Jun Hyung ngỡ mình vẫn còn chìm trong một giấc mộng xa vời của những năm về trước. Đôi mắt anh không chớp động, nhìn chằm chằm về phía TV trước mặt, tay phải vẫn nâng cốc café như một vài phút trước và không đổi tư thế. Bài hát cũ in dấu thời gian, bài hát mà ngay cả trong giấc mơ anh cũng thuộc nằm lòng những dấu nốt cao độ. Bài hát mà anh đã cố tình lãng quên.
Trên màn hình TV là sáu chàng trai với những khuôn mặt sáng bừng sức trẻ, những đôi mắt lấp lánh niềm vui và những nụ cười rực rỡ. Đó là sáu chàng trai với những bước nhảy nhiệt thành và điêu luyện, là sáu chàng trai với những giọng hát không quá kĩ thuật nhưng lại ngập tràn cảm xúc.
Đó là sáu chàng trai trong kí ức anh của năm năm về trước. Đó là sáu chàng trai trong mỗi giấc mơ hàng đêm của anh.
Chuyên mục “Dấu ấn thời gian” vẫn tiếp tục những bài hát từ chục năm về trước. Hình ảnh sáu người ấy đã khuất hẳn, nhưng Jun Hyung vẫn không sao có thể đặt tách café xuống bàn được.
Hơi thở anh trở nên nông và vội vã.
Chỉ là …
Chỉ là…
Chỉ là …
Ảo ảnh mà thôi, đúng không?
2. Yo Seob.
Cậu lái chiếc Ford cũ đến nhà ga từ sớm. Chuyến xe lửa từ Busan khởi hành đã lâu, chắc giờ cũng sắp đến nơi. Đánh xe vào chỗ đậu, cậu đi vào trong, ngồi lên một chiếc ghế và đợi. Dòng người hối hả vội vàng đi thật nhanh, tiếng nữ nhân viên vang lên trên loa thông báo giờ tàu chạy tiếp theo. Yo Seob nhìn đồng hồ, rồi tựa lưng ra sau, nhìn lên trần nhà sơn trắng đã mất đi màu nguyên bản. Thời gian là một thứ đáng sợ. Nó bào mòn rất nhiều thứ, nó khiến cho sự chờ đợi của cậu trở nên vô vọng và đau đớn. Thời gian chỉ có một chiều đi chứ không có chiều về, vô tình lấy đi của con người rất nhiều điều. Là tuổi trẻ, là nhiệt huyết, là khát khao …
Và cả niềm tin.
Yo Seob vuốt nhẹ mái tóc cắt ngắn, để lộ một vài vết nhăn rất mờ nơi đuôi mắt. Khuôn mặt cậu vẫn như xưa, thời gian chỉ để lại vài dấu chân nho nhỏ và lướt đi vô cùng nhanh, tựa như làn gió mỗi buổi sớm. Cậu cười nhẹ, cũng đã đầu ba mà còn muốn trẻ đến khi nào. Chẳng mấy chốc lại sang năm mới, rồi năm mới nữa, năm mới tiếp theo … Những năm nối dài đều đặn, lãng đãng. Cuộc sống trôi êm đềm như dòng nước chảy về xuôi, và cậu đã buông mình theo con nước đó từ khi nào chẳng biết.
- Hyung.
Từ xa, một người đàn ông khác vội vàng gọi cậu. Yo Seob mỉm cười, đứng dậy đi đến phía người đó. Hai người đàn ông ôm nhau thật chặt những cái xiết mừng tủi, rồi cùng đi ra ngoài. Nhà ga càng lúc càg đông người xô lấn, nắng vàng tươi lên cao trên tận đỉnh đầu. Một ngày chủ nhật hiếm hoi nắng đẹp.
3. Ki Kwang.
Cậu gỡ mũ rằn ri kiểu dáng quân đội xuống, xoa xoa cái đầu cắt ngắn của mình rồi ngồi lên chiếc ghế cạnh vị trí lái xe của Yo Seob. Có lẽ so với hyung mình, Ki kwang đã già dặn hơn trước rất nhiều. Cuộc sống trong quân ngũ đã rèn dũa cậu rất khắc nghiệt, nghiêm ngặt đến mức cho đến giờ, cậu vẫn tưởng như tiếng còi tàu hỏa là tiếng còi báo động buổi sáng, để rồi giật mình toan bật dậy. Khuôn mặt Ki Kwang gầy và sắc nét nam tính, phong sương của người đàn ông dạn dày sương gió. Mái tóc lãng tử của hai năm trước giờ là những sợi cứng vài centimet. Cơ thể vẫn rắn chắc dù cậu không tập nhảy như những năm nào. Những tháng ngày vác bao cát, hành quân, mang nặng mỗi buổi đến mấy chục kg còn tác dụng hơn là những giờ vùi mình trong phòng tập. Nó làm cậu quên đi những khoảnh khắc của quá khứ, nó khiến cậu quên đi những mơ mộng viển vông, những hoài niệm đau nhói.
Cậu đã chạy trốn rất nhiều điều.
Ngả người ra sau, lưng tựa vào lớp đệm êm, Ki Kwang hỏi nhẹ:
- Sao hyung không thay xe, bây giờ xe cũng có nhiều loại, giá cũng rẻ.
- Hyung quen rồi – Yo Seob cười nhẹ - Bỏ đi không nỡ. Mà nó còn chạy tốt chán, ăn đứt mấy chiếc có cả GPS và định vị gì đó.
Rồi im lặng.
Sự im lặng của hai người là một chuỗi những thanh âm vô cùng, không màu không vị. Đó là một sự im lặng đầy lạ lùng, là sự gượng gạo đến kì quặc. Ki Kwang nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa xe. Mọi thứ đã thay đổi nhiều quá. Hai năm trước và hai năm sau đã là những khái niệm riêng biệt. Cậu dường như đã mắc kẹt ở một thế giới khác, nhìn đời bằng ánh mắt của một người lần đầu thấy ánh sáng. Cậu hốt nhiên thấy sợ dòng chảy hối hả này. Cậu không biết mình sẽ tồn tại thế nào, sẽ hòa tan hay bị loại bỏ?
Ki Kwang hỏi khẽ:
- Hyung thế nào?
- Hyung vẫn thế, vẫn còn tồn tại dai dẳng.
- Những người khác thì sao? - cậu tiếp tục.
- Jun Hyung vẫn còn làm ở bộ phận sáng tác. Hắn ta ghê lắm, bài nào sáng tác cũng là hit bự - Yo Seob bật cười, tay vẫn lái xe chăm chú – Còn Doo Joon hyung thì đã chuyển công tác xuống tận Mokpo, nghe đâu suốt ngày làm bạn với cá.
- Em không nghĩ là Doo Joon hyung có khiếu bắt cá đến vậy – Ki Kwang cười vang - nhiều lần bữa ăn trong quân ngũ cũng có mấy sản phẩm của công ty hyung ấy, được ghê hyung à. Mà Hyun Seung hyung vẫn vậy thì phải.
- Hyung ấy bỏ nghề rồi – Yo Seob nói nhẹ như bẫng.
Cả hai bỗng chốc im lặng, không nói tiếp câu gì. Có một nỗi xót xa dâng lên trong lồng ngực cả hai, nghẹn ứ. Cậu thở dài:
- Em không nghĩ rằng Hyun Seung hyung lại từ bỏ dễ dàng đến thế.
- Trong số chúng ta, chỉ có Hyun Seung là còn theo nghiệp hát – Yo Seob nói khẽ - Giờ cũng đã thôi.
- Cuộc đời thật như mộng, một giấc mộng em không muốn tỉnh hyung à.
- Vậy sao Kwanggie?
- Có khi nào cậu ấy cũng đang nhìn chúng ta trách cứ hay không?
Câu nói vừa thoát ra, Ki Kwang giật mình vì lỡ lời. Đôi môi Yo Seob chỉ mím lại, rồi lại buông rất khẽ. Tiếng hít thở sâu nặng nề và cái im lặng giữa hai người càng nhuộm thêm sắc trắng. Cái khoảng lặng ấy càng dãn dài bằng những tiếng thở dài nén lại, bằng âm thanh động cơ cũ rền vang, bằng giai điệu nhè nhẹ phát ra từ cái đài cũ không biết bật sẵn từ lúc nào. Những âm vang ấm nồng, những điệu ngân da diết, những trải dài mênh mang của tiếng mưa tí tách … và giờ hai người mới kịp nhận ra những nốt trầm, nốt bỗng quen thuộc này. Đây là giai điệu mà họ nhớ như in, là bài hát của những năm tháng xưa ấy, là điệu nhạc của quá khứ.
Hơi thở chợt dồn lại, khó khăn những nhịp vội vã.
Tiếng hát của sáu chàng trai như tiếng vọng của thời gian.
Là tiếng thì thầm của giấc mơ.
Là tiếng thở của ngày dài những khắc khoải và chờ đợi vô hình.
Cậu lái chiếc Ford cũ đến nhà ga từ sớm. Chuyến xe lửa từ Busan khởi hành đã lâu, chắc giờ cũng sắp đến nơi. Đánh xe vào chỗ đậu, cậu đi vào trong, ngồi lên một chiếc ghế và đợi. Dòng người hối hả vội vàng đi thật nhanh, tiếng nữ nhân viên vang lên trên loa thông báo giờ tàu chạy tiếp theo. Yo Seob nhìn đồng hồ, rồi tựa lưng ra sau, nhìn lên trần nhà sơn trắng đã mất đi màu nguyên bản. Thời gian là một thứ đáng sợ. Nó bào mòn rất nhiều thứ, nó khiến cho sự chờ đợi của cậu trở nên vô vọng và đau đớn. Thời gian chỉ có một chiều đi chứ không có chiều về, vô tình lấy đi của con người rất nhiều điều. Là tuổi trẻ, là nhiệt huyết, là khát khao …
Và cả niềm tin.
Yo Seob vuốt nhẹ mái tóc cắt ngắn, để lộ một vài vết nhăn rất mờ nơi đuôi mắt. Khuôn mặt cậu vẫn như xưa, thời gian chỉ để lại vài dấu chân nho nhỏ và lướt đi vô cùng nhanh, tựa như làn gió mỗi buổi sớm. Cậu cười nhẹ, cũng đã đầu ba mà còn muốn trẻ đến khi nào. Chẳng mấy chốc lại sang năm mới, rồi năm mới nữa, năm mới tiếp theo … Những năm nối dài đều đặn, lãng đãng. Cuộc sống trôi êm đềm như dòng nước chảy về xuôi, và cậu đã buông mình theo con nước đó từ khi nào chẳng biết.
- Hyung.
Từ xa, một người đàn ông khác vội vàng gọi cậu. Yo Seob mỉm cười, đứng dậy đi đến phía người đó. Hai người đàn ông ôm nhau thật chặt những cái xiết mừng tủi, rồi cùng đi ra ngoài. Nhà ga càng lúc càg đông người xô lấn, nắng vàng tươi lên cao trên tận đỉnh đầu. Một ngày chủ nhật hiếm hoi nắng đẹp.
3. Ki Kwang.
Cậu gỡ mũ rằn ri kiểu dáng quân đội xuống, xoa xoa cái đầu cắt ngắn của mình rồi ngồi lên chiếc ghế cạnh vị trí lái xe của Yo Seob. Có lẽ so với hyung mình, Ki kwang đã già dặn hơn trước rất nhiều. Cuộc sống trong quân ngũ đã rèn dũa cậu rất khắc nghiệt, nghiêm ngặt đến mức cho đến giờ, cậu vẫn tưởng như tiếng còi tàu hỏa là tiếng còi báo động buổi sáng, để rồi giật mình toan bật dậy. Khuôn mặt Ki Kwang gầy và sắc nét nam tính, phong sương của người đàn ông dạn dày sương gió. Mái tóc lãng tử của hai năm trước giờ là những sợi cứng vài centimet. Cơ thể vẫn rắn chắc dù cậu không tập nhảy như những năm nào. Những tháng ngày vác bao cát, hành quân, mang nặng mỗi buổi đến mấy chục kg còn tác dụng hơn là những giờ vùi mình trong phòng tập. Nó làm cậu quên đi những khoảnh khắc của quá khứ, nó khiến cậu quên đi những mơ mộng viển vông, những hoài niệm đau nhói.
Cậu đã chạy trốn rất nhiều điều.
Ngả người ra sau, lưng tựa vào lớp đệm êm, Ki Kwang hỏi nhẹ:
- Sao hyung không thay xe, bây giờ xe cũng có nhiều loại, giá cũng rẻ.
- Hyung quen rồi – Yo Seob cười nhẹ - Bỏ đi không nỡ. Mà nó còn chạy tốt chán, ăn đứt mấy chiếc có cả GPS và định vị gì đó.
Rồi im lặng.
Sự im lặng của hai người là một chuỗi những thanh âm vô cùng, không màu không vị. Đó là một sự im lặng đầy lạ lùng, là sự gượng gạo đến kì quặc. Ki Kwang nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa xe. Mọi thứ đã thay đổi nhiều quá. Hai năm trước và hai năm sau đã là những khái niệm riêng biệt. Cậu dường như đã mắc kẹt ở một thế giới khác, nhìn đời bằng ánh mắt của một người lần đầu thấy ánh sáng. Cậu hốt nhiên thấy sợ dòng chảy hối hả này. Cậu không biết mình sẽ tồn tại thế nào, sẽ hòa tan hay bị loại bỏ?
Ki Kwang hỏi khẽ:
- Hyung thế nào?
- Hyung vẫn thế, vẫn còn tồn tại dai dẳng.
- Những người khác thì sao? - cậu tiếp tục.
- Jun Hyung vẫn còn làm ở bộ phận sáng tác. Hắn ta ghê lắm, bài nào sáng tác cũng là hit bự - Yo Seob bật cười, tay vẫn lái xe chăm chú – Còn Doo Joon hyung thì đã chuyển công tác xuống tận Mokpo, nghe đâu suốt ngày làm bạn với cá.
- Em không nghĩ là Doo Joon hyung có khiếu bắt cá đến vậy – Ki Kwang cười vang - nhiều lần bữa ăn trong quân ngũ cũng có mấy sản phẩm của công ty hyung ấy, được ghê hyung à. Mà Hyun Seung hyung vẫn vậy thì phải.
- Hyung ấy bỏ nghề rồi – Yo Seob nói nhẹ như bẫng.
Cả hai bỗng chốc im lặng, không nói tiếp câu gì. Có một nỗi xót xa dâng lên trong lồng ngực cả hai, nghẹn ứ. Cậu thở dài:
- Em không nghĩ rằng Hyun Seung hyung lại từ bỏ dễ dàng đến thế.
- Trong số chúng ta, chỉ có Hyun Seung là còn theo nghiệp hát – Yo Seob nói khẽ - Giờ cũng đã thôi.
- Cuộc đời thật như mộng, một giấc mộng em không muốn tỉnh hyung à.
- Vậy sao Kwanggie?
- Có khi nào cậu ấy cũng đang nhìn chúng ta trách cứ hay không?
Câu nói vừa thoát ra, Ki Kwang giật mình vì lỡ lời. Đôi môi Yo Seob chỉ mím lại, rồi lại buông rất khẽ. Tiếng hít thở sâu nặng nề và cái im lặng giữa hai người càng nhuộm thêm sắc trắng. Cái khoảng lặng ấy càng dãn dài bằng những tiếng thở dài nén lại, bằng âm thanh động cơ cũ rền vang, bằng giai điệu nhè nhẹ phát ra từ cái đài cũ không biết bật sẵn từ lúc nào. Những âm vang ấm nồng, những điệu ngân da diết, những trải dài mênh mang của tiếng mưa tí tách … và giờ hai người mới kịp nhận ra những nốt trầm, nốt bỗng quen thuộc này. Đây là giai điệu mà họ nhớ như in, là bài hát của những năm tháng xưa ấy, là điệu nhạc của quá khứ.
Hơi thở chợt dồn lại, khó khăn những nhịp vội vã.
Tiếng hát của sáu chàng trai như tiếng vọng của thời gian.
Là tiếng thì thầm của giấc mơ.
Là tiếng thở của ngày dài những khắc khoải và chờ đợi vô hình.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét