Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

[DooSeob Fanfic] Thiên niên duyên - Chương 2.


Chương 2.



“ ..Nhìn Bốn phương
Hoa tàn hoa …rơi rơi đầy trời
Hồng trần ấy
Sắc tàn phai ấy
Tình theo gió
Tình theo mây
Dạo khúc tỳ bà chợt đã ngàn năm
…”




Đông qua, xuân về, đào nở rồi lại tàn. Phận đã định, há có thể chống lại mệnh trời?


Đại La năm nay không có Tết.


Nghĩa quân của Lý Khởi Quang nổi dậy, khí phách hào hùng chấn động thiên địa. Thực lực dũng mãnh tựa long hổ, bá tính muôn nơi đều nguyện dốc sức, cam lòng lật đổ Huệ Đế hung tàn thú tính. Nếu như Huệ Đế có thể tỏ tường dân túc tắc vĩ thực, có thể hiểu được ước vọng bình thường của bách tính trăm họ chỉ muốn cơm ăn áo mặc, bốn mùa an cư, không phải lo đói rét thì đã chẳng xảy đến cơ cực này. Khen thay nam nhân cao cao tại thượng, là đấng cửu ngũ chí tôn đứng trên vạn người một tay nắm gọn thiên hạ lại không hiểu được sách Thánh hiền. Y đọc Kinh Thư, Ngũ Thư, Bát Kinh, dịch quẻ, ngày ngày nhắc đến các vị Hiền  nhân, cớ gì lại làm nên chuyện trời không tha đất không dung? Tiên Đế Mục Viễn sớm đã rõ y, những tưởng có thể y sẽ trở thành một Minh Quân nhưng có lẽ ngài đã nhầm, Tống Minh Vũ sinh ra vốn không thể ngồi lên ngai vàng. Một tay y tận diệt Đại La quang minh ngàn đời.


.
.
.


Diệu Tiếp thở dài trầm mặc, đôi nhãn thần trong vắt ánh lên sự mệt mỏi khác thường. Đây đã là lần thứ năm y từ chối người của Huệ Đế đến muốn hỏi vận mệnh tương lai của Đại La. Y tựa tiếu phi tiếu, thuỷ chung yên tĩnh. Các ngươi muốn hỏi vận mệnh Đại La hay là hỏi cho cơ nghiệp các ngươi và ngai vàng kia của Nam nhân cuồng ngạo không để vào mắt tất thảy mọi thứ? Tiên Đế, ngài nhầm rồi, Đại La không thể tồn tại chỉ dựa vào ta. Mục Viễn, ngài không nên hi vọng vào ta, ta còn có thể làm gì đây. Tiên đoán cái gì đây khi đó là một điều hiển nhiên, Diệu Tiếp ta căn bản không thể đơn thân độc mã chống lại được mệnh trời. Đừng quên ta chỉ là một Tinh quân, ta không phải là thần. Ta…


Ta chỉ là một con người.






Đẩu Tuấn dạo gần đây luôn cảm thấy mọi chuyện hết sức bất thường. Hắn quan sát thấy đầu tiên là sức khoẻ của Diệu Tiếp. Y tuy không để lộ ra ngoài nhưng cơ thể y yếu đến mức kì lạ, đôi bàn tay gầy nổi đường gân xanh. Khuôn mặt trắng tựa giấy, không hồng hào chút nào. Thần sắc vẫn băng lãnh như vậy thậm chí có điểm lãnh khốc hơn. Thân mang bạch y, cả người Diệu Tiếp phủ bằng một màu trắng, u uẩn đến nhói lòng.


Hắn thấy Địch Nhi và Hách Thúc dường như tránh né chuyện hầu hạ thân cận với Diệu Tiếp. Tất cả mọi thứ đều do hắn đảm nhiệm. Hắn không chỉ phải hộ vệ mà mọi chuyện lặt vặt của một thị tòng, Đẩu Tuấn đều gánh hết tất thảy. Địch Diệp chỉ đứng ở bên ngoài cửa, không đặt chân vào bên trong, đưa cho hắn tất cả những gì Diệu Tiếp cần, sau đó là lui xuống. Đẩu Tuấn không hẳn là thấy phiền nhưng hắn vẫn thấy kì lạ. Diệu Tiếp càng lúc càng lộ ra dáng vẻ u tịch chua xót, cứ như y đang gánh vác nỗi đau của trăm họ.


*
**



Tết Nguyên Tiêu.


Hàng năm, cứ đến ngày Tết Nguyên Tiêu, mọi người đều nô nức sắm sửa để dự lễ hoa đăng và chiêm ngưỡng pháo hoa một năm mới có một lần. Nhưng năm nay, cả kinh thành vắng lặng, chỉ có một số cửa hàng còn mở, hoa đăng cũng chẳng còn bán, người dân đi lại hối hả như muốn thật nhanh về nhà và việc ở lâu bên ngoài phố vô cùng nguy hiểm. Cả kinh thành sớm đã mất đi sự náo nhiệt thường tình, liêu trai đến tang thương.


Diệu Tiếp toạ trên luân y, lặng lẽ nhìn một cách vô định. Hách thúc đã mang về rất nhiều hoa đăng các loại và điểm tâm dùng cho tối Nguyên Tiêu. Diệu Tiếp chỉ cười, ý cười nhàn nhạt chẳng rõ vui hay buồn. Đẩu Tuấn tiến lên, thắp hoa đăng rồi đặt lên bệ cửa. Ánh nến vàng rọi lên khuôn mặt trầm trầm của y, rõ ràng những đường nét thanh tú mị hoặc.


Bỗng nhiên, Diệu Tiếp trừng mắt, đôi mắt mở to nhìn về phía trước, mồ hôi túa ra ướt đẩm thái dương, chảy thành dòng trên khuôn mặt xinh đẹp. Hai tay y buông rơi miếng ngọc đào, đưa lên ôm ngực. Khuôn mặt y xô kéo thành một biểu cảm đau đớn đến kì dị, hơi thở rối loạn bất thường.

                                                                                                                
Địch Diệp bỗng dưng hét lớn, đứng chôn chân bên ngoài :


-           CÔNG TỬ??? ĐẨU TUẤN CA!!!! MAU ÔM LẤY CÔNG TỬ, MAU LÊN !!!!!!



Đẩu Tuấn hốt hoảng quay người lại, vội vàng chạy nhanh đến, ôm chặt Diệu Tiếp vào lòng mình. Hắn cảm nhận được hai bàn tay Diệu Tiếp ôm chặt lấy mình đến mức thốn đau nhưng hắn mặc kệ. Đẩu Tuấn vòng tay qua người Diệu Tiếp bế bổng y lên, đưa y vào trong giường nghỉ. Hắn vẫn còn đầy nghi hoặc nhưng tạm thời, hắn gác lại mọi thứ, lo cho nam nhân này trước. Đặt Diệu Tiếp nằm xuống giường, hắn toan gỡ tay ra thì hai bàn tay y ôm chặt hắn, không để hắn rời đi. Không dám mạnh tay, Đẩu Tuấn đành mặc để cho y dựa vào người mình, hai bàn tay y vòng qua lưng y siết chặt, y áp khuôn mặt mình vào lồng ngực rộng lớn của  hắn khiến hắn cảm nhân được từng trận run rẩy kịch liệt dù qua lần lớp y phục. Đẩu Tuấn vô thức xoa nhẹ lưng y, cố gắng giúp y điều tức. Đẩu Tuấn tra vấn :


-           Giờ đừng nên giấu ta, rốt cuộc Lương công tử bị sao?


 Địch Diệp run rẩy đi vào, nước mắt lưng tròng, nấc lên khe khẽ :


-           Đẩu Tuấn ca - Địch Diệp bật khóc – Công tử … công tử không phải bị bệnh…

-           Vậy thì là sao? - hắn quắc mắt.

-           Công tử đã giấu mọi người năng lực của bản thân, công tử… công tử - Tiểu tử đó cố gắng cắt nghĩa - … Công tử bị như vậy là do người đọc được nhân gian, công tử đọc được nỗi đau của nhân thế, Lương công tử… người cảm nhận được trăm ngàn nỗi khổ của dân chúng.


Đẩu Tuấn kinh ngạc nhìn tiểu tử trước mắt mình rồi nhìn xuống nam nhân thở rất nặng nhọc trong ngực mình. Hắn hỏi:


-           Nhưng ta vẫn không rõ, ta…

-           Vì bách tính đang oán hận triều đình, nhân dân không có lúc được hạnh phúc, tất thảy đều sinh ra oán niệm. Oán niệm nối tiếp oán niệm sẽ tạo nên oán khí, công tử cảm nhân được điều đó, vì thế … người sẽ có phản ứng như vậy. Đẩu Tuấn ca - Địch Diệp quỳ xuống, cúi đầu nói run rẩy – Xin ca ca hãy giúp người…

-           Ta, ta làm được gì - Hắn đau lòng và xiết chặt nam nhân kia hơn, thanh âm đầy đau xót.

-           Ca ca, Địch nhi và Hách thúc không thể chạm vào công tử, chúng ta sẽ đem niệm khí trần tục khiến người sẽ tệ hơn, duy chỉ có ca ca là người duy nhất làm được điều đó. Vì… Vì công tử nói trên người ca ca có một thứ khí khiến mỗi lẫn công tử ở gần sẽ không cảm nhận được oán khí nặng nề ấy nữa.


.
.
.




-           Ta hiểu rồi …


Đẩu Tuấn đã tỏ tận mọi việc, hắn vẫy tay ra hiệu cho Địch Diệp lui xuống. Chỉ còn lại hắn và y, vòng tay khăng khít không rời. Cảm nhận được nam nhâm như thanh liên minh nguyệt từng đợt run rẩy không ngừng, trong lòng hắn bỗng dưng trào lên một nỗi chua xót, đau đớn không thể diễn tả. Hắn đã rõ vì sao, hắn thầm mắng con người này ngốc đến mức khờ dại. Y có thể nói cho hắn biết, nếu vậy thì đâu đến mức như thế này. Hắn xoa nhẹ lưng y, giúp y thả lỏng. Mái tóc mượt như mảnh trăng trượt qua tay hắn mềm, hệt như chính chủ nhân của nó. Đơn bạc, u tịch mà đầy thu hút.


Diệu Tiếp, y là một thiên tài hay chỉ là nạn nhân của tạo hoá. Tại sao ông trời lại cho y một khả năng đầy đau đớn như vậy? Tại sao chỉ có một mình y phải chịu đựng nỗi đau của thế gian, y nhỏ bé yếu ớt, tất thảy đau khổ tại sao lại cứ phải là y tiếp nhận. Đáng lẽ, y phải được hạnh phúc. Tinh quân là gì, Bạch Nguyệt công là gì , tất cả đều không là gì cả. Hắn xót xa, hắn hận bản thân mình không thể đem y giấu đến nơi không nỗi đau nào có thể chạm vào, đem lại cho y một khoảng trời yên bình.


Đặt cả hai nằm xuống, hắn điều chỉnh tư thế cả hai một chút, tránh gây khó chịu cho người kia. Hai bàn tay y vẫn ôm chặt hắn không rời, hơi thở đã bình ổn đôi chút, đôi mắt vẫn nhắm chặt tuy rằng không còn đáng sợ như trước nhưng vẫn đáng ngại. Hắn kéo chăn lên đắp gọn cho y, vén lại mái tóc có điểm bị rối của y, vuốt ve nhẹ nhàng như sợ y sẽ bị đau. Đẩu Tuấn không cử động mạnh, ôn nhu xiết vòng tay mình. Môi y chợt vẽ lên một nụ cười nhẹ, vô thức thở một hơi thật thoải mái. Nga, thật dễ chịu. Diệu Tiếp cứ an nhiên như vậy mà chìm vào giấc mộng.


Hai thân ảnh không rời, hai vòng tay đan chặt. Vòng quay số phận đã đi đến điểm cuối cùng, ngày một nhanh và vội vã.



*
**


Khi Diệu Tiếp tỉnh dậy là lúc trời đã sáng, những tia nắng sớm len lỏi qua khe cửa rọi sáng không gian. Gió nhè nhẹ thổi qua, mang theo chút hơi ẩm của một cơn mưa buổi sáng. Y hít một hơi thật căng, cảm thấy dễ chịu bội phần. Chợt y nhận thức lại sự việc tối qua, giật mình cảm thấy một vòng tay mạnh mẽ mà đầy ôn nhu vẫn ôm lấy mình và một thân nhiệt ấm nóng đến dụ người kề bên, bất giác gò mà  bỗng phiếm hồng. Chớp chớp đôi mi tựa liễu rủ, y muốn lách người khỏi vòng tay hắn, không muốn nhớ đến hành động thất thố tối qua. Nhưng y vốn sức khoẻ không tốt như người thường, huống chi Đẩu Tuấn lại xiết chặt như thế, y căn bản không thể làm gì được. Nhịp tim cũng từ đó mà tăng tốc. Bàn tay y bỗng nhiên đưa sang, lướt rất nhẹ nhàng, rốt cuộc cũng tìm được khuôn mặt kẻ kia. Hắn vẫn đang ngủ, Diệu Tiếp hốt nhiên muốn được nhìn thấy gương mặt nam nhân này, nhưng y bất lực. Đôi mắt y không thể nhìn được, chỉ còn nhờ vào cảm giác của đôi tay. Những ngón tay thon nhỏ dò rất khẽ từng đường nét trên khuôn mặt góc cạnh nam tính, nấn ná tại đôi mày, chiếc mũi, rồi rời xuống đôi môi. Diệu Tiếp vô thức hít sâu. Tại sao tim y lại đập nhanh như thế này, tại sao đối với người này, y lại không cảm thấy sợ hãi. Y luôn tránh tiếp xúc với kẻ khác, nhưng riêng với Đẩu Tuấn, hắn lại rất khác. Y chỉ biết rằng, mỗi khi có người này ở bên, y có cảm giác như lạc vào một khoảng trắng bình an, sẽ không thấy oán niệm và những âm hồn bất tán dày vò. Thật dễ chịu.


Đẩu Tuấn cảm nhận được đôi bàn tay mềm nhỏ đang mơn man trên khuôn mặt mình, từ trong giấc mộng choàng tỉnh. Khi mở mắt, điều đầu tiên hắn thấy là khuôn mặt đẹp một cách không tỳ vết sáng lên trong ánh nắng mùa xuân buổi sớm mai. Làn da trắng nõn, gò má phớt hồng, cánh môi đỏ như hoa đào và đôi mắt đen sâu thẳm long lanh như châu ngọc, tất thảy đều khiến hô hấp của hắn như đình trệ. Hắn hít khẽ, lặng yên để bàn tay y lướt trên mặt mình, những ngón tay mềm nhỏ bé… Kia là nam nhân như hoa như ngọc, nam nhân tuyệt thế vô song. Đẩu Tuấn cười buồn, biết là không thể mà vẫn không dằn lòng.


Hắn im lặng cười thật hiền, còn y thì dịu dàng trượt ngón tay mình thật chậm rãi cảm nhận đường nét khuôn mặt y. Nắng đã lên cao, rọi thành vệt chảy tràn trên nền gỗ. Tấm màn lụa phất phơ uốn mình trong gió, đung đưa khe khẽ.



Nếu tình yêu này là tội lỗi, lão thiên gia, ta chỉ cầu mong giây phút này mãi dừng lại. Chỉ lúc này, ta chỉ có thể yêu y lúc này mà thôi.


Lương Diệu Tiếp, ta nguyện là đôi chân của ngươi, nguyện làm đôi mắt của ngươi. Ngươi có biết không, ta nguyện bên cạnh ngươi, cho dù có bị cả thế gian này nguyền rủa, vì vậy, hãy cứ yên bình như thế này nhé.

Diệu Tiếp, Diệu Tiếp… hãy là của ta chỉ lúc này thôi.



.
.
.






-           Hoàng Thượng, Người không thể vào.

-           Tránh ra!!!!!



Huệ Đế hung hăng tiến vào thư phòng của Diệu Tiếp, gã trực tiếp đẩy cửa vào, mặc kệ sự thô lỗ của mình khiến quân dân bất dung. Diệu Tiếp đang an toạ trên luân y, chậm rãi thưởng trà, ngẩng đầu lên nhìn gã. Đôi mắt đục ngầu, luôn chòng chọc một ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống y, nay càng thêm phần ma quái đáng sợ. Đẩu Tuấn nhận ra được sự bất thường của gã, hắn nhăn mày thấy rõ y dường như lại bắt đầu không ổn. Hoàng Đế vướng quá nhiều niệm tục, cả máu và sắc dục lẫn oán hận của nhân dân trăm họ, tất cả đều hiện lên rõ ràng khiến Diệu Tiếp cảm thấy choáng váng. Nhờ có Đẩu Tuấn đằng sau tương trợ, y mới có thể ngồi vững và giữ được vẻ bình thường nhất. Y nhàn nhạt cười, chẳng vui cũng chẳng sợ hãi:


-           Bệ Hạ lại có gì uỷ khuất Lương mỗ ta chăng ?

-           Ta muốn hỏi Tinh Quân gia, Đại La ta sẽ thắng đúng không?

-           Thắng cái gì? - Diệu Tiếp hảo hảo châm trà – Ý ngài muốn hỏi con dân Đại La hay là Đại La?

-           Ta muốn hỏi Đại La ta. Là Giang sơn của ta – Gã thở mạnh, gằn giọng.


Diệu Tiếp tự tiếu phi tiếu, phất khẽ y mệ. Mái tóc y buông lơi trên bờ vai nhỏ, lả lơi mà đầy quyến rũ. Hàng mi cong khẽ chớp động, khiến cho Tống Minh Vũ bất giác hít sâu. Đẩu Tuấn trừng mắt kín đáo. Hoàng Đế bệ hạ, hắn phải chăng ….


Diệu Tiếp không đáp, y trầm mặc thuỷ chung im lặng, ánh nhìn không rõ phương hướng thoáng chút suy tư, lại phảng phất một trận cuồng phong, ẩn giấu kĩ sau vẻ lãnh đạm thường trực. Khuôn mặt thanh tú cứng lại vì những cảm xúc khó dò, đôi mày khẽ động. Y nắm chặt vào thành gỗ. Minh Vũ, quả nhiên hắn  không để muôn dân vào trong mắt. Tại sao, không có dân thì làm sao có thiên hạ? Hắn muốn một quốc gia mục rỗng ư, hắn muốn ngai vàng, hắn còn muốn gì nữa đây? Ta phải làm sao?


-           Diệu Tiếp, thế nào, ngươi thấy những gì? - Hắn tiến lên, cúi gần hơn với y, buông lời cợt nhả.


Diệu Tiếp gồng người lại căng cứng. Y cố cắn chặt răng ngăn tiếng kêu đau đớn thoát ra. Y vội phẩy tay ra hiệu cho Đẩu Tuấn không nên manh động, mặc cho bản thân như muốn gục xuống. Y đau đớn, kêu lên trong tĩnh lặng, tiếng kêu như thoát từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng hắn.


Mục Viễn, ta… ta phải bảo vệ Đại La ? Ngài muốn như vậy đúng không?


Ta… ta bảo vệ cho Đại La, không phải bảo vệ cho con trai ngài, ngài có oán hận ta không? Diệu Tiếp ta không thể chống lại mệnh trời, há sao Ngài cứ muốn ta phải làm vậy? Tiên Đế, ngài hãy chọn đi, con trai hay bá tính lê dân? Ta phải bảo vệ Hoàng tộc hay con dân Đại La, ngài nghĩ sao?


Đừng trách ta, ta vốn cũng chỉ là một con người mà thôi.




-           Thiên hạ mà không có nhân dân đâu thể gọi là thiên hạ - Diệu Tiếp cười nhạt.

-           Ta chính là thiên hạ - Minh Vũ cười vang đầy ngạo mạn – Thiên tử là ta, ta là Đại La, ngươi thử nói xem, Đại La vững mạnh đến khi nào?

-           Nhầm, đã quá sai lầm rồi – Y lắc đầu đầy đau đớn - Đại La sẽ bị tiêu diệt, tất cả, tiêu diệt.

-           CÂM MIỆNG!!!! – Gã rống lên, khuôn mặt đỏ gay vì tức giận – NGƯƠI CÒN DÁM NÓI ???

-           Bệ hạ thánh minh - Diệu Tiếp nói không chút sợ hãi - Diệu Tiếp ta không nói đùa, đó là sự thật. Ngài, chính ngài sẽ huỷ diệt tất cả. Máu lửa và chiến tranh, Đại La sẽ bị tiêu diệt, hoàng tộc sẽ tuyệt diệt !!! Tất cả!!!!

-           NGƯỜI ĐÂU !!!!!!!


Gã rống lớn, hàng loạt thị vệ xông vào vây kín căn phòng. Đẩu Tuấn vội vàng rút kiếm ra, chắn trước cho y nhưng lực bất tòng tâm. Hắn không thể một mình đơn độc chống lại các cao thủ đại nội. Không thể manh động, Diệu Tiếp đưa tay lại, giữ lấy hắn nói bình tĩnh:

-           Đẩu Tuấn, không được.

-           Công Tử!!! Người không thể…

-           Bắt hắn lại!


Đẩu Tuấn nhanh chóng bị tước vũ khí và trói nghiến hai tay lại đằng sau. Hắn bị đánh khuỵu xuống, đau đớn nhìn lên nam nhân phủ một tầng bạch y trước mắt mình. Y đang run rẩy, phải, rất mạnh. Hắn biết y đang phải cố gắng chịu đựng hàng trăm ngàn nỗi đau đớn dày vò, nhưng đành bất lực. Đẩu Tuấn ước gì mình có thể mạnh hơn, để lúc này có thể bảo vệ y. Rốt cuộc, hắn cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi, hắn không thể đơn thân chống lại cường quyền. Hắn càng ra sức giãy giụa thì càng bị trói nghiến chặt hơn. Bị một cước vào bụng, bụng hắn sôi lên và đột nhiên miệng hắn có vị tanh. Thổ ra một bụm máu lớn, Đẩu Tuấn trừng mắt nhìn người được gọi là Thiên Tử kia. Gã đó chẳng còn là người nữa.


Diệu Tiếp nhăn mặt muốn đưa tay tìm Đẩu Tuấn thì một bàn tay to lớn bắt lấy tay hắn rất mạnh. Đẩu Tuấn hốt hoảng hô lên :


-           KHÔNG! BỆ HẠ! NGÀI KHÔNG THỂ !!!

-           Giải hắn đi! - Huệ Đế cười nhạt ra lệnh - Diệu Tiếp, ta cần ngươi giải thích một số điều.

-           Đẩu Tuấn … - Diệu Tiếp vội nhìn quan nhưng bất lực, đôi mắt tràn một sực lo lắng cực độ - Không !

-           BỎ TA RA! KHÔNG!!



Đẩu Tuấn la hét, cố gắng vùng vẫy nhưng chỉ nhận lại được những quyền cước vào bụng, vào mặt. Hắn đau đớn nhìn thân ảnh gầy yếu như ngọn đèn trước gió kia ngày một xa khỏi tầm mắt mình. Hắn biết rõ Huệ Đế sẽ làm gì, nhưng giờ đây, hắn không thể làm gì hơn được. Đừng, làm ơn, Diệu Tiếp, ta không thể. Y sẽ bị tổn thương.



-           KHÔNG !!!!!!!!!!!!!!!



…..



Chỉ còn lại Minh Vũ và Diệu Tiếp ở tròn phòng. Từ lúc Đẩu Tuấn bị dẫn đi, sắc diện y càng lúc càng tồi tệ thêm vài phần. Khuôn mặt sớm đã chuyển màu trắng bệch, hơi thở trở nên rối loạn và cơ thể không ngừng run rẩy. Huệ Đế thích thú nhìn nam nhân dung mạo như hoa như ngọc đang vô lực trong tay mình, cười đầy ngạo mạn. Gã nắm chặt cổ tay y, kề sát mặt mình với mặt y, hít hà mùi hương trà trên mái tóc bạc óng ả của y. Như bị thôi miên, hắn trượt tay mình trên khuôn mặt y khiến Diệu Tiếp càng thêm phần run rẩy, mồ hôi tuôn ra càng tăng thềm phần mị hoặc điên đảo tâm can, câu dẫn dục vọng người khác đến không ngờ. Y nói trong cơn run không ngừng :


-           Đừng... Ngài đang làm gì….

-           Ngươi không biết sao ? Tại vì gì mà ta lưu một kẻ tàn phế như ngươi lại? – Gã cười phả hơi thở nóng rực vào cổ y – Không phải là vì năng lực của ngươi. Mà chính là vì ngươi, ta muốn có ngươi. Như thế này, từ lâu lắm rồi.

-           Không … Tránh ra ….


Cả người DIệu Tiếp phủ một trận run rẩy kịch liệt, hơi thở mỗi lúc một nặng nề. Điều đấy lại càng khiến dục  vọng như lửa đốt trong gã càng lúc càng dâng cao, cuồng dã mãnh liệt. Hắn ghì chặt y lại, cố hôn y. Diệu Tiếp dùng sức né tránh đôi môi đầy sắc dục đáng sợ ấy, lệ thuỷ vô thức tuôn ra. Gã hôn cuồng bạ lên khuôn mặt và cổ y. Diệu Tiếp nấc lên, hai tay bị giữ đến đỏ bầm lại. Hắn nói đầy tà ý :


-           Ta cần gì ngươi tiên đoán, ngươi hãy hầu hạ bản vương. Ta sẽ cho ngươi một vị trí xứng đáng.

-           Tránh ra ….


Hắn hung hăng xé toặc bạch y ra, để lộ cần cổ và khuôn ngực trắng ngần không chút tỳ vết. Thân thể của một kẻ không hay vận động, không thường xuyên tiếp xúc với bên ngoài mang chút gì đó yếu ớt, nhưng lại cân xứng vô cùng. Hõm cổ, xương vai và cả làn da, tất cả đều câu dẫn dục vọng thiêu đốt tận cùng. Gã đờ đẫn áp chế y, hung hăn hôn cắn lên người y. Bỗng  nhiên, cả người Diệu Tiếp mềm nhũn, không chống trả nữa. Cho đến lúc này, Minh Vũ mới giật mình nhìn nam nhân trước mắt mình.


Y… Y làm sao… Thất khiếu chảy máu.



-           NGƯỜI ĐÂU !!!!!!! GỌI NGỰ Y !!!!!!!!!!!!!!






Nhạn bay, tung cánh, hoa rơi rơi.
Nước chảy man mác đào trôi.
Hẹn chàng kiếp sau tái kiến.
Phận hồng nhan ai oán biết bao tình.




Hết chương 2.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét