Thứ Tư, 24 tháng 10, 2012

[DooSeob fanfic] Những ngón tay ám mùi khói thuốc - Chap 1




Author: Tử Đằng aka Dương Tử
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi
Summary: Những ngón tay vương mùi thuốc lá. Là của tôi, của cậu hay là khói thuốc thời gian đang quẩn quanh lũ chúng tôi, ám thứ mùi hăng hắc lên từng thớ cơ, từng tế bào của hai cơ thể trần trụi? Giống như những mảng khói của u buồn, của não nề, của thứ tình cảm thổ tả này, chúng tôi cũng chuyển xám như khói. Và tan ra... mãi mãi...
Pairings: DooSeob, JunSeung.
Category: Romance.
Warning: AU, OOC, SA, Mention of sex, Language.
Rating: T.


Note: Tặng cho tất cả những ai vẫn luôn yêu quý và ủng hộ tôi. Tôi yêu tất cả mọi người :x




 Chap 1. I know everthing but love. That’s not easy.


/Ost: Feeling Good – Nina Simone/





Nếu có một việc khi được hỏi rằng tôi ghét nhất trên đời này, thì có lẽ chính là bị đánh thức dậy từ giấc ngủ say không biết trời đất là gì. Bị đánh thức bằng mọi hình thức. Chẳng hạn bằng thứ nhạc nhẽo ầm ĩ từ bốn phía, hoặc là tiếng chuông cửa rền rĩ vì mẹ tôi chẳng bao giờ chịu rời tay khỏi chảo nấu ăn trừ khi bà xong việc, hoặc tiếng hét chói lói của em gái tôi – một con nhóc tám tuổi có lẻ, hoặc bằng tiếng chạy huỳnh huỵch của mấy cha béo bụng nào đó trong phố chỉ để giảm vài kí lô mỡ thừa. Vâng, có lẽ tôi đã đi quá xa chủ đề. Tôi ghét nhất việc buộc phải thức dậy bởi một vài lí do vớ vẩn ba xàm nào đó, nhất là khi tôi mới chỉ ngủ được có năm tiếng và bốn mươi lăm phút. Và bây giờ mới chỉ có sáu giờ năm phút sáng. Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên inh ỏi, kéo tôi khỏi giấc ngủ, nhai đi nhai lại điệu rap tự thu từ đời nào. Cáu kỉnh với tay lấy điện thoại, tôi he hé đôi mắt kèm nhèm soi như muốn đâm thủng màn hình. Một số máy lạ. Nghĩ rằng có thể mấy tay khách hàng, hoặc vài đứa bạn hay đổi số như thay áo gọi có chuyện, tôi nhấn nút trả lời, nằm vật ra giường, lờ đờ như bị phê thuốc. Tôi mới chỉ ngủ được có năm tiếng và bốn mươi lăm phút thôi, có ra sao thì là đó cũng một điều hết sức bình thường.


“A lô, ai đó...” Tôi ngáp dài.

“Anh này. Anh có cô đơn không?” Một giọng nữ nũng nịu và gợi tình vang lên bên kia ống nghe, dội thẳng vào óc tôi như tiếng khoan lớn. Và kèm theo đó là một vài tiếng động, mà theo tôi đoán chẳng trong sáng cho lắm. Tôi nhíu mày đáp.

“Xin lỗi, nhầm số rồi.”

“Không, em không nhầm số đâu. Anh đúng là người em cần. Này anh, sáng sớm sao không cho em vài phút, chúng mình cùng nhau “tập thể dục” chút nhỉ?”


Cô ả vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện mang tính “quấy rối” như thế, bằng một thứ giọng đậm đặc cám dỗ, ngọt như mật và nhớp nháp. Tôi cười khẩy, hóa ra là một cô nàng động tình lạ mặt, đang muốn có một chút sex qua điện thoại, thứ trò chơi rẻ tiền của lũ thanh niên bây giờ. Tôi day trán, toan cúp máy thì cô ta lại tiếp tục, và lần này còn bạo dạn hơn. Bên kia, có tiếng “sột soạt” như tiếng vải vóc ma sát với nhau. Và vài tiếng thở hổn hển kích thích, dĩ nhiên là bộ óc của một thằng thanh niên hai mươi lăm tuổi có lẻ cũng đủ tinh tường để biết nó là cái gì. Giọng cô ả càng lúc càng gấp gáp hơn:


“Nào nào, cùng nóng lên một chút nhé. Anh có thấy gì không? Bàn tay em...”


Càng nói, tiếng cô ta càng gấp và nhớp nhúa hơn trước. Từ những gì cô ả rót vào tai tôi, tôi có thể hình dung ra cô đang nằm trên giường và bàn tay cô ta đang bận bịu gì đó, với thân thể mình hoặc một thứ đồ chơi trong chốn địa đàng. Chết tiệt! Thằng nhỏ lại có phản ứng, và điều này thật khốn nạn. Cô ta tiếp tục tuôn những câu chữ mơn trớn mọi giác quan của tôi, và tiếng thở khe khẽ vọng qua ống nghe như thứ kích thích cho “thằng nhóc” này. Rít qua kẽ răng, tôi cụp máy, và hất chăn, trần trụi đi vào nhà tắm. Khốn nạn thật! Đi tong buổi sáng ngủ nướng vì một cuộc điện thoại quấy rối và cô ả tâm thần lạ hoắc. Và giờ là lúc đi giải quyết hậu quả.

Thế đấy. Mẹ kiếp!

***

Mẹ tôi có vẻ bất ngờ khi thấy tôi tự động dậy sớm vào sáng Chủ Nhật, khi mà thời gian biểu của tôi là ăn sáng lúc mười một giờ, lông bông đến bảy giờ tối và làm đêm đến một giờ sáng mới về nhà. Bà trút chỗ trứng ốp la ra đĩa cho tôi, miệng cười và giáo huấn bài học muôn thuở về nếp sinh hoạt truyền thống của gia đình. Chẳng lẽ tôi lại nói do một cô ả nào đó muốn làm tình qua điện thoại, và vì con trai mẹ lỡ để cô ta gọi dậy mà không thể nằm ngủ tiếp vì “thằng nhỏ” không cho phép? Nhưng tôi biết mình sẽ bị giết sống ngay tại đây, và không muốn năm sau có người mang hoa trắng đến viếng nên tôi vẫn im lặng, ăn chỗ trứng và sữa đã nguội đi đôi chút, lắng nghe chuyện bà lặp đi lặp lại hàng trăm lần vào các buổi sáng. Có lẽ nên một lần đóng vai thanh niên gương mẫu của Đại Hàn Dân Quốc, đọc báo, ăn uống tử tế vào thỉnh thoảng lén đổ đồ ăn cho con Milu ngoan ngoãn nằm dưới chân. Mẹ tôi nấu món thịt hầm rất tệ, nhưng hầu như sáng nào bà cũng chế biến nó thành các kiểu khác nhau. Tôi dĩ nhiên là thanh niên gương mẫu của Đại Hàn Dân Quốc nên không thể để lộ điều này ra, càng không nên có phản ứng vì bà sẵn sàng lật đổ bàn ăn vì vài lời chê bai thức ăn. Và vì thế cái bụng tốt của con chó là nơi cứu cánh cho dạ dày của tôi.

Lật giở tờ báo tin tức buổi sáng, tôi đọc từ mục thông tin kinh tế, giá vàng cổ phiếu đến nhà đất, rồi chuyển sang mục tâm sự. Mẹ tôi rất thích những tờ báo tổng hợp kiểu này. Bà còn xếp thành chồng bắt tôi đọc, cốt để kiếm được việc tử tế mà làm, chứ không phải kiểu làm đêm ngủ ngày như bây giờ. Dĩ nhiên tôi phải làm theo, nhưng thực hiện hay không thì là chuyện khác.

Hỏi ra mới biết Hye Ri – em gái tôi đi cắm trại với lớp, sáng nay chỉ còn tôi và mẹ ở nhà. Dậy sớm, chẳng biết làm gì, đang chuẩn bị chuồn đi tụ họp với hội bạn và lũ DJ đàn em trong Club thì mẹ đã túm tôi lại rất nhanh, nói rõ ràng như ra lệnh:


“Hôm nay nhà ta có khách. Cấm trốn.”

“Nhưng con có việc mà mẹ...” Tôi nhăn nhó, định bụng nói thêm vài câu năn nỉ nữa nhưng đành chịu. Mẹ tôi – người phụ nữ thâm niên mười năm phục vụ quân ngũ sẽ không để tôi có cơ hội lằng nhằng, vì bà sẽ thiết quân luật và tôi sẽ chết chắc.


Thế là vì lí do “đón khách” mà tôi sẽ không được hút thuốc bừa bãi, không được ăn mặc “bố láo” theo cách mẹ hay nhay đi nhay lại về trang phục của tôi. Cũng không phải đến mức như thế, nhưng trong mắt người lớn, bao giờ đồ đinh và quần rách cũng là “bố láo” cả. Nhưng vì tôi là thanh niên hai mươi lăm tuổi gương mẫu của Đại Hàn Dân Quốc nên bà không gò bò tôi vào những bộ đồ theo cánh người lớn là “đúng chuẩn mực của người đàn ông thời đại”. Ơn trời, dù mẹ có hơi nhiều lời và đề ra các kỉ luật thép treo dọc nhà, thì bà cũng là một người mẹ tâm lý đến mức tuyệt vời. À có thể là thế, nếu các bạn thấy lời tâng bốc của tôi cao quá so với hiện thực nhưng không sao.

...

Trong lúc mẹ làm cơm trong bếp, tôi được giao nhiệm vụ đi đón khách ngoài trạm xe buýt. Thật ra cái trạm này cách nhà tôi có năm trăm mét, ngay đầu đường. Nhưng bà sợ khác không tìm được nhà nên tôi phải đi thay. Đứng tựa lưng vào bờ tường phủ đầy hoa chuông tím phía sau, từ đây tôi có thể gom vào tầm mắt rất rõ cả cái trạm xe bên phải, và thêm được một khoảng trời bị giới hạn bởi những bức tường gạch và hoa leo phủ kín. Bây giờ mới là tháng tư, tiết trời vẫn còn lưu lại chút lành lạnh của mùa đông chưa chịu rời đi. Nhưng nàng xuân cũng đã kịp phủ tấm áo xanh non của mình lên vạn vật, thổi những luồng gió trong lành vuốt ve mọi giác quan. Tôi rút từ túi áo ra một điếu thuốc, rồi châm lửa và đưa lên môi rít mạnh một hơi. Mẹ tôi chỉ không cho tôi hút ở nhà, chứ có cấm ra đường hút thuốc đâu. Một điếu thuốc trong lúc chờ đợi ai đó chẳng biết tên và biết mặt, thật là một điều lãng mạn khốn nạn. Đúng, lãng mạn đến mức ngớ ngẩn. Tôi thở ra những vòng khói điệu nghệ, thích thú nhìn nó uốn cong rồi dần tản ra trong không khí. Trong ánh nắng như mật ong rót xuống, những mảng khói mảnh màu xám đan lại như tấm đăng ten kệch cỡm. Giống hệt tấm lưới xấu xí quấn mái tóc óng ả của cô nàng đỏm dáng. Chợt thấy việc nhìn khói và nắng hòa lại với nhau khá thú vị, có thể giết thời gian cho khỏi nhàm chán, tôi lại tiếp tục nhả khói vào nắng. Những cuộn khói bỗng lại lấp lánh kì lạ trong sợi nắng, và nhanh chóng tan ra như những mạt vàng.

Khoảng mười lăm phút sau, xe buýt cuối cùng cũng tới. Tôi đứng thẳng người dậy, chăm chăm nhìn vào đoàn người xuống xe để tìm một thằng nhóc gầy gầy, có khuôn mặt bầu bĩnh kì quặc và có mái tóc vàng xám. Đấy là theo lời miêu tả của mẹ, và tôi thề có Chúa chưa từng biết bà lại có người khách lạ huơ lạ hoắc đến thế.

Lộp cộp.

Tôi vô thức nhìn về nơi phát ra tiếng giày nện xuống nền đường từng nhịp đều đặn. Và đôi mắt cứ thế chăm chú về nơi đó, với điếu thuốc còn cháy đỏ trên môi, tôi nhìn thấy người đó.

Chúng tôi tìm thấy nhau. Trong mưa nắng đầu ngày, vào buổi sáng chói chang cuối xuân, giữa những mảng khói thuốc quấn quanh như trói tất cả các giác quan, tất cả tâm tư và duyên phận mai sau lại, chúng tôi đã gặp nhau. Chỉ là bằng ánh mắt, và một nụ cười nhẹ như nắng ban mai. Và tất thảy những điều này in dấu trong trí não của tôi cho đến tận những năm tháng về sau bằng một thứ mực chết, cứ lưu lại mãi không chịu xóa nhòa.


***

Trên con đường nhỏ quanh co lát đá xám, xung quanh đầy những hoa, những khói, cậu lặng lẽ đi theo tôi. Và giữa chúng tôi chỉ là vài câu xã giao đơn giản.


“Em tên là Yang Yo Seob, cảm ơn hyung đã ra đón em.”

“Ờ, không có gì. Nhiệm vụ của tôi mà.”


Tôi đút tay vào túi quần, cảm thấy một vài dòng cảm xúc lạ lùng cứ chạy dọc cơ thể, rồi biến mất như chưa từng tồn tại. Những mơ hồ vựng vựng, những xôn xao ban nãy dường như trở nên nhẹ bẫng, và tan ra như khói. Cuối cùng chỉ là chút tàn tro còn lưu lại trong tôi. Tôi vứt điếu thuốc xuống chân, di cho tắt rồi đem bỏ vào thùng rác đầu nhà. Sau đó mở cổng dẫn cậu vào. Đường đi thì ngắn, mà trí não dẫn tôi đi xa xôi ngỡ như vạn dặm. Cũng chỉ là say thuốc, nhưng lại chẳng tệ chút nào.

Lúc bấy giờ, sao mà biết thế nào là yêu, thế nào là cảm nắng. Chỉ là sau này nhìn lại mới nhận ra mình của quá khứ ngốc nghếch như thế nào. Gần giống như khi Puskin gào khóc với bản tình ca yêu đương não nề đậm chất lãng mạn thổ tả mà vang lên “Tôi yêu em âm thầm không hi vọng”. Tình yêu của chúng tôi, những thanh niên ngốc nghếch tưởng mình đã là tay đấu tranh vì nhân quyền nhưng lại là những kẻ học đòi làm bác học, phải, tình yêu của tôi và cậu cũng chán đời và khốn nạn như thế, nhưng có chăng nó đã khác một chút. Vì chúng tôi mất đi quá nhiều thứ, nhưng duy nhất một điều còn thừa. Đó là niềm tin.

...

Yo Seob ngồi đối diện với tôi, cách nhau bởi chiếc bàn đầy ắp những món ăn nóng sốt và sẵn sàng làm chảy nước miếng bất kì ai trông thấy, nhưng không phải là tôi – một kẻ đang bận đánh giá người khác âm thầm bằng đôi mắt có chút thâm quầng vì thiếu ngủ. Tôi vừa ăn món xúp gà, vừa lén đánh mắt nhìn khách của mẹ, một thằng nhóc gầy gò với mái tóc vàng xám chẳng biết là thật hay nhuộm và cứ óng hết cả lên, rọi vào mắt tôi đến nhức nhối. Cậu có một khuôn mặt trung tính, dễ nhìn nhưng không quá hoàn hảo. Tất cả các chi tiết đều dừng lại ở mức khá, nhưng lại kết hợp trên khuôn mặt thành một nét thanh tú đến kinh ngạc. Tôi ậm ự đưa đẩy câu chuyện với mẹ, rồi lại tiếp tục soi cậu, nhìn như muốn xuyên thủng lớp áo quần và lôi từng chút một thịt xương nội tạng của cậu, để nhìn vào sâu thẳm tận cùng của cậu.

Yo Seob ngoan ngoãn ngồi đó, vừa ăn vừa tiếp chuyện mẹ tôi, dù những câu nói của bà lắm lúc thật nhạt nhẽo. Chăm chú nghe câu chuyện của hai người, tôi mới biết được cậu là em họ xa lắc xa lơ của tôi, mà cha cậu – tức chú của tôi đã cách cha tôi đến bốn đời. Thường xuyên vắng mặt trong những ngày giỗ của cả họ, đương nhiên tôi chẳng thể biết cậu. Mà dù có về thì chẳng bao giờ sẽ nhìn thấy cậu, vì đôi khi, ngay cả lúc này đây, cậu cũng thật nhạt nhòa. Chẳng biết có phải không, nhưng Yo Seob như khói thuốc. Từ mái tóc, đến giọng nói và cả thân hình nhỏ nhỏ kia. Giống một cách kì quặc.


“Doo Joon” Mẹ tôi gọi tôi và trừng mắt tỏ vẻ không vừa ý vì sự lơ đễnh của con trai bà, mỉm cười rồi nói tiếp “Mẹ đã nhận lời gửi gắm của cô chú dưới quê rồi, từ nay Yo Seob sẽ ở chung với chúng ta.”

“Dạ vâng, con hiểu.”


Tôi gật đầu vài cái, rồi chăm chú nhìn lên màn hình TV treo phía trước, nơi đang phát bài hát của tay sản xuất nhạc cự phách thế giới Will.I.Am, cho dù đôi khi một vài sản phẩm của hắn thật đáng thất vọng. Bình thường tôi không hứng thú với bài này cho lắm, nhưng hôm nay là một ngoại lệ. Có lẽ vì tôi đang dần cảm nhận thấy cái tôi không nhận ra từ nó, hay là một phần nào đó trong tôi đang kêu gào đòi sự đồng cảm mà hắn – tay da màu đình đám của làng Hip Hop – Electro Pop đã mở lối cho những kẻ như tôi.


“... Gotta feeling that tonight's gonna be a good night
That tonight's gonna be a good night
That tonight's gonna be a good, good night...”


À và nếu thay “Good night” thành “Good day” thì hợp hơn. Có lẽ tôi nên suy nghĩ về việc mix bài hát này theo kiểu mới cho Club vào tối nay. Cảm giác sẽ rất tuyệt.

***

Yo Seob sẽ ở phòng của Doo Hyun – em trai tôi. Hiện tại Doo Hyun đang đi du học tận trời Tây nên phòng nó để trống, và mẹ tôi dĩ nhiên sẽ không để cho cậu phải ở căn phòng bừa bộn ẩm mốc trên gác xép. Phòng tôi có hai giường, nhưng không có nghĩa tôi phải cho cậu ở chung. Chúng tôi là anh em họ xa tít tắp nhưng không có nghĩa là đã bá vai bá cổ thân thiết đến mức chia đôi căn phòng. Đơn giản vì tôi ghét người nào đó bước vào chốn riêng của mình, ngay cả mẹ cũng vậy.

Việc làm quen giữa chúng tôi diễn ra rất nhanh chóng. Và rồi ai nấy về chỗ riêng của mình, không làm phiền nhau thêm chút nào nữa. Khi tôi chuẩn bị ra ngoài lông bông cho đến tối mới đi làm, thì gặp cậu từ phòng tắm bước ra. Yo Seob gật đầu chào lễ phép và đi nhanh về căn phòng mới của mình. Khi cậu lướt qua tôi, tôi ngửi thấy một mùi sữa tắm vị sữa thoang thoảng toát ra từ cậu. Cái mùi đó dùng cho một thằng con trai thì thật ủy mị, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy hợp với cậu vô cùng. Nó len lỏi qua những ngõ ngách giác quan của tôi, và nhanh chóng tan ra, chỉ còn lại cảm giác mềm mại và nhẹ nhàng thật an bình.

Khỉ thật. Hôm nay tôi có vẻ suy nghĩ lung tung quá nhiều mất rồi.

Cho đến khi cậu đi khuất, và khi tôi đã ngồi yên vị trên chiếc xe và phóng như bay trên đường, đầu tôi vẫn còn vang lên bài hát cậu đã lẩm nhẩm trong miệng khi nãy. Một bản Jazz của Nina Simone.


Birds flying high you know how I feel
Sun in the sky you know how I feel
Breeze driftin' on by you know how I feel
I t's a new dawn
It's a new day
It's a new life
For me
And I'm feeling good...”




End chap 1.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét