Chủ Nhật, 14 tháng 10, 2012

[DooSeob fanfic] Gần như xanh trong





Author: Tử Đằng aka Dương Tử
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi.
Summary: Cậu với anh...
Gần như xanh trong
Pairing: DooSeob
Rating: T
Category: Romance, sad.
Warning: AU, OOC, SA.

AN: Dành tặng cho những người bạn của tôi.
AN 2: Gần như là new version của “Chơi vơi” a~. Biến tấu một vài ý từ “Bản tình cuối” của Ngô Thụy Miên :”>
AN 3: Giống cách viết “Thư tháng chín”. Nằm trong Series Dsb-Jsg 1shot a~



Gn như xanh trong

/Ost: She Neva Knows  piano version/








Mưa

Giống như mưa, cậu trong tâm trí anh lúc nào cũng là một màu trong vắt, êm đềm và dịu dàng. Doo Joon không biết nên làm thế nào, với những cảm xúc cứ dâng lên rồi đột ngột đổ tràn ra như thế này. Chỉ duy nhất anh biết được tình cảm này, thậm chí là cậu chẳng hề biết được nỗi lòng anh, Doo Joon cũng chẳng mảy may bận tâm. Anh chỉ biết hướng về cậu như vậy mà thôi.

Lần đầu gặp nhau. Cậu trong mưa. Yên bình, mỏng manh và nhạt nhòa hoang vắng.

Mưa. Một cơn mưa mùa hạ. Là nhẹ nhàng, là dịu mát, là êm ả dịu dàng.

Cậu cũng giống như mưa.



Yêu mưa như yêu tuổi ngây thơ. Yêu mưa như ta say trong mùa tháng hạn.
Yêu em như yêu ngày mộng mơ. Yêu em như ta yêu vần thơ gieo vội.
Yêu mưa và yêu em. Giống như đã quen từ lâu. Giống như nhân duyên từ kiếp trước. Giống như mê say du ca theo làn mây. Giống như mải miết tan trong  mưa.
Yêu em ngày hạn, và nhớ em những tháng ngày lặng lẽ mai sau.


Như khúc tình ca


Anh lại ngồi viết một bản tình ca. Cho anh cho cậu, cho cả hai. Cho khối tình câm chực trào phải nuốt vội, cho mùa mải miết yêu thương chẳng gọi thành tên. Trong tim anh. Và trong những ngày mưa hoang hoải, mênh mông thương nhớ.

Cây bút lướt trên mặt giấy, in màu trên những khuông nhạc như nụ cười cậu in trong tim anh. Như ánh mắt cậu in trong tâm trí anh, như cách cậu in những gì của mình lên từng tế bào của anh. Anh lại viết, hát và lại viết.

Cậu là nàng thơ của anh. Còn anh chỉ như một người anh trai thân thiết. Giống như cách mưa và nắng chẳng thể nào gặp được nhau. Anh sẽ chỉ là những tia nắng ấm áp. Nhưng chẳng thể nào cậu nhìn anh giống như đôi mắt anh dõi theo cậu bấy lâu. Nắng lên, mây tan. Và mưa tạnh. Tĩnh lặng. Cuối cùng cũng chỉ là hư vô.

Bản tình ca anh dành cho cậu. Cả tình yêu này. Cả những khắc khoải về sau. Và những thương nhớ nồng đậm.

Cũng chỉ là một khúc tình ca.

Và hát lên những lời yêu thương nhói buốt. Như cách nắng yêu mưa. Vậy thôi.



Mưa đã thôi, và nắng cũng đã rơi. Như ta yêu em. Mê say, yếu đuối và lặng lẽ.
Mây có bay, và gió có hay. Là hư vô, là man mác. Sẽ chỉ còn là miên man dồn lại sau cuối.
Em có say, và em biết chăng? Như ta yêu em ngây dại. Như nhớ em man mác buổi chiều mây.
Ta có hay? Em cũng có hay? Ngày nào còn là ngất ngây. Ngày nào còn là đắm say.


Chỉ là phút mong chờ


Cậu là ca sĩ. Anh chỉ là nhạc sĩ.

Cậu nói tiếng yêu trong vần thơ gieo vội. Anh gửi tiếng nhớ thương vào bản nhạc ngày mưa. Trong những nốt trầm bổng, trong câu hát mê mải, trong tiếng nhịp tim dồn lại đột ngột.

Chỉ là một phút mong chờ. Cậu có nhìn về anh, như anh nhìn cậu bấy lâu?

Chỉ là một phút mong chờ. Cậu có từng yêu anh như yêu bản nhạc, cất lên mê say tháng ngày?

Chỉ là một phút mong chờ...



Yêu em, ta yêu những ngày nên thơ. Yêu em cả những vụn vỡ mịt mờ.
Yêu em chơi vơi mùa nắng. Và như yêu cả những vẩn vơ tuối hồng hoa.
Yêu em, và em có chăng. Yêu em và em có hay. Yêu em và em có say.
Yêu em, yêu như thơ. Yêu em, yêu như mơ. Yêu em, yêu như ngu ngơ cõi lòng.


Gần như xanh trong


Cậu là màu xanh. Một màu xanh đến trong suốt. Giống màu xanh trong mắt cậu. Đó là màu trời thu không một gợn mây, chỉ có nắng và những dải màu uyển chuyển phủ đầy bầu trời.

Gần như xanh trong.

Đó là khi anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu. Gam màu chuyển nhẹ nhàng từ xanh nhạt dần, và rồi long lanh một màu trong vắt sau cuối. Như ngây như dại. Và càng ngày càng say đắm, càng lúc càng ngóng trông.

Gần như xanh trong.

Giống như cậu sắp tan ra. Như cậu sẽ biến mất. Hòa vào biển trời. Vụt tan theo những giọt mưa ngoài hiên. Và rồi bay đi tựa cơn gió tự do.



Ta đã quên, và em cũng đã quên. Quên những ngày tháng xưa cũ ấy.
Ta đã say, chỉ còn lại đắng cay. Bay bay mảnh tình vương hoài lụa mỏng.
Em có hay lòng tôi hóa xanh. Xanh những tiếng hát, xanh những bài thơ.
Xanh bao khát khao mong chờ, đợi nhớ.
Xanh cả ước mơ, hóa màu vàng vọt thu tàn.


Những bản nhạc chưa từng được đặt tên


Giam mình trong căn phòng nhỏ, giữa những tập bản nhạc vương vãi xung quanh, anh chỉ biết có viết, viết và viết. Đất trời cũng đã đầu đông, và cây cũng đã trụi lá, thôi những màu xanh hi vọng. Chẳng còn lại gì ngoài màu lá vàng vọt. Chẳng còn lại gì ngoài màu tàn úa của trời mây. Nhạt nhòa. Trống vắng. Trĩu nặng và miên man.

Gần như xanh trong, anh chỉ còn thấy được sắc màu thu cuối nhẹ tênh bên vai. Và gió đã thôi khóc khi anh chẳng còn vương vấn. Chẳng còn gì cả, chỉ còn lại là một mảnh tình lặng thinh, giữa muôn vạn âm thanh ồn ã.

Con chim đã thôi tiếng hót.

Mây cũng đã ngừng trôi.

Tất cả chết lặng. Trong tim. Trong mắt anh. Và trong màu xanh nơi cậu.

Cuối cùng, đều tan vào hư vô.

.
.
.

“Em mệt mỏi quá anh ạ.

Tại sao người ta cứ phải chỉ trích em?

Yêu một người con trai thì có gì là sai?

Em cũng là con người mà...

Em cũng là con người...

Em cũng là con người...

...

Em chết đi, liệu có thể bảo vệ được người ấy hay không?

Em không biết. Nhưng em muốn bảo vệ những nốt nhạc của người em yêu.

Hãy để em bay. Giống như cánh chim, giống như làn mây.

Em muốn tự do.

Người em yêu nhất định sẽ hạnh phúc. Dù em chẳng biết được người ấy có yêu em hay không.

Nhất định phải hạnh phúc, nhé?

...

Doo Joon, anh phải hạnh phúc đấy.

Anh có biết không?

Gần như xanh trong.

Anh là màu xanh của em...”

.
.
.


"Có một truyền thuyết về con chim chỉ hót một lần trong đời, nhưng nó hót hay nhất thế gian, có lần nó rời tổ bay đi tìm bụi mận gai và tìm cho bằng được mới thôi. Giữa đám cành gai góc, nó cất tiếng hát bài ca của mình và lao ngực vào chiếc gai dài nhất, nhọn nhất. Vượt lên trên nỗi đau khổ khôn ta, nó vừa hót vừa lịm dần đi, và tiếng ca hân hoan ấy đáng cho cả sơn ca và họa mi phải ghẹn tị. Bài ca duy nhất có một không hai, bài ca phải đổi bằng tính mạng mới có được. Nhưng cả thế gian lặng đi khi lắng nghe, và chính thượng đế trên Thiên Đình cũng mỉm cười. Bởi vì tất cả những gì tốt đẹp nhất chỉ có thể có được khi ta chịu trả giá bằng nỗi đau khổ vĩ đại nhất…


Chẳng còn gì, tất cả đã chẳng còn gì. Cả con chim kia, cả bụi mận gai, cả màu xanh trong, cả những yêu thương cũng chẳng còn gì.

Đã từng yêu, nhưng sao lại không thể nói?

Đã từng nhớ, sao không thể tìm về nhau?

Đã từng nhìn nhau, sao lại không thể gói chặt yêu thương?


Mây bay đi rồi. Và con chim cũng đã buông rơi tiếng hót. Chỉ còn là những nốt nhạc ngân vang da diết.

Xanh trong chỉ còn là hư hao. Nhạt màu và tan biến. Mãi mãi.



Ta đã yêu mà đâu có hay. Chỉ là ảo ảnh, là mộng tưởng, là hoang hoải mùa xanh.
Tã đã say mà chẳng ai hay. Say những ước mơ, say những men tình, say trong tiếng nhạc nồng đậm hơi cay.
Em đã yêu, ta cũng đã yêu. Yêu nhau mà chẳng nói, yêu mà chẳng biết, yêu mà cứ ngỡ như chưa từng yêu.
Ta có hay tình em mênh mang. Trong vắt nhẹ nhàng. Cuối cùng chỉ là tàn tro thả trôi phía mặt trời.


Và nốt nhạc cuối chẳng bao giờ cất lên


Doo Joon, anh chỉ là một gã ngốc. Và cậu – Yo Seob là một kẻ khờ.

Cậu giống như mưa. Dịu dàng rơi xuống đời anh man mác. Và rồi tan biến như chưa từng tồn tại.

Anh giống như nắng. Ấm áp, nồng nàn chiếu rạng đời cậu. Và rồi nắng chỉ là những tàn tro thả trôi cuối ngày.

Mưa tạnh, nắng cũng đã lụi tàn. Tất cả là một mảnh màu tang hoang hoải, hư hao và trống tênh.

Chẳng còn lại gì.

Chỉ còn khối tình câm mãi chẳng lên lời. Và cất lên tiếng hát cuối cùng. Như khi cậu đi, như khi anh buông rơi bản thân vào chuếnh choáng sâu thẳm.

Gần như xanh trong chỉ còn là dải màu miên man đến vô cùng.



Yêu em ta như yêu màu xanh trong. Xanh cuộc tình ta bên người.
Yêu em và ta yêu mưa. Yêu những man mác, những lạnh căm nhói buốt chẳng thành tên.
Yêu em, ta gieo những vần thơ. Yêu em, ta yêu những nốt nhạc buồn thương. Yêu em yêu cả những thanh âm không màu không vị đổ tràn hoang vắng.
Yêu em, yêu như mê say, yêu như mải miết, yêu như yêu ngày non tươi xuân mới.
Yêu em, và yêu những ngày tàn tro vội vã.
Cuối cùng là những hoang vắng không gọi thành tên.
Ta đã yêu, và em đã yêu.
Bao tháng bao năm. Vẫn chờ vẫn đợi.
Trong tĩnh lặng. Cho đến khi đôi ta chẳng còn yêu.






The end.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét