Thứ Bảy, 29 tháng 9, 2012

[JunSeung Fanfic] Thư tháng chín



[Oneshot] Thư tháng chín

Author: Tử Đằng aka Dương Tử
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi.
Summary: Đã lâu không gặp, giờ... anh có khỏe không?
Pairing: JunSeung.
Category: Romance.
Warning: AU, OOC, SA, Sadfic.
Rating: T

A.N: Fic dành cho những người bạn của tôi.
2. Fic có sự thay đổi một số chi tiết về nhân vật chính, mong các bạn ủng hộ.
3. Lối viết cũ, buồn ngủ và u sầu. Càng lúc thấy ngôn từ bản thân quắn quéo không chữa được ;____;



Thư tháng chín







Xuân phân


Tôi quen anh vào một ngày xuân mướt. Đó là một sáng tuyết vừa kịp tan, trong cái nắng miên man đổ tràn, trong sắc non tươi mơn mởn của lá cây mới nhú trên cành. Một sáng tinh khôi và bình lặng, giữa muôn khuôn mặt xa lạ ồn ào lướt qua. Là ngày tôi tròn mười tám, trong khuôn viên của trường đại học rộng  lớn. Là một ngày xuân tươi trong cái lạnh se sắt, khi đôi mắt tôi trông thấy anh lặng im đứng đó dưới mưa hoa.


Xanh. Một bầu trời xanh. Những tán cây xanh. Và một đôi mắt xanh.

Là ngày xuân xanh, dưới nắng vàng ươm, khi mưa hoa vừa hết.

Một nụ cười dịu dàng, một chút ánh nắng mướt mải. Là tôi nhìn anh. Là anh cười với tôi. Là tim tôi đập rộn ràng, là khi anh lướt qua chỉ để lại bóng nắng sau lưng.


Mây


Khi anh nói chuyện với tôi, anh giống như mây.


Một đám mây vô định, là hoang hoải, là trống vắng. Khi chúng tôi ngồi bên nhau, ngăn cách bằng chiếc ghế trống trong thư viện vắng lặng, không gian như trời mây nhẹ tênh. Anh ngồi viết. Tôi ngồi viết. Tiếng bút lướt trên mặt giấy rột roạt đều đều. Tiếng sách mở sột soạt, tiếng bút gõ cộc cộc trên mặt bàn, tiếng thở đều đặn, tiếng đồng hồ tíc tắc trên tường.


Một chiếc ghế trống. Một bờ vai rộng, một mái tóc đen. Một vầng mây trôi lặng sắc ưu tư.


Khi anh trả lời tôi, giống như mây trôi tháng ba, nhẹ nhàng và ấm áp. Chợt thấy như tia nắng của ngày xuân cuối. Giống như tôi chiêm bao. Giống như anh nằm mộng, giống như ta đã quen từ lâu. Dù chỉ là đôi câu ngắn ngủi, giống như anh đối xử với bao cậu nhỏ khóa dưới, anh có nguyên tắc của anh. Tôi với anh cũng chỉ nhạt nhòa như mây.


Mây trôi. Là lãng đãng. Là thấy đó, nhưng rồi sẽ quên. Là gắn bó nhưng rồi sẽ tan.


Nắng


Đến khi đã đủ quen, anh với tôi như nắng. Là rực rỡ, là ấm áp, là mê mải đắm say, là dịu dàng thắp lên chút ấm áp dù chỉ là vụn vỡ nhỏ nhặt.


Anh có một đôi mắt xanh. Một màu xanh ngọc lấp lánh tia nhìn như có nắng. Mái tóc ngắn hồi nào đã dài ra, lòa xòa trước trán. Sống mũi cao, thẳng tắp và khuôn mặt cương nghị nhưng đầy hiền lành. Tôi luôn bám theo anh như cái đuôi phiền phức. Nhưng anh chỉ cười và chẳng phàn nàn gì nhiều. Tôi với anh như cậu em nhỏ. Hỏi bài, anh trả lời. Nhậu nhẹt, anh cụng ly. Đi chơi phá phách, anh ngăn cản. Dẫu chỉ là ăn mày chút lòng thương cảm tôi cũng đành. Tôi như ngọn cỏ cần nắng, nhưng chẳng bao giờ tôi có được nắng. Nắng trên cao chỉ có thể thuộc về bầu trời. Giống như mây bay không bao giờ chạm xuống mặt đất. Giống như mắt xanh mãi mãi chẳng bao giờ nhìn về tôi như tôi nhìn bấy lâu.


Một tia nắng vàng. Một chút hư hao chộn rộn. Một chút chua cay trong lòng.


Hạ trắng


Tôi chết vào ngày hạ trắng. Một năm bốn tháng sau khi quen anh.


Hạ trắng. Là ngày mây trắng phủ kín bầu trời. Là nắng rơi xuống cũng chỉ là một màu trắng tinh khôi. Là mắt tôi trắng xóa ánh nhìn. Là ngày tôi vỡ vụn như nắng.


Anh đã yêu.


Nhưng người đó không phải tôi. Anh đã yêu một người con gái. Cô ấy có mái tóc trắng màu bạch kim. Cả người cô ngập trong màu trắng muốt. Đôi mắt đen sâu thăm thẳm ánh nhìn. Nụ cười ngượng ngùng của cả hai, khi anh nhìn cô, khi cô nhìn anh. Là đau đớn lặng câm trong tôi. Là ngày tôi để tang cho chính trái tim mình.


Ừ, người yêu anh đấy. Quý nhất nhóc mới giới thiệu đầu tiên đó.

Vậy sao? Anh chị phải hạnh phúc nhé. Khao em đi.

Được rồi. Anh cười, vò đầu tôi rồi nói, mau kiếm bạn gái đi. Cứ lông bông mãi đến bao giờ hả?

Em ê sắc ế rồi đại ca ơi. Tôi trả lời tỉnh bơ, có chút đùa cợt gượng gạo. Bữa nay anh trả tiền nhé, ai bảo có bạn gái mà giấu em kĩ đến thế.

Nhóc con, anh đang cai rượu, chỉ một ly thôi nhé? Anh liếc nhìn cô, ánh mắt cô ngượng ngùng nhìn anh. Và tôi chết.

Thì từ nay về sau em uống thay anh cho. Đỡ sợ chị lo lắng đến ăn mất ngon.

Lẻo mép.

.
.
.


Từ nay em uống thay anh. Cho những ly rượu chẳng bao giờ vơi cạn, cho những yêu thương chẳng kịp bung nở, cho hơi men chưa đủ nồng đã phải nuốt vội, cho tình em chết lặng. Trong tim. Và trong mắt em. Và trong ngày hạ cuối cùng.


Gói những yêu thương thả trôi vào cơn mưa cuối ngày. Và rồi để tang trắng cho khối tình câm. Trong ngày hạ trắng. Cuối cùng cũng chỉ nhạt nhòa tan vào hư vô.


Mây đã trôi đi rồi.


Thu phân.



Tôi viết cho anh lá thư thăm hỏi sau hai năm không gặp lại.


Thu cuối cùng cũng đến. Những chiếc lá dần chuyển sang sắc đỏ vàng, phủ kín đất trời. Chúng tôi xa nhau, nhưng thực ra chỉ có tôi đi. Là tôi chạy trốn anh. Hai năm không gặp, có lẽ tôi trong đã nhạt nhòa như mây mỏng mùa thu, trong sắc nắng hoe vàng, trong tàn dư quá khứ không tên.


Một lá thư chỉ vỏn vẹn có ba dòng.


Chào anh. Chỗ em mùa thu đẹp lắm. Em đang cố gắng rất nhiều.
Cai đủ thứ. Và làm đủ việc.
Anh có khỏe không?


Thư tháng chín



Một năm tôi chỉ gửi cho anh duy nhất một bức thư.


Bức thư bằng giấy xanh ngọc, viết bằng mực xanh đậm như đại dương và thấm ướt nét xanh còn lại của thu cuối. Chỉ có ba dòng, ngắn, luôn cụt ý và lảm nhảm. Nhưng anh vẫn hồi âm. Lá thư của anh có mùi quế ấm nồng, bằng giấy trắng in hoa văn chìm, mực viết đen nhánh dài đến gần hết cả hai mặt giấy.


Là anh còn nhớ đến tôi. Tôi vẫn nhớ anh. Nhưng trái tim tôi đã để băng trắng tĩnh lặng. Đâu chỉ cần đến yêu thương, là còn có cả lí trí. Để tôi có thể nhớ anh mà không gục ngã.


Em có khỏe không?

Em vẫn khỏe.

Công việc thì sao? Cứ mãi như vậy à?

Không sao đâu anh. Sống thế này quen mất rồi anh ạ.

Lấy vợ đi Hyun Seung. Lấy rồi có người chăm nom, đỡ cô đơn em ạ.

Em không sao mà. Em đã có ai đâu để mà lấy chứ.

...

Là vì anh sao?



Cuộc nói chuyện qua điện thoại duy nhất trong suốt năm năm qua của chúng tôi đã kết thúc như thế. Là tôi lặng lẽ cúp máy trước anh.


Và vì nói chuyện với anh là sự tra tấn đau đớn nhất, nên tôi chọn cách viết thư. Viết để dồn tâm trí và sức lực để chống chọi. Tôi viết là để dặn chính mình đừng quá chìm đắm trong mộng mị. Tôi viết để giữ lại chút tình còn lại của anh, giống như tôi đang níu kéo anh, vậy thôi. Nhưng tôi chỉ có thể viết được ba dòng, không hơn không kém. Giống như tôi phải đấu tranh để viết hết lòng mình cho anh thấy. Tôi không thể viết dài hơn một chút, vì tôi biết mình chỉ có thể nói được đến vậy, để anh hiểu tôi vẫn ổn. Và để tôi thôi bớt hi vọng vào thứ tình đơn phương.


“... Hyun Seung này, anh được lên chức bố rồi đấy. Là con trai em ạ, mắt xanh giống bố và môi giống mẹ.
Cô ấy cũng nhớ em, cứ hỏi sao Hyun Seung mãi không trở về.
Anh cũng nhớ em.
Em có khỏe không?”


Và lá thư cuối mùa không bao giờ đến tay.



Jun Hyung. Anh là màu xanh. Giống trời mùa xuân.

Hyun Seung. Cậu là màu trắng. Giống như tuyết.


Mùa xuân tuyết tan, và cậu yêu anh. Đơn phương và tĩnh lặng. Giống như cỏ dại phất phơ theo gió, giống như chiếc lá rời cành.


Anh như cơn gió. Cậu chỉ là mây. Gió sẽ bay mất, chỉ còn mây tan nhạt nhòa. Và hư hao sẽ chỉ là quá khứ phủ khăn tang. Như khi mây bay chỉ còn là chút tình lưu luyến. Như khi gió thổi mây trôi lãng đãng, dù đi đâu cũng là tự nguyện theo cơn gió mềm mại kia.


Và một mùa hoang hoải tàn tro, gửi trong lá thứ xanh, ba dòng hỏi thăm ngắn ngủi.


“...Anh à. Anh có khỏe hay không?”




The end.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét