Written by Tử Đằng
Disclaimer: Nhân vật
trong fic không thuộc về tôi
Summary: Chờ đợi
trong vô tận... em là nỗi đau sau cuối, của giấc mơ từng năm dài dai dẳng và đớn
đau của tôi
Pairing: DooSeob
Category: Romance
Warning: OOC, AU, SA,
Sad, Deathfic
Rating: T
Note: Fic tặng cho những năm tháng tuổi trẻ của chúng ta.
Viết bằng niềm tin còn lại, dù chỉ còn là một chút nhỏ nhặt...
Version 1, version 2 is coming soon~~~~
Ai còn chờ ai
/Ost: False Hope - Song Ji Eun. Mong mọi người nghe vì giai điệu chứ đừng nghe mà nhớ lời kẻo chệch hết so với nội dung fic của bạn *chấm chấm*/
1.
Ngày ấy em đã nói với tôi rằng
yêu em sẽ chỉ là chờ đợi mà thôi.
Tôi chỉ đơn thuẩn mà đáp lại rằng
“Anh biết”.
Dĩ nhiên là tôi biết, biết kể từ
khi nhận ra tình cảm của bản thân mình. Khi tôi yêu em, tất cả đã là một nỗi
đau dịu dàng và dai dẳng trong chờ đợi miên man. Ngày qua ngày, tháng qua
tháng, năm qua năm. Tôi đã biết, kể từ khi thấy em, tất cả đã hóa vô vọng. Tình
yêu trong vô vọng. Trái tim ngập trong vô vọng. Đôi mắt nhìn về giấc mơ tuyệt vọng.
Hằng đêm dài chờ đợi, hằng ngày ngóng trông, hằng phút hằng giây nhớ nhung và vỗ
về yêu thương. Tôi biết rằng mình chẳng thể làm gì hơn là đứng bên em, làm cái
bóng cho em. Vẫn theo sát, vẫn cận kề, nhưng không đòi hỏi đáp lại vậy thôi.
Biết kể cả khi em có một người
tình xinh đẹp sánh vai đêm ngày. Biết kể cả khi ánh đèn flash chớp nháy không một
giây ngừng nghỉ, môi em nuốt lấy môi người ấy đầy tình cảm. Biết cả từng phút
giây hạnh phúc mặn nồng của hai người, biết cả nỗi đớn đau của bản thân khi lúc
nào cũng chỉ có thể đứng sau em, làm cái bóng yên bình mỗi khi đêm về.
Tôi biết hết chứ em ơi...
.
Em nói yêu em khổ lắm. Nhưng em
chẳng nói là khổ cái gì...
Tôi chỉ bình thản mà đáp rằng
“Anh biết”
Ngốc quá đi thôi. Từ khi biết
mình yêu một người như em, một người sống trong ánh đèn của công chúng, là tôi
đã biết mình khổ ngàn vạn lần rồi. Nhưng em không hiểu vì sao tôi vẫn yêu em đến
thế. Chính tôi còn chẳng hiểu chính mình, huống chi là em. Nhiều khi nghĩ lại,
sao lại cứ làm tội mình đến thế. Sao cứ cắm đầu cắm cổ vào một mối tình không
có lối thoát thế này. Sao lại đem lòng yêu thương một người vốn thuộc về sân khấu
đầy ảo vọng, thuộc về một thế giới rực rỡ, một người mà tình yêu đã phải san sẻ
cho quá nhiều người.
Vậy phải làm sao cho đành hả
em. Thôi cứ theo những gì trái tim mách bảo chứ có phải ai cũng muốn khổ đau
đâu? Em nói tôi khổ. Nhưng em đã nghĩ đế chuyện em còn khổ hơn tôi hàng ngàn lần
chưa?
Yêu em là dại khờ. Nhưng dời
non lấp bể, những câu nói đầu môi đâu phải là tùy tiện mà thốt ra. Thế nên cứ vậy
thôi nhé. Cứ để tôi yêu em, yêu cả phần trái tim buộc phải lặng im giấu mình của
em. Để em có thể sống cuộc sống em chọn. Để em chẳng còn phải đớn đau, khổ sở
vì chính mình bao năm
2.
Như mọi sáng khi lịch trình của
cậu bỏ trống, Yo Seob lại nằm lười trên giường, trong vòng tay anh bao bọc như
một thứ xiềng xích vững chắc nhất. Doo Joon nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng, siết chặt
vòng ôm mỗi khi có thể. Anh biết cậu sẽ chỉ là của anh những phút giây hiếm hoi
như thế này. Vậy nên cứ yêu thương cho đến khi không thể mà thôi. Da chạm da,
trần trụi, ấm nóng, mượt mà. Tóc tơ mềm nâu xám cọ vào cổ anh nhột nhạt. Và những
xúc cảm nồng đượm bật lên bằng những câu hát ngắt quãng, bằng những lời ca cất
lên trong vắt nơi cậu.
Đừng có hút thuốc nữa. Anh càu
nhàu, toan giật điếu thuốc mới chớm cháy đỏ trên môi cậu.
Cũng chỉ một chút thôi, đâu có
gì to tát đâu Doo Joonnie~. Và Yo Seob cười một cách tinh quái và đầy quyến rũ
trước khi lách người ra khỏi đôi tay anh, tựa người vào thành giường, rít một
hơi thuốc dài và thở ra một vòng khói lớn. Doo Joon ạ, anh biết đấy, em đã sống
như một bậc chân tu. Mỗi ngày đều theo một sự sắp xếp. Mỗi bữa đều ăn những
thứ người ta chỉ định rằng sẽ tốt. Mỗi sáng dậy đều phải mặc đẹp dù chỉ đi chạy bộ. Mỗi chiều mỗi tối
đều phải cười và hát. Mỗi ngày mỗi tháng đều sống một cuộc sống không phải là
em. Doo Joon ạ, anh biết nó như thế nào đúng không?
Thôi đủ rồi, sẽ ảnh hưởng đến cổ
họng. Và em là ca sĩ. Đừng quên điều đấy Yo Seob.
Doo Joon ngồi dậy, với tay sang
phía cậu và lấy điếu thuốc trên môi Yo Seob, dập đi trước khi lôi cậu không một
mảnh vải ngã vào lòng mình. Cậu chỉ càu nhàu vài tiếng, rồi lại gối đầu lên ngực
anh, lắng nghe tiếng tim đập từng nhịp thình thịch đều đặn. Không gian ám mùi
thuốc lá, hăng hắc nhuốm thêm vài ba mùi nước hoa, mùi vải vóc... quyện lại nồng
nàn khơi gợi mọi giác quan. Doo Joonnie này. Cậu hỏi nhỏ, mắt nhắm nghiền chẳng
buồn mở. Sao vậy? Anh hỏi, bàn tay với lấy cuốn sổ lịch trình của cậu, ghi chép
và chỉnh sửa thêm một số điều-công việc quản lý bao lâu nay của anh.
Đừng yêu em nữa được không anh?
Dừng lại đi, đau đớn vậy đủ rồi anh à...
Doo Joon ngừng viết trong vài
giây, mắt nhìn thẳng vào tờ giấy với những nét chữ không thể thành hình. Cậu từ
từ mở mắt ra, ngồi thẳng dậy, tay chạm vào ngực anh, mắt mướt mải dịu dàng đến
đau đớn. Trong không gian nồng đượm hương, trong một sáng thu trong trẻo và mênh mang, từng lời cậu thốt ra cũng nhẹ nhàng mà sầu não như thế. Cậu ngồi đối diện
với anh, bốn mắt nhìn nhau trong im lặng, nín thinh. Từng lời Yo Seob nói nhẹ
tênh như gió, dù anh đã phần nào đoán biết được nhưng vẫn không thể ngăn lòng
mình chênh vênh nghiêng ngả.
Ngốc ạ... Yêu em là nỗi đau của
anh. Của riêng anh. Sao anh biết được nó đã đủ đầy?
Ngốc ạ... Ngừng yêu em là anh
ngừng lại cuộc sống này. Là bỏ em lại, sao anh đành?
Ngốc ạ... Anh biết rồi chúng ta
sẽ trở thành những ông già. Rồi em sẽ lấy vợ và sinh con. Em sẽ trở thành một
người chồng, người cha lý tưởng và em sẽ sống tốt cuộc đời trong rực rỡ ánh hào
quang của em. Và anh sẽ dần dần rời xa em bằng cách này hay cách khác, dần chôn
đi tình yêu giữa đôi ta. Rồi anh cũng sẽ già đi, sẽ là một kẻ không ai biết đến,
lặng im dõi theo em. Và chúng ta sẽ là những người xa lạ, kể cả tình cảm đã từng
có rồi cũng sẽ nhạt phai.
Ngốc lắm em ơi, dừng không được.
Không được rồi Yo Seob.
Doo Joon không nói một câu gì,
chỉ thở dài rồi ôm lấy cậu. Nhẹ nhàng vỗ về cơ thể nhỏ bé, nhẹ nhàng hôn lên
mái tóc cậu. Yo Seob cũng chỉ thở dài theo từng nhịp đớn đau, chẳng thể nào cất
lên thành lời. Giữa ngổn ngang suy nghĩ, giữa bộn bề suy tư, cả hai đều hiểu thứ
tình yêu không có tương lai này chẳng bao giờ có thể kết thúc đơn giản như thế được.
Không mở đầu, vậy nên chẳng có cái kết rõ ràng.
3.
Và rồi những tháng ngày sau đó,
Yo Seob lại trở lại với quỹ đạo thường nhật của bản thân. Lại sống như một bậc
chân tu như cậu đã nói, vẫn hút thuốc trong lén lút, rồi lại mau chóng dập đi.
Cậu vẫn hát, vẫn hẹn hò gái trai như bao người bình thường khác. Và Doo Joon lặng
lẽ theo sau cậu, như cái bóng dịu dàng. Chưa một phút rời xa, nhưng cũng chẳng
có lúc nào lại gần. Cái hố sâu giữa hai người bắc ngang bằng một sợi dây mỏng
manh giờ đây cũng đã đứt. Chẳng còn gì. Những mảnh vụn của tình yêu đã chôn chặt
cùng khói thuốc, cùng đôi mắt mướt mải màu buồn hôm đó, đã thả trôi cũng giọng
hát vỡ tan nức nở của cậu. Đã chẳng còn gì nữa...
Yêu em khổ lắm anh ơi. Biết vậy
còn yêu em làm chi cho lòng thêm chênh chao, thêm nhọc nhằn?
Dừng lại đi thôi, đớn đau vậy
cũng đủ rồi...
Thế nhé anh.
4.
Chẳng rõ vì sao mà chuyện tình
yêu giấu kín của hai người đã bị lộ. À tình yêu giấu kín, vốn nó đâu thể gọi là
một cuộc tình khi cả hai chưa lần nào thừa nhận rõ ràng. Bức ảnh từ thuở thiếu
thời giữa hai người châm lên một đốm lửa nhỏ, rồi sau đó người ta ra sức thổi
gió, đốt nó cháy mạnh, mạnh nữa. Mạnh đến mức thiêu rụi tất cả những gì thuộc về
cậu. Yo Seob mất tất cả. Cậu nhỏ bé và đơn độc giữa vòng vây ánh đèn, giữa muôn
trùng những bàn tán, những chỉ trích, những bình luận cay độc. Anh lặng lẽ thấy
cậu cười và hát như một cái máy, giữa biển người phản đối dưới kia. Anh lặng lẽ
thấy cậu ngồi trong góc khán đài, đôi mắt hướng về phía xa thẳm. Ánh mắt chẳng
còn ngây thơ và nhiệt tình như thở nào.
Anh biết tình yêu của anh là
sai trái. Yo Seob bảo yêu cậu anh sẽ khổ. Nhưng thật ra người khổ nhất vẫn là cậu.
Ai còn chờ ai. Cuộc tình này, khổ đau vốn dĩ là kết cục rõ ràng ai cũng biết
nhưng vẫn lao vào. Mối tình oan nghiệt này, đã lần nào vứt bỏ được đâu...
Yêu anh...là cái dại của cậu. Hay
là đôi ta yêu nhau đã là sai lầm?
...
Là tôi, tôi đã dụ dỗ em ấy.
Là tôi đã tấn công và làm hỏng
em ấy.
Là tôi, tất cả là tại tôi.
Xin mọi người đừng làm khổ thêm
Yo Seob mà tội nghiệp. Yo Seob đáng thương vốn chẳng có tội tình gì.
Tất cả là tại tôi...
Anh cúi đầu thật thấp trước
muôn ngàn người tập trung vây quanh. Tiếng la hét của người hâm mộ, tiếng máy ảnh
chớp nháy, tiếng người chửi bới ồn ào...anh chẳng thể nghe được bất kì một điều
gì khác ngoài chính mình vỡ vụn. Giờ đây anh trả lại cho cậu tình yêu này. Anh trả
lại cho cậu những thứ cậu đánh mất khi yêu anh. Anh trả lại Yo Seob toàn vẹn
cho thế gian này. Anh không cầu mong một điều gì khác ngoài chính nụ cười ấy rồi
sẽ lại rạng rỡ. Chẳng mong gì khác ngoài tương lai của chính cậu. Yo Seob à, rồi
em sẽ tiếp tục trưởng thành. Em rồi sẽ quên hết mọi khổ đau này. Nhanh thôi, vì
có tôi ở đây rồi. Em nói tôi đừng nên yêu em. A...dừng lại thật khó. Không được
đâu em à...
Và anh thấy Yo Seob đứng đó, lặng
im giữa muôn vàn người vây quanh, trong vòng kìm kẹp đầy bảo vệ của vệ sỹ. Cậu
chỉ lặng thinh nhìn anh, nhìn cánh báo giới bủa vây anh đầy ác độc. Cậu nín lại
chính xúc cảm cuồng nộ bên trong mình, nhìn thẳng vào anh. Doo Joon cũng nhìn
sâu thật sâu vào đôi mắt cậu. Dường như không gian xung quanh hai người chỉ còn
là yên ả tĩnh lặng như lòng hồ sâu thẳm. Chẳng còn thứ âm thanh nào tồn tại. Giữa
muôn ngàn tiếng động đan xen vội vã, cả hai chẳng nghe thấy gì khác ngoài lời
thì thầm trong câm nín của đôi bên.
Dừng lại đi thôi, đớn đau vậy
cũng đủ rồi...
Thôi là hết yêu, quay lại đi
mình ơi...
5.
Hôm sau, người ta tìm thấy anh
nằm gục trong bồn tắm với vết đạn còn găm thái dương, đổ máu xuống hòa tan sắc
đỏ như một thức ma chú tội lỗi đầy dịu dàng. Và những lời thơ viết tặng cậu
trong hàng giờ chuếnh choáng trải đầy không gian. Ám ảnh, đau thương.
Nên dừng lại tại đây thôi. Trần
gian khổ lắm rồi, dừng lại đi...
Yêu em đã hết, đớn đau cũng chẳng
còn. Đầu thai chuyển kiếp, rồi chờ em. Một lần nữa ngóng đợi yêu thương...
...
Chẳng một lần nào người ta còn
thấy Yo Seob đứng trên sân khấu. Không một lần nào người ta thấy cậu xuất hiện
nữa. Như thể cậu chẳng còn ở đây, như thế cậu đã đi xa rất xa, như thể Yo Seob
đã hoàn toàn biến mất.
Cậu cứ thể lặng lẽ chờ anh. Yêu
thương đã chết, nhưng sao cậu vẫn miệt mài trông ngóng. Chẳng cần một lời giải
đáp, chỉ có con tim này vẫn còn đập. Đập từng nhịp rệu rã và mỏi mệt. Nó cũng
đang đợi một điều không bao giờ đến.
Ai còn chờ ai...
The end.
style viết thay đổi... và hình như Yoseob của cô... cũng có thay đổi~
Trả lờiXóaTôii cũng cảm thấy rằng tất cả dường như đang thay đổi. Bản thân phải thay đổi, nên không mong mọi thứ đứng yên được cô à...
XóaĐã dần cạn niềm tin rồi sao?
Trả lờiXóaRất ghét cách chọn âm nhạc của Tử... Cực kỳ ghét... Bởi vì lúc nào cũng là loại nhạc ám ảnh đến tận tâm can...
Giai điệu... Ca từ... Giọng ca... Thật đáng sợ...
Lúc nào cũng là một Yang Yoseob khó đoán... Một Yoon Doojoon tĩnh lặng... Nó làm Kay mang một nỗi ám thị khi nghĩ đến Yoon Doojoon và Yang Yoseob ngoài đời... Một nỗi ám ảnh không thể xóa được, về DooSeob, về quá khứ - hiện tại - tương lai...
Thay đổi rồi nhỉ... Phong cách thay đổi... Nhưng giọng văn vẫn thế... Vẫn là một Tử không nhầm lẫn được...
Kay ạ, đúng là niềm tin dường như đang dần cạn, bằng cách này hay cách khác. Nhưng nó chưa hết. Có lẽ phải nhiều năm sau nữa...chắc vậy. Bao giờ mình cũng có thói quen nghe nhạc rồi viết, chắc một phần nhạc nó ngấm vào fic một cách không mong muốn mất rồi.
XóaDooSeob, cá nhân đã muốn viết một điều gì đó tươi sáng nhẹ nhàng cho họ, cuối cùng lại mang đến một tương lai ảm đạm thế này, thật không nên *cười*
Đau buồn nhất chính là - Cạn dần nhưng chưa hết...
XóaNói thì không biết có nên hay không - Nhưng mà phải có những người "cạn dần niềm tin" như Tử - thì mới tồn tại những đứa "vun đắp niềm tin như Kay...
Không sao hết, Kay còn dư niềm tin lắm, sẽ vun vén cho mọi người từng ngày, bằng cách này hay cách khác...
Tuy lời nhạc không hề phù hợp, nhưng MV thì vô cùng phù hợp hoàn cảnh của fic~ Rất nhiều máu... XD
Đọc fic của Tử đúng là không bao giờ phải thất vọng, dù có là HE hay SE đi chăng nữa thì vẫn cứ là rất hài lòng... XD
Cảm ơn Tử~ XD
lại là deathfic. ss thật muốn ngốn nước mắt người đọc ei TAT
Trả lờiXóafic này của ss không còn như lúc xưa, lúc xưa mỗi lần ss viết deathfic sẽ rất quằn quại, sẽ khiến reader cào cấu ruột gan. còn cái này không còn quằn quại như trước, nhưng lại day dứt, đến nỗi cứ phải canh cánh trong lòng, khó chịu trong lòng ghê gớm lắm... giống như có con sâu cắn tâm mình, ăn dần ăn dần, nghe tiếng nó gặm rột rột mà không biết làm sao để bắt ra...
nói đi nói lại, cũng là vì yêu nhau. vì sao yêu mà lại khổ như vậy...
hai người họ có yêu nhau, chỉ là tình yêu của yoon doo joon quá cao thượng, khiến cho yang yo seob cảm thấy mình không xứng đáng với anh. thật là ngốc, yêu nhau thì cái gì gọi là xứng hay không xứng chứ...
fic này của ss, ss viết kiểu rất bình thản, đến mức hững hờ, như thể mặc định là hai người bọn họ có yêu nhau, có làm đau nhau, có chết vì nhau, hiển nhiên vậy đó mà càng làm cho người ta đau lòng. đau lòng vì kiểu ss hay đau lòng cho doo joon, em cũng không biết nữa.
nguyên lai cũng vì chúng ta yêu họ nhiều quá mà thôi.
em cảm ơn ss Tử, đọc fic của ss em lại cảm thấy như cuộc sống chậm lại một chút, và em dễ thở hơn rất nhiều...