Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

[JunSeung fanfic] Chuyện hai thằng say - Part 1

Author: Tử Đằng.
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi.
Summary: Rượu vào thì lời ra...
Pairing: JunSeung.
Category: Romance, Fluff, Humor.
Warning: SA, AU.
Rating: T.


Note: Quà cho toàn thể anh chị em bạn bè mình iu quý~*bắn tim*

Note 2: Tên fic có thể được hiểu theo nghĩa thứ 2 *chỉ xuống*

Note 3: 1shot siêu bựa trong cuộc đời viết fic của mình. Anyway, vậy nên những cái mình thường viết hoặc mọi người đã quen kiểu viết của mình trước kia cẩn thận không là... té ngửa nhé;) Cảnh báo là hơi có tí bựa, mong mọi người thông cảm.

Note 4: Ngôn ngữ không phù hợp vs trẻ em dưới 15 tuổi. Đã được xen-sọt =w= phù hợp với ngôn ngữ bình dân phố chợ ‘3’




Chuyện hai thằng say
~o0o~

/Hay còn gọi là chuyện hai thằng gay uống say ran tà lan tan tan~~~~ =))))))) /


~~~Everything happens for a reason~~~



Dạo này Hyun Seung cảm thấy Jun Hyung-gã bạn thân của mình càng lúc càng không bình thường. Ờ thì... chuyện đàn ông con trai nói ra ngại chết, nhưng với cái tình hình này, cậu nghĩ thằng cha này không bình thường thật /cmn/ rồi.


Hyun Seung càng nghĩ càng cảm thấy đời bế tắc. Mà tại sao trăm thứ khốn nạn cứ thích đổ ập lên đầu cậu cùng một lúc, cứ như cậu làm gì mắc tội lớn lắm không bằng. Mới hôm trước vì gã Jun Hyung chết tiệt ấy mà bị bà hàng xóm chửi, hôm sau vì hắn lại phải chạy marathon với con chó nhà bả, còn hôm trước hôm trước nữa... Nói tóm lại thằng Jun Hyung nó dở chứng khiến cậu lúng túng. Cậu lúng túng sẽ khiến mọi thứ rối tung, và mọi thứ rối tung thì đầu cậu sẽ nổ tung. Mà đầu cậu nổ tung, cậu sẽ bị đóng thùng*ý là nghỉ ngơi trong quan tài* mất thôi.


Thằng cha này điên thật rồi!
Thiên linh linh địa linh linh, ông bà tổ tiên linh linh.


Làm ơn cho con sống qua khỏi con trăng này. Con đội ơn mọi người lắm lắm.


~~~Everything happens for a reason~~~


Hôm nay Hyun Seung đến trường như thường lệ. Nếu cậu còn dám nghỉ thêm tiết nữa là điểm chuyên cần về 0, về không tức là phải học lại. Học lại tức là bị mama đại nhân bá đạo nhất nhà tổng sỉ vả và có nguy cơ bị cắt viện trợ. Vậy nên đánh chết Hyun Seung cũng phải lết được đến trường. Vừa bước vào cổng trường, cậu tự dưng bắt gặp rất nhiều ánh mắt đang đổ dồn về phía mình rất là ẩn ý. Trời chưa có lạnh mà tự dưng Hyun Seung thấy lạnh. Rùng mình mấy nhát, cậu dựng cổ áo, thẳng lưng hiên ngang đi.


Errr~ Cô kia nhìn gì đó?

A~ thằng ôn kia cười cái gì?

Ts bọn mi sao dám cười đểu tao?


Hyun Seung đi giữa những ánh nhìn, những cái cười đầy ẩn ý sâu xa và có phần đen tối. Cậu hết nhìn sang phải rồi lại liếc sang trái, cơ mí mắt thi nhau giật giật.

Đừng nói là thằng cha Jun Hyung lại giở trò xằng bậy rồi đổ vấy cho cậu nhé.



-      Hey Hyun Seung!

-      S*** ! Mày có biết giật mình cũng làm chết người không Doo Joon?

Cậu giật giọng, trừng mắt quát gã bạn đang bá vai bá cổ mình. Doo Joon chỉ cười ruồi tỉnh bơ, mắt liếc xung quanh rồi thì thầm:


-      Chuyện ấy có thật không vậy?

-      Mày hỏi chuyện “ấy” thì tao biết thế *é* là chuyện nào? – Hyun Seung cáu kỉnh hỏi lại.

-      Thì là chuyện “ấy” ấy đấy – Doo Joon lại cười cười có chút không đứng đắn.

-      Chuyện “ấy ấy” là chuyện “ấy ấy” nào?

-      Tức là chuyện “ấy ấy” ấ-

-      Câm đi mày! Nói mẹ nó ra đi.

Hyun Seung bực quá gắt toáng lên. Nhăn mặt vì âm lượng dội vào tai to hơn mức cần thiết, Doo Joon thở dài, chép miệng mấy cái ra vẻ rồi xoay vai cậu lại để mặt cậu đối diện với mình. Tự dưng thằng bạn nổi tiếng hay cà rỡn này trưng bộ mặt nghiêm túc, Hyun Seung bất giác không cáu cũng chẳng cười nổi, trán nhăn lại như bị ảnh hưởng theo. Doo Joon nhìn cậu một lúc, rồi hắn mở lời:


-      Mày với thằng Jun Hyung đang yêu nhau hả?

-      Wtf? – Hyun Seung buông một câu nói đầy tính thiết thực, đưa một tay lên ngoáy lỗ tai và hỏi lại rất nghiêm trọng – Mày nói lại coi?

-      Tao nói mày với nó là bồ hả? Việc hệ trọng thế mà mày dám giấu bạn mày. Hyun Seung, mày giỏi lắm. Còn giả bộ không biết hay sao...

.
.
.
.
.


Ông trời ơi. Con đâu có làm gì mà ông nỡ đối xử với con như vậy?

YONG JUN HYUNG! MÀY CHẾT VỚI TAO!

Rồi để lại Doo Joon đứng ngơ ngác giữa sân trường, Hyun Seung hùng hổ chạy một mạch đi với cơn giận ngùn ngụt bốc cao như núi lửa phun trào. Cậu cứ thế chạy, chạy đi tìm thằng bạn trời đánh giở chứng ấy, chạy với một niềm tin phơi phới rằng phải đập cho hắn một trận cho hả cơn tức này.


Cậu chạy, cứ chạy.

Chuông reo cứ reo.



“Danh sách sinh viên trượt tư cách.

1....
2....
.
.
.
.
n. Jang Hyung Seung...”


~~~Everything happens for a reason~~~


Duyên tiền định nghĩa là duyên được định sẵn, là duyên sắp đến và độp vào mặt một cách hết sức bất ngờ.


Gạt ra ngoài tai mấy câu sến súa sướt mướt của tụi nữ sinh đang thi nhau cục tác, ồn ào bói quẻ bên kia, Hyun Seung hết duỗi ra rồi nắm lại hai bàn tay, đầu nhẩm tính có những cách khả dĩ để đấm nát bét bộ mặt của thằng ất đang đứng trước mặt mình tinh như ruồi kia. Jun Hyung ngồi xổm dưới đất, tay vẫy cậu rất thản nhiên và cười như không hề biết có chuyện gì xảy ra. Gã ta tỉnh bơ:


-      A~ Hyun Seung. Sao sáng nay không đợi tao đi học cùng?

“Lạy mày. Tao với mày học KHÁC KHOA.”

-      Sáng nay bác gái nhờ tao đưa cho mày đồ ăn. Nhưng tao đói quá nên xơi mất rồi – Gã vẫn tiếp tục lảm nhảm.

“Mày ăn kệ mày. Mày có biết cái mồm mày làm tao muốn đấm lắm không?”

-      À, đi ăn với tao đi. Tao bị trượt tư cách rồi – Jun Hyung vờ tỏ ra đau khổ, nhìn cậu đầy chờ mong.

“Ừ thằng ngu! Tao cũng...”


Đang gục gặc đầu đến đây, Hyun Seung bỗng giật mình nhớ ra việc cần làm mà nãy giờ quên mất tiêu. Cậu hùng hổ xông đến, xách cổ áo Jun Hyung, dựng hắn dậy và gằn giọng đầy đe dọa:


-      THẰNG ĐIÊN KIA! MÀY NÓI CÁI GÌ VỚI TỤI NÓ HẢ?

-      Nói gì là nói gì mày? – Jun Hyung nghiêng đầu ra vẻ suy nghĩ.

-      Là nói cái đó đấy! – Cậu không kiềm chế được mà gắt lên.

-      Nhưng nói cái đó là nói cái nào?

-      Nói cái đó là cái đấy đấy!

-      Nói cái đó là cái đ-

-      IM NGAY! IM NGAY! IM NGAY!

Không thể chịu được tình trạng hai thằng cùng tung hứng ba xàm như thế này, cậu hét lên, hai tay túm cổ áo thằng bạn mình lắc lấy lắc để. Mặt Hyung Seung bây giờ đỏ phừng phừng như đít khỉ, âm hồn nộ khí thi nhau phun trào như núi lửa. Jun Hyung chỉ cười tỉnh bơ và rồi gã ghé miệng mình sát với tai cậu, nói đầy ám muội:


-      Chuyện tao nói tao yêu mày mà tụi nó đang đồn ấm lên ấy hả?

-      ... Mày tin tao sẽ giết mày không? – Hyung Seung gằn giọng.

-      Tại vì con nhỏ kia nó bám tao dữ quá nên... – Jun Hyung cười cầu hòa, rồi mặc kệ cổ áo đang ngày một nhau nhúm vì sự bạo lực của Hyun Seung, gã tà tà ghé tai cậu lần nữa – Với lại chuyện đó cũng đúng mà.

-      Mày... mày nói gì?

Hyun Seung trợn mắt nhìn Jun Hyung như thể nhìn sinh vật lạ từ trên trời rơi xuống. Phải nói là kể từ vài ngày gần đây, sự kiềm chế và bình tĩnh của cậu luôn ở mức báo động đỏ. Chưa bao giờ thần kinh cậu lại có dịp thử thách ác liệt như thế này, và chưa bao giờ cậu lại có khao khát được đánh người như lúc này. Phải! Đánh! Đánh! Muốn đánh chết hắn!


-      Ừ thì cô ta hỏi tao có người yêu rồi đúng không, tao nói tao với mày yêu nhau. Và thế đó...

-      Mày bị ngu hả? – Cậu gầm gừ đầy đe dọa – Tao yêu mày thế đách nào được? Và mày với tao là BẠN hiểu chưa?

-      Sao tao phải giấu chuyện TAO YÊU M- hupm...hupm...

Nhận ra ba từ quan trọng đó dường như được Jun Hyung cố tình nói cho to hẳn lên, Hyun Seung vội vàng buông cổ áo gã mà bịt chặt mồm gã lại, ngăn không cho gã nói tiếp. Một vài cô gái đi ngang qua đỏ mặt, nhòm nhòm hai đứa rồi chỉ trỏ như thể hai thằng là hai con giun chết. Đang bận lườm một vài người xung quanh, cậu không để ý rằng Jun Hyung đã dời bàn tay của mình xuống eo cậu, kéo Hyun Seung lại gần. Vài người đi ngang qua kêu lên mấy tiếng như ngại ngùng và thích thú, dạt vội đi. Hyung Seung đỏ bừng mặt, hai bàn tay vẫn chặn mồm Jun Hyung, trừng mắt nhìn gã và cố gắng giãy dụa. Jun Hyung vẫn trưng bản mặt tỉnh bơ vô cùng đểu giả, khóa chặt cậu lại.


Tình hình rất là tình hình. Có cái gì đó không đúng.


-      A!


Nhân lúc Hyung Seung đang rối loạn, gã ta thừa nước đục thả câu đưa lưỡi mình liếm nhẹ lên lòng bàn tay cậu. Cậu chàng hét lên, mặt đỏ tưng bừng, buông vội hai tay và lau chùi vết liếm của Jun Hyung cật lực. Chỗ đó tự dưng rát như bị bỏng, mà mặt cậu bây giờ cũng không khác gì quả cà chua, cứ tưng bừng như sắp đến mùa thu hoạch. Dạo này cơ thể cậu hình như “mẫn cảm với các thành phần thuộc về Yong Jun Hyung” hay sao mà gã ta cứ động chạm một chút xíu thôi, người đã sởn hết cả da gà da vịt lên. Trước kia hai thằng vẫn bá vai bá cổ bình thường, cớ sao giờ nó khốn nạn thế hả trời?


-      Hyun Seung m-

-      MÀY ĐI CHẾT ĐI!


BỐP!


Hyung Seung giận quá hóa thẹn, tống một cú trời giáng vào cằm Jun Hyung, làm hắn ngã lăn quay ra đất nằm xụi lơ. Đứng thở phì phò một lúc, đầu tóc vẫn bù xù như chưa từng được bù xù, mặt đỏ tía tai vẫn chưa trở về trạng thái bình thường, cậu phủi tay, cắp mông chạy thẳng. Vừa chạy, Hyun Seung vừa chửi rủa.


Mặt càng lúc càng đỏ.


Chửi càng lúc càng ác.


Mà sao tim cứ đập nhanh vậy nè?


~~~Everything happens for a reason~~~


Duyên số là trò may rủi của ông trời, vì thế mới có chuyện đậu xanh phối ba ba hoặc dưa chuột méo phối với trái táo nứt.


Nghĩa là chuyện của cậu với cái gã tên Yong Jun Hyung giống như dưa chuột mé- khoan đã, không thể tự ví mình là dưa chuột méo được. Đường đường là một nam sinh đẹp trai khoan thai sức dài vai rộng, hoành tráng không số một cũng cũng số hai không thể tự nhận một thứ xấu xí như vậy. Phải là dưa chuột xanh mơn mởn phối với trái táo nứt héo quắt mới đúng.


Ok ok, quay trở lại vấn đề chính. Sau một vài tiếng làm bạn với muỗi và nhiều loại động vật bò sát, côn trùng gì gì đó ngoài cửa, Hyun Seung đã được đặc cách tha bổng cho vào nhà, dĩ nhiên là do sự hứa hẹn và ba hoa tới bến của tên bạn trời đánh. Ít ra cuộc đời của cậu cũng không tệ lậu quá. Lúc bị phạt ở ngoài, Jun Hyung còn biết đường mua cho cậu ít đồ ăn mở ngoặc dù ăn mất của cậu quá nửa đóng ngoặc. Đường tốt nhất đi đến trái tim một người là thông qua dạ dày, ông bà ta nói quả không sai. Được vỗ giận bằng đồ ăn, dù bị phạt một cách vô cớ thì Hyun Seung vẫn không tìm cách nào để giận hắn được. Vừa ngồi bệt xuống đất gặm đùi gà rán, Hyun Seung vừa hút xột xoạt ly trà sữa từ tay Jun Hyung, vừa ăn vừa chửi gã:


-      Đờ mờ mày, tại mày nên số tao mới chó thế này đấy.

-      Rồi rồi, lỗi của tao – Jun Hyung nhẹ nhàng.

-      Vờ lờ, tay giáo viên hắc xì dầu không nỡ châm chước cho tao – Hyun Seung vẫn ăn cật lực như xả cơn tức.

-      Ừ ừ - Jun Hyung tiếp tục gật gù như hưởng ứng.

-      Ừ ừ cái m* gì? Đưa nốt cái kia cho tao – Hyun Seung liếc gã, hất mặt một cái.

-      Ờ ờ.

Vừa ăn, Hyun Seung vừa liếc bạn mình, mỉm cười vừa lòng. Như thể mọi oán hận đi đâu mất sạch, cậu thấy gã đáng ghét nhưng không phải kiểu ghét cay ghét đắng, mà giống như chuyện không gây nhau thì không phải là Jun Hyung thường ngày. Ờ coi như chuyện mấy hôm nay tha cho hắn. Đàn ông con trai là không được chấp nhặt, hiểu không?


Er~~~ sao tự dưng thấy hắn cũng dễ nhìn.

Mặt đẹp trai phết, có điều còn lâu mới bằng mình.

Tóc mềm lắm phải không, cho tao rờ tí nhé?

.
.
.
.
.

Khoan! Điên thật rồi.



Hyun Seung giật mình trước những suy nghĩ càng lúc càng sâu xa và lạc đề của bản thân, cắm cúi ăn nốt chỗ thức ăn. Ấy vậy vẫn không thể cầm lòng mà liếc hắn vài cái sắc như dao cạo. Đời thật éo le*chấm nước mắt*.


To be Continued~

3 nhận xét:

  1. đời rít đờ thật éo le *chấm nước mắt* =))

    yêu cầu au (gồm có năn nỉ ỉ ôi cùng đe dọa dao kéo) hãy nhanh cho ra chap mới, đề nghị au không chơi trò ngâm giấm fic này như mấy fic trước, fic này là SPECIAL thỉnh au xem xét thỏa đáng :'( =))))))

    em chỉ muốn nói vs au là em thích quả này chết đi được, riêng việc au không cho tụi nó hành hạ nhau như bình thường là em mừng hết cmn lớn rồi em xin chân thành cám ơn au và không có hậu tạ xin lỗi =))

    còn nữa, tại sao bựa mà Yong Jun Hyung của em vẫn đáng yêu dịu dàng như thế em rất thích em rất thích hoan hô au em rất thích hình tượng trung khuyển ôn nhu công và xinh đẹp nữ vương thụ *cười khả ố*

    à quên em cũng thích au nữa em yêu au em mến au vì mỗi lần au ra fic em vuôiiiiiiiiii =)))))))))))))))))

    Trả lờiXóa
  2. Chậc...

    Mình lại cứ chuẩn bị tinh thần cho việc đọc trực tiếp những từ ngữ mà theo ghi chú thứ 4 là "Ngôn ngữ không phù hợp vs trẻ em dưới 15 tuổi. Đã được xen-sọt =w= phù hợp với ngôn ngữ bình dân phố chợ ‘3’"

    Thế mà lại nỡ xen-sọt nó là nào? Part 2 yêu cầu không làm trò mèo nhé! Có sao để vậy đê~

    Nói thật, lần đầu tiên vào blog của bạn mà mình cảm thấy màu sáng đúng nghĩa màu sáng... Mấy lần trước, lần nào vào, thấy cái theme rõ sáng, mở fic ra đọc lập tức thây đen thùi! -_-

    Đề nghị bạn cố gắng phát huy!!! Fic thứ 2 sau "Chạy không được mà trốn cũng không xong" siêu bựa, siêu hường phấn... Hãy cho Hyunseung trở lại làm mèo đúng nghĩa... :))

    Đọc fic này cảm giác như đang đọc manga của Ogawa Chise... Siêu thích~ =))

    P.s: Link tặng kèm http://truyen.vnsharing.net/TacGia/Ogawa-Chise

    Hope you have fun~ =))

    Trả lờiXóa
  3. E hèm =)))))))))))
    Em cười chết mất rồi nè =))))))))))))
    Hồi trước phải nói là vô cùng sợ đọc fic ss mở ngoặc nhưng vẫn đọc đóng ngoặc =)) Vì đọc xong là buồn mất 5 giây =)))))))))))
    Lần đầu tiên ss viết fic mà e cười ngả cười nghiêng như thế này =)))))))))))) Cười mà sắp bị đạp ra đường làm bạn với muỗi =))
    Em để ý là ss nói cái này lâu rồi mà giờ mới post nghen =)))))))) hên là ko nuốt luôn giống như hồi xưa hứa viết cho cái NC DooSeob =((((((((((
    Ss à ss có suy nghĩ chuyển sang viết thế này luôn không =))))))))))))
    Lúc đó tha hồ mà ôm fan về mở ngặc dù đã có rất nhiều fan đóng ngoặc =)))))))))
    Em thấy thiêu thiếu =)))))))))) Sao không có NC =)) Thường thì khi say người ta mất tự chủ mà mà mất tự chủ thì quá giới hạn mà quá giới hạn thì phải có NC =(((((((((((
    Mà hình như cái này part 1 hả? =)) vậy là sẽ có part thứ n phải hơm =)) ráng ra sớm sớm nha =))
    Yêu ss <3 kekeke

    Trả lờiXóa