Chap 5.
1.
Ngấu nghiến nỗi
đau cùng với dày vò buốt giá.
Em à, em đừng
khóc.
Tôi nguyện cầu
với những vì sao cho giấc ngủ em an lành.
Em của tôi,
em hãy mơ đi em.
Giấc mơ của một
thời dang dở, giấc mộng phù hoa.
Yên bình như
vậy nhé em ơi, ngủ ngon dưới bầu trời.
Em à, em có
nghe thấy lời thì thầm của tôi.
Gửi nỗi nhớ
thương vào với gió, hát mãi khúc thánh ca cầu hồn.
Em hãy cứ ngủ
yên bình vậy nhé.
Gió sẽ đến
đưa em bay lên với những vì sao.
Nhưng em ơi, đừng đợi đến khi trăng lên.
Đừng hỏi tôi
vì sao lại không thể.
Ngủ ngon nhé
em, hãy mơ những giấc mơ đẹp.
Đời dài như
sông chảy xiết.
Hãy mơ khi
còn có thể em ơi.
Tôi nguyện là
gió thổi mát đời em.
Em hãy cứ an lành
chìm vào mộng đẹp, đã có tôi.
Đừng hỏi tôi
vì sao lại không thể.
Chỉ là …
không được vậy thôi.
2.
Ki Kwang tiến vào phòng của Yo Seob, trên tay cầm theo
một lọ kim loại đậy kín kì lạ. Cậu hít một hơi thật sâu, rồi bước từng bước dứt
khóat về phía trước. Những bước chân mạnh mẽ và quyết tâm, hệt như ngọn lửa bùng
cháy trong mắt cậu, thiêu đốt tất cả. Ki Kwang dừng lại trước chiếc cửa sổ lớn,
kéo rèm sang hai bên. Cậu mỉm cười buồn bã. Có ai đâu như cậu hiện giờ hay không?
Chắc có, là anh nhưng mà lại không phải. Khi mà cậu muốn giúp một người nhưng lại
là hại người đó, vậy ra tất cả những gì cậu làm từ trước đến nay đều là sai lầm?
Có những người
mãi tìm kiếm một điều không thực. Có những kẻ tự lừa dối mình bằng một hi vọng
hoang đường. Có những kẻ mò mẫm trong bóng tối của tâm hồn không thể thoát ra.
Có những kẻ chạy trốn sai lầm rồi lại sai lầm nối tiếp như lớp sóng xô đẩy đến
cùng. Có những người điên điên dại dại trong cơn say của đời người.
Cho tôi đôi cánh,
để tôi bay lên. Đôi cánh hi vọng của tự do đè lên bờ vai nhỏ.
Tôi chỉ muốn
cho anh hi vọng, nhưng tôi lại gửi anh đến địa ngục. Hi vọng hão huyền như ước
mơ của giả kim thuật luyện vàng suốt đêm trường Trung Cổ. Hi vọng trong tăm tối,
trong cạn kiệt máu đỏ huyết quản. Cái tôi cho anh là lòng thương hại phải không,
hại anh chìm trong đau khổ. Hi vọng nó là cái gì, là cái không tưởng nhưng người
ta vẫn chờ ngóng nó, như thể con người chờ đợi một phép lạ như khúc thánh ca cầu
Chúa. Xin lỗi anh, tôi sẽ kéo anh lại, cho dù chỉ còn là thể xác khô kiệt.
Dù anh có oán
hận tôi, cũng đành.
Đôi cánh trắng
đẹp đẽ chuyển thành những mảng lông vũ đen. Anh rơi xuống đáy vô cùng.
…
Những vệt
ngang dọc đầu tiên.
Rồi tiếp
theo.
Ki Kwang liên
tục dùng cọ thấm ướt thứ dung dịch bốc mùi hăng nồng, cay xè đến chảy nước mắt,
quẹt nang quẹt dọc lên bề mặt tấm kính. Cậu cắn chặt răng đến ê ẩm, mắt cay nhưng
không buồn lau. Cậu nhìn chằm chằm vào bức tranh mờ mờ những nét tưởng như
trong suốt mà lại không, hiện lên rõ ràng một người con trai cao gầy với khuôn
mặt đượm buồn. Ki Kwang bật khóc, nước mắt chảy xuống như sông, như suối. Mùi hóa
chất nồng nắc khắp căn phòng, tối mờ mịt ngoài trơì. Bóng đêm như tấm màn sân
khấu phủ lên vạn vật. Chạng vạng, đất trời nhá nhem chẳng phân biệt nổi ranh giới
cả hai.
Những động tác
dứt khoát hơn, bức tranh ấy càng lúc càng mờ đi.
Nào, biến mất
nào Doo Joon hyung. Hãy để chúng ta kết thúc tại đây.
-
LEE KI KWANG !!!!! EM ĐANG LÀM CÁI
QUÁI GÌ VẬY?
Yo Seob hét lên,
chạy thẳng vào và đẩy cậu ra, va vào bức tường bên cạnh. Khuôn mặt Yo Seob đầy đau
thương đến cực độ, hai mắt vằn đỏ nỗi uất hận xót xa. Ki Kwang lau vệt máu ở khóe
môi, nhếch mép rồi tiếp tục lấy cọ, hoàn thành nốt công việc còn dang dở. Yo
Seob hoảng loạn, liên tục lấy tay và người đẩy cậu ra, nhưng Ki kwang vẫn không
bỏ cuộc, ngoan cố đến cùng. Yo Seob khóc nức nở, luôn miệng gào thét những
thanh âm không rõ nghĩa và lấy cả người mình đẩy thằng em trai mất trí về phía
sau. Mùi thuốc xộc vào mũi khó thở. Hắc nồng đến cay xè.
Soạt.
Ki Kwang nghiến
răng xé vỏ hai chai thuốc để dưới chân rồi dùng hết sức đổ lên tấm kính giờ
loang lổ những nét không rõ ràng. Cậu đẩy hyung mình ra, rồi lấy tất cả thứ hóa
chất mình có tạt vào bức tranh vẽ chìm trên tấm kính. Thứ dung dịch ấy chảy đến
đâu, những nét vẽ thân quen đến ám ảnh mờ đến đấy rồi mất hẳn. Từng dòng, từng
dòng hóa chất chảy xuống, thấm vào vải lót
sàn nghe xèo xèo. Tấm kính loang lổ, mờ những vệt thuốc tẩy màu. Ki Kwang thả
những chai rỗng xuống, lui lại thở dốc. Mồ hôi ròng ròng, nhễ nhại trên áo và ướt
tóc mai. Bên cạnh, Yo Seob ngồi chết trân, bàng hoàng và đau đớn. Hai mắt mở to
trừng trừng, đôi môi mấp máy không thành câu và nắm tay xiết chặt bật máu.
Nó đã biến mất.
Anh đã biến mất.
Tốt lắm, làm tốt lắm. Đã xong.
-
Em … Em làm … làm cái gì vậy? – Yo
Seob lắp bắp, run rẩy nhìn cậu.
-
Làn việc lẽ ra em nên làm từ lâu –
Ki Kwang thu dọn chỗ chai lọ chỏng trơ trên sàn nhà.
-
Trả Doo Joon lại cho hyung … Mau lên,
trả anh ấy về đây – Yo Seob gượng đứng lên, lẩy bẩy.
-
Sẽ không thể hyung à, hãy tỉnh lại
đi.
-
Không ! Mày trả anh ấy lại cho
hyung!!! Trả lại đây!!!!!
Yo Seob gầm lên
như con thú bị thương, túm lấy cổ áo em mình, đẩy Ki Kwang rất mạnh vào tường.
Cậu gào lên trong đau đớn và tuyệt vọng, đôi mắt ầng ậc nước, tràn như dòng thác
lũ. Ki Kwang nhăn mặt vì đau nhưng cậu ta không hối hận, nói nhẹ :
-
Đừng chìm trong quá khứ nữa hyung.
Cả hyung và em, tất cả đều đã sai rồi.
-
Không, Doo Joon vẫn ở bên hyung.
Hyung vẫn nói chuyện với anh ấy mà. Mày lừa hyung đến bao giờ hả Ki Kwang ?– Yo
Seob lắc đầu lia lịa, nói nhanh như níu kéo chút hi vọng của bản thân.
-
Hyung thôi đi!!!! Chính hyung mới
là kẻ nên tỉnh lại!!! Doo Joon hyung đã chết!!! Hyung tỉnh lại đi !!!
-
Không! Không! – Yo Seob buông hai
tay ra, đưa lên ôm tai và hoảng loạn lắc đầu.
-
YOON DOO JOON ĐÃ CHẾT ! TỰ SÁT!
HYUNG HIỂU KHÔNG ???
Ki Kwang hét
lên, hai tay bấu vào bả vai hyung mình thật chặt như muốn cái đau ấy thức tỉnh
cơn mê của Yo Seob. Những vết nước mắt hoen trên gương mặt đầy nỗi đau như gió
táp vào lồng ngực nhức. Ki Kwang lấy hai tay mình tách bàn tay Yo Seob bịt chặt
hai tai, mím môi uất nghẹn. Những nỗi đau bung ra như lũ chảy từ thượng nguồn, ào
ào về xuôi. Yo Seob thở gấp gáp như hớp từng ngụm không khí, khuôn mặt đầy nỗi đau
cùng nước mắt. Ki Kwang nói nhẹ, cố gắng lấy lại nhịp thở và buông hyung mình
ra :
-
Lẽ ra em không nên giúp hyung. Cái
hình vẽ ấy không bao giờ có thể là Doo Joon hyung được.
-
Nói dối … - Tiếng Yo Seob phản kháng
yếu ớt.
-
Trăng lên ư? Sai lầm, quá sai lầm
– Ki Kwang cười khẩy, buồn đau cực hạn – Cho dù hyung có chờ trăng lên để được
nhìn thấy anh ấy thì chẳng bao giờ Doo Joon hyung sống lại. Không bao giờ !
Rồi Ki Kwang
xoay người bỏ đi, để lại một Yo Seob suy sụp và đau đớn bên trong.
Mùi hóa chất
dần tản đi, gió lên thổi tầm rèm loang lổ vết dung dịch tẩy màu uốn lượn. Tấm kính
cửa sổ mờ mịt những mảng loang lổ. Trăng lên. Nhưng Doo Joon không bao giờ xuất
hiện nữa.
Không bao giờ.
3.
Sai lầm thật
rồi.
Đến giờ anh mới
nhận ra sao?
Ờ phải, ngốc
quá mà.
Sắp đến giới
hạn rồi, anh còn định thế nào đây.
Cho tôi một
chút nữa được không, chỉ cần đêm nay …
Cho dù vậy,
nhưng cậu ta đã không còn như xưa nữa rồi …
Anh im đi, nếu
không vì anh, sao lại có chuyện này.
Ha ha ha, vậy
sao? Có ai đánh giá được bản chất của con người không hả anh
chàng-cái-gì-cũng-biết kia?
IM NGAY!!!!
Anh có biết
là vì sao không?
…
Vì nhân sinh
thật nhàm chán, rất nhàm chán. Mà cậu ta thú vị như máu trong huyết quản sục
sôi, chờ đến hàng thế kỉ mỏi mòn vậy.
Anh … Tất cả
là tại anh.
Cứ đổ lỗi cho
tôi đi, chúng ta không phải đều được giải thoát hay sao?
4.
Lạch cạch.
Tiếng khóa bẻ
vang lên trong đêm tối.
Yo Seob bó gối,
tựa đầu vào thành ghế liếc nhìn kẻ đang trèo vào bằng ánh mắt thờ ơ, lơ đễnh và
vô cảm. Cậu liếc hắn trong vài giây, rồi lại chú mục về phía trước, lặng lẽ như
tan trong thinh không như khói. Đôi mắt nhìn vô hồn, hằn đỏ và mái tóc rũ xuống
xơ xác. Yo Seob như đang bị rút cạn sức sống, hệt như cái cây khô héo chờ tử thần
đến. Gã lạ mặt mới xuất hiện cười nhếch mép, nói :
-
Mày không sợ?
-
…
-
Tao nói mày không sợ à? Đồ điên!
-
Ông … là ai? – Yo Seob bình thản,
không buồn nhìn gã.
-
Là trộm, sao hả - Gã lấy con dao sắc
nhọn đưa về phía cậu như đe dọa – Đưa hết tài sản có giá trị đây, mã số két sắt
nữa. Dạng giầu có như mày chắc phải có triệu lớn triệu bé cất tủ đúng không
?
?
-
Dao có sắc không? – Yo Seob quay
người lại -sắc lắm đúng không?
-
Mày nói linh tinh cái gì đó – Gã lớn
tiếng quát tháo.
-
Vậy đâm tôi đi – Yo Seob đứng dậy,
cười cười hồ hởi chỉ tay vào ngực trái mình mà nói – Đây này! Đâm thẳng vào đây,
rồi tất cả sẽ là của ông. Làm đi!!!
-
Mày … Mày điên rồi, đồ điên!
Gã huơ con
dao, kinh tởm nhìn cậu. Tự dưng gã đổ mồ hôi lạnh. Chết tiệt cái nhà quái quỷ này
đến cái bóng đèn cũng không có. Sao tự dưng lại thấy bức bách đến vậy. Yo Seob
vẫn cười tươi một cách đáng sợ, tiến lên từng bước một rồi ngây ngốc nói :
-
Nào, đâm đi. Chỉ một nhát thôi, ngài
trộm.
-
Mày tưởng tao không dám ư. Đừng có
trách tao.
Gã sừng sộ nuốt
nước bọt, toan vung dao về phía cậu thì bỗng dưng hai mắt gã trợn trừng lên. Môi
hớp hớp như nuốt từng ngụm khí, khuôn mặt méo mó như gặp một điều gì đó đáng sợ
lắm. Gã run rẩy, lắp bắp :
-
Kia … kia …
-
Nào đâm đi nào – Yo Seob vẫn cười
đầy ma quái, đôi mắt càng thêm phần ám ảnh, ngây dại.
-
MA !!! CÓ MA!!!
Gã đột nhiên
hét lên rồi bỏ chạy, rất nhanh. Yo Seob sững sờ, nhanh như cắt so với dáng điệu
uể óải không sức sống ban nãy tóm lấy gã, gằn giọng :
-
Ma.ở.đâu?
-
Kia … đó - hắn che mắt, hoảng loạn
vùng vẫy – Buông ta ra.
-
CHỖ NÀO!!! MI LỪA TA !!!! KHỐN KIẾP!!!!
TẤT CẢ ĐỀU LỪA TA!!!!!
Rồi cậu gầm lên,
túm lấy con dao trên tay hắn rồi đâm mạnh, loạn xạ. Cậu gào thét, giằng co con
dao với tên trộm. Một sức mạnh quỷ dị lấp chìm con người Yo Seob, khiến cậu điên
lên như có một thế lực hắc ám lôi kéo vào vũng bùn địa ngục. Yo Seob nổi điên,
dùng hết sức đập mạnh gã vào thành bàn khiến máu đỏ từ vết thương chảy ra tung
tóe, ngập ngụa. Hắn ngã xuống, thoi thóp thở, còn cậu thì cười điên điên dại dại
nhìn quanh, nói :
-
Anh à, anh ở đâu. Có phải là anh
không?
-
…
-
Đừng trốn em nữa, anh mau ra đây đi.
-
…
-
Sao hôm nay anh lại không đến. Khốn
nạn !!! Anh xuất hiện ngay!!!
-
…
-
TẠI SAO AI CŨNG LỪA TÔI!! TẠI SAO
KHÔNG THA CHO TÔI!!!!
Cậu hét lên,
cuồng loạn. Đôi mắt Yo Seob vằn tia máu đỏ đến đáng sợ. Cậu thở dồn dập, đập phá
đồ đạc rồi vơ lấy con dạo rơi trên sàn đâm chém mọi thứ trong tầm tay. Bàn ghế,
rèm tường … không chỗ nào là không bị phá nát. Yo Seob thở dốc, rồi bật cười. Cậu
tóm lấy gã trộm đáng thương nằm trên sàn nhà, bật cười thành tiếng đến đáng sợ
:
-
Nào, anh muốn máu đúng không? Vì
anh sợ máu nên tôi tế máu cho anh đây. Rồi tôi sẽ tìm anh ngay sau đó, Doo Joon.
Hãy xem máu của gã, là một thứ đẹp đến mê hồn.
Rồi cậu đâm,
từng nhát từng nhát một.
Máu đỏ lênh láng,
ngập sàn nhà bằng gỗ. Mùi máu tanh bốc lên ngập căn phòng. Máu văng lên, bắn
tung tóe trên khuôn mặt trắng bóc, xanh xao của cậu. Yo Seob cười từng tiếng
vang dội, dồn dập. Cậu cười như chưa bao giờ được cười, cười rũ người, cười
trong cơn điên dại. Máu nhuộm đỏ cơ thê cậu. NHững tiếng cười điên cuồng vang lên
không dứt.
Máu đỏ tươi.
Ngập tràn.
Trăng lên
cao, sáng một cách kì dị.
5.
Ki Kwang thẩn
thờ đau đớn quỳ xuống trước một bia mộ bằng đá trắng. Bên cạnh cậu, Dong Woon đặt
một bó hoa xuống, xoa nhẹ vai. Ki Kwang bật khóc, quỳ rạp người xuống nức nở.
Tiếng khóc đau như xé vang lên ai óan. Dong Woon nhắm mắt, hít thở sâu rồi ôm
người yêu mình vào lòng, vỗ về.
-
Anh đã sai hay sao, Dong Woon?
-
Không, anh chỉ tuân theo số mệnh mà
làm - cậu nhỏ nhẹ, nén tiếng khóc bật ra - Hai người ấy là vì nhau mà ra đi.
-
Nhưng là tại anh … Do anh mà ra –
Ki Kwang đấm ngực. Khó thở.
-
Là do không ai tránh được bánh xe
số mệnh cả, Kwanggie à.
Ki Kwang vẫn
không thôi khóc. Dong Woon vẫn không thôi dỗ dành.
Hai tờ giấy
cháy thành tro trong lửa đỏ, như hai cuộc đời bì xoay vần, bùng cháy đến giây
phút cuối cùng.
….
“ Bệnh nhân
Yang Yo Seob.
Triệu chứng :
Rối loạn ám ảnh.
Nguyên nhân tử
vong : Tự tử.”
….
“Nạn nhân Yoon
Doo Joon.
Triệu chứng bệnh
: Rối loạn đa nhân cách.
Nguyên nhân tử
vong : Tự tử vì muốn bảo vệ người mình yêu khỏi nhân cách thứ hai”
6.
Anh à, gió đến rồi anh.
Có phải chúng ta đã từng thuộc về nhau, trao lời ước hẹn mãi mãi.
Anh từng nói vì em, sông cạn đá mòn vẫn mãi bên nhau.
Anh có phải ở bên em, như cách anh nói yêu em vào mỗi đem trăng sáng.
Anh có ôm em, như em thấy anh mà không thể chạm vào.
Anh vẫn ở bên em đúng không, vậy thì em sẽ đến bên anh.
Chúng ta đã từng xa nhau, như câu hát đứt đôi quãng ba.
Chúng ta đã xa nhau, như tắt nắng, mây tan, nguyệt tàn rơi từng vụn
bạc.
Nhưng có sao không, khi em đến đây rồi anh. Chờ em với anh à.
Sẽ nhanh thôi, đôi cánh màu bạc đang nâng em lên thật cao.
Nhưng em sẽ không chạm vào trăng đâu anh, không bao giờ.
Vì em đến bên anh, không là vì ai.
Mảnh trăng vỡ nơi anh sáng bạc lấp lánh.
Là nơi em đến, mãi mãi chờ mong.
Đợi em nhé anh, đợi em … đợi em …
The end.
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.
Trả lờiXóa