[ Longfic] Showbiz’s fairy tale.
Author : Tử Đằng
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc quyền sở hữu của
tôi. Họ là chính họ.
Summary: Một cuộc gặp gỡ bất ngờ, một công việc từ trên trời
rơi xuống, một manager ham tiền và thừa tinh thần SA và một đống thần tượng mà
mọi vẻ mọi người thấy đều không phải là sự thật.
Pairings: 2Min, JongKey, a little OnKey and all suju – DB’s
couples.
Category: fluff, humor
Warning : SA, Yaoi
Rating : T ( maybe M^^)
A/N 1. Tác giả mới bắt đầu là Shawol vì vốn từ trước giờ hoạt
động bên saju là chủ yếu. Không biết từ bao giờ mà tình yêu 2Min nó lại lớn đến
mức này, lớn đến mức ngày đêm mò fic 2min để đọc và cuối cùng thân thể suy nhược
vì mất máu quá nhiều. Nên trong fic, nếu như có tình tiết gì xây dựng bóp méo sự
thật, tính cách nhân vật và có phần hơi tưng tửng thì mong mọi người đừng chấp
nhặt ta a.
A/N 2. Susan ta có cùng năm sinh với thằng Rùa a, tiết lộ vậy
cho các bạn dễ xưng a^^.
Bắt đầu thôi nào.
Chap 1.
-
Làm sao giờ Yeon Hee à ?
Susan lắc đầu một cách đầy đau khổ và gục đầu xuống mặt bàn,
bên cạnh là 2 cốc bia đã cạn sạch. Cô bạn thân Yeon Hee lắc cái đầu mang đầy thông
cảm, nói to : Chị ơi, cho em cốc nữa.
Susan rên rỉ lần thứ n trong ngày bằng cái giọng lè nhè gần
như say của mình mà không bao giờ chịu thừa nhận là mình say :
-
Cha nó …
-
Làm ơn đi cô nương- Yeon Hee quẹt miệng- Mày làm ơn nói
tiếng Hàn đi cho tao nhờ.
-
Nói tiếng Hàn để mọi người biết là tao văng bậy à? Bố tổ
sư … BỐ TỔ SƯ THẰNG DÁM RẠCH TÚI BÀ. A A
A A A ………….
Tiếng hét được liệt vào hàng kinh dị của nó cất lên khiến
cho hết thảy mọi người trong cái quán bé xíu này phải giật mình quay lại nhìn.
Chẳng ai hiểu nó đang nói gì cả, Yeon Hee thản nhiên bơ mọi thứ vì việc này diễn
ra như cơm bữa vậy. Susan vẫn lảm nhảm như mộy đứa say mà sự thực thì đúng là nó
đang say. Vì sao không ai hiểu nó đang nói gì? Rất đơn giản, nó cóc có nói tiếng
Hàn, nó nói Tiếng Việt. Ôi cái thứ tiếng quê hương trong lành thuần khiết dân dã
ấy. Tiếng Việt thật giàu và đẹp. Các bạn ơi, phải nhớ rằng : Hãy giữ gìn sự
trong sáng của Tiếng Việt!
-
Nhà mày chưa gửi tiền sang à?
-
Tao không dám xin – Susan ngồi thẳng dậy, lấy đũa gắp
miếng lòng rán nhai trệu trạo - Nếu mẹ tao mà biết, không chừng tao …
Yeon Hee toát mồ hôi lạnh trước cái sự diễn tả quá trớn của
nó. Susan thực ra là một du học sinh người
Việt Nam .
Nó giành được học bổng toàn phần vì thế
toàn bộ tiền học gần như được miễn hoàn toàn. Còn về phần sinh hoạt phí thì gia
đình nuôi.Nhưng so với tiền cho một sinh viên ăn học ở Hà nội, thì tiền chỉ riêng
cho việc sinh hoạt ở Seoul
đã đội lên rất nhiều lần rồi. Susan từng lăn lộn làm rất nhiều công việc khác
nhau nhưng chẳng hiểu sao nó chỉ làm được vài tháng rồi bỏ luôn.
-
Chết tiệt – Susan làu bàu- Tao không sớm xin được việc
thì chỉ có nước chết đói. Mày có biết chỗ nào làm nữa không?
-
Để tao về hỏi anh Jong Min xem sao. May cho mày là tụi
mình nghỉ hè rồi đấy.
-
Biết rồi.
-
Thôi – Yeon Hee huých khẽ vào tay nó – ăn đi, bữa này
tao bao mày, coi như giải xui nhé.
-
Hai!
-
…………………………………….
Hè đến rồi. Mùa hè ở Hàn không như mùa hè ở Việt nam. Bỗng dưng
nó nhớ nhà kinh khủng. Nó nhớ mùi biển Hải Phòng quê nó. Nó nhớ cái quán bánh mì
cay ở Đinh Tiên Hoàng mà mỗi lần ăn nó phải ngốn hết 20 cái mới thoả. Sang Hàn
cũng gần năm rồi, nó mới biết rằng Kimbap chẳng được như nem cuốn chợ Đổ và
tokbokki cũng không bằng bát bánh đa cua mẹ hay nấu. Hic, giờ đáng lẽ nó đã mua
vé và bay về rồi nhưng vì bị móc túi mất tiền mà nó phải ở lại, nai lưng ra làm
việc xoay tiền.
Ở trong phòng trọ mãi cũng chán, Susan xách ba lô đi chơi, sẵn
tiện đi kiếm việc làm thêm. Nắng vàng đã
trải ngập trên các con phố. Leo lên chiếc địa hình xanh, nó đeo tai nghe và vừa
đạp vừa lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát.
“ Hello hello Nareumdaero
yonggil naesseoyo
Hello hello jamsi
yaegilhallaeyo …….”
Chẳng có công việc nào phù hợp cả. Nó ngồi phịch xuống ghế gỗ
ở công viên. Hic, sang Hàn tưởng gặp thần tượng dễ dàng, ai dè thần tượng thì
chưa thấy mà chỉ thấy mấy ông thu tiền điện nước, tiền nhà thôi hà.
Rầm rập.
-
Sao lại rung chuyển dữ vậy nè- Nó ngó quanh mà thắc mắc.
Cái tiếng rầm rập ấy cáng lúc càng to hơn. Bỗng dưng nó phát
hoảng khi thấy một đám đông đang chạy về phía nó với một tốc độ mà máy bay tang
hình cũng phải ngả nón chào thua. À không, không phải về phái nó mà về phía cái
gã đang chạy hung hục về phía nó.
-
ONEW OPPA!!!!
-
SARANGHAE!!!! OPPPA, WAIT FOR ME!!!!
“ Mẹ ơi, con chết mất”
Nó khóc thầm và bằng một phản xạ phi thường Susan leo lên xe
chuẩn bị phóng đi thì bỗng thấy cái xe tự dưng nằng nặng. Nó giật mình hoảng hốt
khi thấy Onew – Leader-shi của SHINee đã ngồi lên xe nó tự bao giờ. Mặt anh đỏ
phừng phừng vì chạy và thử hồng hộc, nói :
-
ĐI MAU LÊN !
-
CÁI QUÁI GÌ MÀ ….
-
CÔ ƠI. GIÚP TÔI CHÚT ĐI ! ĐI THÔI. KHÔNG CHẾT GIỜ.
-
AISHHHHHHHH ………….. HÔM NAY LÀ NGÀY GÌ VẬY TRỜI ??????
Rồi nó cong lưng lên, đạp xe hết tốc lực với một bao gạo đằng
sau, khi mà đám fan girl cứ chạy theo với một tình yêu nồng cháy. Susan hét lên
:
-
Bám chắc nhé!
Rồi véo !. Nó đạp xe băng qua một cấi hẻm nhỏ và bằng một vận
tốc đáng kinh ngạc, chiếc xe bay một đường rất đẹp đến vài m qua chướng ngại vật.
Trong khi nó nai lưn gra mà đạp thì cái gã Onew ất ơ đó cứ ngoái lại sau nhìn rồi
cười sung sướng.
Nếu như được hỏi giờ nó ân hận nhất điều gì thì nó sẽ trả kời
luôn là hối hận vì đã hâm mộ tên On híp này. Sao lại tự dưng bị đeo cục nợ này
nhỉ? Nó có gây gì nên tội với đời đâu cơ chứ?
Ơ nhưng mà cục nợ này đem đến nhiều bất ngờ phía sau nữa a.
To be continued
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét