Thứ Ba, 1 tháng 11, 2011

[Series] Trường xuân khúc – Khúc ca trên ngọn trường xuân.


1. Ngõ phố em qua.



Vài lần đón đưa.
Góc phố em qua, ngõ tối trông ra anh đứng.
Nắng chao nghiêng, mùa thu ở lại.
Lãng đãng mây trôi, khói tỏa chiều vàng.







Có phải anh hôm qua đứng đó, trong con phố lạnh một đêm dài?


Em quay lại tìm một bước chân quen thuộc, mòn mỏi một ánh nhìn đau đáu. Gió cuốn lá bay bay, tóc em rối. Những sợi vương vấn quấn quýt, rối bời bờ vai. Những bước chân qua gốc trường xuân xanh mướt, non điệu đàng như nấn ná, luẩn quẩn vòng quanh. Vũng nước đọng của một trận mưa đêm nghe lõng bõng. Anh à, em lại thấy lá xao động mỗi bước chân anh qua. Lá ẩm một màu úa tàn, vàng vọt như màu chiều thu lưu luyến đất trời. Có phải mùa thu ở lại dưới bờ vai anh? Anh ơi, em nghe mùi nắng mới ngọt dịu đầu môi. Nắng đặt lên môi em một nụ hôn ấm áp dịu dàng. Nụ hôn như em chờ đợi trong giấc mơ của nghìn lẻ một đêm, say như rượu chát Chile mùi mận đào. Có phải gió đậu mái tóc anh, khiến em mê mê tỉnh tỉnh. Em uống rượu nắng hanh, em nuốt gió ẩm mùi thông đẫm những sương. Ôi, em lại chìm trong màn sương thu lần nữa, khi bước chân em lạc qua con phố bé. Viết cho anh lá thư xanh ướt nước sớm mai, em nghe tiếng chân qua phố cũ thân quen, lòng bỗng chênh vênh lạ. Chênh vênh như đôi chân em dừng bên ngõ nhỏ, cán nát những yêu thương sầu nhớ đến não nề. Anh à, anh có nhận được không anh?


Em muốn được là cánh chim trên bầu trời. Cánh chim như lá thư nghiêng nghiêng vệt sương mỏng, đi qua nơi anh dừng chân một ngày tàn.


Góc phố anh qua, ngõ nhỏ em đứng. Em trông ra ngút ngát tầng mây. Mây bông lắm, như khói tỏa từ cái ống tẩu khổng lồ, tràn bầu trời vòm vòm xanh như pha lê. Lòng em ngơ ngẩn và mênh mang như buổi chiều man mác không có gió. Em đứng dưới nắng mà thấy lồng ngực lạnh băng như đóng đá. Trông thấy bước chân anh qua, lòng nhộn nhạo cười vui. Sao lại thấy không thể cử động nổi một đốt ngón tay vậy? Anh ạ, em đang bất động. Dừng lại nhớ anh, nếm mùi đắng chát, cơ thể em chìm vào vực thẳm không thấy đáy. À, có phải vì em quên một điều gì đó nhưng cơ thể thì vẫn nhớ bằng bản năng hay không? Anh có thấy không anh con phố nhỏ im lìm trong một ngày nắng sớm. Nó như chờ đợi một điều gì đó, là ai lưu luyến gót chân ai? Một vài cái xe chạy ngang, tạt nước đọng tung tóe. Góc phố im lìm trong tự sự trầm mê. 


Có phải anh dừng chân lại nơi đó, mê mải một chiều nắng úa tàn?


Anh ạ, em đã nghĩ rằng bước chân anh qua hay bước chân em qua đều chỉ là những đoạn dài ngắn, vậy mà sao lại khác biệt đến vậy. Như bước chân của kẻ khổng lồ với một gã tí hon, như Guliver lạc đến xứ sở thần kì. Em đếm, một trăm mười ba bước. Vậy mà sao chệch hẳn với chân anh vội vã. Em đã nghĩ tăng nhịp đôi chân đau mỏi là sẽ bắt kịp anh, anh đứng đó ẩn khuất mịt mờ. Cái góc phố trầm buồn như dấu giáng của bản Đô trưởng, em gẩy lên ngẫu hứng của một ngày chớm thu. Đợi anh qua như nắng hạn đợi mưa rào, như trời cao mong mây trắng. Tiếng hát ai xao động, như mùi nắng hanh, như mùi hoa dại bên thềm. 


Có phải anh đứng đó trong đêm thâu, ngấu nghiến giọt mưa chìm trong thăm thẳm dịu dàng của màn đêm?


Sự dịu dàng của một đêm lặng khiến em sợ. Anh này, anh có nghe thấy tiếng bóng tối thì thầm trong điệu nhạc của gió hay chưa? Em đã nghe được rồi, nó như đoản khúc cầu hồn, êm ái đến phát sợ. Chẳng phải vị thần Pan với cây sáo nhỏ, cũng chẳng phải Apollo diệu kì toàn tài, em chỉ có chính em với nốt nhạc từ cây đàn cũ mòn dấu ấn thời gian. À đúng rồi, còn cả điệu nhạc của màn đêm vang trong tĩnh lặng, ưu sầu. Anh dừng chân lại nghe bản hòa âm đến vô cùng ấy, có thấy không anh? Em muốn nếm vị sương đêm, đến mức lưỡi nhạt thếch những gai vị giác không còn cảm giác. Phải rồi, vì màn đêm là một thứ khó tính. Nó dung nhập những gì phù hợp, từ chối những cái quá chói lóa đáng gờm. Nhưng nắng chẳng phải cũng cần có đêm để xuất hiện hay sao? Anh có đứng đó nghe lời thì thầm của mưa trong đêm dài những nhung nhớ hay không? Em đã nghĩ mình sẽ như nàng Aurora nằm ngủ trong rừng gai, dưới ngọn trường xuân chờ đợi hoàng tử đến. Bóng tối bủa vây lấy em nhưng em không sợ, anh à. Anh có đứng đó nghe tiếng em thở, tiếng em nói trong đêm hay không? Em sẽ ngủ như nàng công chúa xinh đẹp. Một giấc ngủ vĩnh hằng.


Góc phố anh qua, còn dấu chân người ở lại?


Em lần gửi những thương nhớ, dừng lại ngấu nghiến những khát khao. Em dừng lại tại con phố quen ngày nào, chân đạp xuống vũng nước ướt đôi giày vải cũ. Yêu thương lại chảy tràn lồng ngực, xao xuyến. Em chẳng biết tuyết rơi trong em từ khi nào, mà sao mùa thu còn quanh em vỗ về. Thời gian như những cái gai nhọn hoắt và bủa vây em bắng ngón tay đầy móng nhọn dài. Gai đâm da thịt em đau như gai hoa hồng, chảy máu. Anh đã từng dừng lại tại đây hay sao, ấy thế mà lạ lẫm chẳng có bóng hình anh. Em thấy xa lạ những gương mặt chẳng rõ, lướt qua vội vàng như sợ mùa thu đi mất. Em chẳng nhận ra còn chút gì lưu luyến xung quanh. Anh đi mất rồi hay sao, còn vương lại làn khói mờ mờ của điếu thuốc lá cháy dở. Thôi thì đành quay lại từ đầu.



Góc phố em qua, ngỏ nhỏ anh dừng.



Em nhớ vài lần đón đưa, thời gian ngọt tê đầu lưỡi.


Anh à, em lại viết bản nhạc gửi đến mùa thu. Em viết cho anh lá thư xanh, như cánh chim, như làn mây trên bầu trời.


Em viết cho góc phố quen, lưu lại dấu chân một thời ngày xưa.


Anh à, anh có từng dừng lại tại ngõ nhỏ ấy không?




End.


To Be Continued!


1 nhận xét:

  1. chào chị :) em là Tangerine Wine bên DooSeobland lúc trước đây ạ :D

    đọc fic em có cảm giác chính mình là người ở ngõ nhỏ đó :)

    rất nhẹ nhàng mà vẫn đủ sâu trong lòng

    "Em viết cho góc phố quen, lưu lại dấu chân một thời ngày xưa."

    em rất thích fic này ^^,cám ơn chị lắm :x

    p.s : em thực sự rất nhớ ad Bum và nhà DSL chúng ta

    Trả lờiXóa