1.
Đồng dao mùa hạ.
Hôm qua anh tới.
Mặt trời mọc sớm hừng đông.
Bước chân qua thềm, hoa rải trắng.
Thoáng như tiếng gió khúc đồng dao.
Em hay hát bài “Đồng dao mùa hạ”.
Mùa hạ đến dưới chân, trải nắng từ lúc nào…
Mà nói vậy thôi chứ, bài hát lõm bõm
nhớ vài từ ít ỏi, ngân nga dăm nốt nhạc vui tai, vậy mà cũng đủ cho một mùa hè
bỏng rẫy. Nắng tháng sáu gắt, chói chang như đổ lửa. Em nghe mùi hăng và oi của
đất trời oằn mình dưới màn nắng. Sao anh không hỏi vì sao em thích hát đồng
dao? Chính em cũng không biết nữa, e chỉ nhớ rằng em thích cái mộc mạc và dịu dàng
của nó, giống như anh thích một điệu punk. Hồn đất trời về đầy ắp trong tâm tưởng,
như khi anh chìm trong màn nắng của một chiều hè. Này anh ơi, đồng dao có khó hát
lắm đâu, ấy mà sao anh lại không muốn em hát. Hay vì anh khó chịu vì cái quê chân
chất chẳng được như điệu Rumba xập xình? Em ngồi bên bệ cửa, gảy vài nốt vui
tai và lắng nghe gió lên tiếng trong du dương, êm ả. Đừng vội vàng, hãy yêu đi
như khi ta còn trẻ. Khi mái tóc còn xanh, khi đôi mắt còn tỏ, khi trái tim còn
đập, hãy cứ yêu nhau đi. Yêu đi hỡi nhưng đứa con của đất trời. Đất là mẹ, là yên
bình vĩnh cửu. Khi bàn tay còn cử động và khi đôi môi vẫn ửng hồng, hãy yêu đi
hỡi người ơi. Hãy cứ yêu như vậy nhé, thời gian chẳng chờ đợi ai, sao lại chùng
chình chi mà phải khổ. Yêu cuồng sống vội chẳng đã mà thành, sao cứ loay hoay
không biết. Sao không yêu nhau, không đập nát
chênh vênh? Cứ yêu nhau đi khi ta còn thở, yêu đến khi nắng tắt, gió cạn. Cứ yêu
đi những con người yếu đuối. Ngần ngại chi cho tình thêm khổ, cho nỗi đau thêm
dài.
Quạ ơi sao quạ khóc thế
Quạ có bảy đứa con trên núi, dễ thương.
Đáng yêu, đáng yêu … Quạ đang hót đó.
Đáng yêu, đáng yêu là tiếng quạ hót.
Đến tổ cũ trên núi mà xem.
(*)
Nỉ non quá, đồng dao ơi.
Nhớ bước chân anh qua thềm, ghé bờ
vai em một ngày nắng sớm. Có phải anh gửi lại hoa nắng bên em?
Bậc thềm nhà lát đá, trắng tinh
hoa rụng đầu hồi. Em vẫn nhớ mình thức dậy vào một sáng đầu hạ, nhấp chút trà lạnh
đón nắng vào cửa sổ vàng tươi. Khúc đồng dao văng vẳng như nuối tiếc, như chính
em đang nhớ về những mảnh vỡ vụn vặt của quá khứ. Trong tĩnh lặng vô cùng,
trong đất trời ngút ngát sâu thẳm, hoa tàn bên vai rũ xuống. Cánh hoa trắng em
mong, chẳng được như Rapuzel nhận từ Wild. Nó chỉ là một tảng hoa héo úa, tan màu
trong nắng gắt. Hoa chóng tàn, như tình ta mong manh dễ vỡ. Anh có gửi cho em một
thềm hoa rơi đầy, như tuyết rơi mùa hạ? Mà dẫu vậy, thì có sao không anh khi em
gom hoa nắng ôm vào trong lòng một ngày trống vắng. Hoa nắng êm mượt như lông vũ,
khi con chim quyên đậu cành vỗ cánh, rơi rơi bên bệ cửa một tối mưa. Em vẫn còn
giữ ở đây, nhưng con chim đó không bao giờ trở lại. Biến mất trong màn mưa đêm,
tan trong yên ả, lặng lẽ. Anh à, đừng gửi cho em mà anh. Em chẳng thích màu trắng
nữa đâu, vì thế gian này sao có thứ gì trong sạch hoàn hảo. Em ghét vì em chẳng
còn lưu giữ gì về anh ngoài thứ màu nhạt nhòa này. Ngó ra ngoài trời, ngút tầm
mắt chỉ thấy trắng màu mây và màu nắng rực rỡ. Sao lại nghĩ về anh, nghĩ về một
thời vội vã? Em điên rồi. Em không muốn như Odetta, cũng chẳng muốn như Cinderella.
Anh có phải hoàng tử hay không, có đến bên em không trong một tối lạnh ướt sương
đêm? Sao anh đi mà gửi lại tình anh dịu dàng đến cay lòng? Em có cần những điều
đấy nữa đâu anh. Yêu làm chi cho khổ đau, sao còn yêu anh quá đến vậy.
Ướt má hồng.
Hây hây môi đỏ, hoa vương mái tóc
Nắng tắt chiều buông.
Em ngồi viết một bản nhac cho
anh, cho em và cho hai chúng ta.
Đừng hỏi vì sao em lại viết? Anh đã
từng nhớ chút gì về em, như em nhớ về anh da diết. Nhớ anh như sông chảy về biển
lớn, như lá rụng về cội, như con chim về tổ, như gió thổi đại ngàn. Này anh,
anh có nghe thấy không bản nhạc của em gửi cho anh theo con gió ngoài kia? À, đâu
thể được nhỉ đúng không vì em đã xóa mất khúc cuối như người ta xóa đi phần chính
của bức tranh, vẽ lại từ đầu. Em đã vò nát những cảm xúc bận tận, nuốt cắn cho
hết những khát khao điên dại. Ai bảo chờ đợi là hạnh phúc, là yêu thương? Em bật
cười chua xót. Chờ đợi là mòn mỏi, là héo tàn như hoa kia vẫn rụng, úa dưới gốc
cây. Có đúng vậy không anh, vì chờ làm sao được khi người kia không đến. Chẳng
có lí gì để đến phá nát yêu thương, gọi tình trở về. Ấy vậy sao vẫn không thôi
hi vọng, ngốc nghếch chứ chẳng còn là hạnh phúc nữa đâu anh.
Anh gửi đến cho em thảm hoa mùa hạ,
trong mưa tàn nguyệt hạ bờ mi.
Đôi lúc em muốn được tan ra trong
tình anh tĩnh lặng. Như cách em hòa vào trong bản đồng dao anh hát một chiều rực
nắng. A ha, anh hát thứ nhạc anh vốn ghét, em mơ mộng một chút là vì em. Em biết
mình không thể chạm được vào anh, nên chỉ đứng nhìn vậy thôi. Mà sao em lại muốn
nắm lấy đôi bàn tay kia, xiết chặt không rời. Ấy vậy mà em buông rồi đó thôi.
Em chẳng còn đủ sức níu kéo một người đã xa, chỉ là những hư ảo, những mộng tưởng
viển vông. Anh này, anh sao cứ bên em dịu dàng như vậy? Đừng mà anh, chẳng còn
gì cho nhau sao không buông tay? Khúc đồng dao đã hết, đã vỡ tan muôn mảnh nhỏ,
như trái tim em vỡ vụn. Vì anh. Hè nắng cháy da cháy thịt, cháy cả trái tim em
sôi sục những máu đỏ, cạn khô như con sông trong tháng hạn. Anh à, đừng gửi nắng
cũng đừng để lại hoa trắng bên thềm. Em đã xa, anh cũng đã xa. Xa nhau như lá lìa
cành, như mây tan nắng úa trên trời.
Sao
quạ mày khóc nỉ non.
Sao
lại tủi hờn.
Bảy
đứa con dễ thương trên tổ trong núi.
Quạ
sao mày cứ khóc
Quạ
đang hót, đừng khóc đừng khóc.
Đáng
yêu, đáng yêu …
Văng vẳng tiếng hát. Nhớ anh một
chiều mây.
Bước chân anh qua thềm
Nắng chiếu đầu
vai
Đồng dao mùa hạ, âm vang ngõ bé.
Hoa rơi khắp ngõ, gió tàn bờ mi.
End.
To be continued~
P.S: Bài hát (*) sử dụng trong fic
là bài “Nanatsu noko”, một bài đồng dao của Nhật.^^. Mọi người có rảnh thì nghe
ha.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét