Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

[DooSeob fanfic] Đường một chiều - Chap 1.


[Shortfic] Đường một chiều.

Author: Tử Đằng.

Disclaimer: B2st không thuộc quyền sở hữu của tôi *chấm nước mắt*.

Summary: Người ta nói đường một chiều thì chỉ có một chiều đi thẳng: ngược hoặc xuôi. Cuối cùng, cứ để bàn chân dẫn lối, đường về sao xa thẳm chẳng thấy điểm dừng. Đứng giữa con đường, lặc lõng và đơn côi giữa dòng người, bàn chân mỏi quá, biết đâu một bờ vai để dựa vào. Đi mãi, chẳng có cách nào quay lại, chỉ có thể tiếp tục đứng dậy và đi mà thôi.

Pairing: DooSeob, JunSeung.

Warning : SA, romance, fluff.

Rating : T.






A.N: Có thể có nhiều người nói tôi ôm đồm khi viết một đống fic mà không biết có bỏ cái nào không , nhưng thật sự tôi là một người tham lam, khi có ý tưởng phải lập tức viết ngay, vì chắc chắn nếu không viết sẽ bị ức chế mà đau đầu. Vậy nên, xin mọi người ủng hộ tôi. Chắc chắn tôi không đem con bỏ chợ.

2. Tặng cho những người muốn có một chút nhẹ nhàng, một chút dịu dàng và chút nhoi nhói. Hi vọng fic này có thể là một tách cà phê nóng ngày mưa, có chút ấm nóng nhẹ nhàng mà lại đăng đắng, đậm đà, đem lại cho mọi người chút thanh thản dịu êm.






Chap 1.


Chẳng biết từ bao giờ, ở một góc khuất trong khu tây MyeongDong xuất hiện một quán cà phê nhỏ. Người ta chẳng biết nó có từ lúc nào, hình như mới được mở, có người lại nói thấy từ lâu rồi. Nó ở đó, yên bình chẳng có chút gì nổi bật và ồn ào như bao quán cà phê khác, cứ như một món đồ gỗ thủ công bày giữa những chiếc bình tách làm bằng pha lê. Quán nằm trong góc, nhìn thoáng qua thì chẳng có gì nổi bật nhưng mà vẫn có một điểm gì đó cuốn hút, từ cánh cửa quán làm bằng kính trong suốt, đến những chậu hoa đỗ quyên đỏ rực và những chiếc chuông gió trêo trên các cửa sổ, lúc nào cũng kêu leng keng. Khách ra vào quán không đông, thỉnh thoảnh dăm ba người, chẳng ồn ào. Bên ngoài, phố xa tấp nập, người nói kẻ cười ồn ã, bên trong tĩnh lặng cứ như một dòng suối hiền hoà.


Trong chiếc bàn ở góc phải của quán, có một chàng trai ngồi yên lặng, xoay tròn tách cà phê đã nguội dần trên tay, nhấm nháp. Một tuần, cứ cách một ngày, cậu lại đến đây, ngồi đúng vị trí này, suốt một tiếng đồng hồ chỉ với một tách cà phê, không hề có gì khác. Nó cứ như một quy luật vậy, như đường đi của một ngôi sao luôn không đổi và luôn quay lại nơi bắt đầu. Người thanh niên có một mái tóc màu  vàng ngả xám, khuôn mặt bầu bĩnh ưa nhìn và đôi mắt có màu cà phê sữa thật đẹp. Cậu ngồi lặng yên trên ghế, chiếc ghế gỗ đu đưa theo nhịp cơ thể, hướng đôi mắt nhìn lên chiếc chuông gió tre trên cửa sổ. Gió thổi qua làm chuônng kêu leng keng, thanh thoát lạ lùng. Trên mặt bàn có một lọ hoa thược dược và một chiếc bát thuỷ tinh đựng đầy nhữn viên sỏi nhiều màu, phản chiếu lấp lánh qua lớp nước trong suốt. Tách cà phê trên tay đã vơi dần, mất đi độ ấm ban đầu nhưng đậm mùi thơm ngọt. Chiếc máy chạy đĩa đã chuyển sang chơi bản nhạc khác, êm ái.


Cậu chống cằm, nhìn ra bầu trời bên ngoài ô cửa sổ. Bây giờ là vào cuối hạ, thời tiết dịu đi như phủ thêm một lớp nước trong lành, man mát. Hôm nay, trời có vẻ xám hơn bình thường, có lẽ là sắp có mưa. Không khí dường như có lẫn chút hơi ẩm khiến lòng người dịu lại. Trời đổ mưa, rửa trôi mọi phiền muộn và u buồn. Suy cho cùng, có mưa thì cũng phải có nắng. Có khi nào mưa và nắng gặp nhau? Cậu đưa tay ra ngoài, hứng những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, từng giọt một, rồi một cơn mưa không nặng cũng chẳng nhẹ đổ xuống. Mưa xiên xiên, hắt trên bàn tay trắng thanh mảnh của cậu. Mưa thành giọt hay thành sợi dài? Làm sao biết được đây, khi mưa và nắng gặp nhau? Có phải mưa cũng nhớ nắng đúng không? Mưa reo vui như vậy nhé, sẽ được gặp sớm thôi mà. Sau đó sẽ có cầu vồng. Cầu vồng cong cong như chiếc cầu nhiệm màu nối hai nửa trái tim, treo lơ lửng trên không trung như được vẩy những nét màu tuỳ hứng. Cậu mỉm cười, uống chút cà phê còn lại đã nguội từ bao giờ, nhìn mọi vật qua màn mưa trắng mờ mờ, trong tiếng nhạc êm ái cữ vang vọng mãi.



You are far,
I'm never gonna be your star,
I'll pick up the pieces
And mend my heart,
Maybe I'll be strong enough,
I don't know where to start,
But I'll never find
Peace of mind,
While I listen to my heart ………..”


                                                                                                                        


*
**


Yo Seob có một chiếc Vespa màu tím. Hàng ngày, cậu thường đi làm cũng như đi chơi trên chiếc xe nhỏ nhắn đó. Trên những con đường nhỏ, trong những ngõ phố quanh co, mọi người thường thấy một chàng trai nhỏ nhắn với khuôn mặt bầu bĩnh, ngồi trên chiếc Vespa tím, len lỏi, luồn lách đi thật nhẹ nhàng. Chiếc xe túc tắc đi, chiếc chuông bằng bạc treo trên chiếc chìa khoá xe vang lên những tiếng lanh lảnh. Trên phố, nổi bật giữa những chiếc ô tô và mô tô phân khối lớn là một chiếc Vespa, cứ chậm rãi len lỏi như con thoi giữa làn đường. Ở đây, Vespa chẳng được chuộng mấy như ô tô và xe bus, người ta đi mô tô nhưng tìm mãi có mấy loại xe như của cậu. Chiếc xe này cậu mua lại từ một ông lão, vốn nguyên bản màu sơn bạc ngọc trai đã trầy xước, cậu mất một ngày để tìm được màu tím pha lê và thêm một ngày để thay thế phụ tùng cho nó. Chiếc xe coi cũ vậy thôi nhưng mà đi tốt lắm, lại tiện nữa. Cậu rẽ vào cửa hàng hoa, mua một giỏ hoa hồng xanh với những bông hoa dại bé xíu màu trắng xen kẽ, buộc kĩ đằng sau xe và nổ máy rời đi.


Trên phố, chiếc Vespa tím cứ thoăn thoắt đi, mang theo một chàng trai có khuôn mặt mỉm cười dễ thương và một giỏ hoa xanh biếc sau lưng. Một vài ánh mắt dõi theo tủm tỉm cười. Gió thổi mát rượi và nắng lên cao, vàng ươm như màu bánh quy, giòn tan, chảy tràn.



*
**




Doo Joon có một phòng tranh nhỏ. Anh góp vốn cùng với JunHyun mở nó ra từ mấy năm trước, khi hai thằng chân ướt chân ráo bước ra khỏi cánh cổng đại học. Lấy hết tiền tích cóp làm thêm, cộng với tiền thưởng để dành đã lâu và tiền bán tranh, lại nhờ may mắn mà được bà cụ chủ nhà cho mua với giá rẻ như cho, rốt cuộc cái phòng bé xíu cũng trở thành một cái gallery không tồi. Gallery không chỉ có tranh không thôi, mà còn có cả các tác phẩm điêu khắc nghiệp dư và cũng có một ít đồ thủ công. Tranh trưng bày ở đây bán cũng được, có những bức bán được với giá rất cao, nhưng có lúc lại chẳng bán được cái nào suốt cả tháng. Tranh của hai người chủ thì vẫn bán được đều đều, nhưng mà cũng chỉ đủ để hai thằng con trai độc thân lo cho cuộc sống. Hai thằng từng mơ sẽ vẽ ra được những tác phẩm để đời, cỡ như Leonard de Vinci vẽ nên Mona Lisa. Rốt cuộc thì cũng chỉ là mơ mộng. Thực tế là một hiện thực trước mắt cần lo. Gia đình hai đứa đều ở quê, còn phải lo cho mấy đứa em ăn học. Cuối cùng, thằng nào cũng lăn ra đời sớm, túc tắc mà làm ăn, thế cũng trôi qua bình yên không đói kém suốt từng đấy năm trời. Tiền bán tranh cộng với tiền làm thêm, có là bao nhiêu với mức sống ở Seoul phồn hoa? Thế là nghèo mà cũng chẳng phải, mà giầu thì vẫn thua xa. Có mua tranh của tụi học sinh muốn kiếm thêm chút tiền thì cũng chỉ là thương tụi nó mà giúp, chứ mua về để đó, có mấy khách muốn mua tranh của dân nghiệp dư. Hai thằng con trai cứ sống như thế, đến bản thân nuôi mới chỉ dám dư dả một chút, lấy đâu ra cái gì mà tìm bạn gái, lại còn lập gia đình? Độc thân mãi, nghe điện thoại của cha mẹ giục về quê xem mắt, thằng nào cũng chỉ cười cười mà cà rỡn. Mắng riết rồi thôi, chẳng ai đề cập đến nữa. Mấy mối tìm được ở quê cũng nản, hai gã trai cứ an nhàn mà sống như vậy, lãng đãng như đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời.


Doo Joon còn làm cộng tác viên cho một tờ báo ở chuyên mục truyện ngắn. Mỗi khi có bài đăng, anh lại kéo Jun Hyung đi uống rượu một trận. Khi đó, Jun Hyung lại càm ràm liên tục, kêu uống hoài như vậy hôm sau hết sạch tiền cho coi. Tiết kiệm chút, sau này lấy chút vốn mà cưới vợ, rồi nuôi con. Doo Joon nốc ly rượu, cười khà khà, nói nửa tỉnh nửa đùa: Lấy vợ làm gì, cứ sống như thế này có phải tốt hơn không? Mà cô nào lấy tao mới là lạ.


Coi vậy mà hai thằng giống nhau, ở đây phải có tiền, con gái ai chẳng muốn có một chỗ dựa, lấy hai đưa về thì chen nhau trong cái nhà bé tí, rồi còn con cái. Jun Hyung nói: Có khi nào có một em trai xinh xắn dính vô đời mày thì sao? Mày chẳng có chút duyên gì với tụi con gái từ ngày xưa rồi. Doo Joon thụi cho thằng bạn một một quả đau điếng, nhếch môi cười cười. Hai thằng con trai cứ uống rượu như vậy cho đến tận khuya mới dắt díu nhau về nhà.


Mà sau này, khi ngẫm nghĩ lại, thấy đúng là Jun Hyung nói giỡn thành sự thật. Sự thật ứng với cả hai thằng.



*
**



Yo Seob mang theo ống tranh, đi khắp các phòng tranh lớn bé mà chẳng ở đâu thèm mua. Cậu bĩu môi bất mãn, cái gì mà phòng tranh nghệ thuật, toàn khinh mấy đứa sinh viên thôi, chẳng có chút công bằng chút nào. Cậu lần mò mãi, cuối cùng cũng tìm được một phòng tranh, nằm khuất trong một khu phố vắng. Chiếc Vespa của cậu kêu vài tiếng mới chịu tắt máy, nằm im lìm dưới tán cây đầy hoa trắng rơi rơi. Phòng tranh khá nhỏ nhưng nhìn thoáng qua lại thấy thu hút vô cùng, mà sao cậu lại thấy vắng quá. Nhún vai, Yo Seob bước vào, nhìn quanh. Một chàng trai cao cao với khuôn mặt nam tính bước ra, hỏi :


-          Em muốn mua tranh hay bán tranh?

-          A … Em muốn bán tranh – Yo Seob cười nhẹ, tháo ống đựng tranh đưa bức tranh nằm bên trong cho anh ta nhìn – Anh cho em gửi ở đây cũng được.


Sau khi thoả thuận xong giá cả, cậu cúi người cảm ơn anh chủ phòng tranh toan rời đi. Giọng người chủ gallery chợt gọi vọng lại :


-          Khoan đã .

-          Có chuyện gì ạ? – Yo Seob gạt kính mũ bảo hiểm lên, hỏi.

-          Tôi … Có thể biết tên cậu được không? Để nếu có người muốn mua tranh cậu có thể liên lạc được.


Yo Seob bật cười, nụ cười toả nắng khiến cho trái tim anh bỗng dưng đập thịch một cái. Tần ngần cầm mảnh giấy ghi tên và số điện thoại của cậu trong tay, Doo Joon bỗng mỉm cười. Anh vô tức nhìn theo cái bóng bé nhỏ ngồi trên chiếc Vespa tím pha lê đi khuất dần, trong lồng ngực bỗng có chút ấm áp. Thấy nắng đã dần tắt, chỉ còn là những vệt dài trên nền đường, mặt trời đỏ rực khuất dần, cảnh vật vẫn như thế mà sao Doo Joon bỗng cảm thấy có điểm khác quá. Anh cầm bức tranh của cậu, đặt nó vào trong chiếc khung, tìm một chỗ còn trống treo lên. Xong xuôi, anh mỉm cười thoả mãn.


.
.
.




Về sau, khi Yo Seob hỏi điều gì anh ấn tượng nhất về em, anh chỉ cười mà nói:

-          Có hai điều anh nhớ nhất.

-          Là gì vậy anh?

-          Đó là chiếc Vespa tím và nụ cười của em.





“ ……But remember this,
Every other kiss,
That you ever give
Long as we both live
When you need the hand of another man,
One you really can surrender with,
I will wait for you,
Like I always do,
There's something there,
That can't compare with any other …..”





End chap 1.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét