Chap 2.
Yo Seob không
phải là một sinh viên Mỹ Thuật, cậu cũng không phải là một người học vẽ chuyên
nghiệp, cậu – Yang Yo Seob chỉ đơn giản là một người thích vẽ. Yo Seob thích nhất
là cảm giác cầm trên tay cây cọ, vẩy lên tờ giấy có một mặt ram ráp những nét
màu tuỳ hứng. Thế giới của cậu bao trọn trong màu sắc và thứ ngôn ngữ của nghệ thuật rất riêng của những bức vẽ,
còn lại đều rất giản đơn. Cậu là một sinh viên năm thứ ba ở một trường kinh tế
bình thường, học một khoa cũng rất bình thường nhưng đảm bảo một công việc ổn định
lâu dài về sau. Rất nhiều người khuyên cậu nên học Mỹ Thuật, nhưng cậu chỉ cười.
Học Mỹ thuật thì sau này ra, biết làm cái gì. Có phải ai có khiếu vẽ cũng trở
thành hoạ sĩ được đâu. Tranh vẽ ra thì phải có người mua, không có thì lấy gì
mà sống. Rốt cuộc, cùng vì cái lí luận lo xa về dài mà Yo Seob học một ngành
kinh tế tầm tầm. Cậu thường vẽ ra một tương lai phía sau khi tốt nghiệp. Khi ra
trường có tầm bằng khá, cố gắng xin việc ở một công ti nào đó, sáng đi chiều về
an nhàn không thăng tiến, chỉ cần là một công chức ở văn phòng, không bị ganh
ghét rồi túc tắc làm ăn. Đi làm kiếm tiền rồi
mua một căn nhà cũ nhỏ có sân vườn thay cho căn nhà bà cháu cậu vẫn ở
bây giờ. Cuối tuần mua một ít hoa hay cây con, làm vườn rồi giặt giũ phơi
phóng, hai bà cháu cùng ăn một bữa thật ngon và dành một chút thời gian đi thăm
mộ cha mẹ. Có thời gian rảnh thì đi ăn uống với bạn bè, vậy là đã xong một cuộc
sống đơn giản không bon chen nhưng thoải mái. Còn về phần bạn gái, cậu chỉ cười
trừ. Khi ấy, bà ngoại lại cười móm mém mà mắng yêu
“ Cha bố anh,
từng này tuổi mà không có bạn gái. Anh cứ như con nít”
Yo Seob cười
xoà, bắt đầu đấm bóp cho bà. Cậu nói như đùa mà thật.
“ Cháu không
cần bạn gái, bà cháu mình cứ sống như thế này được rồi mà”
“ Anh chỉ được
cái dẻo mồm. Liệu liệu mà lấy vợ, sinh con, để tôi còn yên lòng mà đi gặp cha mẹ
anh”
Yo Seob hơi dừng
động tác tay chút, rồi lại tiếp tục, không nói gì. Ánh lên trong đôi mắt mờ đục
của bà là sự lo toan, vất vả tảo tần cả một đời vì cậu. Hai bà cháu đã nương tựa
vào nhau mà sống, coi vậy mà đã mười mấy năm. Người già mà, ai chẳng muốn có
con, có cháu để ẵm bồng. Nhưng rốt cuộc, Yo Seob vẫn chẳng thể làm cho bà mình
vui. Cả đời bà đã vất vả, đến tận bây giờ vẫn không thôi lo lắng, héo hon. Cậu
chỉ muốn ở bên bà lâu hơn một chút, hai bà cháu chỉ cần yên ổn như vậy, còn cần
gì giàu sang. Dư dả một chút thì tích cóp vốn liếng, mở một cửa hàng. Cuộc sống
cứ như thế mà qua thật đơn giản, không màu mè.
Cho đến tận
sau này, nghĩ đến bà cậu không khỏi bật khóc. Người bà cho đến lúc ra đi vẫn
luôn dõi theo cậu, khóc cạn nước mắt cả đời. Ngày bà ra đi là một ngày mưa, cậu
về trễ, cô đơn.
“ ….Would you know my name
If I saw you in heaven
Will it be the same
If I saw you in heaven
I must be strong, and carry on
Cause I know I don't belong
Here in heaven
Would you hold my hand
If I saw you in heaven
Would you help me stand
If I saw you in heaven
I'll find my way, through night and day
Cause I know I just can't stay
Here in heaven …..”
If I saw you in heaven
Will it be the same
If I saw you in heaven
I must be strong, and carry on
Cause I know I don't belong
Here in heaven
Would you hold my hand
If I saw you in heaven
Would you help me stand
If I saw you in heaven
I'll find my way, through night and day
Cause I know I just can't stay
Here in heaven …..”
*
**
Doo Joon những
lúc rảnh rỗi hiếm hoi thường đi uống cà phê tại một quán con con cạnh một bờ
sông Hàn chưa ke hết đê. Từ cửa sổ quán nhìn thẳng ra ngoài, thấy trước tầm mắt
là một khoảng bờ sông còn ngổn ngang gạch đá bê tông xếp lộn xộn. Một vài cây cỏ
cao nhỏng, vút lên xanh biêng biếc, đung đưa phất phơ trong gió. Con đường đất
chưa được kè nhấp nhô lên xuồng, ánh nâu đỏ trong nắng. Cái quán cà phê nhỏ, đến
con đường vào cũng nhỏ, nằm lặng im khuất bóng không buồn lên tiếng. Người chủ
quán là một ông chú có mãi tóc xoăn màu nâu đã điểm bạc, bà vợ có vóc dáng bé
nhỏ gầy gầy. Hai người hiếm con nhưng chẳng thấy ai than phiền. Cuộc sống nhẹ
nhàng không đòi hỏi. Nhiều khi vẫn thấy ông chủ gọi mấy đứa con nít hay chơi gần
đây vào cho bánh và kẹo, rồi thỉnh thoảng cho tụi trẻ con lang thang mấy cái áo
mới. Bà chủ lúc đó chỉ lẳng lặng khóc. Anh quay mặt đi, thấy lòng cay cay. Gió
thổi hiu hắt ngoài trời. Bầu trời đã ráng đỏ, mây xô lại với nhau nhuộm một màu
hồng hồng, lững thững trôi.
Anh uống một
tách cà phê đen không đường, rồi nhìn mọi vật trôi xung quanh bằng một con mắt
an nhàn, bình thản. Bên bệ cửa sổ có đặt một chậu cây xương rồng be bé. Xương rồng
đã cho nụ, chắc sắp nở hoa. Hoa xương rồng có màu hồng nhàn nhạt, coi xương rồng
gai góc mà cũng có hoa, cứ như cuộc đời khổ đau đến mấy cũng có điểm sáng le
lói. Cứ như số phận con người, ba chìm bảy nổi, biết đâu được chữ ngờ.
Bỗng dưng,
đôi mắt anh ngây ra chút, ngẩn người nhìn theo một chấm đen di động trên triền
đê. Trên con đê bằng đất đỏ ngoằn nghoèo là một chiếc Vespa ánh tím, chở trên
nó là một chàng trai có nụ cười toả sáng giòn tan như ánh nắng. Một chùm bóng
bay cột ở gương xe, đung đưa, rung rung theo nhịp chiếc xe, lên xuống trên con
đường vương đầy đá sỏi. Nắng chiếu xiên xiên trên khuôn mặt cậu, ánh lên lấp
lánh trong đôi mắt trong veo. Chiếc xe đi thoăn thoắt, rồi dừng lại. Cậu gỡ
chùm bóng bay, đưa cho mấy đứa trẻ con chơi gần đó, chỉ giữ lại cho mình một quả,
nổ máy, tiếp tục đi trên con đường đất. Gió thổi mái tóc cậu bay bay, hoà tan
trong bóng nắng hồng cam của một ngày tàn.
Cho đến tận
khi chiếc xe đã khuất, anh mới phát hiện ra tách cà phê của mình đã nguội ngắt
từ bao giờ. Đôi mắt anh còn vương vấn mãi một bóng hình nhỏ nhắn, ngồi trên chiếc
Vespa tím, len lỏi trên con đường đất đỏ, ngược nắng, ngược gió, đi mãi, đi mãi
như áng mây về xa. Tiếng chuông bạc leng keng trong tiếng gió thổi, ngân mãi.
*
**
Khi cậu về
phòng trọ là lúc trời đã tối. Dắt chiếc xe vào trong, khoá cửa cẩn thận, Yo
Seob đi thay rửa rồi nấu một chút ăn đỡ đói. Bưng nồi mì lên phòng, ngồi bên cạnh
cửa sổ mở toang đ ón gió sông tràn vào, Yo Seob thở ra một hơi đầy thư thái. Cậu
sột soạt ăn mì, liếc nhìn về phía xa, thấy đối diện bên kia sông là một ngôi
nhà với ô cửa còn mở, hắt ánh sáng lấp lánh yên bình. Trời đêm lấp lánh ánh
sao, gió lồng lộng thổi mát rượi, đem theo chút hơi nước. Sương xuống rồi.
…
Doo Joon pha
một cốc cà phê, ngồi trên chiếc ghế con trong phòng làm việc rồi lặng lẽ ngắm
nhìn cảnh vật bên ngoài. Từ gác hai, anh có thể quan sát được mọi thứ thật dễ
dàng, đặc biệt là căn nhà có ô cửa cổ còn sáng đèn bên kia sông. Một ô cửa sổ
nhỏ hắt ánh sáng dìu dịu, dưới màn đêm đầy sao như một nét hiền hoà dịu lòng lạ.
Anh chợt nhớ đến người con trai hồi chiều trên chiếc Vespa tím. Lòng anh mỉm cười
vu vơ, nghuệch ngoạc trên tờ giấy những nét mềm mại lạ thường. Doo Joon thấy kì
lạ, đột nhiên thấy vu vơ không rõ. Chắc là chỉ tại lúc đó lòng ngẩn ngơ.
Hai căn nhà
im lìm đối diện nhau, cách nhau một con sông, hai ô cửa sổ sáng đèn đến tận
khuya. Gió đêm thổi lồng lộng, đem mưa đến thật nhẹ nhàng.
“ ….Hello
Can you hear me?
Am I gettin' through to you?
Hello
Is it late there?
There's a laughter on the line
Are you sure you're there alone?
Cause I'm
Tryin' to explain
Somethin's wrong
Ya just don't sound the same
Why don't you
Why don't you
Go outside
Go outside
Kiss the rain
Whenever you need me
Kiss the rain ….”
Can you hear me?
Am I gettin' through to you?
Hello
Is it late there?
There's a laughter on the line
Are you sure you're there alone?
Cause I'm
Tryin' to explain
Somethin's wrong
Ya just don't sound the same
Why don't you
Why don't you
Go outside
Go outside
Kiss the rain
Whenever you need me
Kiss the rain ….”
End chap 2.
P.S: Bài hát ở
chap 1 là Kissing a fool – George Michel
Chap 2. 1)
Tear in Heaven – Eric Clapton.
2) Kiss the rain – Billie Myers
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét