Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

[DooSeob fanfic] Đường một chiều - Chap 3.



Chap 3.







Hyun Seung có một cửa hàng nhỏ chuyên bán dụng cụ vẽ và điêu khắc. Cửa hàng của cậu nằm trên một con phố vắng, khuất sau hàng cây lá đỏ rợp trời, nằm trên con đường một chiều thưa thớt người đi. Hàng ngày, Hyun Seung có thói quen ra khỏi nhà là rẽ phải, đi độ dăm trăm mét là gặp đường lớn. Căn nhà cậu tích cóp tiền mua đã lâu, tầng một được trưng dụng làm chỗ bán hàng, tầng hai để sinh hoạt và nghỉ ngơi, học tập. Những người học vẽ thường đến quán cậu sắm đồ vì giá cả phải chăng, không quá đắt. Tụi sinh viên Mỹ Thuật khó khăn thì coi quán cậu là một chỗ lí tưởng mỗi khi có bài tập cần nhiều dụng cụ và màu vẽ. Hyun Seung cũng không phải là người học vẽ chuyên  nghiệp, cậu là một sinh viên Âm nhạc. Ngoài việc mở chung quán bán đồ vẽ với người anh họ, cậu đi làm thêm tại một quán Bar nhỏ mỗi tối để tăng thu nhập. Có cửa hàng, nhưng lời lãi chẳng là bao nhiêu. Bán đồ sát giá gốc coi như phụ giúp cho đám sinh viên, học sinh, tiền lãi hai anh em chia nhau chỉ đủ trả tiền ăn, điện nước và dư chút nhậu nhẹt cuối tuần. Người anh họ lâu lâu mới xuất hiện, cuối cùng để lại cho cậu cửa hàng và đi mất. Cậu chỉ biết khi bác gái gọi điện lên than khóc rất nhiều, anh đã bỏ đi mà không để lại chút tin tức gì. Hyun Seung im lặng rất lâu, có lẽ anh không thể chịu được cái cảnh dè bỉu của thiên hạ về anh và người yêu của anh. Yêu một người con trai là một cái tội? Vậy nên thế giới này nói bình đẳng công bằng rốt cuộc cũng chỉ màu mè hoa mỹ mà thôi.



Hyun Seung có một vị khách quen. Cậu ta hay đến mua màu và giấy vẽ ở chỗ cậu và thường góp ý cho Hyun Seung về những bản nhạc còn sai vài nốt. Cậu ấy hay thường đi một chiếc Vespa tím, đội chiếc mũ bảo hiếm màu trắng ngà ngọc trai và rất hay cười. Lạ ở chỗ, cậu ta không phải sinh viên Mỹ Thuật, cũng không phải sinh viên Nhạc Viện. Cậu ấy chỉ là một sinh viên học kinh tế, đơn giản là thích vẽ và có khả năng cảm âm tốt mà thôi. Thỉnh thoảng Hyun Seung có đi uống cà phê với cậu ta, rồi hai người ngồi trên chiếc Vespa, luồn lách khắp ngõ ngách đường phố Seoul tìm cho bằng được một loại màu mới hay một bức tranh đẹp vô danh nào đó. Ở gần Yo Seob, Hyun Seung mới biết cậu ấy cười đẹp đến nhường nào. Có cảm giác mỗi khi Yo Seob cười, đó hệt như mặt trời toả nắng thật dịu dàng và ấm áp. Yo Seob cũng là một con người đơn giản đến kì lạ. Hyun Seung luôn thích cảm giác ngồi đằng sau Yo Seob trên chiếc Vespa, lơ đễnh nhìn trời đất và lắng nghe âm thanh leng keng phát ra từ chiếc chuông bằng bạc trên chìa khoá xe. Những lúc ấy, cậu thấy thật yên bình.










Nhưng cuối cùng, mãi về sau, Hyun Seung mới nhận ra người hay cười không hẳn là hạnh phúc. Vì có những nỗi đau giấu kín phía sau khuôn mặt cười.




“ …. I often wonder why I carry all this guilt 
When it's you that helped me put up all these walls I've built 
Shadows stir at night through a crack in the door 
The echo of a broken child screaming "please no more" 
Daddy, don't you understand the damage you have done 
To you it's just a memory, but for me it still lives on 

Bruises fade father, but the pain remains the same 
And I still remember how you kept me so, so afraid 
Strength is my mother for all the love she gave 
Every morning that I wake I look back to yesterday ….”




*
**



Quán Bar Hyun Seung làm thêm ở khu Tây chợ DongDaeMun không có chút gì cao sang cả. Nó đơn giản chỉ là một quán Bar cho giới trung lưu và là địa điểm tụ họp của những ban nhạc sinh viên, có cả sinh viên Nhạc viện và những người chơi nhạc không chuyên. Hyun Seung hay biểu diễn đơn, thi thoảng chơi cùng ban nhạc mỗi khi họ thiếu một tay ghita. Chìm đắm trong thế giới âm nhạc, cậu chẳng mong một điều gì tốt đẹp gì hơn thế. Muốn ra đĩa hát nhưng có phải muốn là được đâu, người ta phải chọn lựa, cân đong đo đếm như một món hàng, xem xét lợi nhuận thu về phía sau. Cuối cùng âm nhạc cũng trở nên thật rẻ tiền. Cậu muốn âm nhạc được tự do như cánh chim trên bầu trời, cứ như thế này, cậu mới giữ được thứ âm nhạc tinh khôi nhất, mãi không bị pha trộn mà hoen ố.  


Hôm nay, Hyun Seung hát sớm hơn mọi ngày. Cậu biểu diễn thứ năm, khoảng bảy giờ tối bắt đầu. Tầm này khách đến khá đông, anh chủ quán vì những màn biểu diễn xuất sắc hôm trước đã động xếp thêm lịch diễn cho cậu. Đèn trong quán đã tắt hơn nửa, chỉ để lại những bóng đèn ở lối đi và trên sân khấu. Mùi rượu nhàn nhạt vương vấn, có gì đó hết sức bình dị trần tục mà êm ái, như hương vị cuộc sống. Hyun Seung ngồi lên ghế, chỉnh Micro, cầm chiếc đàn Ghita và lên dây. Tất cả đều im lặng, chờ đợi tiếng hát cậu. Hyun Seung gảy một dây, ngân lên một tiếng cao và thanh. Cậu nhắm mắt lại, đặt bàn tay lên cần đàn. Rồi cậu mở mắt, mỉm cười và bắt đầu hát.



“ …Yesterday, 
All my troubles seemed so far away, 
Now it looks as though they're here to stay, 
Oh, I believe in yesterday….”



Những ngón tay dài và thon lướt trên dây đàn, gảy lên những âm thanh thật đẹp và dịu dàng. Khuôn mặt cậu bừng lên dưới ánh sáng vàng cam dìu dịu, câu từ cứ thế bay  ra như một dòng suối mát lành.



“ ….Why she 
Had to go I don't know, she wouldn't say. 
I said, 
Something wrong, now I long for yesterday …”



Hyun Seung không hề biết, có một người mãi dõi mắt theo cậu, ngẩn ngơ chìm trong tiếng đàn và giọng hát của cậu. Anh chống cằm, lẩm  nhẩm theo lời hát và môi bất giác nở nụ cười. Anh cười vu vơ. Thế giới cậu chìm đắm trong âm nhạc. Thế giới của anh là những bảng màu đầy vui tươi. Bất giác thấy lòng bâng khuâng không rõ, có lẽ là vì hơi rượu cay cay hay là vì bài hát êm dịu quá mà khiến lòng người man mác, mênh mang chẳng rõ. Có lẽ anh say mất rồi.



“ …Yesterday, 
Love was such an easy game to play, 
Now I need a place to hide away, 
Oh, I believe in yesterday…”




*
**




Buổi tối hôm nay trời bỗng nổi gió to. Gió thổi mang theo hơi ẩm rõ rệt, báo hiệu cơn mưa sắp sửa ập đến. Người trên phố đi lại vội vã, mong về thật nhanh tránh mưa. Gió cuốn tung những chiếc lá xoay tròn trong không trung, vẽ lên những đường thật đẹp trước khi đáp xuống. Yo Seob cố gắng đi thật nhanh nhưng hôm nay chiếc Vespa của cậu không được tốt lắm, nó không chịu nghe lời, cứ bì bạch kêu ai oán. Đã đến lúc phải bào trì nhưng mấy hôm nay cậu bận quá, để bây giờ phải khổ thế này.


Độp ! Độp !


Một cơn mưa bỗng dưng ập xuống rất nhanh. Yo Seob cố gắng tìm một chỗ có thể tránh được mưa. Chiếc Vespa giờ vẫn không thôi dở chứng, chạy ì ạch khiến Yo Seob phải chịu mưa một lúc, ướt đẫm. Mưa càng lúc càng nặng hạt, cậu cố nhìn mà đành phải chịu, có về được đến nhà thì cũng lăn ra ốm mà thôi hơn nữa ngày mai, cậu còn phải đi học sớm. Yo Seob suýt nữa hét lên khi tìm được một chỗ khá vắng. Cậu tấp vội xe vào, tắt máy bước xuống. Đây là một hiên nhà khá rộng, che mưa khá tốt, nước mưa may sao không hắt vào đến chỗ cậu. Yo Seob thở phào, vuốt mái tóc ướt nước cho gọn, phủi quần áo và dựa lưng vào tường. Bức tường đã cũ, mọc rêu xanh với mái hiên lợp tôn, nghe tiếng mưa vỗ mái lộp độp, ồn ào. Nước mưa chảy xuống thành dòng lạnh buốt. Mưa mờ trắng cả đường phố, một vài đốm sáng mờ ảo từ những ngọn đèn cao áp là còn rõ, còn lại đều nhoè đi vì cơn mưa.




“ …Oh I am what I am 
I do what I want 
But I can't hide 


And I won't go 
I won't sleep 
I can't breathe 
Until you're resting here with me …”





Bỗng, có một bóng người chạy vội trong cơn đến trú dưới mái hiên, đứng ngay bên cạnh cậu. Toàn thân anh ta ướt sũng nước mưa. Anh vuốt vội mái tóc cho bớt nước, cố vẩy áo và quần cho đỡ ướt và nheo mắt nhìn về phía cơn mưa. Dưới ánh đèn mờ mờ, khuôn mặt nam tính hiện lên thật sắc nét và rõ ràng. Anh lẩm bẩm vô thưởng vô phạt và quay sang bên cạnh như bản năng.


Khi đôi mắt hai người gặp nhau, tường chừng như tiếng mưa lộp độp vỗ mái hiên lùi xa thật xa. Mọi thứ chuyển động thật chậm chạp, chẳng còn một thứ âm thanh nào còn đọng lại ngoại trừ tiếng hơi thở và tiếng trái tim bỗng đập những nhịp thật rộn ràng.



“ …We're under the same sky 
And the nights 
As empty for me, as for you 
If ya feel 
You can't wait till morinin' 
Kiss the rain 
Kiss the rain 
Kiss the rain …”









End Chap 3.



P.S: 1) I’m OK – Chritina Aguilera.
2) Yesterday – The Beatles
3) Here with me – Dido
4) Kiss the rain – Billie Myers.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét