Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

[DooSeob fanfic] Đường một chiều - Chap 4.


Chap 4.






Lần đầu tiên Yo Seob biết đến cảm giác được một khác đèo về. Lạ lẫm, ngồi phía sau chỉ nhìn thấy tấm lưng dài rộng của người ta, bất giác thấy đường về bỗng xa thăm thẳm và ngoằn ngoèo đến lạ.


Cùng nhau đứng dưới cơn mưa, giọng nói anh nhẹ nhàng trầm ấm như tiếng gió ấm áp của một ngày mùa đông, không lạnh lẽo mà dịu dàng đến mềm lòng. Khi anh đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc, khi anh bất giác thở dài, đôi mắt cậu lại vô thức chuyển động cứ như một lực hấp dẫn vô hình cuốn Yo Seob theo một cách tự nhiên như vốn nó phải thế. Trò chuyện với nhau đôi ba câu, mãi mới nhận ra cơn mưa đã tạnh từ lúc nào không biết, chỉ còn lại những dòng nước mưa chảy xuống từ mái tôn tí tách. Hơi lạnh đột ngột ập đến khiến cậu run người, hơi so vai lại. Yo Seob tiến đến cạnh chiếc Vespa, nổ máy.


Bạch! Bạch !


Chiếc xe cứng đầu thở hắt ra nặng nề như một con vật lười biếng, không muốn thức dậy. Cậu mím môi, nổ thêm lần nữa, cuối cùng chỉ nhận được phản ứng không mấy tích cực, chiếc xe vẫn chẳng có dấu hiệu sẵn sàng để về và như vậy, cậu sẽ phải dắt bộ và đợi đến ngày mai để có thể sửa được xe. Phụ tùng Vespa vốn hiếm, tìm được thợ sửa càng hiếm hơn. Coi như hôm nay cậu gặp xui đi, Yo Seob thở dài. Doo Joon nhìn thoáng qua thấy cái vẻ khổ sở của cậu thì hiểu ra mọi chuyện. Anh nhẹ nhàng xem xét một chút, động động vỗ vỗ vài cái thế mà chiếc xe phản ứng thật kì, nổ máy giòn tan. Yo Seob ngỡ ngàng nhìn anh đầy khâm phục còn Doo Joon chỉ cười. Anh nổ máy, nghe tiếng động cơ xe nổ những tiếng gọn gàng rõ nét, quay sang toan nói gì đó thì đứng sững lại trước nụ cười của cậu. Khi anh nhìn sâu vào đôi mắt to tròn đang hấp háy vui tươi, hốt nhiên một cảm giác ấm áp trào dâng mãnh liệt trong lồng ngực hệt như một đốm lửa nhen nhóm.



Và đến tận những ngày tháng về sau, nụ cười cậu luôn khiến Doo Joon cảm thấy như vầng mặt trời xua tan những ngày mây mù, toả nắng ấm áp. Chẳng còn gì đẹp hơn nụ cười của cậu và cũng chẳng có gì sâu hơn đôi mắt hồ thu phẳng lặng lấp lánh như vì sao, hút anh vào sâu thẳm ngọt ngào.



Anh chở cậu về trên chiếc Vespa tím. Chiếc xe chạy thật nhẹ nhàng, bon bon tren đường. Yo seob toan đưa tay lên túm lấy góc áo anh, nhưng lại thôi, ngần ngừ một thoáng mà chẳng biết vì sao mình bối rối. Tiếng Doo Joon vang lên nhẹ tênh, dịu dàng :


-          Bám chắc vào, đường trơn đấy.


Nghe thấy vậy, cậu vội nắm chặt lấy áo anh, ngón tay khẽ run rẩy chẳng rõ vì lạnh hay vì sợ… hay là vì cậu hồi hộp chẳng rõ nguyên nhân? Nếu vậy thì kì quá, trái tim sao đập mạnh đến vậy. Có lẽ vì lạnh mà thôi. Chiếc Vespa cứ an nhàn đi như thế, chở hai con người ngày một xích lại gần nhau hơn. Thấy đường về sao thăm thẳm, dài đến lạ nhưng chẳng buồn thăc mắc. Cậu nhắm mắt lại để cơn gió đêm mai hơi lạnh ẩm thổi qua mặt mình và lắng nghe âm thanh lanh lảnh của tiếng chuông bạc, hoà trong tiếng động cơ nổ giòn tan.





Bình yên, tôi gọi tên người thật dịu dàng.
Xin để đường về thêm xa một chút
Xin để trái tim được lạc lối một lần
Xin được ngây ngô thêm vài đôi phút
Xin để hai trái tim nhích lại gần nhau thêm…






“ …When you're down and out;
when you're on the street;
when evening falls so hard
I will comfort you.
I'll take your part
oh when darkness comes.
And pain is all around.
Like a bridge over troubled water
I will lay me down
Like a bridge over troubled water
I will lay me down…”





*
**





Yo Seob nhận ra Doo Joon không lạnh lùng như cậu tưởng. Cả hai ngoài sở thích vẽ tranh thì chẳng còn chung nhau điểm gì hết. Cậu thích The Beatles, anh lại thích The Rolling Stone. Cậu thích Moulin Rough, anh lại thích “ Mission impossible”. Cậu thích đồ ngọt, anh lại không. Cậu thích cà phê sữa, anh chỉ thích cà phê đen không đường.


Cậu thích … Anh thích ….


Tìm hoài, tìm tới tìm lui chẳng còn gì giống nhau giữa hai người, vậy mà sao cả hai lại có thể trò chuyện ăn ý đến khó hiểu. Yo Seob thường đến phòng tranh của anh, chỉ để mang đến vài bức tranh đẹp hay cùng anh bàn luận về các tác phẩm mới hay một chủ đề yêu thích của cả hai. Nhất là khi cùng nhau bình luận về các trường phái tranh, dường như giữa họ chẳng còn có gì ngăn cách. Hai người có thể say sưa nói chuyện hàng giờ và đôi lúc, Doo Joon ngồi nghe cậu nói rất lâu về một bài hát yêu thích của cậu và Yo Seob lắm khi chỉ ngồi chống cằm mỉm cười lắng nghe anh nói về bộ phim yêu thích của anh. Anh nói nhiều lắm, nhiều đến mức anh không nhận ra anh của trước đây và anh của bây giờ khác nhau như thế nào. Từng chút từng chút một, cái khoảng cách xa mà gần giữa hai người thay đổi rất nhẹ nhàng đến mức chẳn ai kịp nhận ra.


Anh nói về ngày xưa, cậu nói về chuyện trường lớp. Anh nói về miền quê hiền hoà của mình, cậu nói về ngôi nhà có một vườn rau bà cháu cậu vẫn sống. Anh kể chuyện những đưa em, cậu kể về bà mình. Anh kể chuyện cuộc sống, cậu kể chuyện về bản thân.


Anh kể … Cậu kể...


Đôi khi, chỉ là ngồi đối diện với nhau, uống cà phê, nhìn ra phía bờ đê còn ngổn ngang gạch đá, thế mà sao những phút giây tĩnh lặng ấy đẹp đến khó tả. Đôi khi, chỉ là gặp nhau cùng kể chuyện đời, cùng xem tranh mà bình luận cũng thấy thật vui. Đôi khi, chỉ là trao đổi những chiếc CD mình yêu thích và cùng nhau nghe nhạc và tán gẫu. Đôi khi, chỉ là đơn giản anh chở cậu trên chiếc Vespa tím len lỏi giữa các con phố tìm những bức tranh lạ hay những chiếc CD có bài hát yêu thích của cả hai. Đôi khi chỉ là một người yên lặng còn người kia nói thật nhiều. Đôi khi, chỉ đơn giản là một ánh mắt và một nụ cười.


Đôi khi … Đôi khi.


Có những giây phút để con tim mình lạc lối, ánh mắt tràn ngập hình bóng đối phương tự bao giờ chẳng ai hay. Có những lúc chỉ cần một mẩu tin nhắn chúc ngủ ngon và dặn dò mỗi khi trời đổi gió cũng khiến trái tim ngốc nghếch loạn nhịp. Có những lúc chợt nhớ mà chẳng hiểu vì sao.





“ …I fell in love with you watching Casablanca 
Back row of the drive-in show in the flickering light 
Popcorn and cokes beneath the stars 
Became champagne and caviar 
Making love on a long hot summer's night 

I thought you fell in love with me watching Casablanca 
Holding hands 'neath the paddle fans 
In Rick's candle lit cafe 
Hiding in the shadows from the spies 
Moroccan moonlight in your eyes 
Making magic at the movies in my old Chevrolet ….”




*
**



Yo Seob thường để nhạc chuông điện thoại bài “Casablanca”. Cậu nói nhiều về bộ phim yêu thích đó như một thói quen, và có lẽ thói quen đó đã truyền sang cho anh lúc nào không biết. Yo Seob có thể nói hàng giờ về bộ phim, có thể nghe lại nhiều lần bài “Casablanca” mà không biết chán. Doo Joon những lúc như vậy chỉ mỉm cười mà nhìn đôi mắt cậu sáng bừng lên mỗi khi nói về nó. Anh yêu nó từ lúc nào cũng chẳng biết. Chỉ biết khi tiếng hát nhẹ nhàng của cậu vang lên mỗi khi cậu yên lặng ngồi bên tách cà phê của một buổi chiều lộng gió, anh nghĩ mình đã yêu mất rồi. Yo Seob thường hát cho anh nghe bài “As time goes by” và vu vơ nói về  Rick Blaine, về Ilsa Lund và Victor Laszlo. Anh cùng cậu xem “Casablanca” và khi đó thời gian trôi sao chậm chạp từng phút từng giây.


Lặng lẽ, anh cười.




Nếu như yêu?






“ …Oh a kiss is still a kiss in Casablanca 
But a kiss is not a kiss without your sigh 
Please come back to me in Casablanca 
I love you more and more each day as time goes by …”









End chap 4.


P.S
1) Bridge Over Troubled Water – Simon & Garfunkel
2) Casablanca - BERTTE HIGGINS.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét