Thứ Tư, 25 tháng 1, 2012

[DooSeob fanfic] Đường một chiều - Chap 5.


Chap 5.






Hyun Seung có một thói quen khó bỏ, cứ đi ra khỏi nhà là cậu rẽ phải. Cửa hàng nằm trên đường một chiều vì vậy rẽ phải là đường ngắn nhất để đi. Chưa bao giờ cậu thử rẽ trái, mà cậu cũng từng thắc mắc liệu sẽ có ngày nào mình giống như trong tiểu thuyết của Jimmy Liao “Rẽ phải, rẽ trái” ? Một lối rẽ, một tình yêu ? Chắc không phải đâu, vì cậu chẳng tin nhiều vào những tình yêu chỉ có trong mộng tưởng như vậy. Tình yêu có chăng chỉ là những gì quá xa vời khó với tới với một kẻ như cậu. Jang Hyun Seung không thể nói là đẹp trai nhưng có một khuôn mặt ưa nhìn, cộng thêm ngón đàn lãng tử, ai cũng tưởng cậu phải có dăm mối tình vắt vai. Thật ra, Hyun Seung là kẻ chẳng có duyên trong chuyện tình cảm. Mối  tình đầu từ thuở xa lắc xa lơ cũng chỉ dừng lại ở mức độ quý mến, đến tận bây giờ cậu cũng chỉ có một mình. Theo tình, tình chạy, mà đuổi tình thì tình theo. Cậu cứ giữ nguyên cái lý thuyết ấy mà sống nhàn nhã một mình suốt từng ấy năm trời.



Leo lên chiếc xe đạp màu xanh, Hyun Seung đeo sau lưng chiếc đàn ghita, lững thững đạp xe. Nắng lên trong vắt trời mây, rọi xuống thành từng mảng vỡ, lốm đốm mảng nắng vàng nhạt như bánh quy trải trên nền đường. Cậu đạp xe, xuyên qua màn nắng, len lỏi thật nhẹ nhàng.






Jun Hyung có một thói quen khó bỏ, cứ bước chân ra khỏi nhà là anh rẽ trái. Đấy hoàn toàn là một thói quen, không thể nói bỏ đi là bỏ ngay được. Ngôi nhà anh ở nằm trên đường một chiềi nhỏ, hàng ngày muốn ra đến đường lớn chỉ cần rẽ trái đi chừng trăm mét là đến nơi. Vậy nên, lắm khi anh tập cho mình thói quen rẽ trái lạ lùng. Nếu bảo anh rẽ trái mà gặp được tình yêu thật tình cờ, anh cũng muốn thử một lần, nhưng riết mà cuối cùng tình chẳng thấy đâu, chỉ thấy một mình cô đơn hoài đã thành quen, chẳng buồn thắc mắc. Mà ai muốn yêu một thằng như mình, chí ít cũng phải có chút tiền dư dả. Đây ngoài chiếc mày tính cũ, chiếc xe đạp và ít tiền dành dụm, anh chẳng có gì khác ngoài hai bàn tay. Kêu yêu nhau mấy núi cũng trèo, đến củ ấu hoá tròn thật đẹp. Nhưng mà thử đặt vào tình huống thật sự mà xem, hai bàn tay trắng nghèo đến xấu hổ, có ai dám yêu? Văn vẻ và hoa mỹ cho anh xin thôi, chẳng dám nuôi mộng mà hão huyền. Mà hình như thằng trai quê nào lập nghiệp ở cái đất Seoul này cũng vậy thì phải? Cái đám đồng hương thường tụ tập nhậu nhẹt cũng chẳng mấy đứa có người yêu, công việc thu nhập khá. Hầu hết đều làm công chức rồi độc thân như nhau. Sống một mình đã thành quen, đến tán gái cũng nản, rốt cuộc đám thanh niên đầu hai đít chơi vơi tà tà mà sống, túc tắc làm ăn tiết kiệm ăn tiêu.


Jun Hyung lại rẽ trái, đi bộ ra ngã tư đầu đường bắt xe bus. Đợi một lúc chờ chuyến xe tiếp theo, anh lấy chiếc điện thoại ra, đeo tai nghe và chìm trong âm nhạc. Đôi mắt anh lại mênh mông sâu thẳm một nỗi buồn không tên, chuếnh choáng chơi vơi. Vì sao anh thấy buồn? Chính anh cũng không hiểu vì sao, vi cuộc đời cứ trôi qua vùn vụt những hi vọng rồi ganh ghét cạnh tranh, cả những niềm tin đã từng sụp đổ và cả thời trai trẻ hừng hực khát khao … Tất cả trôi qua nhanh chóng, trơn tuồn tuột chẳng còn đọng lại gì. Rốt cuộc, anh sống như thế này để làm gì? Có điều gì anh thực sự muốn níu kéo nhất cuộc đời này hay không? Anh đang chờ đợi một điều gì đó chính bản thân anh cũng mơ hồ không rõ, chỉ biết những ngã rẽ chồng chéo nhau sao mịt mù không thấy lối thoát. Jun Hyung thở dài.





“ …When I find myself in times of trouble, mother Mary comes to me, 
speaking words of wisdom, let it be. 
And in my hour of darkness she is standing right in front of me, 
speaking words of wisdom, let it be. 

Let it be, let it be, let it be, let it be. 
Whisper words of wisdom, let it be. 

And when the broken hearted people living in the world agree, 
there will be an answer, let it be. 
For though they may be parted there is still a chance that they will see, 
there will be an answer. let it be. 
Let it be, let it be, ..... “






Anh ngồi lên xe bus, nhìn mông lung qua cửa kính mờ mờ, thấy nhịp sống hối hả chảy qua không chờ đợi ai. Chiếc xe chuyển bánh, bắt đầu đi nhanh dần, mọi vật lướt qua ô cửa mờ mờ thành những vêt xám.



“ …Let it be, let it be, let it be, let it be. 
Whisper words of wisdom, let it be….” 



Một chiếc xe đạp xanh chở một chàng trai có mái tóc nâu đỏ vụt qua, ngược chiều chiếc xe. Jun Hyung bất giác ngoái đầu lại thật lâu, cố gắng tìm kiếm một hình bóng đã xa, tưởng chừng chỉ là hư ảo. Anh ngỡ ngàng dõi đôi mắt còn đầy bất ngờ nhìn mãi đến khi chấm xanh xanh chỉ còn là mờ mờ và khuất hẳn. Nắng đã lên cao, chiếu xuống thật nhẹ nhàng. Mây lãng đãng chuyển mình lười biếng, xô dạt thành từng mảng lớn trên nền trời.


Có khi nào trên đường đời tấp nập
Ta vô tình lặng lẽ lướt qua nhau …

                                                               



“ …Let it be, let it be, ..... 

And when the night is cloudy, there is still a light, that shines on me, 
shine until tomorrow, let it be. 
I wake up to the sound of music, mother Mary comes to me, 
speaking words of wisdom, let it be. 

Let it be, let it be, ..... “





*
**





Yo Seob có một bí mật be bé. Mỗi ngày, cậu tung tăng trên chiếc Vespa quen thuộc, luồn lách qua những con phố  nhỏ đôi khi chỉ để tìm bằng được một bức tranh độc hay một món đồ thủ công không ở đâu có. Đôi khi, mỗi khi Yo Seob tỉnh dậy, trước bậc thềm nhà cậu thường có một giỏ hoa hay một chiếc đĩa CD có những bài hát cậu thích. Những ngày như thế, Yo Seob thấy ấm áp và hạnh phúc vô cùng. Thật sự, những ngày đó là những ngày cậu thấy xám xịt vô cùng và chẳng muốn rời khỏi nhà. Giỏ hoa tím với những nụ hoa be bé chìm trong nắng nơi bậc thềm bằng gạch khiến cho đám mây mù trong cậu tan biến như chưa từng tồn tại. Giỏ hoa chẳng đề tên người gửi, cứ nằm im chờ cậu. Ai nỡ từ chối một lời động viên ngọt ngào như thế. Và việc cau có trong một ngày nắng trở nên xấu xí quá chừng.


Yo Seob ngân nga đôi ba câu hát, ôm giỏ hoa đặt lên bệ cửa sổ. Gió mơn man thổi qua nhẹ nhàng lay động. Mảng nắng vỡ chảy tràn bông xốp trên mái tóc cậu, dịu dàng.


“ …If you have the time to share the road with me
If you can imagin we could both be free,
What I long to do is give my heart to you
So that you can always hold it close to you….”






Doo Joon có một bí mật nho nhỏ. Anh hay uống cà phê mỗi một buổi chiều tại quán quen ven sông và về nhà lúc bảy giờ tối. Một ngày của anh trôi qua thật giản dị với màu, tranh và bản thảo. Đôi khi chỉ là vác ba lô lên đi khắp các ngõ ngách trong thành phố để tìm được một quyển sách yêu thích hay một bức tranh của hoạ sĩ vô danh mà anh thấy ấn tượng. Doo Joon còn giữ một thói quen đi bộ dọc bờ đê, để gió cuốn cát bay bay như một cách anh nhớ về miền quê tuy nghèo khó nhưng hiền hoà của mình. Và những lúc anh về nhà, trước bậc thềm lát gạch đỏ đã cũ theo năm tháng là một cái cây con, có đôi lúc là một quyển sách văn học đã xuất bản từ lâu, anh tìm mãi chẳng thấy. Tâm trạng những ngày hôm đấy của Doo Joon khá chán nản và anh thậm chí còn chẳng muốn về nhà. Nhưng ai lại nỡ không nở nụ cười trước những điều thật ấm áp như vậy? Anh bật cười, thấy đám mây đen che phủ trong mình dần tan, chỉ còn lại những nhẹ nhàng ấm áp của một buổi chiều tàn đọng lại dìu dịu. Ôm chậu cây con đặt trên bàn làm việc, đọc cuốn sách thật lâu và nhâm nhi chút cà phê, Doo Joon thấy dịu lòng, ấm áp. Anh nhìn về phía đối diện bên kia sông, thấy một ngôi nhà vẫn còn sáng đèn, bỗng thấy lòng vẩn vơ ngây ngô lạ. Gió thổi lành lạnh, có lẽ mùa đông đến.



“…If you have the time to share the road with me
If you can imagin we could both be free,

Holding you, holding you
It’s in you,
The river flows in you
Slowly now, slowly now
It’s in you the river flows in you….”








End chap 5.



P.S:
1)Let it be – The Beatles
2) River flows in u – Jasper Forks



A.N: Đôi chút chi tiết về con đường một chiều nhà Seung và Jun. Nhà của hai người đó nằm quay lưng vào nhau, nên đường mà hai người đó đi hàng ngày trái chiều nhau. Rất xin lỗi vì làm mọi người khó hiểu *cúi cúi*. Tử đang trong giai đoạn bấn loạn, ngồi uống cà phê nghe The Beatles tự kỉ = =.

2 nhận xét:

  1. Thế cho hỏi Au là bao h ra chap mới thế??? :"> Lúc nào cx ngóng fic của Au đấy :x Sớm có nhé!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thank u very much^^. Mong bạn sẽ góp ý cho fic nhiều hơn. Tôi rất vui vì bạn đã thích nó.

      Xóa