Thứ Bảy, 31 tháng 3, 2012

[KyuMin fanfic] Tú cầu chọn chồng - Chap 2.



Chap 2.




Nếu có ai hỏi cái gì là thứ mà Kyu Hyun thích nhất thì anh trả lời luôn là cái đẹp. Cái gì của anh cũng phải đẹp. Thôi, khoa trương làm gì. Đẹp theo ý ổng là nghệ thuật ấy. Tôi nói là nghệ thuật để trong dấu “ ” cơ. Mà nghe đâu  Kyu Hyun công tử còn có hẳn bộ sưu tập nghệ thuật trừu tượng và sắp đặt. Rằng thì thiên hạ chém gió  anh từng vác cả cái bộ áo rách về theo lời tỉ tê của gã buôn lậu từ xứ Cam Bốt xa lắc xa lơ rằng thì là mà nó rách có nghệ thuật đấy , mà là nghệ thuật ấy thì độc lắm, sắp là mốt rồi.



Có tên đi qua cười khẩy. Hình như áo của ông già mù đầu đường mới thăng hôm qua xong.



Thế nên Kyu Hyun chỉ thích đi đây đi đó mở mang đầu óc, rình xem chỗ nào có cái nghệ thuật nào “Trừu tượng” không anh quyết chí mang về bằng được. Mà nói ra cấm có ai tin đâu. Có kẻ ghen ăn tức ở lại đi rêu rao anh buôn bán sắt vụn giấy vụn cái gì vụn nữa đó. Kyu Hyun phẩy tay ra chiều ta đây quân tử không chấp kẻ tiểu nhân.


Vậy là hôm nay, anh xuất hiện tại một nơi ở xa lắm với hi vọng phơi phới rằng tại đây sẽ có cái gì đó đẹp. À, mà có mĩ nhân thì càng tốt.



.
.
.



Trở lại với khung cảnh hỗn loạn của hàng trăm nam thanh đang cố chụp lấy quả tú cầu.

Trời ơi ! Một thân pháp mới phi phàm làm sao. Một vị công tử đầu húi cua đang bước những bước đi vững chãi ... trên lưng kẻ khác. Anh thi triển khinh công, loáng một cái đã chạm lấy quả cầu đang nảy tưng tưng trước mặt. Ôi không ! Ở đời núi cao còn có núi cao hơn. ANh đã bị một đám đánh hội đồng và nhanh chóng phải nằm cáng thương đi gấp. Quả tú cầu cứ hết nảy lên rồi nảy xuống. Có kẻ bộp chộp thì túm hỏng. Có thằng thì chưa kịp bắt đã bị một đám đua đòi lôi lại và tặng cho vài quả đấm. Có tên thì đạp bằng mọi thứ mà xông lên nhưng chưa kịp thấy quả cầu đâu thì đã bị “đạp bằng” luôn rồi.

Hỗn loạn . Vâng có hai chữ.

Kinh hoàng a~



Cho hỏi cái. Mấy tên đó thích lấy con trai lắm à ?



Minie – nhân vật chính của vụ này thì đang ngồi gác chân lên ghế một cách rất tự nhiên và gặm táo. Cậu thản nhiên xem cái cảnh hỗn chiến đòi “ vợ” ấy mà còn chỉ chỉ trỏ trỏ. được cái nhà họ Lee có truyền thống nói ít hiểu nhiều nên lời hay ý đẹp thì cứ gọi là ...


-          Ối trời ơi ! Nhìn thằng kia kìa. Mắt hí quá !

-          Cái chân cũng đẹp đó chứ ?

-          Thèm cái thắt lưng ngọc đó quá. Hay là lợi dụng lúc này ta ....




Người ta nói cấm có sai. Sau miếng mồi ngon là một con cá chết. Cái đám dại trai đó cứ tưởng ngon ăn lắm đây. Xin đi, hoa hồng có gai đấy mấy bác.






Bỗng một bóng người phi thân lên rất nhanh và chộp gọn quả cầu trong tay. Anh đáp rất nhẹ nhàng lên mái nhà và cười há há như thể vớ được vàng. Trông quả cầu bây giờ hết sức thảm thương. Te tua và nhau nhúm. Lấy chồng bằng nó sao bôi bác quá chừng. Thương thay ... thương thay ...



-          HÁ HÁ HÁ HÁ ......



ANh hứng chí cười một tràng khiến cả đám đông im bặt. Thằng nào thằng nấy từ chỗ tinh tươm đều chuyển hộ khẩu sang Cái Bang hội hết. Chúng nó ngước mắt nhìn anh mà ruột đau như cắt nước mắt đầm đìa. Trời ơi. Bao công lao giành giật nãy giờ hoá ra công cốc sao ?



Sung Min miệng vẫn gặm táo nhìn ra ngoài tò mò. Cậu thoảng thốt và trợn mắt lên đến nỗi rơi cả quả táo gặm dở xuống. Già trẻ lớn bé họ Lee Im phăng phắc. Sung Min thiếu điều muốn thét lên.


Ông trời ơi !!!! Con phải lấy một thằng điên sao ????



Nhưng khi công tử ấy định quay bước ra đi thì Sung Min đã cất cao giọng nói đầy uy lực của mình lên :


-          Ê !!!!!! TÊN KIA !!!!!!!!!



Chẳng biết giọng hét ấy hay cữ nào nhưng mà cả lũ rã đám hết cả. Còn vị công tử đó vì quá bất ngờ và xúc động(?) trước tiếng hét thiên thần ấy mà ngã cái oạch xuống đất từ độ cao 3 m. Sung Min cùng đông đảo hầu cận lớn bé và bậc phụ mẫu hùng hổ chạy đến. Còn cái con người ngu ngơ ấy sau cú tiếp đất không lấy làm đẹp lắm lồm cồm bò dậy. ANh thản nhiên phủi mông quần và chỉnh lại đầu tóc. Quả cầu giắt thắt lưng lủng lẳng. Đã bảo anh thích mấy thứ nghệ thuật mà.


-          Xin cho hỏi – Lee lão gia lịch sự - Vị công tử đây là người cướp được quả cầu này ư?

-          Ừ thì sao ?- ANh thản nhiên.

-          Vậy thì ... Người đâu, đón rể !!!!!!!!!!!!!!




Anh nghe xong mà thấy như ngàn sao vây quanh anh. Sao dzậy nè. Sao kì quá ta. ANh vùng vẫy và luôn miệng gào thét :

-          Thả ta ra !!!!!!!!!

-          Bớ người ta ! Bắt cóc !!!!!!!!

-          Sao lại bắt tui chớ ??????




Sung Min nhìn mà thấy ghét. Cậu xì một tiếng thấy rõ. Đúng là ngớ ngẩn mà. Mình còn lâu mới lấy tên điên như hắn.

Chỉ biết mặc cho anh có chống cự thế nào thì vẫn bị lôi vô nhà. Lee lão gia còn chu đáo dặn dò đám gia nhân :

-          Công tử trong niềm xúc động dẫn đến hơi kích động, đầu óc không được bình thường lắm. Các ngươi nhớ cẩn thận đó.


Rồi đám  người làm lại được phen buôn dưa không biết mệt.

-          Úi giời ... nghe nói giật được tú cầu sướng quá nên điên rồi.

-          Giờ cứ gào thét luôn thôi ... * chặc lưỡi *

-          Mà có khi vì nhìn thấy Sung Min thiếu gia mà sốc quá nên thế chứ ?



Xin cho một phút để bình luận.




Anh chẳng hiểu cái mô tê chi hết chỉ biết rằng giờ thì anh rất hối hận. Vâng. JO KYU HYUN TA HỐI HẬN ĐẤY. CÓ BIẾT ĐỌC KHÔNG ?????


Kyu Hyun tay ôm khư khư quả cầu cứ làm như báu lắm không bằng ý và cho rằng có kẻ ghen ghét với quả cầu rách có xu hướng của anh nên nhất quyết bắt anh cho được. Kyu Hyun càng nghĩ càng quyết chí giữ rịt lấy nó và quơ cào loạn xạ.


Kyu Hyun muốn hét lên quá. Và anh gào lên trong đầu rằng.


KIM KI BUM !!!!!!! HYUNG NỠ BỎ EM !!! HYUNG NHỚ ĐÓ !!!!!!!





..........................................



-          Hắt xì .....



Kibum đang uống trà tự dưng ngừa mũi hắt xì vài cái. Khổ !!!! Chén trà long đỉnh đệ nhất hương giờ thì còn đâu nữa. Kibum quẹt mũi và thầm nghĩ :

-          Quái !!! Ai nói xấu mình thế nhỉ ?

Chẳng bận tâm chi nhiều cho mau già, anh nhún vai và thưởng thức vị trà số một tại vùng này. Bỗng Kibum chột dạ. Chết, thằng Hyun dặn mình nhớ chờ nó mà mình quên mất tiêu. Thây kệ, muốn tìm nó dễ mà. Cứ tận hưởng cái đã.


Không phải là Kibum nói điêu đâu chứ, anh nhớ mà. Chẳng qua đang trong lúc du hí anh thấy mấy gã hàng trà , hàng quần, hàng áo cứ chào mời tới tấp làm anh quên hết sự đời mà sà ngay chân vào chốn tội lỗi. đâu phải do anh, là do dòng đời xô đầy chứ. Thế nên anh mặc cho thằng em quý hoá ở đó mà vọt đi mất tiêu, giờ nghĩ lại mà hối hận quá chừng.


Kibum thở một hơi dài sảng khoái. Kibum mơ màng nghĩ giờ đây, trong căn phòng trống trải này, có hoa đẹp, trà ngon chỉ thiếu một thứ ...


Mĩ nhân !!!


Mĩ nhân của ta ơi !!! Giờ nàng ở nơi nào...



Đột nhiên Kibum giật mình vì một tiếng động lớn. Khi anh quay lại thủ thế thì thấy cửa sổ phòng mình bật tung ra. Một bóng người thanh niên cao to nhảy vào và xuất hiện trước mặt anh ....


Cánh hoa hồng bay bay ...


Nắng chiếu xiên xiên trên khuôn mặt thanh tú ấy....


Ôi !!!!! Mĩ nhân !!!!!


Kibum như bị á khẩu luôn. Anh cười ngu không thể tả. Có phải là mĩ nhân ta hằng mơ đó không ??



Khoan mà đó là con trai mà ?


-          Ngươi tên Kim Bum đúng không ?


Ôi ... Giọng nói mới hay làm sao ? Kibum vẫn mơ màng và nhìn người đó đắm đuối .


-          Ngươi có nghe thấy cái gì không hả ? - Người đó bắt đầu bực mình.


Trời ơi !!! Bộ đồ em mặc càng làm nổi bật dáng người thanh thoát ấy hơn...


-          CÓ ĐIẾC KHÔNG HẢ ???


Lúc này Kibum mới giật mình trước âm vực cao vút ấy. Anh cười ngu và chắp hai tay lại :

-          Tại hạ là Ki Bum. Xin hãy cho tại hạ biết quý tính đại danh các hạ.

-          Ta không có đại danh chỉ có tiểu danh thôi - Cậu phẩy tay – Ta là kẻ đòi nợ thuê. Hôm nay có người thuê ta xử lí ngươi. Mau trả nợ nếu không thì đừng trách ta độc ác.



Kibum nhìn cậu với thắc mắc đầy bụng. Còn cậu thản nhiên ngồi xuống ghế và rót trà uống. Kibum hỏi :

-          Các hạ có nhầm không đấy. Tại hạ chưa hề nợ ai cái gì cả.

-          Thôi ! Mấy trò này ta rành quá rồi - Cậu liếc một cái sắc lẻm- Có trả hay không hả ?

-          Đúng là tại hạ tên Kim Ki Bum nhưng tại hạ chưa từng phải mắc nợ một ai cả, Phải chăng có sự nhầm lẫn chi đây – Anh nở nụ cười khoe hàm răng sáng chói.



Bỗng cậu ngồi ngu trong một vài phút trông rất thiểu. Cái mặt ấy sao mà đáng yêu thế cơ chứ. Cậu bỗng đâu lôi ra một tờ giấy , đọc đi đọc lại và ngẩng lên hỏi anh rất ngây thơ :


-          Có phải đây là 34 phố Tây, đi qua cái chợ rẽ phải không ?


Đến lúc này Kibum bỗng không nhịn được mà cười phá ra. Cậu đỏ mặt đứng dậy tính đấm cho gã hâm này một trận thì anh đã kịp nín cười mà nói :


-          Đây đúng là 34 nhưng là phố Đại Nam.


-          Thế còn cái tên Kim Bum - Cậu ngu ngơ và chìa mẩu giấy ra

-          Người tên Kim Bum ở phố Tây cơ. Tôi là Kim Ki Bum ở phố Nam. Đúng là các hạ tìm nhầm người rồi.


Cậu bỗng há hốc mồm ra và ngồi thụp xuống ôm đầu. Trời ơi!!!!!! Sao mà ngu thế không biết nữa !!!!! Lại lạc đường nữa rồi . Kại còn đòi nợ nhầm người chứ. Còn gì là danh tiếng của ta chứ. Xấu hổ quá cơ !!!!!!!!


-          Rất xin lỗi vì đã làm phiền . Cáo từ !



Rất nhanh vì xấu hổ, cậu phi thân ra ngoài và biến mất. Cậu đến nhanh như một cơn gió và đi cũng nhanh như vậy khiến cho Kibum không khỏi ngẩn ngơ xao xuyến. Anh vội đến bên cửa sổ và ngậm ngùi. Mĩ nhân ơi !!!! Tại sao lại không cho ta biết tên người chứ. Mĩ nhân đẹp tựa thiên thần với ánh mắt như sao và giọng nói du dương ấy (?).Ông trời ơi !!! Liệu con có thể gặp lại người ấy không ?



Có đấy.


-          Thiệt hả ?

Nhìn xuống dưới chân xem.



Ki Bum cười rất đểu khi cầm cái mảnh bìa nhỏ trên tay


“ Cạc vi sít


Mít tơ Shim Chang Min.

Ních nêm FIML : Food is my love.

Chuyên nhận bảo kê, đòi nợ và nhiều việc khác.

Địa chỉ văn phòng : Toà nhà con chim cú.

Sự hài lòng của quý khách là niềm hạnh phúc của tôi            ”





-          Em à !!! Đố em thoát khỏi tay ta đấy !!! Hô hô hô !!!!



To be Continued !!!!!!!!!!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét