Author
: Tử Đằng.
Disclaimer
: Vâng, Họ không phải của tôi. Được chưa ??? Nhưng ít nhất là ngoài cái fic
này.
Pairings
: KyuMin, KiMin và nhiều đôi khác.
Summary
: Chọn chồng ai chẳng ham nhưng mờ có khi oan gia ngõ hẹp chưa biết chừng ...
Rating
: T
Category
: Humor, romance
Warning
: Vô hại với trẻ em, quên, SA
A/N
: thật ra tớ nghĩ ra cái fic này trong một tình huống hơi điên điên và tớ khi
viết cũng trong tình trạng hơi điên nốt. Nhưng tớ không thể để ý tưởng lên men
trong đầu được. Khiếp lắm, Thôi thì viết ra cho bà con gần xa thưởng thức vậy.
Nói trước, tính cách nhân vật trong đây không giống bình thường đâu, chớ có
mắng vốn tớ !
P.S:
fic Repost.^^
Chap
1.
Choson
năm thứ xxx .....
Phủ
họ Lee.
Sung
Min ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, tay phe phẩy cái quạt lông gà mới thó được của Cá
hyung. Cậu nhăn mặt. Khiếp !!!! Có cái quạt mà cũng keo, không nỡ cho nó thêm
mấy cái lông nữa. Quạt gì mà mãi chẳng có gió. Sung Min thở dài như ngày tận
thế tới nơi và nghĩ về tương lại hẩm hiu của mình đến cái quạt đẹp còn chả có.
Gớm, Nắng gì mà vàng thế ( ???)
Cậu
liếc mắt ra ngoài cửa sổ. Nhìn sang bên phải ....
Một hàng gục
Nhìn
sang bên trái.
-
Éc
... Éc ....
Có con chim ở đâu
bay đến rụng luôn.
Sung
Min lấy đó làm tự hào lắm. Đột nhiên cửa phòng cậu bỗng mở toang ra. Lão gia và
phu nhân mặt mày hớn hở đi vào. Sung Min cau có, chu cái môi hồng lên mà vờ
dỗi.
-
Con
ứ chịu đâu ....
-
Thôi
nào Minie iu của ta – Lee phu nhân dịu giọng và đến bên cậu. Bà vờ lấy khăn ra
chùi mắt – Con muốn mẫu thân phải ....
Rồi
bà cứ thế sụt sùi, lấy hẳn áo cậu mà chấm lấy chấm để. Cậu cười như mếu và than
thầm cho cái thân mình. Đến giày dép còn có số thế mà bổn công tử ta lại thua
cả cái dép sao. Thôi thua dép nhưng mà thua dép của thằng khỉ thì thà đâm đầu
vào gối mà chết còn hơn. Nhưng dòng suy nghĩ miên man có chiều hướng ... loạn
của cậu đã bị cái e hèm của Lee lão gia chặn lại. Ông phẩy tay :
-
Chuẩn
bị đi thôi chứ còn để ta nhắc à.
-
Phụ
thân - Cậu mếu máo – Côn không muốn đâu.
-
Thế
mày muốn gì đây - Bỗng ông nổi xung thiên lên và gắt khiến bà vợ đang vờ sụt
sùi cũng phải im bặt – Hay là mày muốn ngồi ăn hoa quả trên bàn thờ hả ?
-
Nhưng
mà ....
-
Không
nhưng nhị gì hết ! Nhanh !
Thế
là Min uất. Min ức. Min khóc nức nở. Mà cái kiểu khóc ấy nó thê lương lắm.
Nhưng nói là khóc đấy nhưng Min vẫn tự giác bé ngoan đứng dậy níu tay cô tì nữ
mà đi đó thôi.
Sao
giống kiểu mẹ dắt con đi thế nhỉ ?
Và
bây giờ, cậu rủa ! Cậu nguyền rủa ba đời lão thầy bói chết tiệt đó. Mắt Min rực
lửa. Cái lão quỷ tha ma bắt chó gặm gà mổ mèo cào ^@%$%#@*^ ấy . Nếu như Lão
không xuất hiện ... Nếu như mẹ cậu không một phút ham vui theo dòng đời xô đẩy
... Nếu như cậu không nghe lão ấy ...
Dạ,
xin thưa với anh, Lịch sử là không có nếu như
!
Rồi
Sung Min nước mắt ngắn nước mắt dài bồi hồi (?) xúc động (?) nhớ lại cái buổi
sáng định mệnh ấy mà ruột đau như cắt từng khúc, lòng đau như ăn phải miếng bánh bao thiu mà tự vấn cái
số của mình.
Đó
là một buổi sáng mùa hạ. Trời cao trong xanh sương sớm long lanh mặt nước xanh
xanh cành là rung rinh.
Lee
phu nhân lôi xềnh xệch thằng con giai của mình đang chảy dãi thòng lòng vì buồn
ngủ mà đi bát phố. Khổ, cả cái nhà này bà cưng Min nhất, đi đâu cũng muốn nó đi
theo. Bà ức lắm, đi có nó đố ai dám nói gì với bà . Rằng thì là mà, thằng con
bà ấy nhá, Nó có bị bà mụ nặn nhầm không chứ sao ẻo thế rồi thì chai lọ lung
tung lên. Bà cấm nhá. Cơ mà thế nên cứ đi hội họp là Min lại có diễm phúc hầu
chuyện các phu nhân lớn bé. Riết rồi quen đâm ra giờ nhiễm luôn cả cái tính dưa
cà mắm muối nơi phố chợ.
Nhưng
mà hôm nay có phải bà đi buôn đâu. Bà đi coi bói mà.
Lee
Phu nhân trong buổi chợ chiều sau khi buôn dưa chán trong trà quán thì hóng
được rằng cái ông thày bói xứ Mông cổ hay cái gì cổ đó thiêng lắm, nói đâu trúng
đấy mà lại phong độ nữa. Bà nghe thế gục gặc lấy làm hưởng ứng rồi hôm nay bỗng
gói ghém sửa soạn lôi Min đi bảo không gặp lão thì không về. Min uể oải nghĩ
bụng. Thiêng lắm á? Hổng phải chết rồi à...
Gã
thầy bói đó nhìn cậu chằm chằm rồi phán câu xanh rờn :
-
Mệnh
yểu rồi .... Cho đi lấy chồng thôi.
Min
đang lơ mơ mà phải giật mình dậy. Cậu sấn sổ định đấm cho lão một trận thì lão
lại phán tiếp :
-
Xinh
đẹp có tài, không ai bằng nhưng vì bị ám nên suốt ngày bị tai nạn.
Rồi
hai mẹ con quay lại nhìn nhau mà mếu xệch miệng. Thôi chết rồi con ơi !!! Làm
sao bây giờ ?
Min
rưng rưng nước mắt.Sao lão ta nói đúng thế. Tứ bé tới lớn, Min càng lúc càng
đẹp ra. Người ta bảo thế là có quý tướng đấy. Má nó. Đứa nào nói thế ông giết.
Ừ, đúng! Min giỏi này, đẹp này ai cũng yêu này nhưng mà không hiểu chuyện gì nó
ám mà suốt ngày cậu gặp nạn. Bé xíu thì bị rơi xuống giếng hút chết. Lớn lên
chút nữa thì bị thương rồi ngã cầu thang rồi té sông. Nếu như Đường Tăng gặp
bao nhiêu kiếp nạn thì Min gặp cỡ đó. Ngẫm lại mà thấy đúng quá chừng ....
Cứ
như chưa đủ hay sao mà gã còn tiếp tục :
-
Nếu
không cho vị này lấy chồng trước năm 18 tuổi thì ắt sẽ có đại hoạ.
Rồi
hai mẹ con thất thiểu ra về. Lee Phu nhân chấm nước mắt mà than
-
Một
phút lỡ làng ân hận nghìn năm.
Khi
đó, ở bên trong nhà thày bói đó.
-
Ủa,
sao ông phán người ta đi lấy chồng ?
-
Thế
bà bảo con gái đi lấy vợ là sao chứ ?
-
Cậu
ta là con trai mà ?
-
Ủa.
Thế là con trai à ...?
-
......
Một
phút tưởng niệm bắt đầu.
-
Thôi
rồi ... Tưởng là con gái nên khuyên đi lấy chồng. Đúng là khôn ba năm dại một
giờ.
Và
chính vì cái sự nhầm chết tiệt đó mà giờ đây, cậu Lee Sung Min – Công tử út nhà
họ Lee phải đi lấy chồng để cắt ác duyên. Mà đâu phải thế là xong đâu. Đố mọi
người biết lấy chồng kiểu gì nhá.
Gợi
ý . Có một quả cầu dây rợ lằng nhằng màu đỏ.
Trong
lúc Min đang chuẩn bị cho kế hoạch “vĩ đại” thì những con người vĩ đại ở ngoài
sảnh kia cũng nghĩ ra vô số việc “vĩ đại” khác.
-
Phụ
thân xem, tiền vé tham quan kiếm kha khá rồi – Hyuk cười nhăn nhở.
-
Tiền
quà lưu liệm(?) nữa ... Chà chà .... – Hae tít mắt.
-
Hay
để con làm cái này tiếp để kiếm chút tiền nữa nhỉ - Lee Teuk hyunh trưởng cười
gian.
-
Lạy
hyung - Khỉ bĩu môi – KangIn hyung không giết tụi em thì em đi bằng đầu.
Hôm
nay, khu vực trước cửa sổ của Min đông vui quá chừng luôn. Gớm, bõ công Lee lão gia viết hẳn Poster, phát cả tờ rơi
mới được thế này đấy.
Rằng
thì chuyện trăm năm đâu để người khác chê cười. Lão gia quyết chí phải làm cho
nó hoành tráng nhất vùng này để về già còn lưu danh sử sách (?). Cuối cùng sau
nhiều lần hội họp có doạ nạt và năn nỉ, ông đã thống nhất nôi dung như sau
“
Thiếu gia Lee Sung Min nhà họ Lee muốn tuyển chồng.
Điều
kiện :
- Nam từ 18 đến
25 tuổi.
- Cao to đẹp
giai phẩm chất tốt
- Không bị dị
tật khiếm khuyết.
Ai
đạt đủ 3 yêu cầu trên xin dự tuyển buổi tung tú cầu chọn chồng
Lee
So Man chấp bút. ”
Và bây giờ , giờ G đã đến.
Sung
Min xúng xính trong bộ áo hồng mở đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Cậu cầm trên tay
tú cầu và hít một hơi thật sâu.
Một
đám đông công tử đang xăn tay áo, bẻ khớp tay, xoay vai, hít thở và căng mắt
lên hồi hộp.
Sung
Min nhắm mắt tung mạnh quả tú cầu lên thật cao ....
Và
rồi .....
To
be continued !!!!!!!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét