Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2012

[DooSeob fanfic] Đường một chiều - Chap 6.


Chap 6.




Có khi yêu?


Doo Joon thường tự hỏi bản thân mình một câu duy nhất đến cả trăm lần và không lần nào anh có một câu trả lời hoàn chỉnh. Ừm, có thể là yêu lắm, nhưng  làm sao để phân biệt được giữa yêu và thích. Thật ra, cái ranh giới yêu-thích cũng chỉ mong mang như một sợi chỉ khiến người ta lạc lối. Thích chưa đủ để gọi là yêu mà yêu thì đã thích  đối phương đến độ khờ dại. Vậy anh nên gọi cảm giác với người ấy là yêu hay thích? Ai mà biết được, tình yêu vô tư tràn ngập trong anh đến bất ngờ tự lúc nào chẳng rõ. Tự hỏi bản thân cũng chỉ bế tắc, con người chẳng ai hiểu rõ được chính mình. Vậy anh phải làm sao?



Doo Joon luôn vô thức mỉm cười mỗi khi đọc những mẩu tin nhắn của cậu, đôi khi chỉ là dặn dò vài ba câu, nói chuyện vu vơ và lắm lúc anh hay cười và im lặng ngồi bên cậu thật lâu. Ừ, thích người ta thật rồi mà không dám nói. Trái tim cứ loạn nhịp hoài vậy, sao không để cho nó lên tiến? Doo Joon nhiều lúc chẳng hiểu vì sao mỗi lần cậu về, anh thường đứng thật lâu trước cửa chỉ để nhìn cái bóng của Yo Seob chỉ còn là một chấm mờ mờ, khuất hẳn sau hàng cây. Cậu cười, anh cười. Cậu buồn, anh cũng chẳng vui, luôn tìm cách khiến cậu vui. Có những lúc ánh mắt trộm nhìn theo em. Càng thêm nhung nhớ gắt gao trái tim anh hồi hộp. Có những lúc thấy nhớ ngồi đợi chờ vu vơ, khi nhịp đập rộn ràng khiến tim anh vỡ òa trong cảm xúc miên miên tràn về từ khi nào chẳng biết. Nếu phải gọi thành tên những cảm xúc đó, anh nên nói là gì?


Có lẽ nào ta đã yêu?



“ …Perhaps love is like a resting place
A shelter from the storm
It exists to give you comfort
It is there to keep you warm
And in those times of trouble
When you are most alone
The memory of love will bring you home…”





….



-          Có khi yêu?

-          Mày đang yêu, Doo Joon.


Jun Hyung lặng lẽ kết luận, cười cười. Hai thằng ngồi trong quán rượu quen thuộc, uống gần hết hai chai rượu và lảm nhảm vô thưởng vô phạt. Doo Joon trầm ngâm không nói, chỉ uống mà sao chẳng thấy say nữa. Jun Hyung rót rượu, uống ực một nhát và thở ra một hơi dài đầy thoải mái, nói trong cơn say ngà ngà :


-          Có lẽ tao cũng vậy.

-          Sao mày nói độc thân là vinh quang mà – Doo Joon nhếch môi, nhạo vài cái.

-          Trước kia khác, bây giờ khác – Jun Hyung tiếp tục uống – Có cảm giác như bị bắt mất hồn, mọi thứ rối bòng bong chẳng rõ ràng nữa.

-          Có phải yêu là vậy không?

-          Có lẽ …


Hai thằng cứ thế uống rượu và trầm ngâm như hai người bạn già, nói chuyện linh tinh toàn những cái chẳng ăn nhập gì cả. Gã nào cũng chìm trong suy nghĩ riêng của bản thân, để hơi men dẫn lối, khiến biết bao cảm xúc bỗng tuôn chảy ra tràn trề. Phải rồi, có khi yêu. Người ngoài nhìn vào dễ nhận ra nhưng người trong cuộc chẳng ai hiểu rõ trái tim mình. Doo Joon bỗng thở dài :


-          Mày là thẳng độc mồm.

-          Mắc gì mày chửi tao? – Jun Hyung đấm vai bạn mình, cười cười.

-          Mày kêu tao sẽ dính vô một em trai, giờ đúng rồi – Doo Joon cười khà khà, ngửa cổ uống cạn ly rượu – Thành thật rồi…

-          Tao cũng vậy.


Doo Joon ngạc nhiên, tròn mắt nhìn thằng bạn mình, thấy nó không có biểu hiện gì là cười đùa cả, thấy có lẽ nó nói đúng. Tại sao nói giỡn vậy mà thành thật, không lẽ cái số của hai thằng định sẵn như thế? Ai mà biết được chữ ngờ, đúng là ông trời có mắt hay là đang trêu đùa hai đứa, nhưng mà vậy thì đã sao? Anh thở dài, rót rượu đầy ly cho cả hai và nói :


-          Uống nào, vì tình yêu tróe ngoe của hai ta.

-          Và vì tương lai trước mắt.


Rượu vào thì lời ra, hai thằng lảm nhảm như hai gã dở đời, ồn ào. Khách quen nên bà chủ không nói gì, chỉ để cho hai đứa tuý luý một trận cho thoả. Hai thẳng con trai uống rượu suốt tối, mãi đến khi đã khuya trờ khuya trật mới đứng dậy đi về. Uống nhiều vậy mà cuối cùng chẳng thằng nào loạng quạng, tỉnh như sáo mà nói giỡn cười đùa. Gió đêm thổi lạnh, thằng nào thẳng đấy co ro chạy thẳng về nhà. Trăng đã lên cao đến đỉnh từ lâu, một buổi tối yên bình.



“…Perhaps love is like the ocean
Full of conflict, full of change
Like a fire when it's cold outside
Or thunder when it rains
If I should live forever
And all my dreams come true
My memories of love will be of you…”



*
**




Mỗi lần Hyun seung biểu diễn xong thường có một bông hoa hồng gửi đến. Lần đầu tiên, cậu không mấy để ý, cho rằng chỉ là một người gửi nhầm hay gì đó. Nhưng đến lần thứ tư, thứ năm, Hyun Seung không thể coi như không biết được. Cậu thường kín đáo quan sát và cố tìm một đối tượng khả nghi nhất trong tầm nghi vấn. Nhưng sao tìm mãi chẳng thấy, mà người gửi lần nào cũng gửi một bông duy nhất, không thiệp, không một lời nhắn. Hyun Seung thấy lạ, đột nhiên thấy vui mà chẳng hiểu vì sao mình vui. Số hoa cậu nhận được đã đủ để làm một bó hoa khô rồi mà người lạ mắt mãi chẳng thấy lộ diện.



Cuối cùng, sau bao nhiêu công sức, cậu đã tìm được. Mà lạ thật, sau này, mỗi khi cậu hỏi lại, anh cũng chỉ cười cười mà không nói gì. Vặn mãi cũng chỉ nhận được câu trả lời đơn giản


“ Vì khi em hát, chẳng hiểu vì sao anh lại nghĩ tới hoa hồng. Một bông hồng bạch thuần khiết”


Hyun Seung chẳng cần điều gì ngoài những đơn giản và ấm áp hơn thế.



“…Like a rush shot through you 
Everyone is watching you 
Told you why I see no need for the sun 
I've found a reason to say 
A love you light is a love soon gone 
If this is it ….”



….



Jun Hyung thở dài, lặng lẽ rời khỏi quán bar. Anh cười nhạt, thấy bó tay với chính bản thân mình. Yêu đáy, thừa nhận trái tim là bỗng dưng yêu người ta, ấy thế mà cứ hành động lén lút mãi, chẳng hiểu được trái tim đang nghĩ gì nữa. Mà nói dễ thế thôi, dám một lần xuất hiện trước mặt cậu? Anh thấy dũng khí rủ nhau chạy đâu mất tiêu, nói Doo Joon riết, bây giờ đến lượt bản thân mình ngớ ngẩn chẳng rõ.


Bỗng dưng bước chân anh dừng lại đột ngột và lùi lại vài bước. Đôi mắt Jun Hyung mở to vì ngờ ngàng và ngạc nhiên cộng với một cảm xúc vui mừng chẳng rõ. Hyun Seung tựa lưng vào tường, quay mặt ra nhìn anh và cười nhẹ. Anh đứng sững một lúc lâu, chẳng biết phải làm gì. Cậu nhẹ nhàng :


-          Sao lại là hoa hồng bạch?

-         

-          Đồ ngốc, anh tưởng tôi không biết hay sao?

-          Tại sao?

-          Đi uống một ly nhé, tôi trả.


Hyun Seung cười, quay lưng đi chẳng nhanh  cũng chẳng chậm, chẳng buồn để anh thắc mắc hay lên tiếng. Cậu bình thản như không khiến Jun Hyung ngỡ ngàng ngây ngốc. Mọi việc đến quá nhanh khiến anh sững sờ. Anh cười ngốc, lật đật đuôi theo cậu. Dưới ánh đèn đường vàng cam mờ mờ, có hai chiếc bóng sóng đôi, lững thững an nhiên.




*
**


Doo Joon chở cậu về nhà trên chiếc xe đạp màu đỏ của mình. Thấy bàn tay cậu siết khẽ mép áo mình, anh bất giác mỉm cười. Có phải cậu đang cười phải không? Anh nheo nheo mắt nhìn trời, thấy nắng chiếu xiên xiên qua tán cây, nhảy múa xoay tròn. Anh bỗng dưng muốn được là nắng để hôn lên mái tóc cậu thật dịu dàng. Anh muốn được là gió khẽ vờn qua mái tóc cậu. Anh muốn được là mây đê che cho cậu thật dịu dàng.


Anh muốn chở cậu đi mãi, thầm mong sao con đường làm ơn hãy dài ra đôi chút. Và khứu giác anh chỉ còn lại mùi hương của cậu đầy ngọt ngào, có phải ai cũng hạnh phúc như anh? Bình yên, thầm gọi tên em chỉ chút mà thôi.


“ …give me more lovin then i've ever had.
make it all better when i'm feelin sad.
tell me that i'm special even when i know i'm not.
make me feel good when i hurt so bad.
barely gettin mad,
im so glad i found you.
i love bein around you….”




Yo Seob hơi sững lại chút, lắng nghe bài hát nhẹ nhàng chảy qua mình thật ngọt ngào. Giọng anh trầm trầm mà ấm áp quá, bất giác khiến cậu đỏ mặt. Yo Seob hơi dựa trán mình vào lưng anh, nghe mùi hương nam tính rất riêng quấn quýt chẳng chịu rời. Giọng anh vấn vang đều đều, nhẹ như gió bên tai cậu dịu dàng.


“ …as easy as 1 2,(1 2 3 4.)
theres only one thing two do three words four you.
i love you.
(i love you)
theres only one way two say those three words
and that's what i'll do.
i love you…”



Khi cậu về đến nhà là lúc anh hát đến câu cuối cùng. Doo Joon nhìn thẳng vào mắt cậu và hát thật nhẹ.



“ …i love you i love you.
one two three four i love you.
I love you
i love you …..”




Và rồi bàn tay anh tìm đến bàn tay cậu, khẽ xiết. Yo Seob cúi mặt, má đã ửng hồng.


Một nụ hôn nhẹ nhàng đặt lên trán cậu.


Có lẽ nào ta yêu nhau?






“ …theres only one thing two do three words four you.
i love you.
theres only one way two say those three words
and that's what i'll do.
i love you.i love you
…”



End chap 6.



P.S:
1)Perhaps love –John Denver
2) 1 2 3 4 – Plain White


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét