Thứ Tư, 21 tháng 3, 2012

[DooSeob fanfic] Đường một chiều - Final Chapter



Chap 12. /aka sự trở lại của lối viết cũ/



Doo Joon chạy như kẻ điên, người dại khi thấy bóng hình quen thuộc ám ảnh anh mỗi đêm dài xuất hiện. Anh guồng chân chạy nhanh, nhanh hơn nữa nhưng chiếc xe chuyển bánh ngày một xa. Cho đến khi xe buýt đi rồi, khuất phía sau con đường, Doo Joon thở dốc và ngồi xuống. Rõ ràng… Anh không lầm. Anh đã không nhìn nhầm, đó là cậu. Là Yo Seob!!! Cậu vẫn còn ở đây, cậu vẫn còn ở Seoul này. Đôi mắt anh đăm đăm nhìn về hướng chiếc xe đã đi khuất, đột nhiên khóe mắt cay chẳng rõ. Anh cười nhẹ, thất thểu đi về, bước chân nặng trĩu những tự sự, đau buồn và cả vui mừng. Không sao, chỉ cần cậu vẫn còn ở đây, những thứ còn lại đã chẳng còn nghĩa lý gì nữa rồi.



Doo Joon bước đi, thóang chốc lại quay đầu nhìn lại, lòng không nguôi một hi vọng ngẩn ngơ. Có khi nào cậu sẽ lại xuất hiện. Anh phải tìm cậu bằng cách nào, nếu như định mệnh của hai ta là đối phương thì Yo Seob à, em đừng mong chạy trốn khỏi anh. Anh thề sẽ tìm được em, chỉ cần anh còn một hơi thở thì anh sẽ mãi đi tìm anh. Em có thể chạy, nhưng em không thể trốn. Hãy đợi anh, hãy đứng đó đợi anh. Anh nhất định sẽ tìm được em.


Nhất định.


Đột nhiên, Doo Joon thấy tâm hồn trĩu nặng của mình sáng lên vô cùng. Thấy cậu dù chỉ vài giây ngắn ngủi, đối với anh như vậy là đủ. Anh chỉ cần biết cậu còn ở đây, còn khỏe mạnh, thế là được. Phần còn lại, tự anh sẽ lo lấy. Lần này, dù có bị đánh, bị đuổi, bị từ mặt, bị người đời phỉ nhổ, anh nhất định sẽ không buông tay cậu ra. Anh sẽ không để cậu phải khóc thêm lần nữa. Doo Joon bật cười, đi hối hả và bước chân của anh bỗng nhẹ hẫng như chắp cánh. Anh nở nụ cươi thật tươi và nói lớn:


-          Yang Yo Seob!!!! Anh nhất định sẽ mang em về! Trò chơi rượt bắt này sắp phải kết thúc rồi, vợ à~.



Nắng lên cao, trải từng dải vàng tươi trên nền tuyết trắng xóa. Những vụn nắng vỡ giòn tan dưới bước chân anh, phủ lên bờ vai anh ấm áp. Tuyết đã ngừng rơi.


*
**


Yo Seob mở cửa bước vào nhà. Bật đèn cho sáng và thêm chút ấm áp cho mùa đông, cậu đốt thêm lò sưởi. Cởi giầy để gọn vào tủ gỗ, Yo Seob làu bàu vài tiếng, lột bỏ chiếc găng tay đẫm tuyết tan và chiếc mũ len ẩm ướt, giũ mạnh. Mái tóc cậu dài chấm gáy, lòa xòa màu rượu boóc-đô. Những sợi tóc rối được vén gọn sau vành tai đỏ ửng vì lạnh. Chà xát hai tay vào với nhau, cậu lấy nước nóng đi tắm. Cái bình nước nóng bị hỏng chưa gọi được thợ sửa, Yo Seob đành phải đun nước. Hai ấm nước chắc phải mất hơn mười phút mới sôi. Trong lúc đợi nước, Yo Seob pha café uống cho ấm bụng. Treo chiếc áo măng-tô lên giá, Yo Seob thả người lên chiếc ghế bành lót đệm, co hai chân, đối diện với lò sưởi và nhấm nháp café. Vị café đắng, có chút béo ngậy của sữa ăn kèm với mấy cái bánh quy còn sót lại từ hôm qua khiến cậu tỉnh cả người. Ngoài trời tuyết ngừng rơi đã lâu, nhưng từng đụn tuyết còn chất đầy lạnh buốt, phủ các cành cây và kín bậc thềm. Tối mờ tối mịt, mùa đông nhanh tối, thoắt cái mặt trời đã lặn mất, chỉ còn bóng tối vây đầy. Bên ngoài, sự sống vẫn tiếp diễn, trầm lại như chiếc xe chuyển bánh chậm dần trên đường đóng băng. Cửa số phủ tuyết, chỉ chừa lại một khoảng kính nhỏ, đủ để nhìn ra ngoài. Bên trong phòng khách, lò sưởi đốt bằng gỗ cháy lách tách, sáng rực màu cam sậm. Chiếc đèn trần cũ tỏa ánh sáng nhàn nhạt, phủ lên người cậu như màu rượu chát. Yo Seob ngồi yên tĩnh trên ghế, uống từng ngụm café, ăn nốt cái bánh quy còn dở và lặng nhìn gỗ cháy trong lò. Trong bếp, tiếng nước reo ngày một vội vã, phá tan cái im ả, trầm trầm xung quanh. Cậu thở dài.


Đã năm tháng.


Đột nhiên lại thấy nhớ mà chẳng hiểu vì sao.


Yo Seob đưa tay chạm vào chiếc nhẫn đeo trên cổ. Từ từ lôi nó ra, nhìn rất lâu rồi tự cười. Đã bao nhiêu lần cậu muốn vất nó đi, như cách cậu ném trái tim này vào một khoảng không gian tối đen, đặc lại trong khổ đau, im lặng? Cậu chẳng biết nữa. Bàn tay hết gỡ ra, rồi lại đeo vào, chẳng nỡ rời dù chỉ một giây, một phút. Cười khổ, cậu nhét nó vào trong ngực áo, nhắm mắt lại, so vai. Lạnh thật, chẳng mấy chốc đã sang năm mới. Noel rồi Tết, đất trời chuyển động theo quy luật, còn cậu thì im lìm. Nhưng trái tim cậu thì lại như đường đi của một ngôi sao, dù là đi về đâu thì cũng lại về điểm xuất phát.


Trái tim cậu nhớ anh.


Yo Seob à, mày không nhớ vì sao mày phải bỏ đi ư? Đừng có nực cười nữa, mày muốn anh ấy phải đau khổ, mày muốn gia đình anh ấy khốn đốn đến mức độ nào mới thỏa? Thà rằng mày chịu đau chứ không thể để Doo Joon phải khổ, chẳng phải mày đã nói thế ư?


Yo Seob cuộn người lại, hai mắt mở ra.

Một giọt nước mắt rơi xuống.


Không nức nở, nước mắt đột nhiên chảy xuống. Chỉ một hàng, thấm ướt cổ áo. Đôi mắt cậu xa xăm vô định, ngỡ như chìm vào hư không. Trên bếp, hai ấm nước đã sôi, reo lên ầm ĩ. Gỗ cháy to, bốc lửa cao trong lò, tỏa sáng dịu dàng.


“…I close my eyes
Only for a moment and the moment's gone
All my dreams
Pass before my eyes, a curiosity


Dust in the wind
All we are is dust in the wind
Dust in the wind
All we are is dust in the wind ….”


*
**




Sáng.


Tuyết đã tan chút ít, trời cũng không còn tuyết rơi. Hôm nay, đột ngột có mưa nhỏ, hiu hắt, lắc rắc. Bầu trời xám nhạt như tấm vải thô. Tuyết và mưa, không hiểu còn gì tội tệ hơn một ngày mùa đông như thế này. Yo Seob vén rèm, nhìn ra bên ngoài, thở não nề. Hôm nay cậu không nghỉ được, đã đến hạn giao tranh. Lần này ông chủ đã tin tưởng và hào phóng giao việc cho cậu, Yo Seob khônh thể để ông ấy phiền lòng. Mở hé một bên cửa sổ đón không khí ùa vào, Yo Seob co người, khoác thêm cái ào choàng xanh xám, đi xuống bếp. Trên bếp ga, ấm nước đã sôi. Cậu lấy nước pha café rồi lấy bánh nướng trong lò ra, bày lên đĩa. Một bữa sáng nhẹ, đủ ấm cho một sáng mùa đông và đủ tỉnh táo để làm việc trong vài tiếng đồng hồ sắp tới. Mở tủ lạnh, thấy chỏng chơ còn vài hộp thịt nguội, paté và ít rau đã héo từ bao giờ, Yo Seob quyết định mua một chút đồ cất tủ, phòng khi tuyết rơi nặng không thể ra khỏi nhà. Nghĩ đến một buổi sáng nhốt mình trong nhà, giữa ngày đông ảm đạm thế này, Yo Seob không khỏi buồn chán. Gió thổi qua ô cửa để mở lạnh buốt. Cậu ăn gọn bữa sáng, rồi thả mấy cái đĩa và dao thìa xuống bồn. Dòng nước lạnh toát chảy qua kẽ tay làm cậu rùng mình. Sau khi dã dọn xong, Yo Seob chuẩn bị rời khỏi nhà.


Cậu mặc áo len cao cổ màu xanh, lớp áo lót màu xám và choàng cái áo măng-tô dày màu đen. Lấy chiếc mũ len treo èo uột trên móc màu ghi nhạt, khăn quàng xám, xỏ thêm đôi găng tay màu huyết dụ và đi đôi giày vải cùng màu đen bụi như chiếc quần, Yo Seob rời đi. Đứng dưới hiên, từng dòng nước nhỏ chảy xuống không khỏi làm cậu thở dài chán nản. Một ngày mới ảm đạm và lạnh lẽo. Yo Seob ngán ngẩm nhìn những bãi nước đọng phía trước, cầu mong nó không làm ướt đôi giày cuối cùng của cậu. Lấy chiếc ô từ trong ba lô, Yo Seob vội xòe ra, đi dưới con mưa giăng giăng sầu não. Chiếc ô trong, cậu có thể nhìn thấy cả bầu trời phía trên. Vòm trời màu xám, từng đụn mây sầm sầm tối, kéo dạt phủ đầy phía đường chân trời. Nhà nối nhà san sát nhau, chen chúc, xô lấn trong một khoảng không gian chật hẹp. Yo Seob lách người qua những ngõ nhỏ hẹp, bề ngang chỉ đủ cho hai người đi mà còn khó khăn, không khỏi cười khổ. Những ngôi nhà xây bằng đá xám, cái cao cái thấp, lên xuống theo cung đường xuyên qua. Trên đầu, những sợi dây điện vắt ngang dọc như mạng nhện. Những mái nhà vuông vức cắt hình rõ rệt trên nền trời xám vòm vòm. Nhà cậu nằm trong con hẻm khuất sâu trong ngõ, mỗi lần muốn ra đường lớn phải đi bộ chừng mười phút, xuyên qua những ngóc ngách tí tẹo, ẩn khuất sau những ngôi nhà cổ với tường phủ đầy rêu xanh. Yo Seob đút một tay sâu hơn vào túi áo, kéo chiếc khăn quàng cổ phủ kín tận mũi rồi cắm cúi đi. Mưa tuôn trên đầu, chạm vào bề mặt ô vỡ thành muôn giọt nước bé li ti. Tiếng giày chạm vào những vũng nước nghe lõm bõm. Cậu nhăn mặt, rít khe khẽ. Dù đã tránh nhưng nước mưa vẫn có cách thấm ướt gót giày, lành lạnh. Lõng bõng, lõng bõng … Tiếng mưa rơi xuống, chạm vào mặt nước loang loáng rồi nảy lên, vỡ tan. Cậu cố gắng đi giữa cái giá rét của màu đông, len lỏi trong màn mưa mờ mờ, sầu sầu đến não lòng. Ngước lên nhìn trời, càng lúc mây mù càng dày và mưa càng lúc càng dai dẳng. Không gian ngõ vắng trầm đi trong thanh âm dài đến vô cùng của mưa, của tiếng lõng bõng dưới chân người qua lại. Những cái cây trụi lá trơ ra dưới mưa. Một vài cây cảnh rũ lá, ướt rượt những giọt mưa bé xíu. Một con mèo mướp ở nhà bên, ló người ra khỏi ổ, nhảy lên ngồi ở bệ cửa số, kêu vài tiếng lười biếng. Thoắt cái, nó phi người xuống, đung đưa cái đuôi chạy vào trong. Một bản guitar vang lên hòa cùng giai điệu của mưa, nhè nhẹ quẩn quanh cái ngõ nhỏ. Con hẻm ướt đẫm nước mưa, tê tái.



…o0o…



Yo Seob mua một ít thịt đông lạnh, cá tươi, thêm cân táo và chút rau xanh. Đi vài vòng ở cái siêu thị tư nhân be bé, cậu đình thanh toán và ngừng việc mua sắm. Đi ngang qua quầy bánh ngọt, Yo Seob ngần ngại đôi chút rồi mua một ổ bánh mới và ít bơ. Cầm thỏi bơ trong tay, Yo Seob nghĩ ngợi một thoáng rồi quay lại quầy rau mau cân khoai tây và ít xúp lơ. Mỉm cười nghĩ về món xúp cho bữa tối, cậu vui vẻ chi nhiều hơn đôi chút. Dù sao lâu lắm mới có ngày mưa ảm đạm, một bát xúp nóng với thịt nướng sẽ làm cậu ấm áp, hơn là thịt xông khói với nước quả đóng hộp lạnh ngắt.


Yo Seob xách túi thức ăn, đứng ở trạm chờ xe buýt. Cậu phủi những hạt mưa bé xíu trên vai áo, chốc chốc lại ngó ra nhìn trời. Mưa vẫn còn, không khí ẩm ướt vì mưa. Ai ai cũng vội vã đi thật nhanh tránh mưa. Bên kia đường, vài quán bán đồ ăn vặt càng thêm đông khách. Khói bếp ấm sực tỏa ra, đưa mùi hương của thịt rán, cá chiên thơm lừng, ấm áp. Yo Seob mỉm cười, vội vàng bước lên chiếc xe vừa trờ tới. Cậu vừa lĩnh lương, được cộng thêm tiền thưởng nữa cũng được kha khá. Hôm nay Yo Seob muốn nghỉ ngơi. Đôi lúc muốn lười biếng một lần, ngồi trên ghế uống café, ăn bánh nóng giòn, nghe nhạc và xem phim. Đối với cậu, chỉ cần vậy là ổn.


Ổn nhưng không phải đủ.

Những lúc như vậy, lại nhớ một người.


Cậu cố xua đi những suy nghĩ vừa ập đến, nhìn vẩn vơ không rõ. Chiếc xe chở cậu đi nhẹ nhàng lướt trên phố ướt nước. Mưa dầm dề, không có dấu hiệu gì là sẽ ngừng.


…o0o…


Tối.


Trời mưa lâm thâm đã cả tuần. Dự báo thời tiết chỉ nói mưa trong vài ngày, nhưng cúôi cùng cả Seoul tắm trong mưa đông rệu rã suốt bảy ngày trời. Mưa từ sáng đến trưa, tạnh đôi chút rồi lại mưa đến chiều tối. Đêm nằm gần như ngày nào cũng nghe thấy tiếng mưa vỗ mái. Sự sống đã rũ xuống chán nản đến giới hạn. Không khí lúc nào cũng bị phủ trong một lớp nước mỏng nhạt. Một vài tiếng càu nhàu phát ra từ những ngôi nhà đằng xa. Mưa khiến quần áo khó khô, cái gì cũng ướt. Sàn nhà đọng nước mưa. Quần áo ướt nước mưa, thảm lau ẩm ẩm bốc mùi ngai ngái. Mưa dầm dề làm lòng người trùng xuống như dây đàn. Những giọt mưa rơi rơi như những sợi chỉ bạc, ánh lên dưới những ngọn đèn đường cũ xỉn. Cái ngỏ hẻm chật chội ủ ê, trầm đặc lại trong cơn mưa.


Doo Joon đứng trước một ngôi nhà khuất sâu trong hẻm bé, im lặng nhìn về phía ánh đèn sáng bên trong. Chỉ cần gõ cửa, nhưng anh lại chùng chình đến lạ. Chẳng phải đây là điều anh đã tìm kiếm hay sao? Cậu ở trong kia, cách anh cánh cửa gỗ cũ sờn màu sơn. Anh đã tìm thấy cậu, nhưng anh không biết phải đối diện với cậu như thế nào. Có một cái gì đó ám ảnh anh, khiến anh sợ hãi. Anh sợ Yo Seob sẽ lại chạy trốn anh một lần nữa. Anh đã đợi cậu như thế này đã năm hôm, với cái ô đen cũ, dưới cơn mưa dai dẳng lạnh buốt. Doo Joon đã đứng trong một con hẻm phía xa, đã say mê nhìn cậu như thể người mù lần đầu tiên thấy ánh sáng. Cậu vẫn thế, anh vẫn thế. Nhưng sao lại lạ lẫm đến thế này. Anh không biết mình lấy đâu ra nhiều sức lực đến thế này để chờ cậu. Nhìn cậu lướt qua dù chỉ đôi phút ngắn ngủi, trái tim bỗng dưng ấm áp ngọt ngào. Doo Joon ngờ rằng, dù là chỉ vài phút, hay vài giờ, thậm chí đợi trong vô cùng, anh vẫn có thể. Nhưng tại sao anh phải đợi? Đứng ẩn mình trong màn đêm, chìm trong sự tĩnh lặng dịu dàng của đêm thâu, anh ngấu nghiến những lạnh giá của mưa, trong ngõ phố trầm. Tiếng mưa tí tách như bản bolero, âm vang khắp ngõ tối.


Tối muộn, anh đợi mãi nhưng không thấy cậu về. Chắc cậu về muộn. Doo Joon cười nhẹ rồi lặng lẽ quay lưng đi.


Đột nhiên, Doo Joon đứng khựng lại. Đôi mắt anh mở lớn vì quá bất ngờ và cả ngỡ ngàng, yêu thương.


Cậu đứng đó, một tay cầm ô, một tay mang theo giỏ hoa còn ướt nước mưa, nhìn anh không nói. Trong cái tĩnh lặng đến vô cùng, trong một tối mưa lạnh buốt, anh thấy xung quanh vang lên một điệu nhạc vô tận, như tiếng guitar gẩy lên bản Twilight bập bùng. Tâm trí anh như xuôi theo những giọt mưa, chảy về nơi cậu, vỡ tan thành muôn vàn mảnh nhỏ. Ánh đèn đường cam sậm hắt xuống, đổ bóng trên nền đường ướt đẫm nước mưa.


Em à, em có nghe thấy bản hòa âm của mưa và màn đêm? Yêu thương chảy tràn như muôn ngàn giọt mưa, ngập khóe mắt ướt. Em có thấy không sự dịu dàng của đêm mưa. Là anh đứng đó, đã hòa tan tự lúc nào chẳng biết.



-          Em đã về đây, đừng đợi nữa.

-          Anh lạnh.

-          Có lò sưởi đó – Cậu nhẹ nhàng lướt qua anh, mùi hương trà nhàn nhạt quấn quanh dịu dàng – Sao đứng ngoài này làm gì mà không gọi?

-         

-          Đừng có ngốc, chẳng ai đứng dưới cái lạnh năm đêm mà khỏe đâu.



Anh theo cậu vào trong, lặng lẽ. Yo Seob đặt giỏ hoa lên bệ cửa sổ, gập ô lại dựng ở góc nhà. Cởi áo choàng treo lên móc, cậu quay lại cất ô dùm anh. Doo Joon vẫn đứng đó, ngây ngốc nhìn cậu. Lấy cho anh cốc café, Yo Seob nói:


-          Nhà chẳng có gì, anh uống đỡ vậy.

-          Theo anh về đi – Anh đột ngột nói.

-          Về đâu mới được chứ? - Cậu quay lại, hai tay xiết khẽ thành nắm, cố ngăn cơn xúc động trào ra.

-          Về nhà mình – Doo Joon dịu dàng.

-          Anh đừng đùa, còn bố mẹ anh nữa. Anh muốn ân hận sao? Em giờ sống tốt, không có anh cuộc sống vẫn vậy. Công việc không phải là không có, đủ ăn đủ tiêu – Yo Seob nói gượng, ngồi xuống. Nhưng cái run rẩy của cậu chẳng thể qua được mắt anh – Anh cứ ở lại, bao giờ thấy đủ ấm thì về đi.


Doo Joon cứ đứng nhìn cậu say mê như vậy. Ánh nhìn của anh làm cậu thấy nhột nhạt. Doo Joon nói nhẹ:


-          Còn yêu anh không, Seobbie?

-         

-          Anh yêu em, vợ à.

-          Ở ghế có chăn và gối, anh tự dùng …

 Yo Seob đứng bật dậy, quay lưng bước nhanh. Cậu cố tránh mặt anh, cố không để anh thấy được đôi mắt mình đang hoe đỏ, cố không để cho những giọt nước mắt cứng đầu rơi xuống. Đừng … không được khóc! Không được yếu đuối!!


-          Thế … chia tay thật sao?


Tiếng gọi của anh nhẹ bẫng phía sau, cậu đột ngột dừng lại. Yo Seob thấy hơi thở của anh nóng rực sau gáy, khiến vùng da cổ của cậu bỏng rát như phải lửa. Yo Seob run rẩy, cắn chặt môi. Cảm nhận được vòng tay anh choàng qua vai mình vững chãi, cậu rít khẽ. Doo Joon ôm cậu nhẹ nhàng từ phía sau, thì thầm :


-          Vậy … nỡ bỏ thật sao em?


Tiếng anh trầm ấm, ngọt ngào như café sữa khiến cậu ngất ngây. Cái hôn nhẹ lên thái dương của anh khiến cậu mềm nhũn người. Yo Seob bật khóc, cả người rung lên. Đến bây giờ, cậu mới nhận ra mình nhớ anh nhiều đến mức nào. Những ngày tháng không có anh, cậu phải tập quen với sự cô độc, cậu phải học cách quên đi nỗi đau và sống chung với những nỗi nhớ trở thành chai sạn. Cậu tưởng rằng cậu có thể lạnh lùng, nhưng không thể. Không được rồi!!!!! Cậu nhớ anh, yêu anh đến điên dại. Tại sao anh lại xuất hiện, tại sao cậu vẫn còn nuôi hi vọng, tại sao cậu vẫn còn yêu anh? Khốn nạn, cái thứ tình cảm chết tiệt này. Sao trái tim cứ đập loạn lên vậy, chẳng thèm nghe lời nữa rồi. Doo Joon hôn lên má cậu, xoay người cậu lại, hôn lên mắt cậu, nuốt lấy từng giọt nước mắt nóng hổi chảy xuống. Anh nói nhẹ, giọng thoáng run rẩy:


-          Seobbie à …?

-          Bỏ chi anh… - Cậu nức nở.

-          Vậy có muốn … không? – Doo Joon ướm lời.

-          Muốn gì đây anh? Anh không sợ năm tháng qua, em đã có người khác rồi à - Cậu gục đầu vào ngực áo anh, nấc lên – Ý anh là muốn gì? Đồ ngốc, đồ tồi. Đã biết là khổ, vậy mà sao cứ đuổi theo mà yêu em hả?


Doo Joon lặng lẽ lau khô những giọt nước mắt chảy dài của cậu, anh dịu dàng nhẫn nại ôm cậu trong vòng tay. Để cho Yo Seob vừa khóc, vừa đánh mình nhẹ hều chẳng đủ sức; Doo Joon cười hiền lành. Yo Seob nói như gắt lên:


-          Sao ngay từ đầu đừng nói yêu em, để bây giờ phải khổ. Anh nói bỏ cái gì? … Đã yêu anh đến mức cái mạng này cũng vất đi rồi, còn đến đây khiến em gục ngã là sao?

-          Đừng khóc… - Doo Joon nhẹ nhàng - …Đừng khóc.

-          Phải, em muốn bỏ anh đấy – Yo Seob không ngừng gầm khẽ trong cổ họng - Bỏ đi năm tháng, sống như một thằng mất hết ý nghĩa sống, sống vật vờ trong lạnh giá, thèm được yêu thương, vỗ về. Anh có biết em đã muốn quên anh đi không hả?

-         

-          Đồ tồi, vậy mà anh đến, giờ bào bỏ em biết làm sao?

-          Anh yêu em, không lúc nào anh ngừng yêu em – Doo Joon vẫn nhẫn nại đến mức dịu dàng xuẩn ngốc như vậy - Về cùng anh đi, nhà không có em lạnh lắm. Tối cũng lạnh, lúc nào cũng lạnh.

-          Đồ ngốc. Đừng có dịu dàng như vậy…


Doo Joon cười khẽ, anh xiết cậu chặt hơn trong vòng tay mình rồi từ từ đặt lên đôi môi lạnh giá của cậu một nụ hôn. Yo Seob thở mạnh, vội vàng hôn anh nồng nàn và đầy khát khao, say mê. Cả hai như những lữ hành trong sa mạc khô cằn tìm được nguồn nước, say mê chìm đắm trong nụ hôn nồng nàn đầy kích động. Yêu thương, nhung nhớ, khao khát, sở hữu … tất cả hòa lại trong những cái hôn nồng nàn rạo rực. Hai người vội vã thưởng thức đối phương, cuồng nhiệt chim trong những con sóng cảm xúc dạt dào, tuôn chảy mạnh mẽ. Bàn tay anh xiết cậu đầy sở hữu, đôi tay cậu cũng vội vàng chẳng kém. Cơ thể hai người nóng lên trong những cháy bỏng, những khao khát dồn nén. Chúng gào thét đối phương, đòi hỏi những động chạm gần gũi hơn, nóng bỏng hơn và yêu thương hơn.


Mưa rơi không ngừng ngoài trời. Cái lạnh thấm sâu vào từng cảnh vật, không gian chìm trong tự sự của mưa. Bên trong phòng, dường như cái buốt giá của mưa đêm đông bị đẩy lùi ra ngoài bệ cửa. Chỉ còn cái nóng sực của lò sưởi, của những cung bậc yêu thương, những va chạm nóng bỏng và những nụ hôn nồng nàn. ÁNh lửa hắt lên tường hai chiếc bóng hòa làm một, sở hữu đối phương đến tận cùng.



*
**



Jun Hyung cúi gằm mặt, không dám nhìn người mẹ đang nằm trên giường bệnh, đếm từng giây từng phút cuối cùng của cuộc đời. Những giọt nước mắt câm nín trào ra từ hốc mắt trũng xuống, rơi tí tách chạm nền đá dưới chân. Bà thở yếu ớt, cố đưa bàn tay gầy guộc những gân nắm lấy nắm tay cứng ngắc băng trắng của anh. Jun Hyung không dám khóc to, không dám thở mạnh. Đôi mắt anh mờ đi vì đau đớn, xót xa. Đừng, anh đã mất đi em gái, chỉ còn bà là người thân duy nhất trên cõi đời này. Làm ơn đừng cướp bà ra khỏi tay tôi… Bà cười hiền hậu, nói khẽ:


-          Mẹ …xin lỗi…

-          Đừng! Mẹ đừng như vậy! Là con đã sai, mẹ đừng xin lỗi – Jun Hyung vội lên tiếng.

-          Đáng lẽ … mẹ phải biết được … con bé đó… nó …

-          Không! Đừng nghĩ nữa mẹ, để con gọi bác sĩ – Anh luống cuống toan quay đi gọi, bàn tay bà đột ngột xist chặt hơn khiến Jun Hyung giật mình.

-          Mẹ đã sai rồi … Mẹ không nên ép buộc con … Mẹ có lỗi với Pool Ip, có lỗi với cậu bé ấy.

-          Mẹ ơi …


Bà khóc, những giọt nước mắt mờ đục chảy xuống từ đôi mắt đã chẳng nhìn rõ, chảy qua những nếp nhăn trên khuôn mặt, đau xót. Jun Hyung cúi mặt, nắm chặt hai tay bà rồi khóc câm nín. Mọi việc đã được lôi ra ánh sáng, kẻ thủ ác đã phải đền tội, nhưng mẹ anh đã quá yếu để chấp nhận được sự thật này. Sự sống của bà chỉ còn được tính bằng giây, bằng phút. Bà bỗng ho dồn dập, rũ người. Cố gắng nở nụ cười, bà nắm chặt hai tay con trai mình, nhìn sâu vào mắt nó mà nói trong hơi thở đứt quãng:


-          Con hãy sống thật tốt … Đừng xấu hổ vì con đường và tình yêu mình chọn … Mẹ luôn ủng hộ con…

-          Không, mẹ ơi !- Anh vội vã nói lớn đầy bất an – Bác sĩ!!! Bác sĩ đâu!!!!

-          Mẹ … mẹ tự hào về con … lúc nào cũng yêu thương con … - bà nói mỗi lúc một nhỏ hơn - … Cho dù con có làm gì, con vẫn là con của mẹ.

-          BÁC SĨ!!!!!!


Jun Hyung hét lên, hai hàng nước mắt ràn rụa trên khuôn mặt gầy xọp lại. Tiếng bước chân và tiếng người nói mỗi lúc một gần. Bà gắng gượng, lau đi những giọt nước mặt của anh, nói:


-          Cho mẹ …gửi lời xin lỗi đến Hyun Seung …

-          Không! Đừng nói nữa mẹ!

-          Phải hạnh phúc nhé con….



Giọng bà nhỏ dần, nhỏ dần rồi mất hẳn.


Hai bàn tay buông thõng, đôi mắt khép lại thanh thản.


Bà đã ra đi, trên môi nở nụ cười an bình.



..

.




-          KHÔNG!!!!! KHÔNG THỂ! ĐỪNG MÀ MẸ ƠI!!!




Hôm đó là một ngày mưa trắng trời,  lạnh buốt tê tái.



*
**





Cuối cùng, Doo Joon và Yo Seob quyết định trở về căn nhà cũ và chung sống. Bố Doo Joon nổi một trận lôi đình, thề sống thề chết từ mặt con. Gia đình anh thì chỉ thở dài, thỉnh thoảng lén liên lạc. Mẹ anh không ngăn cản, chỉ nói hai đứa lo mà sống, bà không can thiệp cũng không ủng hộ. Mẹ nào mà chẳng muốn con mình hạnh phúc, đúng không? Cuộc sống cả hai đã không như trước, sau khi làm một đám cưới nhỏ công khai, Doo Joon quyết định đầu tư vốn liếng, góp cùng Jun Hyung phát triển cửa hàng tranh nghệ thuật. Yo Seob quay trở lại trường học, tốt nghiệp bằng loại ưu rồi làm trong một công ty liên doanh nước ngoài. Dần dần, cậu lên vị trí tổ trưởng, phó phòng rồi đến trưởng phòng. Doo Joon đầu tư cũng có hiệu quả, mở rộng thêm nhiều cửa hàng lớn ở Seoul và có kế hoạch phát triển nhân tài. Cho đến khi hai người xây được nhà, có cuộc sống đầy đủ, sung túc mới dám mời bố mẹ và các anh em dự lễ kỉ niệm mười năm ngày cưới. Bố Doo Joon không nói gì, chỉ ngồi ăn rồi góp ý chuyện nhà cửa con cái. Hai đứa sinh đôi nhận nuôi quấn ông bà, càng lớn càng giống bố mẹ chúng mới lạ. Dần dần, mọi người quên đi chuyện năm xưa. Chẳng ai còn dè bỉu như trước.


Yo Seob giữ lại chiếc Vespa như một phần kỉ niệm. Thỉnh thoảng, hai vợ chồng lại lấy nó ra, đưa nhau đi uống café rồi dạo quanh phố phường như thuở còn yêu nhau. Trên phố ngập nắng, chiếc Vespa an nhàn đi trong tiếng chuông bạc ngân thanh thóat, đưa hai người đi trên cung đường tình yêu rộn ràng.


…o0o…



Jun Hyung vẫn giữ thói quen đi xe buýt, dù đã là một ông chủ lớn. Hôm nay vợ chồng nhà Doo Joon mời anh đến ăn cơm. Tụi đấy mới làm xong thủ tục nhận con nuôi, hai đứa sinh đôi mới ba tháng bị bỏ lại ở tu viện thành phố. Đã năm năm rồi, nhanh thật, thời gian trôi chẳng chờ đợi ai bao giờ.


Đột nhiên, đôi mắt anh mở lớn. Jun Hyung vội vã mở cửa kính xe nhìn ra ngoài. Trái tim anh đập những nhịp gấp gáp và vội vã. Nó như reo vui, như tâm hồn vui sướng hệt ngày đông lạnh lẽo có nắng nhẹ vây quanh. JunHyung thở mạnh, cắn chặt môi ngăn cơn xúc động dân trào.


Một chàng trai với mái tóc đỏ đạp xe ngược chiều chiếc xe búyt, túc tắc đi trên đường trải đầy nắng. Vẫn khuôn mặt ấy, mái tóc ấy, đôi mắt ấy, bờ môi ấy …


-          Hyun Seung …



Một giọt nước mắt rơi xuống.



Chiếc xe búyt đi về phía trước, xe đạp ngược lại phía sau. Nắng lên cao giòn tươi, chảy trên phố như rượu ngọt óng ả.



Hè sang.




“ …If our love was a fairytale
I would charge in and rescue you
On a yacht baby we would sail
To an island where we’d say I do
And if we had babies they would look like you
It’d be so beautiful if that came true
You don’t even know how very special you are

You leave me breathless
You’re everything good in my life
You leave me breathless
I still can’t believe that you’re mine
You just walked out of one of my dreams
So beautiful you’re leaving me
Breathless…”





The End.

1 nhận xét:

  1. cau chuyen rat u la cam dong , no hoi tu day nhung cung bat cam xuc , vui co , buon co . doc no ma lai jong nhu dang trai nghiem cau chuyen 1 cach chan that vay . fic rat hay ! KAMSA.........

    Trả lờiXóa