Tự dưng muốn
viết chút gì đó cho bản thân. Một chút chơi vơi, một chút mong chờ.
1.
Hoa có tàn trên sắc môi em hồng?
Kìa kìa, hoa rụng rồi ai ơi.
Hoa tàn,
hoa nở, hoa lại tàn.
Bay
bay giọt mưa lạnh bé nhỏ.
Hoa trôi…
Ngồi một mình
dưới mưa hoa mùa xuân.
Ừ, cứ ngồi một
mình thế thôi. Hoa có tàn, có rụng, có trôi trong sắc mây nhuộm màu gió bồng bềnh?
Bạn cứ ngồi vậy đi, mình lại ngồi đây, dưới gốc hoa nở rực khoảng trời. Giống
như mình ngồi mãi, chờ đợi một sự giải thoát, trôi về cõi thiên thai.
Nước
chảy hoa trôi.
Nước
cuốn xoáy tròn.
Hoa man mác, nát tan sắc thắm.
Trôi dạt…
Trôi về
nơi anh.
Bạn nghe mình
đi, đừng ngồi đây nữa. Đừng như mình. Ừ, mình nói rồi mà, chẳng ai ngốc như mình
đâu, nên mình chẳng muốn bạn giống đứa ngốc này. Đứng lên, nhặt một cánh hoa rơi
rơi, và rồi đi vào bầu trời sâu thẳm. Màu xanh ngút ngàn của vòm trời, màu trắng
nhẹ nhàng tan như màu tuyết mùa đông, màu vàng của nắng mới ngọt nhẹ đầu môi…Xuân
đó, đến rồi đấy bạn tôi. Đừng ngồi đó nữa, hãy đi đi, đi đến nơi trái tim ngủ lại.
Đi về miền xa xăm, ngút ngát mong chờ. Đừng vội chần chừ, đừng vội đắm say. Hãy
đi thôi, bay trên những ngọn gió lót những cánh hoa mềm. Cứ để mình ngồi đây,
chờ một điều chính mình cũng chẳng rõ.
Này ai ơi hoa nở rồi.
Rì rào,
rì rào, rì rào.
Có phải gió hát trên tán lá xanh
non?
Rì rào,
rì rào…
Tiếng nước chảy.
Rì rào,
rì rào…
Nghe tình
em lay động.
Bâng
khuâng.
Anh kia rồi.
Bạn có thấy
không, là anh ấy đấy.
Ừ, là người mình
đã kể, kể trong nghìn lẻ một đêm, kể trong những tháng ngày gió thôi về trời. Anh
đến bên gió, anh đến bên những tán hoa rợp trời mộng mơ. Là anh trong những ảo ảnh
mịt mờ, là anh trong màu nắng chớm đậu đầu vai.
Mình không thể
đi được, bạn sao còn ngồi đây. Mình đợi anh, còn bạn đợi ai?
Bạn tôi ơi,
ngốc quá đi thôi.
Hoa có chảy,
có trôi về trời, cuối cùng cũng là nát tan. Gió có thổi, có bay theo làn mây cũng
sẽ tan biến. Anh ơi, có đợi em được không? Sao anh không nói là mãi mãi? Sao
anh không đi, như em trôi theo hoa, trôi theo mây, trôi về phía chân trời?
.
.
.
Bạn có thấy
không? Đừng đợi một điều chỉ là ảo ảnh. Chẳng có gì là mãi mãi, chẳng thể ngồi đây
mà đợi hoa nở, rồi tràn về úa tàn. Nước lại chảy, cuốn theo mảnh hồn đi về miền
hoang vắng. Chờ đợi để làm gì, ấy vậy mà còn chờ. Sao lại ngốc như mình mất rồi, bạn ơi.
Thôi đi về
tinh khôi, đi về phía đầu gió. Ừ, nhặt đầy giỏ hoa, cất lại trong kí ức, mình lại
chờ vậy thôi.
Anh kia rồi.
Theo gió, xuôi
về nơi xa. Bạn tôi ơi, đi kẻo trễ chuyến tàu cuối vòm trời.
Đừng lo nhé.
Hoa có tàn thì vẫn là hoa, nước có chảy vẫn là xuôi dòng.
Anh ơi gió thổi rồi.
Rụng cánh
hoa trôi.
Hoa xuôi
dòng, xuôi dòng.
Tàn
phai.
Đi mãi xa.
End part 4.
Không biết
mong chi, chỉ thấy cảnh hoa rơi rơi. Mưa, mưa trên phiến lá. Một sáng mưa đầu mùa,
một mảnh tình chưa trọn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét