Thứ Hai, 4 tháng 6, 2012

[BtoB fanfic] Những vệt màu không thành. Những trang viết chưa từng được đặt tên.




Author: Tử Đằng.
Disclaimer: Nhân vật trong Fic không thuộc về tôi, họ thuộc về chính họ.
Pairings: KwangMin, PenJae.
Category: Tragedy, Angst, Sci-Fi, Horror, Psycho.
Warning: AU, OOC, SA, Violent, Darkfic.
Rating: M.
Summary: Lửng lơ.

Trôi dạt...

Buông tay...

Đưa em đi.




AN: Series dành tặng cho ai yêu mến BtoB, đặc biệt là KwangMin và PenJae Shippers: Bống, Bắp, Windy, Kate vân vân và vũ vũ. Đồng thời tặng em Dự, Kim và cô Na. Chúc mọi người đọc vui vẻ.


Series này thuộc dạng đen tối, điên loạn, đề cập đến nhiều vấn đề nhạy cảm và thường nặng nề, đề nghị đọc kĩ phần cảnh báo của tôi để không phải hậm hực đi ra:))

P.S: Ai tìm ra lỗi chính tả cứ nói a~, bạn Tử viết vội nên chưa check kịp, mong mọi người giúp đỡ:”>

~o0o~

Story 1.
Đêm hoang
~o0o~




1.



Đây là đâu?



Cậu từ từ mở mắt ra, nhìn thấy một khoảng không chật hẹp với những đường dây dẫn, những đường dây cáp và la liệt máy móc đồ sộ chất quanh. Những âm thanh ồn ào náo động xung quanh, chúng đánh thức cậu dậy khỏi bóng tối vây kín, thật đáng sợ.


Nhiều người quá.


Những ngón tay khẽ cử động, nhưng rồi bị giữ lại bởi các ống dây nhỏ cắm chằng chịt từ đầu vai xuống đến đốt cuối cùng. Cố họng muốn cất lên tiếng, cuối cùng bị giữ lại bởi thứ chất lỏng vây kín cơ thể, giống như thứ nước ối trong tử cung của người phụ nữ đang mang thai. Nhớp nháp, ấm áp, mềm mại quá.


Tôi đang ở đâu?


Càng lúc tiếng người nói, tiếng giấy tờ máy móc chạy mỗi lúc một to. Hàng trăm con mắt lạ lẫm nhìn như muốn moi hết nội tạng cậu ra, như muốn phơi chúng lên, dùng nhíp và dao gỡ từng thớ cơ, từng mạch máu phập phồng dưới làn da trắng toát mỏng manh. Tiếng máy quét và hệ thống điều khiển chạy đều, một vài tia điện xoẹt qua các ống dây, rồi những tiếng Tít tít cuối cùng vang lên dồn dập và tắt hẳn.



Một khoảng im lặng dãn dài, chỉ còn lại những nhịp thở dồn nén chờ đợi hồi hộp.




Tôi...là ai?





2.



Eun Kwang thẫn thờ ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt chăm chăm nhìn vào vật thể sống đang ngơ ngác ngó xung quanh từ lồng thí nghiệm. Anh từ từ gỡ cặp kính xuống, lấy tay day trán. Không khí trong phòng thí nghiệm không còn giữ được sự hào hứng lúc đầu, nó trầm xuống ngày một u ám và ảo não, thậm chí còn có chút tức giận và thất vọng. Máy chạy Ôxi và hệ thống điện sưởi ấm vẫn chạy đều đều. Sinh vật kia ngơ ngác nhìn quanh, và rồi chăm chú về phía trước, mỉm cười với anh. Cổ họng rung rung, vang lên vài tiếng kêu be bé không rõ nghĩa.


-      Thí nghiệm số 1453EXP thất bại. Lại thêm một sản phẩm lỗi nữa Tiến Sỹ Seo.


Một tiếng nói đầy vẻ cảm thông, lại vừa có chút mỉa mai vang lên sau lưng anh khiến Eun Kwang muốn chửi thề. Anh đứng lên, đeo lại kính, hai tay đút túi quần và tiến đến gần lồng thí nghiệm. Sinh vật đó nhác thấy bóng anh lại gần, đôi mắt bỗng nhiên mở to như vui mừng, hai cánh tay giật giật mấy sợi cáp khiến thứ chất lỏng bao bọc lấy nó xao động, đung đưa những sợi tóc nâu mềm. Người kia đứng ngay sau anh, vỗ vai tỏ vẻ thông cảm:


-      Dù sao thì nó cũng phải bị tiêu hủy. Một sản phẩm dù có đẹp đến mấy nhưng đã bị lỗi cũng là vô dụng mà thôi.

-      Hyun Woo – Eun Kwang quay lại nói – Chưa có kết luận chính thức nên hãy im đi trước khi tôi mời cậu ra khỏi đây.

-      Anh... – Người thanh niên tên Hyun Woo cứng họng, khuôn mặt hết chuyển đỏ rồi xám, liếc thấy những ánh nhìn không mấy thiện cảm xung quanh, nói lớn đầy tức giận – Được lắm Seo Eun Kwang, cái trò thí nghiệm này không bao giờ thành công đâu, và rồi Tổ Chức sẽ rút kinh phí, đến lúc đấy xem anh làm thế nào với mớ chữ nghĩa nấc cục đấy của anh.

-      Một người nhờ vào thế lực để làm việc trong bộ phận nghiên cứu thì không có tư cách nói tôi.



Hyun Woo hậm hực đi nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm, cố tình gây ra những tiếng động thừa thãi ồn ào. Ra hiệu cho mọi người không để ý đến cậu ta, Eun Kwang thở dài, chạm tay vào thành lồng.


Một sản phẩm thật đẹp.


Sinh vật đó khẽ nghiêng đầu nhìn anh, hàng mi hơi chớp, đôi mắt đen long lanh như hai viên ngọc trai đen nheo lại. Eun Kwang mỉm cười chua xót. Tất cả đều hoàn hảo, từ khâu nghiên cứu đến cấy ghép đều không một lỗi sai. Gen cũng là loại thượng đẳng tích hợp của hai bộ óc thông minh nhất, vậy mà tại sao lại xảy ra lỗi? Những thí nghiệm trước đều không đạt được như nó, đây có thể coi là một sản phẩm hoàn thiện nhất, đẹp nhất và hoàn hảo nhất.


Vậy tại sao lại thất bại?


Anh gục đầu vào thành lồng, hai tay run run nắm lại cứng ngắc. Sinh vật ấy nhìn anh ngây ngôm rồi bàn tay nó đưa ra phía trước, chạm nhẹ vào nơi bàn tay anh đặt. Nó đập nhẹ vài cái, rồi cổ họng rung rung thoát ra những âm thanh là lạ không rõ. Eun Kwang mệt mỏi nhìn lên, thấy sinh vật đó nhìn mình bằng đôi mắt trong veo không gợn đục, và một tiếng nói ấm áp thoát ra từ đôi môi đỏ mềm:


-      “Cha...”


Giây phút ấy, anh cảm tưởng như mọi thứ xung quanh đột ngột đông cứng lại. Tất cả dường như biến mất, đôi mắt anh giờ đây chỉ thấy được đôi mắt đen thẫm như màn đêm ấy, chỉ nghe được tiếng gọi nhè nhẹ ngọng nghịu đó và chỉ thấy nhịp tim đập dồn từ chiếc lồng kia vang lại.


Mọi thứ đều nhẹ nhàng tan biến, như đám mây đen che kín bầu trời bỗng dưng rút lại tĩnh lặng, chỉ còn lại một khoảng trời ngập nắng bình yên.


Eun Kwang mỉm cười, nói nhẹ:


-      Chào con. Ta là Seo Eun Kwang, cha của con.

-      “Cha...cha...”

-      Ta sẽ chăm sóc cho con. Từ nay con sẽ tên là Min Hyuk. Chào mừng con đến với thế giới này, con yêu.
      



3.



Việc dạy dỗ một đứa trẻ đã khó, việc chăm sóc và dạy một đứa trẻ trong thân xác người lớn còn khó hơn gấp vạn lần. Eun Kwang thấy hối hận vì tự mình làm mọi việc, thay vì thuê một bảo mẫu về cho cậu. Thật ra không phải anh không muốn, mà vì anh đã tìm đến hơn chục người mà không ai có thể đảm đương được công việc này. Người thì còn trẻ, mà “con trai anh” đã lớn đùng, còn người có khả năng nhất thì cậu một mực không cho động vào người. Cũng may sau thất bại của thí nghiệm vừa rồi, bộ phận anh quản lý được nghỉ một thời gian trước khi bắt tay làm lại từ đầu, vậy nên anh mới có thể tự tay chăm sóc được Min Hyuk.


Một ngày thường nhật ở nhà bắt đầu bằng việc cho Min Hyuk ăn sáng, dạy cậu học cách phân biệt mọi  thứ trong cuộc sống. Tuy rằng việc này vô cùng vất vả và với người đàn ông độc thân như Eun Kwang thì lại càng không đơn giản, ấy thế nhưng anh không lúc nào thấy khó chịu. Có lẽ vì cuộc sống của anh quá bình lặng, quá đơn giản nên anh cần một ai đó chia sẻ sự tăm tối này. Dù rằng người ở cùng anh chỉ là một con búp bê sống đúng nghĩa, cao lớn và xinh đẹp nhưng trí óc ở mốc số 0 tròn trĩnh, ngây thơ và trong sáng với cuộc đời.


Và thời gian cứ thể nhẩn nha trôi qua, yên ả như mặt hồ lặng gió.



.
.
.



-      Min Hyuk! Tại sao lại không nghe lời cô giáo!


Eun Kwang bực bội tháo cà vạt và quát cậu rất lớn. Hôm nay phòng thí nghiệm trở nên quá lộn xộn, cái gã Hyun Woo tự dưng tranh công làm cản trở hoạt động của anh khiến tâm trạng anh trở nên khá tồi tệ. Vừa về đến nhà lại nghe thấy chuyện cậu khiến cô giáo bỏ về, bảo sao anh không giận. Thằng con này, càng lúc càng khó bảo.


-      Cô giáo... là người xấu.

Cậu cuộn người nằm trên ghế xô pha, mái tóc mềm rũ xuống và hàng mi hơi cụp lại. Làn da cậu trắng đến nhức mắt trong nắng chiều, ẩn hiện phía sau vạt áo trễ xuống một bên vai. Eun Kwang ngồi xuống phía đối diện, đưa tay day trán và nói:

-      Con biết đã là mấy người rồi không?

-      ...

-      Min Hyuk, trả lời ta ngay – Eun Kwang không kiềm chế được mà gắt lên.

-      Cô giáo mắng – Cậu càng lúc càng co người, cuối cùng lọt thỏm trong cái chăn, cuộn lại tròn vo như cái kén – Cô giáo xấu, lúc nào cũng nói con ngốc, không bằng cha.


Eun Kwang thở dài, tiến lại gần cậu hơn, quỳ một chân và kéo Min Hyuk ra khỏi tổ kén tự tạo, đặt cậu ngồi đối diện với mình. Anh nói nhẹ:


-      Con không ngốc, Min Hyuk của cha rất ngây thơ và trong sáng.

-      ... – Cậu ôm lấy hai chân, kê cằm lên đầu gối và nhìn anh không chớp mắt.

-      Ngoan nào con yêu, đừng để ý đến những lời chê bai đó – Eun Kwang ôm lấy cậu, rồi đặt lên trán Min Hyuk một nụ hôn nhẹ.

-      ...

-      Sao vậy Min Hyuk?


Cậu lấy tay chỉ chỉ vào nơi Eun Kwang vừa hôn trên trán mình, xoa xoa nơi đó. Nhìn vào đôi mắt đen sáng của cậu, anh không khỏi bật cười, thấy những áp lực và căng thẳng bỗng biến mất, chỉ còn lại là vệt xám mờ không rõ, nhẹ nhàng và dịu dàng. Anh bật cười, nói:


-      Đây là hôn.

-      Hôn? – Cậu nghiêng nghiêng đầu, rồi xoa trán.

-      Khi con yêu ai, muốn bày tỏ tình cảm thì hãy hôn người đó – Eung kwang tiếp tục giải thích, đặt một nụ hôn nhẹ bẫng lên má cậu và nói – Như cha yêu Min Hyuk nên hôn Min Hyuk ở đây.

-      Vậy con cũng yêu cha nên được hôn cha phải không?


Nói rồi cậu rướn người đặt môi mình lên môi anh. Eun Kwang bỗng ngây người, đôi mắt mở to vì không kịp phản ứng và bàn tay bất động đặt trên vai cậu, không thay đổi dù chỉ là một chút. Đôi môi Min Hyuk mềm, ngọt nhẹ như vị anh đào, chạm vào môi anh lạnh như làm tan chảy băng đá mùa đông. Hơi thở của cậu nóng ấm, hàng mi dài khẽ rung và cái lưỡi nhỏ xinh vô thức liếm lên môi dưới của anh.


-      Đủ...đủ rồi, không phải chỗ đó...


Lúc đấy, Eun Kwang mới giật mình nhận ra và đẩy cậu, giữ hai người ở một khoảng cách an toàn. Máu nóng không biết từ đâu đổ dồn hết lên mặt, khiến anh thấy choáng váng như có một liều Moorphine hạng nặng tiêm vào tĩnh mạch. Min Hyuk vẫn hướng đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn anh không chớp, đôi môi đỏ mọng nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Eun Kwang hít thở sâu, từ tốn giải thích một cách bình tĩnh nhất:


-      Min Hyuk à, hôn... lên đây – tay anh đặt lên môi mình và nó – chỉ dành cho người con yêu mà thôi.


-      Nhưng cha bảo hôn là yêu, con yêu cha nên hôn cha mà – Cậu ngơ ngác, định tiến lên hôn anh nhưng Eun kwang đã kịp cản lại.


-      “Yêu” này khác với “Yêu” của cha con. Cái này...aishhh

-      Khác?

-      Nụ hôn lên môi... – Anh nói nhẹ - Chỉ để cho người con yêu nhất trên đời này, thậm chí còn hơn cả cha. Con sẽ gặp được người con sẵn sàng hi sinh cả mạng sống vì cô ấy. Khi đó mới là “Yêu”.

-      Hi sinh mạng sống ư? – Cậu nghiêng đầu – nhưng con vẫn yêu cha nhất.

-      Ngoan nào, rồi sẽ đến một ngày con rời xa cha – Anh ôm cậu vào lòng, đu đưa nhẹ nhàng – Con sẽ tìm thấy được người con muốn chung sống nhất cuộc đời này, Min Hyuk.



Cậu im lặng không nói gì, chỉ vùi mặt vào lồng ngực rộng lớn của cha mình bàn tay xiết quanh tấm lưng rộng lớn của anh. Bỗng dưng cậu thấy nụ hôn trên môi ấy khiến tim cậu đập rất nhanh, rất mạnh và chỉ muốn hôn cha mình mãi. Tại sao con không được hôn lên môi cha? Tại sao lại cần người khác yêu con hơn? Chúng ta sống bên nhau thế này vẫn chưa đủ hay sao?


Ôm cậu thiếp đi trong tay, Eun Kwang thở dài vỗ nhẹ nhàng. Đứa trẻ này, nó quá ngây thơ về cuộc sống, lần sau phải cẩn thận hơn mới được. Bất giác anh đưa tay chạm vào môi mình, cảm giác được vị ngọt vẫn lưu lại dịu dàng. Và rồi anh nhẹ cười.



~o0o~



-      Sao vậy Min Hyuk?


Eun Kwang ngái ngủ ngồi dậy, với tay bật đèn ngủ. Cậu đứng ở trước cửa phòng anh, tay ôm gối, đôi mắt lộ rõ sự sợ hãi. Vẫy tay với cậu, Eun Kwang dịch người sang một bên, để lộ một khoảng trống trên giường mình. Min Hyuk rất nhanh leo lên, rúc người mình thêm sâu vào chăn và ôm lấy anh. Eun Kwang cười nhẹ:


-      Ngủ mơ à?

-      ...

-      Có phải lại lén đọc truyện ma không nhóc?

-      Cha xấu... – Tiếng cậu vang lên yếu ớt mà lại xấu hổ từ lớp chăn.

-      Rồi rồi... Có cha đây rồi, đừng sợ nữa.


Eun Kwang phì cười trước sự đáng yêu khó cưỡng này, hạ ánh sáng đèn ngủ xuống thấp nhất, nằm xuống và ôm cậu vào lòng. Anh đặt lên trán cậu nụ hôn nhẹ, thì thầm đầy dịu dàng:


-      Mơ những giấc mơ đẹp Min Hyuk à.



Trong đêm tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều của cả hai, hòa lẫn vào nhau và tan trong đêm thâu.



Yên bình.


.
.
.



Cậu từ từ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt đang say ngủ đối diện với mình chăm chăm không dứt. Bàn tay thon dài đưa lên trượt từ mái tóc xuống vầng trán, xuống cánh mũi thẳng và rồi trượt xuống đôi môi mỏng quyến rũ của anh. Eun Kwang vẫn chìm trong giấc nồng, cánh môi vẽ lên nụ cười trong mơ thật đẹp. Cậu từ từ đặt lên trán anh một nụ hôn, rồi lên má và xuống đôi môi khô.



Môi cậu mềm đặt lên môi anh nóng hổi.



“Con yêu cha”


...
..
.




Eun Kwang không dám thở mạnh, đợi đến khi cậu nằm trở lại vị trí, chui vào lòng anh ngủ say như chưa từng có gì xảy ra mới dám mở mắt. Nếu như có một cái hố ở đây, hẳn anh đã chui quách xuống và không bao giờ đi lên. May mà bóng tối giúp anh che được khuôn mặt đỏ như cà chua chín, chứ nếu không dám cá là danh tiếng của Seo Eun Kwang sẽ mất hết sạch không còn gì cả. Mau chóng ổn định nhịp thở và lí trí, Eun Kwang nhìn người thanh niên đang ôm lấy anh, say sưa ngủ thật anh bình. Khuôn mặt anh đanh lại, và đôi mắt Eun Kwang trở nên dữ dội như đang trong cơn bão lớn.


Làm sao có thể... chuyện này tuyệt đối không được.



Anh xiết tay mình, khiến mảng chăn trở nên nhau nhúm.



Nó chỉ là một sản phẩm do mình tạo ra, nó là “con” mình. Không thể có chuyện đó được. Tội Cả mình và nó sẽ bị nguyền rủa.
Mình tuyệt đối không được yêu Min Hyuk. Nó chỉ là một con người nhân tạo mà thôi. Seo Eun Kwang, hãy tỉnh lại đi!

Chết tiệt!




4.


Dạo này Min Hyuk hay ngồi im trong phòng, tối ngày làm bạn với những cây bút màu, những tờ giấy vẽ nghuệch ngoạc và những con gấu bông đủ màu. Eun Kwang cũng hạn chế tiếp xúc thân mật với cậu hơn, tất cả đều dừng lại ở ôm, chỉ vậy mà thôi. Giữa hai người giờ tồn tại một bức tường vô hình, ngăn cách cả hai tiến lại sát hơn. Mà có lẽ chính anh thấy như vậy là hay nhất. Có thế thì anh mới thoát được khỏi những suy nghĩ và hành động tội lỗi, nếu Min Hyuk cứ nhìn anh bằng đôi mắt ngây thơ trong vắt đến vậy.


Thế giới của cậu vốn là anh, là những bức tranh muôn màu, là những bông hoa bảy sắc cầu vồng kìa diệu, là những đêm an bình ấm áp. Min Hyuk nằm trên sàn, nhìn lên bầu trời cao xanh thăm thẳm qua trần nhà bằng kính, và rồi nhắm mắt, mường tượng ra khuôn mặt và nụ cười của ai đó. Một ai đó thân thương, dịu dàng như làn gió, ấm áp như tia nắng và ngọt ngào như những viên kẹo bọc đường.


Nếu như không có anh, tất cả chỉ là một màu trắng. Trống rỗng.



.
.
.


“ Đủ rồi Tiến sỹ Seo, dự án của chúng ta không thể vì cái chuyện cỏn con như vậy mà rút lại được.

Tôi không phản đối chuyện tiếp tục thực hiện, nhưng không nhất thiết phải dùng đến cách đó.

Nó chỉ là một phế phẩm, cậu lưu lại nó đã là quá tốt rồi. Hãy lí trí lên.

Không được, Min Hyuk không phải là phế phẩm, cậu ta vốn không gây nguy hiểm cho xã hội này.

Seo Eun Kwang, cậu biết chúng tôi đã bỏ bao nhiêu tiền cho dự án này không? Cậu nghĩ cậu làm cả đời sẽ đền lại được bao nhiêu chỗ đó? Min Hyuk à, chỉ là một người nhân tạo sinh ra từ phòng thí nghiệm. Nó không biết suy nghĩ, không có nhận thức cuộc sống và dĩ nhiên là sản phẩm vô tính. Nó vốn dĩ không phải là con người!

...

Ngày mai sẽ tiến hành, hãy về chuẩn bị tất cả những gì tốt nhất. Lần này không cho phép anh thất bại nữa, có hiểu không tiến sỹ Seo”


.
.
.





-      Cha à...


Min Hyuk ngồi trên ghế nhìn anh, bàn tay ôm bức tranh mới vẽ đầy nâng niu, cất tiếng gọi nhẹ. Eun Kwang đứng trước cửa phòng nhìn cậu không nói, cũng không cười, chỉ lặng thinh một cách kì lạ. Giữa hai người họ giờ tồn tại một sự im lặng ngột ngạt.


Eun Kwang siết chặt tay, nói mà không nhìn cậu:


-      Tôi không phải là cha cậu.


-      Cha... – Min Hyuk tròn mắt nhìn anh.

-      Cậu vốn không phải là con tôi, đừng gọi tôi là cha nữa, khó chịu lắm.


Eun Kwang nói nhanh những câu từ rát buốt, khuôn mặt trở nên lạnh lùng như băng tuyết nhưng đôi mắt lại đầy những dữ dội, những đau đớn cuồng dại. Min Hyuk cúi đầu, mái tóc nâu mềm đã dài rủ xuống che đi đôi mắt trong veo ngân ngấn nước. Rồi cậu nói:


-      Có phải vì con sinh ra trong phòng thí nghiệm đúng không?

-      Sao cậu biết – Eun Kwang giật mình.

-      Con có thính giác rất tốt, và một đôi mắt rất tinh. Hôm nọ con đã nghe thấy cha và các bạn của cha bàn chuyện dưới nhà.


Đôi mắt anh mở lớn vì kinh ngạc, cổ họng như cứng lại và không nói được thêm gì. Cậu ta có thể nghe từ khoảng cách đó ư? Vậy sao mình lại không biết, cậu ta là do mình tạo ra cơ mà. Sao trong các bản kết luận thí nghiệm lại khác đến vậy. Min Hyuk tiếp tục nói:


-      Cha yên tâm, con không trách cha đâu. Vì cha đã tạo ra con mà.


Đột ngột một tiếng động lớn vang lên, có tiếng chân người rầm rập dưới lầu và nhanh chóng kéo lên tầng. Cánh cửa bị phá tung ra và một đoàn người cõ vũ trang xuất hiện, cùng với một vài thiết bị máy móc khác. Eun Kwang quay người lại, trừng mắt và quát lớn:


-      Các người định làm gì?

-      Báo cáo kết quả đã bị Hyun Woo làm giả - Một người đàn ông trung niên bước lên, cười với anh – Sinh vật đẹp đẽ kia là một sản phẩm hoàn hảo ở trạng thái tốt nhất. Chúng tôi đến bắt nó về theo đúng quy định.

-      Ông... Dù sao chắc gì đã đúng – Eun Kwang cố gắng phủ nhận- tôi cần thời gian.

-      Cậu không cần vất vả, Tổ Chức sẽ dành cho cậu một vị trí xứng đáng. Và giờ thì bắt nó cho ta. Nhớ đừng để nó bị thương.


Eun Kwang bàng hoàng nhìn cậu ngoan ngoãn đi theo những con người kia. Min Hyuk chỉ im lặng và không nói gì, chậm chạp đến bên anh và nói thầm:


-      Cha à, con biết hôn là thế nào. Biết “yêu” sẽ là thế nào. Cũng biết làm toán đến phương trình bậc n. Chỉ là ...


Môi cậu kề tai anh, khẽ nói. Rồi cậu mỉm cười, bước đi, lướt qua anh như một cơn gió. Eun Kwang sững sờ đứng đó, đôi môi mấp máy không nên lời và bàn chân hóa đá tại một chỗ, không thể di chuyển được dù chỉ một chút. Tất cả đều rút hết, chỉ còn lại  mình anh đứng đó, câm lặng trong sững sờ xót xa.


Một cơn gió thổi qua, cuốn bức tranh của cậu bay lên, rơi xuống chân anh. Lúc này Eun Kwang mới run run ngồi xuống, cầm lên và rồi một hàng nước mắt rơi xuống.


Một bức chân dung anh được vẽ bằng chì đen giống đến từng chi tiết, như tấm ảnh đen trắng chân thực, ngập tràn yêu thương, đong đầy từng nét bút.



“Chỉ là con nói dối cha thôi. Tất cả... vì con yêu cha, cha Eun Kwang à”




5.


******


Người vốn dĩ là kẻ tạo ra tôi. Tôi sinh ra trong phòng thì nghiệm,  không có tên, không có tuổi, không giới tính, chỉ là một sinh vật được đánh số và có khuôn mặt giống “con người”. Tôi chỉ là một sản phẩm vô tính với bộ Gen vượt trội nhất thế giới này.

Nhưng nụ cười của người ấy lại ấm áp quá, nó khiến cho tôi không thể chối từ sự cám dỗ của bản thân, tự nguyện đóng vai một kẻ ngốc, tự nguyện rơi vào vòng tay của người, chỉ vì muốn tìm chút hơi ấm dịu dàng người truyền đến, từ ngày đầu tiên người nhìn tôi.

Tôi không có cách gì khống chế được, cảm xúc ấy mới mẻ quá, mãnh liệt quá khiến trái tim tôi đau. Kì lạ thật, một sản phẩm vô tính cũng biết đau, nực cười quá tôi ơi. Vậy mà sao cứ muốn lưu lại bên người dù chỉ là những ngày ngắn ngủi, những tình cảm yêu thương che đậy bằng tình “cha con” dối trá.

Nếu như sự hi sinh của tôi có thể đem đến cho người sự an toàn, thì đây chính là số mệnh của tôi. Chỉ là...

Người có từng yêu tôi như tôi yêu người hay không?

Cha ơi.




*****




-      TIẾN SỸ SEO???? ANH ĐANG LÀM GÌ VẬY?


Cậu giật mình mở mắt ra, nhìn anh tiến vào qua lồng thí nghiệm. Cả căn phòng ngập trong màn khói, từng thân người từ từ ngã xuống. Một vài kẻ còn cố gắng trụ được nhưng rồi dưới tác dụng của thuốc mê, từng người một đều ngất đi. Cánh tay và chân bị giới hạn bởi dây nhợ, cố gắng quẫy đạp trong thứ chất lỏng xanh như màu trời. Anh chạy đến bên cậu, cởi bỏ mặt nạ phòng độc và nói:


-      Tôi đưa cậu ra khỏi đây, cậu không cần phải hi sinh như vậy.

-      “Không... nguy hiểm lắm” – Min Hyuk cố gắng nói, liếc thấy camera đang hoạt động và có tiếng chân người rầm rập mỗi lúc một gần.

-      IM NGAY!!!



Eun Kwang nổi điên lên, dùng rìu đập một nhát rất mạnh vào chiếc lồng. Một vết nứt xuất hiện, và ngay sau đó, anh liên tiếp đập thêm vài nhát. Min Hyuk nhắm chặt mắt.


CHOANG!


Chiếc lồng thí nghiệm vỡ tung ra làm nhiều mảnh nhỏ, dung dịch xanh bên trong theo đó mà trào hết ra ngoài, lênh láng cả căn phòng. Mùi hóa chất bốc lên nồng nặc, tiếng còi báo động vang lên từng tràng không dứt và tiếng chân người càng lúc càng gần thêm.


Eun Kwang lao đến bên cậu, dứt mạnh những sợi dây kết nối và cởi áo mình ra khoác cho cậu. Min Hyuk ho sặc sụa, níu tay anh lại và nói:


-      Cha làm cái gì vậy? Cha có biết đây là hành động tự sát không?

-      Tôi biết chứ - Eun Kwang quát lên – Tôi biết là đáng lẽ ra tôi không nên đến đây, nên lấy số tiền chúng đưa, nên đi đâu đó tản tỉnh uống rượu và làm tình, vậy mà vẫn đến đây. Tôi còn chẳng biết vì sao mình phải làm vậy, vì sao phải cứu cậu trong khi cậu là một sản phẩm vì khoa học.

-      Vậy tại sao ...

-      Chết tiệt! – Anh kéo cậu đứng lên – Tôi điên mất rồi, điên đến mức không muốn để ai có được cậu, không muốn cậu nhìn người nào khác ngoài tôi, Min Hyuk. Quỷ tha ma bắt cậu đi!



Min Hyuk mỉm cười, kéo anh lại và hôn lên môi Eun Kwang. Rất nhanh cậu buông anh ra, cười tươi và nói:


-      Cha à, cha đang thừa nhận yêu tôi đấy phải không?

-      Cái ...



Câu nói của anh bị cắt ngang đột ngột bởi những người xuất hiện đột ngột ngay cửa phòng. Tất cả đều là đặc vụ của Tổ Chức, được trang bị vũ khí tận răng, đồng loạt rút súng hướng về hai người. Khuôn mặt Eun Kwang đanh lại, đẩy cậu ra sau mình, mồ hôi không ngừng tuôn ra và bộ não đang tính toán nhanh hết mức có thể. Một người đàn ông tiến lên, gằn giọng:


-      Anh có biết anh đang làm cái gì không Seo Eun Kwang?

-      Dĩ nhiên tôi biết- anh cứng giọng.

-      Vậy chắc anh cũng biết được rằng mình sẽ chết phải không. Rất tốt, tiến lên bắt lại nó và giết hắn cho ta.

-      Giết ta ư? Còn khuya.



Eun Kwang nhếch mép, ôm cậu vào lòng và rồi lôi từ trong túi ra một lọ thủy tinh chưa một thứ chất lỏng kì lạ. Rồi rất nhanh anh ném nó xuống, đeo mặt nạ chống độc lên cho cả hai. Quá bất ngờ trước hành động đó của anh, tất cả đều không kịp phản ứng, và rồi từ thứ chất lỏng đó bốc lên những làn khói hắc. Những tên đó hít phải khói độc, lập tức ngã xuống ôm cổ họng kêu cứu. Tiếng hét, tiếng đổ vỡ vang lên nghe chói khắp căn phòng. Chuông báo động vẫn inh ỏi, kêu loạn hàng tràng dài.


-      BẮT LẤY HẮN! ĐỒ VÔ DỤNG CÁC NGƯƠI!


Eun Kwang lợi dụng lúc tình  hình kéo cậu ra sau, toan rút khỏi nơi đây. Bỗng dưng Min Hyuk xám mặt, vùng người ra khỏi vòng tay anh và rồi lao ra trước dang rộng hai tay.


ĐOÀNG!


Eun Kwang mở to mắt vì kinh ngạc, trái tim bỗng hẫng một nhịp và cảm tưởng như tất cả đã biến mất, chỉ còn lại một màu đen mịt mờ.


Gã cầm đầu đứng đó, gục xuống vì tác dụng của khói độc, khẩu súng trên tay còn bốc khói. Hắn trừng mắt nhìn hai người và ngã quỵ. Min Hyuk đưa tay ôm lấy vết đạn đạn nơi vòm ngực, ngã vào lòng anh. Máu chảy ra ào ạt, nhuộm ướt áo anh và nhuộm đỏ làn da tái nhợt của cậu. Eun Kwang run rẩy ôm lấy cậu, đôi môi mấp máy không thành tiếng và đôi mắt mờ mịt đi vì những đau đớn. Min Hyuk đưa bàn tay nhuộm máu lên chạm vào má anh, nói yếu ớt:


-      Cuối cùng người nhân tạo cũng là người... cũng có máu đỏ...phải không cha.


-      Min Hyuk...Min Hyuk à ...

-      Con xin lỗi... cha từng nói con sẽ tìm được một người... một người con có thể hi sinh tính mạng mình...

-      Không...- Eun Kwang gục mặt xuống, xiết chặt lấy cơ thể lạnh dần đi của cậu.

-      Con thích cái tên cha đặt...cho con. Thích tất cả... vì...

-      Đừng mà Min Hyuk...

-      Con thật sự yêu cha, Seo Eun Kwang.



Rồi cậu mỉm cười, và bàn tay buông thõng nhẹ nhàng. Hàng mi đen nhánh khép lại. Cậu ngủ một giấc ngủ an lành, trong vòng tay anh.


...
..
.


-      MIN HYUK!!!!!!!!!!!!!





6.



Cạch.




-      Tiến sỹ Seo, đây là lần thử nghiệm cuối cùng. Nếu lần này thất bại...

-      Sẽ không. Lần này nhất định thành công.

-      Được rồi, tôi tin anh. Dù sao cái mạng này cũng là do anh cứu khỏi Tổ Chức, tùy anh sử dụng.



Eun Kwang chăm chú nhìn vào người thanh niên trước mặt mình, được gắn vô số các dây cáp dẫn truyền trên cơ thể. Tiếng máy móc vẫn chạy đều, hệ thống máy tính đang chạy đến giai đoạn cuối cùng của cuộc thí nghiệm.



BÍP. BÍP. BÍP.



Eun Kwang chạm tay vào khuôn mặt người thanh niên ấy, và rồi đôi mắt nhắm nghiền kia từ từ mở ra.




Thức dậy đi nào con trai ta, tỉnh dậy đi nào Min Hyuk của ta.



.
.
.




Năm 21XX, người máy đầu tiên mang bộ não con người xuất hiện. Tên của người máy đó là Lee Min Hyuk.


“Chào mừng con đến với thế giới này, ta là Seo Eun Kwang, cha của con”







The End.







Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét