Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2012

[DooSeob Fanfic] Đồng thoại - Chap 1.


Đồng thoại.


Written by Tử Đằng.
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi.
Pairing(s): DooSeob và các couple khác.
Category: Fluff/ Romance/ song fic
Warninh: SA
Rating: T

Summary: Có một chàng du mục lang thang. …




A.N: Nhắn nhủ đôi lời.

1.       Fic này được viết ra nhằm thỏa mãn cái trí tang bồng của bạn Tử và  một người bạn thân thiết của bạn. Cả hai đều có ước mơ được đi du lịch Mông Cổ, và đó chính là lí do bạn chắp bút viết nên nó.

2.       Tặng cho tất cả người bạn của tôi. Đặc biệt, tôi trân trọng tặng nó cho chị  vì ước mơ và sở thích trùng hợp đến kì lạ của chúng ta.

3.       Lời muôn thuở: Mong mọi người tìm được chốn dừng chân tại đây.

4.       Nếu không có gì thay đổi, rất có thể sau “Đồng thoại”, bạn Tử sẽ tiếp tục viết một fic “du lịch trá hình” *smirk*. Địa điểm thỏa thuận. Ai muốn thì cứ đóng góp, bạn sẽ tham khảo và thông báo sau khi fic kết thúc.

5.       Chúc mọi người ngày lành.





Chap 1.




Doo Joon giật hé mắt, nhìn qua đôi mắt kèm nhèm vì lỡ giấc mọi thứ xung quanh. Trên máy bay, tiếng loa vẫn vọng đều đều báo hiệu máy báy sắp hạ cánh. Xung quanh mọi người lục tục chuẩn bị hành trang, xôn xao rối rít. Những nữ tiếp viên nhã nhặn qua lại dọc lối đi giữa. Anh ngáp một cái thật lớn, vươn vai ngồi dậy. Mỉm cười với người đồng hành bên cạnh, Doo Joon đưa tay lên nhìn đồng hồ. Đã gần trưa, vậy là anh đã ngủ được một giấc. Người đàn ông tóc vàng loăn xoăn bên cạnh nói bằng một thứ giọng Anh chuẩn, than phiền về sự chạm chạp của máy bay và chốc chốc lại nhìn ra ngoài ô cửa nhó xíu. Doo Joon chỉ cười nhạt và đáp lại vài câu bâng quơ. Áp lực tăng dần khi máy bay hạ cánh và mất hẳn. Tất cả lục tục đứng lên, lấy hành lý và kiểm tra lại đồ đạc.


Đến nơi rồi.




Sau khi làm thủ tục nhập cảnh, bước ra khỏi phi trường, Doo Joon hơi nheo mắt lại vì nắng dù anh đã mang một chiếc kính râm. Sân bay Chinggis Khan khá nhỏ, không thay đổi mấy so với hồi xưa anh đã đến. Đường phố hiện ra trước mắt như một dải lụa dệt bằng vải sợi xám, thưa thớt người qua lại và vắng lặng. Trời chuyển dần về trưa, những tia nắng vàng tươi trải xuống đường như vệt màu người họa sĩ nỡ làm đổ trên tờ giấy phẳng, ngút ngát tầm mắt một màu vàng của nắng và trắng xốp của mây. Chỉ cần ngước lên nhìn đã thấy trời cao thăm thẳm, từng lớp mây xếp chồng lên nhau như chen chúc trong một khoảng không gian chật hẹp. Doo Joon có thể thấy được khoảng giới hạn của mây với đường chân trời, hệt như một dải sáng dệt bằng thứ vải bông thượng hạng. Nhưng đường phố quá ít cây, chỉ có cây vừa và nhỏ. Nhìn quanh quất mãi anh cũng chỉ thấy có vài cây lớn, thật chẳng đổi khác gì so với kí ức của anh.


Ngồi lên chiếc taxi đậu gần đó, Doo Joon đi về trung tâm thành phố. Anh nhìn mọi vật xung quanh qua tấm cửa kính, thả trôi tâm trí trong vô thức thật dịu êm, tựa hồ như buông mình theo dòng chảy mát lành của tự nhiên. Cảnh vật trôi qua vun vút bên ngoài, chạy ngược về sau thành những đường xám mờ. Nắng càng lúc càng rực rỡ và bầu trời ngày một thêm trong. Vẳng đâu đây tiếng hát phát ra từ cái loa trên cây cột điện đầu xóm nhỏ. Một bài dân ca của một thứ ngôn ngữ lạ lẫm, nhưng hiền hòa đến lạ. Anh bỗng mỉm cười, nói khẽ:


-          Unlan Bator, chào mi.


…o0o…



Sau khi làm thủ tục thuê phòng ở khách sạn, anh ăn một bữa trưa đơn giản tại nhà hàng ở tầng trệt rồi sau đó vác ba lô đi bộ ra ngoài. Đi dọc đường, cái Doo Joon thấy là những ngôi nhà theo kiến trúc Liên Xô cũ chẳng hề bị xóa nhòa bởi thời gian. Những tòa nhà tập thể cũ bốn cạnh vuông vức đơn điệu, có chỗ đã bong từng mảng sơn, để lộ ra lớp vôi ve xám xịt. Xem kẽ những ngôi nhè theo kiến trúc cũ là những tòa nhà cao tầng hiện đại đầy sắc màu, tô điểm cho Unlan Bator một vẻ đẹp hết sức độc đáo. Một cảm giác hoài cổ tràn về đầy ắp mọi giác quan của anh. Mông Cổ xinh đẹp, Mông Cổ đầy tự sự, Mông Cổ ngập tràn niềm vui … Doo Joon đi giữa biển nắng rực rỡ của một trưa hè Mông Cổ, nhấm nháp một ly cà phê mua vội bên đường rồi cứ thế đi mà chẳng có lịch trình. Đã bao lâu rồi anh mới quay trở lại nơi này? Cũng đã năm, sáu năm khi anh còn là một cậu sinh viên hiếu thắng thích lang thanh đây đó như một gã du mục trên thảo nguyên. Giờ đây, anh đã thay đổi, nhưng Unlan Bator vẫn thế, Mông Cổ vẫn thế. Dường như thời gian chẳng hề in dấu gót chân lên từng phiến gạch nơi đây.


Yên bình quá đi thôi …


.

.

.


Ngồi trên một bệ đá trong công viên gần đó, anh rút chiếc sim điện thoại cũ ra, cất kĩ rồi thay bằng chiếc sim mới mua từ cửa hàng bên đường. Sau khi xong xuôi, Doo Joon ấn số rồi gọi:


-          Hyung, em đây.

-         

-          Vâng, em đến rồi.

-         

-          Em vẫn còn ở Ulan Btor. Ha ha ha, em chỉ đang đi lang thang một chút – Anh mỉm cười thân thiện, vẫy tay với vài người dân Mông Cổ đi ngang qua, nói tiếp - Giờ hyung có nhà không?

-         

-          Vâng, chiều em qua. À, cho em gửi lời thăm hỏi đến chị Enkhee. Chào hyung.


Sau đó, anh vẫn tiếp tục ngồi ở đó, nghe nhạc rồi lơ đễnh nhìn dòng người qua lại trong một khung cảnh thanh bình hiếm hoi. Doo Joon rút chiếc bánh mì còn dở trong túi ra, bẻ một miếng con con rồi xé thành những mẫu vụn xíu, tung về phía trước. Một vài con chim sà xuống, mổ vội vã. Anh mỉm cười, ngước lên nhìn trời. Mây trôi lãng đãng trên nền xanh nhạt. Nếu như được là mây thì tốt biết bao. Tự do và không bị ràng buộc. Một vài cơn gió thổi qua bất chợt, cuốn lá cây rụng xuống lác đác cùng với những nụ hoa trắng muốt, bé xíu. Anh vẫn ngồi tung vụn bánh cho lũ chim câu, nghe nhạc từ cái máy chạy nhạc cũ, bên cạnh là cốc cà phê đã nguội và điếu thuốc lá đã tàn. Những cô gái Mông Cổ khỏe khoắn trong trang phục mùa hè đi qua anh, khúc khích cười, rồi lén quay lại nhìn chút mới đi. Cuộc sống nơi đây cứ trôi đi yên bình như vậy, hiền hòa như dòng nước mát lành.



…o0o…



Doo Joon quá giang một cái xe cũ, kiểu dáng từ thời Liên Xô trước thời kì sụp đổ, mang đống hành lý chất lên xe rồi ngồi ngay phía ngoài cùng. Đường ra khỏi trung tâm thành phố đoạn đầu còn bằng phẳng, đến doạn sau đã trở nên gồ ghề nhừng lát cắt vá đắp. Xe nảy lên xóc xuống, dập dềnh như đang trèo đèo, trèo núi dốc cao. Cảnh vật dần thay đổi hai bên đường. Nhà cửa thưa dần và thay vào đó, hiện lên trước mắt anh là thảo nguyên xanh ngút tầm mắt. Thảo nguyên xanh bát ngát màu cỏ, trải dài đến tận đường chân trời. Màu xanh của cỏ hòa với màu vàng của nắng chiều, tạo nên một thứ màu đánh thức xúc giác, khiến cho những ai nhìn thấy đều như lạc vào một thế giới thần thoại chốn nhân gian. Không khí đã không còn ấm áp mà đã se se lạnh, cái lạnh hơi hanh hao của đại ngàn Mông Cổ. Doo Joon lấy máy ảnh ra và chụp rất nhanh. Một vài tấm về những cái cây và cánh đồng hoa dại bên đường. Vài tấm khác có khi chỉ là mấy cái nhà gỗ cũ và đàn gia súc gia cầm. Vài tấm nữa lại chỉ là một màu xanh ngắt của bầu trời. Chiếc xe xóc lên, nảy xuống xuyên qua con đường đất bụi mờ, đi sâu vào trong thảo nguyên rộng lớn. Tiếng gió thổi mỗi lúc một to bên tai, nghe tựa như khúc nhạc của dân du mục trên lưng ngựa. Càng vào sâu, dân cư càng thưa thớt và mỗi lúc xuất hiện một nhiều những bò, những lạc đà nhởn nhơ trên đồng cỏ bạt ngàn. Thoáng phía xa xa là những túp lều Yurt của người dân du mục Mông Cổ màu trắng, nổi bật trên nền xanh của cỏ. Một vài đứa trẻ đứng phía xa xa, dõi con mắt tròn xoe nhìn theo chiếc xe cũ kêu ầm ĩ, dội khắp không gian rộng lớn.


.

.

.


Doo Joon  xách theo ba lô hành lý, đi về phía chiếc lều phía trước. Căn lều được phủ bằng vải bạt trắng xám như những cái xung quanh, dựng bằng gỗ quây tròn, dựa lưng vào một vách đá. Ngoài lều, một người đàn ông đã đứng đợi sẵn, cười giòn tan với anh. Hai người ôm nhau thật chặt rồi cười nói rổn rảng :


-          Lâu lắm rồi mới đến thăm hyung là sao Doo Joon?

-          Nếu như hyung không lấy vợ Mông Cổ thì có lẽ em đến thường xuyên hơn nhiều.

-          Ha ha ha, biết làm sao được. Cái duyên cái số rồi mà.


Người đàn ông với nước da bánh mật vỗ vai anh thân tình, xách một va li của Doo Joon rồi tiếp tục câu chuyện. Đi đến cửa lều, anh ta dừng lại trước một cái túi to treo trên đó, lấy cái muỗng đạt sẵn khuấy mạnh vài vòng. Doo Joon cũng làm theo, thoáng lại ngửi thấy mùi thơm nồng bay ra quyến rũ. Anh nói:


-          Ki Tae hyung, rượu này sắp được chưa?

-          À, Càng để lâu càng ngon. Chắc cũng sắp rồi đấy.


Nói đoạn, hai người đã đi vào lều. Bên trong ấm áp hơn so với cái lạnh se sắt ngoài trời. Căn lều khá đầy đủ tiện nghi, vật dụng bằng gỗ, có một cài bếp đặt ở trung tâm, đặt âm xuống đất. Một người phụ xinh đẹp mặn mà chạy ra đón anh vào, hồ hởi không kém gì chồng mình. Ki Tae dẫn Doo Joon sang lều bé ăn thông bên cạnh, cất hành lý, tẩy rửa rồi ăn tối với gia đình anh. Mùi thịt bò và dê hầm bốc lên ấm sực. Ki Tae lấy rượu, rót đầy cốc, dậy mùi nồng nàn quyến rũ. Bữa ăn của một gia đình du mục Mông Cổ tràn trề với thịt bò, thịt dê, rượu sữa ngựa và các món xúp với bơ béo ngậy. Tiếng cười đùa không ngớt vang lên, hòa với tiếng lục bục của nồi lẩu trên bếp đang sôi và tiếng gió hát ngoài trời. Rượu nồng ngọt phảng phất mùi thịt béo và mùi bơ ngậy khiến Doo Joon say say tỉnh tỉnh. Một bữa tối ấm áp đầy niềm vui, sự phấn khởi của những con người lâu lâu mới được gặp lại, mang đậm dấu ấn của cuộc sống du mục tự do.


.

.

.


Trời tối hẳn, bầu trời khoác lên mình một tấm màn nhung đen tuyền lấp lánh những viên pha lê, là những ngôi sao trên nền trời thăm thẳm xa xăm. Tối thảo nguyên lạnh, Doo Joon phải mang thêm áo rét. Ki Tae chẳng để cho anh kịp ngồi ngắm cảnh, lôi Doo Joon đến một lều nhà bên nghe tấu Mã đầu cầm.


Bên trong lều đã có một số người ngồi sẵn xung quanh, những bát rượu sữa ngựa đầy tràn dậy mùi khắp khoảng không nhỏ hẹp. Anh ngồi xuống chiếc ghề gần đó, gật đầu cười với hyung mình. Ki Tae thì ngồi lẫn vào trong đám đàn ông Mông Cổ lực lưỡng, ngà ngà say bên chén rượu. Anh đút hai tay vào sâu hơn trong túi áo, chăm chú nhìn. Một thanh niên với khuôn mặt bầu bĩnh ngồi trên ghế gỗ, lấy chiếc Mã đầu cầm và lên vài dây. Cậu ta có một mái tóc nâu mềm, sống mũi cao và đôi mắt trong vắt như nước. Bất chợt anh cười khi thấy cậu cười mà chằng rõ lí do. Cả căn lều hơn chục người ngồi im lặng như tờ. Chàng trai đó bắt đầu gảy.


Âm thanh réo rắt của cây cầm vang lên như cuốn mọi người theo dòng cảm xúc dạt dào nhất. Doo Joon bất giác tâm tư cũng bị kéo theo, xô đẩy từ bao giờ. Những nốt trầm bổng thanh thóat hệt như những ngón tay đang lướt như múa kia, khiến anh thẫn thờ. Rồi cậu hát, một giọng hát thật trong và ấm áp. Tiếng hát hòa trong tiếng đàn, vang lên rót đầy không gian, như bay theo tiếng gió thổi ngoài thảo nguyên kia.


Một giọng hát tuyệt vời.


Khuôn mặt chàng trai ấy bừng lên một thứ ánh sáng kì diệu. Trong giây phút cậu ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt hai người giao nhau trong một thứ giai điệu êm đẹp kì lạ. Lúc đó, Doo Joon ngỡ rằng chỉ còn anh và cậu giữa đất trời bao la, giữa thảo nguyên rộng lớn và cùng bay trên những đám mây. Khi đôi mắt hai người gặp nhau trong một khoảnh khắc, Doo Joon ngờ rằng mình đã say trong rượu sữa ngựa, ngất ngây trong hơi men ấm nồng mà chìm trong tiếng phiêu diêu của giai điệu tuyệt đẹp.


Doo Joon nghĩ mình đã say.



Đêm Mông Cổ thật nồng nàn xúc cảm, ngập tràn vị ngọt ấm quyễn rũ đến say đắm lòng người.






End chap 1.


P.S: Những gì bạn Tử nêu ra trong chap, nếu có khó hiểu xin cứ hỏi, không thì các bạn lên GooGle đại ca mà tìm, chắc chắn sẽ biết.^^

P.S 2: Hành động khuấy một thứ gì đó trong túi của Ki Tae và Doo Joon là một tập tục ở Mông Cổ. Bạn không có time đủ để giải thích, bạn Tử sẽ giải đáp nếu có yêu cầu vào chap 2. Thân!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét