Chap 9.
Kyu
Hyun không biết nên xếp nhà họ Lee vào diện nào trong từ điển của anh.
Loại
thứ nhất: Nhà quyền thế cậy quyền.
Không!
Kyu Hyun lắc đầu, nhà này mà cậy quyền đến nỗi cái bát mẻ còn chả bỏ vì tiếc á?
Loại
thứ hai: Nhà bình dân, cuốc sống ổn định còn tinh thần người nhà thì bất ổn
định(?)
Anh
đăm chiêu. Chẳng phải nốt, nhà bình dân mà người hầu kẻ hạ mấy trăm, tiền đè
chết người à? À mà vế thứ 2 thì đúng.
Loại
ba: Kì dị, cổ quái.
Vâng,
vâng. Thế thì đủ hiểu nhà họ Lee được xếp vào dạng nhà giàu, cổ quái, tinh thần
bất ổn định rồi. Hai năm rõ mười nhé.
Và
giờ đây, những suy nghĩ chợt đến của anh lại bất chợt kéo nhau chạy mất, chỉ
còn lại Kyu với cái chổi và một gian phòng to vật vã hương khói nghi ngút.
Anh
ngước mặt lên nhìn.
Cao quá.
Nhìn
sang trái.
Ối giời ơi, đồ đẹp
vầy ta.
Nhìn
sang phải.
Đồ mắc vầy mà để
cúng. Tiếc thế !!!
-
YA
!!! KHÔNG CHỊU QUÉT ĐI ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ??
Tiếng
hét thần thánh của Sung Min khiến anh giệt mình tỉnh giấc mộng. Hai người, một
cái gian thờ to vật vã, quét đến mùa quýt mới xong. Sung Min nện cái chổi xuống
bụi mù và cười hớn hở:
-
Ha
ha ha. Bụi bay nghệ thuật chưa này. Lão bà bà chẳng chịu làm gì cái chổi nó mới
thế này đây.
Thấy
Min cười toe toét với mớ bụi hỗn độn ấy, Kyu tặc lưỡi và không quên nói móc mấy
câu với cái nhếch mép siêu đểu :
-
Thích
nó như vậy thì đi mà quét dọn cả đời nhé!
-
Mắc
gì tui phải làm vậy- Cậu cong môi lên nạt nộ - Tôi xem anh còn hào hứng hơn tôi
nữa kia !
Kyu
quay lại vừa quét vừa nói:
-
Làm
sớm thì được nghỉ sớm. Còn đứng đó nói là nghỉ ăn đấy.
Nghe
anh nhấn mạnh ở chữ “nghỉ ăn” với một giọng vô cùng tinh quái, Sung Min vội vã
bắt tay vào quét, mắt liếc cái tên chết dẫm ấy và không quên làu bàu mấy tiếng.
Còn Kyu liếc mắt nhìn cậu cong lưng lên quét, cái môi chu ra và thỉnh thoảng
càu nhàu vài câu vô thưởng vô phạt, bất giác anh mỉm cười.
A~…
Đáng yêu.
-
A!
Bỗng
nhiên Sung Min reo lên một cách đầy vui mừng. Cậu quăng cả cái chổi xuống và
lúi húi trong góc. Thấy Sung Min có hành động rất lạ, Kyu liền tò mò tới gấn.
Anh đứng nhìn xuống và hỏi :
-
Gì
vậy?
Sung
Min cười rạng rỡ quay lại, chìa ra cho anh một con thỏ bằng vải đã cũ. Con thỏ
được may bằng tay, bị rách ở tai và dính bụi lem nhem. Sung Min thích thú ngồi
hẳn xuống và lật qua lật lại nó. Kyu Hyun đứng nhìn xuống, thắc mắc:
-
Có
gì vui đến vậy sao?
-
Đương
nhiên là vui rồi - Cậu cười – Tôi tưởng mình làm mất nó rồi chứ. Thế mà không
biết nó lại ở đây.
-
Cậu
thích thỏ à, sao không nuôi vài con ?
-
Phụ
thân không cho, phụ thân bảo con trai mà nuôi thỏ thì kì lắm – Sung Min le
lưỡi.
Nói
rồi Kyu ngồi xuống cạnh cậu và xem xét con thỏ. Sung Min hớn hở hỏi lại:
-
Xinh
không? Dễ thương không?
-
Nó
rách rồi mà, cậu tiếc làm gì?
-
Tiếc
chứ, vì….
Sung
Min định nói gì nhưng lại thôi, hai má cứ hồng rực lên bất thường. Bỗng dưng
cậu đứng dậy, bỏ con thỏ vào trong túi áo và hăng hái quét dọn lạ. Miệng thì
tủm tỉm cười.
Kyu
Hyun phủi quần dậy theo. Hiện giờ anh thì chẳng thấy vui tẹo nào.
Tim
anh đập mạnh quá. Kyu Hyun bực mình. Chẳng lẽ mình bị bệnh ?
Chắc
chắn quá ấy chớ
Bệnh rồi, bệnh rồi….
.
.
.
Lát
sau, sau khi hoàn thành công việc, anh và Sung min tiến vào gian nhà chính báo
cáo cho lão bà bà. Lão bà này chỉ được cái chỉ tay năm ngón. Kyu Nghĩ bụng, vậy
nên người nó mới phúc hậu thế kia.
Thấy
Sung Min lấy giấy cuộn thành cục nhỏ rồi nhét vào hai lỗ tai, anh chẳng hiểu gì
hết, còn giắt sẵn trong người cái bánh bao nữa. Đổi lại cái nhìn đầy thắc mắc của
anh là nụ cười đẩy ẩn ý của cậu.
-
Ối
trời !!!!! Hai đứa làm ăn kiểu này hả !@$@^&^$%&$*^$%^.....
Giờ
Kyu Hyun mới biết vì sao. Người đâu mà nói dai thế. Mà đâu chỉ có dai, mà còn
to nữa chứ.
Kyu
méo mặt. Anh liếc thấy cậu cười rất ranh mãnh. Kyu tức muốn xì khói. Cái tên
này, biết rõ chuyện lão bà này hay càm ràm mà không nỡ cảnh báo anh.
Hết
dễ thương rồi. Không dễ thương chút nào hết !!!!
~o0o~
Tối
đến.
Quạ
quạ quạ !!!
-
Cái
đồ….
Kyu
Hyun buông vài tiếng xua quạ rồi lững thững bước ra ngoài sân. Đến bên cái
giếng nơi góc vườn, anh múc lên một thùng rồi vốc từng vốc nước lên mặt. Trăng
lên cao thật là cao, tròn vành vạnh. Ánh trăng sáng nhẹ nhàng, hắt bóng tán cây
xuống khoảnh sân nhỏ. Từng đợt gió nhẹ thổi qua khiến tán cây lay động từng đợt…
-
Á
!!!!!!!!!!! Ma.
Kyu
Hyun kêu lên một tiếng kinh hoàng và giật lùi về sau. Trước mặt anh là một bóng
người vận đồ trắng, trên đầu phủ một cái khăn trắng, bước chầm chậm về phía
anh. Kyu muốn chạy mà không chạy nổi. Thấy cái con ma ấy tiến lại gần mình, Kyu
định hét lên tính… hù nó thì một giọng nói quen thuộc cất lên:
-
Hét
gì to thế! Ai là ma hả?
Sung
Min tiến đến, bỏ cái khăn… mặt trên đầu xuống, thản nhiên lấy nước rửa mặt. Kyu
thở hắt ra và tiến đến ngồi bên chiếc bàn đá dựng dưới bóng cây. Cậu lên tiếng
hỏi:
-
Sao
anh không ngủ mà còn ra đây làm gì?
-
Cũng
như cậu thôi.
Nói
rồi Sung Min cũng ngồi xuống trên chiếc ghế đối diện với anh. Không khí xung
quanh hai người trầm lại. Cậu hỏi một câu rất không liên quan:
-
Kyu
Hyun này… Sao anh lại đồng ý thành thân với tôi? - Cậu lúng túng di tay vô thức
lên mặt bàn nhẵn - … Rõ ràng là anh có thể từ chối mà ?
Kyu
Hyun giật mình trước câu hỏi bất ngờ của cậu. Chính anh cũng không hiểu vì sao
nữa. Kyu gục gặc đầu rồi mới nói:
-
Lúc
đầu đúng là tôi không thích thật…
-
Vậy
sao còn - Cậu ngạc nhiên.
-
Sau
đó thì tôi cũng không biết – Kyu thật thà, anh hơi nghiêng đầu - Thật ra tôi….
Anh
toan nói một điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Đột nhiên Sung Min thấy ánh nhìn
của Kyu rất lạ. Vẫn là ánh mắt tinh quái đáng ghét ấy nhưng sao giờ nó đang
ngây ra và dịu dàng đến lạ thường. Anh khoanh tay và cứ lặng yên nhìn cậu như
vậy. Ánh mắt sâu thẳm của Kyu khiến Min thấy ngượng ngùng.
Một
cơn gió thổi qua, từng chiếc lá rụng xuống. Kyu thấy vậy liền đưa tay ra gỡ
chiếc lá vương trên tóc cậu. Min thấy vậy liền lúc lắc cái đầu như muốn hất nó
xuống. Bất chợt khi bàn tay anh chạm nhẹ vào gò má cậu, như có một luồng điện
chạy qua. Những ngón tay anh bất động và tê rần. Còn cậu cứ tròn mắt như thế,
gò má hồng lên, nóng một cách lạ thường.
Kyu
giật mình rụt tay lại. Anh ho húng hắng rồi đứng dậy, giả lơ. Tim anh lại đập
mạnh nữa rồi. Có phải là bệnh không?
-
À…
ừm… Khuya rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi…
-
A…
Ờ … đúng rồi.
Min
lúng túng đứng dậy và đi thẳng một mạch. Ánh mắt Kyu Hyun trong thoáng chốc
khiến cậu thấy nhột nhạt và bối rối kinh khủng. Còn Kyu sau khi Min đi khỏi,
anh vội ôm ngực thở dốc và quệt những giọt mồ hôi trên trán. Rõ ràng trời không
nóng mà sao người anh nóng bừng lên như mắc sốt.
Mình
có bị bệnh không vậy?
Ồ! Có chứ! Bệnh nặng là đằng khác
*cười*.
~o0o~
-
CÁI GÌ VẬY ?
Đoàn
người ngựa chở Lee thiếu gia và phu quân đang đi thì bỗng dưng dừng lại đột
ngột. Một toán thổ phỉ đang chặn đường, tên nào tên nấy sát khí đầy mình. Vội
trấn an Sung Min, Kyu Hyun liền bước ra ngoài, tay nắm chắc thanh kiếm. Anh
không biết nên đối phó sao, hiện giờ đoàn người nựa nhà họ Lee chỉ toàn gia
nhân, lính chỉ chục người. Trong khi lũ thổ phỉ lại khá hiếu chiến.
Anh
bước lên, dõng dạc nói lớn:
-
Tại
hạ có việc gấp cần đi qua đường này. Không hiểu có mạo phạm các vị anh hùng đây
chăng? Nếu không xin các vị hãy nhường đường để tại hạ khởi hành.
Chúng
không những không tránh ra mà còn cười rất khả ố. Ngăn một gia nhân không xông
lên, Kyu Hyun ra hiệu tất cả bình tĩnh. Tên cầm đầu nói :
-
Ta
để cho các ngươi đi nhưng tiền và đàn bà thì phải ở lại.
-
Ồ... -
Kyu Hyun bình thản - … Tiếc quá. Tại hạ đành để cho các vị thất vọng vậy.
Trong
khi chưa tên nào định thần được, nhanh như cắt, một chiếc phi tiêu rất nhanh
cắm gọn lên trán tên cầm đâu. Kyu nhếch mép thấy hắn ngã xuống đất trước sự hốt
hoảng của lũ thổ phỉ. Anh cười lạnh lùng :
-
Sống
hay chết. Chọn đi .
-
ANH
EM !!! XÔNG LÊN GIẾT HẾT CHÚNG NÓ !!!
Cả
đoàn người ngựa lao rầm rập về phía đoàn xe nhà họ Lee. Kyu bình thản rút gươm
và ra hiệu cho mọi người.
XOẸT
!!!
Bằng
những đường kiếm nhanh gọn, Kyu đốn ngã chúng không mấy khó khăn. Anh xoay
người chém từng nhát kiếm rất lẹ, di chuyển lẹ làng yểm trợ cho những người
phía sau. Liếc thấy Sung Min cũng đang không gặp mấy khó khăn để hạ gục một
tên, Kyu cười. Kể ra tên nhóc này không tệ như mình nghĩ.
-
Á
!!!
Những
tên còn lại hét lên những tiếng thảm thiết dưới lưỡi kiếm của anh. Anh không
giết chúng mà chỉ chém vào tay và chân, đủ để chúng gục ngã mà không thể chống
cự được. Kyu cười :
-
Bọn
mi chọn nhầm đối tượng rôi. Nên nhớ ta là đệ nhất kiếm khách ở cái đất Choson
này đấy.
Những
nhát kiếm nhanh đến mức không thể nhìn thấy đã khiến cho những tên còn lại
khiếp sợ tột cùng. Bỗng nhiên, một tiếng kêu thất thanh vang lên khiến Kyu giật
mình:
-
A
!!!!!!!!!!!
-
Sung…
Sung Min ….
Thiên na! Sao au lại cắt ngang như vậy???????
Trả lờiXóahix hix. (ừ thì vẫn biết truyện thường kết nga khúc gây cấn nhưng mà thật sự là ko nỡ áh)
Lão bà bà nói dai nói dài áh có bằng Chulie tỉ ko au?
Lần này Min gặp nạn ùi, để Kyu cứu Min ùi cho 2 người đó iu nhau lun nha au.(năn nĩ - chấm nước mắt)
Àh, Han xem ra là người ko đơn giản nha, Han vô nhà Chul có ý định gì ko au? Hay chỉ là iu Chul nên tạm thời ở lại Lee gia vậy???????
Aishhhh. M thật sự thắc mắc lắm lắm lun áh. Đành ngồi chờ nhưng chap sau sẽ rỏ. hix hix. chờ đợi
P/S: hwaiting
Ai nha~ bình tĩnh, bình tĩnh bạn a~^^, thì giống phim Hàn là đoạn gay cấn để tập sau, Fic cũng rưa rứa vầy*che miệng*
XóaLão bà bà là một nhân vật do Au tự dưng nghĩ ra, bạn nhắc đến m ms nghĩ đến chuyện không biết so trình độ vs Chullie mỹ nhân thì ai hơn*gãi đầu*
Hắc hắc, thân phận Han thì hơi bị đặc biệt chút, nhưng tiết lộ sẽ mất vui phải hêm nên tạm thời hạ hồi phân giải. Còn chuyện KyuMin thì coi như fated to love you rồi=))
Rất vui vì nhận được phản hồi của bạn. Fic này m viết lâu lắm rồi, đang tính drop nó. Chắc là m sẽ suy nghĩ lại*cười lớn*
Mong bạn ủng hộ m*cúi cúi*
M năn nĩ au đừng có drop Fic này nha. *cúi đầu*
XóaAu có bận ko post liên tục được thì m sẽ chờ. Bao lâu cũng chờ mà. Au drop rồi chắc m đau khổ lắm. Oaoaoaoaoa
Please!
M rất...rất...rất...thích...thích...thích...Fic này.
m sẽ lun ủng hộ au mà. Năn nỉ đó.