Chủ Nhật, 1 tháng 7, 2012

[DooSeob Fanfic] Những ngày mưa hoang


[Oneshot] Những ngày mưa hoang.


Written by Tử Đằng.

Disclaimer: Nhân vật trong Fic không thuộc về tôi.

Summary: Những ngày mưa dầm liên miên nơi Seattle nhộn nhạo khiến dạ dày gã quặn thắt. Gã lại nhớ lại nụ cười ấm nóng, giòn tan như bánh mật ong của cậu khi xưa. Gã đã nghĩ nếu cuộc đời có thể sinh ra gã một lần nữa, thì gã chắc cũng chỉ tàn tạ được đến đây mà thôi. Gã chửi đời, chửi những ngày tháng ngoắc ngoải và sầu não trong nhà ngục, giữa bốn bức tường ngột ngạt mùi hăng oi của nắng gặp mưa...

Pairing: DooSeob, và sự góp mặt của những nhân vật đặc biệt đầy bất ngờ:))

Category: Angst, Tragedy, Violence, Psycho.

Warning: AU, OOC, SA, Deathfic.

Rating: M.



A.N:

1.     Oneshot hưởng ứng sinh nhật Đú già aka leader-shi của chúng ta*tung hoa*.

2.     Thân tặng bản thân và em Dự vì sinh cùng ngày với Đú, thân tặng tất cả B2uties và đặc biệt là thần dân DooSeob Kingdom.

3.     Có yếu tố mất dạy aka hội chứng thích hành hạ nhân vật, ngôn ngữ nhạy cảm cần suy nghĩ trước khi đọc.

4.     Ước mơ viết văn kiểu Mỹ chẳng biết có đạt không=)) Cách viết thay đổi, mong mọi người đọc vui vẻ



Nhng ngày mưa hoang
~o0o~





1.


Doo Joon di chân lên nền xi măng sần sùi nơi vỉa hè của một khu phố ảm đạm, nằm khuất trong góc tối nơi Seattle nhộn nhịp. Khoác cái áo choàng bằng vải thô màu lông chuột, gã dựa người vào cột đèn đằng sau, miệng lẩm nhẩm một vài đoạn trong bản “Cassablanca” rồi đưa tay vào túi áo, mò mẫm một vài tờ đô la lẻ. Ngoài trời bây giờ vẫn còn nắng, gay gắt như chưa bao giờ được thỏa sức đến thế, cứ như mặt trời là một gã gàn dở lông bông, thích ban phát ơn huệ như một nghi lễ chết tiệt nào đó. Cả cái khu phố này cứ như bốc mùi hoa quả thối, hay gần gần như thể có mùi chuột chết đâu đây. Người qua người lại lờ rờ, một vài tên Mỹ tự xưng là người bản xức đang xô đẩy một cô gái tóc đen mũi tẹt đặc trưng. Cô ta có bộ ngực quá khổ, chỉ trực tràn ra khỏi chiếc áo chật, và đôi mắt háu đói của cái lũ ấy như đang lột trần cô ra từng lớp một. Doo Joon thầm thở dài, lắc đầu rồi quay lưng đi.


Gã đến quầy bán vé số, mua vài chiếc vé. Đó là một thói quen hết sức bình thường và tự nhiên, khi người ta nghèo.

Nói đến vé số, cái trò moi tiền khốn nạn. Hầu như bọn da trắng giàu có chẳng bao giờ phải quan tâm đến việc sổ xố đổ bao nhiêu, ấy vậy mà chúng vẫn giàu. Còn người dân lao động nghèo thì vẫn dỏng tai nghe ngóng những con số may mắn trúng thưởng một vài tờ lớn. Cứ mua, cứ so và rồi lại tiếp tục mua. Khoảng vài xu đến hai đô la, gã nghĩ nếu một tháng mà không mua thì gã có thể có một khoản sửa sang lại nhà bếp dột mái. Hay ít nhất cũng ăn được những bưa no nê ở quán Bà đầm già gần trạm xe lửa.


Ấy vậy nhưng gã vấn dừng lại lấy vài tờ.


Gã cũng giống những kẻ tin vào sự đạo đức của chính quyền, tin rằng bỏ ra vài chục đô có thể thu về khoản lời hơn thế hàng trăm hàng ngàn lần.


Thôi nào, ít nhất đời là một giấc mơ thì gã cũng nên được mơ một trận cho thỏa.



*
**



Hôm nay Doo Joon được nghỉ sớm do gã chủ chỗ hắn làm bị cảnh sát tóm. Cả nhà hàng của lão náo loạn hết lên, đám nhân viên thì tranh thủ vơ vét mấy bàn thức ăn và chỗ thực phẩm dự trữ. Ai cũng nghĩ lão chủ đã hết đời, như thế này cũng chẳng bõ những gì lão bóc lột họ. Gã chỉ nhếch môi cười thầm, làm dấu Thánh và cầu chúc cho lão, dù thật giả tạo. Lão già đó chắc tiêu rồi, buôn ma túy thì chỉ còn nước tử hình. Cũng đáng, bao năm nay gã ăn cũng đủ. Cái thân bồ tượng nhây mỡ và đống bồ nhí cũng đủ cho lão khoái lạc chừng đó năm, giờ thì phải trả giá.


Nói thì nói vậy, nếu nhà hàng bị tịch thu thì gã phải kiếm một việc khác. Đây mới là vấn đề nghiêm trọng.


Dù sao thì Doo Joon cũng muốn thoát khỏi căn bếp ám mùi mỡ rẻ tiền, thoát khỏi những ngày làm quần quật và lót dạ bằng bánh mì khô như vỏ cây.


Kiếm việc thì kiếm việc, may mà Doo Joon vẫn để được một khoản đủ sống không đến nỗi nào. Gã vốn là thằng sống dai, mười năm lăn lộn ở cái xứ sở đầy ắp súng đạn, bạo lực và cưỡng hiếp diễn ra nhan nhản. Gã muốn kiếm số vốn đủ để xây dựng cuộc sống ở Florida, mà tốt nhất là rời hẳn nơi này đi.


Gã lại rẽ vào quầy bán vé số, mua một lúc sáu chiếc có số sê ri khác nhau. Nhét tạm bợ vào chiếc ví đã gần rách, gã thong thả bước đi, mua ổ bánh mì và chai sô đa làm bữa tối. Nắng chiều chiếu gay gắt, rọi chiếc bóng của gã chảy dài trên nền đường.





2.



-       Xin lỗi ngài, tôi vô ý.


Một cậu thanh niên khá gầy và thấp va vào gã, cúi mặt xin lỗi rất nhanh với giọng nói lí nhí thứ Tiếng Anh khó nghe. Doo Joon thờ ơ phủi áo, bỗng dưng ngây người ra. Gã vội cho tay vào túi mò chiếc ví. Cái túi áo trống không và người thanh niên kia đã chạy mất từ bao giờ. Gã vội hô lên và ngay lập tức đuổi theo rất nhanh.


-       Đồ trộm nhãi ranh! Tao mà bắt được mày thì cẩn thận đấy!


Doo Joon đuổi theo tên trộm bằng một vận tốc đáng kinh ngạc, chẳng mấy chốc mà đã đuổi gần kịp hắn. Kẻ trộm ví của gã nhìn về sau, hoảng hốt guồng chân nhanh hơn. Gã cũng không chịu kém cạnh, cứ thể mà đuổi theo cậu ta. Hai người rượt đuổi một lượt, xuyên qua hết thảy những ngõ ngách bé tí tẹo, bốc mùi hôi hôi và cả những bãi đất toàn cỏ hoang cao nhỏng. Và rồi với lợi thế chân dài hơn, gã đã tóm được cậu ta. Doo Joon bắt được một tay của kẻ cắp, kéo rất mạnh cậu ta về sau, đập người cậu vào bức tường bê tông đằng sau. Cậu ta kêu lên đau đớn, thân hình gầy gò run khẽ. Doo Joon thở gấp, bàn tay vẫn siết mạnh lấy cổ tay cậu. Gã thở phì phò như vừa kéo bễ, mồ hôi túa ra ướt hai thái dương. Cậu nhóc xem chừng không thoát được, cúi gằm xuống, giấu mặt dưới chiếc mũ vải cũ sờn. Gã cười cười, đưa tay lần mò trong túi áo khoác của cậu, lôi chiếc ví của mình ra và nói:


-       Trẻ con học điều tốt không học, cứ thích học thói xấu. Lần này tao tha, lần sau thì đừng hòng.

-       Chết tiệt! Đừng làm ra vẻ mình là thanh cao tên khốn. Tôi không phải trẻ con.


Cậu nhóc đó cỏ vẻ như đã nổi khùng lên, hất mạnh tay gã ra và hét lớn. Doo Joon bị đẩy lùi về sau, thoáng nhăn mặt vì bất ngờ. Tên ăn cắp vặt nhìn gã như nuôi mối thù hằn gì đó lớn lắm, hay ít nhất là đang hận đời hoặc gì đó tương tự. Đôi mắt xám lóe lên dưới mái tóc đen dày, ẩn sau vành mũ sờn. Gã thoáng sững người lại, đứng trơ ra đó nhìn cậu ta chạy đi mất, thậm chí còn chẳng nói được mấy lời dạy đời đang chuẩn bị sẵn trong đầu để giáo huấn kẻ cắp.


Lại còn có thể loại trộm cắp như thế này, cuộc đời quả là thú vị.


Gã nghĩ thầm, cười khùng khục như tên dở đời rồi bất giác nhớ đến đôi mắt xám sắc như dao cạo kia, có chút lợn gợn trong lòng.


Đã ai bảo rằng hắn bị hấp dẫn bởi những thứ nhỏ nhặt như vậy chưa nhỉ?



*
**




Gã vui vẻ bước vào tiệm bánh mì gần nhà, định bụng mua dăm phần bánh táo cho bữa tiệc ở nhà. Dù sao hôm nay gã tìm được việc làm, đáng để ăn mừng. Mà đám bạn trời đánh thì nhất định sẽ chuốc hắn say mới thôi, tránh không được thì đành phải chịu trận. Dẫu sao ở cái thành phố này, chí ít cũng cần những người đánh tin cậy để nhờ vả.


Doo Joon đứng gõ tay xuống mặt quầy bằng thủy tinh, huýt sáo một vài điệu rumba còn nhớ bập bõm vài nốt trong lúc chờ bánh. Tiếng giấy gói sột soạt làm tâm tình hắn trở nên vui vẻ lạ thường. Một cánh tay gầy gầy trắng xanh như màu men sứ Trung Hoa vươn ra đưa cho gã chỗ bánh, và một giọng nói trong trong cất lên:


-       Bánh của quý ngài đây, hết mười một đô la.

-       Cảm ơn...


Gã nhận lấy và rồi khi khuôn mặt của người kia xuất hiện trước mắt gã, khuất sau quầy bánh, hai mắt gã trợn trừng lên vì bất ngờ.


Là tên móc túi hôm trước!


Cậu ta nhìn gã, nhận ra đó là ai, bất ngờ lui lại sau vài bước. Hôm nay cậu không còn mặc bộ đồ bụi bặm và rách nát như hôm nọ, thay vào đó là bộ quần áo dù cũ nhưng có vẻ sáng sủa hơn. Mái tóc cũng không còn bù xù, mà giờ nó nhìn rối-rất-có-hệ-thống. Doo Joon cứ nhìn, bàn tay cầm tờ tiền vẫn đặt trên mặt kính. Cậu nhóc có vẻ sợ sệt, giật mình đánh thót khi nghe thấy tiếng ông chủ quát nạt ở sau lưng, luống cuống lấy tiền thối lại cho gã. Từ khoảng cách gần thế này gã có thể thấy được làn da trắng xanh gần như trong suốt của cậu, có thể thấy hàng mi cong cong đẹp tệ ẩn dưới mái tóc dày.


Mẹ kiếp! Con trai cái đếch gì, còn đẹp hơn cả con gái.


Rồi cậu ta sau khi xong chạy biến vào bên trong, trước đó còn bặm môi bặm lợi lầm bầm vài từ gì đó mà gã dám cá với tất cả chỗ xu lẻ trong túi là cậu đang chửi rủa gã. Doo Joon tần ngần một chút, nhún vai rồi quay lưng đi thẳng. Gã đi một đoạn mới nhận ra mình mới chỉ nhận có năm đô la tiền thối. Thôi thì coi như boa cho nhóc kia. Năm đô la, kể ra cũng đáng hai vại bia.


Gã lại huýt sáo vài điệu vui tai, đi từng bước nhàn nhã. Bầu trời cuối ngày phủ một màu xanh ráng hồng cam của ánh nắng dần tàn, mây kéo về đậu kín đường chân trời. Gã ngửa mặt lên nhìn rất lâu, chợt nhớ về người mẹ đánh thương ở quê hương cách đây hàng ngàn ki lô mét, tận bên kia đại dương. Không biết bầu trời ở đấy có như thế này hay không, hay lại xám xịt mưa dầm dề như nước mắt của bà khi xưa, cứ rơi không ngớt. Hồi đó gã trốn nhà, vượt biên sang đây. Không biết mẹ gã bây giờ thế nào, còn bị cha dượng đánh hay không? Doo Joon nhớ gã đã đấm dập hàm lão ta, khiến lão phải đi làm lại hàm răng mới và không dám lại gần hai mẹ con gã. Kể cũng thương chỗ tiền lão già đó bỏ ra, nhưng chí ít cũng đáng so với những gì lão đối xử với mẹ con gã.


Doo Joon gãi đầu, hắt xì vài cái, tất tả đi về nhà. Mặt trời dần lặn xuống, đỏ rực như màu lửa.




3.



Tần số Doo Joon ghé qua tiệm bánh đó tăng cao một cách bất thường. Ờ thì gã tự cho đó là thú vui nho nhỏ sau ngày làm việc, và vì vậy nên cần gì phải giật mình thắc mắc. Gã thường ngồi trong một góc nào đó, gọi một chiếc bánh nướng hạnh nhân có phủ lớp bơ bóng lừ, thêm cốc cà phê đắng ngắt và ngâm nga đến tối mịt mới chịu lê chân về nhà. Bánh ở đây kể cũng ngon, vừa đỡ tiền bữa tối lại tốt hơn khối lần bia tươi và rượu lậu rẻ tiền.


Doo Joon tìm được niềm vui nho nhỏ là nhìn cậu nhóc đó tất bật làm việc, thỉnh thoảng lại nói vài câu như hỏi chuyện. Kể cũng lạ, sao gã lại quan tâm đến một thằng nhóc có tật móc túi như cậu ta. Gã nghĩ cùng là đồng hương thì nên thông cảm cho nhau, dẫu sao cũng không nên quá chấp nhặt gì. Chẳng phải lần đầu tiên đặt chân đến đây, gã đã phải đi trộm đồ của gã nhà giàu béo ú để có tiền trang trải hay sao?


Gã nhận ra một sở thích quái gở của bản thân là ngắm cặp mông tròn căng, nho nhỏ sau lớp quần làm bằng vải sợi thô của cậu nhóc. Cậu ta gầy cứ như cây sậy, tưởng chừng gió thổi là bay, ấy thế mà mông lại khá đầy đặn. Cấu trúc cơ thể thật kì lạ.


Thôi nào, gã dù gì cũng chỉ là một thằng đàn ông bình thường. Nghĩ về mông một gã khác thì có sao. Nghĩ là một chuyện, còn hành động mới là chuyện khác.


*
**



Doo Joon nhìn ra không chỉ có mình gã thích mông cậu nhóc, mà cả gã chủ hiệu cũng thích cặp mông của cậu. Gã nhìn thấy nhiều lần lão ta đưa đôi mắt đỏ ngầu nhìn cậu từ phía sau, mà gã dám cá là lão ta đang muốn lột quần cậu ra và ngắm nghía cho thỏa mông cậu. Thật là một lão già đê tiện. Gã rủa thầm, mặt nhăn lại khi thấy bàn tay to bè vàng khè cố tình vỗ mông cậu ta. Cậu giật mình, cắn môi có vẻ chán ghét nhưng không dám phản ứng gì. Khi đó gã cố tình nói với cậu:


-       Này Yo Seob, mông cậu đáng giá bao nhiêu?

-       Câm mẹ mồm anh lại đi – Gã nghe cậu rít lên, thấy nhẹ nhõm kì lạ - Đừng nói cái giọng đó với tôi.


Nghe cậu chửi, tự dưng gã thấy nhẹ lòng. Còn vấn đề lão chủ biến thái thì mới là nghiêm trọng. Mà gã cũng thấy lạ sao mình cứ thích quan tâm đến cậu nhóc, dù hai người may ra biết được duy nhất tên của nhau.



*
**



Tối đó gã ghé cửa hàng lúc tối muộn, do bà cụ hàng xóm nhờ gã mua hộ bà ổ bánh sừng bò cho đứa cháu trai lên chơi. Bà hay cho gã đồ ăn, thỉnh thoảng lại giúp gã mấy việc lặt vặt khác nên Doo Joon không thể từ chối. Gã bước vào, gọi mấy tiếng. Bên trong đèn điện vẫn sáng trưng, nhưng rặt không có một bóng người.  Người làm đi đâu hết rồi, cậu nhóc kia nữa? Khi gã toan bỏ đi thì một tiếng động như tiếng rơi vỡ vang lên từ đằng sau, kèm theo đó như là có ai đang hét. Gã giật mình nhận ra đó là giọng cậu, chạy sộc vào trong.


Dông cửa một cái rất mạnh, gã xông vào và chết đứng người khi thấy lão chủ khốn nạn đang đè vật cậu ra ở dưới sàn. Lão vận độc một chiếc quần cụt, còn cậu nhóc thì áo xống tả tơi, may mà quần còn nguyên. Đầu tóc cậu nhóc rối bù, mặt đỏ ửng dấu tay vì bị tát, mắt ầng ậc nước. Còn lão thì mặt đỏ phừng phừng, người to như con bò mộng đè lên thân hình gầy yếu của cậu. Doo Joon nghiến răng, tung một cú chí mạng vào mạn sườn lão. Lão ta rú lên, ngã vật sang bên cạnh. Rồi rất nhanh, gã lôi cậu dậy, kéo cậu ra ngoài. Lão già kia lồm cồm bò dậy, thở phì phò lao lên phía trước toan đấm gã. Doo Joon nhanh như cắt nghiêng người né, tay bẻ quặt hai tay lão lại sau lưng, lên gối một nhát vào ổ bụng. Lão hét lên như con lợn bị thiến, gục xuống. Yo Seob đứng nép sau cánh cửa, mặt trắng bệch vì sợ, run rẩy nhìn gã. Doo Joon gằn giọng:


-       Mẹ kiếp! Mày nghĩ mày lấy quyền gì mà động vào người nó!

-       Hự!


Doo Joon lại thúc một cú đấm đau lộng óc vào bụng hắn. Lão ta gục người xuống, gã lại xách hắn lên, đấm liên tiếp vào mặt và rít qua kẽ răng:


-       Trận đòn này để mày nhớ, đừng có giở thói biến thái đó ra đây. Muốn tù mọt gông thì cứ việc. Fucking bastard!


Lão ta gục xuống, quằn quại trên sàn nhà. Doo Joon thở dốc, phủi tay và rồi kéo cậu đi khỏi đây. Gã không quên cởi áo choàng cho Yo Seob. Quá nguy hiểm nếu để cậu ở trần đi ngoài đường. Ý gã không phải là vấn đề sức khỏe. Cậu run rẩy nắm lấy mép áo, đi cạnh gã không rời một phút. Mãi sau mới thấy cậu mở lời:


-       Cảm ơn anh.

-       Bỏ việc ở đó đi. Lão ta sẽ không tha cho cậu đâu.

-       Nhưng tôi... tôi không biết sẽ phải kiếm việc gì.


Cậu thở dài, ngước nhìn gã. Gã chợt thấy cổ họng khô cháy, vô thức nuốt nước bọt. Đôi mắt Yo Seob tròn, long lanh đầy nước và yếu đuối tệ hại. Bây giờ cậu như con chó nhỏ mất chủ, không biết nên bấu víu vào đâu, cũng chẳng còn cái vỏ mạnh mẽ xù xì bên ngoài nữa. Yo Seob trở về với đúng con người thật của cậu, không một chút phòng bị. Có lẽ vì đối với gã, người vừa cứu sự trong trắng của cậu, cậu không còn chút hoài nghi nào nữa, dù rằng chính gã mới là tên nguy hiểm hơn thế gấp hàng trăm lần. Doo Joon thở dài, nghĩ ngợi một chút rồi quay sang bảo cậu:


-       Hay là thế này. Nhà bà cụ hàng xóm chỗ tôi đang cần một người giúp việc. Cái chính là phải nhanh nhẹn và biết dọn dẹp vì cụ ở một mình, lương lậu không tệ. Bao ăn ba bữa, cậu thấy sao?

-       Có được không? – Yo Seob nhoẻn miệng cười, hỏi có chút ngập ngừng.

-       Vậy được rồi, đi theo tôi. Về nhận việc luôn.


Rồi gã cũng vô ý cầm lấy tay cậu, dắt về nhà gã. Yo Seob thoáng đỏ mặt, cúi đầu xuống, những ngón tay khẽ xiết lấy bàn tay ấm áp của gã. Trên đường phố tối đen như mực, chỉ có ánh đèn đường từ hai bên hắt xuống mờ xịt, có hai chiếc bóng lững thững kề sát bên nhau, trải dài yên ả.




4.



Kể từ sau hôm đó, mối quan hệ giữa hai người thay đổi một cách bất ngờ. Yo Seob làm việc ngay cạnh nhà gã, ngày nào gã cũng ghé qua thăm hỏi và mang cho cậu hoa quả tươi hoặc tá trứng. Những lúc ấy, cậu cười rất tươi nhận đồ, không quên gói cho gã cái bánh nướng còn nóng hổi bốc khói cho bữa sáng. Ngẫm nghĩ lại, gã thấy mình với cậu như là đôi vợ chồng rất đỗi bình thường. Chồng đi làm, vợ nấu ăn. Tối đến chồng mua đồ về cho vợ, và rồi cùng ngồi ăn tối. Hắn năng sang nhà bà cụ để được thấy cậu một cách hợp pháp, dẫu sao bà cũng không xua đuổi gì, còn thích đông vui nên cứ để hắn đến suốt. Ngày quay ngày, cuộc sống cứ trôi qua như thế khiến hắn lâng lâng. Doo Joon bỗng nhận ra hắn làm việc hăng hái hơn bình thường, chỉ mong ngày sớm trôi qua để trở về ngồi ăn tối hay có thể ghé qua thăm cậu.


Yo Seob gầy vẫn gầy, nhưng tính tình tốt hơn trước rất nhiều. Cậu không còn vẻ xù xì gai góc nữa, thay vào đó đã biết cười nhiều lên một chút. Đôi mắt xám lấp lánh tia nhìn dịu dàng, khóe miệng cười duyên tệ hại và làn da càng ngày càng trắng đến nhức mắt.


.
.
.



Không ổn rồi, Doo Joon giật mình. Cứ mỗi sáng thức dậy, gã thấy vật ở giữa hai chân mình có vấn đề. Nhớ đến những giấc mộng chập chờn, gã thấy mình không xong. Gã đúng là tên hết thuốc chữa.


Gã có phản ứng khi nghĩ về cậu.


.
.
.


Yo Seob có một đứa em trai nhỏ hơn cậu ba tuổi. Năm nay cậu mười tám, em trai cậu – Ken – tròn mười lăm. Chỗ ở của hai anh em là một căn nhà chật chội, cũ kĩ, nằm trong góc của khu phố người Hoa. Nhưng nó lại vô cùng sạch sẽ, có mùi hoa dại như trong công viên Hồ Lớn gần đó. Ken thông minh lanh lợi nhưng lại yếu ớt, chỉ có thể ở trong nhà cả ngày mà không thể vận động được nhiều. Doo Joon giờ mới nhận ra vì sao trước đây cậu thú nhận hay đi móc túi. Bởi vì lương công nhật ở quán chẳng đủ tiêu, mà tiền thuốc cho Ken lại quá nhiều nên Yo Seob phải làm bừa. Gã nghe chuyện đó xong mà thấy xót trong lòng, cú đầu cậu rồi cấm tiệt Yo Seob, không cho cậu phạm pháp nữa. Gã nghĩ đến cảnh cậu bị bắt vào tù, bị trói nghiến và lột đồ ra bởi lũ phạm nhân hay quản ngục, bị cưỡng hiếp tập thể hoặc bị đánh đập, thật không hay chút nào. Gã còn lạ gì hệ thống nhà tù ở đây, thằng nào thằng nấy sinh lý không được thỏa mãn, đâm ra đè nhau cưỡng bức làm tình. Đến cả bọn cai tù cũng mất dạy, chúng không biết đã giết bao nhiêu cậu trai mới lớn vì những trò bệnh hoạn có thể nghĩ ra.


Yo Seob tốt nhất là cứ nên an bình như thế, trong sáng như thế. Để gã lo cho cậu một chút, nếu không gã điên mất.


*
**



Hôm đấy, cậu sang nhà gã đưa cho gã ít thức ăn bà cụ gửi. Ngồi được một lát thì trởi bỗng đổ mưa, mưa ầm ĩ như trút sạch chỗ nước giấu từ đầu mùa đến giờ, ào ạt dội xuống không lời cảnh báo. Thoáng thấy Yo Seob nhấp nhổm có chút không tự nhiên, gã cười cười nói:


-       Ở lại chút, về bây giờ là ướt đấy.

-       Còn Ken, nó...

-       Giờ này nhóc đó chắc ngủ rồi, không sao? Uống chút gì không?

Gã bỗng thấy mình như một tên đốn mạt đang dụ dỗ cậu trai mới lớn bằng chất giọng nhẹ nhàng mà tỉnh tỉnh. Cậu cũng tự nhiên ngả người trên ghế sô pha nhà gã, lim dim nghe bản nhạc từ chiếc đài cũ. Trong tiếng mưa ngoài trời, tiếng hát lơ đễnh của người ca sĩ không rõ tên rót đầy không gian nhỏ hẹp ấm áp, khiến cho tâm tư cậu thả lỏng êm ả. Doo Joon quay lại với chai rượu nhẹ nhất, hai chiếc ly và ổ bánh vừng. Yo Seob nhấp rượu, đôi mắt trở nên mênh mông loang loáng nước, gò má hồng hồng và mái tóc mềm đổ trên bờ vai làm cổ họng gã khô cháy.


.
.
.


Đêm đó, gã đã làm tình với cậu, ngay trên ghế sô pha và lên tận giường gã. Trong ánh sáng nhập nhoạng của đèn trần, cơ thể trắng xanh gầy gò của cậu bỗng trở nên quyến rũ lạ thường, từng ngõ ngách từng đường nét như có tẩm mật ngọt khiến hắn say mê không dứt. Môi lưỡi quyến luyến, bàn tay đan lồng từng ngón và hai cơ thể trần trụi khăng khít không một kẽ hở, gã nghĩ mình là một ông hoàng trong vương quốc tình ái này. Lần đầu tiên biết đến cơ thể nhau, cả hai cuồng nhiệt như hai kẻ đói khát đối phương, say sưa chìm đắm trong những đợt cảm xúc mê đắm diệu kì. Gã vùi mặt vào hõm cổ cậu, hôn ngấu nghiến lên đôi môi đỏ mọng, lên bờ ngực phập phồng và lên chiếc bụng phẳng hóp lại. Hai chân cậu quấn lấy hông gã, đưa đẩy theo từng cử động của Doo Joon. Yo Seob khóc nức nở, yếu đuối và đau đớn hệt như cô bé con lần đầu tiên trao thân cho người tình, cắn lên vai gã. Càng đau, gã lại càng điên cuồng chiếm đoạt cậu. Gã thấy mình giống kẻ vô lại đang hại đời một cậu trai trong sáng, nhưng lại không có cách gì dừng lại được. Mà chính cậu cũng không muốn gã ngừng lại giữa chừng. Cả hai đã đi quá xa và không thể trở lại được, vậy nên chỉ còn cách theo đến cùng mà thôi.


.
.
.


Sau đêm đầu tiên, cả hai đã thừa nhận không có cách gì vất bỏ đối phương ra khỏi tâm trí nhau. Doo Joon và cậu chính thức thừa nhận chuyện tình cảm này, càng lúc càng quyến luyến không rời. Không biết có phải sau đêm đầu tiên, giống như con gái nở nang hơn, cậu càng lúc càng đẹp ra và quyến rũ đến nao lòng. Gã nhiều lúc chỉ nhìn cậu thôi mà đã muốn lao đến, đè cậu xuống và làm tình cho thỏa. Ở bên nhau, gã chẳng làm được gì ngoài mấy suy nghĩ khốn nạn. Cậu nấu ăn, canh thấy Ken đang đọc sách trên phòng, gã lại áp vào hôn loạn, bàn tay mò mẫm trong lớp áo khiến Yo Seob bật cười khanh khách. Khi bàn tay Doo Joon mò xuống dưới quần, chạm vào vật giữa hai chân cậu, Yo Seob mềm nhũn người, bật ra những tiếng khàn khàn như mèo kêu. Và rồi cả hai lại làm tình, yêu đương ngay trong gian bếp nóng hừng hực.


Càng lúc gã càng thấy không có cách gì đếm được tình yêu gã dành cho cậu.


Gã quả thật đã hết thuốc chữa rồi.




*
**



-       Sinh nhật anh?

-       Phải, anh muốn gì nhất nào?


Cậu ngọt ngào hỏi gã, cuộn người nằm trong lòng Doo Joon và nháy mắt tinh nghịch. Gã bật cười, cúi xuống hôn cậu đến mức Yo Seob phải đấm gã vài nhát mới chịu buông. Nhìn cậu xụi lơ nằm trong lòng mình, đôi mắt ướt nước tinh nghịch và bờ môi đỏ mọng, gã nghĩ mình là kẻ hạnh phúc nhất thế giới. Doo Joon thì thầm:


-       Em tặng anh cái gì anh cũng thích.


Rồi gã nói rất nhỏ vào tai cậu:


-       ... đem thân tặng anh càng thích hơn.

-       Này! Sao anh có thể nói thản nhiên như vậy được.


Yo Seob đỏ mặt đấm đấm vào tay gã, cơ thể nhỏ bé ngọ nguậy. Doo Joon cười cười, áp mặt mình vào mặt cậu cho những nụ hôn nồng nàn. Chết tiệt, gã càng ngày càng nuôi ước mơ quái đản là có thể thu nhỏ cậu lại, cho vào túi mang theo mọi nơi mọi lúc.


Càng ngày càng quyến luyến, càng say mê như một kẻ nghiện rượu nặng, đắm chìm trong hương sắc nơi cậu.


Càng ngày càng yêu, nhiều hơn ngày hôm qua, ít hơn ngày mai và không bằng những ngày về sau.




5.



Hạnh phúc... đúng luôn là những điều quá mức xa xỉ đối với những người như gã. Thà rằng chưa từng được nếm vị ngọt của hạnh phúc, còn hơn là có rồi lại đánh mất.


Gã muốn nổi khùng lên, muốn chửi đời, chửi cái chính quyền khốn nạn, chửi tất thảy những gì trong mắt gã. Doo Joon ghét những ngày mưa dầm dề, chưa lúc nào thích mà không bao giờ thích. Như lúc này đây, ngoài trời mưa vẫn mưa, mà gã càng lúc càng cảm thấy bức bối. Doo Joon cảm thấy lồng ngực mình như có hàng ngàn con sâu lúc nhúc, cắn xé tận tim gan. Đau, rất đau, nhói từng đợt đau thốn. Càng hít thở, gã càng thấy đau. Buồng phổi như bị thủng những lỗ toang hoác, từng ngụm không khí chảy vào như có lửa đốt, thiêu rụi hắn đến hoang tàn.


Doo Joon ngồi bó gối trong góc phòng, nơi có cửa sổ nhìn ra khoảng trời mênh mông nước và xám ngắt ảo não. Khuôn mặt gã lầm lầm, đôi mắt đục ngầu cứ nhìn chăm chăm về phía trước.


Gã cứ ngồi như vậy, ngồi từ chiều đến tối đến sáng, ngồi như chạy đua với sự dai dẳng của mưa. Cho đến khi không gian của hồi ức vây kín lấy Doo Joon, ôm gã và vỗ về bằng những hoài niệm đẹp đẽ mà đau đớn.



Doo Joon cứ ngồi, cứ ngồi.


Mưa rơi, cứ rơi.



*
**



Doo Joon đứng trong góc khuất tối như bưng, kéo chiếc áo choàng sát mình hơn, ẩn mình dưới cơn mưa. Chiếc mũ vải cũ chật chội so với đầu gã, nhưng gã vẫn cố ấn nó cho vừa. Gã nhìn trừng trừng vào căn nhà sáng điện bên trong, bàn tay siết lại rớm máu, đôi mắt đục ngầu những tầng lớp cảm xúc dữ dội. Mưa vẫn như trút, táp vào mặt bỏng rát.


Khi người bên trong đi ra, bước vội vã dưới cơn mưa. Gã nhếch mép, kéo cổ áo lên cao quá cằm, bám theo lặng lẽ.


Hắn ta dường như nhận ra gã, cố tình đi nhanh hơn nhưng Doo Joon thậm chí còn chẳng bận tâm, cứ như con thú hoang rình mồi, uyển chuyển từng cử động. Người kia quay phắt lại, rít lên:


-       Mày là thằng n-


Hắn thậm chí chưa kịp nói hết câu thì cảm thấy đau nhói nơi ổ bụng. Một trận đau đớn như bỏng rát và tựa như một khối sắt nung đang dí vào bụng đánh gục mọi sức lực của hắn. Hắn trợn trừng mắt, miệng hớp hớp từng ngụm không khí cuối cùng rồi ngã xuống.


Doo Joon đứng đó, miệng cười thỏa mãn, bàn tay cầm con dao đẫm máu, chân đạp mạnh lên người hắn. Hắn hự lên một tiếng như hấp hối, máu chảy ào ạt từ vết đâm nơi ổ bụng, ướt đẫm áo, hòa trong nước mưa lạnh buốt. Doo Joon cầm con dao lên, đâm một nhát vào ngực hắn. Hắn ta nấc lên tiếng cuối cùng, đôi mắt trợn ngược và gục hẳn.


Gã cười cười man dại, rút dao ra và lảo đảo bước đi, xuyên qua màn mưa, hòa mình vào màn đêm đen kịt.



.
.
.



Seattle xuất hiện một kẻ giết người hàng loạt. Sự việc này đã làm náo động cái thành phố chưa từng được bình yên. Đã có hơn mười người nạn nhân, hầu như bị giết hại hết sức dã man. Sau một thời gian điều tra, cảnh sát đã bắt được kẻ cuồng sát.


Đáng ngạc nhiên hơn nữa là gã không hề có ý định phản kháng, ngoan ngoãn chịu tội mà không cần luật sư hay bất kì sự khoan hồng nào khác.


Gã như là chờ đợi ngày này lâu lắm rồi.


.
.
.



Doo Joon ngồi bó gối trong bốn bức tường của nhà tù, hướng đôi mắt mịt mờ nhìn bầu trời bên ngoài qua ô cửa sổ bé tí tẹo. Mưa lại rơi, cứ như thể đất trời sắp chảy nước cho đến khi chỉ còn là mảng nâu đen nhau nhúm như thuở sơ khai.


Gã lại nhớ cậu, nhớ nụ cười như nắng thánh tám giòn tan. Gã luôn chờ cậu, như cậu chờ gã.


Nhưng Yo Seob mãi mãi không trở về.




*****


Yo Seob vội vàng chạy về từ hàng bánh, trên tay cầm chắc chiếc hộp đựng chiếc bánh kem mới ra lò và một hộp quà. Hôm nay là sinh nhật Doo Joon, mà cậu thì không muốn để anh thất vọng. Nhoẻn miệng cười một cách vô thức, cậu rẽ về nhà để đưa Ken đi cùng. Yo Seob không để ý có những ánh mắt đục ngầu đang nhòm cậu từ những góc tối xung quanh.


-       Ke-


Yo Seob bước vào nhà, chưa kịp gọi tên em mình thì những bóng đen lạ lẫm xuất hiện rất nhanh đằng sau, bẻ quặt tay cậu lại và đè nghiến cậu xuống nền nhà. Chúng đẩy cậu vào, nhếch môi cười đầy khả ố và vây kín không gian hẹp. Yo Seob hoảng hốt, lùi lại phía sau cho đến khi lưng cậu chạm phải bức tường lạnh như đá. Đôi mắt mở lớn, hơi thở ngày một rối loạn vì sợ hãi. Một kẻ đứng ở giữa tiến lên, lại gần cậu và nhìn đầy ác ý. Cậu trừng mắt, hai tay hết nắm lại rồi duỗi ra tính kế. Lão lên tiếng:


-       Đáng lẽ tao không định làm thế này đâu.

-       Nhưng vì thằng bồ mày đấm tao nên tao không thể bỏ qua cho chúng mày được.

-       Đồ bệnh hoạn. Mày định làm gì? – Cậu hét lên.


BỐP!


Hắn tát cậu một nhát cháy mặt, khiến cho môi Yo Seob bị rách một vệt, và một hàng máu chảy ra từ khóe miệng đẹp của cậu. Lão ta nắm tóc cậu lôi đầu Yo Seob lên, khiến hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau. Yo Seob khinh khỉnh nhổ nước bọt có lẫn máu vào mặt lão. Lão già đó, hay còn gọi là chủ cũ của cậu, liếm mép rồi dông thẳng đầu cậu vào tường khiến máu bắn tung tóe. Yo Seob choáng váng gục xuống, cảm tưởng như trời đất đảo lộn hết cả. Cậu thở hổn hển, cả người run lên từng đợt. Bỗng một tiếng hét lanh lảnh vang lên từ phía trên:


-       Anh Yo Seob!


Cậu cố mở đôi mắt đã mờ của mình ra, lấy hết sức gọi lớn:


-       Đừng... Ken!


Cái cuối cùng cậu còn có thể thấy là thân thể bất động của em mình rơi xuống trước mặt mình, ướt đẫm máu đỏ. Đôi mắt Ken vẫn mở trợn trừng, khuôn mặt trắng trẻo vương máu và bàn tay lỏng lẻo bị bẻ gãy từng đốt. Yo Seob cố bò đến gần xác em mình, môi cắn chặt đến mức bật máu, bàn tay run rẩy chạm vào và lay cậu bé.


Ken không cử động, không bao giờ có thể cử động được nữa.


-       AAAAAAAAAAAAAAAAAAA



.
.
.
.
.
.
.



Chiếc bánh sinh nhật nát bấy dưới nền đất, gói quà chưa bao giờ được mở nhàu nhĩ ướt đẫm nước mưa.


Bên ngoài, ở một nơi nào đó thật xa, có hai cái xác ướt đẫm máu nằm lạnh lẽo dưới màn mưa mịt mù.



Mưa vẫn tiếp tục rơi không ngừng.



Hoang tàn.




******





Hôm nay là ngày Doo Joon bị hành quyết.


Gã mỉm cười, lê chân đi theo quản ngục, miệng lẩm nhẩm vài bản nhạc mà cậu thích. Đôi khi chỉ là lẩm bẩm gọi tên cậu, độc thoại với một Yo Seob chỉ còn là ảo ảnh. Mưa không còn, kéo lại thành đám mây xám mờ trôi tận đường chân trời. Một vài tia nắng yếu ớt rơi xuống, rọi vàng không gian.


Gã đứng đó, bị trói nghiến vào cột, giữa pháp trường ngập mùi hoang khói, nồng vị oi của mưa dầm.


Đẹp quá.



Gã thấy nắng mơn nhẹ lên mặt, mềm mại như bờ môi cậu.



Tiếng súng lên đạn dội khắp bốn bề bằng thứ âm thanh lạnh lẽo của cái chết.




Gã mỉm cười, ngửa mặt lên và cảm nhận thấy cậu đang đứng phía mặt trời, vẫn nụ cười tươi và đôi mắt trong veo lấp loáng nước.




ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!




Doo Joon cười, nhìn cậu đưa tay về phía gã. Cậu dịu dàng hôn lên môi gã, rồi nhẹ nhàng dẫn hắn đi, đi về phía mặt trời.




Doo Joon nhắm mắt, cười thật tươi và bước từng bước vội vàng theo cậu. Gã thấy nắng chưa bao giờ rực rỡ đến thế, chưa bao giờ lại yêu những ngày nắng ở Seattle này đến thế. Và gã chạy, chạy như đôi chân mọc cánh, ôm cậu đi rất nhanh. Những ngón tay đan lồng chặt chẽ, gã hôn lên môi cậu đỏ ửng.



Cả hai cứ đi, đi về phía nguồn nắng, bỏ lại phía sau những ngày mưa hoang.





The end.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét