Chap 6.
Ost: Foliorum Viridium - Agalloch.
Yo
Seob hét lên một tiếng đầy kinh hoàng, lao thẳng xuống một mật đạo đột ngột mở
ra dưới chân. Ngay khi cậu bị rơi xuống, mật đạo tự động đóng lại không chút dấu
tích. Hành lang gỗ u ám chỉ còn lại là những tiếng vang rất nhỏ, và rồi tan vào
thinh không.
...
Nương
theo đà rơi, Yo Seob nhắm chặt mắt, hai cánh tay ôm gọn thấy cơ thể, cố thu gọn
diện tích người lại sao cho lực va chạm là nhỏ nhất. Gió rin rít bên tai khiến
cậu như bị ù đi, các cơ mặt căng cứng và rát buốt. Cả người cậu cứ lao về phía
trước trong mật đạo tối đen như mực, có hình ống trụ và trơn nhẵn không lấy một
dốc gờ nào cả để có thể bám vào. Yo Seob cắn chặt răng, cảm giác vận tốc lao càng
lúc càng nhanh hơn và sức ép mỗi lúc một tăng.
RẦM!
Đổ
người ập về phía trước, Yo Seob nằm xụi lơ trên mặt đất, toàn thân ê ẩm vì lực
va chạm mạnh. Có chút choáng váng, cậu cố gắng cử động tay phải rồi tay trái,
và chống chân đứng dậy. Toàn thân lảo đảo vì chóng mặt, cậu lắc đầu lấy lại
bình tĩnh.
Cho
đến khi Yo Seob hoàn toàn tỉnh táo, cậu mới kịp quan sát xung quanh. Lúc này lối
vào mật đạo mà cậu vô tình rơi xuống đã đóng lại, để lộ ra một căn phòng kín có
kiểu kiến trúc Châu Âu cổ điển. Yo Seob vặn cánh tay cho thông máu và để giãn lại
các cơ bị căng, đi quanh phòng một cách cẩn trọng. Lẩm bẩm chửi thề cái cửa
hàng quái đản, cậu không khỏi than cho số phận xui xẻo của mình. Từ khi dính
vào con búp bê quái gở cho đến gã chủ quán khùng điên, chưa lúc nào Yo Seob có
một ngày yên bình đúng nghĩa. Hàng loạt những sự kiện bất thường cứ ập cùng một
lúc, nó khiến cậu sắp điên đến nơi. Nhưng suy cho cùng, chỉ cần trả thù được những
con người đó thì có chịu mất mát chút đỉnh cũng không thành vấn đề. Cái chính
là cậu chỉ muốn tránh xa gã và cửa hàng kì quái này càng nhanh càng tốt. À
không, tốt nhất là ngay bây giờ. Cậu muốn thoát khỏi nơi quái quỷ này ngay.lập.tức.
Đi
loanh quanh trong phòng, Yo Seob dù có chút bực bội nhưng cũng có chút trầm trồ
trước nghệ thuật bài trí ở đây. Căn phòng có trần hình mái vòm ốp những phiến
đá thạch anh trên đỉnh, xung quanh là những bức tranh mang hơi hướm hội họa Phục
hưng, đặc biệt có nét giống với bức “Thiên Chúa giáng thế” trên trần nhà nguyện
Sistine. Căn phòng rộng ước chừng trên dưới hai mươi mét vuông, có bốn trụ chống
ở bốn góc. Đồ đạc bên trong là những pho tượng thạch cao đa dạng biểu cảm và
dáng vẻ. Bốn bức tường của căn phòng là những bức tranh mô phỏng lại các tác phẩm
nổi tiếng của văn hóa Phục Hưng, mà Yo Seob có thể lờ mờ nhận ra hầu hết chúng.
Cậu đi từ từ từng bước một, đưa tay chạm lên những bức tranh tường ấy, cười mỉm
đầy thích thú. “Sự phán xét cuối cùng”, “Bữa ăn tối cuối cùng”... Chợt đôi mắt
cậu dừng lại tại bức bích họa lớn trong góc, nơi phủ đậy bằng những tấm mành
nhung đen và vải ren vương vãi. Gạt tấm màn phủ để nhìn được rõ ràng, Yo Seob
chú mục vào bức tranh ấy, đôi mắt ngây ra thất thần giống như kẻ bị thôi miên.
Bức
tranh vẽ một người đàn ông trung niên với nước da vàng mai mái, áo chùng đỏ, một
tay cầm một cuốn sách đang mở, đừng giữa lối vào Địa Ngục với bảy tầng Luyện Ngục
và thành phố Florence, bên dưới Thiên Cầu Địa Đàng. Đôi mắt người đàn ông đó
như muốn nhìn thấu tất thảy những gì phía trước, tưởng chừng như chứa đựng tất
cả những đau đớn, những tội lỗi và sự lầm than. Cậu đột ngột thở mạnh, bàn tay
mò mẫm trên những đường màu.
Đây
chính là bức tranh mô tả “Dante và bản Thần khúc” nổi tiếng của ông.
Yo
Seob chuyển ánh nhìn sang những câu thơ vẽ trên bức tường, miệng vô thức lẩm nhẩm:
“... Bầu trời
sẫm tối, một ngày sắp qua
Mọi sinh linh dần đi vào giấc mộng
Họ nghỉ ngơi, chỉ tôi kẻ không nhà.
Và tôi chuẩn bị bước vào cuộc chiến
Với chặng đường dài, khó nhọc, gian nan
Cuộc chiến mà tôi trung thành hồi tưởng.
Hỡi Nàng Thơ, giờ ta gọi tên Nàng
Hỡi trí tuệ và tài thơ cao thượng
Ghi lại những điều đã thấy, đã trông!
Mọi sinh linh dần đi vào giấc mộng
Họ nghỉ ngơi, chỉ tôi kẻ không nhà.
Và tôi chuẩn bị bước vào cuộc chiến
Với chặng đường dài, khó nhọc, gian nan
Cuộc chiến mà tôi trung thành hồi tưởng.
Hỡi Nàng Thơ, giờ ta gọi tên Nàng
Hỡi trí tuệ và tài thơ cao thượng
Ghi lại những điều đã thấy, đã trông!
Tôi bắt đầu: “Hỡi nhà thơ hướng dẫn
Hãy xem tôi có đủ khả năng không
Trước khi vào cuộc du hành bí hiểm?
Thân sinh của Xinviô – Người từng kể rằng –
Khi hãy còn mang phàm thân tội lỗi
Thân xác trần đi vào chốn trường sinh...”
Hãy xem tôi có đủ khả năng không
Trước khi vào cuộc du hành bí hiểm?
Thân sinh của Xinviô – Người từng kể rằng –
Khi hãy còn mang phàm thân tội lỗi
Thân xác trần đi vào chốn trường sinh...”
/Thần khúc. Địa Ngục – Khúc II –
Dante/
Cậu
cứ đứng đọc như kẻ bị thôi miên mà không để ý gì đến xung quanh, kể cả khi có
tiếng bước chân và tiếng thở rất nhẹ đằng sau ngày một gần. Những bóng đèn cổ
trong phòng tỏa ánh sáng mờ ảo, hòa cùng với sắc độ u ám của màn tường, của ren
đen vương vãi, tạo thành thứ màu u mê mà lại cuốn hút tâm tư đến điên cuồng.
“... Cả
Thánh Paolô cũng lên trên đó
Để gia thêm sức mạnh cho Đức Tin
Bước đầu tiên trên con đường thoát khổ.
Còn tôi lấy ai làm gương cho mình?
Tôi không phải Enêa hay Thánh Paolô ấy
Không một ai nghĩ tôi xứng với mình.
Và nếu như tôi bước vào xứ đấy
Tôi sợ rằng đó là chuyện điên rồ
Thầy anh minh, thấy rõ hơn tôi vậy...”
Để gia thêm sức mạnh cho Đức Tin
Bước đầu tiên trên con đường thoát khổ.
Còn tôi lấy ai làm gương cho mình?
Tôi không phải Enêa hay Thánh Paolô ấy
Không một ai nghĩ tôi xứng với mình.
Và nếu như tôi bước vào xứ đấy
Tôi sợ rằng đó là chuyện điên rồ
Thầy anh minh, thấy rõ hơn tôi vậy...”
-
Thần Khúc của Dante, đây là bản Kinh Thánh của Trung Cổ. Là tác phẩm
giải thoát con người khỏi tội lỗi và cái chết.
-
Á!
Cậu
giật bắn mình, quay phắt người lại phía sau, tim dội thình thịch trong lồng ngực.
Trước mặt cậu là Doo Joon với đôi mắt đen thẫm như đe dọa, mà lại như mời gọi,
nụ cười nửa miệng vẫn còn đọng lại, mái tóc đen bù xù và những đường chì đen
bao kín bọng mắt, tạo nên ánh nhìn vừa đáng sợ lại quyến rũ đầy ma quái. Yo
Seob nuốt nước bọt, lui ra nhưng anh ta rất nhanh đã chặn cậu lại, nheo mắt hỏi:
-
Tại sao cậu lại ở đây?
-
Anh đi mà hỏi cái hành lang và bức tranh quái quỷ của anh đấy! – Cậu
cáu gắt – Anh nghĩ tôi muốn lọt vào nơi quái quỷ như thế này lắm à?
-
Ồ... ra là vậy – Doo Joon gật gù, lách người sang một bên để cậu
có thể thoát ra – Không ngờ một người ngoài như cậu có thể vào được đến đây.
-
Trước hết tôi muốn xin lỗi anh vì sự đột ngột này, và, đương nhiên
hãy chỉ cho tôi lối ra – Yo Seob khoanh tay, hạ giọng – Tôi đến để thanh toán
tiền công đầy đủ.
-
Hừm... tôi đã nói là tiền không phải vật trả giá duy nhất chưa nhỉ?
Doo
Joon rờ cằm mình, nhìn cậu đầy ẩn ý khiến toàn thân Yo Seob run lên vì cái lạnh
bất chợt ập đến. Anh ta rất nhanh dồn cậu đến chân tường, nhếch môi:
-
Mái tóc... – Bàn tay gã vuốt mái tóc cậu chậm rãi.
-
Trái tim đập mạnh mẽ - Gã lần bàn tay xuống ngực trái của cậu khiến
Yo Seob rít lên nhưng không thể chống cự được.
-
Và... Đôi mắt này. Cậu nghĩ xem cái giá của cậu sẽ là gì?
Doo
Joon xiết chặt hai tay cậu, ép chúng lên trên và khóa lại chỉ bằng một tay
mình, khiến cho Yo Seob muốn vùng vẫy cũng không thể thoát được. Gã lại cười đầy
lạnh lẽo, đôi mắt đen thăm thẳm như màu trời ánh lên những tia nhìn kì quái. Nhịp
thở cậu dồn lại, và trái tim dội liên hồi vì kinh hãi, toàn thân căng cứng đến
mức không thể cử động được. Cậu đang bị gã uy hiếp.
Yo
Seob nghiến răng, tính toán các cách có thể thoát ra khỏi con người quái gở
này. Cậu cảm thấy sức ép vô hình đè nặng lên lồng ngực từ ánh nhìn của hắn, từ
bầu không khí u ám và tối tăm lạnh lẽo nơi đây. Ngước nhìn sang bốn phía, cậu cảm
thấy mình có lẽ đã bị hoa mắt vì những bức vẽ vô tri kia dường như đang nhìn cậu.
Chúng đang hướng những đôi mắt từ địa ngục nhìn cậu, và bên ta Yo Seob như thể
đang vang lên đoản khúc cầu hồn. Doo Joon thích thú thì thầm vào tai cậu:
-
“Nếu mắt ngươi làm cho ngươi phạm tội, hãy
móc nó đi; thà rằng chỉ một mắt mà vào nước Đức Chúa Trời, còn hơn đủ hai mắt
mà bị quăng vào địa ngục”.
-
IM ĐI!
Cậu
vùng mạnh hai tay, hét lớn. Doo Joon vẫn không hề thay đổi tư thế, tiếp tục
nói:
-
Cái giá phải trả là tương đương, không nhiều hơn hay ít hơn. Cậu
làm người ta mù một mắt, cậu phải trả bằng một mắt. Cậu làm người nào đó bị gãy
tay, cậu phải trá bằng cánh tay tương ứng...
-
NGƯƠI CÂM MIỆNG LẠI CHO TA!
RẦM!
RẦM! RẦM!
Một
loạt tiếng động đinh tai vang lên, kèm theo đó là tiếng thủy tinh vỡ, tiếng tường
gạch đổ và tiếng đồ vật rơi vỡ loảng xoảng. Doo Joon nheo mắt, kéo cậu ra đằng
sau và lấy áo choàng phủ cho cả hai tránh khỏi bụi và những mảnh đồ vỡ văng ra. Nền nhà rung lên ầm
ì, và rồi bức tường đối diện hai người đổ ập xuống, để lọt vào chút ánh sáng
xanh xám leo lét từ bên ngoài. Yo Seob bị anh kẹp cứng, tuy rằng không bị nguy
hiểm nhưng có chút bất tiện và ngại ngùng, cố giãy dụa. Doo Joon càng siết cậu
mạnh hơn khiến Yo Seob nhăn nhó vì đau, nhưng đủ để cậu ta yên lặng không động
đậy. Bị trùm kín bởi chiếc áo và thân người của anh, Yo Seob chỉ có thể lắng
nghe mọi thứ để suy đoán về sự việc. Không gian bỗng trầm đi lạ thường. Đột ngột
Doo Joon rít lên đầy ghê rợn:
-
Là ngươi?
Có
tiếng bước chân dội trên nền nhà ngày một rõ, và đáp lại câu nói đầy hằn học của
anh ta là một giọng nam trầm, nhẹ như gió nhưng lại lạnh buốt như tuyết:
-
Phải, là ta. Sebastiel, ngươi trốn kĩ thật.
“Sebastiel?
Không phải anh ta tên là Doo Joon sao?” Yo Seob khẽ hít vào, tim đập thình thịch
và mười ngón tay vô thức xiết lại trên ngực áo Doo Joon. Doo Joon lúc này chỉ
nhếch môi với gã lạ mặt, nói:
-
Từ lâu ta đã cắt đứt mọi liên lạc với gia tộc. Ngươi còn gì để tìm
ở ta nữa Thorn?
-
Vậy sao?
Gã
lạ mặt tiến lại gần, nhướn mày và cười khùng khục trong cổ họng, điều đó khiến
Yo Seob bỗng dưng thấy sợ. Một luồng điện chạy dọc thân thể cậu, khiến Yo Seob
bỗng dưng thấy run rẩy. Doo Joon nhận ra điều đó, xiết cánh tay bao quanh cậu
chặt hơn, làm cho cậu kêu lên đau đớn. Thorn phát hiện ra sự có mặt của cậu,
toan tiến lại gần thì nhanh như cắt, Doo Joon đã rút ra năm con dao nhỏ sáng
loáng nước kim loại, kẹp giữa những ngón tay và đưa lên thủ thế. Ánh mắt anh ta
đột ngột chuyển khác, đầy đáng sợ và đe dọa như con thú rình mồi. Anh nói như
đe dọa:
-
Ngươi muốn gì? Tiền bạc, quyền lực, gia tộc...?
-
Ngươi thật sự quá vô tình.
Gã
lắc đầu than vài tiếng, nhưng đôi mắt xanh ngọc vẫn lấp lánh tia nhìn dữ dội đầy
dục vọng. Khẽ phẩy tay ra hiệu cho thuộc hạ đứng ngoài, Thorn đột ngột áp lại gần.
Rất nhanh, Doo Joon ném dao về phía gã, ôm cậu lùi lại về phía sau. Yo Seob
nhăn nhó túm chặt lấy anh, lồng ngực bị ép lại khó thở. Thorn nhẹ nhàng tránh
được những đường dao chí mạng của Doo Joon, lách người áp sát anh. Doo Joon
nghiến răng, tiếp tục lấy những con dao nhỏ có lưỡi bén ngót, tấn công gã ta. Bất
ngờ Thorn vươn tay đánh một đòn rất mạnh về phía anh. Bị bất ngờ Doo Joon xoay
người né, nhưng vì hạn chế trong di chuyển nơi không gian hẹp mà anh có chút vất
vả tránh đòn. Gã đó không ngần ngại dùng một lưỡi kiếm mỏng, xé nát tấm áo
choàng bao quanh người Yo Seob và rất nhanh tách được cậu ra khỏi tay Doo Joon.
Bị
tấn công bất ngờ, Doo Joon bật lùi lại sau, gầm gừ trong cổ họng và nhìn gã đầy
đe dọa. Yo Seob bị bẻ ngoặt hai tay về sau, cố gắng vùng vẫy nhưng không thể. Cậu
gầm lên:
-
Mẹ kiếp! Thả tao ra tên điên này!
-
Vì tên hạ đẳng này mà ngươi dám đánh lại ta sao Sebastiel? – Thorn
lẩm bẩm.
-
Ta không còn là Sebastiel của gia tộc Windom nữa Thorn – Doo Joon
nhếch môi, rút khẩu súng từ hộc bàn trong góc ra, chĩa thẳng vào gã và nói –
Chuyện giữa ta và ngươi không liên quan gì đến cậu ta. Thả cậu ấy ra.
-
Vì tên này, ngươi dám chống lại ta... – Gã lẩm bẩm như một kẻ điên
loạn, bàn tay siết lại ở cổ Yo Seob – Thật quá đau lòng Sebastiel.
-
Ta là Doo Joon, không phải Sebastiel yếu đuối ngày nào nữa Thorn –
Anh gằn giọng – Và thả cậu ta ra ngay.
Gã
chỉ dùng một tay khóa Yo Seob lại, tay còn lại đánh một đòn rất mạnh vào gáy cậu
khiến Yo Seob ngất đi ngay lập tức. Doo Joon rít qua kẽ răng, đôi mắt tối sầm lại
và toan lên đạn thì một loạt họng súng chĩa thằng và người anh. Thorn, với
khuôn mặt nhợt nhạt và đầy đau đớn, thảy Yo Seob cho một tên thuộc hạ và nói:
-
Mang theo “Cái đó” và nó sẽ được sống.
-
Khốn kiếp!
-
Nếu ngươi còn muốn thấy tên nhóc này được sống, hãy làm theo yêu cầu
của ta.
*
**
Doo
Joon ngồi im như tượng trong căn phòng đổ nát vì cuộc tấn công ban nãy, đôi mắt
chú mcuj về phía trước không chút cảm xúc. Anh thở dài, đứng dậy và tiến về
phía trước. Đưa tay ấn khẽ vào một điểm trên tường, Doo Joon lui lại phía sau,
chờ đợi. Bức tường đột ngột chuyển động, xoay 90 độ sang phái để lộ ra một căn
phòng nhỏ sạch sẽ. Tiến vào bên trong, Doo Joon đi từng bước chậm chạp cho đến
khi dừng lại trước một chiếc ghế bành bọc nhung rộng rãi.
Trên
đó, một con búp be bằng sứ có kích thước như một cô gái quý tộc Châu Âu đang ngồi.
Mái tóc vàng óng ả đổ trên bờ vai, đôi mắt xanh vô hồn như nhìn về phía xa xăm
và tỏa ra thứ khí đầy lạnh lẽo chết chóc.
Doo
Joon xiết mảnh giấy trong tay, nghiến răng đầy phẫn nộ.
“Thorn. Ngươi nhất
định phải ép ta đi đến bước đường cùng này sao? Anh trai?”
To be Continued!
P.S: Chú giải bức “Sự
phán xét cuối cùng”- Michealangelo
“Bữa
ăn tối cuối cùng” – Leonard De Vinci.
“Dante
và Thần khúc”
2. Thần
khúc (La
divina commedia) là trường ca của nhà thơ Ý thời Trung
cổ Dante
Alighieri (1265-1321),
là một trong số những nhà
thơ kiệt xuất nhất của nước Ý và
thế giới. Tác phẩm được sáng tác trong thời gian Dante bị trục xuất khỏi quê
hương Florence,
từ khoảng năm 1308 đến khi ông mất năm 1321, được viết bằng tiếng
Ý gồm
100 khổ thơ với 14.226 câu thơ, được chia làm ba phần, mỗi phần bao gồm 33 khổ
thơ: Địa ngục (Inferno), Luyện ngục (Purgatorio) và Thiên đường (Paradiso).
Tác phẩm được xếp vào hàng những bản trường ca vĩ đại nhất của nền văn học thế
giới. Sức tưởng tượng và tính ẩn dụ về hình ảnh thế giới bên kia trong thế giới
quan Thiên chúa giáo là đỉnh điểm sự phát triển nhãn quan về thế giới của Nhà
thờ Thiên chúa giáo Tây
Âu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét