Chủ Nhật, 26 tháng 8, 2012

[DooSeob Fanfic] Thiên niên duyên - Chương 6


Chương 6.




Hiền Thắng nghe thấy một vài tiếng động lạ bên ngoài. Đề cao cảnh giác, các giác quan trong cậu đột ngột căng ra nghe ngóng. Lấy súng nạp đạn, cậu bước chậm rãi, từ từ từng bước một ra ngoài. Hiền Thắng hít sâu một hơi, liếc nhìn qua khe cửa. Chắc chắn không có ai, cậu mới từ từ đẩy cửa ra. Nhà cậu đang ở chỉ có vài người trong tổ chức được biết, nếu như có kẻ muốn thâm nhập hay hành động gì khác thì chắc chắn cậu không phải là mục tiêu đầu tiên. Nhưng cảnh giác thì vẫn phải cảnh giác, mà một sát thủ mà bị ám sát tại nhà thì không được hay cho lắm.



Đẩy cửa hé một khoảng vừa đủ, cậu nhìn ra ngoài. Nuốt nước bọt khan, Hiền Thắng đưa súng về phía trước.



Không có gì bất thường.



Bên ngoài, trời vẫn tối đen như mực. Chỉ có tiếng gió rít, tiếng rao hàng đêm và tuyệt đối không có cá gì khác lạ. Cậu hạ súng xuống, nhìn quanh và thở ra nhẹ nhõm. Xem chừng cậu đã quá đa nghi. Bệnh nghề nghiệp thì chẳng có thuốc gì chữa được. Bỗng nhiên, theo bản năng, Hiền Thắng quay phắt lại phía sau khi cảm nhận được một thứ khí khác lạ. Các cơ bắp căng cứng và đôi mắt nheo lại dò xét.



Một cảm giác vô cùng lạ, bức bách và u ám.



Toàn thân cậu chỉ thả lỏng đôi chút khi nhìn thấy một nam nhân với cái đầu đầy máu, nằm cạnh tường nhà cậu. Nam nhân đó xem chừng vẫn còn sống, song vết thương ở đầu thì có vẻ khá nặng. Hiền Thắng vội đến bên hắn, giắt súng vào cạp quần và nhẹ nhàng nâng hắn dậy xem xét. Máu đã đông lại nhưng xem xét màu sắc và lượng máu đông, người lạ mặt này bị thương chưa lâu và dường như cũng chỉ mới ngất. Cậu thở dài nhìn quanh, anh ta có thể từ đâu đến. Lí do của vết thương này là gì? Cậu cau mày, trong đầu óc diễn ra hai luồng ý kiến, liên tục đấu tranh lẫn nhau. Một mặt Hiền Thắng nghi ngờ thân phận của anh ta và muốn giao nộp về Tổ chức. Mặt kia thì lại có một cái gì đó như bản năng muốn cứu giúp anh ta không chút nghi ngờ. Hiền Thắng lắc mạnh đầu, hít sâu rồi xốc nam nhân đó dậy nhẹ nhàng.



Cậu đã lựa chọn phương án hai.



Đừng hỏi vì sao một sát thủ chuyên nghiệp như cậu lại làm một việc thiếu an toàn, trái lại với nguyên tắc như vậy. Chính bản thân cậu cũng không hiểu vì sao cậu lại hành động như thế. Hiền Thắng liếc nhìn gương mặt anh tuấn dù vương máu nhưng vẫn tóat lên một cảm giác gần gũi, ấm áp. Cậu dường như không thể cưỡng lại được sự thu hút ấy. Và dường như việc cứu anh ta lại là hành động ngốc nghếch theo trái tim mách bảo, Hiền Thắng cười khổ.



Chỉ lần này thôi.




*

**





-           A…



Diệu Tiếp kêu lên một tiếng khe khẽ, mở mắt tỉnh dậy. Cậu nhăn mặt lại vì cơn đau thốn từ gáy và vết thương do trúng đạn ở bụng. Gáy cậu ê ê vì cảm giác trúng một chưởng ngất đi, còn bụng thì không còn là cơn đau nhói, rát lên như trước mà là cái đau âm ỉ nhưng dễ chịu vì được băng bó. Khoan… Diệu Tiếp giật mình. Hai bàn tay cảm nhận được cái mát lạnh của kim loại. Món đồ vật cậu quá quen thuộc hình dạng và tính năng của nó.



Đạn đã được gắp khỏi ổ bụng, tức là cậu được ai đó cứu. Nhưng thế này nghĩa là sao?



Diệu Tiếp cố giật tay khỏi chiếc còng đã khóa cậu lại phía đầu giường nhưng không ổn. Nó quá chắc. Chiếc còng trói hai tay cậu ngược lên trên, theo từng cái giãy dụa của cậu va chạm vào thanh kim loại kêu lạnh lẽo. Diệu Tiếp bực bội chửi thầm. Các dây thần kinh cảnh giác và phản xạ căng lên cao độ, các giác quan chợt nhạy hơn và đôi mắt cũng dần trở nên tinh tường hơn trong bóng tối. Tình huống bây giờ chẳng hứa hẹn điều gì hay ho cả. Nhất là bây giờ, cậu đang bị trói. Trên một chiếc giường, trong một phòng kín. Và tối om.



Phải, không có chút ánh sáng.



Đầu óc cậu đang tính toán hết sức mau lẹ. Diệu Tiếp cố trấn tĩnh bản thân, nhắm mắt nhớ lại từng chi tiết đã xảy ra trước đó. Vì sao cậu lại bị thương, ai đã đưa cậu vào đây và hơn hết, chúng muốn gì. Đã có chuyện gì xảy ra, chúng là phe nào? Tại sao đã cứu cậu mà còn trói cậu lại. Nếu như muốn giết thì là cơ hội quá tốt, còn muốn tra khảo moi tin thì đâu cần thiết phải chữa trị. Cậu cố gắng suy luận trong đầu. Vết thương lớn nhỏ trên người đều được chăm tại sóc rất tử tế. Vậy rốt cuộc, mục đích thật sự của kẻ đó là gì? Nếu là người tốt thì còng cậu lại là vì đâu? Liệu bọn người nhốt cậu và kẻ đánh ngất cậu là đồng bọn, hay thuộc hai phe khác nhau.



Diệu Tiếp bật cười. Không ngờ cũng có ngày một sát thủ chuyên nghiệp như cậu rơi vào hoàn cảnh này. Cậu nhếch môi rất khẽ. Cậu không thể chết, cũng sẽ không để ai khống chế mình. Còn quá nhiều thứ cậu cần phải hoàn thành. Phải thanh toán một cách sòng phẳng với kẻ đã bán tin mật của Tổ chức. Hơn nữa, còn phải trả cả vốn lẫn lời cho gã Tuần bộ khát máu, và phải trả hết nợ đời cho gã đó. Cậu sẽ thoát. Bản năng của một sát thủ mách bảo điều ấy.



Diệu Tiếp hít thở đều đặn, lấy lại sức lực. Đây là một cách để giữ bình tĩnh và giữ sức trong hoàn cảnh bây giờ. Cậu cố gắng nhìn trong bóng tối. Tập trung vào một điểm, hai mắt nhìn thẳng. Mọi thứ trở nên rõ ràng hơn chút, dù ít dù nhiều Diệu Tiếp cũng có thể phân biệt được chút ít. Căn phòng này khá rộng, có một chiếc tủ, bàn ghế và giá sách. Do tối quá, cậu không thể nhìn thêm được nữa, chỉ để ý rằng có hai cửa sổ đóng kín và hình như có tận hai cửa ra vào. Diệu Tiếp gắng nheo mắt lại nhìn nhưng bất lực, thở dài ngước lên nhìn hai tay bị còng trên đầu. Cố giật tay vài nhát, Diệu Tiếp xụi lơ nằm yên, nhắm mắt lại. Không biết mình đã ngất bao lâu rồi.



Cạch.



Tiếng cửa mở rất nhẹ, vang lên gọn gàng trong bóng tối. Diệu Tiếp mở mắt rất nhanh, nhìn trừng trừng về nơi phát ra tiếng động. Các giác quan và dây thần kinh phản ứng một cách mau lẹ khác thường. Cậu cắn răng, cố giữ bình tĩnh.



Cộp cộp.



Tiếng gót giày nện xuống sàn nhà lát đá đều đều.  Tiếng bước chân ngày một gần hơn. Trong khôn gian tĩnh lặng tối đen, cái tiếng động theo chu kì này gây một sự đáng sợ, bí bách đáng sợ. Nhưng đó là với người thường, còn với một sát thủ đã từng trải qua những đợt huấn luyện trong địa ngục trần gian thì lại khác. Diệu Tiếp nhếch môi, nói:



-           Ngươi là ai?



Tiếng bước chân dừng lại, căn phòng trở về trạng thái im lìm vốn có. Cậu cau mày, thoáng có chút bực bội nhưng rất nhanh, khuôn mặt trở về với nụ cười nửa miệng đặc trưng. Một lúc lâu, không có tiếng động gì khác ngoài tiếng hơi thở của cả hai. Cậu giật chiếc còng, gây nên những tiếng va chạm nghe chói. Diệu Tiếp nói tiếp:



-           Có thể cho biết tại sao lại trói ta được không, ân nhân?


-           Ngươi cho rằng ta đã cứu ngươi?



Đến giờ, kẻ lạ mặt mới lên tiếng. Gã đứng im, ẩn trong bóng tối.  Diệu Tiếp rít khẽ, cảm nhận thấy nụ cười kín đáo trêu đùa của gã. Máu cậu chảy rần rần trong huyết quản và hai mắt quắc lại, nhìn gã. Cái cậu thấy chỉ là một thân ảnh mờ mờ không rõ. Cậu cười nhạt:



-           Trực giác cho ta biết điều đó. Và… ngươi chưa trả lời câu hỏi của ta?



Cậu chợt nghe thấy tiếng khùng khục như nén cười trong cổ họng của gã. Phải rất cố gắng Diệu Tiếp mới không vùng dậy mà hét vào mặt hắn. Điều đó chỉ khiến cậu mất sức mà lại khiến hắn mất đi kiềm chế, và chuyện tồi tệ sẽ xảy ra. Não bộ căng ra, họat động hết công suất, Diệu Tiếp mím môi chờ đợi. Gã đó vẫn cười rất nhẹ, không nói không rằng thích thú quan sát cậu kín đáo. Đôi tai Diệu Tiếp chú tâm nghe ngóng. Trong hoàn cảnh hiện giờ, chỉ còn thính giác là có thể hoạt động được. Bóng tối đáng ghét khiến cậu như một tên mù khó chịu. Cậu cựa quậy, hai cổ tay đỏ ứng vì cứa vào còng kim loại. Thoáng có tiếng bàn ghế xê dịch, gã đó ngồi xuống chiếc bàn gần nhất, nói:



-           Đừng cố. Vô ích thôi.


-           Tóm lại, các-ngươi-muốn-gì?



Cậu gằn giọng, đôi mắt nheo lại dữ dằn và đầy uy hiếp. Một thứ sát khí vô hình tóat ra, vây chặt lấy gã lạ mặt. Gã so vai, có chút rùng mình như một dòng điện truyền qua. Gã bật cười. Quả là một sát thủ, trong hoàn cảnh nào cũng khiến những kẻ đối mắt phải sợ hãi. Trong bóng tối, đôi mắt cậu sáng quắc, sắc bén như dao. Gã lên tiếng:



-           Ta không là bạn…



Cậu trừng mắt, gầm gừ trong cổ họng.



-           Nhưng cũng không phải là kẻ thù.


-           Vậy là sao? - Diệu Tiếp cau mày, hỏi.


-           Ngươi nghĩ ta muốn gì? Ngươi có biết hoàn cảnh hiện nay của ngươi không? Một sát thủ đang bị truy nã, bị thương, không có vũ khí, đang bị trói-trên-giường, hoàn-toàn-khỏa-thân.



Gã cười vang có chút dục ý, cố tình nhấn mạnh những câu cuối. Một trận ớn lạnh chạy qua người, khiến Diệu Tiếp nhận ra tình trạng không mảnh vải che thân của mình bây giờ. Một thoáng đỏ mặt rất nhanh, Diệu Tiếp khôi phục lại trạng thái lãnh đạm lạnh lùng ban đầu. Cậu nhếch môi, mắt trừng lên nhìn gã và đầu óc thì đang tính rất nhanh các phương án có thể xảy ra. Có bao nhiêu cơ hội để cậu thoát ra? Liệu ý tứ của hắn là gì? Hắn đã biết mình là sát thủ? Rốt cuộc, con người này là ai?



Gã thích thú nhìn người than  niên tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất vẫn là một cậu bé trước mặt. Việc trêu đùa cậu ta đã đi quá giới hạn, nhưng lại đem lại cảm giác phấn khích chưa từng có. Ai~, nếu hắn mà biết được gã dám trói cậu ta thế kia, xem chừng cái mạng này cũng chẳng giữ được. Gã nói:



-           Tạm thời ta không thể giải thích gì thêm, ngươi có thể yên tâm rằng hiện giờ ta sẽ không hại ngươi. Nhưng …- Gã nhướn mày - … Ta không dám đảm bảo rằng ta sẽ để yên cho ngươi, trong tình trạng hiện giờ.


-           Câm miệng!



Nghe tiếng rít lên của cậu, gã đứng phắt dậy, tiến đến bên cậu rất nhanh và đưa tay tóm lấy cái cổ thanh mảnh của cậu. Diệu Tiếp không tránh né, trừng mắt nhìn gã. Trong bóng tối mịt mù, khuôn mặt gã mờ nhòe, chỉ thấy rõ được ánh mắt dữ tợn như loài thú săn mồi đang thiêu đốt cậu. Cả người hắn đè lên cậu, khiến cho Diệu Tiếp không thể nhúc nhích được. Bàn tay thô rắp bóp lấy cổ cậu, tay kia giật ngược tóc cậu lên. Diệu Tiếp nhăn mặt vì cơn đau bất ngờ, quắc mắt nhìn gã. Gã gầm gừ trong cổ họng, xiết cổ cậu chặt hơn:



-           Tốt hơn hết là ngươi nên câm miệng lại. Và đừng có nhìn ta kiểu đó, nếu không sẽ không có gì tốt đẹp đâu cưng à.



Rồi gã buông cậu ra, nhếch môi và bỏ đi rất nhanh. Tiếng cửa sập gọn ghẽ vang lên, tiếng bước chân rầm rầm ngày càng xa dần và biến mất. Diệu Tiếp thở dốc, hớp vội từng ngụm không khí. Cậu nhăn mặt, cố không thoát ra tiếng rên rỉ và chửi bới nào khác. Đôi mắt cậu bùng cháy hừng hực một ngọn lửa phẫn nộ, ghê tởm. Diệu Tiếp nghĩ thầm, cười nhạt.



Ngươi cũng nên cẩn thận, vì việc đầu tiên khi ta thoát ra là cắt cái lưỡi chó của ngươi đó.





*

**





Duẫn Hạo dùng một chiếc dao nhỏ bén ngót, mổ một đường rất ngọt trên bụng một tử thi. Căn phòng nằm trong khu trung tâm của Tổ chức, không có gì nhiều ngoài những bộ dụng cụ mới nhất mang về từ bệnh viện lớn ở Pháp, vài chiếc bàn kim loại và một số tử thi để sẵn. Tiếng dao xẻ da và những thớ thịt vang lên nnhịp nhàng, chứng minh tay nghề của anh thuộc hàng bậc thầy trong lĩnh vực còn khá mới mẻ ở đây. Duẫn Hạo tập trung lách con dao, mở ổ bụng tử thi. Cái xác đã trong thời kì phân huỷ, bốc lên một thứ mùi khó chịu buồn nôn. Da thịt thối rữa tạo nên một khung cảnh không mấy dễ chịu, đủ để hạ gục những ai gan dạ nhất. Nhưng Duẫn Hạo thì không, anh đã quá quen với những điều này và đây chỉ là một việc bình-thường-của-bình-thường anh vẫn hay làm. Hai tay thoăn thoắt xẻ thịt, rạch bụng, lách theo từng nếp ruột non lên dạ dày một cách nhẹ nhàng. Không khí trong phòng giải phẫu yên ắng hết sức. Tổ chức có duy nhất một mình anh là đảm đương công việc khó khăn này. Duẫn Hạo cũng chẳng buồn yêu cầu có thêm người thứ hai. Giám định không cần nhiều người, vả lại có ai ham cái việc mổ xẻ xác chết? Ở cái đất Trung Hoa Dân Quốc này, đảm bảo anh là kẻ duy nhất làm cái việc không ai tưởng tượng này.



Duẫn Hạo nhíu mày, dùng dao mổ xẻ một đường lên ruột già tử thi, tay kia dùng một con dao khác lách những thớ cơ mềm rũ đang phân hủy ra. Mùi hôi thối bốc lên nồng nặc. Anh mở một đoạn vừa phải, khéo léo dùng nhíp dài đưa vào bên trong đống bèo nhèo thẫm màu bốc mùi, dò tìm một lúc. Dưới chiếc khẩu trang, đôi môi anh vẽ lên một nụ cười hoàn hảo. Duẫn Hạo từ từ lôi ra một mảnh giấy gói trong một lớp vải đã dần mủn, ướt một thứ dịch màu vàng, có chút đỏ hồng hồng. Thả thứ vừa tìm thấy vào một cái cốc đựng sẵn nước, anh tiếp tục công cuộc giải phẫu tử thi. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng dao nhíp đụng nhau và tiếng thở nhịp nhàng của người thanh niên chăm chú làm việc.







Anh cầm mảnh giấy đã được gột sạch sẽ, soi lên dưới ánh đèn. Trong phòng pháp y, chỉ có duy nhất một chiếc đèn được treo trên cái móc giữa phòng. Duẫn Hạo tựa lưng vào một chiếc bàn, trên đó là một tử thi mới được chuyển đến còn đắp vải trắng. Anh lấy trong túi áo một chiếc màn thầu còn nóng, cắn một miếng. Một tay cầm màn thầu, một tay xem xét những kí hiệu ghi trong mảnh giấy moi ra từ ruột tử thi ban nãy. Rất nhanh, hai chiếc màn thầu được xử lý gọn ghẽ, không rơi chút vụn vãi. Bỗng dưng Duẫn Hạo cười tươi, hăm hở lao ra khỏi phòng. Vài người chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, không khỏi bụm miệng chạy thẳng đi. Anh cười cười, đạp cửa xông vào. Cánh cửa gần như long bản lề, đập mạnh vào tường. Vài kẻ ngồi trong phòng ngao ngán nhìn anh. Duẫn Hạo tiến vào rất nhanh, đập mảnh giấy xuống bàn và nói:



-           Đã giải mã xong.




*

**




BỐP!!!!!




Gã ngã văng ra sau, đập mạnh người vào tường rồi rơi xuống. Cú đấm vừa rồi tuy chỉ có năm phần sức mạnh nhưng cũng đủ khiến gã đau đớn, thổ máu đầy miệng. Gã cố đứng dậy, nhìn người thanh niên trước mắt mình, không dám lên tiếng. Một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy gã, khiến cho việc hít thở cũng không thông. Gã đứng im, cúi mặt xuống. Chết tiệt, chiếc răng gẫy trong miệng thật phiền phức.



-           AI cho ngươi làm thế?



Người thanh niên đó trầm giọng, trừng mắt nhìn gã. Mồ hôi lạnh thi nhau tóat ra, gã lúng túng không nói nổi một câu tử tế. Áp lực này quá lớn, quá đáng sợ. Người đó ngồi trên mặt bàn, vắt hai chân, chống cằm nhìn. Anh nói nhẹ:



-           Nói.


-           Thưa Ngài, tôi không …


-           IM MIỆNG!!!!



Anh gầm lên, đập mạnh tay xuống mặt bàn khiến cho cốc chén nghiêng ngả và rơi xuống, vỡ tung tóe thành muôn mảnh vụn. Gã giật nảy mình vì sự uy hiếp đáng sợ ấy, nuốt nước bọt khan. Anh nhảy xuống, tiến đến trước mặt gã, hỏi:



-           Ngươi cho mình cái quyền cao nhất ở đây ư Minh Viễn? Ngươi thử nói xem vì sao ta lại bị mất đến chừng đó người? Không phải ta đã nói rằng phe cánh Hữu sẽ không để yên chuyện này ư?


-           Thuộc hạ đã sai, mong Ngài …


-           Hình như ngươi coi thường ta phải không? – Anh nheo mắt, cười nhạt.


-           Thuộc hạ không có ý đó!




Gã quỳ xuống, nói sợ hãi. Gã thừa hiểu caon người trước mặt mình. Hắn quá đáng sợ. Gã nói như vớt vát lại:



-           Hơn nữa, thuộc hạ đã đem người đó về. Ngài có muốn…?


-           Cậu ta ở đâu? – Anh trừng mắt.


-           Người đó ở trong căn phòng dưới tầng hầm .. – gã nói nhanh, vội nuốt nước bọt.


-           Tình trạng?


-           Đã khỏe, và …


-           Hửm? – Anh hất cằm, cúi xuống nhìn gã chờ đợi.


-           … đang bị trói ngoan ngoãn và …



Gã chưa kịp nói hết câu thì đã bị một lực rất mạnh đánh văng về phía sau. Gã chỉ kịp kêu lên rồi nằm gục xuống, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng. Người thanh niên đó  nhếch môi, gằn giọng :



-           Thuận Nhiên!


-           Có thuộc hạ! - Một thanh niên khác bước vào, cúi gập người, nói.


-           Đưa hắn vào Hình Đường!




Rất nhanh mệnh lệnh được thi hành, anh vội vàng đi về căn phòng dưới tầng hầm. Một cảm xúc lạ lùng tuôn chảy trong lồng ngực. Anh đã muốn gặp cậu ta từ rất lâu rồi.





Hết chương 6.





P.S : Ngắn à do bệnh lười à sẽ được khắc phục sau.


P.S của P.S: phát biểu cảm nghĩ chút nào ^^. Ghê sợ, thích thú, buồn ói ?*cười nửa miệng*


P.S của P.S của P.S : Từ rày sẽ cố gắng update các fic nhanh nhất có thể.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét