Thứ Năm, 14 tháng 2, 2013

[HyunSeob fanfic] Vài lần đón đưa



Written by Tử Đằng
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi
Summary: Vài lần đón đưa, lặng im trên phố mưa rơi triền miên
Vài lần đón đưa, em về nụ cười giấu kín
Vài lần đón đưa, đường quen hương gió bay qua lòng em...
Pairing: HyunSeob
Category: Romance
Warning: AU, OOC, SA, Sadfic.
Rating: T

Note: Được viết trong một chiều mưa. Mưa xuân và lòng đột ngột trĩu nặng... Một shot cực cực ngắn, và chính tôi cũng không biết cái kết của nó trong tôi là gì.

Tặng cho cô Yu. Với tất cả tình yêu *ôm*




Vài lần đón đưa
~o0o~


Ost: Vài lần đón đưa – Hà Anh Tuấn




Nhà em ở gần nhà tôi, cách nhau một con đường con trong khu phố bé tí xíu, lọt thỏm giữa phố phường vô tận. Nói một cách chính xác, nhà chúng tôi đối diện nhau. Nhà tôi bên này đường, nhà em bên kia đường. Nhà tôi có giàn hoa giấy trắng tinh, nhà em có giàn hoa chuông tím lúc lắc. Nhà tôi hay nhà em đều nhỏ bé, im lìm và lúc nào cũng như say ngủ. Giống như bao căn hộ trong xóm nhỏ giữa lòng thành phố, nhà hai đứa sơn màu ghi sáng. Nếu như nhà tôi có cổng xanh lá tróc sơn, thì nhà em có cổng màu xanh dương lúc nào cũng mới nước sơn. Có lẽ vậy mà lúc nào em cũng chỉn chu hơn tôi. Luôn luôn là vậy. Lúc nào tôi cũng có cảm giác em sắp lớn vượt tôi mất rồi.


Tôi học lớp trên. Em học lớp dưới. Cùng trường, cùng giờ học, cùng một cung đường chẳng bao giờ thay đổi. Vì thế tôi thường chở em đi học trên chiếc xe đạp của mình. Mỗi sáng đều đặn, mẹ tôi sẽ làm cơm trưa cho cả hai đứa chúng tôi. Rồi tôi xách xe đạp sang trước cổng nhà em, khum tay gọi to. Không một chút thay đổi, em xuất hiện với hai gói bánh và hai hộp sữa loại cho trẻ em. Không một chút thay đổi, em làm bữa sáng cho chúng tôi, còn tôi sẽ chuẩn bị bữa trưa. Gần như một thói quen, không ai trong hai đứa tôi muốn một món gì khác ngoài những thứ giản đơn mà thân quen này. Giống như một điều đã in sâu, khắc sâu theo tháng, theo năm và theo từng phút giây chúng tôi bên nhau.

Như chúng tôi bên nhau. Thân thiết từ thuở niên thiếu, cho đến tận những năm cấp hai, cấp ba. Và đến dự định đại học cũng không sai lệch như dự đoán. Như chúng tôi bên nhau, giữa tôi và em luôn tồn tại một sợi dây kết nối vô hình. Chỉ cần nhìn vào mắt em, tôi có thể đọc được em đang muốn nói gì. Thật kì lạ, em cũng chẳng cần hỏi cũng biết tôi muốn chi. Giống như chúng tôi bên nhau, suốt những mùa nắng mưa, suốt những ngày mịt mờ, suốt những năm tháng tuổi thơ, tôi và em giống như hai cánh cổng một sơn xanh lá, một sơn xanh dương. Chỉ cần một cái cọt kẹt, cái kia sẽ mở ra. Và rồi hoa giấy trắng rơi cùng hoa chuông tím, trải thảm dưới chân suốt chừng ấy năm trời.


...Ai đi theo em mấy lần phố mưa
Mưa bay theo em áo dài đón đưa
Hồn tựa là mưa mưa vọng hát...

.

Khi tôi chở em đi bằng chiếc xe đạp xanh của mình, em luôn ngồi ngược lại với tôi. Lưng em tựa vào lưng tôi, những sợi tóc mềm cọ vào cổ tôi ngứa ngáy. Em luôn ngồi vậy, cứng đầu không chịu nghe ai, ngay cả khi tôi càm ràm làm vậy rất nguy hiểm. Em cười, lúc nào cũng cười khanh khách và rồi đưa tay lên cao, xòe cả năm ngón ra cho đến khi bóng tay che khuất mặt trời trên cao.


Vì ngồi như vậy, em sẽ nhìn trọn được cả bầu trời. Em nhẹ nhàng.


Khi tôi quay lại nhìn em, lúc nào tôi cũng chỉ thấy lưng em, với mai tóc mềm bay theo gió và chiếc cổ cao trắng ngần, lòng lại nhộn nhạo. Và rồi đột ngột muốn ôm em trọn vẹn. Như vậy tôi sẽ là bầu trời của em. Khi tôi nhìn thấy lưng em, lúc nào tôi cũng thấy bất an. Rằng một ngày nào đó, tôi còn chẳng nhớ được khuôn mặt của em. Rằng một ngày nào đó, tôi sẽ chỉ thấy em chạy ra xa rất xa với tôi. Rằng một ngày nào đó tôi chỉ có thể ôm lấy bóng lưng em, và rồi sẽ chẳng còn gì tồn tại chứng minh rằng em đã từng bên tôi. Rằng một ngày nào đó, sẽ chẳng còn mưa bay theo chúng tôi, sẽ chẳng còn gì tồn tại giữa chúng tôi.

.

Khu chúng tôi ở ngay gần biển. Nhất là nhà em từ đằng sau có thể nhìn thằng ra biển. Và em hay ngồi trên bờ biển rộng lớn, lẻ loi và trơ trọi giữa cái mênh mông đến lạnh lẽo của biển hàng giờ dài.

Tôi luôn sợ cảm giác em ngồi bó gối trước biển như thế. Kể cả khi đó là sở thích của em, kể cả khi em cười trấn an, tôi vẫn cứ sợ.

Tôi sợ cái đau đớn không sao hiểu được từ đáy mắt em. Từ khi nào mà tôi không thể đoán được em đang nghĩ gì. Một phần nào đó trong tôi bắt đầu ghét biển. Tôi ghét cái cách biển cứ vỗ như vậy, khiến lòng tôi không thôi bất an. Tôi ghét cách em yêu biển như thể em sẵn sàng hòa vào làm một. Tôi ghét cách em ngồi ôm gối lặng lẽ như thế. Vì khi ấy tôi có cảm giác cả một thế giới vô hình giấu kín đang vây quanh em, và từ từ nuốt em vào trong vô tận.

Kể từ đấy về sau, chẳng bao giờ tôi đưa em đi. Em cũng chẳng đòi hỏi, chỉ lặng lẽ hướng đôi mắt trong veo của mình về phía những con sóng mời gọi nơi ngoài xa.

Tôi cũng chẳng thấy em ra biển một lần nào nữa. Và rồi tôi bắt đầu thấy sợ. Dường như nó đã mang một phần trong em đi mất rồi.

.

Nếu được sinh ra một lần nữa, anh sẽ làm gì?

Một chiếc xe đạp.

Tại sao?

Em sẽ cần một thứ gì đó chở mình đi.

Em thì chẳng muốn làm gì cả.

...

Đơn giản là im lìm nhìn trời từ hư không sẽ an bình vô cùng. An bình đến mức chảy nước mắt anh ạ.

.

Em dạo gần đây không cho tôi chở mình đi học. Tôi biết cả hai đứa ai cũng đã lớn. Em đã quá cái tuổi mơ mộng để đợi một ai đó đưa đón. Và em đến trường bằng chiếc xe đạp màu trắng, có giỏ xe màu xanh lơ như màu trời những ngày thu. Dường như càng ngày cái khoảng cách giữa chúng tôi ngày một rộng dần, sâu hoắm và hun hút. Đầu tiên chỉ là một cái hố bé tưởng chừng chỉ cần gạt chân là có thể lấp đầy. Nhưng không phải thế, em càng ngày càng xa tôi. Như thể nó đã bị người ta đào cho sâu thêm, đào cho rộng dần và rộng mãi. Tôi đứng ở bên này, đưa tay ra cũng chẳng thể với được tới em.

Càng ngày em càng trở nên xa cách tôi. Lên lớp mới, em đánh bạn với lũ học sinh cá biệt đầu xanh đầu vàng đến trường. Em đi học bằng chiếc xe gắn máy của một đứa trong hội. Cứ mỗi sáng, tôi vẫn giữ thói quen mang theo hai hộp cơm trưa, một cho mình, một cho em và dắt xe sang nhà đối diện bên kia đường có hai mét. Và rồi như một thằng ngốc đứng đó một mình, một mình nhìn em cười giòn giã trên chiếc xe phân khối lớn chạy vụt qua mình. Đứng đó, ngây ngốc và câm lặng. Đứng đó im lìm nhìn giàn hoa trước cửa nhà em. Chẳng còn hoa chuông tím lúc lắc bên hiên, chẳng còn thềm nhà hoa rụng rơi đầy, chẳng còn gì cả. Giàn hoa tím nhà em đã héo khô từ khi nào chẳng biết.

Lòng chợt buồn trĩu nặng. Tôi đành một mình. Một mình đón đưa em lặng lẽ trong tâm tưởng. Một mình nhìn theo em, nhìn mưa theo bóng lưng em đổ xuống. Một mình đưa tuổi thơ em trên giỏ xe. Một mình chở yêu thương lặng lẽ chẳng bao giờ gọi thành mấy tiếng rõ ràng.

.

Đưa em đi đi anh.

Từ khi nào mà em vẫn còn nhớ đến anh vậy Yo Seob?

Em vẫn còn nhớ đến anh mà. Chỉ là...

Em đâu còn là em ngày xưa. Đã chẳng còn là Yo Seob anh biết nữa rồi.

Em vẫn là em mà Hyun Seung.

...

Em mệt quá. Thật sự rất mệt.

...

Lên đây, anh chở em đi.

.

Và rồi chẳng thể nào từ chối được em, dù chỉ một lần, tôi chở em đi trên chiếc xe đạp cũ của mình. Đã bao lâu rồi tôi với em mới đi cùng nhau thế này? Có lẽ là kể từ khi mùa hoa tím nhà em chẳng về. Em không ngồi quay lưng lại với tôi như xưa mà úp mặt vào lưng tôi, hai tay gầy gò túm lấy áo tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt của tóc em bay trong gió, đột nhiên có một cảm giác mãn nguyện tràn đầy tâm hồn. Và chút yêu thương không tên dần trỗi dậy, ngân nga bên trong huyết quản. Em đang ngồi sau tôi, em đang ở bên tôi, gần gũi tựa thuở nào.

Tôi chở em ra biển. Và em bật cười khanh khách, xuống xe, hai tay dang rộng và chạy như bay về phía sóng vỗ ầm ầm. Vạt áo trắng tung bay. Em cứ thế chạy, chạy cho đến khi nước biển ngập đến đầu gối. Tôi chợt không nói nổi một câu nào, một từ hay một chữ đơn giản. Chỉ là không hiểu sao tôi chợt thấy trống rỗng và sợ hãi.

Em cứ như đang hòa vào làm một với biển.

Trái tim tôi không hiểu vì sao đập mạnh rất mạnh từng nhịp. Tôi ngẩn người nhìn em chìm trong màn nắng rực rỡ. Những tia nắng vàng nhuộm mái tóc nâu mềm của em, nhuộm làn da tái xanh của em thành một màu chói lọi. Gió thổi mạnh, mang theo thứ hương thơm nhẹ nhàng của em tản mác, khơi gợi yêu thương nồng nàn trong tôi. Em đứng đó, hai tay dang rộng, nhỏ bé và chơ vơ giữa biển trời. Và tôi đứng đây im lìm như thế, cứ như vậy mà lặng lẽ dõi theo em. Chẳng đòi hỏi yêu thương, chỉ là đứng sau với tình yêu câm lặng dành cho em đồ đầy trong lòng.

Tôi biết mình đã yêu em. Yêu em từ lâu lắm rồi. Yêu em từ giàn hoa tím bên hiên, yêu em từ mái tóc cọ lưng tôi trên cung đường mỗi sáng. Yêu em giản đơn không đòi hỏi suốt mấy mùa đón đưa.

.

Và em ra đi trong một ngày ngập nắng. Trên chiếc xe máy tháo phanh, lao nhanh vun vút trên đường cao tốc, phá tung rào chắn lao thẳng xuống vực, nơi những con sóng ầm ẫm vỗ đá như đang giang rộng vòng tay ôm em vào lòng. Em ra đi, ngay trước mắt tôi, với nụ cười còn nở trên môi, hai tay dang rộng như muốn ôm trọn đất trời.

Em rơi xuống, nhỏ bé và cô độc, hướng mặt về phía bầu trời cao rộng mênh mông trên đầu. Tiếng cười trong trẻo vỡ vụn từng thanh âm, dần dần chỉ còn lại bên tai tôi là tiếng sóng dữ dội cuộn trào.

Biển xanh đã mang em của tôi đi. Đi xa mãi, xa mãi không bao giờ trở về.

.

Ngày em đi là ngày gia đình nhỏ của em vỡ nát tan tành. Người lớn cứ đòi hỏi những đứa trẻ của mình hiền lành dễ bảo, nhưng tại sao cứ thích làm mọi chuyện trái ngược với điều hay dạy. Người lớn sao cứ cãi nhau, sao cứ đuổi đánh nhau trước mặt con trẻ. Chúng vẫn còn là những cái cây chưa đủ lớn. Và chỉ cần vài trận dông bão, cành lá sẽ bị bẻ gãy từ từ từng chút một. Người lớn nói yêu thương nhau, nhưng sao lại dạy con không được nói dối. Người lớn đâu biết rằng đau đớn đâu chỉ riêng ai. Đâu biết rằng yêu nhau chẳng cần những lời sáo rỗng. Đâu nghe được tiếng năn nỉ của em từ yêu thương chẳng còn lành lặn.

Em vỡ ra tan hoang. Trong tâm hồn và ngoài thể xác. Chẳng để cho tôi có cơ hội kịp hiểu. Em đã đi mất rồi.

.

Vài lần đón đưa em, tưởng chừng như có thể hiểu được em. Ấy vậy mà chẳng phải. 
Vài lần đón đưa, dịu dàng chở mưa đón gió vào lòng.
Vài lần đón đưa, lặng lẽ thu gọn hình ảnh em vào trong. Lặng lẽ chất đầy một giỏ hoa chuông tím. Lặng lẽ đưa tiễn trái tim mình.

Đón đưa em như một thói quen. Ngày ngày vẫn ngóng trông, tháng tháng vẫn đợi chờ. Vẫn ngẩn ngơ, vẫn lẻ loi một mình.

Giàn hoa nhà tôi cũng chẳng buồn nở, cứ vậy mà theo em đi. Còn lại tôi đón đưa một hình bóng chẳng bao giờ trở lại.

Em chở bốn mùa của tôi đi đâu...

Đi đâu...

Đi đâu...


...Ai đi theo em mấy chiều phố xa
Hương hoa bay vây lối về thiết tha
Lòng tựa là hoa hoa rực rỡ

Vài lần đón đưa lặng im trên phố mưa rơi triền miên
Vài lần đón đưa em về nụ cười giấu kín
Vài lần đón đưa đường quen hương gió bay qua lòng em
Chiều nào bước chân vô tình người không đến
Vài lần đón đưa rồi quen hồn nhiên đến gọi buồn phiền
Chiều nay thoáng nghe lẽ loi bên hàng me...




The end

3 nhận xét:

  1. sis ;_____________________________;
    sis ơi ;__________________________________________;
    valentine và deathfic ;____________;
    hyunseob ;______________;
    em khóc không ra nước mắt ;_____________________;
    fic ss lúc nào cũng hay ;___________________;

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. *ôm* ss cũng không muốn viết fic buồn ntn. Nhưng mỗi lần đặt bút, ss lại ko cầm được lòng

      Vài lần đón đưa, chở tình yêu đi lặng lẽ

      Xóa
  2. Em chở mùa hạ tôi đi đâu? Cất giấu tình yêu tôi vào chốn nào?

    Ngỡ là gần mà lại xa xôi quá đỗi. Tưởng yêu thương rốt cuộc chỉ một mình ôm khúc tình si. Tôi thích dàn hoa giấy trắng tinh trước nhà anh, yêu cả những bông chuông tím lúc lắc lơ thơ. Là Yoseob đã quá vội vàng rời bỏ tất cả, hay là Hyunseung quá ngây ngốc mà để lỡ một thuở yêu đương? Ôi ôi Valentine buồn. Mây buồn và biển cũng buồn, trời nắng lóa mà cứ ngỡ mưa ngập khắp nhân gian.

    Cô Tử a, mùa tình yêu lại bỏ lỡ chúng ta rồi~~


    P.S: còn lỗi dấu đó nha~


    P.P.S: Là cố ý hay vô tình mà cái cổng xanh trời và cái cổng xanh lá nó nằm gần nhau vậy cô~*lăn* là vô tình thôi, vô tình thôi phải không?!



    Yêu cô lắm~ Yêu cả HyunSeob của cô (dù nó là deathfic và tui rất chi là quắn quéo khi cô để thằng nhỏ đâm đầu xuống biển như thế T x T )Valentine vui vẻ cô nhé~^^

    Trả lờiXóa