[Twoshot] Đêm đông
Written by Tử Đằng aka Dương Tử
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi
Summery: Đêm đông thác đổ, nhìn em mê mải đuổi theo giấc mộng
chẳng bao giờ thành hình...
Paring: JunSeung
Category: Romance, Tragedy.
Warning: AU, OOC, SA, Angst, Sad/Deathfic, Psycho, Mid-ya.
Rating: M
Note: Vì bài
tập + PJ + nhiều nhiều thứ đè đầu sắp chết nên khìn khìn viết ra nó. Mong mọi
người không chê a~
Note 2: Sự
trở lại và nâng level của lối viết điên loạn của mình =))
ĐÊM ĐÔNG
/ost: Swing – Lee Hyori/
1.
Đến đón em đi
anh.
Kể từ lúc Jun Hyung nhận được tin nhắn ấy, anh đã biết rằng dù mình có
muốn thoát ra, có muốn vẫy vùng cũng chẳng thể nào chống lại được cậu. Đơn giản
và gọn lẹ, lần nào Hyun Seung cũng chỉ nhắn cho anh một tin cụt lủn như thế. Chỉ
một tin không đầu không cuối, thậm chí chẳng thèm cho anh biết cậu đang ở nơi
chốn nào. Anh đã từng nói, dù cậu có ở nơi đâu thì anh vẫn tìm được cậu. Tìm
cho bằng được, tìm bằng cả trực giác và trí nhớ. Và cậu nghiễm nhiên cho mình
cái đặc quyền được hành hạ anh nhiều hơn một chút, ác hơn một chút và say mê
hơn một chút.
Vì cậu biết anh sẽ không bỏ rơi cậu. Mãi mãi.
.
Mũ đỏ và khăn xám, áo choàng đen quá khổ so với thân hình nhỏ gầy,
Hyun Seung nổi bật trên nền tuyết trắng muốt, trên cái màu bàng bạc và mênh
mông của đất trời một ngày cuối năm. Là một ngày tuyết đổ dày trên từng ngọn
cây, nóc nhà, đổ đầy những ngõ ngách bé nhỏ của thành phố lặng im ngủ đông suốt
những tháng ngày dài. Cậu ngồi đó trên chiếc ghế gỗ trong công viên cạnh ga
tàu, da trắng xanh, mắt nâu trong veo và đôi môi nhợt nhạt thở ra từng vòng
khói. Dáng gầy thật gầy lẻ loi, bàn chân gõ xuống nền đất theo từng nhịp gọn
gàng.
có một
con chim xanh trong tim tôi
nó muốn
ra ngoài
nhưng
tôi cứng rắn với nó
tôi bảo,
ở nguyên đó, tao không thể
cho ai
thấy
mày
...(*)
Cậu vừa lẩm nhẩm trong mồm, vừa ngó lên nhìn trời. Tuyết đã ngừng rơi,
và vai mũ cậu trắng xóa. Rũ mình như một con mèo lười biếng và đủng đỉnh, Hyun
Seung thở ra một làn hơi dài và thích thú nhìn nó dần loang ra trong thứ không
khí lạnh lẽo và cô độc này.
Anh đã đến.
Jun Hyung đã tới bên cậu từ lúc nào, nhìn Hyun Seung thật đầy trìu mến,
đầy nồng nàn và cả cái day dứt, đau khổ thầm kín dồn nén đến cùng cực. Cậu lơ đễnh
nhìn anh, đôi môi he hé một nụ cười lãng đãng đến bực mình.
Đi thôi nào...
.
Hyun Seung nhẩn nha đi trước, Jun Hyung kéo hành lý cậu theo sau. Cách
nhau chưa dầy một mét, anh dường như có thể thấy được một vài sợi tóc lòa xòa xổ
ra từ chiếc mũ len hơi sần của cậu. Anh hồ như có thể nghe thấy tiếng ngâm nga
một đoạn thơ từ cậu. Anh tưởng chừng có thể ngửi thấy mùi oải hương ấm nồng
quen thuộc, lẫn chút vị tuyết nhàn nhạt nơi cậu đổ đầy khứu giác mình.
Hai người cứ thế đi trên con phố nhỏ ngập trong tuyết, trên cung đường
cong cong những ngõ ngách rối rắm. Và rồi anh cứ lặng im như thế cho đến khi cậu
mở miệng, rất nhẹ nhàng.
Jun Hyung à.
Trước khi cả anh và cậu nhận thức được điều gì đang diễn ra, trước cả
khi anh kịp nhận thấy mình muốn nói gì để đáp lại ánh mắt cậu, Jun Hyung đã tóm
lấy tay Hyun Seung, xiết chặt và đè cậu lên bờ tường của một con ngõ nhỏ vắng
người. Và trước khi anh kịp nhận ra nụ cười tinh quái của cậu, môi Jun Hyung đã
vội vàng phủ lên bờ môi lạnh ấy một nụ hôn cháy bỏng.
Hyun Seung không hề tức giận, ngược lại cậu chủ động đón nhận cái hôn
vội vã và nồng nhiệt đó của anh. Bàn tay cậu nằm gọn trong tay anh, còn tay kia
vòng qua cổ Jun Hyung, kéo anh lại gần hơn và nhấn nụ hôn càng ngày càng thêm
sâu, càng ngày càng thêm mê mải và nồng nàn.
Jun Hyung thậm chí không thể điều khiển nổi chính bản thân mình. Giờ
phút này, trong mắt anh chỉ có dáng hình cậu, anh chỉ biết đến vị ngọt nơi đôi
môi hé mở mời gọi của cậu, chỉ có thể nhận ra mình khao khát cậu đến chừng nào.
Khát khao đến điên cuồng và ngây dại. Khao khát đến mức ngay cả trong nụ hôn
này, anh như muốn giết chết cậu. Giết cậu thật êm ái và nhẹ nhàng. Giết cậu từng
chút, từng chút một chỉ để cậu không thể chạy đi đâu ngoài vòng tay anh.
Anh đã muốn thế. Vì anh và cậu, rốt cuộc chỉ có thể tồn tại bằng những
cái hôn và ve vuốt vụng trộm như thế này mà thôi.
.
.
.
Chị! Em trai của
chị về rồi đây.
Hyun Seung?!
Thằng oắt, lại đây chị xem may gầy hay béo lên nào?
Hyun Seung cười vang, bước vào nhà rất nhanh và lao đến ôm gọn người
chị của mình đang nấu nướng bên trong. Jun Hyung lặng lẽ theo sau, thu dọn cái
áo và khăn quàng cậu quăng một cách bừa bãi trên sàn nhà. Và rồi anh im lặng cất
hành lý cho cậu, chỉ thoáng liếc mắt nhìn cuộc hội ngộ đầy xúc động của hai chị
em cậu. Dù chỉ là một vài giây, Jun Hyung có thể nhìn thấy ánh mắt cậu lóe lên
một tia nhìn lạnh lẽo và buồn bã. Như có hàng trăm con dao đâm xuyên qua trái
tim, anh vội vã quay đi và tâm trí đột ngột trở nên trống rỗng.
Lạy Chúa. Xin Người hãy
tha tội cho con.
.
.
.
Bữa tối hôm đó diễn ra trong một không khí hết sức kì lạ. Nó diễn ra
trong nụ cười vui mừng và hạnh phúc của chị cậu, diễn ra trong nụ cười gượng gạo
và đầy ẩn ý của Hyun Seung, diễn ra trong cái im lặng đến bất thường của Jun
Hyung. Gắp cho Hyun Seung những món cậu thích, chị cậu không quên giục chồng
mình ăn uống cho đầy đủ và thỉnh thoảng đưa tay xoa xoa cái bụng bầu tròn tròn
nhô cao của mình.
Còn mấy tháng nữa hả chị?
Hai tháng nữa là chú có cháu bế rồi đấy. Nó
quậy dữ lắm đấy.
Chắc giống anh rể hồi bé đúng không?
Và rồi cậu nhìn thẳng vào anh, cười tươi đến mức nhói lòng. Cười đầy đớn
đau và nín nhịn. Jun Hyung không còn cách nào khác là nhìn thẳng vào mắt cậu,
cười gượng vài tiếng. Và cậu quay mặt đi tiếp tục câu chuyện dang dở của mình với
chị gái, không quên pha trò vui vẻ. Còn anh ngồi đầu này, với bữa cơm không thể
nuốt cho trôi cho gọn, nhìn về phía cậu như muốn hét lên rằng đừng làm bộ mặt
đó với anh. Anh muốn lôi cậu ra khỏi đây, muốn giấu cậu vào một nơi nào đó mà
không ai có thể tìm thấy cả hai. Anh chỉ muốn được nắm tay cậu và chạy khắp thế
gian. Nhưng anh không có sự lựa chọn nào khác ngoài ngồi đây, làm tròn trách
nhiệm là cha, là chồng và là anh rể cậu. Anh không thể làm gì khác là yêu cậu bằng
ánh mắt, và chăm sóc cho người chị tốt bụng yếu đuối của cậu như một sai lầm
không ai thấu hiểu được.
.
Khi màn đêm dần buông xuống, phủ lên vạn vật một tấm thảm nhưng đen
dày, Hyun Seung vẫn chẳng thể ngủ được. Cậu ngồi dậy, chỉ mang một chiếc áo
thun mỏng và quần cộc, lặng lẽ mở cửa phòng bước ra ngoài. Hành lang tối om
không chút đèn điện, chỉ có ánh sáng mờ mờ của điện đường hắt qua những ô cửa sổ
còn để ngỏ, rọi vệt bóng của cậu trên nền gỗ bóng loáng. Cậu bước đi thật nhẹ
nhàng như một con mèo, dừng lại trước cửa phòng anh chị mình, ngần ngừ thật lâu
rồi thở dài quay lưng đi. Đêm đông đổ lạnh, nhưng Hyun Seung vẫn chưa muốn quay
lại phòng. Cậu đứng bên cửa sổ cuối hành lang, lưng tựa vào tường lạnh toát đến
rùng mình, mái tóc mềm đổ trên bờ vai rũ xuống hai mắt mệt mỏi. Đôi môi thở ra
từng vòng khói, run run.
Cậu thật muốn khóc. Muốn chạy trốn. Muốn làm một kẻ điên loạn để không
phải chịu những nỗi đau dày vò đến cùng cực này.
Nhưng cậu không thể. Cậu và anh không thể.
.
.
.
.
.
Hyun Seung.
Cậu từ từ quay lại, đưa đôi mắt mịt mờ vì đau đớn và day dứt nhìn về
phía sau. Môi khẽ mở, thoát ra tiếng gọi run run nhưng đầy yêu thương câm nín.
Jun Hyung...
Anh đứng đó, cách cậu chỉ vài bước chân ngắn ngủn, mái tóc rối và ánh
mắt yêu thương da diết. Cậu nhìn anh chằm chằm, nhìn như thể muốn lột trần anh
ra, nhìn như muốn dùng mắt mình rạch từng lớp da, lớp cơ thịt ấm nóng để tường
tận từng tế bào của người mình yêu. Cậu trượt ánh mắt từ khuôn mặt nam tính quyến
rũ xuống bờ ngực rộng lớn. Anh đứng đó như sẵn sàng ôm gọn lấy cậu, như chỉ cần
một ai đó mở lời trước là sẽ không còn gì có thể ngăn cản được hai người. Hyun
Seung ôm lấy hai vai, ngồi khuỵu xuống, thở ra từng hơi nặng nhọc. Và thật đầy dịu
dàng, Jun Hyung lại gần, ôm gọn lấy cậu trong vòng tay mình. Cảm nhận được cơ
thể cậu run khẽ trong lòng mình, anh thở dài.
Sao lại ăn mặc phong phanh thế này?
Em đã muốn chạy trốn...
Về phòng đi.
Vậy anh có giữ em lại không, Jun Hyung?
Anh...
Hyun Seung ngước lên nhìn anh rể mình, môi run run và đôi mắt không ngừng
xoáy sâu vào anh. Jun Hyung nuốt nước bọt khan, không sao mở lời được. Điều anh
sợ chính là đây. Anh sợ việc mình sẽ không thể ôm cậu như thế này, anh sợ mình
sẽ không còn được thấy cậu cười, thấy cậu nói, nghe tiếng thở của cậu gần thật
gần. Anh còn sợ hơn cả là khi cậu níu kéo tâm tư anh chỉ bằng những tiếng nức nở
như thế này.
Anh sợ mình sẽ lại phạm sai lầm lần nữa. Dù anh đã phạm phải những tội
lỗi không thể tha thứ.
Em biết mà HyunSeung. Anh chưa bao giờ vất bỏ
em. Chưa từng.
Cho em biết đi. Em lạnh lắm. Em sợ mình
không tồn tại mất. Em sợ mình đã chết mà không nhận ra. Đây là mơ đúng không
Jun Hyung? Em chết rồi đúng không anh?
Và rồi không để Hyun Seung nói hết cậu, Jun Hyung đã ngăn những lời
nói lảm nhảm đứt quãng của cậu bằng môi mình, nuốt những câu từ tiếp theo và miết
lên bờ môi ấy thật dữ dội và thèm khát. Bằng một nỗ lực phi thường, anh ôm người
cậu mềm nhũn vào phòng cậu. Không gây tiếng động, vụng trộm như những kẻ ngoại
tình, Jun Hyung và Hyun Seung đều biết mình đã phạm phải những tội lỗi không thể
tha thứ. Nhưng chưa từng ai có ý định dừng lại. Hoặc chừng cả hai đều muốn
nhưng chẳng thể nào có thể thoát được thứ tình cảm tội lỗi này.
.
.
.
.
.
Hyun Seung cắn môi đến bật máu, bấu chặt những đầu ngón tay vào tấm
lưng trần của anh, cong người giữa những chuyển động nóng bỏng của anh. Mồ hôi
lấm tấm vương trên hai cơ thể trần trụi. Cố ngăn những tiếng rên rỉ thoát ra có
thể khiến cả hai gặp nguy hiểm, cậu chỉ có thể kéo đầu anh xuống và hôn thật mạnh
bạo, thật nồng nhiệt lên môi Jun Hyung. Xiết chặt Hyun Seung trong vòng tay
mình, anh không ngừng trải những nụ hôn đánh dấu lên thân thể bên dưới mình.
Anh hôn lên hết thảy cơ thể cậu, hôn lên lồng ngực trắng ngần, phập phồng ướt đẫm
mồ hôi. Hôn lên chiếc bụng phẳng với những múi cơ be bé quyến rũ, hôn lên đùi
trong và để lại đó vết cắn rớm máu như muốn cậu phải nhớ đến những gì anh làm,
nhớ đến tình yêu tội lỗi không thể xóa bỏ của hai người.
Và giữa những cái hôn dài ngắn đầy cuồng nhiệt, Hyun Seung bật lên những
tiếng nức nở.
Em xin lỗi. Em không muốn anh phải chịu nguy
hiểm với em.
Anh biết...
Em xin lỗi... em chỉ có thể chạy trốn...
em... chỉ muốn tốt cho cả ba chúng ta...
Hyun Seung à...
Em xin lỗi, nhưng em vẫn muốn được yêu
anh... Jun Hyung à...
Và anh ngăn tiếng khóc của cậu bằng những nụ hôn thật sâu, chạm đến tất
cả những nơi mình chưa đến trong khoang miệng mời gọi này. Thân dưới không ngừng
đưa đẩy, không ngừng khiến cậu nấc lên vì khoái cảm tội lỗi này. Cậu níu chặt lấy
anh, để lại một vết cắn trên vai anh như anh đánh dấu lên thân thể cậu. Cả hai
đã đi quá xa để có thể dừng lại được.
Không thể chối bỏ, cũng như không thể chạy trốn. Vậy thì chỉ còn cách
đối mặt.
Và giấu diếm cho đến khi còn có thể.
Tình yêu này, và cả dục vọng như cơn hồng thủy này, tất cả đều không
thể từ bỏ.
Tội lỗi...
Chúa sẽ không tha tội cho chúng ta. Không bao giờ.
có một
con chim xanh ở trong tim tôi
nó muốn
ra ngoài
nhưng
tôi rất khôn ngoan, tôi chỉ cho nó ra ngoài
thỉnh
thoảng vào ban đêm
khi mọi
người đều ngủ
tôi bảo,
tao biết mày ở đó
nên chớ
có
buồn
rồi tôi
kéo nó trở lại
nhưng nó
đang hát gì đó
ở ngoài
kia,
nhưng
tôi vẫn chưa để nó
chết
và
chúng tôi ngủ cùng nhau như
thế
với bản
hợp đồng bí mật
của
chúng tôi...(**)
End part 1.
P.S: (*)(**): Bài thơ “Blue bird” của CHARLES BUKOWSKI
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét