Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

[JunSeung fanfic] Đêm đông - the final part


2.

/Ost: It’s hard to say goodbye/






Những ngày sau đó, hai người vẫn coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫn cố gắng đưa mọi chuyện đi vào con đường bằng phẳng nhất có thể. Có chăng là ánh mắt của anh và cậu vốn không thể giấu diếm được gì hơn những tội lỗi chôn giấu, những khao khát cháy bỏng lấp đầy lồng ngực và yêu thương miên man buốt nhói chỉ trực trào ra. Chỉ có thể thấy nhau, chỉ có thể gọi nhau bằng những danh xưng xa cách, chỉ có thể nhìn và yêu nhau bằng ánh mắt, chỉ có thể lặng im giấu diếm và rồi tối đến làm tình trong vội vã. Vội vã yêu đương, vội vã nuốt cạn những giây phút nồng nàn tội lỗi này. Vội vã cắn xé hết thảy những mặc cảm, những ăn năn, những nỗ lực nín nhịn. Ban ngày Jun Hyung là người anh rể mẫu mực và dịu dàng, Hyun Seung là người em vợ lơ đễnh vụng về và tinh quái. Cả hai đều diễn trọn vai của mình. Diễn một cách tự nhiên đến giật mình, vì không ai muốn làm tổn thương đến người thứ ba. Cũng như không ai muốn nghĩ đến kết cục mai sau.


.
.
.

Kể từ lúc về nhà, Hyun Seung không sao ngăn được ý nghĩ muốn chạy trốn lần nữa. Lúc nào cũng ra đi lặng lẽ với vali nhỏ trên tay, và rồi biền biệt cho đến tận vài tháng sau mới về. Lúc nào cũng một mình hòa vào dòng người ồn ã ngoài kia. Lúc nào cũng chỉ muốn thoát khỏi dục vọng đen tối và độc ác tận sau trong tâm hồn mình. Cậu đã bỏ đi như thế. Và trở về lặng lẽ như thế. Như thể dù cậu có muốn đi đâu, có muốn trốn chạy xa tận phương nào thì đôi chân lại vô thức quay về đây. Về nhà, về với tình yêu tội lỗi và bí mật của mình. Kể từ khi về nhà, Hyun Seung không sao nhìn thẳng vào mắt của chị mình. Không sao nói yêu chị một cách thật sự. Cho dù chị là người thân duy nhất còn tồn tại trên đời của cậu.


Em xin lỗi chị.

Sao vậy Hyun Seunggie? Dạo này em lạ lắm đấy.

Không sao đâu, chỉ là muốn xin lỗi chị thôi.

Nhưng vì cái gì chứ?

Vì tất cả. Và vì em muốn... chỉ vậy thôi chị.

.
.
.


Trong một sáng mùa đông hiếm hoi có nắng, khi chị mình được vài người bạn đưa đi dạo chơi ngoài phố cho khuây khỏa, cậu và anh cùng trần trụi trên giường. Da thịt nóng ấm cọ xát mềm mại. Ánh nắng hắt xiên xiên qua khe cửa, chạy dọc thân thể cả hai như những vệt máu lấp lóa. Dưới nắng, mọi thứ như được dát vàng. Đó là một cảm giác được thanh lọc kì diệu, như thể nắng gột rửa toàn bộ những nhơ bẩn, những dư thừa của cuộc sống nhộn nhạo. Và người cậu sáng lên dưới ánh nắng. Từng đường nét cơ thể, từng múi cơ hõm xương đều hiện lên rõ ràng và cuốn hút đến kì lạ. Cả hai chỉ nằm bên nhau như thế. Không áo quần, không tình dục. Chỉ đơn giản là nằm thật sát bên nhau. Và cảm nhận hơi ấm của đối phương bằng những ve vuốt dịu dàng, bằng những đụng chạm âu yếm, bằng đôi bàn tay nóng sực đánh thức mọi giác quan.

Và Hyun Seung nằm trên người anh, ngực tiếp xúc với ngực, áp tai lắng nghe tiếng tim đập “thình thịch” của Jun Hyung. Cậu cứ nằm như thế, và thở đều đặn nhẹ đến mức anh tưởng như cậu đã chết. Anh đã tưởng cậu sẽ trút những hơi thở cuối cùng tại đây, tan ra trong nắng và rồi không bao giờ trở lại. Nhưng Hyun Seung không làm thế. Cậu chỉ nằm yên như vậy, thở và nghe. Và cậu lẩm bẩm về Jessie Ware, về người đàn bà của hồn nhạc trong cậu. Cậu nói về cách Jessie Ware hát lên gợi tình như thế nào, nàng hát nồng nhiệt ra sao. Cậu liên tục nhắc đến “người đàn bà đẹp hát tình ca” đau đớn và dữ dội thế nào. Hyun Seung tiếp tục chuyển chủ đề về những người phụ nữ đầy nội lực trong tâm hồn, về những gì đớn đau và mạnh mẽ họ trải qua. Về những câu hát dẫn dụ của Nina Simone. Về Lauryn Hill với tình yêu và hận thù của nàng. Jun Hyung chỉ có thể lắng nghe mà không nói thêm bất kì điều gì. Giờ phút này, anh hiểu cậu muốn nói. Anh biết cậu muốn lôi toàn bộ ruột gan nội tạng mình ra chỉ để thấy thoải mái và vơi bớt tội lỗi. Anh biết tất cả nên anh chỉ có thể ôm cậu thế này. Lắng nghe tiếng cậu vang lên nhẹ nhàng bên tai, cảm nhận hơi ấm và sức nặng từ cơ thể cậu đè lên mình.


“thịt che xương
và họ đặt vào đấy
tâm trí
đôi khi một linh hồn
và đàn bà đập
những chiếc bình vào tường
và đàn ông uống quá
nhiều
và chẳng có ai tìm thấy
người đó
nhưng cứ tiếp tục
kiếm tìm
họ bò ngang ngửa
trên giường
thịt che phủ
xương và
thịt tìm kiếm
những gì nhiều hơn là
thịt...”(*)


Trong trí nhớ của Jun Hyung, Hyun Seung là một kẻ say mê đến điên cuồng thơ của Charles Bukowski. Cậu chép những bản tiếng Anh ra đầy quyển sổ nhỏ. Cậu cặm cụi dịch chúng, say mê ngâm nga cả ngày. Chưa lúc nào anh quên được giọng điệu của cậu khi ngâm một vài đoạn thơ của ông ta. Một nhà thơ điên khùng với những câu trần trụi, đôi khi trần tục đến ngớ ngẩn. Nhưng cậu thích ông ta. Và với cậu, thơ của ông như là một thứ hiển hiện rõ nhất của cuộc sống. Của những gì cậu muốn nói nhưng không sao hét lên được. Hyun Seung có thể ngồi hàng giờ dài chỉ để nghe nhạc của Frank Sinatra và đọc thơ của ông ta. Kể cả thơ của Allen Ginsberg. Anh thường nói cậu là một kẻ lập dị, hoặc chừng là thế giới ngoài kia là một quần thể những kẻ quái đản và cậu – Jang Hyun Seung là kẻ quái đản hơn hẳn. Hoặc dữ dội hơn thế nhiều lần.

Cậu và anh đã nằm bên nhau như thế. Im lìm dưới nắng như thế. Cùng lắng nghe những bài hát của Nina Simone trong máy nghe nhạc cũ của cậu, cùng hút thuốc và lặng nghe tiếng trái tim mỗi người đập đều đặn từng phút từng giây.

Chỉ là muốn được yên bình bên nhau như vậy mà thôi.

.
.
.

Vốn dĩ ước mong chỉ đơn giản như vậy. Nhưng hiện thực luôn là một điều dữ dội và khắc nghiệt hơn thế hàng nghìn lần. Vì họ, vốn là những kẻ phải chịu lời nguyền rủa độc địa nhất cho những gì đã gây ra.

Hyun Seung không biết nên đối mặt thế nào với chị mình, nhất là khi chị cậu đã bắt gặp hai người mà cô yêu thương và tin tưởng nhất đang ôm hôn nhau một cách vội vã trong một con hẻm nhỏ. Đó là một chiều nhá nhem tối khi tuyết bắt đầu đổ xuống. Cả ba đều chết sững, và rồi một cảm giác tội lỗi đau đớn không gì có thể diễn tả được ngập đầy tâm hồn cậu. Jun Hyung buông cậu ra, im lặng nhìn sâu vào mắt vợ mình. Còn người phụ nữ đáng thương ấy không thể nói được một lời nào, đôi mắt hoe đỏ vì choáng váng và đớn đau nhìn về phía hai người. Hơi thở cô nặng nề tưởng chừng như có thể tắt đến nơi. Và Hyun Seung không có cách gì khác ngoài mở miệng nói.


Chị à, em...


Trước khi Hyun Seung kịp thanh minh hay bào chữa một câu nào, chị cậu đã quay người đi rất nhanh. Ngay cả khi Jun Hyung kịp phản ứng thì cậu đã hất tay anh ra, chạy về phía chị mình. Chạy rất nhanh và vội vã như thể có ai đó quát tháo bên trong đầu cậu. Charles Bukowski nói đúng. Thế giới này là tập hợp những gì tội lỗi và trần trụi nhất. Ông ta đã đúng. Nhà thơ già gàn dở đã đúng. Cậu là thứ bỏ đi đó. Là rượu say nát bét, là thứ đồ thừa trên bàn ăn dơ dáy, là thứ thuốc lá rẻ tiền cháy đỏ trên môi, là tội đồ chịu sự trừng phạt của Chúa. Hyun Seung không biết mình sẽ phải nói gì, sẽ phải làm gì nhưng cậu cần được giải tỏa. Cậu muốn được giải thoát. Muốn được hét lên cho rõ ràng, cho nhẹ nhõm với tội lỗi đè nặng bấy lâu nay.

Hyun Seung đã bắt kịp chị mình, trên bậc thang của một con ngõ cũ trơn đầy những tuyết. Giọt nước mắt lăn dài trên má chị đã gần như đông lại. Và da môi nàng lạnh toát. Cậu liên tục ghì chị, không ngừng nói.


Em xin lỗi. Chị ơi, em xin lỗi.

Tại sao hả Hyun Seung.

Em xin lỗi. Em không muốn. Thật sự em không biết.

Nhưng sao lại làm thế với chị.

Em thật sự không biết.

Nói cho chị biết đi. Hyun Seung, sao em có thể đối xử độc ác như thế? Tại sao lại làm vậy? Tại sao?

Em xin lỗi... thật sự xin lỗi chị...

...

Nhưng chị ơi, em yêu anh ấy.

...

Em đã yêu anh ấy từ lâu, rất lâu rồi. Lâu hơn cả khi chị nhận ra chị yêu Jun Hyung.

Đừng nói nữa. Làm ơn đi...

Em không thể nói dối chị thêm nữa, chị ơi. Nhưng biết sao được bây giờ. Em không thể ngừng yêu anh ấy được. Chị bảo em phải làm sao?

Nhưng Jun Hyung là chồng chị. Anh ấy không phải là của em!

Em...

Jun Hyung là cha đứa bé trong bụng chị mà Hyun Seung. Sao em có thể độc ác như vậy hả em trai? Tại sao?!


Và không thể ngăn được những chấn động chạy dọc thân thể mình, nàng đã giằng tay mình khỏi bàn tay run rẩy của người em trai toan bước xuống. Chỉ trong một tíc tắc trước khi Hyun Seung kịp nhận ra, chỉ trong một tíc tắc trước khi Jun Hyung chạy đến, người đàn bà tội nghiệp đó đã ngã xuống từ những bậc thang trơn trượt và cao ngất.

Cậu ngồi phịch xuống, tay bám lên mặt tường lạnh toát đến mức đau nhói, đôi mắt hoe đỏ mở to vì bàng hoàng, môi khô nứt mấp máy không thành tiếng. Và Jun Hyung chết lặng, vội vàng lách qua người cậu, chạy rất nhanh xuống dưới với tất cả tốc lực. Anh xốc người vợ mình dậy, bàn tay dính máu chảy ra bên dưới vạt váy của nàng, run rẩy nhấn số gọi cấp cứu. Giờ đây tất cả thanh âm xung quanh Hyun Seung như biến mất. Chẳng có gì tồn tại ngoài màu tuyết trắng xóa, ngoài màu bóng tối nhá nhem phủ lên cậu như một tội ác nặng nề. Chẳng còn gì tồn tại trong cậu ngoài ánh mắt anh xoáy sâu thật dữ dội, thật đớn đau.

Cậu ngồi trên, anh ngồi dưới. Cách nhau chỉ vài mét nhưng như đã trôi xa vạn dặm.

Và cậu quay người bỏ chạy. Thật nhanh, thật vội.

Cậu muốn chạy trốn.

Chạy đi thật xa.


.
.
.
.
.
.


Không biết bao tháng trôi qua, kể từ khi chỉ còn anh và đứa bé này còn sống sót ở trên đời, anh vẫn tìm kiếm cậu.

Jun Hyung không sao có thể quên được ánh mắt cậu vào tối định mệnh ấy. Anh đã thấy tất cả nền móng, tất thảy những thành trì trong cậu đã sụp đổ. Tan hoang và chẳng còn gì. Kể cả những tàn dư của thương yêu bên trong. Anh đã thấy được cậu hoàn toàn trống rỗng. Không thanh âm. Không tiếng thở. Không lời nói. Và dường như tất cả đã chạy rất xa, chỉ còn lại là một cái xác thịt như bao vải tuột nút đánh rơi tất thảy.

Năm đó, chỉ vì một phút yếu lòng mà anh đã lấy nàng. Cũng chỉ vì sự không quyết đoán của mình mà để tuột mất cậu. Jun Hyung chỉ muốn yêu cậu trong thầm lặng, chăm sóc cậu như một người em trai và bao dung lấy người thân duy nhất của cậu. Anh đã nghĩ rằng tình yêu tội lỗi này sẽ chẳng đi đến đâu. Nhưng anh đã sai rồi. Anh không nến đánh đổi những phút giây hạnh phúc giả tạo ấy chỉ vì một ước muốn nhỏ nhen ích kỷ. Đã không yêu sao còn lấy người ta. Sao lại làm khổ cả ba, sao lại làm cho cậu trở thành một đứa em độc ác và nhẫn tâm với chị mình. Cho dù nàng không có tội, và cậu cũng chẳng có lỗi. Chỉ là anh muốn được ở bên cậu mà thôi.

Hyun Seung. Đó là cái tên suốt những năm qua chưa bao giờ anh có thể quên được.

Hyun Seung, là lời chú, là tiếng thơ, là câu hát cất lên từ sâu thẳm tâm hồn Jun Hyung.

Hyun Seung, cậu là hồn thơ là hồn nhạc trong anh. Nàng đã ra đi để lại đứa bé này và lời nguyền rủa không sao có thể trút bỏ lên anh. Còn cậu ra đi để lại trong Jun Hyung một thế giới trống rỗng.

Không có gì cả. Không thanh âm. Không màu sắc. Không mùi vị.

Hyun Seung, người hát tình ca của anh. Kể cả khi anh nghe đến hàng ngàn lần Jessie Ware cũng chẳng bằng câu hát rời rạc của cậu trong một sáng đông nắng. Cậu đi mang theo sự sống bên trong bay mất không bao giờ trở lại.

Người hát tình ca với câu thơ đã gãy. Cho dù có kiếm tìm cũng chẳng thấy. Cho dù có cố gắng cũng chẳng thể gặp mặt. Vì người đó, câu thơ trong anh, tiếng hát dữ dội của tâm hồn anh đã không bao giờ có thể cất lên thêm lần nữa. Và bản tình ca ngày nào đã đứt.

Chỉ còn là một tờ giấy báo tử lạnh lẽo, vùi dưới lớp tuyết dày. Câm nín. Tan hoang.

Người hát tình ca đã đi thật rồi.



“... chẳng có cơ hội
nào cả
chúng ta đều mắc bẫy
của một số phận
duy nhất
chẳng ai có thể tìm ra
người đó
các thùng rác thành phố đầy
các bãi phế thải đầy
các trại điên đầy
các bệnh viện đầy
các nghĩa địa đầy
chẳng còn gì khác là
đầy...”(**)



The end.

P.s: (*)(**): Bài thơ “Alone with everybody” – Charles Bukowski

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét