Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

[NOTICE] Đạo fic

Hiện nay mình đang phát hiện ra có một vài bạn/em đem fic mình đi xào nấu lại mà không có sự đồng ý của gia chủ. Nay mình - Tử Đằng trước giờ kín tiếng xin được nói lần đầu tiên và lần cuối cùng. Hãy giữ nhân cách con người giùm mình với.

To em gái đã đạo fic tôi. Tôi re-up lại bài comt trên 4rum sang Blog để cảnh cáo em, hoặc những ai đó đem fic tôi ra khỏi blog này.


-------




Chào em gái *cười thân thiện*

Chị xin nói thẳng vào mặt em nhé. Em đang đạo fic “Những vệt màu không thành. Những trang viết chưa từng được đặt tên” – Story 2 Đông chí của chị phải không em? Em ạ, làm người đừng có giở thói lươn lẹo dối trá gian manh như thế nhé. Em có cần chị nêu dẫn chứng và phân tích không. Ngay bây giờ nhé. Chị nói thẳng chị rất dễ tính nếu như readers mang fic chị đi mà ghi cre, hoặc chỉ cần đánh tiếng. Nhưng em lại XÀO NẤU nó, xào không chỉ 1 mà còn những 2 fic thì chị không thể nào hiền lành mà bỏ qua cho em được. Em nghĩ em có thể qua mặt được chị. Đừng giỡn mặt với chị.

Fic gốc: Ngày viết 15/6/2012



Fic của em: Ngày viết 15/8/2012



So sánh:


Đoạn 1: Fic gốc

“... Sung Jae vừa vặn tắm gội xong thì có tiếng cha mẹ gọi với ở nhà dưới. Uể oải bước xuống, khăn vẫn trùm đầu vì tóc ướt mới gội. Ở phòng khách, cả nhà cậu đã tập trung lại, và ngồi giữa là một người lạ đang nói chuyện vô cùng thân mật. Sung Jae bỏ khăn xuống, tiến vào và mẹ cậu nói nhanh:


-     Lại đây chào cậu đi con. Cậu Peniel từ Canada mới về này nhóc.

-     Con không phải là nhóc. A, dạ, chào cậu ạ.

-     Chào cháu... ơ...


Khi Sung Jae ngẩng đầu lên, mắt cậu bỗng mở to và cậu chỉ thẳng ngón tay vào người cậu đang ngạc nhiên ngồi kia. Cả hai cùng hô lớn:


-     Là anh/Là cậu?

-     Sung Jae! Không được hỗn!

-     A dạ vâng ạ.


Sung Jae lúng túng tìm một chỗ ngồi cạnh mẹ, khoanh tay trước ngực, cố cào tóc xuống che mặt mình nhiều nhất có thể. Còn Peniel thì có vẻ không để ý nhiều đến sự việc trước đó, bình thản ngồi nói chuyện với mọi người. Cha cậu vồn vã:


-     Ở nước ngoài từ bé vậy chắc cực lắm, thôi cứ ở nhà anh chị hết cái đông này đi. Từ từ hẵng về.

-     Dạ em cũng đặt vé rồi, hết Tết em mới về Canada – Peniel nói, bỗng dưng liếc cậu rất nhanh rồi lấy lại vẻ mặt bình thường, tiếp tục – Em không quen với phong tục bên này cho lắm, có gì anh chị  bỏ quá cho em.

-     Không sao không sao – Mẹ cậu vỗ vai đứa em lâu ngày mới gặp, quay sang đập tay cậu và nói – Sung Jae, đưa cậu lên phòng cất hành lý đi con.

-     A... – Cậu giật mình, nhăn trán hỏi – Nhưng phòng nào ạ.

-     Phòng mày chẳng phải có hai giường sao? Giường anh mày có để ai nằm đâu, nhanh lên!


“Mẹ thật đáng sợ”. Sung Jae le lưỡi ngán ngẩm, đứng dậy tỏ vẻ lạnh lùng với ông cậu lạ hoắc, rồi đi lên gác. Peniel nói vài câu nữa, rồi cũng đứng dậy mang hành lý theo cậu đi.”



Fic đạo. Đoạn 1


“Cậu lau vội mái tóc ẩm ướt của mình, mệt mỏi nằm phịch xuống cái giường trắng êm ái, vừa định nhắm mắt tận hưởng cảm giác thoải mái đó thì cậu nghe tiếng mẹ gọi, cũng phải, đến giờ ăn cơm rồi. Bước từng bước nặng nhọc xuống bậc cầu thang, cậu thấy cả ba lẫn mẹ đều đang ngồi nói chuyện rôm rả với một người lạ. Cái dáng vẻ đó…quen quen.

- JongHyun àh, đây là chú Aron vừa từ L.A về đây đó. Con mau đến chào chú đi.

- À, dạ, chào chú.

- Chào cháu…ơ…

JongHyun ngẩng mặt lên, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên, cậu chỉ thẳng vào mặt người chú cũng đang bất ngờ kia:

- Là anh/ là cậu??!! – Cả hai cùng đồng thanh hô lớn.

- JongHyun, không được hỗn với chú!! – Mẹ cậu gắt.

- A, con xin lỗi.

Cậu tìm một chỗ ngồi cạnh mẹ, gần như cả bữa ăn cậu chẳng nói câu nào, chỉ ngồi nghe ba mẹ cậu nói chuyện. Giờ cậu cũng đã hiểu vì sao anh ta có thể vào trong trường lúc giữa giờ được rồi. Ha, thường ngày ở nhà với cậu thì chẳng nói câu nào, hôm nay có ông chú này nên có bao nhiêu chuyện đều lôi ra nói hết.

- Chú cứ ở đây chơi vài tháng với anh chị, về làm gì vội, ở bên đấy từ bé mãi rồi, lâu lâu có dịp về thăm quê thì cứ thoải mái đi. Ở nhà với thằng nhóc này chán lắm – Mẹ cậu nói rồi quay sang vỗ nhẹ đầu cậu.

- Mẹ! Con không phải nhóc! – Cậu gạt tay mẹ ra, khó chịu nói.

- Vâng, em cũng đã đặt vé sẵn rồi, hết kì nghỉ đông này em mới về - Aron nhìn cậu rất nhanh – Nhưng em chưa quen với phong tục ở đây, có gì nhờ anh chị chỉ bảo.

- Có gì đâu, một hồi rồi cũng quen hết thôi mà – Mẹ cậu cười rồi quay sang cậu – JongHyun, con đưa cậu lên phòng đi.

- Ơ, phòng nào mẹ?! – Cậu nhăn trán hỏi.

- Phòng con chứ phòng nào, cái giường của anh con có ai nằm đâu, đưa chú đi nhanh lên!

JongHyun thở dài ngán ngẩm, đứng dậy lạnh lùng nhìn ông chú lạ hoắc rồi đi lên lầu. Aron cũng nói thêm một vài câu nữa rồi xách hành lí theo cậu.”



Fic gốc đoạn 2

-     “Đây là giường anh trai cháu, giờ anh ấy đang đi học xa nên cậu nằm tạm ở đây – Sung Jae mở tủ quần áo và quay lại nói – Còn đây là chỗ để quần áo. Ngăn trống này của cậu, bên này là của cháu.


Peniel nhìn quanh rồi, quay sang nhòm cậu lom lom. Anh tiến đến gần cậu, xoa đầu Sung Jae và bật cười:


-     Mới ngày nào còn bé xíu, nhanh thật đấy.

-     Aishh, cháu không phải trẻ con – Sung Jae bỗng đỏ mặt, lấy tay hất tay anh ra khỏi mái tóc còn ẩm của mình, quay mặt đi nói nhanh – Phòng tắm đây, cậu cứ tự nhiên.


Không hiểu vì sao Sung Jae bỗng thấy mình lúng túng và bối rối một cách bất thường, cậu liền vội vàng đi thẳng. Những biểu hiện đó vốn không lọt khỏi mắt Peniel. Anh chỉ lắc đầu cười nhẹ.


“Dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc”


*
**


Những ngày sau đó, cậu có trách nhiệm dẫn “cậu Peniel” đi chơi và làm quen với phong tục, nếp sinh hoạt ở Hàn Quốc. Cậu Peniel là em cùng cha khác mẹ với mẹ cậu, qua Canada từ hồi mười tuổi, mười bảy năm sau mới quay về Hàn Quốc. Lắm lúc, nhìn cậu và anh, ai cũng nói giống như hai anh em hơn là hai cậu cháu. Lúc ấy, Sung Jae chỉ lầm bầm vô thưởng vô phạt: “Dĩ nhiên là giống rồi, cậu gì hơn cháu có mười tuổi”.


Peniel sống ở bên Tây, nên nhiều khi nếp sinh hoạt cũng khá là khác thường. Anh khá dễ tính trong ăn uống, nhưng không thể ăn được món Kimchi mà nhà cậu thì Kimchi cay cháy lưỡi. Những lúc ấy, mỗi tối, Peniel thường thấy có cốc cacao nóng đặt trên mặt bàn nơi đầu giường mình. Dĩ nhiên chẳng cần hỏi anh cũng biết đó là ai, khi đó, Peniel thường ôm cứng lấy cậu nhóc, dụi qua dụi lại mà không biết mặt cậu bé đỏ không thua cà chua chín. Ai bảo ông cậu này không chịu được cay, mà Sung Jae vốn cũng vậy. Chỉ là đồng cảm mà thôi.


Ừ thì là đồng cảm, đúng không?”


Fic đạo đoạn 2


- Đây là giường của anh trai cháu, anh ấy đang đi du học nên không có ai dùng, chú cứ ngủ ở đấy. Đây là tủ quần áo, bên còn trống của chú, còn bên này là của cháu. Nhà vệ sinh ở đằng này, chú cứ tự nhiên – JongHyun đi khắp phòng chỉ dẫn cho Aron. Anh nhìn xung quanh gật gù rồi quay sang nhìn cậu, anh tiến lại gần cậu hơn, lấy tay xoa đầu cậu, cười hiền.

- Mới năm nào cháu còn khóc nhè mà giờ lớn thế này rồi, đẹp trai ra nhiều đấy.

- Yah, cháu không phải con nít đâu – JongHyun đỏ mặt, hất tay anh ra khỏi mái tóc dài ẩm ướt của mình, đi thẳng ra ngoài. Aron nhìn theo cậu, lắc đầu cười nhẹ.

*

***

Tất nhiên là không ngoài dự đoán, cậu là người chịu trách nhiệm cái khoản đưa “chú Aron” đi chơi và thăm họ hàng ở Seoul để làm quen với nếp sống ở Hàn Quốc. Aron là em cùng cha khác mẹ với mẹ cậu, qua L.A từ hồi mười tuổi, mười hai năm sau mới về lại Hàn Quốc. Bà con họ hàng nhìn vào, ai cũng nói cậu với anh giống anh em hơn là chú cháu, những lúc như vậy, JongHyun chỉ nghỉ “Giống là đúng rồi, chú gì mà hơn cháu có năm tuổi”.
.
.

.”


Fic gốc đoạn 3


Cậu quay lại, nhẹ nhàng tiến lại gần chỗ Peniel, ngồi xổm xuống. Lúc này, anh đang say ngủ dưới gốc cây, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đều. Đột nhiên, cậu bị thu hút một cách bất thường. Peniel, theo một cách nào đó, không quá mức đẹp trai nhưng lúc nào người anh cũng tỏa ra một thứ khí chất hấp dẫn lạ kì, nhẹ nhàng như cơn gió và luôn đem lại cho Sung Jae cảm giác bình yên đến lạ. Có chút tò mò, cậu đưa tay nghịch mái tóc loăc xoăn có màu nâu sậm của anh. Những lọn tóc mềm thật mềm, trượt qua kẽ tay như tơ sợi. Cậu đột nhiên nhoẻn miệng cười, lấy ngón tay chạm nhẹ lên sống mũi cao thẳng của cậu mình.


Một người cứ ngủ, một người cứ ngồi ngắm như vậy.


Cho đến khi Peniel đột ngột mở mắt, nhếch môi và cười có chút ẩn ý:


-     Ngắm tôi lâu vậy phải trả phí đó nhóc.

-     Ai... Ai thèm.


Sung Jae bối rồi, đỏ bừng mặt, bụng thầm rủa mình tơi tả. Cậu toan đứng dậy đi thì tay anh rất nhanh đã nắm lấy tay cậu, kéo cậu ngồi xuống cạnh mình. Giữ chặt Sung Jae, Peniel hướng đôi mắt về một điểm vô định phía xa, nói nhẹ:


-     Ngày xưa chính tôi trồng cái cây này, không ngờ nó đã già yếu đến vậy.

-     Cậu ư? – Sung Jae ngạc nhiên, quay sang nhìn anh.

-     Ừ - Peniel nhắm mắt, tiếp tục nói – Hồi đó cháu mới có mấy tháng, mỗi lần tôi bế đều tè ướt áo tôi.

-     Cái đó lâu rồi, không tính – Cậu đỏ mặt nói to vì mắc cỡ, giật mạnh tay mình ra.


Peniel cười to, bàn tay không biết vô tình hay cố ý vẫn nắm chặt lấy tay cậu. Dưới ánh nắng ngày đông, Sung Jae đột nhiên thấy anh rực rỡ một cách khác lạ, rực rỡ đến độ làm cậu thấy nhói. Và giọng anh vẫn nhẹ nhàng kể chuyện, xoa nhẹ và lấp đầy những khoảng trắng giữa hai người:


-     Ngày nào tôi cũng có thói quen ra đây, ngồi tại nơi này. Rồi sau đó khi sống ở đất nước bên kia Đại dương, lúc nào cũng cố tìm một cái cây giống hệt, cố trèo lên để nhìn về phía xa, cố tìm một điều gì đó thật quen thuộc.

-     ...

-     Lần đầu tiên thấy cháu, tôi chợt thấy có gì đó thật quen mà lại lạ lùng.

-     Cái này...


Sung Jae ấp úng, toan nói điều gì đó rồi lại chẳng biết nên nói gì. Có cái gì đó không đúng giữa cậu và “người cậu” Peniel này, nhưng Sung Jae vẫn không thể lí giải được là gì và vì sao. Nó giống như một bức màn bao phủ tất thảy những nghi ngờ, những khoảng tối, những trống rỗng trắng toát. Dường như bây giờ trong cậu chỉ là một bầu trời xanh rất xanh, là màu của tuyết trải dài đến vô tận, và màu mắt anh dịu dàng trong sắc nắng óng ả.
                                                                                                                 

Peniel thả tay cậu ra, đứng dậy. Sung Jae khẽ đưa tay còn lại chạm vào nơi anh nắm lấy, cảm nhận được độ ấm dịu dàng sót lại. Và đột ngột Peniel quay người lại, đứng ngược sáng. Bóng anh phủ lên thân người cậu ấm áp và dịu dàng. Khuôn mặt anh ngược sáng, chỉ còn nhòe nhòe những đường nét thanh tú không rõ nét mà lại cuốn hút lạ thường. Một cơn gió nhẹ qua, đưa mái tóc bồng bềnh của anh khẽ bay. Tim cậu bỗng “thịch” một tiếng. Peniel cười và nói đầy vui vẻ:


-     Đi câu cá không, Sung Jae?

-     Ở đâu hả cậu? – Cậu  ngạc nhiên hỏi lại.

-     Ở đó.


Anh thản nhiên chỉ tay về phía hồ đóng băng dày, bật cười. Không để cho cậu kịp thắc mắc, anh kéo cậu đi và nói đầy hứng khởi:


-     Để tôi cho cháu thấy kĩ thuật câu cá trên hồ băng của người Eskimo. Hồ này chưa là gì so với những nơi tôi đã đi đâu nhóc.


Thật ra, Sung Jae không hề quan tâm đến chuyện câu cá trên hồ băng. Cậu cũng không quan tâm đến chuyện săn bắn tận vùng Canada Bắc cực nào đó. Cậu chỉ nghe thấy tiếng cười của anh, và độ ấm từ bàn tay trần tưởng như rất lạnh ấy.


Quả thật rất ấm.”


Fic đạo đoạn 3


“Mới đó mà đã đến đông, thời gian trôi qua thật nhanh.

Hôm đó, JongHyun tiếp tục vào thư viện để trốn tiết Ngữ văn chán ngấy. Lúc cậu đi vào thì đã thấy Aron ở đó, cậu thầm rủa cái số mình kiểu gì cũng phải dính vào ông chú này. Có chút không tự nhiên, cậu tiến đến gần chỗ Aron, hình như anh ta đang ngủ, ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, cậu khẽ cúi xuống nhìn. Aron, quả thực anh rất đẹp trai, da trắng, lông mi dài, mũi cao, nhìn anh chẳng có tí nét gì của một người ngoại quốc. Cậu khẽ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ mấy sợi tóc màu đỏ sẫm của anh, chạm vào làn da mịn màng mát lạnh.

Một người ngủ, một người ngồi ngắm.

Cứ như vậy đến khi Aron bất ngờ mở mắt ngồi dậy, mỉm cười đầy ẩn ý.

- Ngắm tôi lâu như vậy là phải trả tiền đó.

- Gì..gì chứ?! – JongHyun đỏ mặt quay đi, bụng thầm chửi rủa mình. Aron thấy vậy chỉ cười rồi đứng lên chỉnh lại áo quần.

- Tôi thấy cháu cứ trốn tiết như vậy là không được đâu nhé! – Anh ngồi lại xuống ghế, nắm lấy tay cậu khi cậu toan bỏ đi – Thôi, đằng nào cũng mất công xuống đây rồi thì thôi.

- Ngày xưa ở chỗ này là một bãi đất trống, tôi với ba cháu toàn đến đây chơi sau mỗi giờ tan học, sau này ba cháu mới mua nó để xây trường.

- Thật vậy ư? – JongHyun quay sang nhìn anh.

- Ừ - Aron nhìn về phía cửa sổ, mỉm cười trong khi tay vẫn nắm tay cậu rất chặt, không biết là do vô tình hay cố ý. Anh cứ thao thao về những ngày tuổi thơ của mình mà không biết là cậu đang chăm chú nhìn anh, anh quá thu hút, một cách quyến rũ, có lẽ nhờ những khoảnh khắc này giúp anh và cậu lại gần nhau hơn.

Đột nhiên, anh thả tay cậu ra và đứng dậy, cười và nói một cách vui vẻ:

- Về thôi, giờ này trường cũng sắp đóng cửa rồi đó.

- À, ừhm – Cậu chạy nhanh lên lớp lấy cặp rồi theo anh về nhà.
....”



Fic gốc đoạn 4


“Hôm đó cả nhà cậu được bữa cá ngon, lại là cá do chính Peniel câu được từ cái hồ đóng băng ấy.


Sung Jae bám lấy anh hỏi rất nhiều về Canada về hồ Gấu lớn, về những khu rừng lá kim, về những con gấu dữ tợn mà anh đã săn được. Peniel lấy từ trong vali ra những tập ảnh, những thứ anh cất giữ trong suốt những ngày vác súng săn đi dọc mảnh đất đầy băng tuyết ấy. Đó là những thứ mà dường như Peniel đã quên, quên mất cách chia sẻ và kể cho ai đó. Một thời tuổi trẻ của anh là những đêm ngủ trong lều, trên nền đất ướt tuyết, dưới bầu trời đầy sao của vùng , là những ngày rong ruổi trong rừng sâu thẳm kề cận cái chết, là những ngày du ca trên chiếc xe ngựa lắc lư khi xuân về trên khắp bình nguyên.


-     Tại sao cậu lại không tiếp tục thực hiện hành trình của mình? – Cậu hỏi.

-     Thời trai trẻ của tôi đã hết rồi, ước mơ cũng chỉ đến vậy. Nó còn bị bó buộc bởi rất nhiều điều nữa nhóc.

-     Cháu cũng muốn thế.


Sung Jae đột ngột nói một cách đầy quả quyết, hai mắt háo hức nhìn thẳng vào đôi mắt mở to vì kinh ngạc của anh. Hai người đang ngồi trên giường anh, cùng lật giở những tấm ảnh, những nhật kí hành trình mà Peniel đã viết. Sung Jae tiếp tục:


-     Cháu cũng muốn đến Hồ Gấu lớn, đi bắt cá trên hồ băng, muốn săn gấu và muốn đặt chân  lên vùng

-     Học xong đi nhóc rồi tính – Anh bật cười, đôi mắt ánh lên tia nhìn kì lạ.

-     Cho cháu đi cùng cậu, được không?


Peniel cứ nhìn cậu bé mãi như vậy, và anh đột ngột rướn người về phía trước, nhìn thật sâu vào mắt cậu, nói với một tông giọng trầm lạ:


-     Nhóc không biết mình đang đề nghị chuyện gì đâu?

-     Cháu lớn rồi, dĩ nhiên cháu biết mình đang làm gì – Cậu nhoẻn miệng cười.

-     Thật quá nguy hiểm.


Anh lẩm bẩm rất nhẹ, thu lấy tất cả và xếp nó lại. Sung Jae nghiêng đầu, rồi tiến đến gần Peniel, hỏi:


-     Cậu nói gì ạ?

-     Không có gì, đi ngủ đi.


Nói rồi anh đẩy cậu về giường mình ngủ. Đêm hôm đó, cả hai đều trằn trọc, giấc ngủ đến thật khó khăn.



.
.
.
.
.
.




-     Cậu...

-     Gì vậy? – Peniel trầm giọng.

-     Cháu không ngủ được – Cậu nói một cách đầy khổ sở.

-     Không ngủ được thì cố mà ngủ đi, mai còn đi học- Anh thở dài, than thầm sao tên nhóc này chẳng thèm phòng bị, cứ thích làm người khác chấn động đến vậy.

-     Hay... cậu nói chuyện gì với cháu đi.

-     ...

-     Đi mà~


Peniel bỏ cuộc, ngồi dậy, tiến đến bên thằng nhóc đã ngồi đó, háo hức chờ đợi từ bao giờ. Hai cậu cháu khoác thêm áo choàng, cùng ngồi bên cửa sổ và uống chút Bardley rất nhẹ mà Peniel cất trong vali. Đêm mùa đông thật lạnh, đổi lại, trời lại quang không chút mây, để lộ ra màn đen như nhung điểm xuyết những chấm lấp lánh của sao, trông như những hạt bụi bạc. Trong cái lạnh ngòn ngọt, vị rượu Bailey bỗng dưng thật ngọt và nồng, khiến cậu ấm lên là lạ.


Nói chuyện vô thưởng vô phạt, Sung Jae không để ý rằng Peniel cố gắng ngồi thật xa khỏi cậu, đôi mắt anh cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cậu như trước. Anh dường như đang cố kìm nén một điều gì đó, và nó có chăng quá đỗi nặng nề? Anh đứng lên, cầm lấy ly rượu của cậu và nói nhẹ nhàng:


-     Nói vậy đủ rồi, ngủ đi thôi.

-     Nhưng cháu vẫn chưa muốn đi ngủ.

-     Thế cậu muốn gì cậu Sung Jae – Anh hỏi, có chút bất đắc dĩ trong giọng nói.


Sung Jae đứng dậy, tiến gần đến bên anh. Đôi mắt cậu nhìn sâu vào mắt anh thật kì lạ, và rồi cậu bỗng dưng nói rành rọt:


-     Hồi chiều cháu bảo muốn đi với cậu, cái đấy không phải nhất thời.

-     Nhóc không biết mình đang nói gì đâu – Peniel cố tránh mắt cậu và nói – Đừng lề mề nữa...

-     Cháu nói thật mà.

-     Cháu say rồi Sung Jae.

-     Không! Cậu nhìn cháu xem cháu có say hay không?


Sung Jae kéo anh quay lại nhìn mình, không khí xung quanh cả hai trở nên quá mức bất thường. Nó đặc lại, trầm đục và ngột ngạt. Hai người cứ đứng nhìn nhau như thế, và đột ngột Peniel nắm chặt lấy tay cậu đưa nó lên. Bằng một động tác rất gọn, anh kéo cậu vào một nụ hôn. Sung Jae mở to mắt, cảm nhận đôi môi anh đang miết lên môi mình đầy căng thẳng và có chút chờ đợi.


Cậu không hề phản ứng, cũng không biết vì sao mình lại không thể đẩy người cậu này ra, thậm chí còn không nhận thấy rằng  điều này là bất thường. Cái duy nhất Sung Jae thấy, đó là vị ngọt của rượu còn sót lại, hòa trong vị lạnh của môi anh và chút đê mê trên bờ môi nơi môi anh lướt qua. Cậu đang chờ đợi cái gì, cậu mong đợi cái gì, cậu muốn gì?


Nụ hôn đó, kì thực cũng chỉ là một cái hôn rất nhẹ, môi chạm môi mà thôi. Và rồi Peniel đẩy cậu ra rất nhanh, miệng mấp máy điều gì đó không rõ và rồi bỏ vào trong, leo lên giường và không nói thêm điều gì.


Sung Jae vẫn đứng bất động bên ngoài, đôi chân thậm chí không thể nhấc lên được và bàn tay vô thức đưa lên, chạm nhẹ vào bờ môi, nơi vẫn còn lại hơi ấm từ môi anh.


Nếu như mơ, đây sẽ là một giấc mộng ngọt ngào nhưng quá đỗi nguy hiểm.


Quả thật cậu say rồi.”


Fic đạo đoạn 4


“Từ hôm đó, ngày nào cậu cũng bám lấy anh, đòi anh kể về chuyện ngày xưa, chuyện anh từ thời trung học ở bên L.A, những lúc anh đi nghĩa vụ, cậu muốn biết hết những chuyện về anh. Aron lấy trong vali ra một tập ảnh, đó là ảnh lúc còn trẻ con, những thứ anh đã cất giữ rất lâu, và bây giờ đem ra kể lại với chú nhóc hiếu động này.

- Woa! Thích thật! Chú à, hay chú cho cháu đi cùng chú nhé?! – JongHyun tỏ ra thích thú với những câu chuyện của Aron.

- Này, nhóc không biết là mình đang đề nghị chuyện gì đâu! – Aron giật thót khi nghe JongHyun nói vậy, anh cốc vào trán cậu một cái, đứng lên cất tập album.

- Ngủ đi, mai còn đi học – Anh đẩy cậu về giường rồi leo lên kéo chăn đắp kín người, quay lưng mặc cho cậu đang thất vọng, xìu mặt đi về giường nằm.

Trằn trọc, giấc ngủ đến thật khó khăn.

- Chú à… - Cái giọng lanh lảnh vang lên.

- Chuyện gì?!

- Cháu không ngủ được.

- Ráng ngủ đi mai còn đi học sớm – Anh nhích mình, nói bằng giọng trầm khàn.

- Nhưng cháu nằm nãy giờ rồi có ngủ được đâu. Hay chú nói chuyện với cháu đi!

- …

- Đi mà ~ - Giọng nhõng nhẽo.

- Được rồi, “em” mệt với “anh” quá – Anh đứng dậy, đi về phía cậu nhóc đang ngồi chờ với khuôn mặt háo hức. Đúng là sống lâu hiểu nhiều, không ngờ cái đứa nhìn ngoài thì lạnh tanh, lại trẻ con đến không ngờ thế này.

- Đợi tôi một chút – Anh mở cửa đi xuống để lại JongHyun đang tò mò. Một lúc sau, chắc phải đến 15 phút, anh đi lên với hai cốc cacao nóng hổi còn nguyên khói trong tay. Đưa cho cậu một cốc, anh lại gần phía cửa sổ ngắm bầu trời đêm, lúc này, những hạt tuyết bắt đầu rơi điểm xuyết những đốm trắng sáng trên nền trời u tối.

Hai người khoác thêm áo bên ngoài, cùng ngồi lên bệ cửa sổ nói những câu chuyện không có chủ đề. Trong cái lạnh buốt đầu đông, vị ngọt của cốc cacao nóng như xoa dịu, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy thích mùa đông như vậy, cậu đưa tay hứng hạt tuyết, thích thú nhìn nó tan ra trên lòng bàn tay. Anh nhìn cậu, rất lâu, cái cảm xúc trong lòng anh trỗi dậy, tim anh đập nhanh, đôi mắt theo dõi từng hành động của cậu, anh biết, thứ tình cảm này là tội lỗi, nhưng anh không thể ngăn mình lại.

- Nói vậy là đủ rồi, đi ngủ thôi – Anh đứng dậy.

- Nhưng cháu chưa muốn ngủ.

- Thế bây giờ cháu muốn gì đây?! – Anh không nhìn cậu, tiếp tục bước đi. Bỗng, cậu chạy đến nắm lấy tay anh.

- Cháu rất muốn đi cùng chú, chú cho cháu theo đi, chúng ta sẽ cùng nhau đi thám hiểm hết những nơi trên đất nước L.A xinh đẹp của chú! – Cậu nhìn thẳng vào mắt anh, nói một cách vô tư.

Không khí bỗng đặc lại, im ắng, anh biết, biết là cậu không hiểu được hết ý nghĩa trong câu nói ngây thơ nhưng nguy hiểm ấy. Anh nắm lấy tay cậu, rất nhanh, anh kéo cậu vào một nụ hôn. JongHyun có chút bất ngờ, cậu cảm nhận được đôi môi nóng ẩm của anh đang miết lên môi mình, lưỡi anh quết ngang môi dưới của cậu, cậu không phản ứng, đưa tay chạm vào má anh. Aron giật mình, mở mắt và đẩy nhanh cậu ra khỏi mình rồi quay lưng đi vào phòng ngủ.

Cậu đứng đó, tay nhẹ nhàng lướt trên môi mình, vẫn còn đọng lại hơi ấm của anh, và cả vị ngòn ngọt của cacao.

Sau đêm đó, anh cố tình tránh mặt cậu, anh tiếp tục đi thăm thú Seoul và bà con họ hàng, nhưng anh không đến thư viện nữa, và ngày nào anh cũng đi từ khi cậu chưa dậy và về lúc cậu đã say giấc. Còn cậu, cậu cảm thấy thật trống vắng mỗi khi về nhà mà không thấy anh, cậu nhớ, tại sao anh lại muốn tránh mặt cậu? Anh cảm thấy có lỗi ư? Ngày hôm nay, cậu nhất định phải đợi anh về để hỏi chuyện.”


Fic gốc đoạn kết

“Bằng cách nào đó, cậu đã phá được cửa, chân trần chạy trên nền tuyết buốt. Và bằng sự nỗ lực kinh ngạc, cậu chạy thật nhanh đến nơi xưa, đến nơi anh đang đợi. Sung Jae thấy Peniel đứng đó, vẫn mái tóc nâu mềm mượt và vòng tay rộng mở. Anh đứng đó, hòa lẫn trong màu nắng và màu tuyết tan, dịu dàng như thế vẫy gọi cậu.


Sung Jae bật cười thành từng tiếng vui mừng, lao nhanh, nhanh hơn, nhanh hơn nữa.


Cậu đi vào vùng trắng xóa, tìm lấy bàn tay anh, đan từng ngón không bao giờ tách rời.


.
.
.
.
.



Hôm sau, người dân tìm thấy thi thể Sung Jae trôi trên dòng sông băng, nơi băng đã tan thành từng mảnh lạnh buốt. Trên môi cậu nở nụ cười hạnh phúc đầy buốt giá.


Bên kia Đại dương, người ta tìm thấy Peniel trong lòng hồ Gấu lớn, đôi môi vẫn mỉm cười.


Bằng cách nào đó, họ tìm thấy nhau mãi mãi không rời xa.



“Sung Jae này, cùng đi săn thú với tôi nhé.

Được chứ cậu Peniel, chúng ta sẽ đi, đi mãi cho đến khi không thể mới thôi”


Fic đạo đoạn kết


Bằng một cách nào đó, JongHyun đã phá được cửa và lao ra ngoài, bỏ mặc ba mẹ cậu cố níu lấy cậu, mặc cho những la hét gọi cậu về, mặc những lời nói đe dọa của ba cậu, mặc cho đôi chân trần lạnh buốt. Cậu cứ chạy, chạy nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa, tay cố với lấy bàn tay của anh, cố chạm lấy khuôn mặt thân quen ấy.


Đôi chân cậu lạnh buốt, đau rát, nó không thể chạy được nữa, nhưng đôi mắt cậu vẫn nhìn theo anh, anh đứng cách xa cậu, vẫn là mái tóc đỏ sẫm ấy, vẫn là nụ cười đầy dịu dàng ấy, vẫn là cái dáng người thân quen ấy, anh đang gọi cậu, đôi tay dang rộng chờ cậu lao vào. Cậu gắng gượng, chạy vào một vùng trắng xóa, ôm lấy anh, hai bàn tay đan chặt vào nhau, không bao giờ tách rời.

Mãi mãi... không bao giờ tách rời.

Sáng hôm sau, người ta nhìn thấy xác JongHyun đang nằm trên nền tuyết trắng, đôi môi cậu vẽ lên một nụ cười hạnh phúc buốt giá.


.

.

.

Ở bên kia đại dương, người ta cũng nhìn thấy thi thể của Aron vùi trong đống tuyết trắng, khuôn mặt tái nhợt nhưng lại trông thật hạnh phúc, như thể đã tìm lại được thứ gì đó quý giá.



Bằng một cách nào đó, họ đã tìm thấy nhau, mãi mãi... không bao giờ lìa xa...




Aron à, cho em đi cùng anh nhé?

Ừ, đi nào JongHyun, chúng ta sẽ đi, đi mãi, đến cuối cuộc đời…”

---------------------

OK. Mọi người đã so sánh xong chưa nào. Nếu như fic của tôi được viết xong vào ngày 15.6 thì em viết nó xong sau 2 tháng. OK. Có thể coi là ý tưởng lớn gặp nhau đi phải không ha? Nhưng em có thể giải thích cho tôi biết vì sao fic em lại giống một cách KHÔNG THỂ TƯỞNG TƯỢNG ĐƯỢC với fic của tôi vậy em? EM có thể đưa cho tôi một ví dụ chứng minh rằng em nghĩ nó ra trước tôi. Văn phong này, câu cú này là của EM chứ KHÔNG PHẢI LÀ CỦA TÔI – TỬ ĐẰNG được không em?

Nếu như fic tôi Rate M, incest cậu – cháu. Cùng 1 nội dung chết chóc. Thì fic em sao? Chú cháu – chết chóc. Rate MA. Hơn nữa chỉ mới so sánh vài đoạn đầu và chạy đến phần kết mà fic em lại TRÙNG LẶP FIC TÔI nhiều vậy rồi ư? Sao chúng ta ý tâm linh tương thông đến vậy nhỉ em gái? Nào nào, em nói gì cho tôi nghe xem nào. Sao em có thể ngang nhiên ĐẠO FIC rồi mặt dày nói đây là fic CỦA EM, NGANG NHIÊN NHẬN COMT CỦA ĐỘC GIẢ mà không sợ gì sao? Sao có cmt nhắc đến việc fic em quen quen em lại lấp liếm đi thế. Để giờ tôi chạy vội vào đọc thì thấy một vở hài kịch hơn cả motif phim Melo đình đám bây giờ thế này. Em có biết ĐẠO ĐỨC nó viết như thế nào không em?

Nói như nào để rõ ràng nhỉ? Để tôi cho ví dụ đơn giản nhé. Tầm nhiều tháng trước, Bước Nhảy Hoàn Vũ mùa thứ ba bắt đầu, vốn chẳng có hứng thú nên tôi cũng bỏ qua. Ngay sau đêm mở màn, sáng hôm sau đài báo tin tức rộn rã như nông dân được mùa giật hết tít này đến tít nọ “Minh Hằng mượn giọng Lan Anh?”, “Thực hư chuyện MH ăn cắp giọng LA trong đêm mở màn BNHV”. “Minh Quân lên tiếng việc Minh Hằng mượn giọng Lan Anh” vân vân và vũ vũ. Thiết nghĩ ôi dào thì cùng một bài hát, cùng một tông giọng (!?) thì giống cùng là bình thường, gì mà đạo với nhái ở đây. Có chăng thì ở Việt Nam giờ có cái gọi là “Công ước Berne về luật bản quyền” năm 2004 thì cũng có mấy ai tôn trọng đâu. “Thiên hạ vô tặc” như Phùng Tiểu Cương thì chắc... trong phim mới có.

Đề thi Tốt nghiệp THPT môn Văn có bài nghị luận về thói dối trá nha~ Thôi chắc tôi cũng không cần nói thêm gì cho đỡ bị chửi là dốt còn hay nói chữ. Giống như Cao Thái Sơn luôn miệng kêu “tôi có biết Se7en là ai đâu”, cẩn thận sau khéo khi anh ta cũng nói “tôi có biết Lady Gaga là ai đâu thì dở. Tôi cũng sợ có ai đó kêu có biết con Tử này là ai đâu, tNhà riêng cũng chỉ là một cái xó trên mạng, mỗi ngày lượt view có trên dưới 100. Ấy vậy mà đến bây giờ ngay cả chuyện ăn cắp cũng về bản, nghĩ cũng thấy tồi tội. Giống như trộm vào nhà dân chửi “nhà gì nghèo kinh, toàn cái đâu đâu” vậy mà vẫn tiện tay khoắng luôn đồ, rồi tung tăng đi mất.

Nó là như thế đấy.

Dông dài quá rồi, tôi chỉ cần nói đến đây là ai đó hiểu ý của tôi đúng không? Thật sự nhiều lúc tôi thấy sợ cái tình trạng đạo văn đạo chữ quá. Dantri mới đưa tin, thì ngay lập tức bên Kenh14 và mấy trang mạng khác đưa theo, mà còn không thèm ghi nguồn từ dantri mới sợ. Nghĩ lại mà thấy thương con mình tự dưng bị ngắt đầu rồi bị ghép thân người vào một cái đầu khác, sao số nó sinh ra không được như người ta.

Mọi chuyện trên mạng, không ai có thể quản lý được. Một người có đến ba, bốn nick khác nhau, đi đâu cũng chỉ là cái Avatar và nick che đi con người thật của mình. Nhưng hành động và lời nói thì không bao giờ có thể che giấu được. Ăn trộm ăn cắp ngày một ngày hai thì không ai để ý, nhưng các cụ có câu “đi đêm lắm có ngày gặp ma”, nên làm gì thì làm hãy giữ lấy đạo đức của một con người biết suy nghĩ. Chất xám là của mỗi người, tư duy cũng là của mỗi người. Hãy làm sao để sống mà không bị điều tiếng gì, vì cuộc đời nó không trải hoa hồng đâu. Bây giờ có thể sự việc chắng là cái gì, nhưng khi các bạn đi làm rồi mới thấy thấm thía cá thói quen đạo đó. Cuộc sống là một guồng quay sẵn sàng đào thải bất kì ai, nên hãy biết dừng lại tại đây.


Nên nhớ, con người là động vật có vú biết tư duy, đừng để bị đánh mất luôn phần “người” mà để lại phần “con”

----------

Xong. Tôi không phải là người khó tính. Nhưng đừng để tôi lên tiếng. Từ trước đến nay, ai ghé chân qua chốn này đều thấy nó hết sức yên lặng, nếu ko muốn nói là hiu quạnh vì chủ nhà lười biếng, ít nói, kín tiếng. Nhưng Tôi chỉ muốn tất cả hiểu rằng, đừng để đến khi sức chịu đựng không còn nữa thì chẳng hay ho gì cho đôi bên cả.

TO em gái đạo fic: Em có đọc được thì ném gạch luôn vào đây nhé. Tôi xin tiếp em *cười*

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét