Thứ Bảy, 13 tháng 4, 2013

[JunSeung fanfic][Đường một chiều Sequel] Đêm thấy ta là thác đổ


[Oneshot] Đêm thấy ta là thác đổ


Written by Tử Đằng
Disclaimer: Nhân vật trong Fic không thuộc về tôi.
Pairing: JunSeung.
Category: Romance, fluff.
Waring: AU, OOC, SA.
Rating: T.
Summar:
Em có thấy không em?
Mưa đêm cô độc. Khi chúng ta xa nhau.



A.N:


1.       Trân trọng tặng cho toàn thể JunSeung shippers, những ai cần chút nhẹ nhàng. Bạn Tử lại quay lại với lối viết xưa cũ, khi bạn chưa điên như bây giờ.

2.     Tên fic chẳng mấy liên quan =))

3.     Fic là Sequel đặc biệt cho “Đường một chiều”. Những ai đã đọc hết “Đường một chiều” thì hẳn nhớ cái kết để mở cho JunSeung. Đây là phần kết thật sự cho cp này.



Đêm thấy ta là thác đổ


~o0o~

Ost: Đêm thấy ta là thác đổ - Quang Dũng.










1.      Quán cà phê bên sông.



Doo Joon đã từng nói anh giống như dòng sông phải nên chảy về biển lớn, chứ không phải con suối nhỏ bị chìm lấp giữa mênh mông dòng đời. Hoặc phải như con chim có sải cánh rộng, bay đi muôn phương. Doo Joon đã nói người như Jun Hyung đừng nên chôn chân ở một chỗ, có thể là đi đâu đó, hoặc vươn mình ra xa thật xa. Anh ta đã nói nhiều lần, đã tiếc quá nhiều điều nhưng cũng chỉ là đề cập thoáng qua như vậy, như thể buồn phiền vậy thôi nhưng lại không có cách gì điều khiển được.

Jun Hyung đáng lẽ ra phải là một nghệ sĩ lớn, vẽ những tác phẩm để đời, đi đây đó nhưng không phải là như thế này. Làm ông chủ ba xưởng tranh nghệ thuật quy mô cũng khá, lái một chiếc xe Ford đời cũ nhưng vẫn đi làm bằng xe buýt, có căn nhà hai tầng sân vườn đầy đủ, tuy không to lắm nhưng vừa đủ sống.

Doo Joon hiểu điều gì khiến một kẻ hờ hững như Jun Hyung-đám mây vô định trôi trên bầu trời ấy dừng lại ở một chỗ trong từng đấy năm. Doo Joon hiểu, hiểu tất cả và dẫu cho anh có rõ nhiều đến đâu thì cũng không thể thay bạn mình quyết định cuộc đời của gã. Vậy nên đám mây lửng lơ Jun Hyung cứ đậu ở cái thành phố này, cứ mãi vẩn vơ, cứ mãi mong chờ như thế, như người ta cố gắng đổ đầy nước vào chiếc bình thủng đáy.

Nước cứ đổ vào lại chảy ra, cứ thế cứ thế ngày qua ngày chẳng bao giờ biết đến điểm dừng.

.
.
.


Vốn dĩ cà phê không phải món thức uống ưa thích của anh, nhưng cứ đến mỗi buổi chiều, khi mà hoàng hôn đang buông tấm màn hồng cam đan dệt bằng những sợi nắng cuối ngày phủ lên vạn vật, Jun Hyung lại đến quán cà phê ven bờ sông chỉ để ngồi đó nhấp cốc đen nóng cho đến tận tối mịt. Anh cũng không hiểu nơi này có gì cuốn hút mình, dù nó chỉ là một quán nước nhỏ cạnh triền đê, nơi con sông chảy siết như tấm lụa bạc. Con đê là một dải đất đỏ gập ghềnh sỏi đá, uốn quanh dòng sông, xung quanh thấp thoáng những bụi cỏ cao nhỏng, phất phơ trong gió. Jun Hyung thậm chí còn không hiểu vì sao anh lại ngồi đây, vì sao anh lại làm cái việc chính anh chưa từng có hứng thú cũng như đủ kiên nhẫn trong cuộc đời.

Hoặc cũng có thể vì nơi này quá yên bình, quá tĩnh lặng khiến Jun Hyung không có cách gì chối từ sự vuốt ve quá đỗi mềm mại kia.

.
.
.

Hôm nay anh lại ngồi đây, nơi chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ gỗ bạc màu có chậu xương rồng nhỏ đặt bên bệ cửa. Tách cà phê đã nguội bớt, đậm mùi thơm đặc đặc trưng. Phía bên kia, ông chủ quán hỉ hả tính toán mua sắm cho người vợ sắp đến ngày sinh nở. Nom ông ấy vui đến mức có thể chạy đi khắp nơi mà thông báo, hoặc hét lên cho đến khi không thể mới thôi. Cũng đúng, ông bà chủ đã luống tuổi, mãi đến bây giờ mới có đứa đầu lòng, kể ra cũng là chuyện đáng ăn mừng.

Jun Hyung mỉm cười, nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng đôi mắt về nơi vô định tận phía đường chân trời mờ mờ. Nắng đã không còn gắt, chỉ là những vạt cam sậm đổ tràn lên nền trời. Hôm nay cũng như hôm qua, bầu trời vẫn thế, mọi thứ vẫn thế, cuộc sống vẫn như con nước chảy trôi nhẹ nhàng.


Nhưng thật mệt mỏi, thật buồn tẻ.


Anh sẽ còn phải đợi đến bao giờ?


Anh còn phải chờ em đến khi nào?


Bao giờ cho đến ngày xưa?

.
.
.


Jun Hyung trả tiền nước, ra về sớm hơn mọi ngày. Hôm nay nắng vẫn còn gay gắt, trải bóng anh chạy dài trên triền đê. Lục tay vào túi quần, Jun Hyung lấy ra một điếu thuốc và châm lửa hút.

Khói thuốc lá uổng cong cong, tản ra trong gió chiều. Tàn thuốc rơi xuống, bay ngược lại sau thành những vụn xám.

Anh cứ đi, đôi mắt nheo lại vì ngược nắng.

Anh đi.

.
.
.
.
.

Anh vừa đi thì một người thanh niên vừa vặn vào quán, mua một cốc cappuccino và phần bánh mang về. Chiếc xe đạp màu đỏ túc tắc đi trên con đường đất đỏ xóc nảy sỏi đá, đi ngược về phía sau. Mái tóc đỏ màu rượu sáng lên lấp lánh trong sắc nắng cam đậm của một chiều tàn.



2.     Hoa oải hương.



Hyun Seung có một thói quen khó bỏ, cứ ra khỏi cửa là cậu rẽ phải, đi bộ dăm trăm mét là tới đường lớn. Trước kia cậu còn quản lý một cửa hàng chuyên buôn bán dụng cụ Mỹ Thuật, giờ thì tất cả đã là dĩ vãng. Căn nhà Hyun Seung ở nằm trong một khu phố cũ của Seoul một tầng rưỡi với gác xép, gói mình nằm trọn giữa những những tòa nhà  chọc trời. Đây là một nơi tuyệt vời cậu tìm ra một năm trước, khi cậu cảm thấy cuộc đời là một chuỗi những bế tắc không lối thoát. Từ bỏ ngôi nhà cũ, từ bỏ cửa hàng một thời gắn bỏ, cậu bỏ tất cả để làm lại từ đầu.

Phải, là làm lại từ đầu. Đập đi, xây mới hết thảy.

Nhưng Hyun Seung à, chẳng có ai lập trình được trái tim mình cả. Cũng chẳng ai xây được một ngôi nhà đã thiếu đi phần móng.


Cậu đã từng nghĩ như thế hay chưa?

.
.
.

Hyun Seung vẫn chơi nhạc cho một quán bar gần ga tàu điện vào mỗi tối muộn, ban ngày thì dạy nhạc cho một thằng nhóc mười lăm tuổi khoảng hai tiếng vào buổi sáng, còn chiều thì ngủ vùi hoặc sáng tác nhạc. Đôi khi ngẫm nghĩ lại cuộc đời mình, Hyun Seung vẫn thấy nó thật đáng bỏ đi. Cậu cũng đã hai lăm hai sáu, tuổi tác cũng không còn nhỏ, vậy mà cứ lông bông mãi không chịu kiếm việc ổn định. Con cái nhà người ta tầm này đã có xe có nhà cửa đàng hoàng, com lê cà vạt đàng hoàng, vậy mà cậu cứ sống phí hoài thế này, sống chơi vơi lưng chừng cho đến khi nào mới thôi?

Rồi còn trái tim đã khô héo, còn thân xác cứ sống mòn sống mỏi, đã lần nào cậu nghĩ đến hay chưa?


Tại sao?


Tại sao con người ta biết yêu là đau khổ, vậy mà còn yêu? Đã biết xa nhau là đau đớn vậy còn chia xa?

Tại sao cứ thích dồn ép tất thảy vào con đường mịt mờ không có lối thoát?

.
.
.



-     Đây là cái gì?


Hyun Seung nhấc chiếc lọ thủy tinh bé xíu lên, ngắm nghía và hỏi cậu nhóc học trò của mình. Cậu bé vừa gẩy đàn theo bài tập nhạc, vừa nói:


-     Là oải hương đó thầy.

-     À...

Cậu gật gù, đặt chiếc lọ yên vị trên lòng bàn tay, không ngừng quan sát bông hoa tím nhỏ bé ở bên trong. Tia nắng vàng tươi rọi xuyên qua lớp vỏ lọ bằng thủy tinh, ánh lên lấp lánh, càng làm cho màu tím kia trở nên trong trẻo và dịu dàng hơn. Hyun Seung bật cười:


-     Nhóc cũng lãng mạn gớm nhỉ.

-     Oải hương mùi rất thơm, đựng trong lọ như thế này lại càng đẹp hơn nữa. Là do em xin được của chú họa sĩ gần nhà chứ quanh đây không bán đâu thầy.

-     Mấy tay họa sĩ luôn là những kẻ khác người. Thôi tập trung nào.

Hyun Seung nói bâng quơ vài câu rồi nhấc cây đàn của mình lên, tiếp tục làm mẫu cho bài tập tiếp theo. Căn phòng bỗng dưng ngập tràn mùi oải hương đầy nồng nàn, êm ái.

Tâm trí cậu bỗng trôi dạt về tận miền kí ức của những ngày xưa cũ, là những hình ảnh chớp nhoáng hiện về của một chàng trai bên giá vẽ với bức tranh cánh đồng hoa oải hương năm nào.

Cậu vẫn nhớ, nhưng lại cố quên đi.

Có những thứ dù ta cố quên nhưng chẳng bao giờ có thể làm được. Có những điều vốn dĩ không bao giờ có thể bị vùi lấp.

Vậy nên mới nói những người yêu nhau là kẻ ngốc, những kẻ tự lừa dối bản thân còn ngốc nghếch hơn thế hàng trăm lần.


.
.
.


“Chú ơi, chú còn lọ nào không chú?

Sao vậy nhóc, làm vỡ nó rồi à?

Dạ không, cháu cho thầy dạy nhạc của cháu rồi. Hì hì.

Thầy của nhóc cũng quái thật.

Nhưng mà chú ơi, ý nghĩa của oải hương là gì vậy?

Là sự chờ đợi, hay còn là sự chung thủy.

À... Chú đang chờ ai đúng không?

Phải, ta đang chờ một người. Mà khéo khi chẳng khi nào còn có thể gặp lại người ấy...”





3.     Thịt xông khói. Chuồn chuồn trước cơn mưa.



“Xin chào.”


Jun Hyung gõ lọc cọc lên bàn phím máy tính. Cửa sổ Chat xanh màu biển dịu nhẹ, thấp thoáng những dòng status nhấp nháy. Bây giờ đã là mười một giờ tối, kim đồng hồ chuyển dịch lười biếng nhích dần lên con số mười hai. Anh ngồi trong phòng tối om, chỉ có ánh sáng hắt ra từ màn hình máy tính. Ngậm điếu thuốc trên miệng, Jun Hyung tiếp tục cuôc nói chuyện.


“Chào bạn.”

“Tôi đây.”


Phía bên kia cửa sổ chat, một dòng chữ màu nâu nghiêng nghiêng hiện ra. Anh mỉm cười, chờ câu tiếp theo của người đó. Những từ ngữ chậm rãi xuất hiện kèm theo những tiếng “ding ding”.


“Bạn ăn tối chưa?” Người kia hỏi.

“Tôi ăn rồi, mì gói và Soju.”

“Còn tôi ăn thịt hộp với bánh mì. Cũng không tồi lắm, nhưng lần sau chắc phải chọn thịt hiệu khác.”

“Thói quen ăn uống của chúng ta vẫn rất tệ.” Jun Hyung bật cười, gõ điếu thuốc vào gạt tàn cho rơi bớt vụn thuốc, bàn tay tiếp tục đánh chữ. “Bạn nên ăn thịt xông khói hơn.”

“Biết là tệ nhưng đã từng có ý định sửa đổi sao?”


Jun Hyung im lặng. Anh nhìn chằm chằm vào dòng chữ màu nâu nghiêng nghiêng trên nền xanh ngọc của cửa sổ chat, yên lặng. Phía bên kia cũng không thấy có động tĩnh gì, chỉ đơn giản là chờ đợi. Tiếng đồng hồ để bàn kêu “tíc tắc, tíc tắc” vang vọng khắp không gian tối đen hun hút của căn phòng.


“Ừ, đúng vậy nhỉ.”

“Hôm nay tôi đã thấy chuồn chuồn.”

“Chắc ngày mai ngày kia sẽ có mưa.”

“Tôi còn chăn đệm chưa giặt nữa.”

“Vậy bạn mang ra tiệm, nhanh lắm.”

“Chỗ tôi không có tiệm giặt là. Chắc phải giặt tay mất.”

“Bạn nên dùng loại nước giặt ấy, sạch nhưng xút ghê lắm.”

“Cảm ơn bạn.”

“Không có gì.”


Jun Hyung bật cười, dập điếu thuốc đã cháy gần hết đi. Đồng hồ vẫn kêu “tíc tắc” đầy cần mẫn, kim giờ kim phút kéo nhau chỉ thẳng lên con số mười hai. Bên ngoài, gió bắt đầu thổi mạnh từng đợt, va đập vào cửa kính nghe rợn người. Hai cánh cửa bị gió xô đập vào tường rồi lại bật ra kêu cót két, cảm tưởng như đã vỡ hết tấm kính. Anh tiến đến bên ô cửa sổ, kéo chúng sang hai bên, cố định lại cho khỏi bị va đập rồi nhìn ra phía ngoài trời. Những ngôi nhà cao tầng sáng đèn, đường phố không còn tấp nập như ban ngày, nhưng xe cộ vẫn chuyển động cần mẫn như những con thoi không bao giờ biết mệt. Gió thổi mạnh từng cơn, cuốn tầm mành cửa bay lên hạ xuống nghe phần phật. Jun Hyung bỏ vào bên trong, ngồi trước màn hình máy tính, tiếp tục cuộc nói chuyện.


“Chắc tôi phải sửa lại mái nhà. Mưa sẽ dột mất.”

“Dùng vài chậu nước cũng được.”

“Có vẻ tồi tàn quá.”

“Nghe tiếng nước nhỏ xuống khá vui đấy bạn.”

“Vậy ư?”

“Nghe như mây đang khóc.”

“Sao không phải là trời đang khóc?”

“Bởi vì tôi nghĩ thế.”


Và rồi Jun Hyung cứ thế nói chuyện với người bạn lạ mặt trên mạng đến quá nửa đêm, cho đến khi tiếng mưa bắt đầu vỗ mái lộp độp, cho đến khi điếu thuốc lá chỉ còn lại mẩu đầu lọc, anh mới dừng lại.

Tắt máy đi, Jun Hyung ngồi xuống trên chiếc ghế cạnh cửa sổ. Mưa ngày một nặng hạt, đổ chéo thành những vạt nước xiên xiên nền trời. Để cho những giọt nước mưa hắt lên mặt mình, anh thở những hơi dài ảo não.

Và rồi đóng cửa sổ, lên giường đi ngủ.


.
.

Tong

.
.

Tong

.
.

Tong

.
.



Jun Hyung đã đếm đến con cừu thứ năm trăm lẻ sáu mà giấc ngủ vẫn chưa đến. Gác hai tay ra sau gáy, anh nhìn trân trân lên trần nhà, đôi mắt không giấu được vẻ sự mệt mỏi. Anh lại nhớ đến một người. Nỗi nhớ đến, ào ạt như mây bay gió cuộn. Như sóng dồn biển khơi, như bão táp vần vũ ngoài kia. Nỗi nhớ như một loài kí sinh, cứ bám rễ cứng đầu không chịu rời đi. Và chỉ cần một chút lỏng lẻo của lí trí, nó lại trỗi dậy mạnh mẽ, rót đầy những đau đớn tưởng chừng đã vơi cạn vào mọi ngóc ngách tâm hồn.

Thả mình chìm trong những suy nghĩ dồn dập, thả trôi tâm tưởng trong nỗi nhớ không tên cứ cuộn trào trong tâm khảm, anh chìm dần vào giấc ngủ đầy mộng mị. Những giấc mơ chập chờn, lúc rõ lúc mờ ảo vây lấy anh không chỉ riêng đêm nay. Đã năm năm rồi, đêm nào cũng vậy. Dường như những điều trái tim không thể cất thành tiếng rủ nhau tràn vào cả cõi mộng. Và Jun Hyung chỉ muốn chìm trong đây mãi mãi. Mãi mãi như vậy vì cậu xuất hiện bên anh cũng chỉ trong mộng tưởng mà thôi.


~o0o~



Hôm nay Jun Hyung không đi xe buýt như thường lệ. Anh quyết định đi bộ một chút, như có một linh tính thôi thúc bên trong,rằng hôm nay có một điều gì đó đặc biệt sẽ diễn ra. Như có một linh cảm mơ hồ rằng anh sẽ tìm thấy một cái gì đó đánh mất. Như có một chút thôi thúc tận sâu bên trong mà chính bản thân cũng không thể hiểu nổi. Jun Hyung không biết. Thậm chí rằng mưa gió ngoài kia cũng chẳng làm anh ngại ngần. Có gì khác nhau giữa dầm mưa ngoài trời với mưa gió ướt đẫm tâm tưởng bấy lâu?

Anh nhìn bầu trời qua khung cửa sổ đã cũ nước sơn. Mùa bão chưa hết. Cứ dăm bữa lại có một trận mưa. Mưa kéo đến không lời cảnh báo, cứ thể đổ đầy không gian bằng một màu xám ảo não và phủ lên vạn vật một lớp áo lạnh đến rùng mình. Jun Hyung thở dài, với tay lấy chiếc ô dựng cạnh tủ giày, thuận tay tắt điện và đóng cửa cẩn thận. Chân đi giày vải, Jun Hyung bật cười vì tính đãng trí của mình. Đi giày vào một chiều mưa như thế này thật ngớ ngẩn. Nhưng anh cũng không định quay lại để thay một đôi ủng mới. Chỉ nhún vai rồi nhìn trời, anh đút một tay vào túi áo để giữ ấm rồi đi. Mưa càng lúc càng dai dẳng. Những giọt nước lạnh toát cứ vậy mà rơi xuống. Mưa vỗ mái hiên, mưa táp vào cửa sổ, mưa đổ nước lên cây cối, mưa thấm nhão đất, mưa khiến lòng người vô thức trùng xuống. Jun Hyung lẩm nhẩm một vài bát hát cũ, nhìn trời và vô thức thở dài. Mây đen kéo từng đụn dày phủ đầy bầu trời, thoáng như tấm vải thô sờn những len những sợi. Jun Hyung luồn lách qua những ngõ ngách của con phố nhỏ, thoăn thoắt đi giữa cơn mưa giăng giăng sầu não. Không gian trùng xuống vì cơn mưa. Vạn vật như chuyển động chậm dần, chậm dần. Chẳng còn gì là rõ ràng trong cơn mưa dai dẳng này.

.

Chậm rãi di chuyển trên phố vắng người, Jun Hyung chỉ mua đồ ăn sẵn cho bữa tối, sắm thêm chút đồ dùng đã hết rồi định bụng rẽ vào quá làm một tách cà phê cho ấm bụng. Dừng lại đôi chút nhìn dòng người thưa thớt qua lại, chẳng có mấy ai đi ô dưới trời mưa như anh. Có chăng chỉ là một số cô gái ưa sự lãng mạn, hay là những đôi nào đó muốn tìm chút lãng đãng, chút dịu dàng cho tình yêu của mình. Lồng ngực tự dưng nhói lên rất nhẹ, rất mơ hồ. Anh chưa từng thích mưa. Nhưng người ấy dường như thích những ngày mưa như thế này, có thể đội ô đi dưới những giọt nước của trời đổ trên đầu. Anh còn nhớ cậu thích cả việc chân không đi trên nền đất ướt, ngồi im dưới cơn mưa giăng nặng và hát trên ghế đá. Với một chiếc ô trong và miệng hát những điệu nhạc rời rạc, bàn chân nghịch vũng nước đọng bên dưới. Những lúc như thế, là cậu luôn nói là để tìm cảm hứng âm nhạc. Là như vậy cậu có thể sáng tác hàng chục bài hát. Chỉ cần ngồi lặng yên như thế dưới cơn mưa mà thôi. Là chỉ cần có mưa đâu đây, anh mơ hồ sẽ tìm thấy cậu.

Jun Hyung cứ thế vô thức đi dưới cơn mưa. Nước mưa đã thấm ướt đôi giày từ bao giờ. Và miệng hát một vài bản nhạc xưa cũ đã lâu rồi chẳng mấy ai còn nhớ đến.


“...I close my eyes
Only for a moment and the moment's gone
All my dreams
Pass before my eyes with curiosity...”


Jun Hyung đột ngột sững người lại. Đôi chân anh không thể di chuyển thêm một chút nào, một mét hay một cen ti mét. Miệng không nói, hơi thở dồn dập và mắt mở to đầy bàng hoàng và kinh ngạc. Và có chút run rẩy không thể kiềm chế.

Một giọng hát quen thuộc, quen thuốc đến từng nốt nhạc, đến từng cách nhấn nhá, đến từng ngữ điệu. Một giọng nói mềm mại mà anh đã khao khát đến biết bao nhiêu đêm nằm mộng. Anh... không nghe nhầm phải không?

“... Dust in the wind
All they are is dust in th wind...”


Khi anh từ từ quay đầu sang nhìn về phía có giọng hát anh hằng nhung nhớ ấy, Jun Hyung chỉ thấy một bóng người mờ ảo dưới cơn mưa với chiếc ô trong để lộ mái tóc nâu đỏ rực rỡ. Áo sơ mi trắng quần jean bạc màu xắn cao đến đầu gối. Và bàn chân trần lội lên những vũng nước dưới chân. Người đó đi như lướt thật nhẹ nhàng, ngón chân nhỏ ướt đẫm những giọt nước lạnh toát. Và những câu hát như lời chú ma thuật không ngừng thoát ra khiến trí óc anh như mịt mờ, như ngu ngơ và rụng rời vì đau đớn và nhung nhớ.

“... Now don't hang on
Nothin' last forever but the earth and sky
It slips away
 And all your money wont another minute buy...”


Mãi một lúc sau, Jun Hyung mới giật mình thoát khỏi cơn choáng váng. Anh vội vàng đuổi theo bóng người kia, giờ đã khuất xa chỉ còn là vệt màu nho nhỏ cuối con đường. Tai và mắt anh chẳng còn đọng lại gì khác ngoài bóng hình và tiếng hát ấy. Chẳng còn lại gì xung quanh Jun Hyung ngoài tiếng mưa mỗi lúc một nặng, và hình ảnh hư ảo của một người bấy lâu nay anh vẫn kiếm tìm. Chẳng còn gì, ngoài chính sự nhung nhớ của chính anh. Chẳng còn gì...

Anh lao người đi trong cơn mưa, và người ấy đã khuất dạng. Không chút gì lưu lại, cũng chẳng có gì rõ ràng để anh thấy, để anh hi vọng. Mưa dường như đã giấu người đó khỏi ánh mắt đau đáu của Jun Hyung. Thậm chí giờ đây anh chẳng rõ mình còn tỉnh táo hay là đang nằm mộng. Tại sao cậu lại có thể biến mất ngay trước mắt anh nhanh như vậy? Không lẽ cậu trốn chạy anh năm năm vẫn còn chưa đủ hay sao? Hyun Seung, cậu còn muốn trốn đến bao giờ. Đến khi nào cậu mới trở về?

Một người cứ mãi chạy trong cơn mưa tìm kiếm một bóng hình như thế. Còn một người cứ ung dung đi dưới cơn mưa nặng hạt, với chân trần trên đường ướt. Và một bài hát cứ vang mãi trên môi.


“…I close my eyes
Only for a moment and the moment's gone
All my dreams
Pass before my eyes, a curiosity
Dust in the wind
All we are is dust in the wind
Dust in the wind
All we are is dust in the wind...”

~o0o~


Ding ding.


Jun Hyung đốt thuốc, cười gượng gạo và tay gõ bàn phím một vài chữ, nói chuyện với bạn chat bên kia màn hình.


“Tôi không sao.”

“Tôi gọi bạn lâu lắm rồi, không thấy động tĩnh gì nên tưởng bạn có chuyện.”

“Chỉ là dầm mưa hơi mệt một chút thôi.”

“Dầm mưa? Chỗ tôi hôm nay cũng mưa.”

“Vậy sao?” Anh cười nhẹ, bỗng dưng thấy có một sự an ủi lớn lao dày lên trong lòng. “Không khéo chúng ta ở cùng một thành phố cũng nên.”

“Chắc vậy” Và một biểu tượng mặt cười :) gửi đến cho anh từ bên kia. “Sao bạn lại dầm mưa như thế?”

“Có chút chuyện ấy mà.” Jun Hyung gửi một hình :D cho người bạn đang lo lắng rồi trầm ngâm đôi chút.

“Bạn nên giữ sức khỏe bản thân. Thời tiết mùa này dễ ốm lắm.”

“ :) ”

“Sao vậy?”


Jun Hyung lặng lẽ đốt điếu thuốc thứ ba, rồi tựa lưng ra phía sau. Mưa to cả chiều, kéo dài đến tận chập tối mới tạnh. Không gian sau cơn mưa ngập trong làn nước mơ ảo mát lạnh, mềm mại làm mọi thứ như mềm ra. Bên kia màn hình, có vẻ như người đó cũng vô cùng kiên nhẫn đợi anh trả lời. Chỉ có cửa số chat nhấp nháy liên tục. Căn phòng anh ngồi tối om, chẳng bao giờ có điện sáng trừ ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính, từ ánh đèn ngoài đường hắt vào. Jun Hyung lặng lẽ hút thuốc, và nhìn về phía xa. Ánh mắt anh như bị hút chặt về phía ngôi nhà phía xa, ngập trong bóng tối giữa phố phường rộn ràng ánh sáng. Như một lỗ đen nhỏ giữa vũ trụ rực rỡ, ngôi nhà nhỏ đó im lìm, lặng im như chìm trong một không gian khác giữa bốn bề tấp nập. Và chợt tâm tư anh giãn ra, an bình đến lạ. Anh quay lại với cuôc trò chuyện.


“À không có gì. Chỗ tôi tạnh mưa rồi. Thấy hơi rét chút thôi.”

“Chỗ tôi cũng vậy. Này bạn gì ơi, có khi nào nhà chúng ta gần nhau không?”

“Có lẽ nào... “

“À tôi thử loại nước giặt thay bột giặt thông thường rồi. Tốt ghê.” Rồi Jun Hyung bật cười, gửi hình :x cho người bạn bên kia, tiếp tục đánh chữ. “Mai hi vọng trời hửng, nếu không chăn sẽ ám mùi mất.”

“Tôi cũng hi vọng vậy. Chăn nệm nhà tôi cũng ẩm ẩm quá mà không làm cách nào chữa được :’( “

“Có lẽ trời khóc đủ rồi. Mai sẽ nắng lên thôi.”

“Bạn cũng có lúc nghĩ như vậy ư?”

“Vì tôi đột nhiên nghĩ ra rằng chờ đợi một điều gì đó không đau đớn như ta tưởng.”

“...”

“Khi ta tưởng sẽ gục ngã thì một tia hi vọng sẽ lại xuất hiện, thúc giục ta nên kiên trì. Dù chỉ là ảo ảnh nhưng cũng đủ để hi vọng.”

“Bạn thật kiên cường.” Người đó gửi một loạt biểu tượng cho Jun Hyung, khiến anh bật cười không dứt. “Tôi chắc không có đủ dũng khí như thế.”

“Có chuyện gì sao?”

“Không sao đâu... Chỉ là tôi nghĩ người đó chắc sẽ không còn nhớ đến tôi. Hoặc cuộc sống này không cho phép người đó có cơ hội nhớ đến tôi.”


Jun Hyung ngồi thừ ra trước màn hình máy tính. Như có một tia sáng là kì lóe lên trong đầu anh rồi vụt tắt rất nhanh. Không định hình được cảm giác lạ lùng thoáng qua trong mình, anh nhíu mày rồi cứ giữ nguyên tư thế như lúc này. Mãi đến một lúc lâu sau, anh mới gõ được một dòng chữ.


“Xin lỗi bạn.”

“Không có gì.”

“Người đó... là một người đàn ông?”


Và rồi không một lời chào, không một câu giải thích, người bạn đó đã thoát khỏi cuộc nói chuyện rất nhanh. Biểu tượng của người đó xám xịt trên cửa sổ Yahoo. Đã ẩn rồi, đã thoát mà không một chút giải thích dù qua loa. Trên màn hình máy tính sáng trưng, cửa số chat vẫn nhấp nháy cuộc nói chuyện cuối cùng. Còn Jun Hyung cứ ngồi bất động như thế. Có cái gì đó mơ hồ chảy qua tâm trí anh, ngân nga, vang lên rồi dần tắt. Điếu thuốc trên tay cháy dần, vụn thuốc xám rơi lả tả xuống mặt đất.

Không gian chỉ còn là bóng đêm bao trùm. Như màu của sự đớn đau, nhớ nhung cô đặc lại.

Ngôi nhà phía xa kia vẫn tối om một màu, chợt lóe lên một ánh đèn nhỏ. Và một bóng người mở cửa bước ra, ngồi im lìm lên lan can. Jun Hyung thấy được cái bóng đó im lặng rất lâu, lâu đến mức anh đốt đến điếu thứ tư, thứ năm vẫn thấy người đó ngồi vậy. Bóng đem bao trùm đến mức khó chịu. Khó chịu đến mức anh chỉ muốn thắp sáng lên tất cả ngọn đèn quanh đây, chỉ để anh có thể thấy rõ được hình dáng người lạ ngồi đó. Ở người đó có một nỗi đau và sự cô đơn đông đặc lại, bao trùm như một cái áo choàng quá khổ và nặng trịch. Chỉ là ngồi bất động như vậy cũng đủ để khiến người ta thấy thương tâm. Chỉ ngồi lặng lẽ chìm trong không gian trĩu nặng xung quanh cũng khiến người ta thấy đau xót.

Và rồi Jun Hyung tắt máy tính, đứng dậy mở cửa bước ra ngoài ban công. Anh tựa lưng vào tường còn chút ẩm của cơn mưa ban chiều, hút điếu thuốc thứ sáu trong tối. Lặng lẽ suy tưởng. Lặng lẽ nhìn bốn phía. Lặng lẽ thương tâm thay cho người lạ mặt phía xa kia.


4.     Chờ đợi chưa bao giờ là vô vọng.


Hôm nay cậu nhóc nhà bên lại chạy sang tìm anh như thường lệ. Những lần như thế này, hoặc là cậu ta muốn nhờ Jun Hyung vẽ hộ một bức tranh tặng bạn gái, hoặc là lặng yên nhìn anh làm việc. Jun Hyung bật cười, đưa chiếc bút lông còn ướt màu đỏ quẹt một đường lên má cậu ta rồi nói bình thản:


-     Về nhà đi. Lông bông ở chỗ lão già này làm gì.

-     Hôm nay thầy dạy nhạc của cháu nghỉ – cậu ta hứ một tiếng – chán chết.

-     “Tương tư” sao nhóc?

-     Chú... chú đừng nói bậy vậy – Cậu ta mặt mũi đỏ bừng lên, tay xua liên tục phân bua – cháu có bạn gái rồi, không hứng thú với mấy ông già.

-     Thầy của nhóc cũng già như chú sao?

-     Không phải. Ý cháu không phải như chú nói mà! Thầy ấy trẻ lắm, tóc đỏ rượu, da trắng lại dong dỏng cao. Nhìn kiểu gì cũng không ra hai năm tuổi.

-     ...


Jun Hyung chợt dừng tay, không làm sao có thể tiếp tục vẽ được nữa. Anh cứ nhìn chằm chằm vào cậu nhóc. Tia sáng mập mờ từng xuất hiện khi xưa bỗng lóe lên thật mạnh mẽ, ngày một rực rỡ. Đừng nói với anh rằng...


-     À chú biết bài này không? – Cậu ta ngồi phe phẩy cái quạt, rồi tiếp tục nói – Lần nào ngồi không cũng thấy thầy cháu gảy bài này.

-     Bài nào... hát một đoạn chú xem – Jun Hyung nói có chút run rẩy. Nhưng anh rất nhanh kiềm chế lại được, lấy lại bình tĩnh mà nói.

-     “...I close my eyes. Only for a moment and the moment's gone. All my dreams pass before my eyes with curiosity...”


RẦM!


Jun Hyung đứng bật dậy, làm đổ cả giá vẽ và ghế dựng phía sau. Hơi thở dồn dập, vành mắt bỗng dưng đỏ lên. Cậu nhóc đỏ dừng hát, nhìn anh đầy thắc mắc và nghi hoặc. Jun Hyung bỗng dưng tóm lấy cánh tay cậu ta, hỏi dồn dập như gắt lên:


-     Thầy của cháu nhà ở đâu? Dạy tầm nào? Sao hôm nay lại nghỉ?

-     Ơ... chú sao vậy?

-     Nói mau! Ta muốn biết!

Như thấy sự hoảng sợ trong mắt cậu nhóc đó, Jun Hyung bình tĩnh lại đôi chút. Anh nới lỏng lực tay rồi run run nói:


-     Chú xin lỗi. Nhưng cháu hãy cho chú biết. Làm ơn...

-     Vâng. Để cháu ghi địa chỉ nhà thầy ấy cho chú.

~o0o~


Jun Hyung đứng như chôn chân trước ngôi nhà nhỏ lạ lẫm, không khỏi thở dốc. Anh không biết mình phải làm gì tiếp theo? Gõ cửa rồi tìm cậu? Anh hồ đồ rồi. Chắc gì người đó đã là cậu. Thiếu gì những tay nhạc sĩ có mái tóc đỏ rượu, mê nhạc Punk và bài “Dust in the wind”. Thiếu gì người như cậu ở cái thành phố này. Anh điên rồi sao? Nếu như không phải là cậu, một lần nữa hi vọng trong Jun Hyung sẽ lại sụp đổ lần nữa. Như bao năm nay không ngừng tìm kiếm, không ngừng thất vọng.

Jun Hyung cứ chần chứ đứng vậy. Từ trưa đến tận chiều tối. Nhưng chẳng thấy ai đi ra cũng như đi vào. Căn nhà hoàn toàn im lìm, không chút tiếng động. Không ánh sáng. Thậm chí anh tưởng chừng như ở đây không hề có sự sống.

Rồi Jun Hyung thở dài bỏ về, suy tính cho ngày mai sẽ ra sao? Mình sẽ làm gì? Lỡ đâu là cậu? Nhưng nhỡ là một người lạ khác thì sao? Anh thậm chí không thể hiểu bản thân mình giờ phút này, vừa hi vọng lại chần chừ không dám đối mặt. Anh vừa vui lại vừa sợ. Cậu liệu có còn là Hyun Seung ngày xưa hay không? Cậu còn nhớ đến anh hay không? Liệu anh có quyền được hi vọng lần nữa không? Quá đủ cho nỗi thất vọng và tuyệt vọng cùng cô đơn chừng ấy năm. Anh mệt mỏi quá rồi. Chẳng thể làm được gì để vực bản thân dậy nữa.

.
.
.


Ding ding.


“Hôm trước thoát đột ngột, thật xin lỗi bạn.”

“Không có gì. Là tôi vô duyên quá.”

“Không đâu. Chẳng qua là do bạn hỏi đúng quá, mà tôi lại không biết nói gì...”

“Xã hội bây giờ thoáng hơn trước nhiều. Bạn đừng bận tâm nhiều.”

“Cảm ơn bạn :) “

“Tôi cũng vậy mà.” Jun Hyung cười nhẹ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nơi có ngôi nhà tối đen im lìm như một thế giới cô độc nho nhỏ, rồi tiếp tục gõ. “Tôi cũng yêu một người con trai.”

“... Chúng ta rất giống nhau.”

“Phải. Người đó của bạn thế nào?”

“... là một người rất đặc biệt với sở thích vẽ tranh và ước mơ gàn dở.”


CHOANG!


Jun Hyung buông rơi tách cà phê trên tay xuống, làm nó vỡ tan tành trên mặt đất. Đôi mắt anh dường như chẳng nhìn được thứ gì khác ngoài những dòng chữ liên tục hiện ra trên màn hình máy tính. Hơi thở dồn dập, và đôi tay run rẩy không sao đánh thêm được một chữ nào khác.


“Giờ đây không biết người đó ra sao, như thế nào. Vợ con của anh ta thì sao? Tôi còn chẳng biết.”

“... Bạn... sao không biết?”

“Bạn biết đấy. Vì ngày xưa, xã hội đâu có chấp nhận những người như chúng ta. Mà tôi không thể phá hoại nhà anh ấy, phá hoại niềm tin của mẹ anh ta. Phá hoại tương lai của anh ta...”


Jun Hyung đứng bật dậy, nhìn ra bên ngoài. Ngôi nhà đó, ngôi nhà im lìm đối diện với một bóng người nhỏ bé lặng im trong ánh sáng nhá nhem hắt ra, anh đã không nhận ra.

.
.
.

Jun Hyung vụt chạy ra khỏi nhà mình. Chân thậm chí không còn mang giày, để trần chạy trên đường phố. Anh chạy rất nhanh, không ngừng lao đi giữa dòng người vội vã ngoài kia. Từng chút từng chút một, những mảnh ghép rời rạc bỗng dưng ăn khớp lại kì, dần tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh. Jun Hyung! Mày là đồ ngu đần. Là một thẳng bỏ đi. Tại sao lại không nhận ra điều đơn giản này. Là ngôi nhà đối diện đó. Là người đó. Là cậu. Bóng hình cô độc bé nhỏ là cậu. Không nghi ngờ gì nữa. Những cơn mưa, bài hát quen thuộc, thói quen chân trần lội nước, thói quen giặt giũ khó bỏ, những lời tâm sự quen thuộc...


Là cậu, Hyun Seung!


Và anh cười to từng tiếng, chạy như bay trên những bậc cầu thang đến khu phố nhà cậu. Rồi anh dừng lại trước ngôi nhà ấy. Máy tính ở nhà vẫn nhấp nháy những dòng chữ trên cửa sổ chat


“Anh ấy có phòng tranh lớn lắm. Ngay ở Seoul ấy. Tên là...”


Jun Hyung thở mạnh, rồi có chút ngập ngừng, anh gõ cửa thật bình tĩnh. Không chút gì run rẩy còn tồn tại. Thậm chí cả sự lo lắng thừa thãi cũng bay mất sạch. Không nghi ngờ mở mịt, anh đứng đó vững vàng như thể không gì có thể đánh gục mình. Jun Hyung với niềm hi vọng như một vầng sáng chói lọi trong tâm hồn, đang đứng đây, lắng nghe tiếng bước chân từ bên trong vọng ra ngày một rõ ràng hơn. Môi giãn ra thành một nụ cười tươi, như thể từ trước đến nay anh chưa từng được cười vui vẻ như thế.

CẠCH!


Cánh cửa trước mặt mở ra. Và một giọng nói nhẹ nhàng cất lên:


-     Ai đó?

-     Là anh đây Hyun Seung.


Người đó đứng sững như tượng trước mặt anh. Mái tóc đỏ chìm trong màn đêm, đôi mắt sáng mở to và môi run rẩy nói không thành lời. Không gian xung quanh hai người như cô lại, chẳng còn gì lọt vào được ngoài tiếng tim đập những nhịp rộn ràng. Chẳng còn gì tồn tại ngoài hơi thở dồn dập của đôi bên. Chẳng còn gì tồn tại ngoài tình yêu chưa bao giờ chết đang trỗi dậy mạnh mẽ.

Jun Hyung nghĩ mình đang mơ. Có quá nhiều đêm anh chìm đắm trong sự mộng mị này, để rồi phải ôm thất vọng mà sống tiếp. Nhưng thật buồn cười rằng anh chỉ mong ngóng những giấc mơ ấy, chỉ chờ đợi mỗi phút giây đêm thâu, chỉ muốn được gặp cậu dù chỉ là ảo ảnh. Nỗi đau cứ thế cuộn lại, cuộn tròn, cuộn tròn đông cứng. Không tan biến, cũng chẳng gây đau dồn dập nhức buốt. Giống như anh chỉ cần cố gắng làm việc, cố gắng đấu tranh thì sẽ không sao. Nhưng chỉ một giây nào đó bất cẩn nghĩ đến sẽ là những cơn đau đến vô cùng.

Gặp lại cậu như tìm lại đầu dây tơ hồng đứt đoạn. Lạ lùng rằng anh không thấy rối loạn. Lạ lùng rằng anh không một chút hoang mang. Người ta khi gặp lại đối phương cũng chẳng như anh. Sao anh lại bình thản đến đáng giận như vậy?

Jun Hyung biết. Anh luôn biết và luôn tin dù thế nào thì cậu cũng về bên anh. Anh tin rằng mình sẽ tìm được cậu, như cậu đã tìm được anh từ năm năm về trước.

Đưa tay nối lại mảnh tình dang dở. Và có những yêu thương chênh vênh trụ lại. Nơi cậu. Và nơi anh.

Tình ơi, sao không về bên anh? Còn ngần ngại làm gì khi dây tơ đã nối, khi đôi chân đã mỏi.


-     Mình về thôi em.



“…I close my eyes
Only for a moment and the moment's gone
All my dreams
Pass before my eyes, a curiosity
Dust in the wind
All we are is dust in the wind
Dust in the wind
All we are is dust in the wind...”





The end.

1 nhận xét:

  1. E hèm *kéo ghế ngồi* em comt đây =))
    Lão Jun là họa sĩ, mén Seung là nghệ sĩ :"> yêu nhau thì đúng là thành ra gia đình nghệ thuật rồi =)) đẻ con ra chắc nó làm ca sĩ ss hen =))

    "Làm ông chủ ba xưởng tranh nghệ thuật quy mô cũng khá, lái một chiếc xe Ford đời cũ nhưng vẫn đi làm bằng xe buýt, có căn nhà hai tầng sân vườn đầy đủ, tuy không to lắm nhưng vừa đủ sống."
    Giàu rồi =)) nuôi được thằng Seung rồi =))

    "Anh vừa đi thì một người thanh niên vừa vặn vào quán, mua một cốc cappuccino và phần bánh mang về. Chiếc xe đạp màu đỏ túc tắc đi trên con đường đất đỏ xóc nảy sỏi đá, đi ngược về phía sau. Mái tóc đỏ màu rượu sáng lên lấp lánh trong sắc nắng cam đậm của một chiều tàn."
    Ss thật biết cách trêu ngươi T_________T

    Em thích hoa oải hương :"> em thích màu tím ss ạ :"> í hí hí hí hí em thích chi tiết đó ghê :">

    “Ừ, đúng vậy nhỉ.”

    “Hôm nay tôi đã thấy chuồn chuồn.”

    “Chắc ngày mai ngày kia sẽ có mưa.”

    “Tôi còn chăn đệm chưa giặt nữa.”

    “Vậy bạn mang ra tiệm, nhanh lắm.”

    “Chỗ tôi không có tiệm giặt là. Chắc phải giặt tay mất.”

    “Bạn nên dùng loại nước giặt ấy, sạch nhưng xút ghê lắm.”

    “Cảm ơn bạn.”

    “Không có gì.”

    =)))))))) sao mà nó gỗ vđ =))))))) sượng trân vậy hổng biết :))
    em thích ss ở cái chỗ ưng pink thì nó pink, ưng angst thì nó angst :))

    "Jun Hyung cứ chần chứ đứng vậy. Từ trưa đến tận chiều tối. Nhưng chẳng thấy ai đi ra cũng như đi vào. Căn nhà hoàn toàn im lìm, không chút tiếng động. Không ánh sáng. Thậm chí anh tưởng chừng như ở đây không hề có sự sống.
    Rồi Jun Hyung thở dài bỏ về"
    :| bố thằng điên :| đọc đoạn này em gào thét như điên :| miếng ăn đến miệng rồi còn không chịu há mồm :|

    "Jun Hyung vụt chạy ra khỏi nhà mình. Chân thậm chí không còn mang giày, để trần chạy trên đường phố. Anh chạy rất nhanh, không ngừng lao đi giữa dòng người vội vã ngoài kia. "
    T____T tội nghiệp, chắc thằng bé sốc lắm T__T đoạn này là đoạn em run nhất, không phải hồi hộp vì chúng sắp gặp lại mà là sợ vãi đái lỡ như ss nổi hứng ss cho xe tông một phát là :((((((((((( thôi dù sao nó cũng chạy tới nhà =))

    "Tình ơi, sao không về bên anh? Còn ngần ngại làm gì khi dây tơ đã nối, khi đôi chân đã mỏi.
    - Mình về thôi em."
    Bắt đền ss :((((((((((((((( đọc xong câu cuối em khóc thiệt luôn :(((((((((((((((((((

    Mừng chết khiếp, cuối cùng ss cũng cho em một cái HE T^T

    Em đang tưởng tượng cảnh thằng Seung giãy nảy không chịu về, sau đó thằng Jun nổi điên lên rape nó luôn =)) sáng hôm sau anh đi chân đất bế em về nhà hai tầng của anh =)))))))))))))))
    Ô HE của em =))
    Đề nghị ss viết sequel NC-17 :)) ss ơi thương thì thương cho trót em với ss ơi :)) sequel NC-17 ss ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii

    Trả lờiXóa