Đau thương đến chết
Written by Tử Đằng aka Dương Tử
Disclaimer: Tất cả các nhân vật trong fic không thuộc về tôi
Summary: Vòng luẩn quẩn của thù hận.
Character: B2st, BtoB, Suju
Category: Mystery, Action, Horror
Warning: AU, OOC, hint SA (nhưng không phải SA), Darkfic,
Deathfic, Psycho.
Rating: T
Note:
1.
Có thể coi là phiên bản hai của “Hành lang gỗ”.
2.
Tên fic đặt theo cuốn tiểu thuyết kinh dị “Đau
thương đến chết” của Quỷ Cổ Nữ. Ngoài ra không còn mối liên hệ nào khác.
3.
Nên cẩn thận khi đọc. Nếu bạn là người yếu tim,
không chịu được kích thích thần kinh, trẻ em dưới 15 tuổi cần suy nghĩ trước
khi đọc.
4.
Hint SA không có nghĩa là SA xD. Tùy các bạn
nghĩ sao thì nó là thế nha~
5.
Bóp méo tính cách nhân vật một cách nghiêm trọng.
Đừng nên ném đá tôi kể cả các bạn sẽ bị sốc sau đó :))
6.
Nên đọc vào buổi tối mới thú.
7.
Cầu mong mọi người có thể chỉ cho tôi những lỗi
sai trong fic. Tôi rất lấy làm cảm tạ.
Chap 1.
Từ trước đến nay tôi vốn không phải là người mê tín, cũng phải là người quá
mức yếu đuối. Cúng bái chùa chiền bùa chú... mà mẹ luôn chuẩn bị cho tôi bây giờ
cũng không phải là những thứ tôi hứng thú. Đó là trước đây. Nhưng bây giờ, tôi
luôn cầu nguyện hàng ngày hàng đêm về mọi chuyện. Tôi luôn muốn được quay ngược
thời gian về cái ngày của một năm về trước, ít nhất để tôi một lần nghe theo đức
tin, và rồi sẽ không có chuyện gì xảy ra. Tôi ước gì mọi việc chỉ là một giấc
mơ, và tội ác của chúng tôi sẽ chỉ là một trò nghịch dại của thời sinh viên
nông nổi.
Tôi ước gì thời gian sẽ quay ngược để tôi có thể thay đổi mọi việc. Để tôi
có thể có cơ hội làm lại tất cả.
Vì bây giờ tôi đang dần chết.
Tôi biết tôi sắp chết.
Sắp chết. “Nó” đang đến.
---------------------------------------
Hôm nay là ngày nhập học Đại Học X. Tuy ngôi trường này mới được thành
lập và chỉ có ba khóa sinh viên ra trường nhưng hầu hết tất cả các sinh viên tốt
nghiệp từ đây đều được nhận vào các công ty lớn, hoặc trở thành những nhân vật
trọng yếu trong các ngành nghề khác nhau. Điều này nói lên chất lượng đào tạo
và cơ sở vật chất của trường thuộc vào hàng bậc nhất. Bậc nhất ở đây có thể hiểu
theo cả hai nghĩa. Đó là chất lượng giáo dục và bậc nhất về mức học phí. Tuy
nhiên, chỉ cần thí sinh nào có điểm đầu vào trường nằm trong nhóm hai mươi người
đứng đầu thì toàn bộ học phí sẽ được miễn và được chu cấp hoàn toàn trong năm đầu
tiên. Vậy nên có thể hình dung mức độ cạnh tranh để vào trường gắt gao đến mức
độ nào.
Nhưng điều này vốn không làm Ki Kwang bận tâm cho lắm, cho dù điểm cậu
chỉ đủ để đậu. Vì học phí nơi đây vốn không làm gia đình cậu phiền lòng. Chỉ là
muốn tống thằng con này vào một ngôi trường có kí túc và được quản lý 24/24 mà
thôi. Cậu cười khẩy trước lý lẽ của cha mẹ, ung dung nhập học không mấy khó
khăn. Cậu vốn không nghịch phá, chỉ là những sở thích, những nổi loạn của con
trẻ chưa từng là một điều tốt đẹp trong mắt người lớn. Vậy đấy.
Ki Kwang theo học khoa nghệ thuật, ngành âm nhạc. Kéo hai vali đầy ứ
hành lí lên cầu thang kí túc, cậu ngó nghiêng tìm phòng mình ở sắp tới trong
năm đầu tiên. Kí túc của trường X có cả thảy năm khu đánh thứ tự A B C D E, mỗi
khu có năm tầng. Ki Kwang được phân về ở khu B, tầng ba phòng 302. Việc phân bổ
chỗ ở của sinh viên đều được lựa chọn ngẫu nhiên, và vì thế nên sinh viên năm
nhất có thể ở chung với sinh viên năm ba thậm chí năm cuối. Mục đích cuối cùng
cũng là muốn tạo điều kiện học tập cho các sinh viên và tăng cường giao lưu giữa
cộng đồng sinh viên trường.
Thờ ra một hơi dài nhẹ nhõm, cuối cùng Ki Kwang cũng tìm ra phòng
mình. Đứng trước cánh cửa đóng im lìm, cậu chấn chỉnh lại quần áo rồi gõ cửa.
Cộc cộc.
-
Có ai trong đó không?
Không thấy có người lên tiếng, cậu tặc lưỡi rồi đẩy cửa vào. Bên trong
phòng khá rộng, có bốn giường cho bốn người ở và bốn bộ bàn học. Một WC khép
kín sạch sẽ, quá ổn cho cuộc sống sinh viên. Tiến vào bên trong, cậu quan sát
thấy chỉ có hai giường là còn trống, chứng tỏ là còn một sinh viên nữa giống cậu
sẽ ở đây. Để tạm hành lý lên chiếc giường trống ở tầng một, Ki Kwang ngồi xuống
và quan sát xung quanh. Bỗng nhiên ánh nhìn của cậu như bị hút một cách vô thức
về phía chiếc giường ở tầng hai đối diện, nơi có một con búp bê cũ được đặt khuất
trong góc. Cậu đứng dậy và tiến lại gần nó, không hỏi hiếu kìa mà vươn tay muốn
chạm vào.
Cho đến khi những ngón tay chỉ còn cách khuôn mặt con búp bê vài
centimet, một giọng nói cao lạnh lẽo vang vào khiến cậu giật mình lui vội lại:
-
Cậu định làm gì vậy?
Ki Kwang vội vàng rụt tay lại và lúng túng gãi đầu. Một người thanh
niên vóc dáng nhỏ nhắn và một khuôn mặt ưa nhìn chậm rãi bước vào. Người đó liếc
nhìn Ki Kwang rất nhanh rồi lặng lẽ leo lên chiếc giường có con búp bê kia. Ki
Kwang có chút khó chịu vì phải hứng chịu ánh mắt lạnh lẽo kia, cộng với việc thất
vọng vì bạn cùng phòng không thân thiện như mình tưởng, liền lên tiếng:
-
Xin chào. Tôi là sinh viên mới ngành Âm Nhạc tên
Lee Ki Kwang. Được phân về phòng 302, tôi...
-
Từ nay về sau đừng tùy tiện động vào đồ đạc người
khác.
-
A vâng...
Hắn ta nhàn nhạt nói, cắt ngang lời Ki Kwang rồi quay lưng dựa vào tường,
lấy một cuốn sách từ ngăn kéo và chăm chú đọc. Không gian lặng ngắt như tờ. Tuy
rằng có đến hai người trong phòng nhưng Ki Kwang vẫn thấy lành lạnh mà không hiểu
vì sao. Cậu liếc nhìn người thanh niên kia, không khỏi nhíu mày và toan mở miệng
lần nữa, nhưng một giọng nói lạ vang lên ngăn những lời sau đó của cậu lại:
-
Cậu là ai?
Ki Kwang vội quay lại cúi chào người lạ đứng tại cửa phòng. Anh ta khá
cao, có một khuôn mặt khá nam tính, nếu không muốn nói là đặc biệt. Nhưng điểm
khiến cậu chú ý nhất không phải là khuôn mặt, mà là mái tóc. Nó có màu tím nhẹ,
xoăn lòa xòa rủ xuống trước trán. Anh ta ung dung bước vào, cười tươi và đưa một
tay ra:
-
Xin chào. Tôi là Yong Jun Hyung. Cậu là người mới
đúng không?
-
Dạ vâng. Em là Lee Ki Kwang, sinh viên mới khoa
Nghệ Thuật. Rất mong được đàn anh chỉ giáo.
Ki Kwang nhanh nhẹn đưa tay ra bắt và cười thân thiện. Jun Hyung bật lên
những tràng cười thoải mái, vỗ vai thân tình với người mới, sau đó dẫn cậu đi
nhận chỗ ở và hướng dẫn sơ qua về đồ dùng chung của phòng. Ki Kwang sẽ ở giường
tầng một, còn tầng hai là của thành viên cũ của phòng - sinh viên năm hai khoa
Kĩ thuật như lời Jun Hyung tiết lộ. Hiện tại người đó tạm thời vắng mặt trong
vài tuần đầu vì lí do cá nhân, vậy nên phòng 302 chỉ có đúng ba thành viên. Ki
Kwang không có điều gì để chê ở đây, à, ngoại trừ sự lạnh lùng và u ám kì lạ của
cái gã cậu gặp đầu tiên ban sáng. Thật khó gần. Dù khó chịu cũng đâu cần phải tỏ
thái độ rõ ràng với người mới như thế chứ.
Trong khi Jun Hyung và Ki Kwang đang nói chuyện sôi nổi thì hắn ta
mang theo một túi xách nhỏ, không nói không rằng leo xuống. Jun Hyung thấy vậy
liền gọi với theo:
-
Yo Seob, không đi ăn trưa sao?
-
...
Kẻ tên Yo Seob ấy chỉ dừng lại đôi chút, rồi quay lưng đi thẳng ra khỏi
phòng. Nhận thấy vẻ mặt không vui và có chút thắc của Ki Kwang, anh chỉ nhún
vai rồi nói qua loa:
-
Đừng để ý đến hắn. Tôi mới ở chung với hắn có một
học kì. Với ai thì gã đó cũng chỉ có một biểu hiện thế thôi.
-
Vâng hyung.
-
Đi ăn trưa thôi. Rồi chiều nay còn phải bàn giao
một số thứ cho quản lý.
Đi cùng Jun Hyung đến cantin, Ki Kwang vẫn không sao xóa bỏ được cảm
giác lạ kì đè nặng trong đầu về người đàn anh kì quặc, người mà cậu sẽ cùng sống
trong năm học sắp tới. Lúc này cậu chỉ thấy khó chịu, nhưng cho đến những tháng
ngày phía sau, Ki Kwang ước gì mình có thể chính tay cứu được con người này.
Cậu không bao giờ ngờ được chuyện gì sẽ diễn ra sau này. Không bao giờ
có thể tưởng tượng được những thứ khinh khủng ấy lại chính là do con người – những
người tưởng chừng quang minh lỗi lạc nhất gây nên.
Và không ai có thể thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn đó cả.
Sẽ mãi đau thương đến chết.
~o0o~
Kí túc xá nam tuy rằng quy định thoáng hơn bên nữ, nhưng chung lại đều
giới nghiêm giờ ở 10 giờ tối. Sau 10 giờ, mọi sinh viên bị phát hiện không còn
trong phòng đều bị xử kỉ luật.
Lúc này đã là 10 rưỡi tối, Ki Kwang dù đã cố gắng nhắm mắt nhưng không
sao ngủ ngay được. Nghe nhạc và nằm thừ trên giường, cậu xoay lưng bên này bên
kia mong có thể quen được với chiếc giường lạ này. Có lẽ phải đến một vài ngày
sau cậu mới quen được với môi trường mới.
Không còn việc gì để làm, Ki Kwang ngó ra ngoài cửa sổ còn để mở, nhìn trăng. Tuy không
phải ngày rằm nhưng ánh trăng sáng một cách lạ thường. Từng vệt sáng bạc như chảy
thành từng vệt dài trên tường, đổ xuống nền nhà. Lúc sáng lúc không, trăng ló
mình ra khỏi quầng mây, rồi lại ẩn mình như trú nấp. Một lúc sau, cảm giác mắt
nằng nặng, cậu ngáp dài rồi tắt máy nghe nhạc, kéo chăn lên ngang mặt rồi từ từ
chìm vào giấc ngủ.
Lục cục
Cựa mình vì khó chịu, Ki Kwang không khỏi có chút bực mình vì tiếng động
kì lạ. Bị đánh thức lúc ngủ chưa sâu là điều đáng ghét nhất trên đời.
Lục cục
Ki Kwang làu bàu vài tiếng, kéo chăn trùm gọn cả mặt rồi tiếp tục vỗ
giấc. Hơi thở đều đặn vang lên nhè nhẹ trong đêm tối.
Lục cục. Lục cục. Lục cục.
Cậu kéo kéo chăn xuống để lộ ra hai mắt he hé mở vì kèm nhèm và buồn
ngủ, quay người hướng về phía phát ra tiếng động đó. Ngay lập tức, một tiếng
hét chói tai vang lên đánh thức mọi người thoát khỏi giấc ngủ:
-
AAAAAAAAAA
-
Có chuyện gì vậy?
Cả hai người còn lại của phòng đều bật dậy, cau có hỏi. Yo Seob chỉ
nhíu mày nhìn cậu, rồi lẩm bẩm gì đó trong miệng. Còn Jun Hyung vò mái tóc rối
bù của mình nhìn cậu đầy thắc mắc. Chỉ có Ki Kwang lúc này đang tái mét mặt
mày, đôi mắt mở to và môi run run, không ngừng ngồi lùi về sau, chỉ hận không
thể dán chặt lưng vào bức tường. Mồ hôi chảy xuống không ngừng, khuôn mặt còn
nguyên nét hoảng sợ và kinh hãi không thể nói thành lời. Bên ngoài một vài sinh
viên phòng bên đã láo nháo nói vọng vào:
-
Chuyện gì vậy?
-
Đêm đến không cho người khác ngủ hả?
Không tiện gặng hỏi Ki Kwang lúc này, Jun Hyung đành mở cửa ra ngoài
xin lỗi những người bị làm phiền. Còn Ki kwang vẫn ngồi thở dốc trên giường, mặt
tuy không còn vẻ dọa người như trước nhưng vẫn không sao trở lại bình thường. Một
lúc sau, Jun Hyung quay vào phòng, cau mày lên tiếng:
-
Có gì sao?
-
Hyung... hyung không thấy nó sao?
-
Nó? Cái gì cơ? – Jun Hyung nhăn trán nhìn quanh
không khỏi thắc mắc.
-
Là... là... có một con búp bê... – Ki Kwang lắp
bắp, cố gắng lấy lại nhịp thở bình thường -... nó tự dưng xuất hiện ở đầu giường
em... và... rất nhiều máu...
-
Chắc chỉ là ác mộng thôi Ki Kwang. Cố nhắm mắt
ngủ đi.
Jun Hyung lắc đầu thở dài, rồi tắt điện leo lên giường ngủ. Ki Kwang không khỏi hoảng loạn, vẫn ngồi nguyên một tư
thế. Cậu cố gắng điều chỉnh lại đầu óc, hít thở thật sâu và đặt lưng một cách từ
từ nằm xuống. Cố gắng nghĩ về một vài cuốn truyện nóng đọc ban sáng, Ki Kwang
tìm cách xua đi những hình ảnh đáng sợ ban nãy ra khỏi đầu. Có lẽ cậu đã gặp ác
mộng thật rồi. Làm gì có thứ đáng sợ như thế xuất hiện ở đây. Nếu có thì mọi
người ban nãy đều phải thấy mới phải.
Nghĩ vậy, cậu dần an tâm và có thể bình tĩnh mà tiếp tục giấc ngủ. Những
tiếng động kì lạ cũng không còn. Chỉ có ánh trăng càng lúc càng sáng một cách
kì dị.
Giường trên kia, Yo Seob quay lưng xuống nhìn Ki Kwang đang say giấc,
không khỏi nhíu mày. Đầu giường cậu, con búp bê cũ vẫn im lìm với vị trí vốn có.
Không có gì hết.
~o0o~
Ki Kwang tạm thời không nghĩ gì về sự việc đáng xấu hổ đêm hôm trước,
cậu phải mất đến chục phút để bịa một lí do chính đáng cho mấy người hàng xóm
tò mò để giải thích cho tiếng hét đêm đó. Hét vì sợ là một chuyện, nhưng hét vì
ác mộng thật đáng xấu hổ.
Nhập lớp, Ki Kwang nhanh chóng kết bạn được với vài người bạn hợp cạ.
Một người tên Lee Min Hyuk, có khuôn mặt khả ái ưa nhìn và Jang Hyun Seung với
cá tính hơi chút kì quặc. Điều đáng nói là Hyun Seung vì một số chuyện riêng mà
nhập học trễ mất một năm. Tính đến nay vẫn là đồng môn đồng lứa với cậu.
Trên lớp, Min Hyuk ngồi bên trái cậu, lúc nào cũng đeo một cái tai
nghe monster mà Ki Kwang được biết là quà sinh nhật của bà cậu ta. Điều đáng
nói là không lúc nào Min Hyuk rời chiếc tai nghe đó, kể cả lúc đang ngồi học
trên lớp, chiếc tai nghe ấy cũng để ôm gọn vào cổ, áp lấy mái tóc nâu xoăn xoăn
như xúp lơ của mình. Ki Kwang thắc mắc không biết khi tắm cậu ta có mang nó
không.
Hyun Seung thì đặc biệt hơn chút. Tóc đỏ rực, lúc nào cũng một khuôn mặt
ngái ngủ và có thể đang nằm gục trên mặt bàn mà hét lên “nhà có khủng bố” vì một
giấc mộng ngắn trong giảng đường buồn tẻ. Và hơn hết, anh có một niềm tin hơi
thái quá vào tử vi. Mỗi ngày đều xem vận mệnh các cung hoàng đạo và có một quyển
bí ẩn mười hai con giáp trong túi xách.
Cho đến ngày thứ ba, Ki Kwang đánh bạn thêm với một sinh viên năm hai
khoa Vật Lý cơ bản – Jo Kyu Hyun. Đó là một bữa trưa kì lạ ở cantin trường.
Hôm đó, cả lũ Ki Kwang sau giờ học lý thuyết buổi sáng kéo nhau đi ăn
trưa ở cantin khu nhà B. Một trong ba cantin của trường thì nơi đây là chỗ đẹp
nhất vì sinh viên có thể nhìn thằng ra hồ nước và vườn sinh vật học của trường.
Ngoài ra, một quầy cafe nhỏ nằm bên trong cantin cũng đủ khiến tụi sinh viên hứng
thú.
Nhanh chân chọn được một chiếc bàn trống nằm trong góc tay phải, Ki
Kwang cùng hai người bạn nhanh chóng dùng bữa, không ngừng bàn tán về mấy chuyện
tào lao trên trời dưới bể.
-
Xin lỗi, tôi có thể ngồi chung không? Tất cả đều
hết chỗ rồi.
Min Hyuk vừa tọng nguyên một thìa cơm đầy vào mồm thì suýt nữa mắc nghẹn,
vội đấm ngực quay sang nhìn kẻ lạ mặt đột ngột xuất hiện bên cạnh. Ki Kwang và
Hyun Seung dừng đũa, nhìn nhau một chút rồi mỉm cười gật đầu. Nhận được sự đồng
ý, người đó vui vẻ cầm khay cơm ngồi xuống. Anh ta có một mái tóc đen ngắn, đeo
kính cận dày cộp và ăn mặc khá tuềnh toàng.
-
Tôi tên là Jo Hyu Hyun, sinh viên năm 2 khoa Vật
Lý. Cảm ơn mọi người đã cho phép.
-
Hyung cứ tự nhiên.
Ki Kwang đáp, nhồm nhoàm nhai miếng thịt rán và đột ngột nhận ra một
vài ánh mắt kì quặc dõi về bàn mình. Dần dần, hầu như toàn bộ một phòng cantin
đều liếc nhìn về phía bàn cậu với ánh mắt không mấy thiện cảm. Một vài tiếng xì
xào vang lên sau lưng, bên trái bên phải... và những đôi mắt thoáng nhìn rồi lại
quay đi lạ lùng. Kyu Hyun mím môi, rồi ăn bữa trưa của mình với một tốc độ khá
nhanh. Min Hyuk, với chiếc tai nghe không chịu rời trên cổ, quay sang ngạc
nhiên:
-
Đàn anh, anh ăn chầm chậm thôi kẻo bị đau dạ dày
đấy.
-
Không sao, tôi quen rồi.
Kyu Hyun đáp lại, cười nhẹ rồi tiếp tục dùng bữa. Hyun Seung ăn ít nhất
bọn, chỉ một phần mỳ xào và sữa không đường, nhíu mày nhìn quanh. Ki Kwang cũng
nhận ra bầu không khí bất thường quanh đây, mà hình như nó vốn không phải dành
cho bọn cậu mà là từ khi người thanh niên tên Kyu Hyun này xuất hiện ở đây, mọi
thứ mới thay đổi.
Cả đám đang ăn thì có một vài người từ từ tiến lại gần từ phía sau. Một
gã có vẻ như là người cầm đầu lên tiếng, cố ý nhắm vào Kyu Hyun mà nói:
-
Mày còn dám ngồi đây sao thằng côn đồ?
Không hẹn mà rằng, tất cả đều ngừng ăn, quay lại nhìn người mới xuất
hiện với đầy sự thắc mắc. Kyu Hyun thì không. Anh không phản ứng lại, chỉ chăm
chú vào bữa trưa và quyển giáo trình còn mở trước mặt. Tức giận vì thái độ phớt
lờ của anh, hắn ta lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh và tiếp tục nói:
-
Tao nghĩ rằng trường đã đuổi học mày rồi cơ. Không
ngờ đến ngày có loại mặt dày như mày còn ngồi yên ổn ở đây.
-
Tôi xong rồi. Cảm ơn các bạn vì đã cho phép tôi
ngồi cùng.
Kyu Hyun nhàn nhạt cười, không thèm đáp lời lại gã, tay nhanh chóng
thu dọn khay đĩa. Mọi ánh mắt không mấy thiện cảm vẫn dồn về phía anh, còn bọn
Ki Kwang ôm một bụng thắc mắc mà không sao hiểu được. Cái gã cố tình nói mát
Kyu Hyun canh lúc anh xoay người đi, đưa chân ra ngáng anh. Không đề phòng, Kyu
Hyun ngã xuống đất, đánh vỡ toàn bộ chén đĩa trên khay. Một khung cảnh lộn xộn
hiếm thấy xảy ra. Mọi người xung quanh không những không lên tiếng mà còn chỉ
trỏ xì xào dữ dội hơn, điều này không khỏi làm cho mấy người Hyun Seung thấy bực
bội. Trong khi gã đó ngồi cười như mừng chiến tích thì Kyu Hyun nhìn Ki Kwang
và lắc đầu tỏ ý khuyên cậu đừng làm gì cả, tự mình thu dọn những mảnh vỡ và đồ
thừa tung tóe trên sàn. Rồi anh đứng thẳng người dậy, liếc nhìn tên kia và nói
không nhanh không chậm:
-
Tao học hay nghỉ, không-liên-quan-đến-mày. Nếu
mày muốn gây sự, xin lỗi, tìm nhầm người rồi Eun Kwang.
Rồi Kyu Hyun xoay lưng đi thẳng, không chút xấu hổ sợ sệt. Tiếng bàn
tàn huyên náo bên trong dần tắt, người tên Eun Kwang nghẹn họng không nói được
câu nào, đứng dậy đi nhanh ra khỏi nhà ăn. Min Hyuk mồm còn nguyên chỗ cơm chưa
nhai xong, liếc ngang liếc dọc rồi nhún vai với hai người bạn, thanh toán nốt bữa
trưa dang dở. Không ai bảo ai, mọi việc lại trở về trạng thái bình thường.
~o0o~
Đêm đến, trong khi mọi sinh viên đều say giấc nồng trên giường thì tại
một góc khuất trong khu vườn hoang không mấy người lui tới của ngôi trường, một
bóng đen lặng lẽ đứng đó, không di chuyển hay nhúc nhích. Trăng đã khuất dạng
vào trong mây, chỉ có gió nổi nhè nhẹ, đem luồng hơi lạnh tản mác ngày một nhiều.
Và rồi bóng đen đó bật lên một tiếng khóc ai oán, nghẹn ngào và lào
khào thê lương:
-
Dong Woon...
-
Dong Woon à...
-
Là kẻ nào đã hại em?
End chap 1.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét