Thứ Sáu, 17 tháng 5, 2013

[DooSeob fanfic] Mắt buồn



Written by Tử Đằng aka Dương Tử
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi.
Summary: Mắt xanh đượm buồn. Tóc mềm buông xõa. Em là nỗi đau cuối cùng, là giấc mơ hàng đêm mộng. Ru em từng ngón xuân nồng...
Pairing: DooSeob
Category: Romance, Tragedy
Warning: AU, OOC, SA, Angst, Psycho, Dark/Deathfic, giả Incest
Rating: M


Mắt buồn



Ost: Ru em từng ngón xuân nồng – Quang Dũng







Mọi người đều bảo Yo Seob có một đôi mắt thật buồn. Cậu cũng không biết vì sao những người nào khi nhìn cậu lần đầu tiên đều nói vậy. Cậu cũng không hiểu là mắt buồn là như thế. Chỉ biết “mọi người” đều nói cậu thế. Và đôi mắt của những con người ấy cũng đâu có khác gì gieo lên nỗi thương hại, hoặc là dục vọng chiếm hữu bẩn thỉu không thèm che đậy.

Yo Seob không hiểu mắt mình buồn ở đâu. Khi cậu nhìn vào gương, chỉ thấy một màu xanh thăm thẳm như đại dương mênh mông. Một đôi mắt đặc biệt giữa muôn ngàn người nơi đây. Là đôi mắt gây nên cho cậu biết bao khổ đau và dằn vặt. Giống như cha cậu đã chết vì không thể chịu được ánh mắt này mỗi khi nhìn ông. Cho dù mẹ cậu đã khóc đến cạn khô và nói rằng tội lỗi này không phải là của cậu, không do ai cả, nhưng cậu vẫn biết. Yo Seob biết rằng đôi mắt của người đàn ông ấy từ lâu đã khiến cho cha cậu phát điên. Và chết đi với hai mắt trừng trừng nhìn cậu không nhắm lại.


Ai cũng nói Yo Seob có một đôi mắt thật buồn.

Người đầu tiên nói điều đó với cậu là gã giúp việc cho gia đình. Hắn ta luôn rình mò xung quanh cậu chủ nhỏ, luôn tìm mọi cách tiếp cận con người đẹp đẽ này. Và rồi khi cậu dùng đôi mắt chất đầy nỗi niềm từ tận sâu thẳm ấy nhìn gã, và cười, gã đã chết. Chết theo đúng nghĩa. Là chẳng còn sống để yêu đôi mắt ấy thêm được nữa. Gã chết trong hạnh phúc, với đôi mắt vẫn mở to nhìn thẳng.


Ai cũng nói Yo Seob có một đôi mắt thật buồn.

Người thứ hai là gia sư của cậu năm lớp Chín. Yo Seob lúc này đã trổ mã thành một thiếu niên xinh đẹp. Khuôn mặt lai thanh tú từng đường nét, và mắt xanh vẫn mướt mải như thế, đẹp đến đau lòng. Anh ta đã yêu cậu đến điên cuồng. Và tham vọng chiếm hữu cậu cũng điên cuồng như màu mắt hắn trong lần đầu tiên đó. Cậu không chống cự. Vì nỗi buồn dường như đã vuột bay đi đâu mất rồi. Cứ để nó đi, và rồi sẽ chẳng còn gì đáng sợ nữa. Cậu chẳng thể đẩy một tên dã thú đang dà vò thân thể mình được. Ngay cả khi hắn ta thở hồng hộc vào tai cậu, ngay cả khi hắn nhìn cậu như thể có thể nuốt cả người cậu vào bên trong. Ngay cả khi hắn liên tục thúc từng nhịp mạnh bạo vào bên trong cậu và nói không ngừng về đôi mắt cậu


Em có một đôi mắt buồn lắm đấy.

Đôi mắt này đừng để người khác nhìn thấy.

Mắt buồn thế này là muốn cầu xin tôi dày vò em nữa sao?


Yo Seob không biết mắt mình có gì buồn bã. Tất cả trống rỗng. Không có gì cả, không màu sắc, không đau đớn, không gì hết.

Và rồi anh gia sư đó đã chết không lâu sau đấy, với tấm ảnh chụp lén cậu để lộ hai mắt xanh thẳm hun hút.

Kể cả đến những gã sau đấy, kể cả những tên đàn ông và ả đàn bà tiếp xúc với cậu đều nhắc đến điều đấy. Và rồi tất cả đều chết một cách bí ẩn.

Cậu không hiểu.

Cậu thật sự không biết. Sao ai cũng nói vậy rồi tìm mọi cách chạm vào người cậu, rồi tìm đủ thứ trò để có thể dụ dỗ cậu và rồi dày vò cơ thể cậu. Cậu không muốn nghe gì hết. Hơi thở quyện trong mùi mồ hôi, những ánh mắt khao khát bẩn thỉu, những động chạm ghê tởm... những đôi mắt hau háu nhìn cậu như thể muốn ăn tươi nuốt sống Yo Seob. Cậu chỉ đơn giản nhìn chúng một cách bình thản. Cậu thậm chí còn chẳng biết đến những xúc cảm bình thường và giản đơn. Chỉ đơn thuần là dùng đôi mắt xanh sâu thẳm đó nhìn thằng vào những con người ấy.

Không đau đớn.

Không yêu thương.

Không buồn đau.


Vậy mắt cậu buồn là buồn vì đâu? Sao cứ nói điều đó với một người từ lâu rồi chẳng còn biết đến đọc tên “nỗi buồn”? Ai chỉ cho cậu để cậu có thể tìm kiếm được nó. Ai chỉ cho cậu biết, để cậu có thể tìm lại giọt nước mắt mất tích từ bao giờ. Ai cho cậu biết? Cậu thật sự đã đánh mất những thứ đấy, đánh mất mà thậm chí đến bản thân mình còn chẳng nhớ ra.

...o0o...

Lần đầu tiên cậu gặp người đó là trong một buổi chiều mùa thu, dưới tán cây phong đỏ rực. Tóc đen mềm bay trong gió, làn da trắng xanh, đôi mắt xanh giấu sau cặp kính. Mười năm trước, năm tuổi cậu ngủ dưới mưa tuyết chờ đợi một ai đưa mình đi. Năm năm sau, mười tuổi ngủ dưới tiếng khóc của mẹ, dưới tiếng quát tháo chửi mắng của cha. Năm năm tiếp theo, mười lăm tuổi, ngủ trong những giấc mơ gọi nỗi buồn về, ngủ dưới thân thể kẻ khác, ngủ dưới những trống rỗng khoét sâu không tài nào lấp đầy.

Ba năm sau, mười tám tuổi, ngủ dưới tàng cây đỏ rực. Và cả người cậu cũng hóa một màu đỏ, trong ngày thu rực rỡ và mênh mang.

Anh đến. Như một tên tội phạm đánh cắp sự bình yên trong thế giới lặng câm của cậu, anh xuất hiện thật bất ngờ. Nhưng đủ khiến mọi thứ xung quanh Yo Seob xao động. Từ từ và len lỏi.

...
..
.

Nhưng cũng chẳng là gì. Xao động cũng chỉ đến vậy. Tim đập vội vã cũng chỉ đến thế. Vì chúng ta chẳng là gì của nhau.


Yo Seob à, lại đây chào cha dượng của con đi.


Doo Joon, hai mươi tám tuổi đứng cạnh mẹ cậu ba mươi tư tuổi, ghép lại thành một bức tranh hoàn hảo. Nhưng cậu chết lặng. Đôi mắt xanh sâu thẳm như tối đi, và một nỗi niềm không tên đang trỗi dậy chẳng hề báo trước. Nó khiến cậu thấy nhột nhạt, chơi vơi và rồi cuộn trào bão tố trong sâu thẳm. Lần đầu tiên...

.
.
.


Sao anh lại lấy mẹ tôi?

Tôi không biết nhóc ạ.

Cầm tiền mà đi đi, đừng làm bà ấy đau khổ thêm nữa.

Yo Seob, tôi không cần tiền của nhà cậu. Đừng hiểu nhầm.

Vậy thì tại sao?

...

Đến anh còn chẳng nói được lí do, thì cớ gì ở lại làm khổ mẹ tôi, làm khổ chúng tôi...

...

Chẳng lẽ con người ta không được phép lấy nhau vì “yêu” sao?

.
.
.

Cậu không hiểu, cậu không muốn hiểu. Cậu đã nghe tiếng “yêu” từ biết bao nhiêu gã đã chà đạp thân xác này, nhưng cậu không hiểu nó. Ai cũng nói yêu cậu, ai cũng dày vò cậu và rối thốt ra những câu yêu thương thản nhiên sáo rỗng. Cậu không muốn hiểu “yêu” là như thế nào. Vì vậy sao còn nhắc đến làm chi. Yêu thương của anh chẳng là gì với cậu. Nhưng sao lại có thể khiến lồng ngực cậu nhức nhối đến vậy. Ánh mắt ngời sáng thẳng thắn của Doo Joon, nụ cười hiền lành và bóng dáng cao lớn mạnh mẽ... sao lại có thể làm cho Yo Seob thấy khó thở thế này.

Đau quá...

Tại sao yêu thương đó, lại không thể dành cho cậu?

Tại sao cậu chỉ có được những “yêu thương” thể xác bởi dục vọng bẩn thỉu và tầm thường của những gã thô tục tầm thường ấy? Cậu không muốn nghe ai nói tiếng yêu thêm một lần nào nữa.

Cậu muốn được “yêu” trọn vẹn.

Đau quá...

Tại sao tình yêu kia, lại không thể là của cậu?

Tại sao...

...o0o...


Việc Doo Joon đến nhà cậu đã trở thành thường xuyên, và tất cả những người giúp việc làm thuê đều biết chuyện người đàn ông này sẽ là chủ nhân tương lai của gia đình. Yo Seob vờ như không nghe thấy những câu chuyện nói lén sau lưng mẹ, chỉ bình thản mà dõi theo với nỗi niềm không sao gột bỏ. Người phụ nữ đáng thương, mẹ cậu không biết hoặc chừng cố tình không biết những điều tiếng không hay cứ lan ra như một loại vi rút ăn dần ăn mòn con người. Nhưng cậu cũng chẳng thể làm được gì hơn, khi mà bóng tối phủ bọc lấy cậu còn kinh khủng hơn những lời nói đó hàng trăm ngàn lần.

Yo Seob cố gắng thu mình lại. Cố gắng không chạm mặt với anh, hoặc cố ý để không phải chứng kiến những giây phút hạnh phúc của hai người ấy. Nhưng cậu càng cố đẩy anh ra xa thì Doo Joon lại càng tiếng gần hơn, lo lắng cho cậu từng chút một. Và yêu thương của anh giống như chén thuốc độc. Nó giết cậu dần dần, giết cậu trong nỗi đau đớn đến tận tâm can.

Anh như chạm đến thế giới gói kín của cậu. Và như muốn gỡ từng lớp bọc một ra, để kéo cậu hòa vào thế giới đầy ánh sáng của mình.

Dù chỉ là danh nghĩa “cha dượng” và con trai.

...
..
.

Đêm nay, cậu lại nằm trong vòng tay của một kẻ xa lạ. Xa lạ về thể xác và tâm hồn. Gã cũng như bao người si mê cậu đến điên cuồng, khát khao cậu đến điên cuồng. Và Yo Seob dần cảm thấy lí trí mình từng chút từng chút một quay lại, đem theo nỗi đau nhen nhóm và sự cô độc lạ lùng lấp đầy trong lòng mình.

Ngủ cùng những người xa lạ, lấp đầy những đêm lạnh bằng hơi ấm của bao kẻ lạ mặt cũng không bằng cái ôm nhẹ nhàng của người đó. Dù anh chỉ đơn giản làm đúng nghĩa vụ của một người “cha dượng” với con trai. Kể cả khi gã đàn ông đang đè nghiến lấy thân thể cậu, hôn mạnh bạo, hôn cuồng nhiệt và không ngừng xiết cậu trong vòng tay mình, Yo Seob vẫn thấy chơi vơi lửng lơ và trống rỗng.

Khoảng trắng trong cậu bỗng dưng loang lổ những vệt màu. Và kéo tràn ra, tràn mãi những đớn đau không nguôi.

Cậu đột ngột cảm thấy buồn.

Nỗi buồn tự nhiên xuất hiện như một điều hết sức bình thường. Bằng cách này hay cách khác khiến cậu “cảm thấy” nhưng không sao nhận ra được. Nhưng cậu cảm nhận được hình như nó đang đến. Mắt xanh mịt mù và rồi cậu cảm tưởng như có thể đưa tay ra nắm lấy những nỗi buồn, vo chúng lại trong bàn tay mình.

Trong đêm lạnh, bên cạnh một gã đàn ông xa lạ, Yo Seob như thấy nỗi buồn của chính cậu đang đông đặc quanh đây. Ngập không gian, tràn trong tiếng gió rít, đặc quánh lại dưới chân. Cậu cảm tưởng có thể cầm được nó, đập vụn hoặc ném ra xa.

Nhưng Yo Seob lại thu nỗi buồn lại vào lòng mình. Đau đớn và câm lặng. Yo Seob ôm buồn đau vào tận sâu thẳm bên trong, lặng lẽ hồi tưởng, lặng lẽ đưa tiễn trái tim mình.

Mắt buồn lại càng buồn. Đớn đau và mướt mải chơi vơi.

...o0o...


Sao em lại để mặc thằng bé như thế?

Yo Seob nó vốn như vậy mà. Từ lâu rồi nó chẳng thèm nói gì về bản thân. Em không thể làm được gì cả.

Nhưng nó là con em cơ mà.

Doo Joon...

Sao có thể vô tâm với một đứa bé đáng thương như vậy?

Doo Joon! Rốt cuộc ai mới là vợ của anh?

...

Anh nói đi.

Đừng ngốc vậy. Anh phải có nghĩa vụ lo cho Yo Seob.

Với tư cách gì?

...

Còn em thì sao?

...


Doo Joon không thể giải thích được tại sao anh lại lo lắng một cách thái quá cho cậu nhóc ấy. Dường như có một sợi dây vô hình kết nối hai người, từ cái buổi chiều thu anh nhìn thấy cậu ngủ dưới gốc cây phong. Kể từ lúc ấy, anh không sao có thể rời mắt và tâm tư mình khỏi Yo Seob.

Tự bao biện đó chỉ là lo lắng bình thường, tự bao biện rằng đó là nghĩa vụ của bản thân. Tự cho rằng một khi đã mang tiếng “gia đình” thì chút lo lắng đó có là chi. Nhưng anh không nhận ra sao Doo Joon? Từ khi nào vị trí số một trong trái tim anh đang dần dần bị thay thế. Không chút băn khoăn, không chút lạ lẫm. Sao anh không nhận ra bản thân đang khao khát nụ cười nơi cậu đến chừng nào?

Ngốc quá đi thôi.

...o0o...


Yo Seob lặng lẽ dựa người vào bức tường gạch sau lưng. Từng mảng rêu ướt đẫm cọ vào vải áo, thấm loang lỗ cả một mảng màu đỏ rực. Trong sắc đỏ của một chiều thu tàn, đôi mắt xanh của cậu lại càng thẫm hơn, sâu hơn. Trong sắc đỏ của một chiều lộng gió, tất cả mọi thứ đều trở nên hư hao và chuếnh choáng. Cậu cuộn người lại, giấu mình giữa bức tường đổ nát, giữa những mảng màu hoang, giữa những đớn đau câm nín. Yo Seob lặng lẽ và nhỏ bé. Cậu như chấm nhỏ lạc giữa biển trời thu. Như một con chim đi lạc và mỏi mệt. Những nền móng nâng đỡ tâm hồn dần chỉ còn là những mục rữa, những mảng nát tơi.


Sao lại ngồi đây vậy Yo Seob?


Cậu giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh mở to đầy kinh ngạc và bối rối. Anh đứng đó ngược nắng ngược sáng, phủ bóng mình lên người cậu đầy dịu dàng. Anh đưa tay lau đi giọt nước mắt đọng lại tự bao giờ dưới cằm cậu, nhẹ nhàng mơn lên má cậu như một điều hết sức tự nhiên. Còn Yo Seob chỉ ngồi bó gối bất động như vậy, hai mắt trân trân nhìn vào khuôn mặt hiền lành của Doo Joon. Không gian giữa hai người bỗng nhiên vây kín lại bằng sắc đỏ trầm lắng, bằng sự dịu dàng không tên, bằng những thanh âm không giai điệu, bằng những xúc cảm mơ hồ từ đáy mắt đôi bên.


Cái gì thế kia, cậu làm sao thế này?


Doo Joon bỗng dưng kéo tay cậu ra, rất nhanh vạch cổ áo cậu xuống để lộ ra những vết bầm tím rớm máu nổi bật trên làn da trắng toát như tuyết. Anh nhíu mày, lồng ngực nhức nhối một cách lạ thường. Và bàn tay không kiểm soát được xiết cổ tay cậu lại, khiến Yo Seob bật ra một tiếng kêu khe khẽ. Cậu nhìn anh bối rối buông tay mình ra, mắt xanh nhíu lại, bật lên thành những tia nhìn mơ hồ và rối loạn. Doo Joon gặng hỏi.


Kể cho tôi nghe có chuyện gì?

Không phải việc của anh...

Yo Seob!

Tôi nói không liên quan đến anh Yoon Doo Joon!


Cậu đứng bật dậy, hét lớn và hai mắt vằn đỏ. Toàn thân Yo Seob bỗng run rẩy lạ thường. Cậu bỗng sợ sự quan tâm của anh. Cậu bỗng sợ ánh nhìn thương cảm lẫn xót xa ấy. Cậu không cần sự yếu đuối tệ hại này. Tội lỗi của cậu chỉ là của một mình cậu mà thôi. Anh đừng nên xen vào, cũng đừng nên biết. Cậu không muốn anh khinh thường mình, như những kẻ ngoài kia cười khinh cậu.


Yo Seob... tôi chỉ quan tâm đến cậu thôi.

Anh là gì của tôi? Anh nói xem! Yo Seob nói lớn đầy dữ dội. Tại sao phải làm phiền tôi? Sao lại quan tâm tôi?

Đừng như vậy mà, theo tôi vào nhà băng bó đi... Doo Joon toan kéo tay cậu nhưng lại bị Yo Seob hất mạnh ra. Đâu đó trong anh nhói đau từng đợt.

Đi đi. Nếu không tôi không nghĩ sẽ tốt đẹp cho cả hai chúng ta đâu.


Yo Seob quay người lại, xoay lưng với anh và hai tay nắm lại cứng ngắc. Từng mảng lí trí trong cậu vốn từ ngày gặp anh đã chẳng còn lành lặn, nay đang vỡ hết ra, tan hoang. Từng chút từng chút một.


Chằng lẽ để tôi quan tâm như vậy khó khăn lắm sao?


Yo Seob hít một hơi thật sâu, quay người lại nhìn anh. Doo Joon đứng đó, vẫn đang xoáy sâu vào cậu bằng đôi mắt hiền dịu dàng ấy, đang vô tình bóc gỡ từng lớp tự chủ còn lại trong cậu. Doo Joon đứng đó, bỗng dưng có một chuỗi những cảm xúc không tên đang trỗi dậy mạnh mẽ. Hốt nhiên, anh muốn đưa tay ra ôm cậu bé nay vào lòng. Anh bỗng dưng muốn được chìm sâu vào đôi mắt ấy, muốn được phủ lên những vết thương đáng sợ kia bằng nụ hôn của mình.

Hai người họ cứ đứng nhìn nhau như thế, say mê như thế và nồng nàn như thế. Cho đến khi Yo Seob thở mạnh, cắn chặt môi trước khi nhanh như cắt kéo anh vào một cái hôn.

Doo Joon ngỡ như mình đang mơ, một giấc mơ thần kì như cánh cửa dẫn đến khu vườn bí mật tận sâu trong tâm hồn. Anh ngỡ như sắc đỏ quanh đây hóa thành mộng ảo, vươn những tia sáng soi rọi vào tận sâu thẳm trong anh. Doo Joon ngỡ như mình vừa được tái sinh lần nữa. Choáng ngợp, mê mải và khát khao.

Môi cậu miết lên môi anh mạnh bạo và căng thẳng. Cho đến khi Doo Joon đáp lại nụ hôn ấy, Yo Seob đẩy anh ra rất nhanh, mắt xanh tối sầm lại và bàn tay run run nắm chặt ve áo. Doo Joon toan nói thì bị cậu cắt lời rất nhanh.


Anh hiểu chưa? Hãy tránh xa tôi ra. Tôi là đứa bẩn thỉu như thế đấy.

Anh không...


Và cậu bỏ chạy rất nhanh trước khi anh kịp nói thêm một lời nào. Lá phong đỏ rực ào ạt trút xuống sau lưng cậu, phủ lên tầm mắt anh một màu đỏ hư ảo và đau thương.

...o0o...


Đám cưới giữa hai người đột ngột bị hoãn lại không lí do. Mẹ cậu dù cố gặng hỏi đến mấy thì Doo Joon cũng chi im lặng mà cười buồn. Anh chỉ nói đi nói lại câu “chưa sẵn sàng”. Và rồi bà chỉ có thể khóc. Nước mắt ướt đẫm rèm mi mỏi mệt. Nước mắt ướt đẫm trái tim cậu. Và ướt đẫm tội lỗi không sao có thể xóa mờ.

...
..
.


Cậu khuỵu xuống, hai tay ôm lấy vai và toàn thân ướt đẫm. Từng mảng da thịt lồ lộ ra sau lớp áo quần mỏng manh. Cậu quỳ trên nền nhà tắm, cuộn người lại và không ngừng run rẩy.

Bàn tay chợt với lấy con dao rọc giấy, tì mạnh lên cánh tay và cắt gọn từng đường. Đôi mắt xanh dại đi trong đau đớn, trong mặc cảm tội lỗi và trong cơn điên cuồng bất tận không có kết thúc. Từng nhát cắt thi nhau hạ trên hai cánh tay gầy gò và thân thể nhỏ bé, toang hoác, đỏ lòm thẩu rõ thịt xương bên trong. Máu đỏ chảy thành dòng, thấm ướt áo, đọng lại trên sàn và chảy ra loang lổ. Toàn thân Yo Seob như nhuộm trong sắc đỏ hoang tàn. Sắc đỏ của máu. Và sắc màu của nỗi đau đớn không sao cất lên thành lời.


Cậu. Sắc đỏ. Hòa tan.


YANG YO SEOB! CẬU ĐANG LÀM CÁI GÌ VẬY?


Doo Joon vội vã xông vào, dựng người cậu dậy và không khỏi rùng mình ghê sợ. Mùi máu quyện lại, bốc lên xông thẳng vào khứu giác khiến dạ dày anh quặn thắt. Nhưng Doo Joon cũng mặc. Điều anh quan tâm bây giờ chỉ có người con trai trước mắt mình. Tất thảy lí trí, tất thảy những tôn nghiêm lễ giáo, cả những đớn đau của người phụ nữ ấy chẳng còn lại gì. Chỉ còn anh với cậu, trong một không gian vây kín bằng sắc đỏ tàn bạo của máu. Và hai trái tim đập từng nhịp như lạc lối, như mê say từ lâu.


Ha... ha... Doo Joon. Anh thấy không?... Máu thịt... ai cũng giống nhau...

Cậu... cậu im đi. Để tôi gọi xe cấp cứu.


Trong khi Doo Joon vội vàng ấn số và không ngừng quát tháo đám người làm. Không một ai có mặt ở đây, một nơi khuất xa dãy nhà chính. Anh bật lên vài tiếng nguyền rủa và rồi cởi áo ra, xé thành những mảnh vụn băng tạm lấy người cậu. Yo Seob như một kẻ mất trí, không ngừng liếm lấy những giọt máu đọng trên tay và lảm nhảm.


Ai cũng nói yêu tôi. Ai cũng nói mắt tôi buồn quá.

Cậu im đi!

Tôi đâu có buồn. Yo Seob bật cười sằng sặc như một kẻ gàn dở, bàn tay quệt máu lên khuôn mặt anh và nâng cằm Doo Joon lên để anh có thể nhìn sâu vào mắt mình. Doo Joon, anh nói xem tôi nên buồn vì cái gì?

Vì sao ai xung quan tôi cũng nhìn tôi như thể tôi là đứa tội nghiệt nhất thế gian này? Có phải vì tôi mà cha mới chết? Có phải vì tôi mà mẹ mới đau khổ như vậy không?

Không phải đâu Yo seob à...


Doo Joon tìm một vài lời nào đó thích hợp để nói, nhưng cuối cùng anh chẳng thể thốt ra được một câu gì. Lồng ngực anh như thắt lại khi nhìn thấy cậu điên loạn như thế này. Anh cố gắng ôm lấy Yo Seob, cố gắng làm dịu đi chàng trai ấy bằng sự dịu dàng của mình. Nhưng không được. Yo Seob hất văng cánh tay anh ra, hai mắt xanh thẫm bỗng lóe lên đáng sợ. Cậu cười khùng khục và nói trong cơn say điên loạn.


Chỉ vì đôi mắt này đúng không? Đồ khốn nạn nhà anh. Anh cho mẹ tôi hi vọng rồi lại đẩy bà ấy vào tuyệt vọng. Tại sao?

Tôi xin lỗi...

Khốn kiếp! Anh cho mẹ con tôi thứ tình yêu giả dối tởm lợm đó, để rồi bây giờ chỉ biết xin lỗi vậy sao?

...

Có phải là vì đôi mắt bị nguyền rủa này không?

Cậu làm gì thế? Doo Joon hốt hoảng nhìn cậu và hai tay anh nắm chặt hai vai cậu.

Đúng rồi. Vì đôi mắt này mà cha tôi phải chết. Vì nó nên ai liên quan đến tôi cũng chết. Mẹ tôi sống không bằng chết. Cả anh rồi cũng không thoát được đâu. Anh đừng nhìn nữa. Vì nó, là vì nó đấy.


Và rồi trước khi Doo Joon kịp trở tay, Yo Seob quơ lấy con dao văng trên nền gạch bằng một động tác rất gọn. Cậu đâm thẳng nó vào mắt mình.

Và một tiếng hét xé trời vang lên, xé toạc không gian đông đặc và nặng nề xung quanh.


Doo Joon tái mặt hốt hoảng và vội vàng tóm lấy con dao, ném ra xa, ôm lấy thân thể cậu không ngừng quằn quại trên nền đất. Anh hoảng loạn, hơi thở dồn dập đầy kinh hoàng và đau đớn, cố gắng bế thốc cậu dậy, chạy như bay ra ngoài. Tại sao cậu làm thế? Tình yêu của anh chẳng lẽ khiến cậu đau đớn vậy sao Yo Seob?


Ha... ha ha...

Làm ơn, Yo Seob... đừng mà...


Đôi mắt từng là một màu xanh đẹp đẽ giờ chỉ là hai hốc thịt đỏ lòm không ngừng tuôn ra những dòng máu đỏ đớn đau. Cậu cười vang từng tiếng lạnh lẽo, cứ như thể đang trút từng nỗi cô độc, từng sự căm hờn tích tụ lại chừng ấy năm, xả theo nhừng giọt máu, chảy trôi ra ngoài. Và bằng một sức lực kinh ngạc, Yo Seob thoát được khỏi vòng ôm của anh và rồi cứ thế bỏ chạy. Lửa đốt trong mắt cậu rát quá. Nhưng có vậy cậu mới được giải thoát.

Phải giải thoát khỏi những tội lỗi ghê tởm này.


Có tiếng người ồn ào phía sau. Gia nhân và toán cấp cứu đã đến gần cả hai, chỉ cách Yo Seob có vài mét. Tiếng ồn ào và huyên náo vọng đến tai cậu, nhưng cậu không quan tâm. Cậu chỉ biết đến hơi thở dồn dập của người đàn ông đang ôm chặt lấy mình từ phía sau. Anh không ngừng gào vào tai cậu những lời cầu xin yêu thương đến đau đớn. Cậu có cần đến chúng không? Yêu thương, đau buồn và cả nỗi cô đơn? Cậu cần chăng? Để làm gì?

Yêu thương nhau để làm gì?


Và rồi cậu quay người lại, rút lấy trong cạp quần một con dao và đâm thẳng vào bụng anh.


Doo Joon bàng hoàng nhìn xuống vết đâm chảy máu trên bụng mình, rồi nhìn cậu.

Yo Seob nhuộm trong một màu đỏ tang thương và hoang hoải. Cậu đứng đó, chênh vênh trên mỏm đá cạnh hồ rộng lớn, đôi môi vẫn nở nụ cười rực rỡ như nắng ban mai. Doo Joon cố trụ vững, đưa tay ôm lấy khuôn mặt cậu và cười dịu dàng như lâu nay vẫn thế. Anh hôn lên má cậu và nói nhẹ.


Cho dù em có thế nào, anh vẫn yêu em.

...

Cho dù... em có đâm anh nghìn nhát, anh vẫn yêu em.

...

Cho dù phải xuống địa ngục, anh... vẫn yêu em.

...

Vì vậy... Doo joon thở dốc, sắc mặt tái đi vì mất máu... để anh theo em, Yo Seob à...


Mẹ cậu đứng đó trong đám đông, bàn tay đưa lên chặn những câu từ toan buột ra từ miệng, hai hàng nước mắt không ngừng chảy ra, chảy mãi. Không gian xung quanh chợt bất động, chẳng một tiếng động, không một mùi vị còn tồn tại ngoài màu máu đỏ thẫm và mùi hương man mác tỏa ra từ cậu. Yo Seob bật cười, trong trẻo như chưa hề vướng bụi trần, cố gắng hôn lên môi anh. Lần cuối trong đời.

Và cậu ngã xuống. Chìm trong làn nước giá băng của một ngày đầu đông.


YO SEOB!!!!!!!!!!!!!!!


...o0o...


Ngay sau đám tang của cậu, người ta tìm thấy thi thể của một người đàn ông bên gốc cây phong. Cây phong duy nhất đổ lá đỏ rực khoảng trời đông trắng xóa.

Chẳng ai có thể thoát được đôi mắt xanh như đại dương sâu thẳm đó.

Không một ai.

Kể cả anh.




Cậu đâu còn cô độc nữa, đúng không Yo Seob?







The end.







2 nhận xét:

  1. Ưm, ss à, nói thế nào nhỉ? Em không biết nên dùng từ gì để diễn tả. Chắc là điên loạn :)
    Nhưng ở Yoseob, có gì đó chưa đc thỏa đáng ss à, tại sao nó lại bị dằn vặt như vậy chỉ vì đôi mắt bị nguyền rủa. Chính vì luôn thâu những nỗi buồn nên đôi mắt nó ms như vậy đúng ko? Vậy hà cớ gì mà nó không đc hạnh phúc lấy 1 lần nhỉ, em vẫn tiếc nuối ở chỗ đó.
    Doojoon tính ra anh chỉ là kẻ mang khổ đau thôi, tính ra anh chính là kẻ ko nên bước vào cuộc đời Yoseob. Nghĩ tới nghĩ lun em kết luận: Yoon Doojoon là đồ tồi :D
    Nhân vật Yoseob này khác hoàn toàn vs Mạn châu sa, hình như là ngược lại thì đúng hơn. Và cũng vì thế mà nó ám ảnh nhiều hơn. Em cực thích phong cách "hoang dại" này ^^
    Dài wa! em cmt mấy suy nghĩ linh ting của e thoi, ko mang tính nhận xét là mấy. hì hì
    ss mau end mấy fic khác nhé, em hóng wa chừng.

    Trả lờiXóa
  2. ôi type xong cái comt không post được đâm ra phải type lại :((
    ss lỗi ss vì đã để ss chờ comt của em "hơi" lâu =))
    fic này ý à, lại khiến em bế tắc =.= đọc fic nào của ss em cũng bế tắc, đến nỗi mỗi lần em bị ss tag fic em đều tim đập chân run =)) cơ mà vẫn đọc hết, đọc ngấu nghiến từng chữ TvT sau đó ngồi tự kỉ TvT
    em thích fic này :"> rõ ràng là HE trong SE :"> em rất thích :">
    mong là sang kiếp sau hai đứa chúng nó sẽ không phải chịu đau đớn nữa :">
    cám ơn ss ạ :">

    Trả lờiXóa