Chủ Nhật, 12 tháng 1, 2014

[DooSeob][Oneshot] Mộng


Written by Tử Đằng
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi
Summary: Như ngày đó ta vẫn bên nhau... Như những phút giây lạ lùng, những khoảnh khắc chênh vênh giữ thực và ảo. Chúng ta thuộc về nhau
Pairing: DooSeob
Category: Romance, fantasy
Warning: AU, OOC, SA
Rating: T

Note: Đang xem thời sự trên TV bỗng dưng nảy ra ý tưởng, đúng là ý trời Ò_Ó

Version 2 is coming soon~ *vẫy khăn*

Mộng


1.

Dạo này, Yo Seob thường gặp một giấc mộng thật lạ lùng. Đó là khoảnh khắc khi cậu chìm vào giấc ngủ chập chờn, bên tai nghe thấy tiếng chuông gió “đing... đang...” hòa lẫn trong bao âm thanh nhỏ nhẹ của đêm đen, cậu đã mơ. Cậu mơ mình nằm trên một chiếc giường tre, giữa muôn vàn hoa trắng xung quanh. Cậu mơ thấy mình tỉnh dậy giữa xứ sở xa lắc, hít thở làn hơi đậm ngát hương hoa và cỏ lạ, trong ngôi nhà gỗ nhỏ giữa cánh đồng.  Trên đầu là muôn vàn nắng ấm, dưới chân là thảm cỏ xanh mượt mà. Cậu mơ và mơ, hàng đêm lặp đi lặp lại. Những giấc mơ chẳng hề thay đổi, chỉ là cậu thay đổi. Sẽ nằm ngủ yên bình, rồi tỉnh dậy, rồi ngồi chơi vơi trên chiếc cầu gỗ nhỏ, và rồi ngủ thiếp trên thảm cỏ mềm. Yo Seob mơ mình là một phần của giấc mơ ấy, nó thật đến mức khi tỉnh dậy, cậu ngỡ như cái thế giới cậu đang sống đây là một phần của ảo ảnh.


Những giấc mơ lặp lại đều đều với tiếng chuông gió “đing... đang...” vang vọng không thôi.

Và trong giấc mơ đêm nay, cậu đã gặp người đó, xuất hiện kế bên, nằm ngủ quá đỗi yên bình. Mái tóc dài cột sau gáy, y phục cổ màu trắng nổi bật giữa đêm thâu. Cậu mơ thấy mình nằm cạnh người đấy, dưới bầu trời đêm đầy sao, giữa đồng cỏ mướt mát không thấy điểm dừng.

Cậu đã mơ...

2.

Doo Joon có một giấc mộng thật lạ kì. Anh mơ thấy mình ở một thế giới xa lạ, trong một khung cảnh xa lạ. Và nằm kế bên một người con trai khác. Anh mơ thấy mình như một phần của trôi dạt. Thân thể nhẹ bẫng tựa làn gió như thể đang tan ra trong đêm thâu, Doo Joon đã không mong giấc mơ này kết thúc. Khi nằm mộng, anh là tự do. Khi tỉnh giấc, anh là “Yoon Doo Joon”. Anh là một con chim trong lồng vàng. Kẻ hầu người hạ, danh tiếng và uy quyền đã giam hãm chính chủ nhân của nó. Khi mơ, anh là một phần của đất trời. Còn với thực tại, anh chẳng là gì. Có tất cả nhưng lại chẳng là ai.

Quyền lực của một vị vua chẳng thể đem lại cho mình tự do.

Còn trong giấc mơ ấy, giữa muôn vàn thanh âm rộn ràng, giữa tiếng chuông gió “đing... đang...”, giữa mùi hương nhàn nhạt mà ấm áp của người lạ kế bên, anh là tất cả. Là chính mình giữa đất trời.

3.


Anh và cậu, trong giấc mơ lạ lùng ấy, cả hai đã bên nhau như thế. Và thân quen như thế. Trong từng phút giây của vĩnh cửu, cả hai đã nằm cạnh nhau như vậy, không nói, không hỏi han, không thắc mắc. Hơi ấm của làn da, mùi hương nồng nàn của hơi thở, tiếng tim đập “thình thịch” từng nhịp như chứng minh cho hai người biết rằng sự tồn tại của họ trong chiều không gian này là thật.

Lặp đi lặp lại...

Giấc mơ ấy chẳng thể kết thúc, như chính nó là một thực thể sống. Nó như một phần của thế giới bị lãng quên, đã tìm kiếm những kẻ thả hồn vào một hi vọng không bao giờ có thực. Như Doo Joon bất lực và chán chường. Như Yo Seob vô vọng và yếu đuối. Giấc mộng ấy mang hai kẻ xa lánh thực tại đến đây, vỗ về và âu yếm bằng những ve vuốt êm ái đến nao lòng.

Giống như cách họ bên nhau.

4.

Và rồi chính họ, không còn cách nào khác, đã không ngừng chìm trong giấc mơ ấy đêm ngày. Khi sự nhẹ nhàng của “mộng” như thứ thuốc phiện mời gọi, họ tìm mọi cách để đến với nó. Để được tự do. Để thấy nhau. Để được nghe thấy tiếng chuông gió “đing... đang...” bên tai. Để thấy được ánh mắt nhau nồng nàn đến độ nào. Anh và cậu khao khát được thấy đối phương, khao khát được tìm thấy hơi ấm của nhau, khao khát được chìm trong sự vỗ về mềm mại của đôi bên. Giấc mộng lặp đi lặp lại bỗng vang lên những tiếng “thình thịch” vội vã, như thể sự sống trong nó đang dần trỗi dậy thành hình hài. Nó vươn cánh tay đầy vuốt nhọn bao bọc lấy hai người, vuốt ve và dỗ dành hai tâm hồn thương tổn đang tìm cách níu giữ đối phương thật chặt. Cái thực thể sống ấy đang nuốt dần cả Doo Joon và Yo Seob. Đầu tiên chỉ là một chấm mực nhỏ. Và rồi loang dần, loang dần, bao trọn không gian xung quanh.

Cho đến khi hai thân thể ấy kề sát không còn một kẽ hở, “Mộng” đã thành thật. Và thực tại nơi họ đang sống chỉ là mảnh vỡ vụn lả tả. Không hi vọng, không niềm vui, không ý chỉ, không gì cả. Bóp vụn trong tay. Và chìm vào im lặng mãi mãi.

5.

Chuyện kể rằng một vị vua đã ra đi trong giấc ngủ vĩnh viễn. Trên môi nở nụ cười buốt giá. Ngài chết trong hoàng cung cô độc, giữa muôn vàn âm mưu và phân tranh. Ngài chết trong yên bình, của chính ngài, của tự do. Và bên cửa sổ, chuông gió vẫn vang lên “đing... đang...”

...

Người ta tìm thấy Yo Seob ra đi mãi mãi, trong một giấc ngủ không bao giờ tỉnh lại, với nụ cười vẫn còn trên môi. Cậu chết trong chơi vơi tuyệt vọng, trong những níu kéo đời người không bao giờ được đáp lại. Trên cửa sổ, chuông gió vẫn không thôi vang lên thanh thoát nhẹ nhàng

“Đing... đang...”




The End



Đừng hỏi vì sao khó hiểu, tui còn version 2 dễ hiểu hơn =w= chờ nghen~

1 nhận xét:

  1. ôi hấp diêm não về đêm ;______;
    nhưng em nghĩ là em hiểu, thể loại này giống như phim vậy á, vừa đọc vừa tưởng tượng rất là thích xD
    p/s: lần đầu tiên com vào blogspot của s tử, hố hố ~~~~ *té*

    Trả lờiXóa