Written by Tử Đằng
Disclaimer:
Nhân vật trong fic không thuộc về tôi
Summary:
Cáo nhỏ dưới tàng cây. Tuyết rơi...
Pairing:
JunSeung
Category:
Romance, Fantasy
Warning:
AU, OOC, SA, Angst, Character death
Rating:
T
Note:
Fic lấy cảm hứng từ truyện cổ tích hạc trả ơn^^
Xuân phân
~oOo~
Theme song: Shikiori no
Hane – Rin Kagamine & Len
Kagamine
1.
Hôm nay
là một ngày tuyết rơi dày, dày đến mức phủ trắng xóa mặt đất và che mờ tầm nhìn
của Jun Hyung. Nhưng dẫu vậy, chàng vẫn xách chiếc giỏ nan tre lên, đeo sau
lưng, mặc áo tơi nón lá, độn chiếc giày cỏ thêm một lớp vải nữa để tránh cóng
và băng mình đi vào miền tuyết trắng thăm thẳm. Với chiếc gậy đồng hành bấy
lâu, chàng miệt mài đi dưới cơn mưa tuyết càng lúc càng nặng. Khu rừng quen thuộc
cũng trở nên thật lạnh lẽo và hun hút đáng sợ. Jun Hyung cố gắng nhìn về phía
trước, nheo mắt và thở ra những luồng hơi hóa thành khói trắng hòa lẫn trong
màn tuyết mờ. Bàn chân nhấn thật mạnh và vững vàng để trụ được trong màn tuyết
trắng trời. Chẳng mấy chốc, dấu chân của chàng trên tuyết sâu đến vậy mà cũng bị
lấp dần, lấp dần. Và Jun Hyung dần chỉ còn là một chấm nhỏ di động giữa muôn
vàn bông tuyết vây quanh.
Chàng vừa
đi, vừa ngâm một vài câu hò của những người dân chài trên sông Nakdong. Càng đi
sâu vào trong rừng, dường như tuyết cùng dần ngớt và chỉ còn là những bông nhỏ
bay bay. Jun Hyung chống gậy, định hình con đường dưới lớp tuyết dày và không dừng
lại một giây một phút. Cái lạnh buốt dần thấm vào tận lớp áo lót, nhưng chàng vẫn
kiên định tiến lên. Chẳng biết là đã đi bao lâu, càng tiến vào sâu hơn, tuyết
rơi càng lúc càng ít và rồi chẳng còn dữ dội như đầu ngày, chỉ còn là rơi rớt
những vụn be bé, tựa như cánh hoa đào núi Seoraksan. Jun Hyung thở ra những luồng
khói trắng xóa, rũ rũ chiếc nón cho rơi bớt tuyết đọng rồi ngước nhìn lên. Chân
chàng đã mỏi rời, những ngón chân cóng lại và như mất cảm giác. Chàng dừng chân
nghỉ bên một tảng đá, tìm một chỗ thuận tiện để ngồi và xoa bóp hai bàn chân. Một
lúc sau, Jun Hyung tiếp tục lên đường. Chàng bắt tay vào công việc của mình. Có
những thứ cây thuốc chỉ có thể mọc ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, và chỉ
có những người như chàng mới có đủ khả năng đi hái chúng về. Một giỏ đầy thuốc
sẽ là gạo, thịt, vải mới, nến và dầu cho cả tháng sau.
Jun
Hyung cặm cụi, chăm chỉ và nhẹ nhàng ngắt từng nhánh cây. Cũng may tuyết chưa
vùi hết vạt rừng này, chàng có thể tìm được những cây thuốc như ngủ đông, bé nhỏ
và run rẩy trong cái lạnh. Chẳng còn biết đến khái niệm thời gian, chàng ăn lót
dạ bằng cơm nắm vừng, uống nước bằng nước tuyết đun sôi trên cái xô nhỏ. Khi đã
chắc bụng, Jun Hyung kiểm tra giỏ để đảm bảo đủ lượng cây thuốc cần thiết. Xong
xuôi, chàng quay người trở ra khỏi rừng.
Bằng
cách nào đó, Jun Hyung quyết định rẽ sang hướng khác, tìm nốt loài nhân sâm quý
ngủ vùi trong băng tuyết như đồn đại. Chàng chỉ là thấy mình nên đi, cho dù
chính bản thân không hề đặt cược nhiều cho chuyến đi bất chợt này.
Và
chàng thấy dưới tàng cây hoa đào núi khuất trong khe đá, một nhúm lông đỏ rực
như đốm lửa nhỏ ẩn hiện. Tiến lại gần một cách cẩn trọng, Jun Hyung gạt cành
cây trơ trụi lá sang một bên và ngây người ra.
Một con
cáo với một chân mắc trong những răng cưa sắc nhọn của chiếc bẫy của gã thợ săn
nào đó đưa mắt nhìn chàng. Bộ lông đỏ rực rỡ, chiếc đuôi mềm và đôi mắt long
lanh như có nước. Và một dòng máu đỏ tươi rỉ ra, chảy xuống từ vết thương, nơi
cái bẫy vẫn còn găm vào da thịt. Con cáo kêu lên “chi chi...”, đuôi động đậy
như cầu cứu. Chàng ngồi xuống, lấy con dao găm nạy hai cạnh của chiếc bẫy ra và
nói nhẹ:
-
Này cáo, sao mi lại để bị mắc bẫy như thế này? Chạy vào
làng trộm gà của người ta đấy phòng?
Nó kêu
“chi...’’ rồi cụp hai tai dài như biết lỗi. Chàng chỉ cười hiền lành xoa xoa
cái đầu của nó, hơi ngây ngẩn vì sự mềm mại của bộ lông nơi bàn tay của mình. Rồi
Jun Hyung dùng hết sức, bẻ mạnh chiếc bẫy làm nó gãy rời những lưỡi sắc nhọn,
giải thoát cho con cáo nhỏ tội nghiệp. Chàng cười:
-
Ái chà, chạy được
đến đây cũng giỏi quá. Lông cáo thì cũng đẹp đấy nhưng mà ta thích thuốc và gạo
hơn. Những người khác lại không như ta đâu. Hầy, thôi ta băng cho khỏi chân rồi
chạy vào núi mà sống. Đừng vào làng kẻo lại bị bắt rồi người ta lột da đấy.
Chàng
xé một phần áo thành mảnh vải vừa đủ, nhai dập cây thuốc đắp lên vết thương của
con cáo rồi băng bó cẩn thận. Cáo nhỏ ngước nhìn chàng mãi với đôi mắt long
lanh biết ơn và cả cảm động cùng những xúc cảm phức tạp đáng ra không nên có ở
một con cáo. Jun Hyung bật cười, lấy ra một mẩu cơm nắm đặt bên cạnh nó, rồi
xoa đầu cáo nhỏ lần cuối trước khi tiếp tục hành trình. Chú cáo cứ nhìn mãi
theo bóng lưng chàng, trước khi đứng dậy, lúc lắc người và tập tễnh chạy theo
Jun Hyung trước khi chàng khuất sau con đường ngập tuyết.
2.
Jun
Hyung trở về nhà sau một ngày vào rừng kiếm thuốc. Chàng ngồi trong căn bếp nhỏ,
hơ tay chân bên ngọn lửa tỏa hơi ấm sực. Tuyết đã ngừng rơi từ chạng vạng. Bầu
trời buổi đêm quang quẻ và trong ngần như được phủ một lớp nước man mác. Chàng
lấy thịt muối mới mua ngoài chợ cho lên bếp củi đỏ lửa. Thịt nướng dậy mùi thơm
nồng. Jun Hyung hí hoáy bỏ thêm củi, chờ thịt chín rồi đun nồi canh củ cải om từ
sáng sớm. Khuôn mặt chàng hồng lên dưới hơi nóng của bếp lửa, đôi mắt đen lấp
lánh như có những đốm sáng nhảy múa.
Cạch cạch.
Một vài
tiếng động vang lên từ phía hiên nhà. Jun Hyung đứng dậy, tay với lấy cây nến rồi
đi ra ngoài. Chàng nhìn quanh một lúc, chẳng có ai. Bốn bề chỉ toàn là tuyết trắng.
Một vài ngôi nhà bên kia vẫn còn sáng, văng vẳng tiếng dao xắt đều đặn. Chàng
nhún vai, toan xoay người vào nhà thì bàn chân đụng phải một vật. Cúi xuống đưa
nến lại gần vật lạ, Jun Hyung giật mình ngạc nhiên trước một giỏ tre nhỏ đầy ắp
nhân sâm núi, thứ cây thuốc quý giá mà hôm nay chàng không thể tìm được. Chàng
lấy một mẩu nhân sâm đưa lên nhìn thật kĩ, lặng người ngắm nhìn mà trong lòng
không khỏi nghi hoặc. Là ai đặt nhầm ở nhà chàng chăng? Với chừng này chàng có
thể mua được hàng tá áo mới và gạo đủ ăn trong vài tháng.
Tuy
nghĩ vậy nhưng Jun Hyung vẫn đặt mang giỏ nhân sâm treo lên trên chiếc móc sắt
nhỏ thả xuống từ mái nhà, định bụng mai sẽ đi hỏi mọi người để trả lại. Hoặc là
sẽ dùng nó để trữ đủ gạo cho mấy nhóc lang thang vẫn trú nhờ mấy kho hàng cũ
nhà tổng đốc Yang.
Vô công
bất thụ hưởng. Chàng cười nhẹ và quay trở lại với căn bếp ấm áp, nơi bữa ăn đạm
bạc đang chờ. Cánh cửa gỗ he hé mở, để lọt những tia sáng ấm áp như màu mật ong
trải dài trên nền tuyết lạnh. Từ góc không xa, một đôi mắt trong veo màu hổ
phách cứ hướng mãi về phía Jun Hyung. Nó dõi theo bóng chàng in trên nền giấy
dán cửa, lặng lẽ coi chàng làm việc, lặng lẽ nhìn theo chàng đến khi ánh nến tắt
và chàng đã say giấc nồng.
Cáo nhỏ
nấp sau tảng đá, tiếng “chi chi...” rất khẽ vang lên, lông mềm hòa trong màn
đêm và mắt tròn mướt nước khẽ cụp xuống buồn bã. Cáo đứng dậy, chạy nhanh vào
bóng tối vây trùm mảnh rừng phía xa. Dấu chân in trên tuyết chỉ còn là những vết
nhỏ dần nhỏ dần và khuất hẳn.
...
Sáng
hôm sau, Jun Hyung dậy sớm chặt củi thành những mẩu nhỏ và vừa để tích trữ cho
mùa đông khắc nghiệt phía trước. Chàng vung rìu lên từng nhịp mạnh mẽ, chẻ đôi
chẻ ba những thanh gỗ to. Dưới nắng sớm, tuyết lấp lánh như chứa trong mình
hàng ngàn viên ngọc. Làn da trần của chàng cũng phản chiếu những sợi nắng như
tơ qua từng giọt mồ hôi đổ xuống. Nhịp tay lên xuống đều đều, chẳng mấy chốc
Jun Hyung đã xong việc. Chàng xếp gọn củi vào cái gian cũ chếch sau bếp. Rồi
chàng ra giếng lau rửa người. Mặt trời đủng đỉnh leo dần lên cao, rọi những tia
nắng lười biếng xuống vạn vật. Nắng lấp lánh như dát vàng, chàng khoan khoái thở
ra những luồng hơi như khói mỏng.
Bỗng
dưng, chàng tiến rất nhanh đến bụi cây đằng xa, tóm lấy cái đuôi đỏ bông mềm lộ
ra và xách ra một con cáo.
Cáo ta
ra chiều không thích và có vẻ xấu hổ, vùng vẫy chân, liên tục kêu “chi chi chi
chi...” như thể phản đối hành động bạo lực bất ngờ này. Jun Hyung vội vàng đặt
nó xuống và ngồi xổm nhòm cáo chằm chặp. Nó rũ rũ lông, đuôi lúc lắc đung đưa,
mắt trong veo nhìn chàng. Chàng nhận ra nó là chú cáo hôm qua, bất giác đưa tay
ra xoa đầu nó và nói:
-
Theo ta về tận đây sao? Thôi trở lại núi đi kẻo dính bẫy
lần nữa bây giờ.
Ngó thấy
cái chân đã lành lặn một cách kì lạ của nó, Jun Hyung cũng không buồn thắc mắc
chi nhiều. Chàng chợt nghĩ ra gì đó, chạy vội vào bếp rồi mang ra cho cáo một
miếng thịt còn lại. Lúc ra đến nơi đã thấy cáo nhỏ lúi húi ngoạm một miếng nhân
sâm núi ra, thả xuống và kêu lên vài tiếng. Chàng quỳ xuống bằng một chân, đôi
mắt mở lớn vì ngạc nhiên. Đuôi cáo mềm cọ qua cọ lại bàn tay chàng. Jun Hyung bật
cười:
-
Là mi sao?
Cáo động
đậy đuôi như trả lời.
-
Cảm ơn mi. Coi như đáp lễ, ta chỉ còn chừng này. Ăn rồi
đi thôi nhé, ta không cần nhiều sâm vậy đâu.
Cáo nhỏ
nghiêng nghiêng đầu, nhìn theo chàng đi vào nhà. Nó nhìn xuống miếng thịt muối
dưới chân, rồi ăn một cách ngon lành. Nó vẫn chờ ở đấy cho đến khi Jun Hyung đi
ra với một gùi quần áo sau lưng. Mắt tròn long lanh, đuôi bông xếp gọn bên
chân, bộ lông đỏ rực dưới nắng. Chàng cười nhẹ rồi quay lưng đi ra phía bờ suối
cách đó không xa. Chú cáo đứng dậy, rũ mình vài cái rồi chạy theo chàng. Một
người một cáo nối đuôi nhau đi, in dấu chân một to một nhỏ trên con đường mòn
phủ lớp tuyết mỏng đang dần tan dưới nắng ấm.
...
Chàng
ngồi trên bờ suối bên này, hướng đôi mắt say mê nhìn người con gái phía bên kia
đang giặt đồ dưới suối. Mái tóc nàng đen óng ả, bện lại và cuộn chặt sau gáy. Một
vài sợi tóc tơ tuột ra khói búi tóc dày, đổ xuống hai bên mai. Chàng ngẩn ngẩn
ngơ nhìn cô gái ấy, ngắm nhìn má nàng ửng hồng lên vì lạnh, ngẩn ngơ dõi theo
nàng giặt áo duyên dáng và nhịp nhàng. Vạt váy ướt nước, ghém lên ngang bắp chân.
Nàng bật cười, mắt hấp háy lấp lánh tựa như ánh mặt trời đọng lại trong mắt
nàng những viên ngọc nhỏ.
Chàng
thấy nàng liếc nhìn mình, che miệng khúc khích trước khi bước lên những tảng đá
nhỏ và rời đi với chậu quần áo đã được giặt sạch sẽ. Váy ướt đong đưa, nhỏ nước
xuống nền đất. Nàng nhìn chàng lần cuối, đôi môi hồng đào hé mở một nụ cười e thẹn
và rồi rời đi nhanh nhẹn. Jun Hyung lúc này mới giật mình tiếp tục công việc
dang dở. Cáo nhỏ ngồi đằng sau, nhìn thấy đôi mắt chàng thơ thẩn và ngây dại vì
nàng, nhìn thấy nụ cười dịu dàng lơ đễnh của chàng khi tung vạt áo ướt lên cao
cho bớt nước và tưởng tượng ra người con gái chàng thầm yêu. Cáo nghiêng đầu
nhìn chàng dõi theo bóng nàng xa dần, lòng cũng không hiểu vì sao ngây ngẩn man
mác.
Chợt thấy
hụt hẫng, chợt thấy nhói đau.
3.
Một
ngày kia, cáo thấy chàng thẫn thờ đi về với giỏ thuốc trống không đằng sau. Nó
ngóc dậy từ bên hiên nhà, chạy lại gần và dụi cái mõm dài vào chân chàng. Jun
Hyung gượng cười, bỏ vào nhà và đóng chặt cửa. Cáo nằm gọn gàng bên ngoài, tai
dài áp vào cánh cửa, lắng nghe từng nhịp thở dài của chàng trai bên trong. Đôi
mắt hổ phách xao động, tựa như buồn theo chàng mà càng trở nên mướt mải đớn
đau. Rồi cáo nhỏ đứng dậy, băng mình qua làn mưa tuyết, chạy không ngơi nghỉ
vào rừng thẳm.
...
Mùa
đông năm ấy, Jun Hyung đã lỡ yêu cô con gái độc nhất của nhà giàu có tiếng của
làng. Nàng mười tám tuổi, đẹp như trăng rằm và đáng yêu tựa hoa đào dưới tuyết.
Chàng vẫn hay lấy cớ đi giặt sáng để trộm nhìn nàng giặt giũ phía bên kia con
suối, mỗi lần đi đổi thuốc đều cố rẽ ngang qua nhà nàng, lén nhìn nàng ngồi
thêu thùa với mẹ bên hiên nhà.
Ngày
đông ấy, chàng đem gạo và vải mới đến tặng cho nàng để làm quà đính ước. Cha
nàng nổi giận, đuổi đánh chàng từ phía bên kia đến đầu này con suối. Jun Hyung
vừa chạy vừa ngoái lại nhìn người chàng yêu đang nấp sau cánh cửa, thấy đôi mắt
nàng sầu não nhìn chàng. Giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt nàng, đọng dưới cằm,
rơi xuống nền đất dày tuyết và đông cứng lại như ngọc.
Người
ta chê chàng nghèo, chê chàng không cha không mẹ, sợ rằng gả con gái cho chàng
sẽ chịu khổ. Có hàng trăm ngàn lí do đưa ra để ngăn cản chàng đến với người con
gái ấy. Jun Hyung ngồi yên trong phòng, trước bàn thờ phụ mẫu từ trưa đến tối mịt.
Rồi chàng đứng dậy, mở cửa đi vội vàng đến nhà nàng. Chàng rón rén nấp sau tường
gạch cũ, hướng mắt nhìn về phía căn phòng phía xa, nơi bóng nàng in trên nền giấy
nhỏ nhắn và yêu kiều. Cánh cửa khẽ mở, nàng liếc nhìn ra ngoài, mỉm cười với
chàng. Ánh nến hắt bóng nàng dịu dàng, từng chút từng chút một bóp nghẹt trái
tim chàng.
Nàng
khe khẽ chân bước ra ngoài, đi nhanh về phía chàng, trao vội cho Jun Hyung chiếc
khăn tay thêu hoa đào đỏ rực. Chàng lờ mờ thấy má nàng hồng ửng lên ngượng
ngùng. Chàng vội xát hai tay vào áo, cố làm cho nó ấm lên rồi lấy hết dũng khí
nắm lấy bàn tay nàng. Jun Hyung đứng bên ngoài bờ tưởng, nàng đứng bên trong
nhưng dường như chẳng có gì có thể chia cắt cả hai.
Bỗng
nàng hoảng hốt và vội vàng xoay người chạy vội vào phòng. Có tiếng bước chân
ngày một gần, chàng cũng vội núp kĩ sau đám cây rậm rạp. Rồi chàng lén nhìn
nàng lần cuối, quay lưng chạy thẳng về nhà. Khăn tay thêu chàng cất kĩ trong
áo, thoang thoảng mùi quế ấm nồng.
...
Chiều
muộn hôm sau, khi chàng đang chẻ củi đi bán, cáo nhỏ lảo đảo trở về với một bọc
gấm trên lưng. Nó chạy lại gần, dụi dụi chiếc đuôi vào chân chàng, hai mắt tròn
rực sáng nhìn Jun Hyung. Chàng buông rìu xuống, gỡ lấy bọc đồ trên lưng cáo và
mở ra. Nó nằm xuống, nhìn chàng như chờ đợi. Chàng thở gấp như không tin vào mắt
mình. Bên trong nào là sâm núi ngàn năm, nào là vải gấm hoa đỏ rực, nào là trâm
là ngọc. Bọc đồ này đáng giả cả một gia tài.
Chàng
im lặng nhìn cáo nhỏ, mắt ngập trong những lớp cảm xúc phức tạp. Còn con cáo chỉ
nằm yên nhìn chàng như van nài. Đôi mắt mướt nước xoáy sâu vào trong chàng thật
trìu mến. Nhưng chàng lặng lẽ gói lại bọc đồ, xoa đầu cáo và đứng dậy tiếp tục
công việc dang dở của mình. Chàng vung lên, hạ xuống, mạnh mẽ từng nhịp. Mồ hôi
chàng loang loáng trên da, một vài giọt bay trong không trung theo nhịp tay, phản
chiếu tia nắng của một ngày đông giá.
-
Không phải là ta không hiểu lòng tốt của mi.
-
Nhưng mà là ta không thể - Jun Hyung vừa chặt củi vừa nói
– Quá nhiều so với ta, mà bây giờ đã cũng quá trễ mất rồi.
Cáo
nghiêng đầu nhìn chàng với vẻ không hiểu, vẻ mỏi mệt hiện rõ trong đôi mắt,
đuôi mượt không buồn động đậy. Nhưng chàng không nhận ra, hay bởi vì chàng có
quá nhiều thứ để chú tâm hơn là tới một con cáo bình thường. Jun Hyung quăng
rìu xuống nền đất, nói như nghẹn lại:
-
Nàng sắp phải đi lấy chồng mất rồi.
-
Người ta sẽ đưa nàng đi khi xuân sang...
Rồi
chàng như đang khóc, má chàng lấp lóa nắng như thể nước mắt đọng lại từng giọt
trên khuôn mặt chàng, đông chặt và đóng đá. Chàng dụi mắt, ôm từng chồng củi lớn
nhỏ xếp lên cái gùi lớn và rồi rời đi vội vã. Cáo nhỏ nhìn theo bóng lưng
chàng, im lìm nằm đó. Bọc gấm lạnh lẽo vùi trong tuyết. Nó tập tễnh đứng dậy,
buồn bã quay lại vào rừng. Tuyết bắt đầu rơi, càng lúc càng dày, phủ trắng đất
trời.
4.
Mùa
xuân năm ấy, nàng được gả cho một nhà buôn vải giàu có ở ngôi làng cách đó tận
nửa ngày đường. Chàng nấp sau rặng cây trụi lá, lặng lẽ dõi theo bóng nàng lên
xe ngựa phủ vải đỏ rực, đỏ như bộ Hanbok nàng mặc đi về nhà chồng. Ngày cưới,
nàng đẹp rực rỡ như bông hoa đào đến độ nở rộ, tóc đen nhánh mượt mà như suối,
mắt đen u buồn, môi hồng mím lại u uẩn. Chàng thấy nàng quay lại về phía sau
như cố tìm hình bóng chàng trong đám đông chúc tụng kia. Cô gái chàng yêu nức nở
bước lên xe, khăn tay thêu hoa lạnh lẽo nơi ngực áo đôi bên. Nàng buông rèm,
theo chồng đi, đi mãi, không bao giờ quay lại lần nữa.
Không
bao giờ.
...
Sập tối,
chàng ngồi uống rượu bên hiên nhà. Đất trời sang xuân phủ lên vạn vật tấm áo mới,
mềm mại và ấm áp. Tuyết dần tan, chỉ còn đọng lại trên mái nhà, trên cây và
trong lòng người.
Jun
Hyung thở ra những làn hơi dài buồn bã. Chàng im lặng uống, rượu rót tràn chén
sứ, vương vãi trên tay, đọng lại dưới cái cằm lún phún râu của chàng. Chốc chốc,
chàng lại nhìn trời và rồi không nói không rằng, uống hết chén này đến chén
khác. Cáo biết chàng buồn. Chàng đang rất đau đớn nhưng lại chẳng thể nói ra. Nó
chỉ có thể nằm đấy, ngoan ngoãn bên cạnh chàng, im lìm cùng chàng chìm trong
màn đêm u tịch và lạnh lẽo.
Chàng
đã uống quá nhiều để đủ tỉnh táo mà đi vào nhà. Jun Hyung gục xuống bên bàn rượu
nhỏ, môi vẫn mấp máy gọi tên nàng. Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy ra từ hốc mắt
trũng xuống. Chàng đã khóc, đã ngủ và mơ về một bóng hình đã mãi xa rồi.
.
.
.
Bỗng
dưng có luồng sáng ấm áp đỏ rực lóe lên bên cạnh chàng. Và rồi một bàn tay lạ
đưa ra, chạm vào má chàng. Bàn tay thon thon ấy khe khẽ lau đi giọt nước mắt của
Jun Hyung, mơn theo từng đường nét khuôn mặt chàng một cách thật dịu dàng và
yêu thương.
“Jun
Hyung...”
“Huynh
có bao giờ nhận ra ta vẫn luôn ở bên huynh không?”
Người lạ
mặc áo lụa mỏng màu lửa, mái tóc nâu mềm, mắt sáng màu hổ phách, ngồi cạnh Jun
Hyung, cẩn trọng và nhẹ nhàng ôm lấy chàng. Người đó khẽ khàng vỗ về, bàn tay
nhỏ ôm lấy nỗi đau của chàng vào lòng, xoa dịu lấy nó. Chàng vẫn nói mơ một cái
tên in sâu trong tâm thức, nhưng lại không phải là điều người ấy muốn. Nhưng biết
sao đây, chàng không biết tên mình. Cũng chẳng một lần xuất hiện trước mặt
chàng trong hình dáng con người, sao có thể yêu cầu chàng đặt mình vào một góc
trái tim?
Cáo nhỏ
trong lốt người khẽ cười, hôn lên trán chàng. Tình yêu này, và cả trái tim này,
tất cả đều trao cho chàng. Nhưng sẽ chẳng ai biết, cũng không thể nói ra.
Chỉ là
mong chàng mãi mãi hạnh phúc, thế thôi.
5.
Một chớm
xuân nồng, giữa cái lạnh nhàn nhạt, cáo nhỏ hoảng hốt chứng kiến Jun Hyung gục xuống
thềm sau trận ho dai dẳng. Chàng nằm đó thiêm thiếp, hơi thở khò khè khó nhọc
và máu đỏ không ngừng trào ra từ miệng, chảy xuống thấm ướt vạt áo. Cáo hết chạy
bên này rồi sang bên kia, hai chân lay người chàng và không ngừng kêu to từng đợt.
Jun Hyung khẽ động đậy người, mỉm cười yếu ớt với nó. Rồi chàng lấy hết sức đứng
dậy, cố gắng vào nhà và rồi nằm đó thở từng hơi nặng nề. Không gian xung quanh
như cô đặc và nén lại trong đớn đau. Cáo nhỏ dõi theo chàng, phủ phục bên cạnh
chờ đợi một câu nói dịu dàng như bấy lâu, chờ đợi nụ cười sẽ lại bừng sáng trên
gương mặt hiền lành kia. Nhưng chẳng có gì cả. Suốt chừng ấy giờ khắc trôi qua,
chàng vẫn nằm đấy, ho sù sụ, máu trào ra ngày một nhiều. Và mặt chàng tái xám lại
không sức sống. Ngoài trời, mưa tuyết bỗng dưng trút xuống ào ạt. Cái lạnh đột
ngột ập đến khiến Jun Hyung ho mỗi lúc một dữ dội. Cáo hoảng loạn, cố gắng kéo
tấm chăn đến cho chàng. Đôi mắt to ngập trong đau đớn. Nỗi sợ hãi không tên cứ
thế cuộn tròn lại và chầm chậm chảy vào bên trong, xiết chặt lấy trái tim nó.
Rồi nó
bật chạy ra ngoài, băng băng trong màn tuyết trắng xóa và xoay vần lạnh cóng.
Màu lông đỏ rực chỉ còn là chấm lửa lập lòe, và dần như bị nuốt chửng vào sâu
thẳm.
...
Jun
Hyung cảm tưởng như cổ họng có nhúm lửa đang bốc cháy, lan ra lớn dần và thiêu
đốt chàng tận sâu bên trong cơ thể. Rát, rát quá. Chưa lúc nào chàng lại thấy
mình lại gần với tử thần hơn lúc này. Chưa bao giờ chàng thấy cơn đau nào đáng
sợ như cái đớn đau đang chịu đựng như thế này. Cứ như thể người ta bắt chàng nuốt
những viên than cháy đỏ, lồng ngực chàng cháy hừng hực và buốt đến mức chàng muốn
lấy dao rạch nó ra và nhìn xem thứ gì đang hành hạ mình bên trong. Trong cơn mê
man, chàng nhớ về nàng, nhớ về mối nhân duyên không thành của hai người. Chàng
nhớ đôi mắt mướt nước của nàng khi lên xe hoa về nhà chồng. Chàng nhớ đôi má ửng
hồng dưới nắng mùa đông, nhớ nụ cười của nàng, nhớ cả những giọt nước mắt trong
đêm khi đưa chàng chiếc khăn tay. Jun Hyung nhớ về đêm mơ hôm nọ, nhớ cả những
xúc cảm lạ lùng khi có đôi bàn tay mềm mại vỗ về chàng trong cơn say.
Dịu
dàng, ấm quá. Như bây giờ, như làn môi ai đó ấn lên môi chàng, đưa từng miếng
cây thuốc quý vào miệng chàng và hôn nhẹ lên đôi môi tái khô nứt của chàng.
Jun
Hyung muốn mở mắt ra nhìn, chàng muốn biết là ai, muốn kiểm chứng đây là mơ hay
là thực. Nhưng chàng không sao có thể nhúc nhích nổi mí mắt. Bàn tay lạ nhưng ấm
áp đặt lên hai mắt chàng, truyền cho chàng hơi ấm. Jun Hyung cố mấp máy môi:
-
Ai...?
Không
ai đáp lại chàng cả. Chàng cũng không rõ đây có phải ảo ảnh, là cơn mơ chính
mình vẽ ra hay không. Nhưng Jun Hyung có thể ngửi thấy mùi tuyết lành lạnh
trong không khí, mùi hoa tinh khôi và ngòn ngọt bay bay đâu đây, mùi vị thuốc đắng
nhưng xoa dịu cơn đau nơi lồng ngực. Chàng có thể cảm nhận được bàn tay mềm ấy,
xa lạ mà lại như đã từng quen.
Cái đau
đớn, lửa cháy hừng hực dần lui. Chàng thấy đầu trĩu nặng và rồi cơn mê man bao
trọn lấy chàng. Jun Hyung thiếp đi trong muôn vàn câu hỏi không thể cất lên,
trong cái yên ả dịu dàng của người lạ phủ lên quanh chàng. Áo đỏ, tóc nâu cột lả
lơi, miệng nở nụ cười nhẹ nhõm. Người ấy ru chàng vào giấc ngủ an lành.
...
Nhưng bệnh
của Jun Hyung không dễ khỏi đến vậy. Chàng không đủ tiền để cho mời đại phu ở
làng bên, cũng như chẳng có gì đáng giá để đối lấy thuốc. Vị lang già lắc đầu bất
lực, còn chàng chỉ cười buồn. Bệnh càng lúc càng nặng, chàng ho mỗi lúc một dữ
dội, máu cứ như thể không sao cầm lại được, cứ thể trào ra, nhuộm đỏ y phục của
Jun Hyung. Chàng ngày một gầy guộc, hốc hác và yếu ớt. Cáo nhỏ nằm cạnh chàng,
đuôi cũng không buồn động đậy, chong mắt dõi theo chàng nằm đấy. Chàng ho như
thể muốn bứt tung buồng phổi. Giá như... giá như có thuốc... giá như trời có thể
ấm lên, giá như tuyết ngừng rơi.
Ngoài
trời, tuyết vần vũ, đổ dày các con đường, những mái nhà, cành cây ngọn cỏ. Tuyết
ngập trắng trời. Chẳng có gì còn phân biệt nổi trong bão tuyết. Ngoài kia,
không gian chỉ toàn một màu u tịch và đớn đau. Nó bóp nghẹt sự sống của Jun
Hyung, khiến cho chàng chỉ có thể trông chờ vào một phép lạ.
Mỗi
đêm, người lạ vẫn đến bên chàng, mớm thuốc và ru chàng ngủ yên, xoa dịu cái đớn
đau vẫn hành hạ chàng. Nhưng như thế vẫn không đủ. Chừng ấy cố gắng vẫn không
thể cứu nổi chàng. Người ấy bật khóc, tóc mái xác xơ, đôi mắt mệt nhoài vì đớn
đau nhìn chàng nhưng không thể làm gì hơn.
Chàng sắp
chết.
...
Đêm ấy,
người lạ hôn chàng lần cuối. Và rồi người đó bật khóc, gồng mình lên, hai mắt
màu hổ phách rực sáng như có lửa cháy. Toàn thân người ấy phát sáng lấp lánh,
ba chiếc đuôi cáo lộ ra, đung đưa run rẩy.
Người lạ ngửa đầu lên, tập trung toàn bộ sinh lực và sức mạnh. Một viên ngọc nhỏ
sáng rực như hòn lửa dần thành hình và lấp lánh cháy sáng, tỏa hơi nóng hừng hực
khắp không gian nhỏ hẹp của căn phòng chàng nằm.
Người lạ
run run sụp xuống, toàn thân tái lại không chút huyết sắc. Cáo nhỏ, lúc này
trong hình dáng con người có thể cảm nhận được cái chết đang lan dần và ngược
lên trên. Từng chút từng chút một, sự sống đang rút ra và tập trung vào viên ngọc
sinh mệnh kia. Nhưng nó không hối hận. Mái tóc nâu xõa tung rối bời, đuôi bông
chẳng thể động đậy như bấy lâu. Nó mỉm cười, đưa viên ngọc tiến lại gần miệng
chàng.
Đột ngột,
bằng một sức mạnh vô hình, chàng mở mắt ra và nắm lấy bàn tay gầy guộc không
còn hơi ấm của nó, mỉm cười dịu dàng:
-
Đừng...đừng hi sinh vì ta...
“Huynh đã biết ư?”
Jun
Hyung khó nhọc gật đầu. Chàng chầm chập đưa ngón tay lên, lau đi những giọt nước
mắt của nó. Cáo nhỏ bật khóc nức nở. Nó có thể thấy được cái lạnh lẽo đang lan
dần đến bắp chân, dần lên bụng. Và nó sắp chết. Sinh mệnh của hồ ly được tích tụ
trong viên ngọc yêu. Ba trăm năm tu luyện chỉ vì một người phàm trần mà đánh đổi,
đáng hay không?
-
Không đáng đâu... thật... không đáng.
Nó lắc
đầu, đôi mắt ngập nước nhưng môi cười thật tươi. Jun Hyung khẽ khàng mơn tay theo đường nét khuôn mặt kia, trong
lòng không khỏi dậy sóng. Trái tim chàng đau. Một loạt hình ảnh vụt chạy qua
trí não, từ thời khắc chàng cứu chú cáo nhỏ mắc bẫy cho đến từng ngày, từng giờ
hai người bên nhau. Chưa lúc nào chàng ngoái nhìn lại bóng hình ấy, chưa lúc
nào chàng nhận ra tình yêu câm lặng của nó. Chưa hề nhận ra, cho đến tận lúc
này.
Lấy hết
sức tàn, nó rướn người hôn lên môi chàng lần cuối và rồi dùng sức mạnh cuối cùng
ép chàng vào cơn mê. Jun Hyung nắm chặt tay nó, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ
tràn đến. Nhưng chàng chẳng thể làm gì hơn là chìm người vào cơn mơ, trong hơi ấm
sực tỏa ra từ trái tim cáo nhỏ, trong hương tuyết nó mang hòa lẫn vào hương hoa
của rừng núi Seoraksan.
“Chỉ cần
huynh nhớ đến ta là tốt rồi...”
“Hãy sống
nhé... cưới được thê tử thật tốt, sinh thật nhiều con và rồi ra đi thanh thản
trong lòng đất...”
“Ta...
ta chỉ cần huynh nhớ... có một con cáo nhỏ... một con cáo là Hyun Seung... đã từng
được huynh cứu. Và nó trả ơn huynh... thế là đủ.”
“Hãy nhớ
tên ta nhé... Jun Hyung.”
Một giọt
nước mắt rơi xuống má chàng, hòa lẫn vào dòng lệ chảy ra từ đôi mắt nhắm nghiền
của Jun Hyung. Thân thể Hyun Seung vụt tan biến thanh muôn ngàn vụn bạc khi
viên ngọc sinh mệnh ấy hòa lẫn vào trong cơ thể chàng.
“Hyun Seung...”
“Hyun Seung à... đừng đi...”
“Đừng đi...”
.
.
.
.
.
Mạng đổi
mạng.
Cáo đã
trả ơn cho người. Ba trăm năm, cuối cùng cũng chỉ như một giấc mộng so với đất
trời. Nhưng mộng xuân này là xứng đáng. Ngắn ngủi nhưng là tất cả với nhân
duyên của một con người.
The end.
Sẽ không bao giờ đọc angst death fic của bạn nữa! *khóc thảm*
Trả lờiXóaNói thì nói thế nhưng chưa bao giờ là không đọc cả...
Lúc nào cũng tham lam ơn, muốn mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn... :'(
Tử à... Viết HE đi...
Skin thì đẹp đến dịu dàng, nhưng mà fic thì toàn tông xám đen... T__T