Thứ Ba, 10 tháng 6, 2014

[DooSeob fanfic] Hạ chí

Written by Tử Đằng
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi
Summary: Hơi ấm đã rời bỏ em, cũng như rời bỏ tôi. Chẳng thể tìm thấy em, cũng như không thể nào có thể được ôm em lần nữa. Vì chúng ta hay là tại tôi?
Ích kỉ đớn đau cả một đời, dừng lại tại đây thôi…
Pairing: DooSeob
Category: Romance
Warning: AU, OOC, Angst, Character Death, Sad.
Rating: T
Note: Fic nảy ra vào ngày cuối xuân, nhưng vào hè ms viết. Đúng là ý trời Ò_Ó


Hạ chí
~o0o~

/Ost : Melted – Akdong musican/







1.


Đây là đâu ?

Yo Seob mở mắt ra và thấy mình đang đứng giữa đám đông vội vã. Xung quanh cậu là biển âm thanh vang dội trong vô tận, của tiếng còi xe inh ỏi, của tiếng người nói ồn ào, của thanh âm nấc nên nghẹn ngào tiếng khóc than, của tiếng mưa ào ạt đổ xuống ngày một nặng hạt. Cậu đứng đó lặng lẽ và im lìm quan sát xung quanh trong sự thắc mắc và ngờ vực của bản thân.

Tại sao mình lại ở đây ?

Không gian quanh đây ngập trong một màu ảo não của mưa, của cái đau buồn không tên cứ len lỏi và bủa vây đến tận cùng. Cậu hốt nhiên đưa tay ôm lấy ngực trái, và đôi mắt nâu cứ vậy nhìn quanh quẩn như tìm kiếm, nhưng trông ngóng ai đó thân quen trong những người xa lạ kia. Cậu không biết ai cả, cậu chẳng tìm được ai kể cả anh. Giữa những khuôn mặt thấp thoáng sau mũ áo mưa, Yo Seob chẳng thể tìm được dù chỉ một người.

Anh kia rồi.

Cậu mừng rỡ, chạy đến nơi anh. Cậu thấy cái bóng lưng quen thuộc của anh, ngồi đó, khuỵu xuống, ướt đẫm nước mưa. Cậu bất chợt thấy được anh đang quỳ đấy ôm ai đó. Người anh ôm trong vòng tay nằm thật lặng lẽ, áo trăng nhuộm đỏ máu và làn da tái nhợt không còn chút sự sống. Cậu bất chợt thấy máu lênh láng chảy ra xung quanh nơi anh ngồi, nhuộm ướt mặt đất, nhuộm ướt áo anh, nhuộm nơi anh thành một màu đau đớn đến vô cùng. Yo Seob tiến lại gần hơn, môi mấp máy muốn gọi anh rằng cậu đang ở đây. Nơi này là nơi nào, sao cậu lại đứng đây trong khi chỉ ít phút trước đây cậu còn đang ngồi trên taxi vì chút giận hờn trong cuộc cãi vã vớ vẩn giữa hai người.

Sao cậu không bị ướt, sao cậu lạnh thế này, sao chẳng ai thấy cậu dù cậu đều thấy được mọi người, hối hả và buồn đau.

Yo Seob muốn gọi tên anh, muốn anh làm ơn quay lại và ôm cậu vào lòng, để xua tan nỗi sợ hãi vô cớ đang dâng lên trong lòng. Cậu muốn biết tại sao…

« Doo Joon à… Doo Joon… »

Nhưng những âm thanh thoát ra không một ai nghe thấy. Hoặc chừng mưa quá to. Hoặc… âm thanh phát ra nơi cậu vốn không thể thuộc về thế giới này, ngay nơi đây.


Cậu tiến lên sát cạnh anh, gần đến mức nhìn thấy được cái người anh đang ôm trong vòng tay.

Yo Seob bật lùi lại sau, boàng hoàng đến tê tái. Đôi mắt nâu mở to vì kinh ngạc và rồi sức lực rút sạch khỏi cậu, Yo Seob khuỵu xuống, môi mấp máy không thành lời.

Người lặng lẽ nằm đấy trong màn máu nhạt nhòa dưới cơn mưa chính là cậu.


2.


Như mọi sáng, Yo Seob tỉnh dậy đã không thấy Doo Joon đâu. Cậu thở dài, nghĩ về một ngày bình thường như bao hôm vẫn vậy, không nén được tiếng than nhẹ. Lúc nào cũng vậy, Doo Joon đã quên mất khái niệm ăn sang hay thức dậy cùng cậu dù chỉ để hôn chào buổi sáng hay nói với nhau dăm ba câu. Những ngày hiếm hoi anh rảnh rỗi, lúc ấy Yo Seob mới có cảm giác Doo Joon thật sự là của riêng cậu. Hai người có thể ngủ đến tận trưa, cùng ăn cùng tập thể dục và rồi tối đến cùng nhau coi một bộ phim đen trắng lãng mạn để rồi ngủ quên trong vòng tay nhau đến ngày hôm sau.

Vẫn như thường lệ, cậu ở nhà chăm lo nhà cửa và viết bài cho tạp chí văn học với chuyên mục truyện dài mỗi tháng bốn chương. Những lúc rảnh sau khi xong hết việc, Yo Seob hay đi lang thang qua các ngõ ngách của thành phố, tìm kiếm một bức ảnh đẹp rồi đăng lên blog của hội nhiếp ảnh trẻ. Đó là một sở thích thú vị, nó làm cậu quên đi những giờ dài đằng đẵng cô đơn chờ anh xong việc về nhà.

Cô đơn.

Cậu chưa từng nghĩ rằng một ngày nào đó, cậu sẽ nói ra từ này. Chưa từng nghĩ rằng một căn nhà với hai người sống bên nhau mà lại là một bức ảnh với tựa đề cô đơn, cô đơn đến tận cùng không có cách nào khỏa lấp đủ đầy. Vậy đấy…

Không phải vì cô đơn nên nhớ anh, mà vì nhớ anh nên mới cô đơn.

Yo Seob vẫn có thể chịu đựng được. Cậu biết là vì sao mà anh về muộn, vì sao mà thời gian riêng tư và thân mật của hai người càng ngày càng bị rút ngắn đến mức giờ đây Yo Seob tưởng chừng hai người chỉ là bạn chung nhà chứ không còn là người yêu của nhau. Điều đó thật buồn. Nhưng cậu đã tự hứa với chính mình sẽ là chỗ dựa cho anh, là nơi yên bình để anh trở về sau mỗi bước chân mỏi mệt. Vậy nên ngay cả quyền được kêu than, được làm nũng môt chút với anh cậu cũng tự tước đi mất. Cậu đã không lên tiếng đòi hỏi anh, vậy nên anh cũng cứ như thế, đều đều mà bên cậu bao tháng bao năm.

Tháng ngày trôi qua bình lặng như bao con sông đổ ra biển lớn, như tiếng thở đều đặn của cậu bên anh.




Hôm qua, hôm kia, tuần này, tháng trước.

Họ lại sa vào một cuộc cãi vã vớ vẩn không có lí do cũng như không thể giải thích được. Sống bên nhau đã bảy năm, đủ trưởng thành để hiểu tường tận đối phương, đủ chin chắn để có thể hiểu lẽ đời, ấy vậy mà vẫn gây nhau như trẻ con.


Sáng hôm ấy, Doo Joon không phải đi làm sớm như thường lệ. Yo Seob có vẻ vui hơn mọi ngày. Cậu làm món trứng cuộn anh thích, thêm món bánh táo và mấy loại đồ uống bổ dưỡng để anh có thể thảnh thơi mà thưởng thức để chăm sóc sức khỏe bản thân. Nhưng Doo Joon vẫn không sao dứt được khỏi chiếc laptop, những con số biểu đồ mà cậu không thể hiểu dù chỉ một từ. Yo Seob cố thuyết phục anh ăn thêm chút gì đó, cố gắng tách anh ra khỏi công việc dù cậu biết nó rất quan trọng với anh và với cả hai. Nhưng anh không hiểu sao, từ lâu rồi, anh đã chẳng dành cho cậu một sang bên nhau đúng nghĩa. Cậu chỉ muốn có mười mấy phút thôi, công việc vẫn có anh trong cả một ngày dài, nhưng cậu thì không. Yo Seob chỉ muốn anh quay lại cười với cậu, khen món cậu nấu ngon, nhấp vại ngụm nước quả và vừa đọc báo vừa tán gẫu với nhau như trước kia thường làm.

Doo Joon của bảy năm trước kia và Doo Joon của bây giờ đã hoàn toàn khác nhau. Yo Seob chẳng thể tìm được hình bong yêu dấu thân quen ấy trên gương mặt điển trai và dạn dày sương gió kia.

Cậu cố gắng nói nhưng anh chỉ nhẹ nhàng gạt đi.


“Đừng làm phiền anh nữa, vẫn còn nhiều việc anh cần làm. Nếu không giải quyết xong thì rắc rối lớn đó.”

“Nhưng dừng tay một chút thôi, việc vẫn ở đó nhưng món trứng này sẽ nguội mất Doo Joon.”

“Ừm, vậy em ăn nốt đi, anh đang bận.”

“Bận gì mà cả ngày hôm nay nữa? Anh đã nói là được nghỉ phép rồi kia?”

“Đừng ồn ào nữa.”


Doo Joon lạnh nhạt đáp lại cậu, tay vẫn gõ bàn phím và mắt không rời ra khỏi chiếc máy lấy một giây. Yo Seob đứng sau anh, bàn tay siết chặt lấy tấm khăn trải bàn và môi mím chặt lại vì cơn đau nhói từ dạ dày, hay từ ngực trái cứ cuộn trào lên. Nắng chiếu xiên xiên từ khung cửa sổ, chiếu rọi hai thân hình đứng cách nhau chưa đầy một mét nhưng cảm tưởng đã tách nhau ra hai thế giới riêng biệt. Cậu kêu lên đầy buồn bã.


“Công việc, anh chỉ biết đến công việc thôi sao. Còn lời hứa với em hôm nay? Doo Joon anh nói xem anh quên rồi đúng không?”

“Yo Seob, đừng! Quá đủ nhức đầu rồi.”


Doo Joon thở dài, nhăn trán và ngừng lại đôi giây. Anh quay lại liếc nhìn cậu với ánh nhìn không sao hiểu nổi. Và rồi anh lại tiếp tục với công việc dang dở của mình. Cậu bật cười chua xót.


“Anh còn nhớ tên tôi sao? Anh đã nhớ rằng chúng ta là người yêu của nhau rồi sao ?”

“Em thôi đi. Anh còn rất nhiều việc phải làm.”


Anh gằn giọng, tiếng tay gõ bàn phím mạnh hơn như thể hiện sự bực dọc và khó chịu của anh, vì cậu, vì nỗi buồn vô cớ đang dâng lên bên trong. Yo Seob quăng bát đĩa, cả món trứng anh ăn dở, cũng như ly nước quả cậu cất công pha chế vào thùng rác. Cậu chống tay xuống bệ bếp bằng đá lạnh toát, hai vai rung lên và tóc rủ xuống lòa xòa che kín khuôn mặt. Ngoài trời, mây đen bỗng dưng kéo đến phủ kín một màu ảm đạm và xám xịt. Dông nổi lên mỗi lúc một lớn, xô cánh cửa sổ đập ra đập vào chói tai. Anh cũng đã ngừng gõ chữ, cậu cũng thôi van nài. Giữa hai người giờ đây chỉ là một khoảng không tĩnh lặng, không còn tồn tại chút gì đó đã từng là tình yêu, chia sẻ hay cảm thông. Chỉ là nỗi lòng đối phương đã chẳng ai đủ kiên nhẫn để mà thấu hiểu được.


“Bao năm qua, đủ chịu đựng rồi anh biết không? Tôi đã kiên nhẫn, đã chờ đợi đến thế, vì ai anh biết không?”

“Anh đã quên mất chúng ta là người yêu của nhau. Với anh, tôi còn là gì đâu. Ngay cả chút cầu xin nhỏ nhoi dành cho tôi vài phút cũng đâu có được.”

“Thôi đi Yo Seob!” Doo Joon gầm lên, lần đầu tiên nặng lời quát cậu trong từng ấy năm. “Em không nhận ra anh làm việc là vì ai ư? Em không nhận ra anh hi sinh bao nhiêu điều vì cái gì sao? Sao giờ đây em có thể ích kỉ như vậy hả Yo Seob?”

Tôi ích kỉ?” Cậu hét lên, cầm ly nước đáp xuống nền nhà vỡ tan tành thành trăm ngàn mảnh vụn. “Anh nói xem là vì ai? Tôi cô đơn, ai biết? Tôi muốn gì, ai hay? Anh có bao giờ nghĩ cho tôi không? Dù chỉ một lần. Kể cả hôm nay là ngày gì anh cũng không nhớ. Tôi đã cầu xin anh lần nào chưa, hay chỉ có hôm nay? Tôi nhẫn nhịn bên anh là vì cái gì?

“Anh không muốn cãi nhau vì mấy chuyện cỏn con này. Tốt nhất là dừng lại tại đây đi.”

“Anh còn yêu tôi không Doo Joon? Hay là hết yêu mất rồi”


Yo Seob đến bên anh, chân trần dẫm lên mảnh cốc vỡ tóe máu. Cậu bật cười và nhìn thẳng vào anh. Doo Joon chỉ nhíu mày nhìn cậu, nhìn người đàn ông trước mặt mình, người đã từng thương yêu và tin tưởng, giờ đây trở nên quá dữ dội và xa xôi.


“Đừng hỏi ngớ ngẩn vậy nữa.”

“Tốt thôi. Dừng thì dừng.”


Cậu quay lưng bỏ lên lầu, máu từ vết đâm nơi gan bàn chân cậu tạo thành vết chân đỏ chói mắt rọi thẳng vào mắt anh. Doo Joon lặng lẽ nhìn theo Yo Seob khuất dần sau cầu thang bằng đá trắng, thở dài và cúi người thu dọn tàn cuộc. Không ai còn nói với ai câu gì. Gió nổi ngày một mạnh, và mây đen kéo đến mỗi lúc một dày.

Ít phút sau, khi anh đi làm, cậu cũng bỏ đi với chiếc ba lô và máy ảnh trên tay. Không còn giáp mặt nhau, vậy là tốt hơn. Cậu băng mình đi trên chiếc taxi gọi vội, trong màn mưa nặng hạt trắng trời của một ngày đầu hạ.

Và cứ thế đi, không trở lại.


3.


YoSeob lặng im nhìn người đàn ông trước mặt mình, đôi mắt cậu ngập trong nỗi niềm đớn đau, buồn thương tột độ. Chỉ cách chưa đến một mét, anh đang ở kia, đag chìm trong cơn mê mê tỉnh tỉnh giữa những chai những ly rượu đã rỗng. Anh đang ngồi đó gần thật gần mà sao cậu chẳng thể nào đưa tay ra mà ôm lấy người đàn ông này vào lòng. Như bao tháng bao năm bao mùa trôi qua trước kia cậu vẫn làm vậy. Trong làn sương khói mỏng, YoSeob mong manh và nhỏ bé, cậu nấc lên rất nhẹ, bất giác chạm vào vai anh như để xoa dịu nỗi đau ấy.

Bàn tay cậu trượt qua anh, chỉ để lại một làn khói mảnh nhưng chẳng ai kịp nhận ra. YoSeob không thể ôm được anh, không thể chạm cũng chẳng thể nói để mà anh hiểu rằng cậu vẫn ở đây, chưa từng rời xa anh,chưa một phút một giây nào...

Nhưng cậu không thể làm được gì hơn là đứng đó, câm lặng, đớn đau. Chơi vơi...

Vì cậu đã chết rồi...



Doo Joon nhận được tin cậu gặp tai nạn vào một ngày mưa tầm tã. Anh đã bỏ hết mọi việc, kể cả công việc mà anh coi trọng nhất trên đời này, công việc khiến anh chẳng thể có đủ thời gian ở bên Yo Seob của anh. Không còn công ty, không còn hợp đồng kí kết, không còn đối tác hay làm ăn, trong anh giờ đây chỉ ngập tràn hình bong cậu. Anh cố nhớ lại Yo Seob sang nay, nhớ lại khuôn mặt ngập trong nỗi đau buồn và cô đơn của cậu.

Cô đơn.

Anh đã làm gì thế này. Đã bao lâu rồi Doo Joon không thấy cậu cười? Đã bao lâu rồi anh không ôm cậu vào long, hôn lên đôi môi ấy? Đã bao lâu rồi anh không còn nghe được tiếng nói vui vẻ của cậu bên tai, đã bao lâu rồi anh còn có thể nhớ được lần cuối yêu cậu?

Đã bao lâu rồi anh nhớ rằng cậu là người yêu của anh, là một nửa của anh?


Doo Joon ôm chặt lấy xác cậu lạnh lẽo dưới màn mưa mịt mù. Anh chẳng thể nghe được gì khác, kể cả một tiếng than khóc quanh đây đang dội vào mình. Doo Joon không cảm thấy bất kì một thứ gì, một điều gì. Thời gian lặng lẽ đứng lại, như tấm màn nhung phủ lấy cả hai. Yo Seob ướt máu, một nửa khuôn mặt biến dạng vì va đập, nằm trong lòng anh, lặng lẽ ngủ say không bao giờ có thể tỉnh lại. Người ta đã cố lôi cậu ra được khỏi phần đầu chiếc taxi nát bấy vì vụ va chạm. Cả cậu và người tài xế xấu số đều không thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Họ nói vì đường quá trơn, và vì chiếc xe đi ngược chiều kia đã mất lái và lao vào xe của hai người. Người ta nói nhiều lắm, nhưng Doo Joon chẳng thể nghe được điều gì. Anh chỉ muốn nghe cậu nói, dù chỉ một câu trách móc anh như ban sáng. Anh thử lay người cậu, nhưng Yo Seob vẫn bất động.


Cậu không bao giờ tỉnh lại, không bao giờ…


4.


Kể từ đó anh sống một cuộc sống lặng lẽ. Không còn công việc, không còn gì cả. Doo Joon chẳng thể nào tiếp tục, vì mỗi lần cố nén nỗi đau để làm việc thì hình ảnh cậu trong buổi sáng hôm đó lại hiện ra, trách móc anh, đớn đau cầu xin anh. Doo Joon chẳng thể nào có thể tiếp tục cuộc sống trước kia. Cũng như bây giờ, thời gian với anh đã dừng lại. Nó đã ngừng lại kể từ cái ngày hôm đó, thời khắc cậu ra đi bỏ anh ở lại một mình trên cõi đời này.




Doo Joon phát hiện ra xấp nhật kí cậu viết thường này được cất sâu trong ngăn tủ. Những tâm sự, những bí mật, những nỗi buồn đau cô đơn cậu chịu đựng như những lưỡi dao bén đâm xuyên qua anh.

Kể từ khi nào, anh đã lạnh nhạt đến vậy với người anh yêu?

Kể từ khi nào, chúng ta đã chẳng thể bên nhau bình thường như bao đôi tình nhân?

Kể từ khi nào, anh đã chẳng để tâm đến nỗi cô đơn dâng trào trong mắt cậu?

Kể từ khi nào…



Yo Seob vẫn lặng lẽ dõi theo anh, nhìn anh khóc nức nở như đứa trẻ, nhìn anh sống mà chẳng phải sống. Cậu muốn ôm lấy anh, muốn hét lên rằng anh thôi đi, hãy sống cuộc sống cho riêng anh, đừng nên đau buồn vì cậu. Yo Seob muốn Doo Joon hãy cố gắng làm việc, hãy cố gắng thực hiện những gì anh muốn. Đừng vì cậu mà vất bỏ mọi thứ. Nhưng cậu chẳng thể làm gì được ngoài đứng đây, trong hình hài một linh hồn vất vưởng không thể siêu thoát.

Đau.

Rồi cậu quỳ bên cạnh anh, nhẹ đưa vòng tay ôm lấy anh. Cả hai cùng khóc, dù một người mãi day dứt mà ở lại, còn một người lại chẳng nhận ra vòng tay quen thuộc đang vỗ về lấy mình.


5.


“Doo Joon à, mai là ngày kỉ niệm bảy năm của chúng ta đấy.”

“Ừm, vậy à…”

“Em sẽ chuẩn bị một bữa thật ngon nhé? Rồi mình cùng đi viện hải dương học, nơi hai đứa lần đầu quen nhau ấy, anh thấy sao?”

“Cứ thế đi. Giờ anh đi làm đây.”



Doo Joon ngồi một mình lặng lẽ trong góc thủy cung, tưởng niệm lại những sai lầm, những ích kỉ của bản thân. Linh hồn Yo Seob vẫn bên anh tĩnh lặng không rời nửa bước.

Thời gian đã mãi ngừng trôi. Nơi anh, nơi cậu. Trần gian đã rũ bỏ cả hai. Như anh mất cậu, như Yo Seob mất đi cơ hội được sống, được yêu thương.

Chẳng còn gì.




Yo Seob vẫn bám theo anh, vẫn dịu dàng bên anh như thế. Cậu không biết là thời gian mình ở dương thế còn lại bao lâu, nhưng hình như sắp đến giới hạn. Cậu không cam lòng.

Cậu thực sự yêu anh, rất yêu anh, yêu anh hơn cả bản thân mình. Yêu đến mức hi sinh tất cả vì anh. Cậu chỉ muốn được ở bên anh, mãi mãi không rời xa. Nhưng thế gian này đã ruồng bỏ cậu. Cậu chẳng là ai, cũng như không ai biết đến sự tồn tại của cậu. Đớn đau này, và cả day dứt này, có thể nào giãi bày?

Và rồi cậu chợt thấy anh băng mình qua đường, phía xa là chiếc ô tô lao như bay đến. Yo Seob cảm tưởng như những hình ảnh trước mắt đang quay chậm đến một phần một ngàn một vạn giây, khi cậu thấy anh im lìm nhìn chiếc xe không chút cảm xúc. Cậu lao đến và bằng nỗ lực phi thường hét lớn, xô mạnh vào anh.

Doo Joon!”



Doo Joon biết anh đang làm gì, anh biết mình đang đứng ở đâu, sắp phải đối mặt với chuyện nào. Nhưng anh thậm chí không buồn phản ứng? Chiếc xe lao tới, không ngừng hụ còi và la hét. Nhưng Doo Joon vẫn không nghĩ ra sao mình phải tránh? Có phải sẽ rất đau, đau như Yo Seob phải chịu hôm đó hay không? Cứ đứng vậy không tốt hay sao? Rồi sẽ được gặp cậu. Anh muốn nói lời xin lỗi đến người anh yêu. Anh muốn gặp cậu để nói rằng Yo Seob à, anh yêu em rất nhiều. Yo Seob, đừng đi nhé, hãy để anh ở bên em, bù đắp lại những gì anh không làm được thời gian qua.


Doo Joon!”


Bỗng dưng anh nghe thấy tiếng ai quen thuộc vang vọng bên tai. Và bỗng dưng anh ngã xuống như có lực tác động vô hình, khiến cơ thể khuỵu xuống nền đường. lăn vào bên trong chỉ chục centimet. Nhưng như vậy cũng đủ để tránh được cú quẹo xe đến 90 độ của chiếc xe tải ban nãy. Anh chống tay dậy, nhìn quanh quất như không thể tin vào tai mình. Có phải là em không Yo Seob? Anh không còn để tâm được đến mấy câu chửi bới của tay lái xe, không còn có thể để ý được bao người đang nhìn mình và lướt qua vội vã. Anh đứng dậy, hốt hoảng nhìn quanh, đi vô thức trong vội vã như thể kiếm tìm một bóng hình hư ảo đã mãi xa rồi.

-         Yo Seob à…

-         Là em phải không?

Và rồi bước chân anh dừng lại tại chính căn nhà của mình. Doo Joon gục xuống, nhìn lên bầu trời phía trên cao, nước mắt không ngừng tuôn ra ướt đẫm khuôn mặt.

Là cậu, cậu vẫn ở bên anh. Dịu dàng và chưa hề rời xa.

...

Yo Seob mỉm cười, quỳ xuống đối diện với anh. Cậu đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt đang rơi xuống ấy. Cho dù không thể nhưng cậu vẫn muốn làm, trước khi biến mất, cậu muốn yêu thương nốt người đàn ông này. Doo Joon đáng thương của cậu. Người cậu yêu hơn cả bản thân mình.


-         Anh biết là em, Yo Seob à.

« Là em, chính  là em đấy Doo Joon. »

-         Anh xin lỗi, ngàn lần xin lỗi em.

« Em hiểu, em không sao nữa rồi. Em xin lỗi anh. »

-         Anh yêu em, yêu em rất nhiều.

« Em cũng yêu anh rất nhiều Doo Joon à. Hãy hứa rằng sẽ sống tốt nhé anh. Ngay cả khi không có em, kể cả khi những kí ức giữa đôi ta dần phai nhạt , được không anh ? »

-         Anh thật ngu ngốc. Ngu ngốc lắm phải không ?

« Xin anh đấy Doo Joon… »

-         Anh sẽ sống, chờ em. Yêu em…


Yo Seob mỉm cười, hôn lên môi anh lần cuối. Doo Joon như cảm giác làn hơi mát lạnh đầy dịu dàng khẽ thổi qua môi mình, anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía trước. Nơi ấy, anh không thể nhìn thấy cậu đang dần tan biến. Anh không thấy nhưng anh có thể cảm nhận được những cơn gió mát lành của ngày cuối hạ đang mơn man trên khuôn mặt, trên cánh tay và thân thể mình. Làn gió quen thuộc như bàn tay cậu bao năm tháng ôm lấy anh.


Doo Joon mỉm cười, nhìn về phía bầu trời cao. Nơi ấy có một ngôi sao sáng vừa mới mọc. Rực rỡ.


Thời gian lặng lẽ chảy trôi trở lại. Nơi anh. Và nơi linh hồn đã siêu thoát an lành của cậu.


Thu sang.





The end.


1 nhận xét: