[DooSeob fanfic] Lolita
Written by Tử Đằng. Fb: Tử Đằng
Disclaimer: Nhân vật trong fic không quyền sở hữu của tôi.
Summary: Với anh, tôi là Yo Seob, Yang–Yo-Seob. Với ông ta, tôi là cậu
chàng với biệt danh kì quặc Lo. Lo trong “Lolita”, các bạn có thể đánh vần như
“Lo-lee-ta” với âm “lee” khẽ ngân lên một quãng.
Tôi với Doo Joon giống như Dolores với Humbert. Một mối quan hệ luẩn quẩn không lối thoát. Với ông ta, tôi là “Lolita” của riêng thế giới đã đóng lại ấy…
Tôi với Doo Joon giống như Dolores với Humbert. Một mối quan hệ luẩn quẩn không lối thoát. Với ông ta, tôi là “Lolita” của riêng thế giới đã đóng lại ấy…
Pairings: DooSeob, JunSeob
Category: Romance, Tragedy
Warning: AU, OOC, SA, Angst, Psycho, Incest, Deathfic, Mid-Ya
Rating: M
Note:
1. Fic được lấy cảm hứng
từ tiếu thuyết nổi tiếng “Lolita” của nhà văn Vladimir Nabokov.
2. Hãy đọc thật thoải
mái ~ câu từ zigzag xoắn não.
3. Đoạn Yaoi ẩn hiện, được
viết hình tượng hóa nhằm tránh cho các độc giả không cảm thấy thô.
4. Những đoạn hội thoại
lược bỏ ngoặc kép không phải là lỗi ngữ pháp mà là thủ pháp cố ý của tác giả nhằm
tăng tính liên kết của truyện. Read on your own u guys ~
LOLITA
~oOo~
/Ost: Swing – Lee Hyori/
1.
“Lolita, ánh
sáng của đời tôi, ngọn lửa nơi hạ bộ của tôi. Tội lỗi của tôi, tâm hồn của tôi.
Lo-lee-ta: đầu lưỡi lướt xuống ba bước nhỏ dọc vòm miệng, khẽ đập vào răng ba
tiếng. Lo. Li. Ta.
Buổi sáng, em
là Lo, ngắn gọn là Lo thôi, đứng thẳng cao một mét bốn mươi sáu, chân đi độc
một chiếc tất. Mặc quần thụng trong nhà, em là Lola. Ở trường học, em là Dolly.
Trên dòng kẻ bằng những dấu chấm, em là Dolores. Nhưng trong vòng tay tôi, bao
giờ em cũng là Lolita."
Lo. Tôi khẽ đánh thức em dậy,
trong một buổi sáng mùa thu nhàn nhạt hương nắng dần úa tàn vì cuộc hành hương
mệt mỏi khắp thế gian. Lo. Khẽ kêu tên người nằm lười bên dưới thân, tôi cắn
lên đôi vai gầy gầy đầy vết sẹo mờ ấy mà ngân nga bên tai em những tiếng gọi rời
rạc. Lo của tôi. Lo của riêng tôi. Làn da trắng như sứ, tóc vàng mềm như nắng
chảy tràn trên gối, vương vấn từng kẽ ngón tay tôi. Lo của tôi.
Em có họ tên. Em được người
ta gọi là Yang Yo Seob. Nhưng với tôi, em là Lo. Em chỉ là Lo, một chàng trai mười
sáu tuổi có lẻ và mãi mãi ở cái tuổi đầy thơ mộng này. Gọi em là Lo, vì em sẽ
chỉ có thể là của riêng tôi, trọn vẹn trong tôi.
Lo, dậy đi, tôi sẽ hát cho em nghe những bản tình ca ngọt ngào nhất. Dậy đi
Lo, tôi sẽ đọc cho em nghe bài thơ mới bật ra vỏn vẹn chỉ bằng tíc tắc trong
não bộ ngổn ngang những mảnh kí ức và suy nghĩ nhộn nhạo chạy quanh. Dậy mau
Lo. Tôi sẽ cho em thấy thế giới ngoài kia tội lổi và bẩn thỉu nhường nào. Tôi sẽ
chỉ cho em thấy rằng em thật thuần khiết nhưng cũng đầy nhục cảm như thế nào
trong vòng tay tôi.
"Ánh sáng trong em
Vụt cháy thành sương khói hoang hoải
Của sáng lạnh mơ màng
Trong tháng mộng mênh mang… "
…
Lần đầu tiên gặp em, đó là một ngày đầu hạ của bốn năm trước, khi đó Doo
Joon đáng thương đang cần một mối an ủi, hay nói thực tế hơn, cái thằng đàn ông
vật vờ trong mối quan hệ đổ vỡ với người-đã-từng-là-vợ-mình đang lần tìm một
vài người, một vài cá thể có thể khỏa lấp nỗi cô đơn độc ác và khơi những nguồn
cảm hứng thi ca của gã. Vâng, gã Doo Joon đó, bây giờ là tôi đã thấy em núp sau
người mẹ ngồi đối diện với tôi trong một buổi tiệc trà giới thiệu của những bà
mối lái và vài gã bạn thân. Tôi khi đó ba mươi sáu tuổi lẻ năm ngày, mới chia
tay người đàn bà gắn bó với mình được ba tháng và bị lôi kéo đến đây trong chưa
đầy một giờ đồng hồ. Trong không gian rộng mở của khu vườn đầy màu sắc rực rỡ của
hoa cỏ, em đứng rụt rè sau lưng mẹ mình, khẽ đưa mắt nhìn tôi. Cái gã Doo Joon
lúc ấy đã chẳng thể nghĩ được điều gì hơn ngoài đôi mắt thiếu niên trong veo,
ngoài mùi hương quế nồng nồng tươi non thoát ra từ người em. Cái gã đốn mạt khi
ấy đã say mê như phải bả khi bám theo em đến tận chốn riêng tư bí mật của em
sau giàn hoa chuông tím, chỉ để chạm tay vào đôi má mềm mại ấy, chỉ để luồn tay
vào mái tóc như tơ nắng dệt thành từng sợi vàng. Ngân nga những câu thơ mới
tinh tươm câu từ tận sâu thẳm tâm hồn, tôi khẽ kéo em dậy, đường hoàng nắm lấy
bàn tay nhỏ nhắn ấy và rồi dẫn tiểu thiên thần đến trước mặt nàng, cầu hôn bằng
một nghi lễ trịnh trọng nhất.
Người hỏi tôi có yêu
nàng hay không? Dĩ nhiên là có. Tôi yêu nàng vì nàng đã sinh ra em. Tôi yêu
nàng vì nàng là mẹ của em, đem em đến cho tôi.
Người hỏi tôi có nhận ra mình khốn nạn còn hơn cả những tên đốn mạt nhất
hay không? Dĩ nhiên là có. Khi tôi ngước mắt lên nhìn Chúa Trời, bên cạnh là
nàng trong bộ váy trắng và phía kia là em, tôi biết mình hẳn là một tên bệnh hoạn.
Nhưng tôi cưới nàng vì tôi yêu nàng kia mà. Một lí do chính đáng. Náng đáng
yêu, dịu dàng và xinh đẹp. Nàng có những nét của em. À không, vì vậy mà tôi yêu
nàng cũng chỉ là một lí do không mấy cấp thiết. Tôi yêu nàng như người ta yêu
quý một điều hiển nhiên. Nhưng với em, không phải chỉ là yêu, vì tôi tôn thờ và
si mê em quá rồi. Thiếu niên mười hai tuổi còn chưa hẳn dậy thì. Em cao dong dỏng
một mét năm mươi tư, nặng bốn mươi kí lô, người gầy gầy trong chiếc áo sơ mi trắng
kẻ ca rô xanh biển, quần jean đen bó, tóc vàng ủ rũ bên vai và mắt xám lơ đễnh.
Khi bên tôi, tôi thầm gọi
em là Lo. Lo trong Lolita. Âm đầu tiên trầm trầm ngọt ngào giản đơn. Lo.
Trước giờ vẫn thế, bây
giờ vẫn vậy, và đến tận mai sau vẫn không ngừng gọi em.
2.
“Nàng thơ trong tôi vụt mở
Em chạy những bước nho nhỏ nhịp
nhàng
Có gì khác đâu trong một tháng
mùa hoang
Thoăn thoát nhuộm vàng tiếng thở
màu thu…”
Thế giới của Yo Seob từ lúc mới sinh ra cho đến năm mười một tuổi là một
màu xám nhạt nhẽo và vô vị. Đó là những năm tháng tuổi thơ cô độc với quá khứ
không cha và người mẹ sáng tối không bao giờ có mặt đầy đủ ở nhà. À vâng, thưa
quý vị, cũng có thể là nói quá, nhưng thực sự những “lady” và “gentleman” đã từng
biết đến sung sướng liệu có thể nào thử nhón chân chạm thử vào khoảng không
gian bó hẹp của những bức tường, của màu xám tro ảo não, của những tiếng vọng
trong lòng thế giới đóng kín của một cậu bé chưa tròn thành thiếu niên. Mười một
tuổi, em gầy gò như cái cây khô và xù xì, da trắng xanh xao như sứ, tóc vàng
xõa xuống, lòa xòa từng lọn óng lên như nắng. Mười một tuổi, bạn của em là sự
im lặng với chiếc áo quá khổ bao trùm và thủ thỉ bên tai. Em là thiếu niên mười
một tuổi u buồn, thử uống thứ rượu nặng bốn mươi độ trong túi xách của mẹ, thử
đốt điếu malboro và mường tượng ra những hình ảnh của thế giới bên ngoài đã ruồng
bỏ em.
Yang Yo Seob, một cách thần kì em vẫn lớn lên buồn bã, vẫn đơn thuần một
màu ảm đảm, thuần khiết như sợi nắng bên vai.
…
Ông… sẽ cha của tôi?
Đúng vậy. Từ nay con
và mẹ con sẽ là gia đình của ta. Lại đây nào con yêu.
Dịu dàng quá. Yo Seob khẽ thốt lên khe khẽ sau bóng lưng người kia. Cậu
có thể thể thấy được những mảng màu đơn sắc trong mình trỗi dậy và pha trộn
thêm những trong rực rỡ chói lòa. Dịu dàng làm sao, cậu có thể nghe được những
câu thơ ngân nga từ khuôn miệng người ấy, vần thơ như lời chú dẫn cậu đi, đi
mãi trong cái thế giới lạ lẫm nhưng chẳng thể nào ruồng bỏ cậu thêm lần nào nữa.
Vậy là đủ rồi, không cần phải rượu nặng hàng đêm, không cần phải thuốc lá vỗ giấc,
không cần phải trông đợi một điều gì đó mang mình đi thật xa. Mẹ cậu có ông,
còn cậu có tất cả thế giới giấu kín của ông.
Điều đó là công bằng
đúng không?
4.
Lo à. Tôi lại khe khẽ ngân lên tên em bằng một tông giọng sung sướng đến
lạ kì, dù rằng đã hàng trăm hàng nghìn lần tôi thì thầm vào tai em trong những
đêm trắng không ngủ. Em cựa quậy, hai mắt lơ đễnh mở ra nhìn tôi. Em vươn tay
chạm vào da thịt trần trụi của tôi, lãng đãng nở nụ cười mềm lòng yêu đương như
ngọn lửa ngầm cháy chẳng rạo rực nhưng cũng đủ đắm say. Tôi để yên cho em trượt
những ngón tay từ trái khế adam ở cổ xuống đến hõm ngực phập phồng nhịp thở, rồi
xuống tận dưới sâu thầm kín nơi chiếc quyền trượng biểu tượng cho tính dục đàn
ông, vỗ về và đánh thức nó dậy. Em nhẹ nhàng thầm thì.
Ông lại nghĩ ra điều
gì sao?
Tôi không thể tập trung trả lời được một cách rõ ràng. Khi mà ánh sáng
trong tôi bừng bừng trỗi dậy, vuột bay ra từ bàn tay em, tôi gầm khẽ trong cổ họng
và rồi câu từ như làn sóng xô biển cứ vậy không ngừng vây bọc và sắp xếp lại chạy
gọn ghẽ từ miệng tôi thành những câu thơ hoàn chỉnh. Ôi Lo, em là điều thần kì
của tôi.
“… Hồn nhạc trong ta như choàng tỉnh
Gào thét giãy dụa trong phiêu
linh
Em là hoa, là gió, là mưa bay bão tố
Cuộn trào nát bấy mảnh hồn hoang… "
Lo. Tôi ôm ghì lấy em, dùng hết sức của bản thân mà xiết chặt lấy thân hình
gầy gò non tươi những đường nét mơn mởn của chàng trai mới lớn, nhưng cũng đầy
quyến rũ và yêu thương. Em khẽ rên lên, bàn tay cào lên lưng tôi những vết rớm
máu, ngang dọc như minh chứng cho tình yêu si mê và tôn thờ đến điên loạn này.
Lo, tôi lại gào lên tên em trong đêm đen ầm ĩ gió thổi mưa dông ngoài kia. Lo,
em là bài thơ của riêng tôi. Lo, em là hồn nhạc của tôi. Lo, tôi yêu em, em biết
không? Lo, Lo, Lo…
Em chỉ khẽ oằn mình dưới thân tôi, ngân nga những tiếng hát đứt đoạn, những
câu thơ dang dở ngôn từ, rời rạc chắp vá những đam mê tội lỗi. Không đủ, chưa
bao giờ là đủ. Tôi có em thế này vẫn chưa thể là đủ. Có em trong vòng tay nhưng
chỉ sợ một lúc nào đó, em cũng sẽ như nàng, như người đàn bà ấy, như mẹ em nói
yêu tôi tha thiết nhưng lại bỏ đi với người khác. Tôi không muốn em đi, Lo của
tôi, em phải ở đây, trong vòng tay tôi. Nguồn cảm hứng thi ca mãnh liệt của
tôi, ánh sáng cuộc đời tôi, ngọn lửa hừng hực cháy trong tôi gọi tên em hàng
ngàn hàng vạn lần cầu xin em ngoan lành như lúc này, để tôi trói em lại bằng
gông cùm của yêu thương và sở hữu. Để em không thể đi đâu được ngoài tình yêu của
tôi.
Lo. Em biết tôi yêu em
mà.
Lo. Ở lại bên tôi. Đừng
đi.
Em không trả lời, em chỉ có thể hổn hển thở ra những hơi khàn khàn quyến
rũ, bên dưới tôi, trong tay tôi và của riêng tôi. Tôi ra vào em như con thú
hoang đi loạn trên bình nguyên rộng lớn, cuồng bạo và hoang dại trong cảm giác
phiêu diêu và hạnh phúc tràn trề. Tôi yêu em như yêu tia sáng cuối cùng dịu
dàng nhất của cuộc đời. Lo. Ngâm dài từng tiếng bên tai em, thở vào cổ mảnh của
em, hôn lên chỗ kín đáo giấu kĩ của em, tôi gọi tên em lần thứ n trong đêm. Lo,
Lo của tôi, của riêng tôi.
Mê mải. Đắm say. Cuồng loạn.
Tôi rong ruổi những ý nghĩ điên rồ trên thân thể em. Nâng niu em với mọi
khía cạnh tôi mường tượng và chạm được vào: Mái tóc - riêng điều này đã quá
thân thuộc với tôi, đến mức tôi yêu quý mái tóc em tựa như yêu điều hiển nhiên
nhất, làn da – trắng đến nhức nhối, đôi môi hồng hồng, khuôn mặt đã mất đi những
đường nét non tơ của những năm tháng trẻ con thay vào đó là những góc cạnh gầy
gò hơn và sắc nét hơn, khuôn ngực, hõm bụng, vùng hông bẹn thầm kín… Vuốt ve và
chạm môi hôn từng giọt yêu tôi nhìn Lo, vuốt khẽ hàng mày chau lại vì đau đớn hạnh
phúc nơi em. Em hiểu rằng tôi yêu em đến thế nào đúng không Lo.
Tôi dày vò thân thể em, như để chứng minh tình yêu sâu nặng
của mình với em. Tâm trí tôi như con ngựa bất kham, nó lồng lên và rồi chạy
hoang từ những kí ức ngày đầu gặp em cho đến cái ngày ấy, ngày mà em thuộc về
tôi, một cách hoàn chỉnh như miếng ghép cuối cùng của bức tranh còn thiếu.
…
Cái gã Doo Joon ấy chấp nhận tin người phụ nữ đầu gối tay
ấp với mình suốt một năm qua bỏ đi với một thái độ hết sức bình thản. Đúng vậy
thưa quý vị và những ai theo dõi những gì lảm nhảm của tôi, gã đó, hay là Doo
Joon tôi đây đáng lẽ ra phải gầm lên, phải lùng sục và tỏ vẻ gì đó phẫn nộ như
đúng cách một người chồng bị cắm sừng phải thể hiện. Nhưng không, hắn ta bình
thản và an ủi thiên thần ngồi cạnh mình, hoặc là hắn ngộ nhận là thiếu niên ấy
đang suy sụp và cần một bàn tay vỗ về vì cú sốc của mẹ mình. Em chỉ ngồi đó, im
lìm cạnh gã và không nói một lời nào. Nàng rời bỏ gã theo một người đàn ông gọi
theo cách âu yếm thường thấy của quý vị là nhân tình. Thật là một sinh vật khó
đoán và khó kiểm soát, nhưng dẫu vậy Doo Joon hắn vẫn không lấy làm buồn đau
cho lắm. Kể càng khi nàng ấy mang theo tiền, trang sức vật phẩm gã tặng, vơ vét
hết những gì có thể gã cũng không màng. Vì nàng đi nhưng để lại cho gã điều quý
giá và diệu kì nhất.
Đó là em, Lo của riêng mình tôi.
Trong một chiều chớm thu man mác và hốt hoảng chạm ngưỡng
cửa già cỗi, bên ngoài nắng cháy gắt như đang vào mùa đốt đồng, khen khét cái
mùi hăng oi nồng nồng đến khó chịu, gã đã ôm lấy em, xoa lên tấm lưng gầy gầy,
xoa xoa hai vai so lại đến đáng thương của em. Đừng một ai nghi ngờ lòng tốt và
tình yêu của tôi, của Doo Joon đáng thương này, tôi đang an ủi em theo cách một
người có thể an ủi một người. Không hơn không kém. Gã ta đã tìm thấy em trong một
góc khuất của khu vườn sau nhà, nơi cỏ khô và lá cháy rụng đầy lấp thành một
cái ổ kén nho nhỏ kín đáo và riêng tư. Em cuộn mình trong cái chốn bí mật đáng
yêu ấy, ngước đôi mắt xám ngân ngấn nước mà nhìn gã đàn ông gọi tên cha dượng của
mình. Như một phép lịch sự, tôi đã cố giữ cho gã Doo Joon đang nảy lên những
suy nghĩ đốn mạt ấy ở yên trong tâm trí, và nhẹ nhàng ngồi xuống vuốt ve mái đầu
bù xù của em.
Lo. Đừng khóc. Còn có ta đây mà.
Mẹ tôi đi rồi. Ông biết phải không?
Dĩ nhiên ta biết. Ôi sao cái gã Doo Joon này có thể trái
lệnh mà cất giọng du dương đốn mạt đến vậy, đây là điều tôi vẫn tự hỏi cho đến
tận bây giờ thưa quý vị.
Sao ông có thể bình thản đến vậy thưa ông. Chịu rồi, bà
ta bỏ tôi đi. Lần nào cũng thế. À không, em nói gấp gáp nhưng không quên nhìn
gã như giãi bày và cẩu khẩn, lần này khác đấy. Sẽ đi mà không trở lại đấy thưa
ông. Nhưng còn tôi thì sao, thưa ông, tôi phải làm sao?
Đừng lo, có ta đây rồi. Đừng lo…
Nói dối. Rồi ông cũng như mẹ tôi, cũng sẽ ruồng bỏ tôi
như một thứ đồ dơ dáy và thừa thãi, đúng không? Em hoảng hốt níu lấy tay áo cái
gã đốn mạt là tôi mà van nài, thật đáng thương như con thú nhỏ run rẩy. Em cúi
đâu xuống, gần như trán em chạm lấy mu bàn tay tôi như theo cái cách một con
chiên khẩn cầu trước Chúa. Tôi với ông đâu là gì của nhau, rồi ông cũng sẽ bỏ
tôi lại tôi. Thưa ông, ông sẽ làm thế đúng không?
Sẽ không, không bao giờ Lo của tôi.
Bất ngờ, thưa quý vị, bất ngờ thay cái gã Doo Joon tôi giữ
chặt bên trong vì những ý nghĩ điên rồ và khốn nạn ấy đã vùng thoát ra được, đè
nghiến em xuống bên dưới và thở vào tai em gấp gáp như con thú giữ chặt lấy con
mồi. Gã thấy đôi mắt em mở to nhìn gã, môi hồng mấp máy điều gì đó mà gã không
thể nghe được. Gã giữ chặt hai tay gầy gò của em chỉ bằng một bàn tay trái và
tay phải tự cho mình đặc quyền được vuốt ve, chạm vào, mân mê từng đường nét
khuôn mặt, từng đường cong cơ thể đương dậy thì của em. Cái gã đốn mạt ấy đã si
mê em đến độ trầm luân trong cơn sóng nhục cảm tội lỗi, đã để cho khát khao dục
vọng đen tối ấy ngập tràn trí óc mình, đã ép thân thể đàn ông lực lưỡng nóng rực
yêu thương ấy lên thân thể em phía dưới. Gã không ngừng vuốt ve hai má em, đôi
môi em, trái khế adam nhỏ xinh trên cổ em. Và Lo, ôi Lo, em tội lỗi, em không hề
phản ứng giãy giụa thêm kể từ khi bị đẩy nằm xuống trong chốn riêng tư bí mật
này. Em chỉ nhìn gã, môi hé nở nụ cười.
Oh Hallelujah! Oh cruel
demons!
Ôi Chúa nhân từ. Ôi quỷ tội lỗi.
Xin hãy tha thứ cho tôi. Tôi chỉ định an ủi em, cho em bình yên mà em cần,
cho em yêu thương mà em muốn, cho em tất cả những gì có thể sẽ cho em, kể cả
thân thể và tâm hồn tôi. Nhưng chao ôi, các vị có thể giữ lòng mình vững vàng
trước sự quyến rũ đến chết người ấy không, vì tôi đã gục ngã trước em từ lâu, rất
lâu rồi. Khao khát có em, khao khát có được vật báu trời ban, khao khát có được
mặt trời của riêng mình đã khiến cho cái gã Doo Joon ấy bộc lộ nguyên vẹn hình
hài là một kẻ khát máu say mồi. Gã hung hăng khám phá từng ngóc ngách của thiên
thần dưới thân, trong khung cảnh vần vũ của gió, của nắng nhộn nhạo tựa phẫn nộ.
Ôi Lo, em thân yêu, em là của tôi. Tôi sẽ không để em đi đâu cả, tôi sẽ bảo vệ
và yêu thương em. Em thân yêu có cảm nhận được tình yêu của tôi không, nóng rực
và mạnh mẽ, trong em. Ôi Lo, xin em đừng khóc. Đau đớn là Chúa Trời đã ban, em
hãy cố gắng vì tình yêu của tôi, và rồi sẽ hết nhanh thôi. Em nhận thấy đúng
không, lên tiếng đi Lo. Em thân yêu, sẽ không bỏ em ở lại. Em đừng lo, đừng
khóc, đừng quá đớn đau. Tôi ở đây, bên em, trong em, gắn bó như này, thân thiết
như này vậy mà em.
Nỗi
niềm hạnh phúc và thỏa mãn dâng trào như sóng cuộn dồn dập trong tôi, trong cái
gã Doo Joon điên cuồng đạp đổ bản ngã của chính mình. Thân thể của thiếu niên mới
lớn mở ra trước mắt tôi như, ôi đớn đau mà thuần khiết biết bao cái thân hình đầy
quyến rũ mà lại mong manh và thuần khiết nhường này. Nơi quý giá của em, cái bộ
phận biểu tượng của giới tính, của tính dục đang trong quá trình phát triển ấy
của em như thức tỉnh trong bàn tay tôi. Ôi em thân yêu, em có thể thấy đấy,
chúng ta hòa hợp như thể sinh ra là để dành cho nhau. Với quyền trượng là chìa
khóa mở cánh cửa vào bên trong em, tôi nhẹ nhàng ấn nó vào nơi vốn dĩ thuộc về,
vừa vặn, ăn khớp từng thớ sợi, từng búi cơ. Ôi Lo, Lo của tôi, của riêng tôi.
Hơi thở của đôi ta hòa lẫn vào với nhau, bên tai tôi, tiếng em kêu lên từng
thanh âm đớn đau hốt hoảng như lời ca ngân dài. Tôi ôm ghì lấy em, bằng tất cả
sự điên cuồng của bản thân, bằng sự gục ngã của lương tâm chính nghĩa, tôi khám
phá thế giới sâu bên trong em. Niềm hạnh phúc và cả sung sướng tột độ như bùng
nổ, và tiếng hét của chúng tôi cất lên như đánh tan, đập vỡ hết thảy những thứ
được gọi trang trọng là lễ giáo, đạo đức và đức tin
Và em
là của tôi, tôi khẽ hát, em đã là của tôi. Bao đêm mộng mị và mơ tưởng cơ thể
em dưới thân mình, bao đêm khao khát được chu du và khám phá từng góc gạnh từng
đường nét của em, bao ngày tháng đắm chìm trong yêu thương gói ghém chôn chặt
đau đáu, tôi đã có em. Ngay tại đây, trong khu vườn bí mật của riêng chúng tôi.
Cái gã Doo Joon cười ngạo nghễ, ghì xiết em trong tay như khư khư giữ lấy vật
báu duy nhất của cuộc đời, không ngừng yêu thương em.
Lo của tôi, của riêng
tôi.
5.
Như mọi
ngày, cậu luôn quanh quẩn trong ngôi nhà dưới chân đồi, ngôi nhà của cậu và người
cha dượng đã sống trong suốt ba năm qua. Một khu vườn rậm cây, một vườn hoa hồng
trắng, một nơi chốn để ở mà không phải lo lắng bất kì một điều gì. Yo Seob được
quyền làm mọi thứ cậu thích, nhưng duy nhất cậu phải tuân theo một điều kiện:
không được rời khỏi nơi này, mãi mãi.
Sống
trong cô độc, được bao bọc bằng tình yêu đến điên cuồng của người đàn ông ấy,
nhưng Yo Seob vẫn thấy không đủ. Cậu đã mười sáu, đã có thể gọi là chàng trai đến
độ vụt lớn thành thiếu niên tuấn tú và mạnh khỏe. Yo Seob nhìn ra bên ngoài qua
khung cửa sổ từ gác mái, rơi vào tầm mắt cậu là bầu trời rộng lớn ngút ngát
mây, xanh ngắt như thể đổ mực. Xa xa là khu rừng là rậm, những con đường quanh
co xuyên qua mảng xanh của rừng như sợi chỉ luồn qua thớ vải. Cậu đưa mắt nhìn
sang trái phải, vẫn là chừng ấy cảnh vật quen thuộc, nhưng sao cậu lại cảm thấy
cái bức bối đang dâng lên dần dần như quả bóng thổi ngày một căng, chỉ trực nổ
tung.
Người cậu
gọi bằng cái tên trịnh trọng "cha dượng" thì lại đang cắm cúi trong những bản
nháp, những vần thơ kì quặc mà ông ta nghĩ ra khi hai người làm tình.
Người hỏi
con có yêu ông ấy không? Con trả lời rằng có thưa Chúa Trời. Con yêu ông ta như
đứa con yêu người cha duy nhất, như thể người ta yêu điều hiển nhiên của cuộc đời.
Người hỏi
con có thấy tội hay không? Con trả lời rằng có thưa Chúa Trời. Nhưng thưa Ngài,
con người là một loài sinh vật khó hiểu và kì lạ. Đừng hỏi con vì sao lại đồng
ý ở bên ông ta. Đừng hỏi con vì sao con lại chấp nhận mối quan hệ đầy tội lỗi
này, thưa Ngài. Ôi Chúa nhân từ, hãy hiểu cho con.
Chính
con cũng hỏi điều này hàng ngàn hàng vạn lần thưa đức Chúa đáng kính.
…
Và rồi
phải chăng Chúa trừng phạt tôi, hay là Ngài nghe thấy tiếng nguyện cầu vô thức
của tôi, ngài đã sắp xếp cuộc đời tôi thành những mảng hỗn loạn phá vỡ tất thảy
những gì đã sắp đặt bấy lâu nay thành đống đổ vỡ hoang tàn.
.
.
Ngày một. Anh đến. Lần đầu tiên có một người lạ xuất hiện trong
cuộc đời tôi.
Khi đấy
tôi đang ngồi trước hiên nhà, anh đến từ quãng đường dài sáu mươi hai ki lô mét
để gặp thần tượng của mình. Tóc đen gọn gàng, môi cười khẽ nhếch, tôi thấy anh
đứng trước mặt mình, mặt trời đổ nắng sau lưng kéo bóng anh bao trùm lấy thân
thể tôi. Anh theo sau lưng cha dượng, mắt vẫn không rời khỏi tôi, mỉm
cười vội vã. Tim tôi tự dưng nhộn nhạo. Thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Đây, nó đang đập những nhịp nhanh như thế này. Là vì sao?
Đêm đó,
nằm dưới cơ thể quen thuộc của ông ấy, tôi mơ một bóng nắng đổ ập lên bản thân.
Tôi mơ thấy nó dịu dàng dắt tôi đi, và nở nụ cười nhếch mép nhưng lại đầy tin
tưởng và dịu dàng.
.
.
Ngày thứ hai. Anh lại đến, lần này tôi không còn ngồi bên hiên nhà,
lúc này, có người như thúc giục bên trong, tôi chạy ra phía sau nhà, dõi theo
anh ngồi nói chuyện với cha dượng. Khi ánh mắt đôi bên nhìn nhau, tôi cảm tưởng
như những câu hát đã mất từ năm xưa quay trở lại, ngân nga bên trong tâm hồn.
Tôi quay người bỏ chạy, ẩn mình trong chốn riêng tư nơi khu vườn bí mật của
riêng tôi, mỉm cười khe khẽ. Khung cảnh khi xưa trở lại trong tâm trí, bao lấy tôi
như thứ gông cùm khốn nạn chết tiệt.
Lần đầu
tiên, tôi muốn ra khỏi nơi này.
.
.
Ngày thứ ba. Anh vẫn đến. Lúc
này hai người vẫn tiếp tục đàm đạo trong phòng làm việc, hăng say và mê mải.
Tôi khe liếc nhin anh qua khe cửa. Cha dượng có vẻ rất vui, ông hăng say nói gì
đó về Charles Bukowski, về những nhà thơ gàn dở ông yêu thích. Trong không gian
bó hẹp của sách vở, của giấy tờ, của thứ mùi thuốc là hăng hăng, tôi thấy anh rạng
rỡ như tia nắng hiếm hoi lạc vào cuộc đời mình.
.
.
Ngày thứ tư, ngày thứ năm. Anh không đến. Tôi
lại trở lại là một người tên “Lo”, trong vòng tay ông, trong ngục tù tội lỗi
hun hút không thể thoát ra này. Thế giới đóng kín bên trong mục rỗng, không còn
gì cả. Con chim trong lồng vàng đang chết dần chết mòn. Đâu phải chỉ yêu thương
là đủ. Đâu phải chỉ có thể sống mà không biết đến ngày mai, ngày kia, những
tháng ngày phía sau. Tôi không muốn thế.
.
.
Ngày thứ sáu. Anh đến, lặng lẽ và
đứng hình nhìn thấy tôi lăn lộn dưới thân người được gọi là thầy đáng kính của
anh. Anh đến, thấy hết cảnh tượng nhơ nhớp và bẩn thỉu ấy. Liếc thấy khuôn mặt
anh cứng đờ vì bàng hoàng và phẫn nộ, đau đớn trở lại, đâm tôi nát bấy tận bên
trong. Chao ôi, Chúa nhân từ, xin hãy giết con đi. Hoặc mang con đi thật xa,
xin Ngài. Cái thằng Yo Seob này đây lại đang dần thức tỉnh, giãy dụa và phản
kháng lần đầu tiên và cũng là cuối cùng. Đừng giày vò tôi thêm nữa, xin ông. Đủ
rồi.
Anh
bỏ đi. Không một tiếng động. Không một phản ứng. Tim hẫng một nhịp và rồi nó
rơi lọt thỏm trong hố đen hun hút mở ra. Tôi chết lặng.
Đừng.
.
.
Ngày thứ bảy. Anh đến. Khi rượu
say, hơi men ngấm, cha dượng tôi ngà ngà trong phòng làm việc, anh lặng lẽ tìm
thấy tôi nấp trong hang ổ kín đáo va bí mật ấy, sâu bên trong khu vườn đã dần
úa tàn như nắng hanh thu. Tôi ngước nhìn anh như thể thấy được tia nắng cuối
cùng vụt sáng trở lại.
Đi
theo anh nhé Yo Seob.
Không
thể đâu Jun Hyung. Còn cha tôi…
Thầy
đâu phải là cha ruột của em. Đừng hành hạ bản thân mình nữa, theo tôi nhé.
Anh
dịu dàng như thế, đưa tay ra cho tôi như mong chờ. Trái tim dội thình thình từng
nhịp vội vã, khi tôi nhìn sâu vào mắt anh và thấy bên trong là một biển nước
mênh mông của yêu thương và tin tưởng. Tôi hốt nhiên thèm khát biết bao tự do.
Ôi tự do, hai tiếng thật ngọt ngào. Từng câu chữ hát lên bên trong huyết quản,
ôi tự do.
Vậy
có được không?
Chỉ
cần em theo anh mà thôi.
Như
một điều hết sức tự nhiên, tôi đưa tay ra, đôi môi bất giác nở nụ cười. Jun
Hyung kéo tôi lại trong vòng ôm ấm áp và ngọt ngào đến nghẹt thở. Và rồi anh dẫn
tôi đi, thoát khỏi chốn riêng tư bí mật bao năm, thoát khỏi khu vườn úa tàn vì
sắc thu phai, thoát khỏi căn nhà với bốn bức tường trông ra muôn trùng núi non.
Anh dẫn tôi đi, nhẹ nhàng và dứt khoát thoát khỏi ông.
Cha
dượng của tôi. Chao ôi, hai tiếng thân quen biết bao năm tháng qua. Tôi xin lỗi
cha.
Trái
tim lại hẫng một nhịp. Và rồi từ từ, một hố sâu mở ra bên trong tôi. Từng chút
từng chút một. Nó ở đó, im lìm dõi theo tôi.
6.
“Bão tố trỗi dậy trong tôi
Gào thét từng đợt hoang dại
Em rời bỏ tôi như chưa từng có
nhau
Em bỏ đi ôi em thân yêu đã từng
là tất cả của tôi…”
Tôi
lại mơ thấy em, đáng yêu và thân thương đến thế, nhỏ bé trong vòng tay. Thưa Chúa Trời, ngài đang hành hạ và trừng phạt tôi đấy ư? Vứt tôi vào Địa
Ngục đớn đau nhường ấy, trong nỗi thống khổ vô biên không thấy đáy, chao ôi
Ngài thật ác độc thưa Chúa lòng lành.
Tôi
điên cuồng chạy khắp nơi, lục tung cả khu vườn bí mật ưa thích của em, để lần
tìm Lo của tôi. Em đã hứa là sẽ ở bên tôi, sẽ không đi đâu, mãi mãi. Vậy mà em
đang ở chốn nào, hỡi Lo yêu quý. Tôi cầu xin với Chúa, khẩn cầu với những vị thần
để có thể tìm lại được em. Không gian xung quanh tôi đặc quánh lại, bó hẹp tưởng
chừng như bị bẻ gãy méo mó. Chán chê và mệt mỏi, tôi trở lại trong căn phòng của
chúng tôi, của tôi và em hằng đêm bên nhau, ngồi lì trong đó, bên trong thứ
bóng tối như thuốc độc giết tôi dần dần. Tôi cứ ngồi như thế, đờ đẫn và mệt mỏi,
vì cô đơn, vì đau đớn, vì nỗi niềm uất nghẹn của suy nghĩ em đã phản bội tôi.
Tôi ôm lấy quần áo em, hít căng lồng ngực thứ hương thơm của thiếu niên mới lớn.
Tôi cố nhét thân mình vào với chiếc quần jean của em, vào chiếc áo thun của em,
vào chiếc quần con của em. Tâm trí ôi trống rỗng như thể có một trận hồng thủy
quét ngang và dội sạch tất cả những gì trên đường đi của nó. Ngay lúc này, tôi
có cảm giác đớn đau tột độ, đến mức tự mình bứt tung những mối dây liên hệ bản
thân với thực tại, tức giận và đớn đau đến mức hình thành ý nghĩ muốn giết em để
em chỉ có thể ở lại đây, trọn vẹn trong tay tôi.
Em
đã phản bội lại tôi thưa Ngài. Thưa Chúa lòng lành, em đã bỏ đi, bỏ mặc tình
yêu của tôi, trái tim tôi. Em đã dẫm đạp nó nát bét. Không còn hình hài, không
còn gì cả. Ngài muốn tôi sao đây?
Oh Hallelujah! Oh
cruel demons!
Ôi Chúa nhân từ. Ôi quỷ tội lỗi.
Tại
sao em lại làm thế với tôi? Tôi gào thét đến mức bật máu khỏi cổ họng, thổ ra từng
ngụm đỏ tươi và chuyển màu thẫm dần trên tấm chăn trắng tinh khôi dành riêng
cho em. Ôi Lo, Lo của tôi, em quá ác độc, em biết không? Tôi cho em tất cả, kể
cả thân xác tôi, con tim tôi. Vậy mà em đã làm gì với nó thế này? Lo, đối với
em, tôi là gì? Sau chừng ấy năm, tôi là gì với em? Em sao có thể giống như người
mẹ khốn nạn của em mà bỏ đi? Em nhổ toẹt cái gọi là tình yêu của tôi đi. Tại
sao?
Ôi
Chúa lòng lành, đừng cản con. Ngài đừng cản đứa con chiên đang phát điên lên vì
bị phản bội này.
Tôi
phát điên. Vì tình yêu. Vì sự phản bội. Vì cô đơn. Vì nỗi nhớ em điên cuồng dày
vò bên trong.
Em
thân yêu, ánh sáng cuộc đời tôi, dòng máu nóng chảy trong tôi, tia nắng dịu
dàng của đời tôi, em thấy không trái tim đang đập điên cuồng vì em. Kẻ phản bội
yêu kiều kia, sao em có thể lừa tôi? Tôi gọi tên em bằng từ “phản bội” hỡi ôi
xiết bao đau đớn. Hãy quay về đây, hoặc tôi sẽ tìm được và giết em. Giết trong
tình yêu chảy tràn và đớn đau uất hận tràn trề.
Tôi
yêu em, yêu đến điên cuồng. Chỉ vì em mà thôi.
7.
Vẫn
nằm bên anh trong căn hộ của anh, cậu trần truồng trong vòng tay Jun Hyung, mắt
mở trân trân nhìn lên trần nhà, nơi một vài mảng mốc xám xanh loang lổ treo trước
mắt. Tự do, đây là thứ cậu khát khao tìm kiếm. Nhưng sao Yo Seob vẫn thấy có gì
đó không đúng. Thật gượng gạo, vòng tay này, nó không đủ ấm, không đủ mãnh liệt
để bao cậu trong yêu thương, không đủ để xoa dịu một tâm hồn nát tơi của cậu.
Nó không đủ.
Chúa
lòng lành, cậu đang làm gì thế này?
Cậu
đã phản bội lại người đó sao? Cậu chỉ muốn đi ra thế giới bên ngoài, muốn được
tự do mà thôi. Nhưng cái tự do bên cạnh anh, người mới quen trọn vẹn chín ngày
sao nghe quá mức gượng gạo, đến độ cậu không biết mình đã đúng hay đã sai.
“Tôi yêu em như tia sáng dịu dàng
nhất
Yêu em ngàn vạn tiếng thở bên tai
Hỡi em thân yêu của mảnh hồn
hoang…”
Những
câu thơ, tiếng hát vụt mở trong tâm trí như tiếng sét đánh ngang màn đêm bao phủ
lấy cậu. Yo Seob vụt tỉnh dậy, hai tay nắm chặt lại thành những nắm đấm cứng ngắc,
mắt nhìn trân trối vào khoảng không đen kịt trước mặt, nơi đêm đen phủ lấy vạn
vật. Cậu như cảm nhận được một nỗi đau không tên ở phía đó, phía đằng xa thân
thuộc như tiếng hát, hơi thở mỗi ngày bên tai. Yo Seob cảm nhận được có cái gì
đó đang trỗi dậy, thúc giục cậu. Và cái thứ đằng xa kia như đang khóc, đang gọi
cậu, đang gào thét lên rằng tôi đau lắm, tại sao lại bỏ tôi. Yo Seob có thể cảm
nhận được người đàn ông kia đang chờ cậu trong vô vọng, trong những trang thơ đớn
đau thành hình từ ác mộng. Cậu có thể thấy được mình lại thèm khát sự chiếm hữu
đến tuyệt đối ấy như thế nào. Nó là yên bình, là tất cả của những năm tháng huê
mộng thiếu thời.
Ông…
có khỏe hay không?
Những
suy nghĩ đứt đoạn chắp nối thành một chỉnh thể hoàn thiện. Yo Seob vụt dậy, trước
đôi mắt ngỡ ngàng của anh. Cậu quay lại, thân thể trần trụi, hai mắt mướt nước
xa xăm và thăm thẳm.
Với anh, tôi là Yo Seob, Yang–Yo-Seob. Với ông ta, tôi là cậu chàng với
biệt danh kì quặc Lo. Lo trong “Lolita”. Tôi với Doo Joon giống như Dolores với
Humbert, một mối quan hệ luẩn quẩn không lối thoát. Với ông ta, tôi là “Lolita”
của riêng thế giới đã đóng lại ấy. Tôi là tất cả của Doo Joon. Và ông cũng là tất
cả của tôi.
Chúng
tôi đã thuộc về nhau như thế.
8.
Tôi
có phải đang mơ hay không, khi mà bóng hình em lại thấp thoáng xuất hiện trước
mặt, cụ thể là trước hiên nhà với dáng hình quen thuộc. Tôi phải nằm mơ đúng không, khi mà em dịu dàng
đến bên tôi lần nữa. Em quay lại bên tôi đấy ư Lo? Phải không Lo, tôi gào thét
tên em, lôi em vào vòng ôm và cái hôn ngấu nghiến.
Tôi
về rồi đây thưa cha.
Có
phải Chúa nghe thấy lời nguyện cầu của tôi rồi đúng không? Ha ha ha. Ôi chao
thưa Ngài. Ngài đã thua cuộc rồi. Tôi luôn có em, như một điều hiển nhiên rõ ràng
nhất. Và đừng ai mong có thể đem em ra khỏi vòng tay tôi thêm lần nào nữa.
…
Tôi
ôm em trong vòng tay, chứng kiến em mỉm cười uống cạn ly rượu rót ra từ cái
chai còn non nửa tôi để bên giường. Em chạm khẽ vào bộ râu lún phún của tôi, lần
đầu tiên dịu dàng trong chừng ấy năm chung sống. Đồ phản bội khốn nạn xinh đẹp,
tôi gào lên bên trong mình, muốn vùng dậy bóp chặt em bằng đôi bàn tay này.
Nhưng không, tôi sẽ không làm thế vì tôi còn kế hoạch hay ho hơn thế nhiều lần.
Hỡi Lo, hỡi hơi thở ấm áp mềm mại và đôi mắt lãng đãng khốn nạn kia, em đừng
mong chạy thoát khỏi tôi.
Tôi
ra vào trong em, điên cuồng và bạo liệt như thể muốn trút hết mọi nỗi lòng, đớn
đau lên thân thể này. Tôi hả hê nghe từng tiếng em gào thét đau đớn và khoái cảm
dưới thân, hả hê cào cắn lên cơ thể gầy yếu này, hả hê chứng kiến máu chảy xuống
nhuộm đỏ mảng chăn. Ôi Chúa lòng lành hãy chứng giám cho tình yêu của con. Con
chỉ muốn yêu Lo, yêu đến khi không thể mới thôi. Ôi Lo, Lo của tôi, kẻ phản bội
đáng yêu và đốn mạt. Gã đó có làm thế này với em không? Không đúng không, có ai
hiểu em hơn tôi. Có ai yêu em hơn tôi trên cõi đời này không?
Chỉ
có tôi, Yoon Doo Joon này. Duy nhất tôi mà thôi. Hãy nhớ lấy điều ấy, Lo của
tôi.
…
Tôi
cuồng dã chiếm lấy em, ép em uống lấy thứ rượu tôi pha sẵn, hả hê chứng kiến em
quằn quại bên dưới tôi. Em nấc lên từng tiếng, thổ ra những bụm máu đỏ thẫm,
hơi thở đứt quãng khó nhọc và đau đớn. Đúng rồi, em nên chỉ thuộc về tôi. Em sẽ
mãi mãi là của tôi phải không Lo?
Đau
quá… tôi thực sự thèm khát tự do thưa cha…
Em yếu
ớt co ro bên dưới tôi, khuôn mặt tái nhợt và máu không ngừng trào ra từ hai
khóe môi. Em nặng nề nhấc khuôn mặt xinh đẹp ấy lên nhìn tôi. Đau lắm đúng
không Lo? Em sẽ được giải thoát nhanh thôi. Và em sẽ được tự do, mãi mãi. Tự do
bên trong tình yêu và thế giới tôi xây dựng cho em.
Cha
à… cha biết không… ôi chao, tự do tôi tìm kiếm, là ở bên cha…
Em
đang nói gì vậy Lo? Em đã phản bội tôi để tìm kiếm tự do cho riêng mình, bên gã
đàn ông khốn kiếp kia cơ mà?
Ôi
không… tôi đang chết dần đúng không… chết dần trong tình yêu của cha. Vì Chúa…
tôi yêu cha… cha biết không…
Em mỉm
cười yếu ớt, bé nhỏ và run rẩy trong vòng tay tôi. Như có ai đó đập một búa thật
mạnh vào đầu, tôi lúc này mới hoảng hốt nhận ra điều này. Em yêu tôi, sau chừng
ấy năm, chưa một lần em nói yêu tôi. Nhưng sao giờ đây em lại thế. Ôi không Lo,
tôi đã làm gì em thế này? Em yêu tôi. EM YÊU TÔI. Lo của tôi không hề phản bội
tôi, em chỉ rong chơi như bao cậu trai tò mò về thế giới bên ngoài, em không hề
chạy thóat khỏi vòng tay tôi như tôi lầm tưởng. Hỡi ôi Chúa nhân từ, ngài đã
làm gì chúng tôi thế này.
Thật
sự… tôi… muốn ở bên cha… mãi mãi…
Tôi
đã đầu độc em mất rồi. Ôi không Lo của tôi. Tôi gào lên như con thú bị thương,
ôm em và khóc nức nở. Tôi đã làm gì thế này. Tôi đã giết em của tôi. Cho đến
khi nhận ra tình yêu sâu đậm của em dành cho mình, tôi đã chính tay giết em. Lo
của tôi.
Oh Hallelujah! Oh
cruel demons!
Ôi Chúa nhân từ. Ôi quỷ tội lỗi.
Tôi
gào khóc tên em hàng ngàn hàng vạn lần, với thân thể lạnh ngắt của em trong
tay, máu đỏ dưới thân và Chúa Trời trừng phạt trên đầu. Hỡi ôi đớn đau thay, Chúa
lòng lành, xin hãy thứ tội cho con. Con chỉ muốn Lo là của con, mãi mãi là của con. Hỡi ôi
con đã nguyền rủa em, con đã gán cho em những tội danh nhơ nhớp và bẩn thỉu nhất.
Chúa lòng lành, Lo của tôi.
Những
hình ảnh về em vụt chạy vun vút trong trí não, những mường tượng của thanh âm
trong trẻo nơi em ngập tràn tâm hồn nát vụn. Tôi yêu em, yêu em đến đớn đau mê
mải và điên dại. Ôm xiết em không chút sự sống trong tay, vật vã như con thú
hoang, tôi điên cuồng nốc cạn chai rượu độc cất công chuẩn bị, và rồi nôn ra những
bãi máu đỏ ngầu, trước khi ngã vật xuống, vẫn ôm ghì lấy thân thể em.
Đau đớn
đốt cháy ruột gan như trừng phạt của Chúa. Con xin Ngài lần đầu tiên và cũng là
lần cuối cùng trong đời, xin hãy để chúng con ở bên nhau. Mãi mãi.
Lo. Tôi
yêu em. Yêu như tia sáng dịu dàng nhất. Yêu như yêu mặt trời duy nhất của bản
thân, yêu như muốn nuốt gọn em vào lòng.
Em là của
tôi. Mãi mãi…
9.
Với tôi, em là Yo Seob, Yang–Yo-Seob mười sáu tuổi có lẻ với mái tóc vàng
óng như nắng. Với tôi, em là một người đặc biệt. Thiếu niên mới lớn dịu dàng
như tia nắng cuối ngày, chở yêu thương đột ngột đến bên tôi.
Với ông ta, em là Lo. Lo trong “Lolita”, có thể đánh vần như “Lo-lee-ta” với
âm “lee” khẽ ngân lên một quãng. Em với Doo Joon giống như Dolores với Humbert,
một mối quan hệ luẩn quẩn không lối thoát.
…
Jun Hyung ngồi đó, trong góc phòng lặng lẽ với hình ảnh cuối cùng đọng lại
của Yo Seob tại nơi đây. Em yêu ông ta, tình yêu ấy hiển nhiên và nằm đó im
lìm, núp dưới biết bao cô độc, biết bao đớn đau tĩnh lặng đến tận bây giờ. Em
khao khát thứ tự do hão huyền, nhưng em không biết rằng tự do của em không phải
nơi tôi.
Tự do của em là bên người đó, không phải bên tôi.
.
.
.
"Anh biết không, khi một con chim đã
quá quen sống trong chiếc lồng vàng, nếu thả nó ra, nó sẽ không thể bay."
"Vì nó đã quen thuộc với sự giam cầm
ngọt ngào và dịu dàng ấy rồi, Jun Hyung. Con chim đó chỉ muốn tự do nhưng lại
quên mất rằng tự do của nó là nơi nó thuộc về."
"Tôi chính là nó đấy. Ôi Chúa nhân từ.
Biết làm sao đây, Jun Hyung…"
Phải rồi, em đã lựa chọn quay về bên ông ta, vậy thì hãy đi đi. Yang Yo
Seob, hãy trở về thành Lo của người đó, trở về với hạnh phúc khốn nạn mà em đã
chọn.
Hãy đi đi, hỡi tia nắng dịu dàng của tôi.
.
.
.
"Yêu em như tia nắng dịu dàng nhất
Bởi vì yêu mà chẳng biết là đã từng
yêu
Bởi vì điên cuồng chỉ là khoảng lặng
trong tim
Vì yêu em mới phát dại phát khờ hỡi
em…"
The end.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét