Mưa bay về phố cũ
Written by Tử Đằng
Disclaimer: Nhân vật trong fic không thuộc về tôi
Summary: Đơn giản là mưa bay tóc em. Yêu thương cũng theo đó mà chảy
trôi về nơi đây. Nó đọng lại trong con phố cũ quạnh hiu…
Pairing: JunSeung
Category: Romance
Warning: AU, OOC, SA, Angst
Rating: T
Note: Tặng bé Sên đại
công chúa nhân dịp sinh nhật mưa bão :”> đồng thời tặng cho tất cả những người
bạn của tôi ~
Mưa
bay về phố cũ
~oOo~
/Ost:
Phố không mùa – Bùi Anh Tuấn ft Dương Trường Giang/
1.
Ngày ấy, em đã nói lời chia tay
ngay tại con phố này. Một lời nói nhẹ tênh như gió cuốn, như mưa giăng giăng một
ngày đầu thu. Mắt đượm buồn mênh mang như chứa đựng cả bầu trời âm u và vần vũ,
nhưng lại ngăn cách không cho tôi bước vào để hiểu là vì sao.
Không vì lí do gì?
Không vì gì cả Jun Hyung à. Chia tay là chia tay thôi.
Em ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười
nhẹ tênh tựa lá vàng rụng và đậu trên vai tôi. Môi hé mở, tưởng chừng sẽ có vài
câu nói dịu dàng và yêu thương toan thốt ra, rằng em chỉ là nông nổi vậy thôi,
rằng em sẽ cho tôi biết nguyên do sâu xa. Nhưng không, em nhìn tôi, đơn giản chỉ
là nhìn và từ chối mọi câu hỏi và yêu thương của tôi. Tôi chờ đợi những tiếng
yêu sau cuối nơi em, nhưng cuối cùng chẳng có gì cả. Tất cả chỉ còn lại là bóng
lưng em đi xa dần, xa dần và khuất hẳn sau con phố kia. Mưa bay bay từng giọt lạnh
tê, nơi khuôn mặt tôi ngơ ngẩn, nơi trái tim cóng lạnh và chơi vơi, nơi tất cả
em bỏ lại dần chết đi trong cái đau thấu đến tận cùng. Không nguyên do, không một
lời giải thích, không gì cả.
Là vì sao?
Tôi không hiểu. Hoàn toàn không
hiểu. Chưa bao giờ tôi hiểu được em, xưa vẫn vậy, bây giờ vẫn thế. Và cho đến tận
mai sau.
2.
Jun Hyung vẫn đi qua con phố ấy,
như một thói quen, như một phản xạ vô điều kiện của thân thể này. Anh chịu rồi,
chỉ là sao cứ muốn được hi vọng rằng cậu sẽ ở nơi đây, sẽ dừng chân mà cười vu
vơ dưới tán cây lá vàng rụng đầy. Anh cứ hi vọng rằng chỉ cần được gặp cậu, dù
không được nói với nhau đôi câu cũng đủ mãn nguyện. Bước chân chậm rãi dẫm lên
từng mảng vàng nâu rộn ràng của lá rụng, anhh rút một điếu thuốc và châm lửa
hút. Nắng cuối thu hanh hao, chiếu xiên xiên rọi từng mảng tường rêu xanh mọc đầy.
Thở ra những vòng khói uốn quanh, đan dệt thành từng tấm lưới bạc trong nắng,
Jun Hyung so vai và bước đi không mục đích. Không phương hướng. Không gì cả.
Yêu thương dần khô cằn. Trông
ngóng cũng đã quá mỏi mòn. Anh còn chờ đợi điều gì nữa đây.
Cậu đã ra đi khỏi cuộc đời anh từ
cơn mưa đầu mùa ấy. Ra đi không lời giải thích, không một câu nói yêu thương
sau cuối, không để lại chút gì kể cả tình yêu đã từng có giữa hai người.
Mưa bất chợt bay bay từng hạt nhỏ,
anh ngẩng đầu lên và tựa lưng ra sau, dựa vào bức tường loang lổ vết mốc và rêu
mọc đầy. Tóc đen vương từng hạt nước nhỏ tựa như những viên ngọc lấp lánh, Jun
Hyung thở ra một hơi thuốc dài và lặng lẽ nhìn nó tan ra trong màn mưa mịt mù.
Áo măng tô xám, giày vải đen và điếu thuốc cháy trên môi, anh âm thầm chìm vào
cái không gian trầm lại và đặc quánh của chiều mưa cuối thu.
Lõng bõng… lõng bõng…
Tiếng bước chân đạp lên những
vũng nước đọng ngày một gần bên anh. Trong góc phố đơn độc ấy, Jun Hyung đưa mắt
nhìn ra con phố ngoài kia, lắng nghe thanh âm của mưa, của không gian hiu quạnh
và lạnh lẽo nơi đây. Đôi mắt anh bất chợt mở to vì ngạc nhiên, vì đớn đau và vì
yêu thương tưởng chừng đã chết bỗng dưng trỗi dậy gào thét bên trong.
Cậu xuất hiện.
Với chiếc ô trong trong tay, tóc
nâu đỏ lòa xòa xõa rối bên vai, áo choàng đen và chân trần lội nước, Hyun Seung
lặng lẽ đi chậm rãi từng nhịp dưới cơn mưa giăng giăng sầu não. Mắt buồn càng
lúc càng buồn không nguyên cớ, môi khô nứt nẻ mím lại và cái dáng chơ vơ cô đơn
càng lúc càng hiện rõ trong mắt anh. Làn khói thuốc quẩn quanh bên anh như một
thứ mạng nhện bủa vây, ngăn không cho Jun Hyung lên tiếng, ngăn không cho anh cử
động như trí não đang gào thét. Anh chỉ đứng đấy, nhìn cậu đi ngang qua góc phố
lặng im này, nhìn cậu lướt qua đem yêu thương tưởng chừng đã chết chảy trôi về
lại nơi đây.
Hyun Seung… Hyun Seung… Hyun Seung…
Buông điếu thuốc trong tay, để nó
rơi xuống nền đất ướt lạnh, Jun Hyung đưa tay lên che mắt và bật cười. Khói thuốc
tỏa ra một vài sợi mảnh quẩn quanh đầu ngón tay buông thõng rồi tan ra trong
màn mưa mịt mù.
…
Ở đằng xa, người thanh niên tóc nâu
đỏ khuỵu xuống sau góc phố lặng câm, ô trong nằm chơ vơ trong cơn mưa. Nước mắt
nhỏ xuống từng giọt, hòa lẫn trong những giọt mưa lạnh buốt nhuốm ướt khuôn mặt
gầy gầy xanh xao.
3.
Hôm nay Jun Hyung lại đi ngang qua
con phố ấy, một mùa đông trôi qua, và trái tim dường như đã thôi những mong
ngóng, đợi chờ một hình bóng đã nhẹ nhàng mà lạnh lùng rời bỏ mình mà đi. Đầu xuân,
tuyết còn chưa tan hết, đọng lại từng vũng nước lạnh buốt. Những cái cây trụi
lá, im lìm ngủ vùi trong tuyết. Nắng yếu ớt, dè dặt chạy từng bước nhỏ, vàng
tươi phản chiếu từng bông tuyết lấp lánh như chứa trong mình muôn ngàn hạt ngọc
nhỏ. Dừng chân trước bậc thềm vắng vẻ, anh ngồi xuống rút một điếu thuốc và
châm lửa hút. Bậc thềm bằng đá trơn trượt những băng, những tuyết lạnh buốt.
Jun Hyung vừa hút thuốc, vừa hướng mắt nhìn về khoảng trời phía xa, nơi từng mảng
tuyết trắng trải dài ngút tầm mắt bao trọn trong khoảng trời xám ram ráp. Nắng
đã tắt, chỉ còn là một vệt sáng màu vàng xám vắt ngang bầu trời như dòng sông
nhỏ. Cái màu trắng đến nhức mắt của tuyết, trắng đến lạnh toát của băng như nhốt
anh vào sự cô đơn đến cùng cực không lối thoát. Thở ra từng làn khói mỏng, anh
quyết định đứng dậy và đi. Đi, chỉ đơn giản là đi thôi. Nắng đã thôi rực rỡ và
tuyết cũng thôi đổ xuống. Vậy thì còn chần chờ gì tại một nơi sầu não thế
này ?
Anh đi. Đã đủ cho những nhung nhớ,
những khát khao dồn nén. Vậy thôi.
Dứt khoát thôi Jun Hyung.
4.
Hôm nay tôi lại gặp anh, trong con
phố quen ngày ấy trong một tối mùa xuân còn vương những lớp tuyết và sương khói
lạnh cóng chưa chịu tan đi. Tối lạnh, từng luồng khí chảy vào trong buốt giá tựa
như muốn hóa đá tôi từ sâu thẳm. Tuyết tuy đã dần tan nhưng mùa đông vẫn còn
lưu luyến không chịu rời đi, trên cành cây, trên các mái nhà và trong lòng người.
Ngay tại đây, nơi đôi mắt chúng tôi giao nhau. Lặng lẽ. Cô đơn. Trống vắng. Hiu
quạnh và chênh vênh. Anh ngồi đó, đốt thuốc và lặng lẽ nhìn về phía xa xăm. Tôi
hốt nhiên muốn được là điếu thuốc nơi môi anh, muốn là khói thuốc vương quanh
anh, muốn là một Hyun Seung của ngày xưa để được anh ôm gọn vào lòng. Nhưng
không thể mất rồi, vì tôi đã tự mình đánh mất cái đặc quyền đấy, thật xiết bao
đắng cay.
Chào em. Anh ngẩng đầu lên, đột ngột
chào tôi. Nhẹ nhàng như chưa từng có chuyện gì xảy ra giữa chúng tôi.
Vâng. Tôi nghe mình trả lời nhẹ
tênh, phải rồi, nên như thế.
Lạnh thật đấy. Anh cười, như mọi khi
và lòng tôi chết lặng. Rồi anh đứng dậy, nói một vài câu gì đó như phân bua và
tôi chẳng còn nghe hết được. Anh chỉ định ngồi đây chút thôi, cũng tối rồi.
Jun Hyung…
Sao?
Uống chút gì không, em trả.
.
.
.
Và rồi tôi không biết mình lấy đâu
ra cái dũng khí đến tột cùng ấy để mở lời mời anh đi uống rượu, khi mà chúng ta
đã chấm hết không còn mối liên hệ gì với nhau, khi mà chính tôi là người đưa ra
lời chia tay và chặt đứt tất cả những gì là hi vọng là tình yêu giữa chúng tôi.
Còn bây giờ, tôi và anh đang ngồi trong một quán rượu trong con phố cũ xưa quen
thuộc, ngăn cách bởi chiếc bàn gỗ nhỏ bạc phếch nước sơn, dưới tấm bạt xanh. Cả
cái quán rượu này như đang rũ mình sầu não dưới cơn mưa bất chợt đổ xuống, lạnh
toát và buốt nhói. Từng giọt nước mưa đổ chéo vạt trời
xanh xám đậm, ánh lên dưới ngọn đèn đường như sợi chỉ bạc. Dưới ánh sáng tù mù chỉ đủ sáng vừa phải, anh uống, tôi
uống, nhịp nhàng đưa lên hạ xuống từng ly.
Không ai nói điều gì. Không ai hỏi
han điều chi. Đơn giản là uống và uống.
Hơi rượu quẩn quanh trong không gian
ấm sực của hơi người, của hơi nống từ bếp lửa, từ đôi mắt ngập ngừng chới với
trong tình yêu câm lặng chẳng thể nói ra từ đôi bên. Trong suốt những phút giây
sau đấy, chúng tôi chỉ uống, uống và uống, như thể chỉ có rượu làm bạn đêm nay,
như thể hai thế giới nơi chúng tôi thuộc về chỉ có hơi rượu dẫn lối. Như thể
tình yêu giấu kín này, chỉ cần có rượu làm bạn duy nhất đêm nay và rồi sẽ chôn
vùi và không bao giờ nhớ đến lần nữa.
Với la liệt vỏ chai rượu rỗng dưới chân,
hai chúng tôi không ai nói với ai câu gì. Anh vẫn im lặng trầm ngâm uống từng
ly một, mắt nhìn xa xăm, nhưng không phải hướng về nơi tôi. Cười thầm chua xót,
tôi uống cạn chai rượu thứ ba của mình mà thấy cay cay nơi cuống họng. Hốc mắt
cũng cay, tất cả đều cay, cay quá. Anh có biết không, thực ra… tôi…
Tôi gục xuống, lồng ngực đau nhói
như thể có ai đó lấy kéo đâm thủng và rạch nó ra toang hoác. Trước con mắt ngạc
nhiên của anh, tôi đứng bật dậy, đặt tiền xuống và bỏ chạy.
Đúng vậy, bỏ chạy vội vã khỏi nơi ấy,
nơi anh đang ngồi. Nơi tôi không thể giữ được tình yêu nãy thêm một giây phút
nào nữa.
Anh biết không, thực ra tôi…tôi… vẫn
còn rất yêu anh…
.
.
.
Hyun Seung!
Tôi bị một bàn tay mạnh mẽ kéo lại,
và thứ âm thanh trầm trầm ngọt ngào hằng nhung nhớ ấy đang gọi tên tôi, như bao
lần anh vẫn gọi thuở xưa. Tôi quay người lại, giằng tay mình khỏi tay anh, tựa
lưng ra bức tường mốc xanh từng mảng, để cho mưa đêm lạnh toát đổ lên người
mình đau đớn. Quá đủ rồi, chừng ấy quyết tâm đã bị chính tôi đánh đổ hoang tàn.
Tôi đã làm gì thế này?
Tại sao… ?
Anh nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm hun
hút cứ như muốn hút trọn tâm tư, tình cảm của tôi vào vực thẳm ngọt ngào không
thấy đáy. Cái ngập ngừng toan nói rồi lại thôi ấy của anh, như đang muốn hỏi rằng
tại sao tôi lại làm vậy? Tại sao lại bỏ đi, tại sao…
Có phải anh đang muốn hỏi tôi còn
yêu anh không, phải không… ?
Mưa gió tấp sau lưng, đem hơi lạnh
và đớn đau cuộn trào dồn dập trong tôi. Tôi bật cười, ủ rũ lắc đầu và nói.
Thôi đủ rồi, về đi Jun Hyung. Hết rồi.
Anh không hiểu! Chưa từng hiểu sao
em lại làm thế lần nữa. Tại sao hả Hyun Seung.
Anh gầm lên, loạng choạng chống tay
vào cái cây khô cứng câm lặng dưới cơn mưa tê buốt. Choáng váng, cả tôi và anh
đều không còn đủ tỉnh táo để mà nhận ra đâu là đúng đâu là sai. Hơi rượu vẫn bốc
lên hăng hăng trong đầu, nơi cổ họng khô cháy vì đau đớn, nơi đôi mắt mệt nhoài
yêu thương không được đáp lại, không được giải thích là vì sao. Mưa phủ lên
chúng tôi lớp nước lạnh toát. Tôi toan quay lưng đi thì anh đã ôm lấy tôi từ
phía sau, vùi mặt mình vào hõm cổ tôi. Hơi thở anh nóng cháy thiêu đốt phần da
cổ nhạy cảm, thiêu đốt trái tim tôi rệu rã và đớn đau. Nước mắt tuôn chảy vì
xót xa, vì mỏi mệt bấy lâu, chảy dài trên mặt. Anh ghì lấy tôi, bàn tay vuốt ve
đánh thức những ham muốn, những khát khao giấu kín cháy bỏng trong tôi, trong
anh. Run rẩy trong tay anh, tôi dường như chỉ muốn quay lại, ôm lấy anh và hôn
anh như thể không còn có ngày mai. Tôi chỉ muốn anh vào trong tôi, tàn phá, chiếm
hữu và đánh dấu tôi bằng tình yêu của anh. Tôi chỉ muốn anh, tôi chỉ cần anh. Môi
anh miết vội trên cổ, trên má tôi khiến tôi thấy bỏng rát như phải lửa. Trái
tim đập điên cuồng trong lồng ngực như muốn được giải thoát.
Đủ rồi!
Tôi giãy mình khỏi vòng tay yêu
thương đến ngẹt thở của anh, nhìn anh đớn đau không nói lên câu nơi kia. Không
biết là nước mưa hay nước mắt đọng lại bên môi mặn đắng, tôi hít vào một hơi
dài để dằn những ham muốn ích kỉ lại. Và tôi cười, nhìn sâu vào mắt anh lần cuối
cùng trong đời. Biết anh yêu tôi là quá đủ, tôi chẳng cần gì hơn những phút
giây này, ngay tại góc phố cũ này. Vậy là đủ rồi.
Về đi, đây sẽ là lần cuối cùng Jun
Hyung à.
Anh không biết, cũng không hiểu…
Rồi đến một lúc nào đó, anh sẽ biết
thôi.
Em thật độc ác Hyun Seung à… Đồ ích
kỉ, đồ khốn nạn…
Tối lạnh rồi, về đi anh.
Khốn kiếp.
Tạm biệt, Jun Hyung…
.
.
.
Tôi quay lưng, đi rất nhanh và bỏ chạy
khỏi nơi đây, nơi tình yêu của tôi ở lại và trôi dần về phía anh lặng lẽ. Quay
lại nhìn anh lần cuối, thấy bóng anh vẫn còn ở nơi đó, rệu rã và chuếnh choáng
đau khổ mệt nhoài, tôi khuỵu xuống bên con hẻm nhỏ, dưới cơn mưa lạnh buốt đến
tận cùng. Bật khóc nức nở như một đứa trẻ, tôi ôm lấy lồng ngực đau đớn tưởng
chừng như sắp nổ tung ra như một trái bóng căng đầy hơi, gục xuống.
Đau. Đau quá…
Móc ra từ túi áo một vốc những vỉ
thuốc, tôi bật cười thành tiếng. Và rồi loạng choạng đứng dậy, lê bước về phía
trước trong con hẻm hun hút tối đen không thấy điểm dừng, tôi vung tay ném hết
chỗ thuốc ấy đi, để nó vương vãi tung tóe trên nền đất trơn trượt ướt nước.
Chân đi giày vải thấm đẫm nước mưa giẫm lên những viên thuốc nằm chơ chọi bên
dưới, tôi đi.
Vĩnh biệt Jun Hyung. Đây sẽ là lần
cuối, không bao giờ anh phải đau khổ nữa đâu.
.
.
.
Mùa xuân năm ấy và những mùa phía
sau, có một người thanh niên cứ mãi ngồi tại góc phố cũ ấy, chờ đợi yêu thương
quay trở lại.
Anh cứ chờ. Trong con phố cũ
không mùa câm lặng, dưới mưa bay mịt mù. Như mưa bay bay trong mắt em, như yêu
thương nơi em chảy về đọng lại nơi đây.
Vẫn đợi em. Mãi mãi.
The end.
HỜ hờ, trước hết là cảm ơn chị vì món quà sinh nhật ạ. :3
Trả lờiXóaFic chị lúc nào cũng hay, cơ mà, hầy, quà sinh nhật có cần thảm thương thế này không? TT^TT
Mưa với chả bão. TT^TT
Ầy thì là do mưa do bão, tâm trạng quá ấy mà ;A;
Xóa