Chap 3.
5.
Sở cảnh sát Seoul.
Jun Hyung ngồi xuống ghế salon,
ngả người nằm đầy mệt mỏi. Anh thở từng hơi ngắn, kính gỡ xuống để lăn lóc lên
mặt bàn đã quá bừa bộn giấy tờ và vỏ đồ thực phẩm. Một cảnh sát nom còn khá trẻ
tiến lại gần ngồi xuống, vỗ mạnh lên tay anh như đánh thức và nói bằng một giọng
cũng mệt mỏi không kém:
-
Sếp… Đây là báo cáo pháp y và kết quả điều tra lý lịch nạn
nhân.
-
Ừm…
Jun Hyung ngồi dậy, đeo kính
lên và đọc chăm chú xấp hồ sơ dày vừa được chuyển tới tay. Người đồng nghiệp vừa
rồi tựa lưng ra sau, hai mắt lộ rõ quầng thâm đen kịt do mất ngủ và căng thẳng,
tay thuận tiện lục tìm trong mớ hỗn độn trên mặt bàn không biết đâu ra được hai
gói cà phê hòa tan, một chiếc cốc thủy tinh còn đóng bụi dưới đáy. Chẳng thèm
lau qua, cậu ta xé vỏ đổ nước sôi và lấy một chiếc bút chì ngay cạnh làm thìa. Chẳng
thèm nhăn mặt Jun Hyung uống một vài ngụm nóng bỏng lưỡi để lấy lại tỉnh táo,
day day trán rồi nói:
-
Không có dấu vân tay, không có hành vi cưỡng bức. Âm đạo
không có dấu vết tinh dịch, ừm…
-
Anh thấy có gì lạ ở đây không?
-
Ki Kwang, cậu nhìn xem – Jun Hyung vội vàng đưa lên
trước một tờ giấy – đây là dấu tích của nạn nhân vụ án thứ hai. Nhìn kĩ chữ viết
để lại. Còn đây – anh tiếp tục xếp lên mặt bàn một tờ giấy khác – Bút tích cho
rằng của nạn nhân đầu tiên. Cậu thấy gì không?
Ki Kwang và Jun Hyung vội vàng
nhìn đi nhìn lại hai tờ nhạc phổ tìm được ở hiện trường hai vụ án. Đều là nhạc
phổ của bài “The Hanging Tree” nhưng lại không phải bản in từ trên mạng, mà là
bản viết tay với hai bút tích hoàn toàn khác nhau. Đôi mắt Jun Hyung bất ngờ mở
lớn, anh nhìn chăm chú vào tờ nhạc phổ thứ hai, trong đầu không ngừng vang lên
câu nói của tên trọng phạm họ Yang hôm nào.
“…hung thủ là một kẻ thuận tay trái, có xu hướng bạo
dâm.”
-
Có chuyện gì vậy anh? – Ki Kwang nheo mắt và hỏi đầy
tò mò.
-
Nạn nhân đầu tiên là người Hàn lai, tên là Anthony
đúng không?
-
Đúng, tên tiếng Hàn là Kim Hwang Teak nhưng trước đến
nay vẫn được đăng kí bằng Andy Kim trên giấy tờ hộ tịch.
-
Còn nạn nhân thứ hai?
-
Cô ta tên là Choi Seon Duk – Ki kwang nhún vai – tên khá
là kì quặc, anh có xem “Nữ hoàng Seon Duk” không?
-
Shit!
Jun Hyung đấm mạnh xuống bàn
làm Ki kwang không khỏi giật mình khó hiểu. Cậu ta nhìn chằm chằm vào đàn anh của
mình, một lúc lâu mới thấy Jun Hyung ngước lên nhìn và nói chậm rãi:
-
Hắn ta giết người theo kí tự trong bản nhạc phổ.
Ngắn gọn nhưng Ki Kwang đủ
thông minh để hiểu Jun Hyung đang muốn nói gì. Cậu lập tức nhìn không chớp mắt
vào hai bản nhạc phổ trước khi bụm miệng ngăn không cho tiếng chửi thề bật ra. Ra
là vậy, Andy ứng với âm La kí hiệu là A. Còn âm Rê, ứng với kí hiệu là D. Tất cả
đều là kí âm của câu đầu tiên trong bản nhạc. Đâu đây trong tiềm thức của cả
hai, bản nhạc chết chóc đang ngân vang chậm rãi từng từ từng nốt như báo hiệu
những cái chết đẫm máu sẽ còn tiếp tục, cho đến chừng nào hung thủ được lôi ra
trước ánh sáng.
.
.
-
Jun Hyung, vào văn phòng của tôi. Ngay bây giờ.
Thanh tra Kim vừa đi về từ cục
điều tra trung ương, vẫn chiếc áo gió vương đầy bụi, ông liếc nhanh qua anh ra
lệnh rồi đi thẳng vào bên trong. Jun Hyung tạm gác sự phẫn nộ và những mối nghi
ngờ le lói trong lòng, vỗ vai Kwang và rồi đi theo người đàn ông ấy vào phòng
làm việc sâu bên trong trụ sở.
-
Sếp có sao không? – Jun Hyung lo lắng – Bên trên đang
ép xuống?
-
Đúng vậy Jun Hyung ạ - Vị thanh tra trung niên mệt mỏi
trả lời – Họ đang muốn tước quyền điều tra của tôi. Dĩ nhiên vì một vài lí do,
cậu cũng biết đấy.
“Lí do? Một lũ thối nát tranh công cậy quyền.” Jun Hyung không ngăn
được sự khinh bỉ dâng lên trong lòng.
-
Thôi quên chuyện đó đi. Cho tôi biết hai lần gặp gỡ
Yang Yo Seob, cậu thấy gì?
Có đôi chút giật mình nhưng
không để lộ ra, Jun Hyung nghĩ một lúc, sắp xếp một vài từ một vài điều trong đầu
mới mở lời:
-
Một kẻ… ừm, khá thú vị. Hắn ta thông minh, không giống
những tội phạm khác – Jun Hyung gục gặc đầu – Và…
-
Nguy hiểm? – Vị thanh tra tiếp lời.
-
Đúng. Nguy hiểm, là từ tôi muốn nói, nhưng tôi còn một
từ khác muốn bổ sung, hắn ta dường như là kẻ biết-tuốt. Thanh tra ạ, tôi không
biết nên diễn tả thế nào nhưng những gợi ý của hắn chả đi đến đâu nhưng tôi có
cảm giác hắn biết rõ hung thủ là ai, hắn biết rõ từng ngóc ngách của vụ án, và
hắn đang chơi chúng ta.
-
Đấy là suy luận của cậu hay là linh cảm?
-
Là linh cảm, nhưng cũng là một phần của suy luận –
Jung Hyung bổ sung.
-
Cậu đến sở cảnh sát Seoul chưa được nửa năm nhỉ? – Ông
đột ngột chuyển chủ đề.
-
Vâng – chính xác là bốn tháng hai mươi ngày thưa sếp.
-
Vậy thì cậu hãy nhớ chính xác lời tôi nói – ông nhìn
anh đầy thận trọng – Hãy tiếp cận hắn ta lần nữa. Nhưng đừng để cho hắn chơi lại
cậu Jun Hyung ạ. Cậu là một tay rất khá, nhưng cậu cần phải giấu mình hơn nữa.
Cậu thật thà quá mức. Và hãy đọc kĩ cái này trước khi đến gặp hắn ta. Nhớ đấy
Jun Hyung.
Nói rồi người đàn ông ấy rút ra
từ trong ngăn kéo bí mật của ông một tập hồ sơ được đóng gói cẩn thận, bên
ngoài, dòng chữ “TUYỆT MẬT” đỏ chót như dội thẳng vào Jun Hyung, khiến cho anh
không ngăn được sự tò mò và chút phấn khích trước những gì vị thanh tra kia
cung cấp. Ông ta thở dài và nói:
-
Đi đi Jun Hyung. Cậu cần phải hiểu hắn ta trước khi hắn
bắt thóp được cậu.
6.
“Yang Yo Seob, hai
mươi mốt tuổi, sinh viên khoa tâm lý tội phạm trường đại học cảnh sát quốc gia,
xếp thứ nhất mọi kì thi kết thúc học phần của khoa, xếp hạng mười trên tổng số
sinh viên theo học của trường.
Bị bắt ngày 25
tháng 6 năm 20XX do phạm tội giết người, bị đề nghị mức án tử hình nhưng được kết
án chung thân do xét tình tiết và tình trạng bệnh liên quan đến thần kinh. Thi
hành án ngày 15 tháng 11 cùng năm.
Ngày 15 tháng
12 cùng năm, buộc tội tấn công y tá và quản giáo, bị xếp vào nhóm “tội phạm đặc
biệt nguy hiểm” và được chuyển đến khu giam giữ đặc biệt dành cho tội phạm nguy
hiểm có tính chất điên loạn và không kiểm soát được hành vi cá nhân.”
….
Jun Hyung gập bản báo cáo và hồ
sơ điều tra của Yo Seob, không ngừng xoa xoa cái cổ đã căng cứng, không khỏi ớn
lạnh trước những thông tin vừa nạp được vào đầu. Từ cách thức giết người đến
cách trả lời điều tra hay tình hình bệnh trạng, không thứ gì là không thể hiện
sự lạnh lùng tàn độc trong hành vi của hắn. Nhưng dù đọc đi đọc lại bao nhiêu lần
thì anh vẫn không thể hiểu được một kẻ có IQ cao và thông minh đến thế sao có
thể để lộ sơ hở và chịu đầu hàng nhanh như vậy, thậm chí theo báo cáo hắn ta
còn không thèm kháng cự và nhanh chóng thú nhận cũng như chịu tội.
Cất gọn hồ sơ vào chiếc cặp da
nhỏ, Jun Hyun đứng dậy và bước ra khỏi sở thật nhanh. Anh không tin những vụ án
gần đây không có liên quan gì đến hắn ta. Liên quan rất nhiều và anh còn nhiều
điều muốn hỏi hơn thế nữa.
…
“Yo Seob, Yo Seob à…”
Yo Seob bật cười, gối đầu lên tay và nhìn lên trần xà lim. Cậu khe khẽ
trả lời:
-
Anh gọi em sao Doo Joon?
“Anh đang nói chuyện với những cây
táo gai, và cả những bức ảnh của anh. Nó đang thì thầm điều gì đó.”
-
Em biết.
Yo Seob vẫn cười, thanh thanh như tiếng chuông bạc. Cậu đưa tay lên và một
con bướm đêm bay tới đậu lên ngón tay nhỏ thon thon của cậu. Ánh trăng le lói,
chạy từng dải sáng lấp lánh trên nền đá lạnh. Cậu nhắm mắt lại và mường tượng về
khuôn mặt của anh, về đôi mắt dịu dàng của Doo Joon, về hơi ấm cậu từng có
trong vòng tay anh, về tất cả nơi anh.
-
Em biết Doo Joon à. Em biết hết, tất cả bọn chúng,
không chừa một ai.
-
Anh có còn đang ngắm trăng và rồi lang bạt chụp ảnh nữa
không?
-
Em thì đang ngắm trăng, tại nơi tận cùng của xã hội,
nhìn lên bọn chúng như trên kia và chẳng hiểu sao thấy chúng còn thấp sâu hơn cả
nơi em đang nằm đây anh ạ.
-
Tất cả đều rữa nát hết cả rồi.
-
Chúng phải đền tội. Tất cả.
Và rồi Yo Seob cười khùng khục. Con bướm đêm với những hình tròn nhỏ lấp
lánh trên cánh vụt bay khỏi tay cậu, hòa lẫn trong ánh trăng đêm xuân. Cậu dường
như thấy một Doo Joon của năm ấy, và Doo Joon trong ngày định mệnh cuối cùng, lạnh
lẽo và đau đớn.
Đã chẳng còn gì vương vấn phải không anh?
Hay là bởi vì quá uất ức mà ra đi mà không nói được điều gì?
.
.
.
-
Chào anh Yang Yo Seob. Chúng ta lại gặp nhau.
-
Đó là điều tất nhiên, các anh sẽ còn cần tôi. Còn tôi –
Yo Seob nói nhẹ nhàng – tôi thì không.
-
Hôm nay tôi không hẳn là vì vụ án – Jun Hyung thản
nhiên.
Điều này đã lấy được sự chú ý của Yo Seob, cậu ta ngồi dậy, xoay người lại
nhìn anh và đứng dậy chậm rãi. Vẫn không khác gì so với một tuần trước, kể từ lần
gặp nhau gần đây nhất của hai người, Yo Seob vẫn gầy vẫn thu hút và nguy hiểm
như thế. Nhưng hôm nay, có điều gì đó khác lạ nơi đáy mắt cậu. Và Jun Hyung thấy
tự dưng cái tay Yo Seob đứng kia thật quá xa xôi và nhạt nhòa.Như thể cậu ta sẽ
biến mất, sẽ làm một điều gì đó thật điên rồ và anh sẽ không bao giờ có thể dò
được thấy đáy sâu tận cùng bên trong cậu ta.
-
Lần trước chúng ta đang nói về cây táo gai nhỉ?
-
Là về hiện trường vụ án – Jun Hyung sửa lời.
-
Anh chưa từng ngồi dưới gốc táo gai lần nào sao Jun
Hyung – Yo Seob chậm rãi nói.
-
Chưa từng. Tôi nghĩ cũng không khác mấy so với những
loại cây khác anh Yang ạ.
-
Không, rất khác đó – Yo Seob nhẩn nha bình thản – Cho tôi
biết anh nghĩ gì. Về cây táo gai đó đi.
-
Đây có liên quan đến vụ án, hay chỉ là tò mò riêng tư
của anh?
-
Sao cũng được, nhưng đặc quyền đầu tiên của tôi là muốn
nghe anh nói. Anh thấy sao?
-
Chỉ là tôi không thích nó.
-
Anh không thích cây cảnh?
-
Không, tôi thích thiên nhiên. Nhưng tôi không thích những
cây gai, ừm, cây cao quá hai mét.
-
Tại sao?
-
Tôi đã từng ngã từ trên ngọn cây xuống, năm chín tuổi –
Jun Hyung nhún vai.
-
Và sau đó? – Yo Sseob tiến lại gần hơn, nhích từng
chút một về phía anh.
-
Gãy chân phải, bể mắt cá chân trái và nằm viện hai
tháng.
-
Anh thấy sao về vụ án.
-
Hung thủ giết người theo thứ tự các nốt nhạc của bản
nhạc phổ - Jun Hyung thận trọng trả lời – tạm thời chúng tôi cho rằng là một
người đàn ông, cao tầm một mét tám.
-
Anh đã nhìn bàn tay của cô ta chưa, nạn nhân thứ hai ấy?
-
Ý anh là sao?
Yo Seob bật cười, rồi sau đó nói bằng chất giọng du dương hiếm có:
-
Anh đã kiểm tra kĩ tất cả chưa? Vẫn còn bỏ sót và anh
cảm thấy anh đã bỏ qua điều gì đó nhưng không thể giải thích được là vì sao.
Jun Hyung ạ, anh quá thành thật. Anh giấu mình khỏi con mắt của tôi nhưng anh
đang phơi bày cảm xúc bản thân quá nhiều.
Jun Hyung toan phản bác nhưng anh đã dừng lại kịp thời. Đọc được những
tia nhìn có vẻ giễu cợt và thích thú trong mặt Yo Seob, anh cố nén biểu cảm bản
thân thành một vẻ mặt lạnh lùng và bình thản nhất có thể. Yo Seob huýt sáo một
điệu nhạc và Jun Hyung biết đây là bài hát gì. Cậu ta nói:
-
Tôi có thể biết, mà có thể không biết. Anh có thể tìm
ra, mà có thể sẽ không thể tìm ra. Thế giới này rất công bằng Jun Hyung ạ. Có
qua có lại, cái gì cũng phải vừa đủ. Phải nhìn nhận vấn đề bằng cái này, ý tôi
không chỉ là suy luận, mà còn cả linh cảm nữa.
-
Anh Yang, chúng ta hãy lật bài ngửa với nhau- Jun
Hyung chậm rãi đề nghị.
-
Ồ. Anh muốn thế nào?
-
Tất cả những lời gợi ý lần trước của anh, đều ám chỉ nạn
nhân tiếp theo, có đúng không?
Sau một khoảng im lặng không ngắn cũng chẳng dài, bỗng dưng Yo Seob bật
cười. Cậu ra cười rũ, người gập xuống và cười như chưa bao giờ được cười. Điệu
cười ấy làm Jun Hyung thấy ớn lạnh. Và rồi Yo Seob đứng thẳng người dậy, nói:
-
Tôi có thể biết, nhưng cũng có thể không biết. Tôi có
thể nói đúng, cũng có thể nói sai. Jun Hyung ạ, tôi đã nói rồi đúng không, anh
thành thật quá, làm người ta thấy yêu mến đấy.
-
Vậy ý anh là đồng ý với tôi?
-
Không. Đúng hoặc sai. Tôi không có nhiệm vụ phải trả lời
anh Jun Hyung ạ. Chúng ta có một cuộc nói chuyện thật thú vị, nhưng tôi e rằng
chúng ta còn gặp lại nhau để nói chuyện về cây táo gai bên trong anh.
-
Anh Yang Yo Seob…
-
Đây là một món quà cho anh Jun Hyung – Yo Seob lấy lại vẻ
mặt bình thản và nói – Tất cả đều có điểm chung đấy Jun Hyung ạ. Một điểm chung
không dễ tìm ra, sâu kín bên trong mỗi người. Và giờ thì đi đi Yong Jun Hyung. Tôi
sẽ không nói lời tạm biệt đâu vì anh sẽ gặp lại tôi sớm thôi, đúng không?
.
.
.
Cho đến khi bóng lưng của Jun Hyung khuất sau hành lang tối đen, Yo Seob mỉm
cười ngạo nghễ, leo lên giường ngủ và đưa tay xuyên xuống bên dưới đũng quần, lấy
ra bên trong hậu môn một cái gói nhỏ. Một thanh kim loại mảnh và nhỏ gói kĩ bên
trong, một phần của gim cài giấy cậu lấy được từ tập hồ sơ hôm trước bên viện
điều tra đưa cho cậu. Đấu đá nội bộ luôn là một cơ hội cho những kẻ thông minh
biết lợi dụng thời cơ, Yo Seob cười chế giễu. Sau đó cậu dùng thời gian sơ hở
nhất trong ngày của cai tù và quản giáo - thời điểm giao ca lúc mà camera theo
dõi tạm thời có 1 phút không ai để ý, dùng tay uốn miếng kim loại thành hình
theo ý mình. Yo Seob nằm xuống, vờ như đang ngủ, chờ cho đến khi tiếng chân đã
xa dần mới mở mắt ra, tra vào lỗ khóa của còng tay. Đây là góc chết của camera
mắt cá. Chúng có thể thấy cậu đang nằm. Nhưng sẽ không thể thấy được tay của cậu.
Yo Seob mỉm cười.
Đùa giỡn với những tên rác rưởi luôn là một trò tiêu khiển thú vị.
Đúng không Doo Joon?
End chap 3.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét